Chương 23
Bạc Yên
06/03/2021
Editor: Trà Xanh
Đêm xuống. Trong thiên viện của Hầu phủ, Thẩm Oanh vừa tắm gội xong, đang ngồi chải đầu trước gương đồng.
Tối nay có chút rét, trong phòng không đốt địa long, chỉ có chậu than để sưởi ấm. Thẩm Oanh co người thành một cục, nhét lò sưởi tay dưới váy để giữ ấm người.
Hồng Lăng vuốt tóc nàng, dùng lược ngà voi mới tinh chải cẩn thận, khen: “Tóc cô nương được chăm sóc thật tốt, giống y tơ lụa, nắm cũng không được.” Nàng nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô nương.
Lục La ở bên cạnh chồm qua, miệng còn ngậm hạt dẻ chưa lột vỏ, lơ mơ hỏi: “Trước đây tóc của cô nương không tốt sao?”
Hồng Lăng ấn đầu nàng: “Cô nương thiên sinh lệ chất, trước kia đã tốt, bây giờ còn tốt hơn.”
“À” Lục La có hứng thú với đồ ăn hơn. Ăn vô cảm thấy ấm áp hơn.
Sau khi nghe xong, Thẩm Oanh chỉ cười, sinh ra ở gia đình phú quý, không lo chuyện cơm áo, tự nhiên biết cách bảo dưỡng. Trong kinh thành, nàng rành rẽ ở đâu có son phấn thượng hạng, và ngọc lộ hương cao loại tốt nhất. Hiện tại tuy rằng không được như trước, nhưng có điều kiện có thể làm được tốt nhất.
Dịch cô cô khều than củi trong chậu than, xong tới ngồi: “Thiên viện này không có địa long, buổi tối thật lạnh. Các ngươi lấy thêm áo choàng cho cô nương, đặt thêm mền trên giường. Ngày mai ta đi hỏi thử, có thể xin thêm vài chậu than không.”
Lục La vội phủi sạch vụn hạt dẻ dính trên tay, đi vào tìm đồ trong rương.
Dịch cô cô nói với Thẩm Oanh: “Cô nương đừng ngủ sớm, có thể tối nay Hầu gia sẽ tới.”
Hồng Lăng dừng tay chải tóc, nhìn Thẩm Oanh. Thẩm Oanh cúi đầu, chăm chú bôi mu bàn tay tựa như không nghe gì.
Ban ngày ở biệt viện Tạ gia, việc Bùi Duyên dẫn Thẩm Oanh rời khỏi đó gây huyên náo ai cũng biết. Buổi chiều Dịch cô cô và các nàng xuống núi, xung quanh đều xầm xì chuyện này. Thẩm Oanh vốn dĩ không làm gì nổi bật, không ai để ý, cùng lắm chỉ là một bình hoa xinh đẹp. Sau đó, Bùi Duyên vì nàng xung đột với Hoắc Văn Tiến, các phu nhân mới bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Có người chỉ tò mò hỏi đôi câu, có kẻ ganh ghét nói, thiếp thất này thật khó lường, làm Tĩnh Viễn Hầu ở bên ngoài tranh giành tình cảm vì nàng, sau này chủ mẫu vào phủ phải nhìn sắc mặt của nàng.
Hồng Lăng và Lục La là nha hoàn chưa trải qua sự đời, chỉ có Dịch cô cô nghe là hiểu thâm ý trong đó.
“Cô nương đừng trách ta nhiều chuyện. Ta thấy Hầu gia là người có cá tính, về sau chúng ta phải dựa vào hắn. Hầu gia để ý cô nương là chuyện tốt, cô nương nên nghĩ cách chiếm được tâm hắn. Nhân dịp trong phủ không có ai, mau sinh thứ trưởng tử, sau này có chỗ dựa.” Dịch cô cô nói lời thật lòng. Bà hiểu tính tình của cô nương, là người thông minh nhưng hơi chậm trong phương diện tình cảm.
Dịch cô cô quá hiểu những việc bên trong nhà cao cửa rộng. Nhà công hầu không giống nhà bình thường. Thứ trưởng tử có thân phận rất cao, nếu sau này chính thất vô sinh thì mẫu bằng tử quý, nếu chính thất mất sớm thì cô nương cũng có khả năng được nâng lên làm chính. Đương nhiên mọi việc đều phải xem tâm ý của Hầu gia.
