Chương 30:
Đường Đa Lệnh
21/10/2023
Bùi Kiều đã gặp hai con Ngư Ưng này khi nàng ở quê nhà Hán Châu.
Ngư Ưng ra biển bắt cá, vì vậy mà bị mấy ngư dân lợi dụng. Họ tròng dây thừng vào cổ chúng, để chúng không thể nuốt được cá, chỉ đành phải đưa về cho ngư dân, người đã bắt giữ chúng.
Nhưng hai con Ngư Ưng này thông minh vô cùng, cổ bị dây thừng thít chặt bèn không thèm bắt cá nữa, còn thường xuyên tấn công ngư dân. Thấy không thuần hoá được bọn chúng, ngư dân liền tra tấn chúng đến nỗi rụng hết lông rồi ném vào vũng bùn gần đó.
Bùi Kiều thấy hai con Ngư Ưng này trên đường về nhà sau khi đi mua cá.
Khi đó chúng bị ngã ở trong bùn, mặt mũi đều lấm lem bùn đất, yếu ớt đến mức cả sức để vỗ cánh cũng không có. Bùi Kiều sinh lòng thương hại, đem cá mình đã mua được đút cho chúng ăn, rút khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng lau đi bùn đất trên đầu chúng, nói: “Nhịn đau một chút nhé, không sao sao đâu.”
Ngư Ưng ăn cá xong, hồi được chút sức, đi sát gần, theo Bùi Kiều về nhà, Bùi Kiều xua đuổi thế nào cũng không chịu rời đi, sau đó chúng nhận Bùi Kiều làm chủ, vô cùng chăm chỉ, mỗi ngày đều bắt cá đưa đến cho cho Bùi Kiều, mỗi lần đưa đều trên một trăm con.
Mỗi ngày thức dậy nhìn cá đầy trên đất, Bùi Kiều gãi đầu khổ não, nhiều cá như vậy Bàn tướng quân đến cũng không thể ăn hết. Nàng còn nghĩ mình đã làm sai, lúc Bùi Diễm hỏi, nàng quanh co không dám nói, xấu hổ không mở lời được.
Bùi Diễm hỏi ba lần, Bùi Kiều mới chịu kể rõ mọi chuyện, giải thích xong, nàng ủ rũ lẩm bẩm: “Cha, Kiều đã làm sai rồi sao?”
Dù sao cũng lũ chim cũng chỉ báo ân mà thôi, sao lại thành ra nàng không đúng rồi. Bùi Diễm sau khi biết được câu chuyện trong đó, không ngừng khen Bùi Kiều: “Kiều có làm gì sai đâu?”
Bùi Kiều không cảm thấy vui mừng khi được khen, cúi thấp đầu, cúi thấp tới nỗi mũi sắp đụng tới lồng ngực, nói: “Trong sách đều nói, Kiều là Hồ Ly tinh, là loại yêu quái ai cũng đòi mắng đòi đánh. Cha, con người ghét yêu quái lắm ư?”
Trong sách viết Hồ Ly tinh không phóng đãng cũng gian trá, không gian trá thì là giả tạo. Mỗi lần Bùi Kiều đọc được một câu chuyện về Hồ Ly tinh trong sách đều buồn bã mất mấy ngày.
“Cha, chúng cũng là yêu quái, cha có ghét chúng không?” Lòng Bùi Kiểu lúc này đã sợ hãi đến nỗi như đang đứng trước bờ vực, sợ cha gạt nàng, không dám quay đi, nhìn thẳng vào mắt Bùi Diễm.
Bùi Diễm lắc đầu.
“Dù trong sách có nói thế nào đi chăng nữa, con cũng đừng quan tâm miệng lưỡi thế gian, chỉ cần lời nói đi đôi với việc làm, không phải miệng bồ tát mà bụng bồ dao găm, ấy là con đã không vi phạm đạo đức rồi. Trong lòng cha, Kiều luôn là hồ ly nhỏ tốt bụng nhất.”
Tay Bùi Diễm xoa lên đầu Bùi Kiều, nói tới lời cuối cùng, giọng nói điềm tĩnh mạnh mẽ, Bùi Kiều nghe xong, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Kiều là hồ ly nhỏ tốt bụng sao?”
