[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!
Chương 77: Tán Hồn Thuật!
Mễ Ly Hi Mộc
04/01/2021
Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
| Mộng Khinh Vân: Nghiệp là thứ có thể quật xuống bất cứ lúc nào mà không cần báo trước! |
\*\*\*\*
Lục Trì Mạn theo chỉ dẫn của hệ thống lết cái thân thể mệt mỏi đi khỏi cái nơi chó không yêu gà không thương kia, thật là mệt mỏi hết sức.
Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Không biết Hoa Lạc Vũ bây giờ đã phát rồ chưa nữa, trong lúc ngủ mình cũng thu được rất nhiều kí ức, nhưng mà...mấy đoạn đối thoại không đầu không đuôi ấy là thế nào đây? Vì sao mỗi lần nghĩ đến, trái tim liền thắt lại đau nhói, một cảm giác nghẹn ứ âm ỉ không dứt như nước mắt nhạt nhòa nơi khóe mắt không cách nào rơi xuống được...
Ngay lúc này rất muốn ôm Hoa Lạc Vũ một cái để dịu bớt sự khó chịu này.
Rốt cuộc thì bao lâu nữa ta mới được gặp nam nhân của ta đây hả Diệu Diệu?
Diệu Diệu rất là vô ngữ, lẳng lặng cho ra đáp án: \[Dựa trên tốc độ đi của ngài hiện tại thì cỡ chiều mai mới ra đến được!\]
Trong lúc đó ta đói chết thì phải làm sao?
\[Đó là việc của ngài!\]
Ta quá đáng thương!
Ta có một gia tài khổng lồ, vàng bạc châu báu làm chăn nệm, lão cha là hoàng đế, lão công là đệ nhất giang hồ chính phái giàu nứt đố đổ vách.
Ấy thế mà, ta lại suốt ngày lưu lạc nơi hẻo lánh chẳng một bóng người và...có nguy cơ chết đói!
Thử hỏi, còn có ai đáng thương hơn ta không?
...
Vân Liên thành.
Trong trọ lâu, Hoa Lạc Vũ nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch suy yếu, đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ, hai mắt nhắm nghiền nhưng mi tâm cứ luôn nhíu lại không an ổn, bọng mắt xuất hiện hai vệt màu đen rõ ràng, y trong mộng vô thức thều thào gọi một tiếng: "Tiểu nương tử... "
Âm thanh thoát lực như một cụ ông gần trăm tuổi sắp sửa đi vào cõi vĩnh hằng.
Tiểu hòa thượng Lam Chân từ ngoài đi vào, đi đến bên giường ngồi xuống, giơ tay đặt lên cổ tay Hoa Lạc Vũ, Lam Chân nhắm mắt cảm nhận.
Một lúc sau, tiểu hòa thượng cau mày mở mắt, nghi hoặc bắt mạch thêm một lần nữa, trong mắt đều là kinh ngạc thốt lên: "Tán Hồn Thuật?"
"Tán Hồn Thuật?" Mộng Khinh Vân vừa đến liền nghe được, trên mặt một mảnh ngơ ngác, hỏi: "Đó là cái gì vậy cha?"
Lam Chân bỏ tay của Hoa Lạc Vũ vào chăn, vẻ mặt không hề tốt đẹp nói: "Đó là một loại tà thuật của Ma Vực dùng để...tách hồn."
"Tách hồn?" Mộng Khinh Vân hai mắt mở lớn không chút tin tưởng, đó là linh hồn đó, tách hồn chính là xé rách linh hồn, đó là loại đau đớn cỡ nào cơ chứ?
"Nhưng Hoa Lạc Vũ vì sao phải tách hồn?"
Lam Chân nhìn Mộng Khinh Vân như vật thể lạ nói: "Ngươi quên à? Hoa Lạc Vũ vẫn còn ở Ma Vực, nếu không tách hồn thì y làm sao tới được nơi này? Từ lần đầu nhìn thấy y ta đã nghi ngờ rồi, chỉ là không ngờ y lại dùng biện pháp cực đoan như vậy."
