Chương 10:
Đường Đa Lệnh
21/10/2023
Âm thanh tuy vẫn nhỏ, nhưng lần này Ngu Bán Bạch đã nghe rõ.
Thứ giúp mọc tóc? Ngu Bán Bạch lắc đầu, cảm thấy Bùi Kiều vì quá khẩn trương nên nói nhầm, thứ nàng muốn hỏi chắc là thuốc dưỡng tóc, trước khi trả lời cẩn thận chàng liếc nhìn mái tóc của Bùi Kiều, đen như gỗ mun, mềm mại lại rất dày, có độ đàn hồi, nhìn qua là biết đó là tóc thật chứ không phải tóc giả, có mái tóc đẹp thế này còn cần đến thuốc mọc tóc sao? Ngu Bán Bạch ngỡ rằng nàng nói sai rồi, ngập ngừng hỏi lại: “Thứ Liễu Kinh cô nương muốn là thuốc dưỡng tóc sao?”
Bùi Kiều kiên quyết lắc đầu: “Là thuốc mọc tóc, mẹ ta hay bị rụng tóc, một năm bốn mùa đều rụng, ta nghe người ở phố Đông Quan nói Tử Ngư công tử có thuốc mọc tóc tốt nên tới hỏi một chút.”
Vậy là không phải nói nhầm, Ngu Bán Bạch cũng không lắm lời đi hỏi chuyện riêng tư của người khác, di chuyển xe lăn, gật đầu nói: “Liễu Kinh cô nương cứ vào xem thử.”
Bùi Kiều chần chờ một chút rồi mới đi theo vào cửa hàng son phấn, Ngư Ưng cũng yên lặng bước đằng sau.
Đi qua ngạch cửa, từng đợt mùi hương ập tới, bên trong có bày một quầy gỗ hình cánh gà, trên đó chất đầy phấn son, phấn trang điểm, ở góc quầy có một bình nước hoa màu xanh đang từ từ tỏa hương thơm mát.
Xe lăn của Ngu Bán Bạch dừng ở trước quầy dầu dưỡng tóc, cầm lấy một cái bình sứ, mở nắp ra ngửi một chút rồi hỏi Bùi Kiều: “Rụng tóc nhiều có lẽ do dùng nhầm dầu gội hoặc dầu gội không tốt mới dẫn đến rụng, không biết ngày thường dầu gội của lệnh mẫu¹ thế nào, cách điều chế ra sao?”
[1] Lệnh mẫu là tiếng chỉ mẹ của người đối diện.
Nghe thấy thế, Bùi Kiều cẩn thận nhớ lại xem ngày thường mẹ gội đầu thế nào, hình như không có điều chế gì, chỉ một chậu nước sạch là có thể làm sạch từ ngọn tới đuôi.
Bùi Kiều ngẫm nghĩ một hồi: “Ừm, không có, chỉ gội bằng nước sạch, nhưng sau khi gội sẽ dùng thêm chút dầu hoa quế dưỡng ẩm cho lông, mà dưỡng xong vẫn rụng, cha ta rất lo lắng, ngày nào cũng lượm được một mớ lông của mẹ, lượm nhiều đến mức mũi cũng không thở được rồi.”
Nói đến người cha nghiêm túc của mình, Bùi Kiều càng nói càng nhiều.
Bùi Kiều nói tóc thành lông, vài lần Ngu Bán Bạch muốn sửa lại cho đúng, nhưng lời nói vừa đến miệng lại từ từ nuốt về, cô nương trước mắt dáng người cao gầy nhưng mặt mày còn lộ ra vẻ non nớt, có lẽ tuổi không lớn, không biết nàng đến từ nơi nào, có lẽ có một số địa phương cũ nói “tóc” thành “lông”.
Tưởng tượng như vậy nghe qua cũng khá thú vị, Ngu Bán Bạch tự dặn chính mình không nên quá để ý: “Gội đầu không kỹ càng sẽ rụng nghìn sợi tóc. Dầu hoa quế là thứ tốt, dùng để dưỡng tóc thì không có vấn đề gì. Thế này đi, ta viết một phương thuốc để gội đầu, Liễu Kinh cô nương mang về cho lệnh mẫu dùng, dùng thử ba lần xem hiệu quả thế nào.”
“Nhưng ta sợ lửa, không dám đốt.” Nhắc tới lửa, hai vai Bùi Kiều không khỏi cứng lại.
“Không phải.” Ngu Bán Bạch nói xen vào giải thích: “Không phải đốt, là cầm, ừm, là cầm đi ấy.”
Bùi Kiều nghe rõ, chợt hiểu ra nàng hiểu sai nghĩa, vành tai hơi đỏ lên: “Ta, ta hiểu rồi.”
Ngu Bán Bạch lấy giấy bút ra, nghĩ một lúc rồi hỏi Bùi Kiều: “Lệnh mẫu có bệnh gì trong người không? Trên da có miệng vết thương chưa lành không? Da có bị ngứa không? Có đau không? Mắt có bị đỏ không?”
Có rất nhiều phương thuốc để gội đầu, nếu có miệng vết thương chưa lành thì dùng cúc hoa tán, da ngứa hoặc đau thì dùng phương thuốc gội đầu giúp giảm đau giảm ngứa, đỏ mắt phần lớn là vì trong cơ thể bị nóng, cần dùng phương thuốc gội đầu giúp thanh nhiệt. Mỗi phương thuốc đều có điểm khác nhau, hốt thuốc đúng bệnh mới có hiệu quả, Ngu Bán Bạch vừa rồi quên hỏi.
Liên tiếp năm câu hỏi, Bùi Kiều lắc đầu tù tì cả năm: “Mẹ ta chỉ nói là vào mùa đông thì da thịt lạnh vô cùng.”
