Chương 20:
Đường Đa Lệnh
21/10/2023
Trời nóng, ban đêm lại nhiều muỗi, nếu không chú ý sẽ bị muỗi đốt, nếu gãi sẽ ngứa ngáy khó ngủ.
Lần đầu tiên trở lại mua phấn rôm nên Bùi Kiều không biết gì về nó, vì vậy nàng hỏi: “Cái nào thơm nhất?”
Di Hoành nhấc một cái ghế, dùng tay áo lau mặt ghế, mời Bùi Kiều ngồi xuống: “Được, ta và cô nương nói kĩ một chút.”
Bùi Kiều ngồi xuống, Di Hoành nghĩ một lúc rồi nói: “Hoa trà vào mùa xuân, mẫu đơn vào mùa hè, hoa cúc vào mùa thu, hoa quế vào mùa đông. Mùa xuân tốt cho bệnh tật, hoa trà vị nhạt thanh nhã, không làm cay mũi. Mùa hè thường phát nóng, hoa mẫu đơn có tác dụng tán kết, mùi thơm không tán, được dùng khai thông ngực sườn, tâm tình cũng tươi tốt. Mùa thu ẩm ướt, dễ nhiễm lạnh, đi lại khó khăn, ăn uống thiếu chất, hoa cúc có thể sát thủy phá khí, hương thơm xông vào mũi khoang miệng, sảng khoái. Mùa đông đỡ lạnh, hoa quế có mùi thơm dịu ấm, mùi thơm nồng, cách xa trăm dặm cũng có thể nghe thấy, nên có thể giúp tăng sức sống. Bây giờ là mùa hè dài, nên dùng hoa mẫu đơn.”
Bùi Kiều nghe vậy không khỏi lúng túng, nhưng Di Hoành nói rất hay, nàng không nghi ngờ là lừa đảo. Nàng lấy bút và quyển sổ từ túi tạp dề ra, viết ngắn gọn những gì Di Hoành nói, sau đó yêu cầu một hộp phấn rôm mẫu đơn: “Vậy ta muốn phấn rôm mẫu đơn.”
Cửa hàng cá hương Liễu Kinh hôm nay cũng mở cửa, Bùi Kiều muốn giết rồi nấu cá, xử lý khói dầu. Hôm nay nàng ăn mặc giản dị, đầu quấn một mảnh vải xanh, mặc áo trong và váy mỏng, trên người là một mảnh rễ tre xanh, chiếc tạp dề kéo ngang lưng quần.
Chiếc túi lớn được khâu vào tạp dề, trong túi có một cây bút lông và một tập sách ố màu.
“Nhưng ta không phải là ông chủ. Ta là người phụ giúp ở đây. Ông chủ đã đi ra ngoài. Liễu Kinh cô nương phải đợi một lúc... ” Di Hoành nhìn vào cửa rồi nói. Trước khi nói xong, Ngu Bán Bạch đã trở lại.
“Tử Ngư công tử tuyển người phụ giúp à.” Bùi Kiều đọc sách, thầm nghĩ cửa hàng cá hương Liễu Kinh cũng nên tuyển một vài người đến phụ việc.
Ít nhất phải tuyển ba người, một người rửa chén, một người nhóm lửa và một người chạy việc vặt.
Cửa hàng cá hương làm ăn rất tốt, có lúc khách quen không ra ngoài ăn cá được nên nhờ nàng chuẩn bị rồi giao đến tận nhà. Vì chỉ có một mình nàng trong cửa hàng nên Bùi Kiều chỉ có thể nhờ một trong mấy Ngư Ưng đi giao hàng. Nàng sợ lửa nên Ngư Ưng khác sẽ ở lại để giúp nàng nhóm lửa.
Ngư Ưng hoặc chạy hoặc bay, nhưng chúng thường không thể tìm thấy đường đi của mình, vì vậy tiếp tục như thế này không phải là cách hay. Hôm nay Ngư Ưng đi giao đồ ăn đã nửa canh giờ cũng chưa trở lại, không biết có lại gặp phải phiền phức gì không, thuê một người làm việc vặt quen thuộc Dương Châu sẽ tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Bùi Kiều liếc nhìn những gì Ngu Bán Bạch viết trên bảng, một ngày hai trăm văn, cửa hàng chỉ mở mười lăm ngày một tháng. Sau khi tính toán sơ bộ, cũng không tốn nhiều tiền.
Lén lút nhìn qua, nàng bắt gặp bóng dáng của Ngu Bán Bạch, bèn đảo đôi mắt đen về một hướng khác như tên trộm.
Ngu Bán Bạch không chú ý đến hành động mờ ám của Bùi Kiều.
Di Hoành vừa mới giải thích cho Bùi Kiều, Ngu Bán Bạch chỉ nghe nửa sau liền cắt ngang, giải thích không tồi, chàng không nhìn Di Hoành, âm thầm giơ ngón tay cái lên, quay đầu sang Bùi Kiều nói: “Liễu Kinh cô nương, kia có phải là phấn rôm thược dược mà ngươi muốn không?”
