Chương 14: Vô tình không gặp
Thị Kim
20/08/2013
Cung Khanh mượn cớ rời đi, lòng rất xin lỗi Độc Cô Đạc, nhưng nàng chẳng còn cách nào. Hắn là con rể mợ đã chọn cho Hướng Uyển Ngọc, đừng nói nàng
không có tình cảm với hắn, dù có cũng không thể hoành đao đoạt ái, nếu
để mọi người đồn chuyện này thành giật chồng cướp vợ, vậy thì An Quốc
công phủ và Thượng thư phủ thành trò cười cho thiên hạ.
Độc Cô Đạc u oán nhìn bóng giai nhân dần xa khuất, cõi lòng nát tan.
Tiết Giai véo tay hắn, “Nhị ca anh là đồ không có tiền đồ, làm sao anh biết anh và cô ta không thể có con trai?”
“Ngộ nhỡ không có thì sao?”
Tiết Giai khinh thường xùy một tiếng: “Anh đang đứng dưới tàng cây, ngộ nhỡ một cục phân chim rơi trúng đầu thì sao?”
Độc Cô Đạc vội ngẩng đầu nhìn.
Tiết Giai trợn mắt không nói được gì: “Anh nhìn lại mình đi, người ngợm anh thế này mà không sinh được tám mười đứa con trai thì thật phụ lòng ông ngoại và dì, anh thật là không có tiền đồ.”
Độc Cô Đạc ấp úng: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…”
Tiết Giai một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt hắn, “Ngộ nhỡ cái đầu anh, lúc nào cũng ngộ nhỡ, chưa thấy ai lo nhiều như anh, anh đừng ăn cơm nữa, ngộ nhỡ nghẹn chết được đấy?”
Độc Cô Đạc kinh ngạc nhìn em gái, nghĩ thầm, tính tình mạnh mẽ này đúng là bản sao của dì và mẹ
Tiết Giai khinh thường lườm hắn, đuổi theo Cung Khanh.
“Cung tỷ tỷ… em.”
Cung Khanh dừng bước, đã thấy tiểu cô nương bay tới như bươm bướm .
Tiết Giai kéo ống tay áo Cung Khanh, cười nũng nịu: “Tỷ tỷ giận dữ sao?”
Đối với gương mặt tươi cười khả ái này Cung Khanh không thể giận được, nàng đành cười: “Không.”
Trở lại cung Minh Hoa, Hướng Uyển Ngọc đang ngồi dưới hành lang tán gẫu với mấy cô nương khác, nhìn thấy Cung Khanh và Tiết Giai cùng trở về, lòng Hướng Uyển Ngọc thất thần một phen, hỏi: “Muội đi đâu vậy?”
Cung Khanh còn chưa kịp trả lời, Tiết Giai đã vô tư nói: “Cung tỷ tỷ cùng em đi dạo ngự hoa viên, trùng hợp gặp biểu ca, vì vậy về trễ một chút.”
Biểu ca Tiết Giai nhắc đến là ai thì mọi người đều biết.
Lời này vừa nói ra, mặt Hướng Uyển Ngọc lập tức biến sắc, nét mặt các cô nương khác cũng như hóa đá.
Lòng Hướng Uyển Ngọc rất không thoải mái, mà những cô nương khác cũng chẳng dễ chịu hơn. Luận tướng mạo, Cung Khanh là người đẹp nhất, luận gia thế, Cung Khanh cũng đứng hàng đầu, lúc này cả Tiết Giai cũng rất có tình cảm với Cung Khanh, lôi kéo Cung Khanh đi gặp biểu ca, xem ra vị trí Thái tử phi đã gần như vào tay Cung Khanh. Bọn họ mang theo sự phó thác của gia tộc tiến cung, chẳng lẽ lại chỉ làm nhân vật qua đường?
Cung Khanh biết ý nghĩ của mọi người, nhưng không có cách nào, tình ngay lý gian thế này nàng thật sự rất bất đắc dĩ.
Tiết Giai như không nhận ra không khí căng thẳng, vẫn hoạt bát bắt chuyện, nét mặt dễ thương hồn nhiên tươi cười, đôi mắt sáng ngời ngây thơ.
Cung Khanh không biết rốt cuộc là Tiết Giai cố ý hay vô tâm? Tóm lại, lòng hận thù các tiểu thư dành cho nàng rất đầy đặn.
Trong lúc không khí đang căng thẳng thì nội thị thông báo An phu nhân giá lâm.
Cung Khanh mới được ra khỏi vại dấm.
An phu nhân dẫn theo bốn vị cung nữ, mang tới rất nhiều giấy màu.
Vào lễ hội hoa, các thiếu nữ chưa chồng đều phải cắt giấy màu ngũ sắc, dùng chỉ đỏ buộc lên hoa trên cây, khẩn cầu hoa thần giáng phúc, gọi là “thưởng hồng”.
An phu nhân là người hầu từ khi Độc Cô Hoàng hậu chưa xuất giá, sau đó thành nhũ mẫu của Cửu Công chúa, trong cung rất có địa vị, Tuyên Văn Đế cũng đối xử khách sáo. Bởi vậy, bà ấy vừa có mặt, các cô nương có tâm tư liền nhao tới nịnh nọt lấy lòng.
“Chúng ta lần đầu tiến cung dự lễ hội hoa, thỉnh phu nhân chỉ thêm quy củ trong cung.”
“Đúng vậy, phu nhân kiến thức rộng rãi, chúng ta cô lậu quả văn.”
An phu nhân đắc ý ôm lò sưởi tay, nói về quy củ lễ hội hoa trong cung, kỳ thật so với dân gian không khác nhiều, chỉ là thêm phần náo nhiệt, vì còn có tiết mục cho người đóng giả hoa thần.
Tiết Giai vừa nghe lập tức cười nói: “Ai nha, quả nhiên lễ hội hoa trong cung vui hơn bên ngoài nhiều, tất nhiên là Cung tỷ tỷ đóng Bách Hoa tiên tử, chị ấy là người đẹp nhất.”
Lời này vừa nói ra, Cung Khanh lại có cảm giác Bạo vũ lê hoa châm tấn công hàng loạt, mà lần này nhiều hơn hẳn trước kia, sự sắc nhọn cũng vượt xa, ngay cả An phu nhân cũng ném cho nàng một cái liếc mắt lạnh như băng.
Nàng lập tức cười nói: “Tiết muội muội lại lấy ta ra để đùa, Bách Hoa tiên tử ngoài Công chúa không còn ai xứng đáng.” Giờ nàng chỉ sợ thần khẩu của Tiết Giai hại cái xác phàm là nàng, nói câu nào cũng như một quả bom.
An phu nhân nói: “Năm trước đúng là Công chúa đóng vai hoa thần, nhưng năm nay vì có các vị tiểu thư tiến cung, Hoàng hậu nương nương muốn mọi người đề cử một người làm hoa thần.”
Cung Khanh phỏng đoán việc đề cử năm nay là do Độc Cô Hoàng hậu muốn xem xem trong các cô nương ai là người đắc nhân tâm nhất, ai khéo léo trong cư xử nhất. Sau này làm chủ hậu cung, cần phải có bản lĩnh lôi kéo lòng người, có lòng rộng lượng bao dung, giỏi móc nối quan hệ, nhiều chỗ dựa giúp đỡ.
Tiết Giai vừa nghe liền giơ tay: “Ta chọn Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh vội từ chối luôn mồm.
Tiết Giai lại thân thiết ôm cánh tay nàng: “Tỷ tỷ đừng khiêm tốn, hoa thần không phải tỷ còn là ai, ai bảo tỷ đẹp như tiên nữ. Dù sao muội cũng chọn Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh đen mặt, cô em yêu ta hay muốn hại ta, thấy ta bị người khác căm hận chưa đủ sao?
“Không vội không vội, đến lễ hội hoa viết phiếu đề cử.” An phu nhân dứt lời, đứng dậy đi, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Thái tử điện hạ rất thích hoa mai trong ngự hoa viên, các cô nương nên cắt nhiều hoa mai.”
Người nói vô ý, người nghe có lòng. Ngự hoa viên, Thái tử điện hạ, hoa mai, manh mối lóe sáng trong lòng mỗi người.
Trở lại gian phòng, Hướng Uyển Ngọc lập tức không nể mặt cười lạnh: “Không phải muội nói không có ý muốn tiến cung sao, sao ta thấy muội rất có lòng.”