Thứ giúp mọc tóc? Ngu Bán Bạch lắc đầu, cảm thấy Bùi Kiều vì quá khẩn trương nên nói nhầm, thứ nàng muốn hỏi chắc là thuốc dưỡng tóc, trước khi trả lời cẩn thận chàng liếc nhìn mái tóc của Bùi Kiều, đen như gỗ mun, mềm mại lại rất dày, có độ đàn hồi, nhìn qua là biết đó là tóc thật chứ không phải tóc giả, có mái tóc đẹp thế này còn cần đến thuốc mọc tóc sao? Ngu Bán Bạch ngỡ rằng nàng nói sai rồi, ngập ngừng hỏi lại: “Thứ Liễu Kinh cô nương muốn là thuốc dưỡng tóc sao?”
Bùi Kiều kiên quyết lắc đầu: “Là thuốc mọc tóc, mẹ ta hay bị rụng tóc, một năm bốn mùa đều rụng, ta nghe người ở phố Đông Quan nói Tử Ngư công tử có thuốc mọc tóc tốt nên tới hỏi một chút.”
Vậy là không phải nói nhầm, Ngu Bán Bạch cũng không lắm lời đi hỏi chuyện riêng tư của người khác, di chuyển xe lăn, gật đầu nói: “Liễu Kinh cô nương cứ vào xem thử.”
Bùi Kiều chần chờ một chút rồi mới đi theo vào cửa hàng son phấn, Ngư Ưng cũng yên lặng bước đằng sau.
Đi qua ngạch cửa, từng đợt mùi hương ập tới, bên trong có bày một quầy gỗ hình cánh gà, trên đó chất đầy phấn son, phấn trang điểm, ở góc quầy có một bình nước hoa màu xanh đang từ từ tỏa hương thơm mát.
Xe lăn của Ngu Bán Bạch dừng ở trước quầy dầu dưỡng tóc, cầm lấy một cái bình sứ, mở nắp ra ngửi một chút rồi hỏi Bùi Kiều: “Rụng tóc nhiều có lẽ do dùng nhầm dầu gội hoặc dầu gội không tốt mới dẫn đến rụng, không biết ngày thường dầu gội của lệnh mẫu¹ thế nào, cách điều chế ra sao?”
[1] Lệnh mẫu là tiếng chỉ mẹ của người đối diện.
Nghe thấy thế, Bùi Kiều cẩn thận nhớ lại xem ngày thường mẹ gội đầu thế nào, hình như không có điều chế gì, chỉ một chậu nước sạch là có thể làm sạch từ ngọn tới đuôi.
Bùi Kiều ngẫm nghĩ một hồi: “Ừm, không có, chỉ gội bằng nước sạch, nhưng sau khi gội sẽ dùng thêm chút dầu hoa quế dưỡng ẩm cho lông, mà dưỡng xong vẫn rụng, cha ta rất lo lắng, ngày nào cũng lượm được một mớ lông của mẹ, lượm nhiều đến mức mũi cũng không thở được rồi.”
Nói đến người cha nghiêm túc của mình, Bùi Kiều càng nói càng nhiều.
Bùi Kiều nói tóc thành lông, vài lần Ngu Bán Bạch muốn sửa lại cho đúng, nhưng lời nói vừa đến miệng lại từ từ nuốt về, cô nương trước mắt dáng người cao gầy nhưng mặt mày còn lộ ra vẻ non nớt, có lẽ tuổi không lớn, không biết nàng đến từ nơi nào, có lẽ có một số địa phương cũ nói “tóc” thành “lông”.
Tưởng tượng như vậy nghe qua cũng khá thú vị, Ngu Bán Bạch tự dặn chính mình không nên quá để ý: “Gội đầu không kỹ càng sẽ rụng nghìn sợi tóc. Dầu hoa quế là thứ tốt, dùng để dưỡng tóc thì không có vấn đề gì. Thế này đi, ta viết một phương thuốc để gội đầu, Liễu Kinh cô nương mang về cho lệnh mẫu dùng, dùng thử ba lần xem hiệu quả thế nào.”
“Nhưng ta sợ lửa, không dám đốt.” Nhắc tới lửa, hai vai Bùi Kiều không khỏi cứng lại.
“Không phải.” Ngu Bán Bạch nói xen vào giải thích: “Không phải đốt, là cầm, ừm, là cầm đi ấy.”
Bùi Kiều nghe rõ, chợt hiểu ra nàng hiểu sai nghĩa, vành tai hơi đỏ lên: “Ta, ta hiểu rồi.”
Ngu Bán Bạch lấy giấy bút ra, nghĩ một lúc rồi hỏi Bùi Kiều: “Lệnh mẫu có bệnh gì trong người không? Trên da có miệng vết thương chưa lành không? Da có bị ngứa không? Có đau không? Mắt có bị đỏ không?”
Có rất nhiều phương thuốc để gội đầu, nếu có miệng vết thương chưa lành thì dùng cúc hoa tán, da ngứa hoặc đau thì dùng phương thuốc gội đầu giúp giảm đau giảm ngứa, đỏ mắt phần lớn là vì trong cơ thể bị nóng, cần dùng phương thuốc gội đầu giúp thanh nhiệt. Mỗi phương thuốc đều có điểm khác nhau, hốt thuốc đúng bệnh mới có hiệu quả, Ngu Bán Bạch vừa rồi quên hỏi.
Liên tiếp năm câu hỏi, Bùi Kiều lắc đầu tù tì cả năm: “Mẹ ta chỉ nói là vào mùa đông thì da thịt lạnh vô cùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.