Chương 108
Bạc Yên
06/03/2021
Editor: Trà Xanh
Trong thành Bảo Định, Vương Thiến Như đứng ở cửa ngóng trông. Nàng là khuê tú đúng chuẩn, cả ngày ở trong nhà không bước chân ra khỏi cửa, đặc biệt là sau khi thành thân càng như vậy. Cho nên khi nàng biết đoàn người Thẩm Oanh vào thành liền lập tức cử quan gia trong phủ ra nghênh đón.
Sau khi gả cho Tống Viễn Hàng, nàng mới biết rõ tình bạn giữa hắn và Bùi Duyên. Mấy ngày trước, Bùi Duyên đột nhiên gửi một phong thơ cho Tống Viễn Hàng nói rằng tình hình trong quân đang hỗn loạn, hy vọng hắn có thể chăm sóc Thẩm Oanh và Bùi An một thời gian. Tống Viễn Hàng đương nhiên đồng ý ngay, còn nói chuyện này cho Vương Thiến Như. Vương Thiến Như đương nhiên rất vui.
Nàng và Thẩm Oanh đã lâu không gặp nhau. Biết Thẩm Oanh mang thai, nàng còn đặc biệt chuẩn bị phòng sáng sủa và rộng rãi thoải mái.
Quản gia đi một lúc lâu mới chạy về nói: “Phu nhân, tiểu nhân đi dọc con đường vào thành nhưng không thấy người của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Ngài có chắc là tin tức chính xác không?”
“Sao vậy được? Vừa nãy mới có người của hầu phủ đến báo tin.” Vương Thiến Như phiền lòng. Tống Viễn Hàng đang trực, không có ở nhà, nàng chỉ có thể dặn dò quan gia đi lần nữa.
Sau khoảng một nén nhang, quản gia trở về bẩm báo: “Phu nhân, đúng là có người đón đoàn người của hầu phủ. Tiểu nhân tìm trên đường và thấy chiếc xe ngựa ngoài hẻm, nhưng chẳng có ai.”
Vương Thiến Như ngạc nhiên: “Ý ngươi là bọn họ đã vào thành nhưng mất tích trong hẻm? Có phải bị bắt cóc không?”
Quản gia gật đầu: “E là thế. Hoặc là lão gia còn phái người khác đi đón bọn họ, giờ này đang ở quan phủ.”
Theo trực giác, Vương Thiến Như biết sẽ không. Nếu Tống Viễn Hàng phái người khác sẽ nói cho nàng hay. Thẩm Oanh nhất định đã gặp kẻ xấu.
“Việc này không nên chậm trễ, ngươi mau đi báo với lão gia rằng người của Tĩnh Viễn Hầu phủ đã gặp chuyện.” Vương Thiến Như ra lệnh.
Quan gia vội vàng nhận lệnh và rời đi.
Vương Thiến Như đang định về phủ, nhìn thoáng qua người bên kia đường dường như đang quan sát nhà mình, nàng xoay người đóng cửa lại.
Nàng ngồi trong minh gian suy nghĩ. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng suy đoán rằng với kiến thức và trí tuệ của Thẩm Oanh, dù gặp nguy hiểm cũng không hoảng sợ mà sẽ tìm mọi cách để liên lạc với bọn họ. Vấn đề chính là, ai đã làm việc này? Có thể dẫn người đi mà không để lại dấu vết ngay dưới mũi bọn họ, người này không có mánh khoé che trời thì ít nhất cũng rất thần thông quảng đại.
Nàng thậm chí còn không biết trong thành Bảo Định có nhân vật như vậy, mục đích của người này là gì?
Trước khi Vương Thiến Như suy nghĩ sâu hơn, Tống Viễn Hàng đã tức tốc quay về.
“Thiến Như, đã xảy ra chuyện rồi.” Hắn nói ngay khi vừa vào cửa.
Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn mặt hắn, chưa kịp nói chuyện Thẩm Oanh đã nghe hắn tiếp tục nói: “Tứ vương tử của Thát Đát bị người ta cướp khỏi thiên lao, hiện trường có bằng chứng cho thấy đó là một đám tử sĩ Thát Đát, đa số đã bị chết, chỉ còn hai người dẫn Tứ vương tử chạy thoát nhưng cả ba người đều bị thương. Hoàng thượng tức giận, ra lệnh phong tỏa cổng thành và lục soát khắp thành.”
