Chương 17: Trần Truồng (H)
Dearfairy
02/06/2024
Diệp Thanh Huyền cúi đầu nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, hầu kết lên xuống, nặng nề lên tiếng: “Được.”
“Nằm lại lên giường đi, em đi lấy đèn trợ sáng.”
Uyển Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã chụp đến trời tối.
“Ừm.”
Cô thản nhiên tự đắc nằm lên giường mình, không đến trong chốc lát Diệp Thanh Huyền đã nâng đèn trợ sáng đến dựng xong, nhắc nhở cô: "Được rồi đó.”
“Chụp thế nào?”
“Thả lỏng là được.”
Ở trong phòng mình, nằm trên giường mình, đương nhiên cô có thể thả lỏng.
Uyển Nghi tùy ý giãn mở tứ chi, một tay đỡ đầu nằm nghiêng, chờ hắn ấn chụp rồi nằm sấp xuống, đường cong lả lướt triển lộ từ đầu tới đuôi không sót thứ gì. Diệp Thanh Huyền mím chặt môi mỏng, ánh mắt giấu sau máy ảnh, ngón tay nhấn nhẹ một cái, chụp thêm một tấm.
Sau khi chụp mấy tấm liên tiếp, trán hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, khi mở miệng giọng đã khàn khàn: “Chị không sợ em lộ ảnh ra ngoài à?”
Việc này cô không nghĩ tới, hỏi lại hắn: “Em sẽ làm thế hả?”
Hắn đáp khẳng định: “Sẽ không.”
Cô cười: “Chị cũng cảm thấy em sẽ không.”
Nhiếp ảnh gia ưu tú khinh thường làm loại chuyện này.
Uyển Nghi nằm ngửa, Diệp Thanh Huyền cởi giày dẫm lên giường chụp xuống, cô tựa như một yêu tinh quyến rũ hiện ra trước mặt hắn, hào phóng bại lộ hạ thể của mình, để mặc hắn chụp.
Cuối cùng cũng chụp xong chỉnh thể, Diệp Thanh Huyền xuống giường mang giày, sắc mặt còn tính bình tĩnh. Hắn cầm máy ảnh đứng bên mép giường nhìn xuống cô, bóng đêm nhẹ nhàng, tiếng hắn nói cũng dịu xuống vài phần: “Uyển Nghi, mở chân ra.”
Uyển Nghi gật đầu, chống tay phía sau, mở hai chân ra trước mặt hắn, ánh mắt thanh nhuận không có một tia dâm tà. Diệp Thanh Huyền hít sâu, ngừng thở rồi sau đó ngồi xổm xuống.
Diệp Thanh Huyền đối diện háng thưa thớt lông của cô, giữa âm đế có một hạt châu nhỏ đột ra, hai bên là nếp uốn phấn nộn ướt át, xích xuống là đường vào mật huyệt sâu thẳm, môi âm hộ đầy đặn giống trai thịt dưới sông mấp máy rung động với hắn. Hắn cách rất gần, thậm chí có thể ngửi được lực hấp dẫn chí mạng tản ra ở giữa.
Diệp Thanh Huyền mím chặt môi, bỗng nhiên im lặng.
Tư thế biến thành cô cao hắn thấp, Uyển Nghi rũ mắt nhìn hắn, dịu dàng dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Hắn phục hồi tinh thần lại, giơ máy ảnh lên nhắm ngay bộ phận đang mấp máy, nói câu “Thật xinh đẹp” nhỏ đến mức không thể nghe thấy, đồng thời bấm máy, một tiếng 'răng rắc' vang lên, kết thúc buổi chụp ảnh tối nay
“Chờ em chỉnh ảnh xong rồi gửi chị.”
“Ừ, không nóng nảy.”
Cô suy nghĩ, săn sóc nói: “Không cần thức đêm chỉnh đâu, chị chờ được.”
“Vâng.”
Cô chiếm tên tuổi mẹ kế, không tốn tiền còn chiếm chỗ tốt, chung quy cũng ngại thúc giục người ta nhanh chóng đưa hình.
Uyển Nghi bò đến đầu giường lấy quần lót thắt dây mặc vào rồi xuống giường muốn đi tìm một chiếc váy, lúc này mới để ý đến hắn vẫn còn ở trong phòng mình, cô không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Không cần đi xử lý chút hả?”
Diệp Thanh Huyền rũ mắt nhìn theo hướng ngón tay cô, thấy bụng dưới của mình, lúc này hắn mặc một chiếc quần dài đen rộng, chỗ giữa hai chân phồng lên rõ ràng. Hắn ngây người trong chốc lát, sắc mặt hiện lên vẻ xấu hổ, một tay che mặt, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, phản ứng tự nhiên.”
Đàn ông trẻ tuổi khí thịnh mà, Uyển Nghi gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Diệp Thanh Huyền ra khỏi phòng ngủ của cô, Uyển Nghi mặc đồ xong, xoay người mới phát hiện hắn đã để quên đèn trợ sáng. Cô cầm đèn muốn mang sang cho hắn, bỗng bừng tỉnh nghĩ lại hiện tại không phải thời điểm.
