Chương 3: Hồ ly tinh phạm sai lầm
Đường Đa Lệnh
11/09/2023
Hai tên ăn mày ở đó nhìn Bùi Kiều đầy khiếm nhã, vừa nhìn vừa đánh giá, khuôn mặt lớn, không giống người Dương Châu, thắt lưng bên phải có luồn một hầu bao nhỏ màu tím, trên hầu bao có thêu biểu tượng sư tử hí cầu.
Hầu bao này nặng trình trịch, đoán chừng bên trong có rất nhiều vật trắng và vàng kia.
Hai tên ăn mày đó nhìn nhau cười, cười trộm xong thì nhanh chóng đi theo sau Bùi Kiều.
Bùi Kiều không biết Dương Châu ngang dọc ra sao, nhiều lần dừng lại ở đầu đường, trông thấy mặt trời sắp lặn, nàng đứng tại chỗ mà lòng phiền não, nói: “Vảy rồng giá nghìn vàng, gân rồng giá vạn bạc, sừng rồng dùng làm thuốc, xương rồng có khả năng chữa bệnh cho người, thịt rồng làm tăng tuổi thọ, ăn xong trẻ thêm ra.”
Người ta nói rằng muốn làm chuyện lớn phải biết cách ăn nói, Bùi Kiều nhát gan, da mặt lại mỏng, không thể chủ động bắt chuyện với người khác trong trường hợp này.
Trong lòng phiền não, phía sau bỗng có người nào đến hỏi chuyện: “Này, cô nương muốn đến miếu Long Vương sao?”
Bùi Kiều quay người lại dò xét người mới vừa nói, bọn họ đều mặc y phục mới, một người đầu đội mũ đen, một người khác đầu đội mũ xám, lúc cười nói, để lộ ra một hàm răng cháy khét mọc không đều.
Bọn họ không che không đậy, quang minh chính đại theo sau Bùi Kiều, nghe được lời nàng nói, thì cười cợt nhả bước đến lừa gạt theo thói quen.
Vì chưa quen cuộc sống ở nơi đây lại bị người khác chủ động bắt chuyện, Bùi Kiều hồi hộp đến nỗi không nói được lời nào.
Thấy Bùi Kiều có vẻ ngốc nghếch, lại dùng chiêu lừa cũ giả vờ làm người chính trực, người mũ xám liền đưa ra chủ kiến: “Từ khi lọt lòng bọn ta đã lớn lên ở đây, dù nhắm hai mắt lại vẫn biết đường đi ở Dương Châu, nếu cô nương muốn đến miếu Long Vương, bọn ta sẽ dẫn cô nương đi, vừa hay bọn ta cũng đang định vào trong miếu Long Vương.”
Bùi Kiều sợ hãi mà chớp mắt, nhưng muốn đến miếu Long Vương tìm Long Vương, tay siết thành nắm đấm, nàng không thể chắc chắn nó ở chỗ nào.
Biết trong lòng Bùi Kiều cảnh giác, cũng không ép buộc, đi trước một bước, như vậy có thể khiến cho Bùi Kiều buông lỏng cảnh giác. Bước đi rất chậm, chưa được mười bước, Bùi Kiều đã nhấc gót chân lên, không biết rằng bản thân đã rơi vào cạm bẫy của kẻ xấu.
Đường càng đi càng lệch hướng, càng chạy người xung quanh càng thưa thớt, Bùi Kiều chợt thấy không đúng, hỏi: “Miếu Long Vương vắng vẻ như vậy sao? Ta, ta nghĩ nên chờ tới ngày mai rồi hẵng đi.”
“Long Vương ở nơi yên tĩnh, miếu được xây ở gần rừng cây nhỏ. Ban ngày rất thích hợp, nguyện vọng đi miếu Long Vương chắc chắn sẽ được thực hiện.”
Trong lòng Bùi Kiều chợt dao động.
Miếu thực sự ở gần rừng cây nhỏ, tên ăn mày không thể lừa gạt được, nhưng đường mà bọn chúng dẫn tới, chẳng phải đường đến chỗ miếu Long Vương, mà đó là đường đến nơi ở của bọn ăn mày.