“Đúng vậy, Kiều chính là hồ ly nhỏ đáng yêu.” Bùi Diễm trả lời chắc nịch.
Hai chữ đáng yêu thường dùng để khen ngợi vẻ bề ngoài con người, nhưng Bùi Diễm dùng để nói tới tâm hồn của Bùi Kiều, dù ý vị nhưng rất rõ nghĩa, Bùi Kiều nghe xong, nở một nụ cười tươi rói, nhảy chân sáo tới chỗ Hồ Tuy Tuy: “Mẹ, cha nói Kiều là hồ ly nhỏ tốt bụng, vậy thì mẹ chính là hồ ly lớn tốt bụng.”
“Hồ ly lớn tốt bụng à?” Hồ Tuy Tuy đứng ở không xa không dám nhận biệt danh này: “Mẹ chỉ là hồ ly lớn ngốc nghếch thôi.”
Bản tính của Ngư Ưng rất hung dữ, Hồ Tuy Tuy lo lắng chúng sẽ làm Kiều của bà bị thương, nhưng Bùi Diễm lại nói tuy Ngư Ưng hung dữ, nhưng cũng biết từ báo ân viết như thế nào, sau này Bùi Kiều và chúng trở thành bạn bè tốt của nhau, giống như Hồ Tuy Tuy và gà mẹ vậy.
Quả nhiên, sau này mặc dù hai con Ngư Ưng hung dữ, nhưng chưa bao giờ làm hại đến một sợi tóc của Bùi Kiều. Hai chim ưng một hồ ly, tình cảm ngày càng thắm thiết, trở thành bạn bè thân thiết của nhau.
Ngư Ưng nhớ kỹ lòng tốt của Bùi Kiều, khi cùng bắt cá luôn để lại cho nàng những con cá thơm ngon nhất, sợ Bùi Kiều đói bụng, thời khắc nhìn thấy con cá to đang bị trói ở kia, liền dùng hết sức lực mổ vào Ngu Bán Bạch.
Kính nhân sử bên người khiến hai chân của Ngu Bán Bạch không thể hoạt động tự do, Ngu Bán Bạch vừa không ngừng kêu khổ, nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, chỉ hận tuổi đời không giống nhau, lần này đúng là tai họa ngập đầu, vừa mơ ước viển vông hiện tại có một dòng sông ở đây để chàng nhảy xuống, trốn tới nơi sâu nhất.
Phục Song nấp dưới bóng cây xem kịch kích động tới nỗi hai tay nắm chắc thành quyền, xem xét đúng thời cơ, khi Ngu Bán Bạch sắp bị mổ cho thương tích đầy mình, nhặt một khúc gỗ gần đó, truyền vào một ít sấm chớp, đập thẳng vào đầu Ngu Bán Bạch, một gõ đã khiến chàng bất tỉnh nhân sự.
Nếu trong khúc gỗ không có sấm sét, với cơ thể này của Ngu Bán Bạch, sao có thể bị đập tới nỗi ngất xỉu trên mặt đất.
Ngu Bán Bạch hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm tịt lại nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, hẳn là cơn đau vẫn chưa tan đi.
Phục Song bị Ngu Man Man nói trúng tim đen, lại nhớ đến việc Ngu Man Man xen vào việc của con dế xa lạ kia, thực ra cũng có chút đạo lý đấy chứ, nói ra cũng chỉ là vì ghen tị mà thôi. Đập Ngu Bán Bạch hôn mê, lại giơ khúc gỗ lên, khua khua về hướng Ngư Ưng.
Phục Song lừa Ngu Bán Bạch hôn mê bất tỉnh, giả vờ che chở, không để cho Ngư Ưng đến gần Ngu Bán Bạch, nếu chúng tiến lại gần nửa bước, liền bị sấm sét bổ thẳng vào đầu.
Ngư Ưng vây quanh Phục Song và Ngu Bán Bạch, sắc trời đã càng ngày càng tối, thấy rằng mặt trăng sắp ló dạng, vậy mà một con cá cũng không bắt được, còn phải chịu oan ức lớn thế này, Ngư Ưng sao có thể không sốt ruột, kêu lên liên tục, vang rền cả một khoảng không.
