Chương 95: Là đá, là người
An Mộng
18/11/2015
Đối với điều kiện làm lại từ đầu, Thiệu Khải Đăng là một kẻ không nhiều kiên nhẫn. Hắn vốn dự định sau khi cùng Nương Tiên tái ngộ sẽ mang nàng đi về một chỗ chỉ có
hai người, sống vui vẻ với nhau đến khi nào chán thì thôi. Nhưng tình
trạng hiện tại, Thiệu Khải Đăng thực sự hoang mang. Làm lại từ đầu?! Mà
quan trọng nhất, làm lại từ đầu là… làm sao mới được?
- Chúng ta cùng đến thời không khác sống. Ba mẹ nuôi của nàng có con ruột của họ lo.
Thiệu Khải Đăng lại nắm mạnh tay Thạch Nương Tiên một cách dứt khoát, mặc cho nàng vùng vẫy. Phạm Vĩnh Kỳ và Khiết Nhi trong tình thái này cũng không thể can thiệp. Phu nhân đã nói vậy, rõ ràng trong lòng cũng đã có sơn vương.
- Buông tôi ra… Không… không đi!
Một trận choáng váng bỗng bao phủ lấy Nương Tiên. Nàng ngã khuỵu trong sự bất ngờ, hoảng hốt của những người chứng kiến:
- Phu nhân…
- Tiểu Tiên…
Trong lúc đó, ở thế giới song song khác, thiên đế cũng đang tìm cách giải quyết một chuyện quan trọng. Thiệu Khải Đăng bằng năng lực của một Huyết Ma tại thượng đã làm tròn lời hứa, đưa xà tộc, trong đó có Văn Thiện Tùng đến nơi giam giữ của Bạch xà. Mà theo ngài nhớ, nơi giam giữ đó có một pháp ấn diệu kỳ mà bậc chí tôn Pháp Hải Thiền sư đã đưa lời nguyền bằng máu của mình. Một khi pháp ấn bị tháo bỏ, thế giới sẽ bị tẩy sạch… Người đưa ra lời nguyền độc địa đó nhằm hạn chế sự can thiệp của những kẻ pháp thuật cao cường, không nén được lòng thương cảm trước một hoàn cảnh đáng thương. Bạch xà không còn là nàng rắn thuần khiết ngày xưa. Trái tim nàng hiện đang bị vây bẩn bởi thù hận, nếu bị đánh thức sẽ làm mối họa cho cả thế gian.
- Mẹ…
Phía dưới Văn Thiện Tùng gào lên thảm thiết. Hắn lao vào nơi bảo tháp lấp lánh hào quang. Máu trên tay hắn nhỏ xuống từng giọt. Bao lần bị bật ra, nhưng như con thiêu thân quen ánh lửa, hắn vẫn cứ lao vào. Phía trong, giữa một màn mây mờ mịt là vóc dáng mờ ảo của một người phụ nữ. Nàng cũng đang gào thét nghe thật bi thương:
- Đừng… đừng làm vậy Tùng nhi… Đừng…
Một ngụm máu đỏ từ miệng Văn Thiện Tùng bắn ra. Hắn đau đớn… quỵ ngã trong lòng của hai anh mình:
- Mẹ ơi! Mẹ… mẹ đừng sợ… Con sẽ cứu mẹ… Đừng sợ… Đừng sợ… mẹ ơi!
Mây vần vũ. Một tiếng sét bỗng rền vang hướng thẳng vào Lôi phong tháp.
- Nguy rồi…
Văn Thiện Tùng không đủ sức để phá bỏ pháp ấn. Người duy nhất làm được chính là Bạch xà. Một khi oán khí lên tới cực điểm, nàng sẽ tự phá bỏ pháp ấn trên bảo tháp. Đồng thời cùng đó là nỗi hận, dồn nén từ bao năm tháng, khi đủ lực sẽ biến nàng thành một quái vật của giết chóc trên thế gian này:
- Không… không được làm vậy. Đây không phải là con ruột của bà. Hắn là người của xà tộc. Ta… ta mới chính là con ruột của bà, Bạch nương tử. Mẹ ơi… … !
Thần số phận lại thở dài. Còn phượng hoàng thì ngơ ngác:
- Chủ nhân… Chuyện này là…
Mấy ngàn năm có lẻ… Cũng không biết nữa, từ lúc mang nó về. Đứa trẻ của số phận. Đứa bé khiến Pháp Hải thiền sư không thể nhốt Bạch xà trước khi nó chào đời. Từ khi sinh ra đã định sẽ là kẻ phá hoại nhân gian, mang chết chóc đến cho bao người. Thế gian thật khổ, hết nạn Huyết Ma, Thi Quỷ lại phải đối diện với cảnh bị Sát tinh tận diệt. Biết làm sao được, số phận có thể sắp đặt cho con người nhưng đối với tạo hóa và các vật dị thường thì bất lực nhưng biết làm sao với nó, không thể nào giết nó, bởi ngay khi vừa muốn xuống tay, thiền sư đã bắt gặp ở đứa trẻ ấy một nụ cười…
- Ta đã không thể. Người thì có thể, hãy trông coi nó. Đừng để nó làm hại thế gian này.