Thẩm Oanh biết Dịch cô cô trung thành, nàng hiểu đạo lý này nhưng bản thân nàng là đích trưởng nữ của An Quốc Công, sau lại là Lệ vương phi, cuối cùng là chủ của lục cung. Cho đến khi mất đi, nàng chưa bao giờ nịnh nọt để được sủng ái. Trước đây nàng không thể sinh, nếu sinh được đứa bé đó thì nó là hài tử tôn quý nhất trên đời. Nó sẽ là thái tử Đông Cung. Hiện giờ muốn nàng ở hậu trạch tranh thủ sinh một thứ trưởng tử, nàng cảm thấy nghẹn khuất.
Nhưng nghẹn khuất thì nghẹn khuất, thân phận thay đổi, không có mặt mũi cũng được, dù khó chịu trong lòng cũng phải cố gắng thích nghi.
“Lục La, ta đói bụng. Nướng cho ta hai hạt dẻ.” Thẩm Oanh thoải mái đi tới ngồi cạnh chậu than.
Hầu phủ có phòng bếp chính nhưng không cho phép mở bếp riêng để tránh hỏa hoạn. Đói bụng thì tự nghĩ cách, hạ nhân trong phủ sẽ không vì một người thiếp nửa đêm đói bụng mà đi nấu ăn.
Lục La chạy nhanh tới: “Cô nương, thứ này ăn vậy không ngon…”
Thẩm Oanh nhịn cười không được, kêu Dịch cô cô và Hồng Lăng đến ngồi quanh chậu than: “Không thể ăn cũng không sao, bỏ vào bụng là được rồi. Nếu không, vừa đói vừa lạnh thì thảm quá. Viện này chỉ có bốn người chủ tớ chúng ta, dù sao cũng ngủ không ngon, chi bằng cùng nhau trò chuyện, kể về mỹ thực của quê nhà từng người được không?”
Lục La nghe nhắc tới ăn liền vui vẻ, ngồi xếp bằng phía dưới Thẩm Oanh bắt đầu nói.
“Có lần, phiên đài(*) của Tế Nam phủ làm hỉ sự trong nhà, phát rất nhiều bánh rán, bánh mỏng như cánh ve, lại to như khay trà, ăn rất ngon, hương tỏa tứ phía, thật là món ngon nhất trên đời!” Lục La giơ ngón tay cái khen ngợi.
Phiên đài đó là bố chính sử, bánh rán của nhà vị bố chính sử này nổi tiếng ở Sơn Đông, Bùi Chương nói đã từng ăn một lần, nhớ mãi không quên, ngự trù trong cung làm cũng không bằng. Thẩm Oanh từng nghĩ, chờ lúc vị phiên đài này vào kinh báo công vụ, nàng sẽ kêu hắn làm một cái ăn.
Hồng Lăng và Dịch cô cô nghe tả cũng chảy nước miếng ba thước, cả hai ngồi xuống bắt đầu nói về mỹ thực của quê mình.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, tâm tình Thẩm Oanh thoải mái rất nhiều. Hôm nay gặp Cao Nam Cẩm và Thẩm Đồng, nàng vẫn luôn lảng tránh. Nàng cố gắng kiềm chế nội tâm rung động, vờ như không có quan hệ với hai người đó. Nhưng con người làm sao phủi sạch được quan hệ với quá khứ? Có những thứ đã khắc trong xương.
Khi nàng bệnh trong Trường Tín Cung, không dám tin ai, bao gồm cả Cao Nam Cẩm. Cao Nam Cẩm thường tới thăm, thuốc và đồ bổ đều được Ngọc Bình kiểm tra kỹ. Cao Nam Cẩm không phải không biết, chỉ là hai người vờ không đề cập đến mà thôi. Cao Nam Cẩm kể những chuyện thú vị ngoài cung cho nàng nghe, dỗ nàng vui vẻ, còn tự tay đút thuốc cho nàng. Có lúc nàng ho khan, phun thuốc văng trúng lễ phục của Cao Nam Cẩm. Một người quan tâm đến dáng vẻ như vậy mà không màng quần áo dính đầy thuốc, chỉ lo ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng thủ thỉ: “A Oanh, không sao, sẽ tốt hơn mà.”
Mặc kệ giữa các nàng từng có hiểu lầm, giây phút đó nàng cảm nhận được một trái tim chân thành. Những khúc mắc đối với Tạ Vân Lãng cũng buông tay.