Chẳng qua Ngư Ưng càng suốt ruột, là đang càng lún sâu vào trong cái bẫy của Phục Song. Mắt Phục Song liếc nhìn, đánh giá hai con Ngư Ưng, một cái một đực, vậy thì chắc là một đôi vợ chồng.
Tình cảm của loài chim còn vững chắc hơn kim loại, Phục Song giữ lại một con Ngư Ưng cái để làm con tin, kéo căng dây cung, hung ác thả ra nói: “Bảo chủ nhân của ngươi mang năm mươi lượng đến đây, nếu không đến, đêm nay ta ăn cá lớn và Ngư Ưng!”
Tiểu Hạc Tử bị hai con Ngư Ưng dọa sợ đến mức không dám cất tiếng, sững sờ đứng tại chỗ như tượng đất, không dám tạo ra tiếng động, ánh mắt di chuyển theo động tác của Ngư Ưng, sợ rằng Ngư Ưng quay lại tấn công mình. Nàng ấy đã béo, đầu lại còn to, không chịu nổi sự tấn công của chúng.
Con Ngư Ưng đực sốt ruột rỉa lông trước ngực, rỉa trụi cả lông cũng vẫn không nghĩ ra biện pháp, nhìn về phía Phục Song kêu to một tiếng sau đó bay lên trời, bay về hướng cửa tiệm cá hương Liễu Kinh.
Sáng sớm Bùi Kiều đã mài dao thật bén, chờ mổ cá để ăn.
Phục Song vừa mở mắt đã nhìn thấy Bùi Kiều đang mài dao, quả thật không phải muốn ăn thịt rồng, mà là muốn mổ cá. Bùi Kiều chờ trái chờ phải, chờ đến lúc bầu trời tối đen cũng không chờ được Ngư Ưng quay lại, nàng cầm một chiếc đèn bằng vải lụa có ánh lửa sáng rực đi loạn trong sân, vừa đi vừa nói: “Sao còn chưa về nữa?”
Bùi Kiều sợ lửa, mỗi lúc thắp sáng, nàng đều phải nhờ Ngư Ưng giúp đỡ treo lồng đèn, nhưng nàng không sợ lửa của chiếc đèn bằng vải lụa.
Bùi Kiều chọn chiếc đèn bằng vải lụa có sắc đỏ cầm trên tay, khung đèn làm bằng đồng, bề ngoài phủ một lớp vải màu xanh mỏng, cầm trên tay hơi nặng, nên nàng đi đến mái che dưới đình, trang trí phần trên của đèn bằng hoa lụa, treo vài tua rua, để phòng không bị gió to thổi cuốn.
Sợi bông là vật dễ cháy, nhưng có một lớp bọc giữa ngọn nến và vật dễ cháy. Lớp bọc ngăn cách lửa, đồng lại không bén lửa, ngoài ra còn có một lớp vải mỏng dài che, tự tay chọn, cảm thấy bên trong không có ánh lửa.
Ở trong sân nhà đi lại vài vòng như vậy, mãi mới một con Ngư Ưng, đang vỗ cái cánh to của nó, từ trên trời lao xuống gào lên lộn xộn “oa oa”, chạy chậm về phía trước, đột nhiên chui vào trong lòng Bùi Kiều khóc.
Vừa khóc vừa run rẩy, có vẻ như rất uất ức.
Tiếng nói của cáo và chim cũng khá giống nhau, Bùi Kiều nghiêm túc nghe Ngư Ưng khóc kể lể một lúc lâu, lờ mờ hiểu được câu chuyện, tức giận nói:
“Lại có người dám cướp đi cá của chúng ta, đánh các ngươi, còn có thể nhổ lông của các ngươi sao?”
Ngư Ưng gật đầu lia lịa.
“Khinh người quá đáng! Để ta đi dạy cho hắn một bài học!” Bùi Kiều thả chiếc đèn bằng vải lụa xuống, cầm cây roi lớn lên tay, bảo Ngư Ưng dẫn đường, đi tìm tên kia cướp lại cá và hỏi tội hắn dám đánh Ngư Ưng.
