Chương 91: Con rối
An Mộng
18/11/2015
Trong đám ký ức hỗn
độn vừa quay trở lại. Máu tràn ngập. Cô gái nhảy từ trên lầu cao xuống,
không phải chỉ vì nàng sợ hãi bởi thân mình nhuộm máu. Nàng muốn trốn
khỏi kẻ đã lừa gạt nàng. Hắn đáng ghét. Hết lần này đến lần khác gạt
nàng.
- Cha!
- Ngoan! Ta sẽ xóa ký ức cho con. Con sẽ không nhớ gì nữa.
Xóa ký ức… Tức là không còn nhớ gì nữa. Hắn tuy lừa gạt nhưng không phải là hoàn toàn xấu với nàng. Khi Nương Tiên gặp chuyện, bao giờ mở mắt ra, trước mắt nàng cũng là hắn.
- Không… không…
Nương Tiên không kịp thốt lên những lời đó. Ký ức bị lấy đi. Nàng mê man trong một giấc ngủ dài, không biết mình là ai, không còn gì để nhớ lại. Lúc người ta nhắc tới những kỷ niệm đẹp đẽ đã qua, Nương Tiên chỉ biết cúi đầu buồn bã. Nàng là người không ký ức, thế thì có gì mà kể, mà nhớ, mà thương? Nhưng bây giờ nàng đã biết, không phải là nàng không có ký ức mà là người ta đã xóa của nàng. Cùng với ký ức cũ là chuyện mới. Khổ thay nó lại được thiên đế chứa chung trong những đoạn không cần phải biết. Nương Tiên đã nhìn thấy cả giây phút Thiệu Khải Đăng và Thiên đế cùng thương lượng, cùng những phút hắn tráo trở mỉm cười sau khi dùng bộ mặt khờ khạo đê gạt lừa nàng. Toàn bộ mọi chuyện đều là một cuộc trao đổi, mà Thạch Nương Tiên cũng chỉ là một hòn đá. Người ta đâu cần đá. Đá cũng chỉ là một con rối mà thôi. Nước mắt chảy dài không cần kềm nén. Nương Tiên xuôi tay… Rơi xuống đất, đá tan vỡ, không cần đau đớn nữa, không cần chịu sự lợi dụng của ai.
- Xoạt…
Nương Tiên mở mắt… Cái chết hình như không đau đớn lắm, không có cảm giác gì.
Trước mắt nàng là một gương mặt xa lạ mà cũng có vẻ gì đó quen quen. Đã gặp ở đâu, ở đâu rồi nhỉ? Đầu óc Nương Tiên trống rỗng, không còn sức để nhớ và cũng không còn muốn nhớ nữa.
- Buông cô ấy ra…
Thi Quỷ đã dang tay ôm gọn Thạch Nương Tiên. Không chỉ vậy, nàng còn nằm yên trong lòng hắn và hắn ta cũng không có vẻ gì muốn buông nàng:
- Đi đi! - Nương Tiên bất ngờ hét lên - Tất cả các người đi hết đi. Tôi không còn muốn gặp các người nữa. Tôi là đá… nhưng tôi không phải là con rối của các người. Các người… các người đi đi!
Thiệu Khải Đăng khựng người lại. Cảm giác đau xót khiến hắn vừa bứt rứt lại vô cùng khó chịu:
- Tiểu Tiên!
- Đi đi! Đi đi mà…
- Tiểu Tiên… Cha…
Tiếng nói của thiên đế không như ngày đó, tạo cho Thạch Tiên cảm giác yên tâm nữa:
- Tôi không muốn gặp ông nữa. Ký ức của tôi không phải là thứ muốn lấy thì lấy, muốn trả thì trả. Tôi không phải là đồ trao đổi của hai người. Hai người đi hết đi, đi hết đi!
Thạch Nương Tiên, tiên đá tưởng không có nước mắt song khi đã khóc, lại làm người ta đau đớn vô ngần. Tay Thi Quỷ cũng run run. Ký ức là thứ không phải muốn lấy, muốn trả là trả. Một ngày nào đó, nếu người ấy nhớ lại, có như vầy, xua đuổi không nhìn hắn nữa không?
Thiệu Khải Đăng thực sự bối rối. Giây phút này, khi sự thật bị vạch rõ, lòng hắn rõ ràng như tơ vò trăm mối. Tiểu Tiên đã một lần bỏ hắn đi, bây giờ không lẽ lại thêm phải một lần nhìn nàng vuột khỏi tay mình? Hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ. Tay Thiệu Khải Đăng vươn tới, giằng lấy Thạch Nương Tiên:
- Soạt…
Ánh mắt giận dữ quét nhanh qua thiên đế. Song, gã ta cũng đang rối tung không kém, cứ thẫn thờ đứng đấy. Vậy là ai vừa ngăn cản Thiệu Khải Đăng. Bàn tay Thi Quỷ tua tủa những chiếc vuốt nhọn rất dài. Sự can thiệp làm không chỉ hắn mà những người trong cuộc đều bất ngờ. Từ khi nào thì Thi Quỷ lại quan tâm tới những chuyện thế này, tới một cô gái mà hắn ta chưa bao giờ cho vào mắt.