“Bọn họ dám vào nhà lao để cướp? Đây không phải đổ thêm dầu vào lửa hay sao? Hoàng thượng càng không bỏ qua cho bọn họ.” Vương Thiến Như nói. Mấy ngày nay, nàng thường nghe Tống Viễn Hàng nhắc đến những việc này nên cũng biết một chút. Nếu như trước kia, nàng sẽ không quan tâm đến chuyện quốc gia.
Tống Viễn Hàng ngồi xuống, nhíu mày nói: “Đây không phải là điều ta lo nhất. Ta lo lắng rằng dựa vào sự quen biết của Tĩnh Viễn Hầu và Tứ vương tử, Tứ vương tử rất có thể sẽ xin Tĩnh Viễn Hầu giúp đỡ, mà Tĩnh Viễn Hầu sẽ không từ chối hắn. Đến lúc đó, cuộc đối đầu giữa Tĩnh Viễn Hầu và Hoàng thượng không thể tránh được. Ta đã từng nói, hắn và Hoàng thượng không thể cùng tồn tại.”
“Còn có chuyện này ta cần nói với chàng.” Vẻ mặt Vương Thiến Như trịnh trọng, “Ta phái quản gia đi đón Thẩm Oanh nhưng quản gia nói không gặp được. Sau đó có đi ra ngoài tìm nhưng người trên đường đã biến mất. E rằng nàng đã gặp nguy hiểm.”
“Cái gì?” Tống Viễn Hàng đột ngột đứng dậy, “Sao có chuyện này? Tại sao nàng không nói sớm!”
“Ta đã phái quan gia đến báo cho chàng, nói vậy hai người không gặp nhau trên đường. Ta không biết tình huống cụ thể…” Vương Thiến Như có vài phần xin lỗi.
Tống Viễn Hàng đi tới đi lui trong minh gian, sau đó nói với Vương Thiến Như: “Nàng chờ ở nhà, ta đến phủ nha phái người tìm. Nếu còn ở Bảo Định, ta chắc chắn tìm được nàng.”
Thẩm Oanh ở trong tòa nhà không lớn nhưng rất tinh tế, bên ngoài căn phòng là hoa viên. Thẩm Oanh lấy cớ đi dạo quanh nhà, cửa hông và cửa nhỏ đều bị khóa, cửa trước cách nàng xa nhất. Hơn nữa tiểu nha hoàn kia không rời nàng chút xíu nào, nàng không thể làm gì được.
Trong nhà hình như chỉ có hai người bọn họ.
Tiểu nha hoàn đem một ngày ba bữa cơm đúng giờ đến phòng nàng, còn nấu thuốc dưỡng thai cho nàng uống. Lúc đầu Thẩm Oanh còn cảnh giác, sau đó ngẫm nghĩ, đối phương có thể đưa nàng đến đây từ thành Bảo Định giữa thanh thiên bạch nhật, nếu thật sự muốn giết nàng thì đâu cần phiền phức như vậy.
Nàng không thể đánh cuộc hài tử trong bụng, đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nàng cần cố gắng bảo vệ mình.
Tiểu nha hoàn tên là Tiên Thảo, ngoại trừ tên mình thì vô cùng kín miệng, không chịu nói bất cứ điều gì.
Ban đêm, Thẩm Oanh hoàn toàn không buồn ngủ, chỉ mở mắt nằm trên giường, tinh thần không yên. Bùi Duyên đưa nàng đến Bảo Định là quyết định tạm thời, ắt hẳn được giấu kín, ngoại trừ vợ chồng Tống Viễn Hàng và hai thân tín của Bùi Duyên, không còn ai biết được.
Nếu người này có thể bắt cóc nàng khi vừa vào Bảo Định mà còn sử dụng gã sai vặt bên cạnh Tống Viễn Hàng thì có vẻ kỳ lạ.
“Phu nhân, chủ nhân đã đến và muốn gặp ngài. Nếu không có gì bất tiện, ngài thay xiêm y rồi đi với ta.” Tiên Thảo gõ cửa và nói.
Thẩm Oanh không ngờ sẽ gặp người này nhanh đến vậy. Nàng ngồi dậy, ổn định tinh thần. Nàng xuống giường chỉnh lại tay áo, xiêm y vẫn như cũ giống lúc vừa tới, vô cùng chỉnh tề. Sau đó nàng mở cửa đi ra và theo sau Tiên Thảo.