“Ừm.” Lần thứ hai trở lại cửa hàng son phấn, Bùi Kiều vẫn không khỏi khẩn trương, nhẹ nhàng gật đầu.
Mặt Ngu Bán Bạch trở nên lúng túng, quay lại: “Xuyên suốt mùa hạ, phấn rôm rất được mọi người ưa chuộng. Bây giờ trong cửa hàng không có sẵn phấn rôm, phải chờ năm ngày để ta nghiền bột và chuẩn bị đủ hương liệu, như vậy mới có thể bào chế thành được. Nếu Liễu Kinh cô nương muốn phòng muỗi đốt, thì có thể mang bên mình một cái túi thơm, hoặc là treo huân cầu¹ trên màn ngủ cũng được.”
[1] Một dụng cụ dùng để xông mùi hương cho quần áo hoặc chăn mền, được quan lại thời Đường ưa chuộng.
“Vậy Tử Ngư công tử, ở đây có túi thơm với huân cầu không?” Bùi Kiều hỏi.
“Đương nhiên là có.” Ngu Bán Bạch từ trong ngăn tủ lấy ra một dây buộc túi thơm bột phấn màu lục và một huân cầu hình hoa sen.
Bùi Kiều nhận lấy, trả bạc, sau đó đem túi hương đeo hông phải, nhẹ nhàng cầm huân cầu lên, hỏi: “Tử Ngư công tử, cá hôm qua ăn có ngon không?”
Bị hỏi bất ngờ không kịp phòng bị, Ngu Bán Bạch chột dạ, lắc đầu, lắp ba lắp bắp đáp: “Ngon, ngon lắm.”
“Rốt cuộc là ngon hay không ngon?” Đầu thì lắc, miệng lại nói ngon, Bùi Kiều nghi hoặc nhìn Ngu Bán Bạch hồn đang bay ở phương nào.
“Cũng, cũng không tệ lắm, thịt non mềm, mùi vị đậm đà, thơm mà không ngấy, ngọt tận tim phổi, tuyệt.”
Ngu Bán Bạch trái với lương tâm mà khen ngợi một hồi, Bùi Kiều nghe vậy lại càng thêm phần ngờ vực, đôi mày thanh tú cau lại: “Nhưng món mà ta làm cho Tử Ngư công tử ăn là cá ngâm chua, cá ngâm chua không hề ngọt.”
Lần đầu tiên trở lại mua phấn rôm nên Bùi Kiều không biết gì về nó, vì vậy nàng hỏi: “Cái nào thơm nhất?”
Di Hoành nhấc một cái ghế, dùng tay áo lau mặt ghế, mời Bùi Kiều ngồi xuống: “Được, ta và cô nương nói kĩ một chút.”
Bùi Kiều ngồi xuống, Di Hoành nghĩ một lúc rồi nói: “Hoa trà vào mùa xuân, mẫu đơn vào mùa hè, hoa cúc vào mùa thu, hoa quế vào mùa đông. Mùa xuân tốt cho bệnh tật, hoa trà vị nhạt thanh nhã, không làm cay mũi. Mùa hè thường phát nóng, hoa mẫu đơn có tác dụng tán kết, mùi thơm không tán, được dùng khai thông ngực sườn, tâm tình cũng tươi tốt. Mùa thu ẩm ướt, dễ nhiễm lạnh, đi lại khó khăn, ăn uống thiếu chất, hoa cúc có thể sát thủy phá khí, hương thơm xông vào mũi khoang miệng, sảng khoái. Mùa đông đỡ lạnh, hoa quế có mùi thơm dịu ấm, mùi thơm nồng, cách xa trăm dặm cũng có thể nghe thấy, nên có thể giúp tăng sức sống. Bây giờ là mùa hè dài, nên dùng hoa mẫu đơn.”
Bùi Kiều nghe vậy không khỏi lúng túng, nhưng Di Hoành nói rất hay, nàng không nghi ngờ là lừa đảo. Nàng lấy bút và quyển sổ từ túi tạp dề ra, viết ngắn gọn những gì Di Hoành nói, sau đó yêu cầu một hộp phấn rôm mẫu đơn: “Vậy ta muốn phấn rôm mẫu đơn.”
Cửa hàng cá hương Liễu Kinh hôm nay cũng mở cửa, Bùi Kiều muốn giết rồi nấu cá, xử lý khói dầu. Hôm nay nàng ăn mặc giản dị, đầu quấn một mảnh vải xanh, mặc áo trong và váy mỏng, trên người là một mảnh rễ tre xanh, chiếc tạp dề kéo ngang lưng quần.
Chiếc túi lớn được khâu vào tạp dề, trong túi có một cây bút lông và một tập sách ố màu.