Tám phần là hắn đang bận.
“Nằm lại lên giường đi, em đi lấy đèn trợ sáng.”
Uyển Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã chụp đến trời tối.
“Ừm.”
Cô thản nhiên tự đắc nằm lên giường mình, không đến trong chốc lát Diệp Thanh Huyền đã nâng đèn trợ sáng đến dựng xong, nhắc nhở cô: "Được rồi đó.”
“Chụp thế nào?”
“Thả lỏng là được.”
Ở trong phòng mình, nằm trên giường mình, đương nhiên cô có thể thả lỏng.
Uyển Nghi tùy ý giãn mở tứ chi, một tay đỡ đầu nằm nghiêng, chờ hắn ấn chụp rồi nằm sấp xuống, đường cong lả lướt triển lộ từ đầu tới đuôi không sót thứ gì. Diệp Thanh Huyền mím chặt môi mỏng, ánh mắt giấu sau máy ảnh, ngón tay nhấn nhẹ một cái, chụp thêm một tấm.
Sau khi chụp mấy tấm liên tiếp, trán hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, khi mở miệng giọng đã khàn khàn: “Chị không sợ em lộ ảnh ra ngoài à?”
Việc này cô không nghĩ tới, hỏi lại hắn: “Em sẽ làm thế hả?”
Hắn đáp khẳng định: “Sẽ không.”
Cô cười: “Chị cũng cảm thấy em sẽ không.”
Nhiếp ảnh gia ưu tú khinh thường làm loại chuyện này.
Uyển Nghi nằm ngửa, Diệp Thanh Huyền cởi giày dẫm lên giường chụp xuống, cô tựa như một yêu tinh quyến rũ hiện ra trước mặt hắn, hào phóng bại lộ hạ thể của mình, để mặc hắn chụp.
Cuối cùng cũng chụp xong chỉnh thể, Diệp Thanh Huyền xuống giường mang giày, sắc mặt còn tính bình tĩnh. Hắn cầm máy ảnh đứng bên mép giường nhìn xuống cô, bóng đêm nhẹ nhàng, tiếng hắn nói cũng dịu xuống vài phần: “Uyển Nghi, mở chân ra.”
Uyển Nghi gật đầu, chống tay phía sau, mở hai chân ra trước mặt hắn, ánh mắt thanh nhuận không có một tia dâm tà. Diệp Thanh Huyền hít sâu, ngừng thở rồi sau đó ngồi xổm xuống.
Diệp Thanh Huyền đối diện háng thưa thớt lông của cô, giữa âm đế có một hạt châu nhỏ đột ra, hai bên là nếp uốn phấn nộn ướt át, xích xuống là đường vào mật huyệt sâu thẳm, môi âm hộ đầy đặn giống trai thịt dưới sông mấp máy rung động với hắn. Hắn cách rất gần, thậm chí có thể ngửi được lực hấp dẫn chí mạng tản ra ở giữa.
Diệp Thanh Huyền mím chặt môi, bỗng nhiên im lặng.
Tư thế biến thành cô cao hắn thấp, Uyển Nghi rũ mắt nhìn hắn, dịu dàng dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Hắn phục hồi tinh thần lại, giơ máy ảnh lên nhắm ngay bộ phận đang mấp máy, nói câu “Thật xinh đẹp” nhỏ đến mức không thể nghe thấy, đồng thời bấm máy, một tiếng 'răng rắc' vang lên, kết thúc buổi chụp ảnh tối nay
“Chờ em chỉnh ảnh xong rồi gửi chị.”
“Ừ, không nóng nảy.”
Cô suy nghĩ, săn sóc nói: “Không cần thức đêm chỉnh đâu, chị chờ được.”
“Vâng.”
Cô chiếm tên tuổi mẹ kế, không tốn tiền còn chiếm chỗ tốt, chung quy cũng ngại thúc giục người ta nhanh chóng đưa hình.
Uyển Nghi bò đến đầu giường lấy quần lót thắt dây mặc vào rồi xuống giường muốn đi tìm một chiếc váy, lúc này mới để ý đến hắn vẫn còn ở trong phòng mình, cô không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Không cần đi xử lý chút hả?”
Diệp Thanh Huyền rũ mắt nhìn theo hướng ngón tay cô, thấy bụng dưới của mình, lúc này hắn mặc một chiếc quần dài đen rộng, chỗ giữa hai chân phồng lên rõ ràng. Hắn ngây người trong chốc lát, sắc mặt hiện lên vẻ xấu hổ, một tay che mặt, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, phản ứng tự nhiên.”
Đàn ông trẻ tuổi khí thịnh mà, Uyển Nghi gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Diệp Thanh Huyền ra khỏi phòng ngủ của cô, Uyển Nghi mặc đồ xong, xoay người mới phát hiện hắn đã để quên đèn trợ sáng. Cô cầm đèn muốn mang sang cho hắn, bỗng bừng tỉnh nghĩ lại hiện tại không phải thời điểm.
Tám phần là hắn đang bận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.