Thẩm Đồng thì không cần phải nói, từ nhỏ luôn theo sau nàng, luôn miệng trưởng tỷ ơi, trưởng tỷ à, nàng ăn gì, dùng cái gì, con bé đều bắt chước. Vì chuyện kế thừa tước vị của Thẩm Quang Tông, mẹ kế và nàng xung đột một trận, Thẩm Đồng còn lén vào cung an ủi nàng. Sau đó mẹ kế nhốt Thẩm Đồng ở nhà, kêu người canh chừng, hai chị em mới không gặp lại.
Những người này không thể biến mất cùng với quá khứ của nàng, luôn sẽ có chút ảnh hưởng đến vài việc nhỏ trong lòng nàng. Nàng không kiềm chế được sự quan tâm đến họ hiện tại thế nào, sau này ra sao.
Thẩm Oanh đang xuất thần suy nghĩ mông lung, ở cửa bỗng xuất hiện một dáng người cao lớn. Chưa có người vào báo, hắn đã đi vào như một trận gió.
Tối nay Bùi Duyên không định đến, nàng bị hoảng sợ ở biệt viện sáng nay hẳn là đang nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc sắp ngủ, hắn bỗng đổi ý, muốn đến nhìn một chút rồi về. Không ngờ cửa thiên viện mở rộng, ngay cả người trông cửa cũng không có.
Tuy nội trạch Hầu phủ vô cùng an toàn nhưng không thể không phòng ngừa.
Đi vào sân, thấy chủ tớ bốn người ngồi quanh chậu than ở trong phòng lạnh như băng cười đùa. Hăng say nói chuyện ăn uống.
Hắn bỗng nhiên có chút bực bội, nơi này không có địa long, chỉ lẻ loi một chậu than, sao chống được đêm đông rét lạnh? Trên mặt đất trước mặt nàng còn có vài vỏ hạt dẻ, chẳng lẽ đồ ăn trong phủ không vừa miệng, ban đêm ăn không no?
Trong nhà gần như không có ngọn đèn dầu, chỉ có ánh trăng từ ngoài hắt vào. Cổ áo choàng của nàng hơi rộng, lộ ra áo khoác màu hồng cánh sen bên trong thêu hoa văn tinh xảo. Bởi đang ngồi gần chậu than nên gương mặt ửng hồng, búi tóc lỏng lẻo gắn một cây trâm ngọc, gần như muốn rớt xuống. Ánh trăng tạo một vầng sáng vây quanh nàng, nhìn tựa ảo mộng, tựa tiên nga từ cung trăng chu du xuống trần.
Cô nương này lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần toát ra từ xương cốt. Hắn thậm chí có ý niệm, chỉ cần nàng vẫy tay, hắn nguyện quy phục dưới chân nàng.
Thẩm Oanh ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Duyên liền lập tức đứng lên. Ba người bên cạnh cũng vội đứng dậy, Hồng Lăng và Lục La có chút hoảng, chỉ Dịch cô cô còn bình tĩnh.
Bùi Duyên không lên tiếng, Thẩm Oanh liền phân phó: “Các ngươi lui xuống đi.”
Dịch cô cô đánh ánh mắt qua Thẩm Oanh, các nàng hành lễ với Bùi Duyên rồi đi ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh, Thẩm Oanh thấy trước mặt mình còn vỏ hạt dẻ, không biết hắn có thấy không, nhẹ nhàng dịch về phía trước dùng váy che lại, gương mặt ửng đỏ. Người này vào mà không để ai thông báo, bắt gặp bộ dáng hoang đường này của nàng còn ra thể thống gì.
Lại nghĩ, viện này chỉ có bốn người, đều tụ ở đây, dĩ nhiên có ai ở ngoài đâu.
Bùi Duyên đến trước mặt Thẩm Oanh, giơ tay rờ bả vai nàng, áo choàng phía trước ấm nhưng sau lưng lại lạnh.
“Lạnh à?” Hắn hỏi
Thẩm Oanh ngước mắt nhìn, gật đầu theo bản năng, sau đó lại lắc đầu.
Bùi Duyên ôm nàng vào lòng, truyền nhiệt độ cơ thể qua nàng. Trên người hắn mang hương một loại đậu tắm nào đó, rất thanh mát thoải mái, không giống mùi huân hương trên người Bùi Chương. Thẩm Oanh thích hương vị sạch sẽ này, Long Tiên hương trong hoàng cung làm đầu óc người ta âm u.