Mộng Khinh Vân được nhắc nhở mới nhớ ra, năm đó lúc Hoa Lạc Vũ nhảy xuống Ma Vực thật lâu sau vẫn chưa đi ra, rơi xuống một nơi tà ma bao phủ như thế lâu như thế mà chưa thoát ra thì một là đã hóa thành xương trắng còn hai là vẫn đang giằng co với dụ hoặc của tà ma, chưa chính thức nhập ma. Nhưng Hoa Lạc Vũ vẫn còn sống nên chỉ còn khả năng thứ hai, y đã xé linh hồn của mình để đi tìm Lục Trì Mạn, một tình cảm chân thành đẹp đẽ mà điên cuồng đầy chấp niệm khiến người ta không khỏi cảm thán.
Giáo chủ đại nhân ngó khuôn mặt phờ phạc như sắp chết của Hoa Lạc Vũ, lại hỏi: "Y bây giờ thế nào rồi cha?"
Nhìn qua thật sự không ổn chút nào! Mộng Khinh Vân cảm thán: "Sao mọi chuyện lại trở nên rối ren như vậy chứ?"
Câu trả lời của tiểu hòa thượng so với khuôn mặt của Hoa Lạc Vũ tồi tệ không kém là bao, Lam Chân nói: "Ta vừa mới kiểm tra qua, tình trạng cực kì không khả quan, ta nghĩ là nửa linh hồn kia của Hoa Lạc Vũ ở Ma Vực bị tâm ma tấn công dẫn đến thời gian nửa linh hồn này rời đi bị rút ngắn, cộng thêm với việc hôm trước nhìn thấy Mạn Nhi rơi xuống vách núi tâm tình chịu đả kích quá lớn nên mới trở nên như vậy, y bây giờ hơi thở cực kì mong manh chỉ kém quỷ môn quan một bước nữa thôi!"
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Mạn Nhi trở về mà nhìn thấy Hoa Lạc Vũ như thế này, có thể nào từ một người sắp chết thành hai người sắp chết hay không? Nghi ngờ này của ta cực kì có căn cứ, ai chứ Mạn Nhi một khi tâm đã duyệt người nào rồi thì cũng điên cuồng lắm!
Hoa Lạc Vũ với Mạn Nhi chính là giống nhau cực kì, giống cả sự bất chấp trong hành động, chỉ cần là chuyện liên quan đến đối phương, hai người họ đều có thể làm ra những chuyện thần phật sợ hãi, người người kinh ngạc.
Lam Chân nhíu mày suy tính trong đầu, hỏi: "Đã tìm thấy Mạn Nhi chưa?"
Nhắc đến vấn đề này lại càng phiền, Mộng Khinh Vân lắc đầu: "Vẫn chưa, đã xuống đáy vực tìm hết mọi ngóc ngách rồi mà vẫn không thấy Mạn Nhi, mà đáy vực đó rất lạ, một mảnh cằn cỗi không một bóng cây luôn cha à, thật kì lạ!"
"Ngươi đi ra ngoài đi, đừng để ai đi vào đây đến khi ta đi ra!" Lam Chân nhìn Mộng Khinh Vân bảo.
"Cha định làm gì?" Mộng Khinh Vân vẻ mặt ngàn vạn dấu hỏi chấm.
"Làm gì kệ ta, bảo ra trông cửa thì đi đi, hỏi nhiều như thế có ích lợi gì?" Lam Chân lườm đứa con to xác hơn cả mình một cái.
"Con tò mò!" Giáo chủ đại nhân bĩu môi, cha lúc nào cũng thần thần bí bí, hỏi một chút thôi mà.
"Có một câu nói!"
"Câu gì?" Giáo chủ đại nhân trong lòng hơi nghi ngờ, cảm thấy câu này hơi quen quen.
"Đừng có cái gì cũng tò mò, cái gì cũng biết sẽ hại chết mình đấy!"