Dọc theo hành lang cong cong đi đến một nơi nhìn như phòng khách, Tiên Thảo dừng bước: “Chủ nhân ở bên trong, phu nhân vào đi.”
Thẩm Oanh do dự một chút nhưng vẫn bước vào.
Phòng khách trang trí vài bộ bàn ghế, người ngồi chủ tọa đang bưng chén trà uống, nhìn thấy nàng bước vào, có vẻ hơi kinh ngạc vì nàng đến nhanh như vậy.
Thẩm Oanh nhìn thấy người này chỉ cười nhẹ nhàng. Quả là thế.
Thấy nàng rất bình tĩnh, Tống Viễn Hàng cảm thấy có chút thất bại. Theo suy nghĩ của hắn, Thẩm Oanh sẽ không biết vì toàn bộ mọi chuyện đều do hắn lên kế hoạch.
“Ngươi không ngạc nhiên khi thấy ta ở đây sao?”
Thẩm Oanh ngồi xuống ghế gần đấy, đặt tay lên tay vịn: “Lúc trước ta nghĩ là người khác làm, sau đó nghĩ tới ngài. Thứ nhất, chuyện ta đến Bảo Định là do Hầu gia quyết định, ngày hôm sau lập tức đưa ta đi. Ngoại trừ ngài và Thiến Như, hầu như không ai biết. Thứ hai, nếu người khác động thủ với ta, họ sẽ ra tay trên đường từ kinh thành đến Bảo Định, không đợi đến lúc vào địa bàn của ngài. Thứ ba, thuốc mê được dùng với số lượng nhẹ nhất, ta được hầu hạ thức ăn ngon, còn được đại phu kê thuốc tốt. Lần đầu tiên ta thấy phương pháp bắt cóc này.”
Tống Viễn Hàng giơ tay ấn trán, nha đầu này sắc sảo quá. Trước đây hắn nghĩ, tính tình Bùi Duyên chân thật, không phải là đối thủ của nàng. Quả nhiên, vừa vào phủ vài tháng đã bị nàng thu phục dễ dàng.
“Tống đại nhân không muốn nói gì sao? Vì sao muốn gạt ta phiền phức như vậy?” Giọng điệu Thẩm Oanh không vui.
Tống Viễn Hàng thở dài: “Ta cũng không muốn, Bảo Định phủ không yên ổn như vậy. Trước đây tuy Hoàng thượng không tìm được bằng chứng giữa ta và Bùi Duyên, chỉ chuyển ta ra khỏi kinh thành, nhưng trong thành vẫn còn Cẩm Y Vệ hoặc người nào khác theo dõi chặt chẽ mọi hành động của ta. Ngươi ở chỗ ta, trong cung chắc chắn sẽ nhận được tin, vậy không phải là thật sự bảo vệ. Cho nên sau khi ngươi lên đường, ta đề nghị với Bùi Duyên, giả vờ rằng ngươi bị bắt cóc ở Bảo Định, đơn giản diễn như thật, không kịp bàn bạc với ngươi. Hơn nữa, chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
“Vậy Tống đại nhân cũng giấu Thiến Như luôn à? Bùi An ở đâu?”
Tống Viễn Hàng cúi đầu uống trà: “Vài người trong nhóm bị mất tích, quan phủ nhất định sẽ tra hỏi, đến lúc đó khó ngăn bọn họ không đến nhà ta điều tra. Thiến Như nhát gan, nàng không biết sẽ dễ che giấu tung tích của các ngươi hơn. Tuy nơi này kín đáo nhưng không thể có nhiều người ra vào, cho nên ta tạm thời thu xếp cho tùy tùng của ngươi đến nông thôn, sau đó đưa một nha hoàn xa lạ đến chăm sóc ngươi. Ta định âm thầm đưa tiểu công tử đến Thục trung.”
Thẩm Oanh sửng sốt.
Tống Viễn Hàng thoáng nhìn vẻ mặt của nàng, tựa như biết nàng đang suy nghĩ gì, chủ động giải thích: “Hiện tại, hắn là huyết mạch duy nhất của Tĩnh Viễn Hầu phủ, mọi nơi đều được coi là dưới chân thiên tử, có động tĩnh gì thì ở đây cũng không an toàn. Tuy Thục trung xa xôi nhưng đối với bệnh của hắn sẽ có lợi.”
“Ngài nói vậy, trong kinh thành đã xảy ra chuyện phải không?”