- Cô ta cần thời gian bình tĩnh lại. Ngươi đừng ép…
Cùng với lời nói, trước mắt hắn hiện ra một khoảng không mù mịt. Xung quanh có một làn ám khí bao quanh. Thứ khí này có tác dụng rất mạnh với những kẻ không phải con người, còn lại thì hoàn toàn vô hại. Lúc khói tan biến, còn lại chỉ có một mình Thi Quỷ:
- Tiểu Tiên…
- Nương Tiên…
- Ta đem cô ta về nơi cô ta muốn về. Chuyện sẽ giải quyết tiếp ở đây, không liên quan gì đến cô ta nữa.
Thi Quỷ như một mũi tên vừa rời ná, cú chộp của hắn nhắm ngay cổ họng của trưởng lão chỉ huy đám người trừ tà:
- Á!
- Thái công…
Thiệu Khải Đăng rất nhanh đã hiểu ý đồ của Thi Quỷ. Đổi lấy sự không đeo bám của con bé xà yêu ấy, có lẽ là một lời hứa, sẽ không để ai trong xà tộc mất mạng oan.Tay hắn cũng bắt đầu hành động:
- Á!
- Á!
Những tiếng kêu thét vang lên khắp đấu trường. Thiên đế đứng trước 2 sinh vật có sức mạnh khủng khiếp trong ma giới cảm thấy vô cùng bất lực. Cả hai không giết những người trừ tà. Song, cái mà chúng để lại chính là một quãng đời tàn phế, không bao giờ dùng được phép thuật nữa. Phút chốc, những thân người lúc nãy còn kiêu hãnh, bây giờ la liệt trên đất. Năng lực đều bỉ hủy hoại, kẻ thì bị thương ở chân, kẻ thì bị bẻ gãy tay.
- Đi đi! Nếu bọn rắn chủ động tìm các ngươi tính sổ, ta có giữ lại một chút năng lực trong xương thịt, đủ cho các ngươi phản kháng. Còn nếu ngoan ngoãn sống yên ổn, những vết thương đó sẽ dần lành.
Thiệu Khải Đăng quét mắt qua Văn Thiện Tùng cùng hai người anh, trên môi xuất hiện một nụ cười rất nhẹ:
- Ta từng hứa sẽ giúp ngươi gặp mẹ. Bây giờ cũng là lúc phải thực hiện rồi.
Hắn quay người vọng hướng lên chốn hư không:
- Trốn tránh không phải là cách. Ra đây đi! Suốt cuộc đời không lẽ ngươi muốn làm một thằng hèn?
- Cha!
- Ngoan! Ta sẽ xóa ký ức cho con. Con sẽ không nhớ gì nữa.
Xóa ký ức… Tức là không còn nhớ gì nữa. Hắn tuy lừa gạt nhưng không phải là hoàn toàn xấu với nàng. Khi Nương Tiên gặp chuyện, bao giờ mở mắt ra, trước mắt nàng cũng là hắn.
- Không… không…
Nương Tiên không kịp thốt lên những lời đó. Ký ức bị lấy đi. Nàng mê man trong một giấc ngủ dài, không biết mình là ai, không còn gì để nhớ lại. Lúc người ta nhắc tới những kỷ niệm đẹp đẽ đã qua, Nương Tiên chỉ biết cúi đầu buồn bã. Nàng là người không ký ức, thế thì có gì mà kể, mà nhớ, mà thương? Nhưng bây giờ nàng đã biết, không phải là nàng không có ký ức mà là người ta đã xóa của nàng. Cùng với ký ức cũ là chuyện mới. Khổ thay nó lại được thiên đế chứa chung trong những đoạn không cần phải biết. Nương Tiên đã nhìn thấy cả giây phút Thiệu Khải Đăng và Thiên đế cùng thương lượng, cùng những phút hắn tráo trở mỉm cười sau khi dùng bộ mặt khờ khạo đê gạt lừa nàng. Toàn bộ mọi chuyện đều là một cuộc trao đổi, mà Thạch Nương Tiên cũng chỉ là một hòn đá. Người ta đâu cần đá. Đá cũng chỉ là một con rối mà thôi. Nước mắt chảy dài không cần kềm nén. Nương Tiên xuôi tay… Rơi xuống đất, đá tan vỡ, không cần đau đớn nữa, không cần chịu sự lợi dụng của ai.
- Xoạt…
Nương Tiên mở mắt… Cái chết hình như không đau đớn lắm, không có cảm giác gì.
Trước mắt nàng là một gương mặt xa lạ mà cũng có vẻ gì đó quen quen. Đã gặp ở đâu, ở đâu rồi nhỉ? Đầu óc Nương Tiên trống rỗng, không còn sức để nhớ và cũng không còn muốn nhớ nữa.