"…" Quả nhiên là câu này! Câu này ấy mà, chính mình cũng từng nói qua với Tiểu Mạc Phi, bây giờ mình lại nguyên vẹn nhận về không thiếu một chữ.
Nghiệp quật!
...
Lục Trì Mạn vừa đến được thành Vân Liên, cảm xúc vui vẻ bao lấy hắn như người sắp chết khát đi trên sa mạc nhìn thấy ốc đảo, còn hắn thì sắp chết đói nhìn thấy đồ ăn.
Nhờ có khuôn mặt trên cả mức đặc biệt này mà hắn vừa bước vào đến đầu thành đã được nghênh đón nồng nhiệt từ dân chúng.
Làm người nổi tiếng riết rồi thành quen, hắn rất hứng khởi tiếp nhận tình cảm của các fanti cuồng nhiệt ver cổ trang, đó là vào trọ lâu ăn luôn một bữa no nê xong mới nhớ ra hắn không có cầm theo tiền để trả.
Giàu có đến nỗi mang vàng thỏi ra chọi chó Lục Trì Mạn thế mà có một ngày không có tiền để trả tiền cơm!
Thật là, loại chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra!
Lục Trì Mạn nói với lão bản là hắn không mang tiền, bây giờ hắn trở về cho người mang tiền qua trả có được không? Nếu không tin tưởng có thể cho người theo hắn về lấy tiền!
Hắn nghĩ có khuôn mặt thương hiệu này lão bản chắc chắn sẽ đồng ý cho người theo hắn về lấy tiền.
Nhưng mà, phản ứng của lão bản lại lên hơn hai bậc so với suy nghĩ của hắn, ông ấy nghe xong nói: "Không được!"
Lục Trì Mạn ngớ người, cam đoan: "Lão bản, thật sự thì hôm nay ta đi ra ngoài một mình nên mới quên mất cầm tiền, ta có tiền sẽ không ăn quỵt của ông!"
"Không phải ta sợ tiểu điện hạ quỵt tiền." Lão bản lắc đầu, giải thích: "Trọ lâu này là sản nghiệp của Thanh Hoa Phong, chúng ta lấy tiền của ai chứ của điện hạ là không thể lấy!"
"A!" Ra là hiểu lầm, mà trọ lâu này lại là sản nghiệp của Hoa Lạc Vũ...này thì y rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp mà hắn chưa biết?
Lão bản lại nói: "Tiểu điện hạ, hai hôm nay điện hạ mất tích có rất nhiều người đi tìm loạn đến một mảnh, ban nãy ta đã cho người đến trọ lâu thông báo cho người của Thanh Hoa Phong rồi, trong lúc chờ người đến đón, điện hạ lên lầu tắm rửa thay y phục nhé, ta lập tức cho người chuẩn bị."
"Vậy còn gì bằng!" Lục Trì Mạn cầu còn không được, hắn đã khó chịu với bộ dạng này lắm rồi, chẳng qua là vì quá đói với cả muốn sớm gặp Hoa Lạc Vũ để y yên tâm mới được, bây giờ thì thoải mái hơn rồi, nghĩ nghĩ một chút tí nữa mà gặp Hoa Lạc Vũ bằng cái bộ dạng này cũng hơi bị không ổn a ~
\*\*\*
*Trích đoạn khả ái*
*Lục Trì Mạn: Hoa Hoa! Rốt cuộc thì ngươi có bao nhiêu sản nghiệp, làm sao mà chỗ nào cũng thấy*?
*Hoa Lạc Vũ: Trừ những chỗ là sản nghiệp của tiểu nương tử ra thì còn lại đều là của ta*!
*Lục Trì Mạn: Nói như thế của ta với của ngươi cộng lại thì ta chẳng phải là có cả thiên hạ rồi sao*?
*Hoa Lạc Vũ: Đúng vậy! Cả thiên hạ này đều là của ngươi*!
*Mễ Ly Hi Mộc: ... \*tiên sư cha cái bọn yêu nhau*!\*
*Diệu Diệu: ... \*nó chỉ là một cọng dây không có tình cảm, nó không hiểu những thứ này*!\*
| Mộng Khinh Vân: Nghiệp là thứ có thể quật xuống bất cứ lúc nào mà không cần báo trước! |
\*\*\*\*
Lục Trì Mạn theo chỉ dẫn của hệ thống lết cái thân thể mệt mỏi đi khỏi cái nơi chó không yêu gà không thương kia, thật là mệt mỏi hết sức.
Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Không biết Hoa Lạc Vũ bây giờ đã phát rồ chưa nữa, trong lúc ngủ mình cũng thu được rất nhiều kí ức, nhưng mà...mấy đoạn đối thoại không đầu không đuôi ấy là thế nào đây? Vì sao mỗi lần nghĩ đến, trái tim liền thắt lại đau nhói, một cảm giác nghẹn ứ âm ỉ không dứt như nước mắt nhạt nhòa nơi khóe mắt không cách nào rơi xuống được...
Ngay lúc này rất muốn ôm Hoa Lạc Vũ một cái để dịu bớt sự khó chịu này.
Rốt cuộc thì bao lâu nữa ta mới được gặp nam nhân của ta đây hả Diệu Diệu?
Diệu Diệu rất là vô ngữ, lẳng lặng cho ra đáp án: \[Dựa trên tốc độ đi của ngài hiện tại thì cỡ chiều mai mới ra đến được!\]
Trong lúc đó ta đói chết thì phải làm sao?
\[Đó là việc của ngài!\]
Ta quá đáng thương!
Ta có một gia tài khổng lồ, vàng bạc châu báu làm chăn nệm, lão cha là hoàng đế, lão công là đệ nhất giang hồ chính phái giàu nứt đố đổ vách.
Ấy thế mà, ta lại suốt ngày lưu lạc nơi hẻo lánh chẳng một bóng người và...có nguy cơ chết đói!
Thử hỏi, còn có ai đáng thương hơn ta không?
...
Vân Liên thành.
Trong trọ lâu, Hoa Lạc Vũ nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch suy yếu, đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ, hai mắt nhắm nghiền nhưng mi tâm cứ luôn nhíu lại không an ổn, bọng mắt xuất hiện hai vệt màu đen rõ ràng, y trong mộng vô thức thều thào gọi một tiếng: "Tiểu nương tử... "
Âm thanh thoát lực như một cụ ông gần trăm tuổi sắp sửa đi vào cõi vĩnh hằng.
Tiểu hòa thượng Lam Chân từ ngoài đi vào, đi đến bên giường ngồi xuống, giơ tay đặt lên cổ tay Hoa Lạc Vũ, Lam Chân nhắm mắt cảm nhận.
Một lúc sau, tiểu hòa thượng cau mày mở mắt, nghi hoặc bắt mạch thêm một lần nữa, trong mắt đều là kinh ngạc thốt lên: "Tán Hồn Thuật?"
"Tán Hồn Thuật?" Mộng Khinh Vân vừa đến liền nghe được, trên mặt một mảnh ngơ ngác, hỏi: "Đó là cái gì vậy cha?"
Lam Chân bỏ tay của Hoa Lạc Vũ vào chăn, vẻ mặt không hề tốt đẹp nói: "Đó là một loại tà thuật của Ma Vực dùng để...tách hồn."
"Tách hồn?" Mộng Khinh Vân hai mắt mở lớn không chút tin tưởng, đó là linh hồn đó, tách hồn chính là xé rách linh hồn, đó là loại đau đớn cỡ nào cơ chứ?
"Nhưng Hoa Lạc Vũ vì sao phải tách hồn?"
Lam Chân nhìn Mộng Khinh Vân như vật thể lạ nói: "Ngươi quên à? Hoa Lạc Vũ vẫn còn ở Ma Vực, nếu không tách hồn thì y làm sao tới được nơi này? Từ lần đầu nhìn thấy y ta đã nghi ngờ rồi, chỉ là không ngờ y lại dùng biện pháp cực đoan như vậy."