Ngư Ưng ra biển bắt cá, vì vậy mà bị mấy ngư dân lợi dụng. Họ tròng dây thừng vào cổ chúng, để chúng không thể nuốt được cá, chỉ đành phải đưa về cho ngư dân, người đã bắt giữ chúng.
Nhưng hai con Ngư Ưng này thông minh vô cùng, cổ bị dây thừng thít chặt bèn không thèm bắt cá nữa, còn thường xuyên tấn công ngư dân. Thấy không thuần hoá được bọn chúng, ngư dân liền tra tấn chúng đến nỗi rụng hết lông rồi ném vào vũng bùn gần đó.
Bùi Kiều thấy hai con Ngư Ưng này trên đường về nhà sau khi đi mua cá.
Khi đó chúng bị ngã ở trong bùn, mặt mũi đều lấm lem bùn đất, yếu ớt đến mức cả sức để vỗ cánh cũng không có. Bùi Kiều sinh lòng thương hại, đem cá mình đã mua được đút cho chúng ăn, rút khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng lau đi bùn đất trên đầu chúng, nói: “Nhịn đau một chút nhé, không sao sao đâu.”
Ngư Ưng ăn cá xong, hồi được chút sức, đi sát gần, theo Bùi Kiều về nhà, Bùi Kiều xua đuổi thế nào cũng không chịu rời đi, sau đó chúng nhận Bùi Kiều làm chủ, vô cùng chăm chỉ, mỗi ngày đều bắt cá đưa đến cho cho Bùi Kiều, mỗi lần đưa đều trên một trăm con.
Mỗi ngày thức dậy nhìn cá đầy trên đất, Bùi Kiều gãi đầu khổ não, nhiều cá như vậy Bàn tướng quân đến cũng không thể ăn hết. Nàng còn nghĩ mình đã làm sai, lúc Bùi Diễm hỏi, nàng quanh co không dám nói, xấu hổ không mở lời được.
Bùi Diễm hỏi ba lần, Bùi Kiều mới chịu kể rõ mọi chuyện, giải thích xong, nàng ủ rũ lẩm bẩm: “Cha, Kiều đã làm sai rồi sao?”
Dù sao cũng lũ chim cũng chỉ báo ân mà thôi, sao lại thành ra nàng không đúng rồi. Bùi Diễm sau khi biết được câu chuyện trong đó, không ngừng khen Bùi Kiều: “Kiều có làm gì sai đâu?”
Bùi Kiều không cảm thấy vui mừng khi được khen, cúi thấp đầu, cúi thấp tới nỗi mũi sắp đụng tới lồng ngực, nói: “Trong sách đều nói, Kiều là Hồ Ly tinh, là loại yêu quái ai cũng đòi mắng đòi đánh. Cha, con người ghét yêu quái lắm ư?”
Trong sách viết Hồ Ly tinh không phóng đãng cũng gian trá, không gian trá thì là giả tạo. Mỗi lần Bùi Kiều đọc được một câu chuyện về Hồ Ly tinh trong sách đều buồn bã mất mấy ngày.
“Cha, chúng cũng là yêu quái, cha có ghét chúng không?” Lòng Bùi Kiểu lúc này đã sợ hãi đến nỗi như đang đứng trước bờ vực, sợ cha gạt nàng, không dám quay đi, nhìn thẳng vào mắt Bùi Diễm.
Bùi Diễm lắc đầu.
“Dù trong sách có nói thế nào đi chăng nữa, con cũng đừng quan tâm miệng lưỡi thế gian, chỉ cần lời nói đi đôi với việc làm, không phải miệng bồ tát mà bụng bồ dao găm, ấy là con đã không vi phạm đạo đức rồi. Trong lòng cha, Kiều luôn là hồ ly nhỏ tốt bụng nhất.”
Tay Bùi Diễm xoa lên đầu Bùi Kiều, nói tới lời cuối cùng, giọng nói điềm tĩnh mạnh mẽ, Bùi Kiều nghe xong, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Kiều là hồ ly nhỏ tốt bụng sao?”