Bên trong nơi ở của ăn mày toàn là những người toát ra mùi tanh hôi, vừa nghèo nàn lại vừa bẩn thỉu, suy nghĩ lại đê hèn, cô nương đến chỗ đó xong, của cải lẫn sự trong sạch đều mất cả, nói tóm lại chỉ cần đến nơi ở của ăn mày, có mọc thêm cánh cũng không thể trốn thoát.
Bùi Kiều cảnh giác một lần nữa, đi theo một đoạn đường, dấu chân người xung quanh càng lúc càng thưa thớt, mùi cũng càng lúc càng khó ngửi, nàng dùng một tay bịt lỗ mũi lại, bỗng ho khan.
Cây cối hai bên um tùm, bụi cây đan vào nhau, phát ra tiếng xào xạc, không giống như tiếng gió. Hai con Ngư Ưng thấy bất an liền đập mạnh cánh, cắn vào ống tay áo Bùi Kiều, không cho phép nàng đi tiếp. Bùi Kiều dừng bước chân, lại lùi về sau nửa bước, nói: “Ta, ta nghĩ vẫn nên để ngày mai rồi đi.”
Nàng vừa kéo Ngư Ưng vừa nói, đồng thời xoay người bỏ chạy. Nhưng đã muộn rồi, vài tên ăn mày quần áo rách rưới, đầu đầy rận, hôi không thể tả từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tay cầm dao sắc, vừa cười vừa bao vây lấy Bùi Kiều, ép nàng giao tiền trên người ra:
“Tiểu cô nương, ngoan ngoãn đưa tiền cho bọn ta.”
“Không đưa, lát nữa ta sẽ bắt ngươi gọi ta là ông nội.”
Bùi Kiều bị ép sát đến một tảng đá to, nàng nhìn chằm chằm vào lũ ăn mày đang không ngừng lại gần, một tay lặng lẽ đút vào bọc quần áo, bình tĩnh hỏi Ngư Ưng: “Bọn họ chính là những kẻ ác mà cha đã nói tới ư?”
Hai con Ngư Ưng một trước một sau, giương đôi cánh to che chở cho Bùi Kiều, gật đầu lia lịa: Là người xấu.
Lũ ác nhân nhìn Ngư Ưng trong thế bảo vệ chủ thì cảm thấy rất mắc cười. Hai con chim này cũng không phải là Thanh Loan, Hỏa Phụng của Na Tra thì có tài cán gì chứ. Bọn chúng không hề sợ hãi mà tiến lại gần Bùi Kiều.
Hầu bao này nặng trình trịch, đoán chừng bên trong có rất nhiều vật trắng và vàng kia.
Hai tên ăn mày đó nhìn nhau cười, cười trộm xong thì nhanh chóng đi theo sau Bùi Kiều.
Bùi Kiều không biết Dương Châu ngang dọc ra sao, nhiều lần dừng lại ở đầu đường, trông thấy mặt trời sắp lặn, nàng đứng tại chỗ mà lòng phiền não, nói: “Vảy rồng giá nghìn vàng, gân rồng giá vạn bạc, sừng rồng dùng làm thuốc, xương rồng có khả năng chữa bệnh cho người, thịt rồng làm tăng tuổi thọ, ăn xong trẻ thêm ra.”
Người ta nói rằng muốn làm chuyện lớn phải biết cách ăn nói, Bùi Kiều nhát gan, da mặt lại mỏng, không thể chủ động bắt chuyện với người khác trong trường hợp này.
Trong lòng phiền não, phía sau bỗng có người nào đến hỏi chuyện: “Này, cô nương muốn đến miếu Long Vương sao?”
Bùi Kiều quay người lại dò xét người mới vừa nói, bọn họ đều mặc y phục mới, một người đầu đội mũ đen, một người khác đầu đội mũ xám, lúc cười nói, để lộ ra một hàm răng cháy khét mọc không đều.
Bọn họ không che không đậy, quang minh chính đại theo sau Bùi Kiều, nghe được lời nàng nói, thì cười cợt nhả bước đến lừa gạt theo thói quen.
Vì chưa quen cuộc sống ở nơi đây lại bị người khác chủ động bắt chuyện, Bùi Kiều hồi hộp đến nỗi không nói được lời nào.