Tống Viễn Hàng nói với giọng điệu của người từng trải: “Bùi Duyên đưa ngươi đến chỗ ta là hy vọng ngươi có thể an tâm dưỡng thai, ngươi tạm thời đừng lo chuyện trong kinh thành. Phụ nữ có thai không nên lo lắng. Hơn nữa hắn đã lớn rồi, không phải hài tử ba tuổi, đã trải qua sóng to gió lớn, sẽ tự lo cho bản thân, cũng biết cách vượt qua nguy cơ.”
Thẩm Oanh thừa nhận mình không thể không quan tâm hắn, hy vọng luôn nhận được tin tức về hắn. Nếu không làm sao nàng có thể yên tâm.
“Ta không thể ở đây lâu, hôm nay đến để giải thích với ngươi. Sau này ta sẽ không xuất hiện ngoại trừ lúc cần thiết. Có thể sai Tiên Thảo làm bất cứ chuyện gì trong sinh hoạt thường ngày.” Tống Viễn Hàng nói xong thì lập tức rời đi.
Thẩm Oanh hỏi: “Ta phải ở đây bao lâu? Ta liên lạc với bên ngoài bằng cách nào?”
Tống Viễn Hàng nghiêng đầu liếc nhìn nàng: “Ngươi ở bao lâu là do Bùi Duyên quyết định. Việc ngươi cần làm hiện nay là không để ý đến chuyện bên ngoài, yên tâm dưỡng thai mới là thượng sách. Trừ phi ngươi không muốn đứa nhỏ này, nếu không phải nghe ta.”
Thẩm Oanh thầm thở dài, cựu Thôi quan của Thuận Thiên Phủ này đúng là khó thuyết phục. Bùi Duyên bảo hắn làm gì, hắn cứ y vậy làm theo. Thiết kế một màn lớn như vậy vì muốn giấu nàng, không cho ai tìm được. Phương pháp này tuy xảo quyệt nhưng thế lực Cẩm Y Vệ lớn như vậy, đằng sau còn có Lam Yên, không có phương pháp phi thường, Thẩm Oanh e là cũng không an toàn ở Bảo Định.
Rốt cuộc không ai có thể nghĩ rằng Tống Viễn Hàng là người trộm vặt.
Trong thành Bảo Định, Vương Thiến Như đứng ở cửa ngóng trông. Nàng là khuê tú đúng chuẩn, cả ngày ở trong nhà không bước chân ra khỏi cửa, đặc biệt là sau khi thành thân càng như vậy. Cho nên khi nàng biết đoàn người Thẩm Oanh vào thành liền lập tức cử quan gia trong phủ ra nghênh đón.
Sau khi gả cho Tống Viễn Hàng, nàng mới biết rõ tình bạn giữa hắn và Bùi Duyên. Mấy ngày trước, Bùi Duyên đột nhiên gửi một phong thơ cho Tống Viễn Hàng nói rằng tình hình trong quân đang hỗn loạn, hy vọng hắn có thể chăm sóc Thẩm Oanh và Bùi An một thời gian. Tống Viễn Hàng đương nhiên đồng ý ngay, còn nói chuyện này cho Vương Thiến Như. Vương Thiến Như đương nhiên rất vui.
Nàng và Thẩm Oanh đã lâu không gặp nhau. Biết Thẩm Oanh mang thai, nàng còn đặc biệt chuẩn bị phòng sáng sủa và rộng rãi thoải mái.
Quản gia đi một lúc lâu mới chạy về nói: “Phu nhân, tiểu nhân đi dọc con đường vào thành nhưng không thấy người của Tĩnh Viễn Hầu phủ. Ngài có chắc là tin tức chính xác không?”
“Sao vậy được? Vừa nãy mới có người của hầu phủ đến báo tin.” Vương Thiến Như phiền lòng. Tống Viễn Hàng đang trực, không có ở nhà, nàng chỉ có thể dặn dò quan gia đi lần nữa.
Sau khoảng một nén nhang, quản gia trở về bẩm báo: “Phu nhân, đúng là có người đón đoàn người của hầu phủ. Tiểu nhân tìm trên đường và thấy chiếc xe ngựa ngoài hẻm, nhưng chẳng có ai.”
Vương Thiến Như ngạc nhiên: “Ý ngươi là bọn họ đã vào thành nhưng mất tích trong hẻm? Có phải bị bắt cóc không?”