“Đúng vậy, Kiều chính là hồ ly nhỏ đáng yêu.” Bùi Diễm trả lời chắc nịch.
Hai chữ đáng yêu thường dùng để khen ngợi vẻ bề ngoài con người, nhưng Bùi Diễm dùng để nói tới tâm hồn của Bùi Kiều, dù ý vị nhưng rất rõ nghĩa, Bùi Kiều nghe xong, nở một nụ cười tươi rói, nhảy chân sáo tới chỗ Hồ Tuy Tuy: “Mẹ, cha nói Kiều là hồ ly nhỏ tốt bụng, vậy thì mẹ chính là hồ ly lớn tốt bụng.”
“Hồ ly lớn tốt bụng à?” Hồ Tuy Tuy đứng ở không xa không dám nhận biệt danh này: “Mẹ chỉ là hồ ly lớn ngốc nghếch thôi.”
Bản tính của Ngư Ưng rất hung dữ, Hồ Tuy Tuy lo lắng chúng sẽ làm Kiều của bà bị thương, nhưng Bùi Diễm lại nói tuy Ngư Ưng hung dữ, nhưng cũng biết từ báo ân viết như thế nào, sau này Bùi Kiều và chúng trở thành bạn bè tốt của nhau, giống như Hồ Tuy Tuy và gà mẹ vậy.
Quả nhiên, sau này mặc dù hai con Ngư Ưng hung dữ, nhưng chưa bao giờ làm hại đến một sợi tóc của Bùi Kiều. Hai chim ưng một hồ ly, tình cảm ngày càng thắm thiết, trở thành bạn bè thân thiết của nhau.
Ngư Ưng nhớ kỹ lòng tốt của Bùi Kiều, khi cùng bắt cá luôn để lại cho nàng những con cá thơm ngon nhất, sợ Bùi Kiều đói bụng, thời khắc nhìn thấy con cá to đang bị trói ở kia, liền dùng hết sức lực mổ vào Ngu Bán Bạch.
Kính nhân sử bên người khiến hai chân của Ngu Bán Bạch không thể hoạt động tự do, Ngu Bán Bạch vừa không ngừng kêu khổ, nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, chỉ hận tuổi đời không giống nhau, lần này đúng là tai họa ngập đầu, vừa mơ ước viển vông hiện tại có một dòng sông ở đây để chàng nhảy xuống, trốn tới nơi sâu nhất.
Phục Song nấp dưới bóng cây xem kịch kích động tới nỗi hai tay nắm chắc thành quyền, xem xét đúng thời cơ, khi Ngu Bán Bạch sắp bị mổ cho thương tích đầy mình, nhặt một khúc gỗ gần đó, truyền vào một ít sấm chớp, đập thẳng vào đầu Ngu Bán Bạch, một gõ đã khiến chàng bất tỉnh nhân sự.
Nếu trong khúc gỗ không có sấm sét, với cơ thể này của Ngu Bán Bạch, sao có thể bị đập tới nỗi ngất xỉu trên mặt đất.
Ngu Bán Bạch hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm tịt lại nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, hẳn là cơn đau vẫn chưa tan đi.
Phục Song bị Ngu Man Man nói trúng tim đen, lại nhớ đến việc Ngu Man Man xen vào việc của con dế xa lạ kia, thực ra cũng có chút đạo lý đấy chứ, nói ra cũng chỉ là vì ghen tị mà thôi. Đập Ngu Bán Bạch hôn mê, lại giơ khúc gỗ lên, khua khua về hướng Ngư Ưng.
Phục Song lừa Ngu Bán Bạch hôn mê bất tỉnh, giả vờ che chở, không để cho Ngư Ưng đến gần Ngu Bán Bạch, nếu chúng tiến lại gần nửa bước, liền bị sấm sét bổ thẳng vào đầu.
Ngư Ưng vây quanh Phục Song và Ngu Bán Bạch, sắc trời đã càng ngày càng tối, thấy rằng mặt trăng sắp ló dạng, vậy mà một con cá cũng không bắt được, còn phải chịu oan ức lớn thế này, Ngư Ưng sao có thể không sốt ruột, kêu lên liên tục, vang rền cả một khoảng không.