Ông trao nó cho một đệ tử thân tín, mang đi thật xa. Cũng để đề phòng hậu họa, thiền sư cũng chọn một đứa trẻ thuộc xà tộc giả danh. Thanh xà cứ ngỡ Văn Thiện Tùng là giọt máu của tỷ tỷ mình đã mang đi. Không ai hay biết, chuyện năm xưa theo thời gian lui vào dĩ vãng. Ngoài Pháp Hải thiền sư và thần số phận, không ai biết lai lịch thật của thiên đế mới. Bó nó vào trong trách nhiệm phải bảo vệ nhân gian, làm thiên đế thực ra cũng là một cách khống chế hữu hiệu để Sát Tinh trở thành một bậc Cứu Tinh.
- Biết từ bao giờ?
- Lâu lắm rồi… Không nhớ nữa…
Thiên đế chỉ hờ hững đáp rồi lao nhanh xuống Lôi Phong tháp. Người phụ nữ ấy, trong ký ức của hắn có gương mặt rất đẹp. Khi sinh hắn, bà không hề biết, hắn vốn định chỉ mượn thân thể đó như một vật ký sinh. Rồi lúc mơ hồ nhận thấy nguy hiểm của tình thế, có lúc hắn đã định xé nát bụng bà ta, thoát ra ngoài. Thế mà… Chỉ bởi một câu nói: “Tôi chấp nhận vạn kiếp không siêu thoát, chỉ xin đại sư cho con tôi được nhìn thấy ánh mặt trời. Đại sư… Tôi có tội, nhưng con tôi là vô tội”. Thiên đế nhắm nghiền mắt. Không nhớ nữa, không cần quan tâm nữa. Nợ của bà, ta đã trả. Đáng lẽ là tu vi của Bạch xà đã bị hủy vì tội nghiệt to lớn, song vì một cuộc thương lượng mà ngay cả thần số phận cũng không biết đến, Sát Tinh chấp nhận ngôi vị thiên đế, chấp nhận một cuộc sống không có điểm bắt đầu cũng như kết thúc. Xung quanh toàn là trách nhiệm, là nghĩa vụ, đổi lấy Bạch nương tử được an toàn, mãi mãi khép đời trong ngọn tháp Lôi Phong. Bây giờ bà thoát khỏi đó, trở thành tội đồ của nhân gian. Trách nhiệm sẽ buộc thiên đế phải đứng bên bờ lựa chọn, bảo vệ hay là phải xuống tay với mẹ ruột của mình? Mệt mỏi… Thảo nào lão thiên đế cũ khi có cơ hội lại trốn nhanh đến thế. Thiên đế đang cười, nhưng đó là nụ cười của sự thê lương.
- Chúng ta cùng đến thời không khác sống. Ba mẹ nuôi của nàng có con ruột của họ lo.
Thiệu Khải Đăng lại nắm mạnh tay Thạch Nương Tiên một cách dứt khoát, mặc cho nàng vùng vẫy. Phạm Vĩnh Kỳ và Khiết Nhi trong tình thái này cũng không thể can thiệp. Phu nhân đã nói vậy, rõ ràng trong lòng cũng đã có sơn vương.
- Buông tôi ra… Không… không đi!
Một trận choáng váng bỗng bao phủ lấy Nương Tiên. Nàng ngã khuỵu trong sự bất ngờ, hoảng hốt của những người chứng kiến:
- Phu nhân…
- Tiểu Tiên…
Trong lúc đó, ở thế giới song song khác, thiên đế cũng đang tìm cách giải quyết một chuyện quan trọng. Thiệu Khải Đăng bằng năng lực của một Huyết Ma tại thượng đã làm tròn lời hứa, đưa xà tộc, trong đó có Văn Thiện Tùng đến nơi giam giữ của Bạch xà. Mà theo ngài nhớ, nơi giam giữ đó có một pháp ấn diệu kỳ mà bậc chí tôn Pháp Hải Thiền sư đã đưa lời nguyền bằng máu của mình. Một khi pháp ấn bị tháo bỏ, thế giới sẽ bị tẩy sạch… Người đưa ra lời nguyền độc địa đó nhằm hạn chế sự can thiệp của những kẻ pháp thuật cao cường, không nén được lòng thương cảm trước một hoàn cảnh đáng thương. Bạch xà không còn là nàng rắn thuần khiết ngày xưa. Trái tim nàng hiện đang bị vây bẩn bởi thù hận, nếu bị đánh thức sẽ làm mối họa cho cả thế gian.
