Chương 122: Chuyện đã xảy ra?
An Mộng
21/11/2015
Rồi… Mọi thứ như một
giấc mộng. Làn khói mờ mờ ảo ảo bao quanh Thiên đế và Sát Tinh. Tới khi
tan đi, chỉ còn lại Thiệu Khải Đăng, Cựu Thiên đế, phượng hoàng và Thần
số phận cũng chỉ biết đứng đằng sau. Họ có gọi song đáp lại chỉ là im
lặng:
- Đâu rồi? Này…
Tiếng gọi vang vọng, rồi rơi tọt vào khoảng không mịt mù. Chẳng một lời đáp. Cựu Thiên đế cũng đưa mắt kiếm tìm khắp nơi, vẫn không thấy gì. Thiệu Khải Đăng và ngài nhìn nhau trong một thoáng. Rồi chia thành hai ngả. Thiệu Khải Đăng vội vã đi về hướng đang xảy ra chuyện của Khúc Huy. Sát Tinh không hề đùa. Trong thân xác Khúc Huy, hắn đã giết người, vụ buôn bán ma túy lớn cũng kéo theo luôn cả bang hội. Cảnh sát đang dồn lấy họ, súng cũng đã lên nòng. Bằng một tốc độ nhanh nhất, Thiệu Khải Đăng đã dùng tới con bài quan trọng của mình. Lúc tiếng hô của người chỉ huy bắt đầu cũng là lúc có lệnh từ cấp trên, hủy cuộc truy bắt. Thị trưởng của thành phố này vốn là người không có khuyết điểm nhưng cũng vì cuộc đời ông quá tốt, cuộc đời cảm thấy không mấy công bằng. Thế là xảy ra chuyện người vợ của ông ngoại tình, có người đàn ông khác. Danh giá của một người tham gia chính trường khiến ông không thể ly dị, lại càng không thể để người ta biết chuyện. Cuối cùng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Và đó là điều tạo nên lợi thế cho Thiệu Khải Đăng nắm bắt tuy hắn cũng cảm thấy việc này không đáng chê trách song để bảo đảm an toàn cho những người thân của mình, Thiệu Khải Đăng chẳng màng lòng nhân từ gì cả. Hắn vẫn làm…
Chuyện đúng là như một giấc mộng. Sau mộng, mọi thứ lại trở về như cũ? Diệp Vũ Tường vẫn là Diệp Vũ Tường, người lãnh đạo của băng nhóm xã hội đen hàng đầu thành phố. Cựu thiên đế vẫn là cựu thiên đế. Hắn không quay về nơi đó nữa. Bổn phận khiến con người mệt mỏi, và hắn vốn chẳng phải là người của bổn phận, của những trách nhiệm nặng nề. Không phải, khác nhiều chứ. Thế giới của Diệp Vũ Tường không chỉ còn có mẹ nữa. Hắn quan tâm hơn đến người khác, không chỉ làm việc theo cảm xúc của mình. Cựu thiên đế tích cực làm một con người bình thường. Đi làm, bắt đầu nghiêm khắc hơn với Tiểu Lạc. Đó cũng là con hắn, giáo dục cũng là một cách thể hiện bổn phận hắn phải làm. Thiệu Khải Đăng tiếp tục đảm nhiệm vai trò quản lý khu Đông. Hắn làm việc có phần chăm chỉ hơn. Mạng lưới điều tra cũng mở rộng, các đối tượng khách hàng ngày càng đa dạng.
- Sơn…
- Ừm!
- Quên, đại ca, ngôi sao Lâm Giai mà đại ca kêu em điều tra ấy có quan hệ tình cảm với Đỗ Hữu Long.
- Thiệt à?
- Dạ. Báo nói thế ạ!
- Đồ ngu. Báo nói kệ báo, quan trọng là chứng cứ, chứng cứ đâu?
- Dạ…
Khúc Huy nhíu mày:
- Giới diễn viên điện ảnh vốn không phải là mục tiêu chủ yếu. Lâm Giai thì tôi có thể hiểu vì liên quan tới Thân Bá có vai vế cao trong quân đội. Nhưng chỉ cần chụp hình của cô ta và người kia là được. Sao lại phải theo dõi chuyện tình cảm riêng tư?