Quản gia gật đầu: “E là thế. Hoặc là lão gia còn phái người khác đi đón bọn họ, giờ này đang ở quan phủ.”
Theo trực giác, Vương Thiến Như biết sẽ không. Nếu Tống Viễn Hàng phái người khác sẽ nói cho nàng hay. Thẩm Oanh nhất định đã gặp kẻ xấu.
“Việc này không nên chậm trễ, ngươi mau đi báo với lão gia rằng người của Tĩnh Viễn Hầu phủ đã gặp chuyện.” Vương Thiến Như ra lệnh.
Quan gia vội vàng nhận lệnh và rời đi.
Vương Thiến Như đang định về phủ, nhìn thoáng qua người bên kia đường dường như đang quan sát nhà mình, nàng xoay người đóng cửa lại.
Nàng ngồi trong minh gian suy nghĩ. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng suy đoán rằng với kiến thức và trí tuệ của Thẩm Oanh, dù gặp nguy hiểm cũng không hoảng sợ mà sẽ tìm mọi cách để liên lạc với bọn họ. Vấn đề chính là, ai đã làm việc này? Có thể dẫn người đi mà không để lại dấu vết ngay dưới mũi bọn họ, người này không có mánh khoé che trời thì ít nhất cũng rất thần thông quảng đại.
Nàng thậm chí còn không biết trong thành Bảo Định có nhân vật như vậy, mục đích của người này là gì?
Trước khi Vương Thiến Như suy nghĩ sâu hơn, Tống Viễn Hàng đã tức tốc quay về.
“Thiến Như, đã xảy ra chuyện rồi.” Hắn nói ngay khi vừa vào cửa.
Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn mặt hắn, chưa kịp nói chuyện Thẩm Oanh đã nghe hắn tiếp tục nói: “Tứ vương tử của Thát Đát bị người ta cướp khỏi thiên lao, hiện trường có bằng chứng cho thấy đó là một đám tử sĩ Thát Đát, đa số đã bị chết, chỉ còn hai người dẫn Tứ vương tử chạy thoát nhưng cả ba người đều bị thương. Hoàng thượng tức giận, ra lệnh phong tỏa cổng thành và lục soát khắp thành.”
“Bọn họ dám vào nhà lao để cướp? Đây không phải đổ thêm dầu vào lửa hay sao? Hoàng thượng càng không bỏ qua cho bọn họ.” Vương Thiến Như nói. Mấy ngày nay, nàng thường nghe Tống Viễn Hàng nhắc đến những việc này nên cũng biết một chút. Nếu như trước kia, nàng sẽ không quan tâm đến chuyện quốc gia.
Tống Viễn Hàng ngồi xuống, nhíu mày nói: “Đây không phải là điều ta lo nhất. Ta lo lắng rằng dựa vào sự quen biết của Tĩnh Viễn Hầu và Tứ vương tử, Tứ vương tử rất có thể sẽ xin Tĩnh Viễn Hầu giúp đỡ, mà Tĩnh Viễn Hầu sẽ không từ chối hắn. Đến lúc đó, cuộc đối đầu giữa Tĩnh Viễn Hầu và Hoàng thượng không thể tránh được. Ta đã từng nói, hắn và Hoàng thượng không thể cùng tồn tại.”
“Còn có chuyện này ta cần nói với chàng.” Vẻ mặt Vương Thiến Như trịnh trọng, “Ta phái quản gia đi đón Thẩm Oanh nhưng quản gia nói không gặp được. Sau đó có đi ra ngoài tìm nhưng người trên đường đã biến mất. E rằng nàng đã gặp nguy hiểm.”
“Cái gì?” Tống Viễn Hàng đột ngột đứng dậy, “Sao có chuyện này? Tại sao nàng không nói sớm!”
“Ta đã phái quan gia đến báo cho chàng, nói vậy hai người không gặp nhau trên đường. Ta không biết tình huống cụ thể…” Vương Thiến Như có vài phần xin lỗi.
Tống Viễn Hàng đi tới đi lui trong minh gian, sau đó nói với Vương Thiến Như: “Nàng chờ ở nhà, ta đến phủ nha phái người tìm. Nếu còn ở Bảo Định, ta chắc chắn tìm được nàng.”
Thẩm Oanh ở trong tòa nhà không lớn nhưng rất tinh tế, bên ngoài căn phòng là hoa viên. Thẩm Oanh lấy cớ đi dạo quanh nhà, cửa hông và cửa nhỏ đều bị khóa, cửa trước cách nàng xa nhất. Hơn nữa tiểu nha hoàn kia không rời nàng chút xíu nào, nàng không thể làm gì được.