“Hầu gia…” Thẩm Oanh hơi giãy ra, hắn ôm thật chặt làm cả người nàng dính vào ngực hắn. Ngực hắn phập phồng, dù cách mấy lớp quần áo vẫn cảm nhận được thân thể cường tráng. Mà phần đẫy đà phía trước của nàng cũng chẳng che được.
Tim hai người đều đập tán loạn, gương mặt Thẩm Oanh nóng lên, tránh cũng không được.
Bùi Duyên cảm thấy người trong ngực nhỏ xinh hơi bất mãn cái ôm của hắn. Lúc hắn ôm nàng, tay nàng luôn buông thõng hai bên, chẳng ôm lại.
“Thẩm Oanh” Hắn gọi tên nàng. Âm thanh âm u rách nát, bởi xen chút cảm xúc lại giống huyền âm than thở nhè nhẹ, có vài phần đặc biệt.
Tâm Thẩm Oanh khẽ động, liền sau đó hắn cúi xuống thăm dò môi nàng. Hắn miết môi dưới, cảm thấy không đủ, lúc nàng đang thở dốc thì dùng lưỡi cạy răng nàng đi vào thăm dò. Miệng nàng ướt đẫm, hương thơm đê mê, hắn gần như không kiềm chế được.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng hít thở vang lên rõ mồn một. Thẩm Oanh cảm nhận nụ hôn này đầy ham muốn, lại có khí thế công thành đoạt đất. Nàng bị hôn đến ngộp thở, hai chân mềm nhũn, thân mình không giữ đứng được. Bùi Duyên ôm eo nàng, một tay nhấc nàng lên, trực tiếp đè lên nàng ở trên giường La Hán phía sau.
Ván giường lạnh ngắt kích thích sống lưng, thân thể run rẩy. Thẩm Oanh phục hồi tinh thần, áo choàng bên ngoài đã rơi xuống đất.
Trên người nóng như lửa. Thân hình nóng bỏng của nam nhân cao lớn phủ lên người nàng, tựa như muốn đốt cháy nàng.
Đêm xuống. Trong thiên viện của Hầu phủ, Thẩm Oanh vừa tắm gội xong, đang ngồi chải đầu trước gương đồng.
Tối nay có chút rét, trong phòng không đốt địa long, chỉ có chậu than để sưởi ấm. Thẩm Oanh co người thành một cục, nhét lò sưởi tay dưới váy để giữ ấm người.
Hồng Lăng vuốt tóc nàng, dùng lược ngà voi mới tinh chải cẩn thận, khen: “Tóc cô nương được chăm sóc thật tốt, giống y tơ lụa, nắm cũng không được.” Nàng nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô nương.
Lục La ở bên cạnh chồm qua, miệng còn ngậm hạt dẻ chưa lột vỏ, lơ mơ hỏi: “Trước đây tóc của cô nương không tốt sao?”
Hồng Lăng ấn đầu nàng: “Cô nương thiên sinh lệ chất, trước kia đã tốt, bây giờ còn tốt hơn.”
“À” Lục La có hứng thú với đồ ăn hơn. Ăn vô cảm thấy ấm áp hơn.
Sau khi nghe xong, Thẩm Oanh chỉ cười, sinh ra ở gia đình phú quý, không lo chuyện cơm áo, tự nhiên biết cách bảo dưỡng. Trong kinh thành, nàng rành rẽ ở đâu có son phấn thượng hạng, và ngọc lộ hương cao loại tốt nhất. Hiện tại tuy rằng không được như trước, nhưng có điều kiện có thể làm được tốt nhất.
Dịch cô cô khều than củi trong chậu than, xong tới ngồi: “Thiên viện này không có địa long, buổi tối thật lạnh. Các ngươi lấy thêm áo choàng cho cô nương, đặt thêm mền trên giường. Ngày mai ta đi hỏi thử, có thể xin thêm vài chậu than không.”
Lục La vội phủi sạch vụn hạt dẻ dính trên tay, đi vào tìm đồ trong rương.
Dịch cô cô nói với Thẩm Oanh: “Cô nương đừng ngủ sớm, có thể tối nay Hầu gia sẽ tới.”