- Vì ta thích mà… - THiệu Khải Đăng cười - Ta thích xem cô ta đóng phim. Khi khóc, rất giống Tiểu Tiên.
Thì ra là vậy. Cả đám người đang căng thẳng cũng thở phào một tiếng. Sơn vương có sở thích cá nhân ngoài phu nhân rồi, thật tốt - thế mới giống người thường.
Trên thiên giới, Thiên đế đã trở về. Nhưng ngài không nói gì cả mà cũng chẳng ai muốn nghe ngài nói chuyện gì. Ngài lạnh lùng hơn trước, tuy nhiên mức độ làm việc thì vẫn rất cao. Vô cùng chăm chỉ, ngày lại qua ngày cứ miệt mài quên tất cả.
Thiệu Khải Đăng cũng không còn liên lạc được với hai con được nữa. Chúng dường như cũng đã trở thành một thứ bình thường. Hắn cũng đưa Nương Tiên đi khám thai, sức khỏe rất khả quan, dự kiến sinh sẽ khỏe mạnh.
- Cha…
Mang cái bụng vượt mặt, Nương Tiên đến gần Thiên đế.
- Cha uống trà!
- Ừ! Cha cảm ơn con…
Ngừng một chút rồi Nương Tiên hỏi:
- Cha có chuyện buồn à?
- Ừ. Ta chỉ lo lắng một chút thôi.
Ngài thực sự không muốn nói chuyện gì đã xảy ra trong đám sương mù đó. Còn Sát Tinh hiện đã đi đâu cũng không ai biết. Sẽ biến mất mãi mãi ư?
- Cha đừng làm nhiều việc quá, nên chú ý bản thân mình nữa. Cha ơi!
Thiệu Khải Đăng chỉ khẽ liếc qua phía hai cha con. Rồi nhìn về phía Nương Tiên. Nàng đang vui, nụ cười khiến gương mặt ngây thơ như bừng sáng. Êm đềm quá! Chợt thấy lo lắng. Mọi chuyện giải quyết thuận lợi đến thế sao? Nương Tiên cũng có chung tâm trạng ấu. Nàng mẫn cảm xoa tay lên bụng. Con nàng là một sinh vật kỳ lạ, thời gian qua nó lại bình thường như thế, liệu có phải đằng sau đó sẽ là chuyện không ngờ sẽ tiếp tục xảy ra không?
- Đâu rồi? Này…
Tiếng gọi vang vọng, rồi rơi tọt vào khoảng không mịt mù. Chẳng một lời đáp. Cựu Thiên đế cũng đưa mắt kiếm tìm khắp nơi, vẫn không thấy gì. Thiệu Khải Đăng và ngài nhìn nhau trong một thoáng. Rồi chia thành hai ngả. Thiệu Khải Đăng vội vã đi về hướng đang xảy ra chuyện của Khúc Huy. Sát Tinh không hề đùa. Trong thân xác Khúc Huy, hắn đã giết người, vụ buôn bán ma túy lớn cũng kéo theo luôn cả bang hội. Cảnh sát đang dồn lấy họ, súng cũng đã lên nòng. Bằng một tốc độ nhanh nhất, Thiệu Khải Đăng đã dùng tới con bài quan trọng của mình. Lúc tiếng hô của người chỉ huy bắt đầu cũng là lúc có lệnh từ cấp trên, hủy cuộc truy bắt. Thị trưởng của thành phố này vốn là người không có khuyết điểm nhưng cũng vì cuộc đời ông quá tốt, cuộc đời cảm thấy không mấy công bằng. Thế là xảy ra chuyện người vợ của ông ngoại tình, có người đàn ông khác. Danh giá của một người tham gia chính trường khiến ông không thể ly dị, lại càng không thể để người ta biết chuyện. Cuối cùng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Và đó là điều tạo nên lợi thế cho Thiệu Khải Đăng nắm bắt tuy hắn cũng cảm thấy việc này không đáng chê trách song để bảo đảm an toàn cho những người thân của mình, Thiệu Khải Đăng chẳng màng lòng nhân từ gì cả. Hắn vẫn làm…
Chuyện đúng là như một giấc mộng. Sau mộng, mọi thứ lại trở về như cũ? Diệp Vũ Tường vẫn là Diệp Vũ Tường, người lãnh đạo của băng nhóm xã hội đen hàng đầu thành phố. Cựu thiên đế vẫn là cựu thiên đế. Hắn không quay về nơi đó nữa. Bổn phận khiến con người mệt mỏi, và hắn vốn chẳng phải là người của bổn phận, của những trách nhiệm nặng nề. Không phải, khác nhiều chứ. Thế giới của Diệp Vũ Tường không chỉ còn có mẹ nữa. Hắn quan tâm hơn đến người khác, không chỉ làm việc theo cảm xúc của mình. Cựu thiên đế tích cực làm một con người bình thường. Đi làm, bắt đầu nghiêm khắc hơn với Tiểu Lạc. Đó cũng là con hắn, giáo dục cũng là một cách thể hiện bổn phận hắn phải làm. Thiệu Khải Đăng tiếp tục đảm nhiệm vai trò quản lý khu Đông. Hắn làm việc có phần chăm chỉ hơn. Mạng lưới điều tra cũng mở rộng, các đối tượng khách hàng ngày càng đa dạng.