Trong nhà hình như chỉ có hai người bọn họ.
Tiểu nha hoàn đem một ngày ba bữa cơm đúng giờ đến phòng nàng, còn nấu thuốc dưỡng thai cho nàng uống. Lúc đầu Thẩm Oanh còn cảnh giác, sau đó ngẫm nghĩ, đối phương có thể đưa nàng đến đây từ thành Bảo Định giữa thanh thiên bạch nhật, nếu thật sự muốn giết nàng thì đâu cần phiền phức như vậy.
Nàng không thể đánh cuộc hài tử trong bụng, đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nàng cần cố gắng bảo vệ mình.
Tiểu nha hoàn tên là Tiên Thảo, ngoại trừ tên mình thì vô cùng kín miệng, không chịu nói bất cứ điều gì.
Ban đêm, Thẩm Oanh hoàn toàn không buồn ngủ, chỉ mở mắt nằm trên giường, tinh thần không yên. Bùi Duyên đưa nàng đến Bảo Định là quyết định tạm thời, ắt hẳn được giấu kín, ngoại trừ vợ chồng Tống Viễn Hàng và hai thân tín của Bùi Duyên, không còn ai biết được.
Nếu người này có thể bắt cóc nàng khi vừa vào Bảo Định mà còn sử dụng gã sai vặt bên cạnh Tống Viễn Hàng thì có vẻ kỳ lạ.
“Phu nhân, chủ nhân đã đến và muốn gặp ngài. Nếu không có gì bất tiện, ngài thay xiêm y rồi đi với ta.” Tiên Thảo gõ cửa và nói.
Thẩm Oanh không ngờ sẽ gặp người này nhanh đến vậy. Nàng ngồi dậy, ổn định tinh thần. Nàng xuống giường chỉnh lại tay áo, xiêm y vẫn như cũ giống lúc vừa tới, vô cùng chỉnh tề. Sau đó nàng mở cửa đi ra và theo sau Tiên Thảo.
Dọc theo hành lang cong cong đi đến một nơi nhìn như phòng khách, Tiên Thảo dừng bước: “Chủ nhân ở bên trong, phu nhân vào đi.”
Thẩm Oanh do dự một chút nhưng vẫn bước vào.
Phòng khách trang trí vài bộ bàn ghế, người ngồi chủ tọa đang bưng chén trà uống, nhìn thấy nàng bước vào, có vẻ hơi kinh ngạc vì nàng đến nhanh như vậy.
Thẩm Oanh nhìn thấy người này chỉ cười nhẹ nhàng. Quả là thế.
Thấy nàng rất bình tĩnh, Tống Viễn Hàng cảm thấy có chút thất bại. Theo suy nghĩ của hắn, Thẩm Oanh sẽ không biết vì toàn bộ mọi chuyện đều do hắn lên kế hoạch.
“Ngươi không ngạc nhiên khi thấy ta ở đây sao?”
Thẩm Oanh ngồi xuống ghế gần đấy, đặt tay lên tay vịn: “Lúc trước ta nghĩ là người khác làm, sau đó nghĩ tới ngài. Thứ nhất, chuyện ta đến Bảo Định là do Hầu gia quyết định, ngày hôm sau lập tức đưa ta đi. Ngoại trừ ngài và Thiến Như, hầu như không ai biết. Thứ hai, nếu người khác động thủ với ta, họ sẽ ra tay trên đường từ kinh thành đến Bảo Định, không đợi đến lúc vào địa bàn của ngài. Thứ ba, thuốc mê được dùng với số lượng nhẹ nhất, ta được hầu hạ thức ăn ngon, còn được đại phu kê thuốc tốt. Lần đầu tiên ta thấy phương pháp bắt cóc này.”
Tống Viễn Hàng giơ tay ấn trán, nha đầu này sắc sảo quá. Trước đây hắn nghĩ, tính tình Bùi Duyên chân thật, không phải là đối thủ của nàng. Quả nhiên, vừa vào phủ vài tháng đã bị nàng thu phục dễ dàng.
“Tống đại nhân không muốn nói gì sao? Vì sao muốn gạt ta phiền phức như vậy?” Giọng điệu Thẩm Oanh không vui.