Hồng Lăng dừng tay chải tóc, nhìn Thẩm Oanh. Thẩm Oanh cúi đầu, chăm chú bôi mu bàn tay tựa như không nghe gì.
Ban ngày ở biệt viện Tạ gia, việc Bùi Duyên dẫn Thẩm Oanh rời khỏi đó gây huyên náo ai cũng biết. Buổi chiều Dịch cô cô và các nàng xuống núi, xung quanh đều xầm xì chuyện này. Thẩm Oanh vốn dĩ không làm gì nổi bật, không ai để ý, cùng lắm chỉ là một bình hoa xinh đẹp. Sau đó, Bùi Duyên vì nàng xung đột với Hoắc Văn Tiến, các phu nhân mới bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Có người chỉ tò mò hỏi đôi câu, có kẻ ganh ghét nói, thiếp thất này thật khó lường, làm Tĩnh Viễn Hầu ở bên ngoài tranh giành tình cảm vì nàng, sau này chủ mẫu vào phủ phải nhìn sắc mặt của nàng.
Hồng Lăng và Lục La là nha hoàn chưa trải qua sự đời, chỉ có Dịch cô cô nghe là hiểu thâm ý trong đó.
“Cô nương đừng trách ta nhiều chuyện. Ta thấy Hầu gia là người có cá tính, về sau chúng ta phải dựa vào hắn. Hầu gia để ý cô nương là chuyện tốt, cô nương nên nghĩ cách chiếm được tâm hắn. Nhân dịp trong phủ không có ai, mau sinh thứ trưởng tử, sau này có chỗ dựa.” Dịch cô cô nói lời thật lòng. Bà hiểu tính tình của cô nương, là người thông minh nhưng hơi chậm trong phương diện tình cảm.
Dịch cô cô quá hiểu những việc bên trong nhà cao cửa rộng. Nhà công hầu không giống nhà bình thường. Thứ trưởng tử có thân phận rất cao, nếu sau này chính thất vô sinh thì mẫu bằng tử quý, nếu chính thất mất sớm thì cô nương cũng có khả năng được nâng lên làm chính. Đương nhiên mọi việc đều phải xem tâm ý của Hầu gia.
Thẩm Oanh biết Dịch cô cô trung thành, nàng hiểu đạo lý này nhưng bản thân nàng là đích trưởng nữ của An Quốc Công, sau lại là Lệ vương phi, cuối cùng là chủ của lục cung. Cho đến khi mất đi, nàng chưa bao giờ nịnh nọt để được sủng ái. Trước đây nàng không thể sinh, nếu sinh được đứa bé đó thì nó là hài tử tôn quý nhất trên đời. Nó sẽ là thái tử Đông Cung. Hiện giờ muốn nàng ở hậu trạch tranh thủ sinh một thứ trưởng tử, nàng cảm thấy nghẹn khuất.
Nhưng nghẹn khuất thì nghẹn khuất, thân phận thay đổi, không có mặt mũi cũng được, dù khó chịu trong lòng cũng phải cố gắng thích nghi.
“Lục La, ta đói bụng. Nướng cho ta hai hạt dẻ.” Thẩm Oanh thoải mái đi tới ngồi cạnh chậu than.
Hầu phủ có phòng bếp chính nhưng không cho phép mở bếp riêng để tránh hỏa hoạn. Đói bụng thì tự nghĩ cách, hạ nhân trong phủ sẽ không vì một người thiếp nửa đêm đói bụng mà đi nấu ăn.
Lục La chạy nhanh tới: “Cô nương, thứ này ăn vậy không ngon…”
Thẩm Oanh nhịn cười không được, kêu Dịch cô cô và Hồng Lăng đến ngồi quanh chậu than: “Không thể ăn cũng không sao, bỏ vào bụng là được rồi. Nếu không, vừa đói vừa lạnh thì thảm quá. Viện này chỉ có bốn người chủ tớ chúng ta, dù sao cũng ngủ không ngon, chi bằng cùng nhau trò chuyện, kể về mỹ thực của quê nhà từng người được không?”
Lục La nghe nhắc tới ăn liền vui vẻ, ngồi xếp bằng phía dưới Thẩm Oanh bắt đầu nói.
“Có lần, phiên đài(*) của Tế Nam phủ làm hỉ sự trong nhà, phát rất nhiều bánh rán, bánh mỏng như cánh ve, lại to như khay trà, ăn rất ngon, hương tỏa tứ phía, thật là món ngon nhất trên đời!” Lục La giơ ngón tay cái khen ngợi.
