Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 13:

Đường Đa Lệnh

21/10/2023

Thương Trì nói nàng ấy béo ngay trước mặt mọi người, lòng Tiểu Hạc Tử khó chịu buồn bực: “Thương Trì ca ca, Kiều tỷ tỷ nói, Tiểu Hạc Tử không béo, chỉ là không gầy mà thôi.”

“Nàng ấy chỉ đang an ủi muội thôi.” Thương Trì không chừa cho Tiểu Hạc Tử chút mặt mũi nào: “Không gầy không béo, khác nhau chỗ nào sao?”

Tiểu Hạc Tử một suy ra ba, trả lời bằng giọng nói vang tận trời xanh: “Kiều tỷ tỷ sẽ không gạt ta, không gầy không chưa hẳn là béo. Giống như ta nói ta không nghèo, nhưng không nhất định là giàu có, ta nói Thương Trì ca ca không ưa nhìn, nhưng cũng không nhất định là xấu. Nếu không gầy là béo, thì Thương Trì ca ca không ưa nhìn chính là xấu.”

Lời này nghe cũng có đạo lý, Thương Trì không phản bác được, không ngờ con Cá Chép tinh đầu óc đần độn này tới lúc mấu chốt lại rất khôn khéo, hắn dừng một chút, trả lời: “Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc muội ăn nhiều, nên muội mới mặc quần không đẹp.”

Thương Trì tùy tiện đáp lại vài câu, mỗi câu đều dẫm lên chỗ đau của Tiểu Hạc Tử, Tiểu Hạc Tử quên luôn chuyện bị Ngư Ưng rượt đuổi, đứng trước mặt Bùi Kiều và Ngu Bán Bạch, cãi tay đôi với Thương Trì: “Ta ăn cơm của huynh à? Mặc quần không đẹp thì thế nào? Hai chân chẳng phải rất khỏe khoắn đấy sao?”

“Ồ, hai chân khỏe khoắn, nhưng chạy thua cả hai con chim.” Giọng điệu Thương Trì trêu tức.

Tiểu Hạc Tử tức giận đến mức cổ nổi đầy gân xanh, thấy hai anh em đều vô lý, Bùi Kiều đành phải đứng ra giải quyết: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, hôm nay là do Ngư Ưng của ta gây chuyện, thế này đi, hay là ta bồi thường một ít bạc rồi dẫn các ngươi đi bốc thuốc?”

Tiểu Hạc Tử không bị thương, cũng không bị bắt nạt, mặc dù Thương Trì nghèo, còn là con rồng trong mắt chỉ có tiền, nhưng hắn không tham chút tiền ấy của Bùi Kiều, Bùi Kiều trông mềm mại yếu ớt, không có khả năng bắt nạt. Hắn lắc đầu từ chối: “Thôi thôi, lần sau nhớ trông coi hai con chim của ngươi thật tốt, đừng để nó đi lung tung mổ người khác.”

Không trả bạc được, Bùi Kiều cảm thấy ngượng ngùng, nói thêm: “Vậy chi bằng ta làm một món cá Liễu Kinh mời các ngươi ăn?”

Bản thân Tiểu Hạc Tử là một con cá, sao có thể ăn cá được, mím môi, lắc đầu liên tục: “Không muốn... Ta không ăn cá, Thương Trì ca ca, chúng ta về nhà thôi.” Nàng ấy hơi sợ hãi Bùi Kiều, kéo Thương Trì rời khỏi cửa hàng son phấn.

Tiểu Hạc Tử vừa nói: “Ta muốn mua kẹo ăn.”

“Coi chừng đau răng.” Thương Trì đáp.



“Vậy ta lấy tiền đi mua hoa quả, tới chỗ Cảnh Vệ Từ ca ca mua hoa quả.”

Cảnh Vệ Từ là một Nhím tinh sinh ra và lớn lên ở Dương Châu, hắn vốn có chút mâu thuẫn với Thương Trì, nghe Tiểu Hạc Tử muốn đến chỗ hắn mua hoa quả, Thương Trì bèn giơ tay giả vờ muốn đánh nàng ấy: “Muội dám đến chỗ hắn mua hoa quả ta sẽ vặn cái đầu cá của muội xuống cho con mèo béo ăn.”

Tiểu Hạc Tử trốn rất nhanh: “A a! Rồng giết cá rồi.”

Bùi Kiều cúi mặt xuống, đưa mắt nhìn Tiểu Hạc Tử và Thương Trì đi xa, dùng cá cũng không được, nàng có chút thất vọng, quay sang nói với Ngu Bán Bạch: “Tử Ngư công tử tính xem những đồ vật bị vỡ nát này hết bao nhiêu bạc, ta sẽ bồi thường.”

Ngu Bán Bạch lắc đầu từ chối tiền bồi thường của Bùi Kiều: “Không sao, đồ vật đã bày ở trên quầy được một thời gian, không đáng tiền, ta đang muốn đổi mới toàn bộ. Cũng không phải lỗi của Liễu Kinh cô nương. Liễu Kinh cô nương không cần áy náy.”

“Khiến Tử Ngư công tử sợ hãi rồi, sao ta lại không áy náy được chứ, mà lại không thể dùng bạc bồi thường.” Bùi Kiều nói tiếp: “Nếu không thì ta làm cho Tử Ngư công tử một món cá Liễu Kinh nhé?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Ngu Bán Bạch tức khắc trắng bệch, còn trắng hơn cả giấy vài phần, đầu tê dại, suýt nữa ngất đi, chàng lắp bắp đáp: “Không, không cần đâu, ừm, ta không thích ăn cá.”

Lần này đến lượt mặt Bùi Kiều trắng bệch: “Hả, các ngươi đều không thích ăn cá sao?”

“Hồi nhỏ bị xương cá mắc vào cổ họng, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ. Những thứ này cũng không đáng tiền, Liễu Kinh cô nương không cần cảm thấy áy náy.” Lúc Ngu Bán Bạch nói chuyện, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, khi căng thẳng, trong khẽ tay cũng lấm tấm mồ hôi.

“Được rồi…” Bùi Kiều nghĩ biện pháp đền bù khác, giơ năm ngón tay lên nói: “Vậy ta mua chút son phấn ở đây, Tử Ngư công tử, cho ta năm hộp dưỡng mi Loa Tử.”

Năm hộp? Một hộp dưỡng mi Loa Tử giá từ mười đến hai mươi lượng vàng, năm hộp dưỡng mi Loa Tử, gia đình bình thường khó mà mua được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook