Chương 112
Bạc Yên
06/03/2021
Editor: Trà Xanh
Ưu điểm lớn nhất của việc Thẩm Oanh ở với Tiên Thảo mỗi ngày là sự yên tĩnh. Tiên Thảo không nói nhiều, không giống Hồng Lăng và Lục La cả ngày ríu rít quanh nàng. Thẩm Oanh hỏi điều gì, nàng có thể nói thì nói, không thể thì dứt khoát im lặng.
Mỗi ngày nàng ra phố đúng giờ để mua rau quả tươi, nấu rất nhiều món ăn ngon và bổ dưỡng.
Tuy Thẩm Oanh rất lo về tình hình của Bùi Duyên và Thát Đát, nhưng không cách nào nghe ngóng được tin tức của họ. Kể từ ngày ấy, Tống Viễn Hàng chưa đến đây nữa. Mỗi lần nàng muốn ra cửa, Tiên Thảo đều ngăn lại.
Trong hoàn cảnh gần như bị ngăn cách với thế giới, Thẩm Oanh ăn ngon ngủ tốt, bản thân trắng trẻo mập mạp, không cần nhọc lòng chuyện gì.
Thẩm Oanh thật sự buồn chán, bảo Tiên Thảo đi chợ mua mấy quyển tiểu thuyết và sách dạy chơi cờ để giết thời gian.
Hôm nay Thẩm Oanh ở trong phòng chơi cờ như thường lệ. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào bàn cờ khiến những con cờ đen trắng tỏa sáng. Lá cây trong viện bắt đầu úa vàng, vài nhánh cây đã trơ trụi. Nàng cầm sách cờ trên tay, nghiên cứu cách phá thế cờ, Tiên Thảo đột nhiên từ ngoài chạy vào đầy hoảng sợ và đóng cửa lại.
“Phu nhân, không ổn rồi, ngoài đường có một số người hình như cầm bức chân dung của ngài. Ngài mau trốn đi.”
“Chân dung của ta?” Thẩm Oanh ngẩng đầu hỏi.
Tiên Thảo gật đầu, đặt cái rổ trong tay xuống đất: “Vừa rồi ta đi mua đồ ăn, thấy bọn họ cầm bức chân dung nên nhìn thoáng qua, bức vẽ là một cô nương. Bọn họ sắp đến chỗ chúng ta.” Tiên Thảo là một nữ hài sống ở nông thôn được Tống Viễn Hàng phái tới chăm sóc Thẩm Oanh, chỉ biết nghe lệnh làm việc, chưa từng thấy cảnh tượng lớn nào nên cảm thấy hoảng sợ.
Thẩm Oanh từ tốn hỏi: “Là ai? Người của quan phủ hả?”
“Thoạt nhìn không giống. Bọn họ mặc trang phục bình thường như dân chúng nhưng nói chuyện không lịch sự, mọi người đều rất sợ bọn họ.”
“Ngươi dẫn ta đến chỗ mà ta có thể nhìn thấy bọn họ.” Thẩm Oanh đặt sách cờ lên bàn, bước xuống giường đất.
Tiên Thảo hơi do dự, Thẩm Oanh nói: “Đến lúc này, ngươi và ta là người cùng thuyền, còn kiêng kị điều gì? Nhanh lên, chút nữa bọn họ đi sẽ không thấy.”
Tiên Thảo đành dìu Thẩm Oanh đi đến cửa trước. Lúc trước Thẩm Oanh đi dạo cũng đi qua chỗ này nhưng cửa bị khóa và hầu như không bao giờ mở.
Thẩm Oanh đi đến dựa vào cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài, trên đường quả nhiên có một đám người cầm một bản vẽ dò hỏi từng nhà, sắp sửa đến chỗ của bọn họ. Những người này đều trắng trẻo gầy gò, ánh mắt rất sắc bén, trông giống như nội thị được huấn luyện để bảo vệ cho sự an toàn của hoàng đế trong cung. Tại sao người trong cung xuất hiện ở đây? Vì sao bọn họ muốn tìm nàng?
Thẩm Oanh đứng dậy, quay lại nói với Tiên Thảo: “Đừng sợ, chút nữa nếu bọn họ đến gõ cửa, chúng ta sẽ không mở. Trong phủ này có lối ra nào khác không?”
Tiên Thảo sửng sờ, không biết có nên nói hay không.
“Ngươi mau nói thật cho ta biết, không có thời gian.” Thẩm Oanh thúc giục.
Tiên Thảo gật đầu: “Ta còn biết một lối ra được dùng trong trường hợp khẩn cấp, không nối với đường chính.”
“Vậy là tốt, bây giờ ngươi mau đi báo cho Tống đại nhân biết những người này xuất hiện ở đây. Tống đại nhân sẽ xử lý.”
“Nhưng ta đi rồi, một mình phu nhân thì sao?”
Thẩm Oanh bình tĩnh nói: “Giờ là ban ngày, bọn họ không thể xông vào. Nếu họ cảm thấy khả nghi thì hôm khác sẽ đến dò hỏi. Việc cấp bách nhất là thông báo cho Tống đại nhân.”
“Phu nhân phải cẩn thận, đừng đi lung tung, ta đi một chút sẽ về.” Tiên Thảo lo lắng dặn dò.
Thẩm Oanh ôm cái bụng nhô cao của mình: “Yên tâm, ta thế này chẳng đi đâu được, sẽ chờ ngươi ở đây. Đi nhanh về nhanh.”
Tiên Thảo vội chạy đi.
Thẩm Oanh ngồi ngoài hiên, càng nghĩ càng thấy không ổn. Nếu người trong cung tìm nàng thì chỉ có hai khả năng, một là Bùi Duyên gặp nạn, Bùi Chương muốn bắt nàng để uy hiếp. Hai là Bùi Chương phát hiện gì đó và muốn bắt nàng.
Nếu là khả năng thứ nhất, Tống Viễn Hàng không thể không báo với nàng. Nếu là khả năng thứ hai thì có chút nguy hiểm. Nàng thừa nhận chưa từng lộ ra sơ hở trước mặt Bùi Chương, vì sao hắn phát hiện được?
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Thẩm Oanh cứ ngồi yên lặng, tiếng đập cửa mau chóng ngừng lại. Nàng đứng dậy đi đến gần cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có ai, trên đường cũng không thấy bóng dáng đám người đó.
Nhóm người này âm thầm đến, lặng lẽ đi, được huấn luyện bài bản, tuyệt đối không đơn giản.
Tiên Thảo đi báo tin trở về, Tống Viễn Hàng đi cùng nàng. Thẩm Oanh vừa thấy hắn liền hỏi: “Tống đại nhân, trong kinh đã xảy ra chuyện gì? Hầu gia có an toàn hay không?”
“Bùi Duyên không sao, chỉ có Tứ vương tử Thát Đát bị cướp khỏi thiên lao, đang bị tìm kiếm khắp nơi. Có lẽ những người đó đến tìm Tứ vương tử.”
Tiên Thảo nói: “Không phải, bọn họ tìm phu nhân. Ta thấy họ cầm bức chân dung. Phu nhân nói là người trong cung.”
Tống Viễn Hàng ngạc nhiên hỏi Thẩm Oanh: “Làm sao ngươi biết là nội thị trong cung?”
“Nhìn dáng vẻ và cách đi đứng của họ không giống nam tử bình thường. Những người này bảo vệ Hoàng thượng quanh năm, hành động rất nhanh nhẹn, Tống đại nhân trên đường đến đây chắc không nhìn thấy bọn họ.”
Tống Viễn Hàng gật đầu. Chính xác như thế, hắn vừa nhận được tin báo của Tiên Thảo thì đến đây, vừa rồi ở bên ngoài không nhìn thấy người lạ. Phố xá vẫn giống như thường lệ.
“Tống đại nhân, e rằng nơi này không phải chỗ ở lâu dài, ngài nên đưa ta đến chỗ nhóm Dịch cô cô.”
Tống Viễn Hàng không đồng ý: “Nhưng hiện giờ có tai mắt khắp nơi bên ngoài, nếu tùy tiện đưa ngươi đi sẽ lộ tung tích. Rất khó khăn để thuyết phục mọi người rằng ngươi không ở Bảo Định, tạm thời ở đây vẫn an toàn.”
“Tống đại nhân, ngài không hiểu những người bên cạnh Hoàng thượng. Bọn họ từ nhỏ đã được huấn luyện bảo vệ sự an toàn của hoàng đế, đồng thời cũng có khả năng do thám rất cao. Nếu những người này xuất hiện ở gần đây, chứng tỏ bọn họ đã phát hiện manh mối, chỉ cần cho bọn hắn thời gian, nhất định sẽ tìm ra nơi này. Tuy rằng ta không ra khỏi nhà nhưng hàng xóm chưa bao giờ thấy ta ra ngoài, cũng không thấy có khách tới thăm, họ sẽ thấy kỳ lạ. Chỉ cần bọn họ hỏi thăm một chút sẽ biết chỗ chúng ta có vấn đề.”
Tống Viễn Hàng thấy nàng nói có lý, trong lòng nghi ngờ càng nhiều. Thiếp thất này của Bùi Duyên xuất thân từ gia đình nghèo, tại sao lại rõ ràng chuyện trong cung như vậy? Cho dù nàng có biểu tỷ Trang phi trong cung cũng không thể tiếp cận với những người bên cạnh hoàng đế.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để nghiên cứu vấn đề này. Hắn phải thừa nhận rằng Thẩm Oanh nói rất có lý. Bùi Duyên giao người cho hắn, dù hắn không có quyền cao vẫn muốn cố hết sức để bảo vệ an toàn cho nàng.
“Tiên Thảo, ngươi giúp phu nhân thu dọn đồ đạc, ta sẽ trở lại vào ban đêm.” Tống Viễn Hàng dặn dò.
Tống Viễn Hàng trở về phủ sớm hơn thường lệ, trong thành đã không còn an toàn, hắn muốn nghĩ cách đưa Thẩm Oanh về nông thôn. Lúc này không cần giấu Vương Thiến Như, hơn nữa còn cần nàng hỗ trợ kế hoạch này. Tống Viễn Hàng kể tình hình thực tế cho Vương Thiến Như.
Vương Thiến Như vốn dĩ vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Oanh, ngày ngày đều hỏi Tống Viễn Hàng về việc tìm kiếm. Tống Viễn Hàng lần nào cũng qua loa cho xong, nàng còn cảm thấy kỳ quái. Hiện giờ biết mọi chuyện là một trò lừa bịp, lòng nàng có chút không vui.
“Tại sao chàng lại giấu ta? Chẳng lẽ ta sẽ phản bội mọi người hay sao?” Nàng cả giận, “Chàng để nàng ở một mình nơi đó, cũng không có ai chăm nom. Dù sao cũng nói cho ta một tiếng, ta cũng có thể giúp đỡ ít nhiều.”
Tống Viễn Hàng nói: “Không phải ta cố ý giấu nàng. Xung quanh tai mắt quá nhiều, sợ nàng đi thăm rồi bị lộ ra. Nàng yên tâm, mấy ngày nay ta đều phái người chăm sóc tỉ mỉ, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đột nhiên có người trong cung đến tìm nàng, nàng không thể tiếp tục ở trong thành, nên về nông thôn cho an toàn.”
“Trong cung?” Vương Thiến Như nhíu mày, “Người trong cung tìm nàng làm gì?”
Tống Viễn Hàng cũng không biết, Thẩm Oanh có quá nhiều bí ẩn, hắn nhất thời không có manh mối.
“Hiện tại ta có chuyện muốn nàng hỗ trợ.” Hắn nghiêng người nói bên tai Vương Thiến Như vài câu, Vương Thiến Như liên tục gật đầu.
Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ngựa ra khỏi Tống gia đi thẳng đến nơi ở của Thẩm Oanh. Đến nơi, phu thê Tống Viễn Hàng đi vào từ cửa hông, Vương Thiến Như tháo mũ trùm đầu, nắm tay Thẩm Oanh: “Ta coi như đã gặp được ngươi. Mấy ngày nay, ngươi ở gần ta nhưng ta chẳng biết gì cả.”
Thẩm Oanh cũng rất ngạc nhiên khi thấy nàng, không thể không nhìn Tống Viễn Hàng. Tống Viễn Hàng gật đầu với nàng, tỏ vẻ Vương Thiến Như đã biết.
Tống Viễn Hàng nói: “Ta đem theo một bộ xiêm y, ngươi mau thay đồ, sau đó đi theo ta. Thiến Như sẽ ở lại đây.”
“Sao chàng gấp gáp thế, hai chúng ta đã lâu không gặp, còn chưa nói được hai câu…” Vương Thiến Như nhỏ giọng oán giận.
Tống Viễn Hàng không có nhiều thời gian để giải thích: “Sau này rồi hãy hàn huyên. Đã trễ rồi, xe ngựa ngừng bên ngoài dễ bắt mắt. Thiến Như, nàng giúp nàng ấy thay quần áo, chúng ta lập tức khởi hành.” Nói xong, hắn lui ra ngoài phòng, để lại nơi này cho mấy nữ tử.
Vương Thiến Như không còn cách nào khác, chỉ có thể phụ Tiên Thảo giúp Thẩm Oanh thay xiêm y.
Sau khi Thẩm Oanh thay xong, Vương Thiến Như đưa nàng ra ngoài cửa và giao cho Tống Viễn Hàng. Vương Thiến Như lo lắng dặn dò: “Tuy rằng ta không biết mọi người đang làm gì, nhưng nhất định phải cẩn thận. Thẩm Oanh bây giờ mang thai được vài tháng rồi, đi lại không tiện, phu quân phải chăm sóc nàng.”
Tống Viễn Hàng hứa với nàng: “Yên tâm, chúng ta phải đi.”
Thẩm Oanh đội mũ trùm đầu, quay lại mỉm cười với Vương Thiến Như rồi đi theo Tống Viễn Hàng.
Khi hai người bước ra ngoài, Tống Viễn Hàng nhìn xung quanh trước khi đỡ Thẩm Oanh lên xe ngựa. Sau khi hai người ngồi ổn định, hắn ra lệnh xa phu trực tiếp ra khỏi thành, cảm thấy mơ hồ lo lắng, tim như thắt lại. Rõ ràng không ai biết, nhưng trên đường ra khỏi thành khiến hắn thấp thỏm bất an, sợ nửa đường có gì không ổn.
Đến gần cửa thành, hắn chồm người ra ngoài, binh lính gác cổng hỏi hắn: “Tống đại nhân, muộn rồi còn ra khỏi thành à?”
Tống Viễn Hàng gật đầu: “Có việc gấp, ta và phu nhân muốn ra ngoài, làm phiền mọi người.”
Binh lính không hỏi gì nhiều, hạ lệnh mở cửa thành cho bọn họ đi qua. Khi ra ngoài thành, xe ngựa tiếp tục chạy như bay về phía trước, Tống Viễn Hàng tưởng rằng đã an toàn, không ngờ xe ngựa rung chuyển mạnh, sau đó ngừng lại.
Ưu điểm lớn nhất của việc Thẩm Oanh ở với Tiên Thảo mỗi ngày là sự yên tĩnh. Tiên Thảo không nói nhiều, không giống Hồng Lăng và Lục La cả ngày ríu rít quanh nàng. Thẩm Oanh hỏi điều gì, nàng có thể nói thì nói, không thể thì dứt khoát im lặng.
Mỗi ngày nàng ra phố đúng giờ để mua rau quả tươi, nấu rất nhiều món ăn ngon và bổ dưỡng.
Tuy Thẩm Oanh rất lo về tình hình của Bùi Duyên và Thát Đát, nhưng không cách nào nghe ngóng được tin tức của họ. Kể từ ngày ấy, Tống Viễn Hàng chưa đến đây nữa. Mỗi lần nàng muốn ra cửa, Tiên Thảo đều ngăn lại.
Trong hoàn cảnh gần như bị ngăn cách với thế giới, Thẩm Oanh ăn ngon ngủ tốt, bản thân trắng trẻo mập mạp, không cần nhọc lòng chuyện gì.
Thẩm Oanh thật sự buồn chán, bảo Tiên Thảo đi chợ mua mấy quyển tiểu thuyết và sách dạy chơi cờ để giết thời gian.
Hôm nay Thẩm Oanh ở trong phòng chơi cờ như thường lệ. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào bàn cờ khiến những con cờ đen trắng tỏa sáng. Lá cây trong viện bắt đầu úa vàng, vài nhánh cây đã trơ trụi. Nàng cầm sách cờ trên tay, nghiên cứu cách phá thế cờ, Tiên Thảo đột nhiên từ ngoài chạy vào đầy hoảng sợ và đóng cửa lại.
“Phu nhân, không ổn rồi, ngoài đường có một số người hình như cầm bức chân dung của ngài. Ngài mau trốn đi.”
“Chân dung của ta?” Thẩm Oanh ngẩng đầu hỏi.
Tiên Thảo gật đầu, đặt cái rổ trong tay xuống đất: “Vừa rồi ta đi mua đồ ăn, thấy bọn họ cầm bức chân dung nên nhìn thoáng qua, bức vẽ là một cô nương. Bọn họ sắp đến chỗ chúng ta.” Tiên Thảo là một nữ hài sống ở nông thôn được Tống Viễn Hàng phái tới chăm sóc Thẩm Oanh, chỉ biết nghe lệnh làm việc, chưa từng thấy cảnh tượng lớn nào nên cảm thấy hoảng sợ.
Thẩm Oanh từ tốn hỏi: “Là ai? Người của quan phủ hả?”
“Thoạt nhìn không giống. Bọn họ mặc trang phục bình thường như dân chúng nhưng nói chuyện không lịch sự, mọi người đều rất sợ bọn họ.”
“Ngươi dẫn ta đến chỗ mà ta có thể nhìn thấy bọn họ.” Thẩm Oanh đặt sách cờ lên bàn, bước xuống giường đất.
Tiên Thảo hơi do dự, Thẩm Oanh nói: “Đến lúc này, ngươi và ta là người cùng thuyền, còn kiêng kị điều gì? Nhanh lên, chút nữa bọn họ đi sẽ không thấy.”
Tiên Thảo đành dìu Thẩm Oanh đi đến cửa trước. Lúc trước Thẩm Oanh đi dạo cũng đi qua chỗ này nhưng cửa bị khóa và hầu như không bao giờ mở.
Thẩm Oanh đi đến dựa vào cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài, trên đường quả nhiên có một đám người cầm một bản vẽ dò hỏi từng nhà, sắp sửa đến chỗ của bọn họ. Những người này đều trắng trẻo gầy gò, ánh mắt rất sắc bén, trông giống như nội thị được huấn luyện để bảo vệ cho sự an toàn của hoàng đế trong cung. Tại sao người trong cung xuất hiện ở đây? Vì sao bọn họ muốn tìm nàng?
Thẩm Oanh đứng dậy, quay lại nói với Tiên Thảo: “Đừng sợ, chút nữa nếu bọn họ đến gõ cửa, chúng ta sẽ không mở. Trong phủ này có lối ra nào khác không?”
Tiên Thảo sửng sờ, không biết có nên nói hay không.
“Ngươi mau nói thật cho ta biết, không có thời gian.” Thẩm Oanh thúc giục.
Tiên Thảo gật đầu: “Ta còn biết một lối ra được dùng trong trường hợp khẩn cấp, không nối với đường chính.”
“Vậy là tốt, bây giờ ngươi mau đi báo cho Tống đại nhân biết những người này xuất hiện ở đây. Tống đại nhân sẽ xử lý.”
“Nhưng ta đi rồi, một mình phu nhân thì sao?”
Thẩm Oanh bình tĩnh nói: “Giờ là ban ngày, bọn họ không thể xông vào. Nếu họ cảm thấy khả nghi thì hôm khác sẽ đến dò hỏi. Việc cấp bách nhất là thông báo cho Tống đại nhân.”
“Phu nhân phải cẩn thận, đừng đi lung tung, ta đi một chút sẽ về.” Tiên Thảo lo lắng dặn dò.
Thẩm Oanh ôm cái bụng nhô cao của mình: “Yên tâm, ta thế này chẳng đi đâu được, sẽ chờ ngươi ở đây. Đi nhanh về nhanh.”
Tiên Thảo vội chạy đi.
Thẩm Oanh ngồi ngoài hiên, càng nghĩ càng thấy không ổn. Nếu người trong cung tìm nàng thì chỉ có hai khả năng, một là Bùi Duyên gặp nạn, Bùi Chương muốn bắt nàng để uy hiếp. Hai là Bùi Chương phát hiện gì đó và muốn bắt nàng.
Nếu là khả năng thứ nhất, Tống Viễn Hàng không thể không báo với nàng. Nếu là khả năng thứ hai thì có chút nguy hiểm. Nàng thừa nhận chưa từng lộ ra sơ hở trước mặt Bùi Chương, vì sao hắn phát hiện được?
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Thẩm Oanh cứ ngồi yên lặng, tiếng đập cửa mau chóng ngừng lại. Nàng đứng dậy đi đến gần cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có ai, trên đường cũng không thấy bóng dáng đám người đó.
Nhóm người này âm thầm đến, lặng lẽ đi, được huấn luyện bài bản, tuyệt đối không đơn giản.
Tiên Thảo đi báo tin trở về, Tống Viễn Hàng đi cùng nàng. Thẩm Oanh vừa thấy hắn liền hỏi: “Tống đại nhân, trong kinh đã xảy ra chuyện gì? Hầu gia có an toàn hay không?”
“Bùi Duyên không sao, chỉ có Tứ vương tử Thát Đát bị cướp khỏi thiên lao, đang bị tìm kiếm khắp nơi. Có lẽ những người đó đến tìm Tứ vương tử.”
Tiên Thảo nói: “Không phải, bọn họ tìm phu nhân. Ta thấy họ cầm bức chân dung. Phu nhân nói là người trong cung.”
Tống Viễn Hàng ngạc nhiên hỏi Thẩm Oanh: “Làm sao ngươi biết là nội thị trong cung?”
“Nhìn dáng vẻ và cách đi đứng của họ không giống nam tử bình thường. Những người này bảo vệ Hoàng thượng quanh năm, hành động rất nhanh nhẹn, Tống đại nhân trên đường đến đây chắc không nhìn thấy bọn họ.”
Tống Viễn Hàng gật đầu. Chính xác như thế, hắn vừa nhận được tin báo của Tiên Thảo thì đến đây, vừa rồi ở bên ngoài không nhìn thấy người lạ. Phố xá vẫn giống như thường lệ.
“Tống đại nhân, e rằng nơi này không phải chỗ ở lâu dài, ngài nên đưa ta đến chỗ nhóm Dịch cô cô.”
Tống Viễn Hàng không đồng ý: “Nhưng hiện giờ có tai mắt khắp nơi bên ngoài, nếu tùy tiện đưa ngươi đi sẽ lộ tung tích. Rất khó khăn để thuyết phục mọi người rằng ngươi không ở Bảo Định, tạm thời ở đây vẫn an toàn.”
“Tống đại nhân, ngài không hiểu những người bên cạnh Hoàng thượng. Bọn họ từ nhỏ đã được huấn luyện bảo vệ sự an toàn của hoàng đế, đồng thời cũng có khả năng do thám rất cao. Nếu những người này xuất hiện ở gần đây, chứng tỏ bọn họ đã phát hiện manh mối, chỉ cần cho bọn hắn thời gian, nhất định sẽ tìm ra nơi này. Tuy rằng ta không ra khỏi nhà nhưng hàng xóm chưa bao giờ thấy ta ra ngoài, cũng không thấy có khách tới thăm, họ sẽ thấy kỳ lạ. Chỉ cần bọn họ hỏi thăm một chút sẽ biết chỗ chúng ta có vấn đề.”
Tống Viễn Hàng thấy nàng nói có lý, trong lòng nghi ngờ càng nhiều. Thiếp thất này của Bùi Duyên xuất thân từ gia đình nghèo, tại sao lại rõ ràng chuyện trong cung như vậy? Cho dù nàng có biểu tỷ Trang phi trong cung cũng không thể tiếp cận với những người bên cạnh hoàng đế.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để nghiên cứu vấn đề này. Hắn phải thừa nhận rằng Thẩm Oanh nói rất có lý. Bùi Duyên giao người cho hắn, dù hắn không có quyền cao vẫn muốn cố hết sức để bảo vệ an toàn cho nàng.
“Tiên Thảo, ngươi giúp phu nhân thu dọn đồ đạc, ta sẽ trở lại vào ban đêm.” Tống Viễn Hàng dặn dò.
Tống Viễn Hàng trở về phủ sớm hơn thường lệ, trong thành đã không còn an toàn, hắn muốn nghĩ cách đưa Thẩm Oanh về nông thôn. Lúc này không cần giấu Vương Thiến Như, hơn nữa còn cần nàng hỗ trợ kế hoạch này. Tống Viễn Hàng kể tình hình thực tế cho Vương Thiến Như.
Vương Thiến Như vốn dĩ vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Oanh, ngày ngày đều hỏi Tống Viễn Hàng về việc tìm kiếm. Tống Viễn Hàng lần nào cũng qua loa cho xong, nàng còn cảm thấy kỳ quái. Hiện giờ biết mọi chuyện là một trò lừa bịp, lòng nàng có chút không vui.
“Tại sao chàng lại giấu ta? Chẳng lẽ ta sẽ phản bội mọi người hay sao?” Nàng cả giận, “Chàng để nàng ở một mình nơi đó, cũng không có ai chăm nom. Dù sao cũng nói cho ta một tiếng, ta cũng có thể giúp đỡ ít nhiều.”
Tống Viễn Hàng nói: “Không phải ta cố ý giấu nàng. Xung quanh tai mắt quá nhiều, sợ nàng đi thăm rồi bị lộ ra. Nàng yên tâm, mấy ngày nay ta đều phái người chăm sóc tỉ mỉ, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đột nhiên có người trong cung đến tìm nàng, nàng không thể tiếp tục ở trong thành, nên về nông thôn cho an toàn.”
“Trong cung?” Vương Thiến Như nhíu mày, “Người trong cung tìm nàng làm gì?”
Tống Viễn Hàng cũng không biết, Thẩm Oanh có quá nhiều bí ẩn, hắn nhất thời không có manh mối.
“Hiện tại ta có chuyện muốn nàng hỗ trợ.” Hắn nghiêng người nói bên tai Vương Thiến Như vài câu, Vương Thiến Như liên tục gật đầu.
Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ngựa ra khỏi Tống gia đi thẳng đến nơi ở của Thẩm Oanh. Đến nơi, phu thê Tống Viễn Hàng đi vào từ cửa hông, Vương Thiến Như tháo mũ trùm đầu, nắm tay Thẩm Oanh: “Ta coi như đã gặp được ngươi. Mấy ngày nay, ngươi ở gần ta nhưng ta chẳng biết gì cả.”
Thẩm Oanh cũng rất ngạc nhiên khi thấy nàng, không thể không nhìn Tống Viễn Hàng. Tống Viễn Hàng gật đầu với nàng, tỏ vẻ Vương Thiến Như đã biết.
Tống Viễn Hàng nói: “Ta đem theo một bộ xiêm y, ngươi mau thay đồ, sau đó đi theo ta. Thiến Như sẽ ở lại đây.”
“Sao chàng gấp gáp thế, hai chúng ta đã lâu không gặp, còn chưa nói được hai câu…” Vương Thiến Như nhỏ giọng oán giận.
Tống Viễn Hàng không có nhiều thời gian để giải thích: “Sau này rồi hãy hàn huyên. Đã trễ rồi, xe ngựa ngừng bên ngoài dễ bắt mắt. Thiến Như, nàng giúp nàng ấy thay quần áo, chúng ta lập tức khởi hành.” Nói xong, hắn lui ra ngoài phòng, để lại nơi này cho mấy nữ tử.
Vương Thiến Như không còn cách nào khác, chỉ có thể phụ Tiên Thảo giúp Thẩm Oanh thay xiêm y.
Sau khi Thẩm Oanh thay xong, Vương Thiến Như đưa nàng ra ngoài cửa và giao cho Tống Viễn Hàng. Vương Thiến Như lo lắng dặn dò: “Tuy rằng ta không biết mọi người đang làm gì, nhưng nhất định phải cẩn thận. Thẩm Oanh bây giờ mang thai được vài tháng rồi, đi lại không tiện, phu quân phải chăm sóc nàng.”
Tống Viễn Hàng hứa với nàng: “Yên tâm, chúng ta phải đi.”
Thẩm Oanh đội mũ trùm đầu, quay lại mỉm cười với Vương Thiến Như rồi đi theo Tống Viễn Hàng.
Khi hai người bước ra ngoài, Tống Viễn Hàng nhìn xung quanh trước khi đỡ Thẩm Oanh lên xe ngựa. Sau khi hai người ngồi ổn định, hắn ra lệnh xa phu trực tiếp ra khỏi thành, cảm thấy mơ hồ lo lắng, tim như thắt lại. Rõ ràng không ai biết, nhưng trên đường ra khỏi thành khiến hắn thấp thỏm bất an, sợ nửa đường có gì không ổn.
Đến gần cửa thành, hắn chồm người ra ngoài, binh lính gác cổng hỏi hắn: “Tống đại nhân, muộn rồi còn ra khỏi thành à?”
Tống Viễn Hàng gật đầu: “Có việc gấp, ta và phu nhân muốn ra ngoài, làm phiền mọi người.”
Binh lính không hỏi gì nhiều, hạ lệnh mở cửa thành cho bọn họ đi qua. Khi ra ngoài thành, xe ngựa tiếp tục chạy như bay về phía trước, Tống Viễn Hàng tưởng rằng đã an toàn, không ngờ xe ngựa rung chuyển mạnh, sau đó ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.