Mộng Khinh Vân được nhắc nhở mới nhớ ra, năm đó lúc Hoa Lạc Vũ nhảy xuống Ma Vực thật lâu sau vẫn chưa đi ra, rơi xuống một nơi tà ma bao phủ như thế lâu như thế mà chưa thoát ra thì một là đã hóa thành xương trắng còn hai là vẫn đang giằng co với dụ hoặc của tà ma, chưa chính thức nhập ma. Nhưng Hoa Lạc Vũ vẫn còn sống nên chỉ còn khả năng thứ hai, y đã xé linh hồn của mình để đi tìm Lục Trì Mạn, một tình cảm chân thành đẹp đẽ mà điên cuồng đầy chấp niệm khiến người ta không khỏi cảm thán.
Giáo chủ đại nhân ngó khuôn mặt phờ phạc như sắp chết của Hoa Lạc Vũ, lại hỏi: "Y bây giờ thế nào rồi cha?"
Nhìn qua thật sự không ổn chút nào! Mộng Khinh Vân cảm thán: "Sao mọi chuyện lại trở nên rối ren như vậy chứ?"
Câu trả lời của tiểu hòa thượng so với khuôn mặt của Hoa Lạc Vũ tồi tệ không kém là bao, Lam Chân nói: "Ta vừa mới kiểm tra qua, tình trạng cực kì không khả quan, ta nghĩ là nửa linh hồn kia của Hoa Lạc Vũ ở Ma Vực bị tâm ma tấn công dẫn đến thời gian nửa linh hồn này rời đi bị rút ngắn, cộng thêm với việc hôm trước nhìn thấy Mạn Nhi rơi xuống vách núi tâm tình chịu đả kích quá lớn nên mới trở nên như vậy, y bây giờ hơi thở cực kì mong manh chỉ kém quỷ môn quan một bước nữa thôi!"
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Mạn Nhi trở về mà nhìn thấy Hoa Lạc Vũ như thế này, có thể nào từ một người sắp chết thành hai người sắp chết hay không? Nghi ngờ này của ta cực kì có căn cứ, ai chứ Mạn Nhi một khi tâm đã duyệt người nào rồi thì cũng điên cuồng lắm!
Hoa Lạc Vũ với Mạn Nhi chính là giống nhau cực kì, giống cả sự bất chấp trong hành động, chỉ cần là chuyện liên quan đến đối phương, hai người họ đều có thể làm ra những chuyện thần phật sợ hãi, người người kinh ngạc.
Lam Chân nhíu mày suy tính trong đầu, hỏi: "Đã tìm thấy Mạn Nhi chưa?"
Nhắc đến vấn đề này lại càng phiền, Mộng Khinh Vân lắc đầu: "Vẫn chưa, đã xuống đáy vực tìm hết mọi ngóc ngách rồi mà vẫn không thấy Mạn Nhi, mà đáy vực đó rất lạ, một mảnh cằn cỗi không một bóng cây luôn cha à, thật kì lạ!"
"Ngươi đi ra ngoài đi, đừng để ai đi vào đây đến khi ta đi ra!" Lam Chân nhìn Mộng Khinh Vân bảo.
"Cha định làm gì?" Mộng Khinh Vân vẻ mặt ngàn vạn dấu hỏi chấm.
"Làm gì kệ ta, bảo ra trông cửa thì đi đi, hỏi nhiều như thế có ích lợi gì?" Lam Chân lườm đứa con to xác hơn cả mình một cái.
"Con tò mò!" Giáo chủ đại nhân bĩu môi, cha lúc nào cũng thần thần bí bí, hỏi một chút thôi mà.
"Có một câu nói!"
"Câu gì?" Giáo chủ đại nhân trong lòng hơi nghi ngờ, cảm thấy câu này hơi quen quen.
"Đừng có cái gì cũng tò mò, cái gì cũng biết sẽ hại chết mình đấy!"
"…" Quả nhiên là câu này! Câu này ấy mà, chính mình cũng từng nói qua với Tiểu Mạc Phi, bây giờ mình lại nguyên vẹn nhận về không thiếu một chữ.