- Sơn…
- Ừm!
- Quên, đại ca, ngôi sao Lâm Giai mà đại ca kêu em điều tra ấy có quan hệ tình cảm với Đỗ Hữu Long.
- Thiệt à?
- Dạ. Báo nói thế ạ!
- Đồ ngu. Báo nói kệ báo, quan trọng là chứng cứ, chứng cứ đâu?
- Dạ…
Khúc Huy nhíu mày:
- Giới diễn viên điện ảnh vốn không phải là mục tiêu chủ yếu. Lâm Giai thì tôi có thể hiểu vì liên quan tới Thân Bá có vai vế cao trong quân đội. Nhưng chỉ cần chụp hình của cô ta và người kia là được. Sao lại phải theo dõi chuyện tình cảm riêng tư?
- Vì ta thích mà… - THiệu Khải Đăng cười - Ta thích xem cô ta đóng phim. Khi khóc, rất giống Tiểu Tiên.
Thì ra là vậy. Cả đám người đang căng thẳng cũng thở phào một tiếng. Sơn vương có sở thích cá nhân ngoài phu nhân rồi, thật tốt - thế mới giống người thường.
Trên thiên giới, Thiên đế đã trở về. Nhưng ngài không nói gì cả mà cũng chẳng ai muốn nghe ngài nói chuyện gì. Ngài lạnh lùng hơn trước, tuy nhiên mức độ làm việc thì vẫn rất cao. Vô cùng chăm chỉ, ngày lại qua ngày cứ miệt mài quên tất cả.
Thiệu Khải Đăng cũng không còn liên lạc được với hai con được nữa. Chúng dường như cũng đã trở thành một thứ bình thường. Hắn cũng đưa Nương Tiên đi khám thai, sức khỏe rất khả quan, dự kiến sinh sẽ khỏe mạnh.
- Cha…
Mang cái bụng vượt mặt, Nương Tiên đến gần Thiên đế.
- Cha uống trà!
- Ừ! Cha cảm ơn con…
Ngừng một chút rồi Nương Tiên hỏi:
- Cha có chuyện buồn à?
- Ừ. Ta chỉ lo lắng một chút thôi.
Ngài thực sự không muốn nói chuyện gì đã xảy ra trong đám sương mù đó. Còn Sát Tinh hiện đã đi đâu cũng không ai biết. Sẽ biến mất mãi mãi ư?
- Cha đừng làm nhiều việc quá, nên chú ý bản thân mình nữa. Cha ơi!
Thiệu Khải Đăng chỉ khẽ liếc qua phía hai cha con. Rồi nhìn về phía Nương Tiên. Nàng đang vui, nụ cười khiến gương mặt ngây thơ như bừng sáng. Êm đềm quá! Chợt thấy lo lắng. Mọi chuyện giải quyết thuận lợi đến thế sao? Nương Tiên cũng có chung tâm trạng ấu. Nàng mẫn cảm xoa tay lên bụng. Con nàng là một sinh vật kỳ lạ, thời gian qua nó lại bình thường như thế, liệu có phải đằng sau đó sẽ là chuyện không ngờ sẽ tiếp tục xảy ra không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.