- Mẹ…
Phía dưới Văn Thiện Tùng gào lên thảm thiết. Hắn lao vào nơi bảo tháp lấp lánh hào quang. Máu trên tay hắn nhỏ xuống từng giọt. Bao lần bị bật ra, nhưng như con thiêu thân quen ánh lửa, hắn vẫn cứ lao vào. Phía trong, giữa một màn mây mờ mịt là vóc dáng mờ ảo của một người phụ nữ. Nàng cũng đang gào thét nghe thật bi thương:
- Đừng… đừng làm vậy Tùng nhi… Đừng…
Một ngụm máu đỏ từ miệng Văn Thiện Tùng bắn ra. Hắn đau đớn… quỵ ngã trong lòng của hai anh mình:
- Mẹ ơi! Mẹ… mẹ đừng sợ… Con sẽ cứu mẹ… Đừng sợ… Đừng sợ… mẹ ơi!
Mây vần vũ. Một tiếng sét bỗng rền vang hướng thẳng vào Lôi phong tháp.
- Nguy rồi…
Văn Thiện Tùng không đủ sức để phá bỏ pháp ấn. Người duy nhất làm được chính là Bạch xà. Một khi oán khí lên tới cực điểm, nàng sẽ tự phá bỏ pháp ấn trên bảo tháp. Đồng thời cùng đó là nỗi hận, dồn nén từ bao năm tháng, khi đủ lực sẽ biến nàng thành một quái vật của giết chóc trên thế gian này:
- Không… không được làm vậy. Đây không phải là con ruột của bà. Hắn là người của xà tộc. Ta… ta mới chính là con ruột của bà, Bạch nương tử. Mẹ ơi… … !
Thần số phận lại thở dài. Còn phượng hoàng thì ngơ ngác:
- Chủ nhân… Chuyện này là…
Mấy ngàn năm có lẻ… Cũng không biết nữa, từ lúc mang nó về. Đứa trẻ của số phận. Đứa bé khiến Pháp Hải thiền sư không thể nhốt Bạch xà trước khi nó chào đời. Từ khi sinh ra đã định sẽ là kẻ phá hoại nhân gian, mang chết chóc đến cho bao người. Thế gian thật khổ, hết nạn Huyết Ma, Thi Quỷ lại phải đối diện với cảnh bị Sát tinh tận diệt. Biết làm sao được, số phận có thể sắp đặt cho con người nhưng đối với tạo hóa và các vật dị thường thì bất lực nhưng biết làm sao với nó, không thể nào giết nó, bởi ngay khi vừa muốn xuống tay, thiền sư đã bắt gặp ở đứa trẻ ấy một nụ cười…
- Ta đã không thể. Người thì có thể, hãy trông coi nó. Đừng để nó làm hại thế gian này.
Ông trao nó cho một đệ tử thân tín, mang đi thật xa. Cũng để đề phòng hậu họa, thiền sư cũng chọn một đứa trẻ thuộc xà tộc giả danh. Thanh xà cứ ngỡ Văn Thiện Tùng là giọt máu của tỷ tỷ mình đã mang đi. Không ai hay biết, chuyện năm xưa theo thời gian lui vào dĩ vãng. Ngoài Pháp Hải thiền sư và thần số phận, không ai biết lai lịch thật của thiên đế mới. Bó nó vào trong trách nhiệm phải bảo vệ nhân gian, làm thiên đế thực ra cũng là một cách khống chế hữu hiệu để Sát Tinh trở thành một bậc Cứu Tinh.
- Biết từ bao giờ?
- Lâu lắm rồi… Không nhớ nữa…
Thiên đế chỉ hờ hững đáp rồi lao nhanh xuống Lôi Phong tháp. Người phụ nữ ấy, trong ký ức của hắn có gương mặt rất đẹp. Khi sinh hắn, bà không hề biết, hắn vốn định chỉ mượn thân thể đó như một vật ký sinh. Rồi lúc mơ hồ nhận thấy nguy hiểm của tình thế, có lúc hắn đã định xé nát bụng bà ta, thoát ra ngoài. Thế mà… Chỉ bởi một câu nói: “Tôi chấp nhận vạn kiếp không siêu thoát, chỉ xin đại sư cho con tôi được nhìn thấy ánh mặt trời. Đại sư… Tôi có tội, nhưng con tôi là vô tội”. Thiên đế nhắm nghiền mắt. Không nhớ nữa, không cần quan tâm nữa. Nợ của bà, ta đã trả. Đáng lẽ là tu vi của Bạch xà đã bị hủy vì tội nghiệt to lớn, song vì một cuộc thương lượng mà ngay cả thần số phận cũng không biết đến, Sát Tinh chấp nhận ngôi vị thiên đế, chấp nhận một cuộc sống không có điểm bắt đầu cũng như kết thúc. Xung quanh toàn là trách nhiệm, là nghĩa vụ, đổi lấy Bạch nương tử được an toàn, mãi mãi khép đời trong ngọn tháp Lôi Phong. Bây giờ bà thoát khỏi đó, trở thành tội đồ của nhân gian. Trách nhiệm sẽ buộc thiên đế phải đứng bên bờ lựa chọn, bảo vệ hay là phải xuống tay với mẹ ruột của mình? Mệt mỏi… Thảo nào lão thiên đế cũ khi có cơ hội lại trốn nhanh đến thế. Thiên đế đang cười, nhưng đó là nụ cười của sự thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.