“Nhưng ta không phải là ông chủ. Ta là người phụ giúp ở đây. Ông chủ đã đi ra ngoài. Liễu Kinh cô nương phải đợi một lúc... ” Di Hoành nhìn vào cửa rồi nói. Trước khi nói xong, Ngu Bán Bạch đã trở lại.
“Tử Ngư công tử tuyển người phụ giúp à.” Bùi Kiều đọc sách, thầm nghĩ cửa hàng cá hương Liễu Kinh cũng nên tuyển một vài người đến phụ việc.
Ít nhất phải tuyển ba người, một người rửa chén, một người nhóm lửa và một người chạy việc vặt.
Cửa hàng cá hương làm ăn rất tốt, có lúc khách quen không ra ngoài ăn cá được nên nhờ nàng chuẩn bị rồi giao đến tận nhà. Vì chỉ có một mình nàng trong cửa hàng nên Bùi Kiều chỉ có thể nhờ một trong mấy Ngư Ưng đi giao hàng. Nàng sợ lửa nên Ngư Ưng khác sẽ ở lại để giúp nàng nhóm lửa.
Ngư Ưng hoặc chạy hoặc bay, nhưng chúng thường không thể tìm thấy đường đi của mình, vì vậy tiếp tục như thế này không phải là cách hay. Hôm nay Ngư Ưng đi giao đồ ăn đã nửa canh giờ cũng chưa trở lại, không biết có lại gặp phải phiền phức gì không, thuê một người làm việc vặt quen thuộc Dương Châu sẽ tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Bùi Kiều liếc nhìn những gì Ngu Bán Bạch viết trên bảng, một ngày hai trăm văn, cửa hàng chỉ mở mười lăm ngày một tháng. Sau khi tính toán sơ bộ, cũng không tốn nhiều tiền.
Lén lút nhìn qua, nàng bắt gặp bóng dáng của Ngu Bán Bạch, bèn đảo đôi mắt đen về một hướng khác như tên trộm.
Ngu Bán Bạch không chú ý đến hành động mờ ám của Bùi Kiều.
Di Hoành vừa mới giải thích cho Bùi Kiều, Ngu Bán Bạch chỉ nghe nửa sau liền cắt ngang, giải thích không tồi, chàng không nhìn Di Hoành, âm thầm giơ ngón tay cái lên, quay đầu sang Bùi Kiều nói: “Liễu Kinh cô nương, kia có phải là phấn rôm thược dược mà ngươi muốn không?”
“Ừm.” Lần thứ hai trở lại cửa hàng son phấn, Bùi Kiều vẫn không khỏi khẩn trương, nhẹ nhàng gật đầu.
Mặt Ngu Bán Bạch trở nên lúng túng, quay lại: “Xuyên suốt mùa hạ, phấn rôm rất được mọi người ưa chuộng. Bây giờ trong cửa hàng không có sẵn phấn rôm, phải chờ năm ngày để ta nghiền bột và chuẩn bị đủ hương liệu, như vậy mới có thể bào chế thành được. Nếu Liễu Kinh cô nương muốn phòng muỗi đốt, thì có thể mang bên mình một cái túi thơm, hoặc là treo huân cầu¹ trên màn ngủ cũng được.”
[1] Một dụng cụ dùng để xông mùi hương cho quần áo hoặc chăn mền, được quan lại thời Đường ưa chuộng.
“Vậy Tử Ngư công tử, ở đây có túi thơm với huân cầu không?” Bùi Kiều hỏi.
“Đương nhiên là có.” Ngu Bán Bạch từ trong ngăn tủ lấy ra một dây buộc túi thơm bột phấn màu lục và một huân cầu hình hoa sen.
Bùi Kiều nhận lấy, trả bạc, sau đó đem túi hương đeo hông phải, nhẹ nhàng cầm huân cầu lên, hỏi: “Tử Ngư công tử, cá hôm qua ăn có ngon không?”
Bị hỏi bất ngờ không kịp phòng bị, Ngu Bán Bạch chột dạ, lắc đầu, lắp ba lắp bắp đáp: “Ngon, ngon lắm.”
“Rốt cuộc là ngon hay không ngon?” Đầu thì lắc, miệng lại nói ngon, Bùi Kiều nghi hoặc nhìn Ngu Bán Bạch hồn đang bay ở phương nào.
“Cũng, cũng không tệ lắm, thịt non mềm, mùi vị đậm đà, thơm mà không ngấy, ngọt tận tim phổi, tuyệt.”
Ngu Bán Bạch trái với lương tâm mà khen ngợi một hồi, Bùi Kiều nghe vậy lại càng thêm phần ngờ vực, đôi mày thanh tú cau lại: “Nhưng món mà ta làm cho Tử Ngư công tử ăn là cá ngâm chua, cá ngâm chua không hề ngọt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.