Nghiệp quật!
...
Lục Trì Mạn vừa đến được thành Vân Liên, cảm xúc vui vẻ bao lấy hắn như người sắp chết khát đi trên sa mạc nhìn thấy ốc đảo, còn hắn thì sắp chết đói nhìn thấy đồ ăn.
Nhờ có khuôn mặt trên cả mức đặc biệt này mà hắn vừa bước vào đến đầu thành đã được nghênh đón nồng nhiệt từ dân chúng.
Làm người nổi tiếng riết rồi thành quen, hắn rất hứng khởi tiếp nhận tình cảm của các fanti cuồng nhiệt ver cổ trang, đó là vào trọ lâu ăn luôn một bữa no nê xong mới nhớ ra hắn không có cầm theo tiền để trả.
Giàu có đến nỗi mang vàng thỏi ra chọi chó Lục Trì Mạn thế mà có một ngày không có tiền để trả tiền cơm!
Thật là, loại chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra!
Lục Trì Mạn nói với lão bản là hắn không mang tiền, bây giờ hắn trở về cho người mang tiền qua trả có được không? Nếu không tin tưởng có thể cho người theo hắn về lấy tiền!
Hắn nghĩ có khuôn mặt thương hiệu này lão bản chắc chắn sẽ đồng ý cho người theo hắn về lấy tiền.
Nhưng mà, phản ứng của lão bản lại lên hơn hai bậc so với suy nghĩ của hắn, ông ấy nghe xong nói: "Không được!"
Lục Trì Mạn ngớ người, cam đoan: "Lão bản, thật sự thì hôm nay ta đi ra ngoài một mình nên mới quên mất cầm tiền, ta có tiền sẽ không ăn quỵt của ông!"
"Không phải ta sợ tiểu điện hạ quỵt tiền." Lão bản lắc đầu, giải thích: "Trọ lâu này là sản nghiệp của Thanh Hoa Phong, chúng ta lấy tiền của ai chứ của điện hạ là không thể lấy!"
"A!" Ra là hiểu lầm, mà trọ lâu này lại là sản nghiệp của Hoa Lạc Vũ...này thì y rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp mà hắn chưa biết?
Lão bản lại nói: "Tiểu điện hạ, hai hôm nay điện hạ mất tích có rất nhiều người đi tìm loạn đến một mảnh, ban nãy ta đã cho người đến trọ lâu thông báo cho người của Thanh Hoa Phong rồi, trong lúc chờ người đến đón, điện hạ lên lầu tắm rửa thay y phục nhé, ta lập tức cho người chuẩn bị."
"Vậy còn gì bằng!" Lục Trì Mạn cầu còn không được, hắn đã khó chịu với bộ dạng này lắm rồi, chẳng qua là vì quá đói với cả muốn sớm gặp Hoa Lạc Vũ để y yên tâm mới được, bây giờ thì thoải mái hơn rồi, nghĩ nghĩ một chút tí nữa mà gặp Hoa Lạc Vũ bằng cái bộ dạng này cũng hơi bị không ổn a ~
\*\*\*
*Trích đoạn khả ái*
*Lục Trì Mạn: Hoa Hoa! Rốt cuộc thì ngươi có bao nhiêu sản nghiệp, làm sao mà chỗ nào cũng thấy*?
*Hoa Lạc Vũ: Trừ những chỗ là sản nghiệp của tiểu nương tử ra thì còn lại đều là của ta*!
*Lục Trì Mạn: Nói như thế của ta với của ngươi cộng lại thì ta chẳng phải là có cả thiên hạ rồi sao*?
*Hoa Lạc Vũ: Đúng vậy! Cả thiên hạ này đều là của ngươi*!
*Mễ Ly Hi Mộc: ... \*tiên sư cha cái bọn yêu nhau*!\*
*Diệu Diệu: ... \*nó chỉ là một cọng dây không có tình cảm, nó không hiểu những thứ này*!\*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.