- Buông cô ấy ra…
Thi Quỷ đã dang tay ôm gọn Thạch Nương Tiên. Không chỉ vậy, nàng còn nằm yên trong lòng hắn và hắn ta cũng không có vẻ gì muốn buông nàng:
- Đi đi! - Nương Tiên bất ngờ hét lên - Tất cả các người đi hết đi. Tôi không còn muốn gặp các người nữa. Tôi là đá… nhưng tôi không phải là con rối của các người. Các người… các người đi đi!
Thiệu Khải Đăng khựng người lại. Cảm giác đau xót khiến hắn vừa bứt rứt lại vô cùng khó chịu:
- Tiểu Tiên!
- Đi đi! Đi đi mà…
- Tiểu Tiên… Cha…
Tiếng nói của thiên đế không như ngày đó, tạo cho Thạch Tiên cảm giác yên tâm nữa:
- Tôi không muốn gặp ông nữa. Ký ức của tôi không phải là thứ muốn lấy thì lấy, muốn trả thì trả. Tôi không phải là đồ trao đổi của hai người. Hai người đi hết đi, đi hết đi!
Thạch Nương Tiên, tiên đá tưởng không có nước mắt song khi đã khóc, lại làm người ta đau đớn vô ngần. Tay Thi Quỷ cũng run run. Ký ức là thứ không phải muốn lấy, muốn trả là trả. Một ngày nào đó, nếu người ấy nhớ lại, có như vầy, xua đuổi không nhìn hắn nữa không?
Thiệu Khải Đăng thực sự bối rối. Giây phút này, khi sự thật bị vạch rõ, lòng hắn rõ ràng như tơ vò trăm mối. Tiểu Tiên đã một lần bỏ hắn đi, bây giờ không lẽ lại thêm phải một lần nhìn nàng vuột khỏi tay mình? Hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ. Tay Thiệu Khải Đăng vươn tới, giằng lấy Thạch Nương Tiên:
- Soạt…
Ánh mắt giận dữ quét nhanh qua thiên đế. Song, gã ta cũng đang rối tung không kém, cứ thẫn thờ đứng đấy. Vậy là ai vừa ngăn cản Thiệu Khải Đăng. Bàn tay Thi Quỷ tua tủa những chiếc vuốt nhọn rất dài. Sự can thiệp làm không chỉ hắn mà những người trong cuộc đều bất ngờ. Từ khi nào thì Thi Quỷ lại quan tâm tới những chuyện thế này, tới một cô gái mà hắn ta chưa bao giờ cho vào mắt.
- Cô ta cần thời gian bình tĩnh lại. Ngươi đừng ép…
Cùng với lời nói, trước mắt hắn hiện ra một khoảng không mù mịt. Xung quanh có một làn ám khí bao quanh. Thứ khí này có tác dụng rất mạnh với những kẻ không phải con người, còn lại thì hoàn toàn vô hại. Lúc khói tan biến, còn lại chỉ có một mình Thi Quỷ:
- Tiểu Tiên…
- Nương Tiên…
- Ta đem cô ta về nơi cô ta muốn về. Chuyện sẽ giải quyết tiếp ở đây, không liên quan gì đến cô ta nữa.
Thi Quỷ như một mũi tên vừa rời ná, cú chộp của hắn nhắm ngay cổ họng của trưởng lão chỉ huy đám người trừ tà:
- Á!
- Thái công…
Thiệu Khải Đăng rất nhanh đã hiểu ý đồ của Thi Quỷ. Đổi lấy sự không đeo bám của con bé xà yêu ấy, có lẽ là một lời hứa, sẽ không để ai trong xà tộc mất mạng oan.Tay hắn cũng bắt đầu hành động:
- Á!
- Á!
Những tiếng kêu thét vang lên khắp đấu trường. Thiên đế đứng trước 2 sinh vật có sức mạnh khủng khiếp trong ma giới cảm thấy vô cùng bất lực. Cả hai không giết những người trừ tà. Song, cái mà chúng để lại chính là một quãng đời tàn phế, không bao giờ dùng được phép thuật nữa. Phút chốc, những thân người lúc nãy còn kiêu hãnh, bây giờ la liệt trên đất. Năng lực đều bỉ hủy hoại, kẻ thì bị thương ở chân, kẻ thì bị bẻ gãy tay.
- Đi đi! Nếu bọn rắn chủ động tìm các ngươi tính sổ, ta có giữ lại một chút năng lực trong xương thịt, đủ cho các ngươi phản kháng. Còn nếu ngoan ngoãn sống yên ổn, những vết thương đó sẽ dần lành.
Thiệu Khải Đăng quét mắt qua Văn Thiện Tùng cùng hai người anh, trên môi xuất hiện một nụ cười rất nhẹ:
- Ta từng hứa sẽ giúp ngươi gặp mẹ. Bây giờ cũng là lúc phải thực hiện rồi.
Hắn quay người vọng hướng lên chốn hư không:
- Trốn tránh không phải là cách. Ra đây đi! Suốt cuộc đời không lẽ ngươi muốn làm một thằng hèn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.