Chẳng qua Ngư Ưng càng suốt ruột, là đang càng lún sâu vào trong cái bẫy của Phục Song. Mắt Phục Song liếc nhìn, đánh giá hai con Ngư Ưng, một cái một đực, vậy thì chắc là một đôi vợ chồng.
Tình cảm của loài chim còn vững chắc hơn kim loại, Phục Song giữ lại một con Ngư Ưng cái để làm con tin, kéo căng dây cung, hung ác thả ra nói: “Bảo chủ nhân của ngươi mang năm mươi lượng đến đây, nếu không đến, đêm nay ta ăn cá lớn và Ngư Ưng!”
Tiểu Hạc Tử bị hai con Ngư Ưng dọa sợ đến mức không dám cất tiếng, sững sờ đứng tại chỗ như tượng đất, không dám tạo ra tiếng động, ánh mắt di chuyển theo động tác của Ngư Ưng, sợ rằng Ngư Ưng quay lại tấn công mình. Nàng ấy đã béo, đầu lại còn to, không chịu nổi sự tấn công của chúng.
Con Ngư Ưng đực sốt ruột rỉa lông trước ngực, rỉa trụi cả lông cũng vẫn không nghĩ ra biện pháp, nhìn về phía Phục Song kêu to một tiếng sau đó bay lên trời, bay về hướng cửa tiệm cá hương Liễu Kinh.
Sáng sớm Bùi Kiều đã mài dao thật bén, chờ mổ cá để ăn.
Phục Song vừa mở mắt đã nhìn thấy Bùi Kiều đang mài dao, quả thật không phải muốn ăn thịt rồng, mà là muốn mổ cá. Bùi Kiều chờ trái chờ phải, chờ đến lúc bầu trời tối đen cũng không chờ được Ngư Ưng quay lại, nàng cầm một chiếc đèn bằng vải lụa có ánh lửa sáng rực đi loạn trong sân, vừa đi vừa nói: “Sao còn chưa về nữa?”
Bùi Kiều sợ lửa, mỗi lúc thắp sáng, nàng đều phải nhờ Ngư Ưng giúp đỡ treo lồng đèn, nhưng nàng không sợ lửa của chiếc đèn bằng vải lụa.
Bùi Kiều chọn chiếc đèn bằng vải lụa có sắc đỏ cầm trên tay, khung đèn làm bằng đồng, bề ngoài phủ một lớp vải màu xanh mỏng, cầm trên tay hơi nặng, nên nàng đi đến mái che dưới đình, trang trí phần trên của đèn bằng hoa lụa, treo vài tua rua, để phòng không bị gió to thổi cuốn.
Sợi bông là vật dễ cháy, nhưng có một lớp bọc giữa ngọn nến và vật dễ cháy. Lớp bọc ngăn cách lửa, đồng lại không bén lửa, ngoài ra còn có một lớp vải mỏng dài che, tự tay chọn, cảm thấy bên trong không có ánh lửa.
Ở trong sân nhà đi lại vài vòng như vậy, mãi mới một con Ngư Ưng, đang vỗ cái cánh to của nó, từ trên trời lao xuống gào lên lộn xộn “oa oa”, chạy chậm về phía trước, đột nhiên chui vào trong lòng Bùi Kiều khóc.
Vừa khóc vừa run rẩy, có vẻ như rất uất ức.
Tiếng nói của cáo và chim cũng khá giống nhau, Bùi Kiều nghiêm túc nghe Ngư Ưng khóc kể lể một lúc lâu, lờ mờ hiểu được câu chuyện, tức giận nói:
“Lại có người dám cướp đi cá của chúng ta, đánh các ngươi, còn có thể nhổ lông của các ngươi sao?”
Ngư Ưng gật đầu lia lịa.
“Khinh người quá đáng! Để ta đi dạy cho hắn một bài học!” Bùi Kiều thả chiếc đèn bằng vải lụa xuống, cầm cây roi lớn lên tay, bảo Ngư Ưng dẫn đường, đi tìm tên kia cướp lại cá và hỏi tội hắn dám đánh Ngư Ưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.