Tống Viễn Hàng thở dài: “Ta cũng không muốn, Bảo Định phủ không yên ổn như vậy. Trước đây tuy Hoàng thượng không tìm được bằng chứng giữa ta và Bùi Duyên, chỉ chuyển ta ra khỏi kinh thành, nhưng trong thành vẫn còn Cẩm Y Vệ hoặc người nào khác theo dõi chặt chẽ mọi hành động của ta. Ngươi ở chỗ ta, trong cung chắc chắn sẽ nhận được tin, vậy không phải là thật sự bảo vệ. Cho nên sau khi ngươi lên đường, ta đề nghị với Bùi Duyên, giả vờ rằng ngươi bị bắt cóc ở Bảo Định, đơn giản diễn như thật, không kịp bàn bạc với ngươi. Hơn nữa, chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
“Vậy Tống đại nhân cũng giấu Thiến Như luôn à? Bùi An ở đâu?”
Tống Viễn Hàng cúi đầu uống trà: “Vài người trong nhóm bị mất tích, quan phủ nhất định sẽ tra hỏi, đến lúc đó khó ngăn bọn họ không đến nhà ta điều tra. Thiến Như nhát gan, nàng không biết sẽ dễ che giấu tung tích của các ngươi hơn. Tuy nơi này kín đáo nhưng không thể có nhiều người ra vào, cho nên ta tạm thời thu xếp cho tùy tùng của ngươi đến nông thôn, sau đó đưa một nha hoàn xa lạ đến chăm sóc ngươi. Ta định âm thầm đưa tiểu công tử đến Thục trung.”
Thẩm Oanh sửng sốt.
Tống Viễn Hàng thoáng nhìn vẻ mặt của nàng, tựa như biết nàng đang suy nghĩ gì, chủ động giải thích: “Hiện tại, hắn là huyết mạch duy nhất của Tĩnh Viễn Hầu phủ, mọi nơi đều được coi là dưới chân thiên tử, có động tĩnh gì thì ở đây cũng không an toàn. Tuy Thục trung xa xôi nhưng đối với bệnh của hắn sẽ có lợi.”
“Ngài nói vậy, trong kinh thành đã xảy ra chuyện phải không?”
Tống Viễn Hàng nói với giọng điệu của người từng trải: “Bùi Duyên đưa ngươi đến chỗ ta là hy vọng ngươi có thể an tâm dưỡng thai, ngươi tạm thời đừng lo chuyện trong kinh thành. Phụ nữ có thai không nên lo lắng. Hơn nữa hắn đã lớn rồi, không phải hài tử ba tuổi, đã trải qua sóng to gió lớn, sẽ tự lo cho bản thân, cũng biết cách vượt qua nguy cơ.”
Thẩm Oanh thừa nhận mình không thể không quan tâm hắn, hy vọng luôn nhận được tin tức về hắn. Nếu không làm sao nàng có thể yên tâm.
“Ta không thể ở đây lâu, hôm nay đến để giải thích với ngươi. Sau này ta sẽ không xuất hiện ngoại trừ lúc cần thiết. Có thể sai Tiên Thảo làm bất cứ chuyện gì trong sinh hoạt thường ngày.” Tống Viễn Hàng nói xong thì lập tức rời đi.
Thẩm Oanh hỏi: “Ta phải ở đây bao lâu? Ta liên lạc với bên ngoài bằng cách nào?”
Tống Viễn Hàng nghiêng đầu liếc nhìn nàng: “Ngươi ở bao lâu là do Bùi Duyên quyết định. Việc ngươi cần làm hiện nay là không để ý đến chuyện bên ngoài, yên tâm dưỡng thai mới là thượng sách. Trừ phi ngươi không muốn đứa nhỏ này, nếu không phải nghe ta.”
Thẩm Oanh thầm thở dài, cựu Thôi quan của Thuận Thiên Phủ này đúng là khó thuyết phục. Bùi Duyên bảo hắn làm gì, hắn cứ y vậy làm theo. Thiết kế một màn lớn như vậy vì muốn giấu nàng, không cho ai tìm được. Phương pháp này tuy xảo quyệt nhưng thế lực Cẩm Y Vệ lớn như vậy, đằng sau còn có Lam Yên, không có phương pháp phi thường, Thẩm Oanh e là cũng không an toàn ở Bảo Định.
Rốt cuộc không ai có thể nghĩ rằng Tống Viễn Hàng là người trộm vặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.