Thấy Bùi Kiều có vẻ ngốc nghếch, lại dùng chiêu lừa cũ giả vờ làm người chính trực, người mũ xám liền đưa ra chủ kiến: “Từ khi lọt lòng bọn ta đã lớn lên ở đây, dù nhắm hai mắt lại vẫn biết đường đi ở Dương Châu, nếu cô nương muốn đến miếu Long Vương, bọn ta sẽ dẫn cô nương đi, vừa hay bọn ta cũng đang định vào trong miếu Long Vương.”
Bùi Kiều sợ hãi mà chớp mắt, nhưng muốn đến miếu Long Vương tìm Long Vương, tay siết thành nắm đấm, nàng không thể chắc chắn nó ở chỗ nào.
Biết trong lòng Bùi Kiều cảnh giác, cũng không ép buộc, đi trước một bước, như vậy có thể khiến cho Bùi Kiều buông lỏng cảnh giác. Bước đi rất chậm, chưa được mười bước, Bùi Kiều đã nhấc gót chân lên, không biết rằng bản thân đã rơi vào cạm bẫy của kẻ xấu.
Đường càng đi càng lệch hướng, càng chạy người xung quanh càng thưa thớt, Bùi Kiều chợt thấy không đúng, hỏi: “Miếu Long Vương vắng vẻ như vậy sao? Ta, ta nghĩ nên chờ tới ngày mai rồi hẵng đi.”
“Long Vương ở nơi yên tĩnh, miếu được xây ở gần rừng cây nhỏ. Ban ngày rất thích hợp, nguyện vọng đi miếu Long Vương chắc chắn sẽ được thực hiện.”
Trong lòng Bùi Kiều chợt dao động.
Miếu thực sự ở gần rừng cây nhỏ, tên ăn mày không thể lừa gạt được, nhưng đường mà bọn chúng dẫn tới, chẳng phải đường đến chỗ miếu Long Vương, mà đó là đường đến nơi ở của bọn ăn mày.
Bên trong nơi ở của ăn mày toàn là những người toát ra mùi tanh hôi, vừa nghèo nàn lại vừa bẩn thỉu, suy nghĩ lại đê hèn, cô nương đến chỗ đó xong, của cải lẫn sự trong sạch đều mất cả, nói tóm lại chỉ cần đến nơi ở của ăn mày, có mọc thêm cánh cũng không thể trốn thoát.
Bùi Kiều cảnh giác một lần nữa, đi theo một đoạn đường, dấu chân người xung quanh càng lúc càng thưa thớt, mùi cũng càng lúc càng khó ngửi, nàng dùng một tay bịt lỗ mũi lại, bỗng ho khan.
Cây cối hai bên um tùm, bụi cây đan vào nhau, phát ra tiếng xào xạc, không giống như tiếng gió. Hai con Ngư Ưng thấy bất an liền đập mạnh cánh, cắn vào ống tay áo Bùi Kiều, không cho phép nàng đi tiếp. Bùi Kiều dừng bước chân, lại lùi về sau nửa bước, nói: “Ta, ta nghĩ vẫn nên để ngày mai rồi đi.”
Nàng vừa kéo Ngư Ưng vừa nói, đồng thời xoay người bỏ chạy. Nhưng đã muộn rồi, vài tên ăn mày quần áo rách rưới, đầu đầy rận, hôi không thể tả từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tay cầm dao sắc, vừa cười vừa bao vây lấy Bùi Kiều, ép nàng giao tiền trên người ra:
“Tiểu cô nương, ngoan ngoãn đưa tiền cho bọn ta.”
“Không đưa, lát nữa ta sẽ bắt ngươi gọi ta là ông nội.”
Bùi Kiều bị ép sát đến một tảng đá to, nàng nhìn chằm chằm vào lũ ăn mày đang không ngừng lại gần, một tay lặng lẽ đút vào bọc quần áo, bình tĩnh hỏi Ngư Ưng: “Bọn họ chính là những kẻ ác mà cha đã nói tới ư?”
Hai con Ngư Ưng một trước một sau, giương đôi cánh to che chở cho Bùi Kiều, gật đầu lia lịa: Là người xấu.
Lũ ác nhân nhìn Ngư Ưng trong thế bảo vệ chủ thì cảm thấy rất mắc cười. Hai con chim này cũng không phải là Thanh Loan, Hỏa Phụng của Na Tra thì có tài cán gì chứ. Bọn chúng không hề sợ hãi mà tiến lại gần Bùi Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.