Phiên đài đó là bố chính sử, bánh rán của nhà vị bố chính sử này nổi tiếng ở Sơn Đông, Bùi Chương nói đã từng ăn một lần, nhớ mãi không quên, ngự trù trong cung làm cũng không bằng. Thẩm Oanh từng nghĩ, chờ lúc vị phiên đài này vào kinh báo công vụ, nàng sẽ kêu hắn làm một cái ăn.
Hồng Lăng và Dịch cô cô nghe tả cũng chảy nước miếng ba thước, cả hai ngồi xuống bắt đầu nói về mỹ thực của quê mình.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, tâm tình Thẩm Oanh thoải mái rất nhiều. Hôm nay gặp Cao Nam Cẩm và Thẩm Đồng, nàng vẫn luôn lảng tránh. Nàng cố gắng kiềm chế nội tâm rung động, vờ như không có quan hệ với hai người đó. Nhưng con người làm sao phủi sạch được quan hệ với quá khứ? Có những thứ đã khắc trong xương.
Khi nàng bệnh trong Trường Tín Cung, không dám tin ai, bao gồm cả Cao Nam Cẩm. Cao Nam Cẩm thường tới thăm, thuốc và đồ bổ đều được Ngọc Bình kiểm tra kỹ. Cao Nam Cẩm không phải không biết, chỉ là hai người vờ không đề cập đến mà thôi. Cao Nam Cẩm kể những chuyện thú vị ngoài cung cho nàng nghe, dỗ nàng vui vẻ, còn tự tay đút thuốc cho nàng. Có lúc nàng ho khan, phun thuốc văng trúng lễ phục của Cao Nam Cẩm. Một người quan tâm đến dáng vẻ như vậy mà không màng quần áo dính đầy thuốc, chỉ lo ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng thủ thỉ: “A Oanh, không sao, sẽ tốt hơn mà.”
Mặc kệ giữa các nàng từng có hiểu lầm, giây phút đó nàng cảm nhận được một trái tim chân thành. Những khúc mắc đối với Tạ Vân Lãng cũng buông tay.
Thẩm Đồng thì không cần phải nói, từ nhỏ luôn theo sau nàng, luôn miệng trưởng tỷ ơi, trưởng tỷ à, nàng ăn gì, dùng cái gì, con bé đều bắt chước. Vì chuyện kế thừa tước vị của Thẩm Quang Tông, mẹ kế và nàng xung đột một trận, Thẩm Đồng còn lén vào cung an ủi nàng. Sau đó mẹ kế nhốt Thẩm Đồng ở nhà, kêu người canh chừng, hai chị em mới không gặp lại.
Những người này không thể biến mất cùng với quá khứ của nàng, luôn sẽ có chút ảnh hưởng đến vài việc nhỏ trong lòng nàng. Nàng không kiềm chế được sự quan tâm đến họ hiện tại thế nào, sau này ra sao.
Thẩm Oanh đang xuất thần suy nghĩ mông lung, ở cửa bỗng xuất hiện một dáng người cao lớn. Chưa có người vào báo, hắn đã đi vào như một trận gió.
Tối nay Bùi Duyên không định đến, nàng bị hoảng sợ ở biệt viện sáng nay hẳn là đang nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc sắp ngủ, hắn bỗng đổi ý, muốn đến nhìn một chút rồi về. Không ngờ cửa thiên viện mở rộng, ngay cả người trông cửa cũng không có.
Tuy nội trạch Hầu phủ vô cùng an toàn nhưng không thể không phòng ngừa.
Đi vào sân, thấy chủ tớ bốn người ngồi quanh chậu than ở trong phòng lạnh như băng cười đùa. Hăng say nói chuyện ăn uống.
Hắn bỗng nhiên có chút bực bội, nơi này không có địa long, chỉ lẻ loi một chậu than, sao chống được đêm đông rét lạnh? Trên mặt đất trước mặt nàng còn có vài vỏ hạt dẻ, chẳng lẽ đồ ăn trong phủ không vừa miệng, ban đêm ăn không no?
Trong nhà gần như không có ngọn đèn dầu, chỉ có ánh trăng từ ngoài hắt vào. Cổ áo choàng của nàng hơi rộng, lộ ra áo khoác màu hồng cánh sen bên trong thêu hoa văn tinh xảo. Bởi đang ngồi gần chậu than nên gương mặt ửng hồng, búi tóc lỏng lẻo gắn một cây trâm ngọc, gần như muốn rớt xuống. Ánh trăng tạo một vầng sáng vây quanh nàng, nhìn tựa ảo mộng, tựa tiên nga từ cung trăng chu du xuống trần.
Cô nương này lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần toát ra từ xương cốt. Hắn thậm chí có ý niệm, chỉ cần nàng vẫy tay, hắn nguyện quy phục dưới chân nàng.
Thẩm Oanh ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Duyên liền lập tức đứng lên. Ba người bên cạnh cũng vội đứng dậy, Hồng Lăng và Lục La có chút hoảng, chỉ Dịch cô cô còn bình tĩnh.
Bùi Duyên không lên tiếng, Thẩm Oanh liền phân phó: “Các ngươi lui xuống đi.”
Dịch cô cô đánh ánh mắt qua Thẩm Oanh, các nàng hành lễ với Bùi Duyên rồi đi ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh, Thẩm Oanh thấy trước mặt mình còn vỏ hạt dẻ, không biết hắn có thấy không, nhẹ nhàng dịch về phía trước dùng váy che lại, gương mặt ửng đỏ. Người này vào mà không để ai thông báo, bắt gặp bộ dáng hoang đường này của nàng còn ra thể thống gì.
Lại nghĩ, viện này chỉ có bốn người, đều tụ ở đây, dĩ nhiên có ai ở ngoài đâu.
Bùi Duyên đến trước mặt Thẩm Oanh, giơ tay rờ bả vai nàng, áo choàng phía trước ấm nhưng sau lưng lại lạnh.
“Lạnh à?” Hắn hỏi
Thẩm Oanh ngước mắt nhìn, gật đầu theo bản năng, sau đó lại lắc đầu.
Bùi Duyên ôm nàng vào lòng, truyền nhiệt độ cơ thể qua nàng. Trên người hắn mang hương một loại đậu tắm nào đó, rất thanh mát thoải mái, không giống mùi huân hương trên người Bùi Chương. Thẩm Oanh thích hương vị sạch sẽ này, Long Tiên hương trong hoàng cung làm đầu óc người ta âm u.
“Hầu gia…” Thẩm Oanh hơi giãy ra, hắn ôm thật chặt làm cả người nàng dính vào ngực hắn. Ngực hắn phập phồng, dù cách mấy lớp quần áo vẫn cảm nhận được thân thể cường tráng. Mà phần đẫy đà phía trước của nàng cũng chẳng che được.
Tim hai người đều đập tán loạn, gương mặt Thẩm Oanh nóng lên, tránh cũng không được.
Bùi Duyên cảm thấy người trong ngực nhỏ xinh hơi bất mãn cái ôm của hắn. Lúc hắn ôm nàng, tay nàng luôn buông thõng hai bên, chẳng ôm lại.
“Thẩm Oanh” Hắn gọi tên nàng. Âm thanh âm u rách nát, bởi xen chút cảm xúc lại giống huyền âm than thở nhè nhẹ, có vài phần đặc biệt.
Tâm Thẩm Oanh khẽ động, liền sau đó hắn cúi xuống thăm dò môi nàng. Hắn miết môi dưới, cảm thấy không đủ, lúc nàng đang thở dốc thì dùng lưỡi cạy răng nàng đi vào thăm dò. Miệng nàng ướt đẫm, hương thơm đê mê, hắn gần như không kiềm chế được.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng hít thở vang lên rõ mồn một. Thẩm Oanh cảm nhận nụ hôn này đầy ham muốn, lại có khí thế công thành đoạt đất. Nàng bị hôn đến ngộp thở, hai chân mềm nhũn, thân mình không giữ đứng được. Bùi Duyên ôm eo nàng, một tay nhấc nàng lên, trực tiếp đè lên nàng ở trên giường La Hán phía sau.
Ván giường lạnh ngắt kích thích sống lưng, thân thể run rẩy. Thẩm Oanh phục hồi tinh thần, áo choàng bên ngoài đã rơi xuống đất.
Trên người nóng như lửa. Thân hình nóng bỏng của nam nhân cao lớn phủ lên người nàng, tựa như muốn đốt cháy nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.