Cung Khanh im lặng trong chốc lát, nói: “Biểu tỷ, nếu tỷ đã nghĩ vậy thì muội không có gì để giải thích. Tiết Giai kéo muội đi ngự hoa viên, muội không hề biết sẽ gặp Thái tử.”
Nội tình chuyện gặp Mộ Thẩm Hoằng nàng không tiện giải thích, nếu nói Tiết Nhị biểu lộ tình cảm, chỉ sợ Hướng Uyển Ngọc càng thêm khó chịu.
Hướng Uyển Ngọc hừ một tiếng.
Cung Khanh lại nói: “Biểu tỷ, hai mươi bốn người tiến cung, chỉ có hai ta là tỷ muội, nếu hai ta nảy sinh hiềm khích, sẽ chỉ để người khác chế giễu. Nếu Thái phi có gửi tin tức gì, muội tuyệt đối không tham gia, tỷ có thể yên tâm.”
Hướng Uyển Ngọc nghe thế mới hết giận, dừng một chút rồi nói: “Thái tử thích hoa mai trong ngự hoa viên, không bằng chúng ta vào rừng mai đi dạo.”
Hướng Uyển Ngọc nghĩ, nếu hôm nay Cung Khanh có thể vô tình gặp gỡ Mộ Thẩm Hoằng ở ngự hoa viên, hiển nhiên ngự hoa viên là chỗ Mộ Thẩm Hoằng hay đến, cơ hội gặp trong rừng mai lại càng lớn hơn.
Cung Khanh nói: “Tỷ tỷ, lời An phu nhân nói ai nấy đều nghe thấy, chúng ta không đi vẫn hơn, tránh chạm mặt người khác.”
“Sao muội biết bọn họ sẽ đi?”
Cung Khanh cười không nói, lòng thầm nghĩ, tỷ tỷ nghĩ đến chuyện vào rừng mai đi dạo, lẽ nào bọn họ lại không. Nhưng cái gọi là “tình cờ gặp gỡ” đâu có đơn giản ôm cây đợi thỏ là được. Nếu ngày nào cũng đi, nhất định sẽ thành trò cười. Chuyện thế này nhất định phải kiếm thời cơ thích hợp, tuyệt không không thể manh động.
“Tỷ tỷ đừng nóng vội. Cơ hội này không bằng tặng cho bọn họ, tỷ tỷ an tâm chờ tin tức Thái phi vẫn hơn.”
Hướng Uyển Ngọc hậm hực không nói, chống cằm xuất thần.
Sau giờ ngọ, cung Minh Hoa tràn đầy ánh nắng, dù gió xuân se lạnh, nhưng ánh mặt trời ấm áp xua hết lạnh giá. Hướng Uyển Ngọc do dự nghĩ đến câu nói của An phu nhân, không thể kiềm chế ý nghĩ đi ngự hoa viên.
Sau khi Cung Khanh đi ngủ trưa, cô ta liền dẫn theo thị nữ đi ra khỏi cửa.
Cô ta vẫn thường cùng mẫu thân thăm Hướng Thái phi, tương đối quen thuộc đường đi lối lại trong cung, cung Minh Hoa lại gần ngự hoa viên nhất, vì thế chẳng mấy chốc đã tới.
Còn chưa đến rừng mai, đột nhiên nghe thấy tiếng con gái nói chuyện. Quả như Cung Khanh nói, đã có người ý định đến rừng mai “vô tình gặp gỡ” Thái tử sao?
Hướng Uyển Ngọc đang muốn xoay người né tránh, người kia đã thấy cô ta.
“Hướng tỷ tỷ cũng đến sao.” Giọng nói ngây thơ lanh lảnh này chỉ có Tiết Giai.
Trong rừng mai, hương thơm sâu kín, Hướng Uyển Ngọc không được “vô tình gặp gỡ” Mộ Thẩm Hoằng, lại “vô tình gặp gỡ” người có thể là em chồng – Tiết Giai, thật là xấu hổ.
“Tỷ tỷ đến ngắm hoa mai sao?”
Hướng Uyển Ngọc gượng gạo cười gật đầu, “Đúng vậy, năm trước ta chỉ cắt hoa mẫu đơn hải đường, nên thế giờ đến ngắm hoa mai, tránh việc cắt không giống mọi người lại chê cười.”
Tiết Giai vừa nghe liền vỗ tay: “Muội cũng vậy, muội định chiết cành mai về làm mẫu. Muội định chiết nhiều một chút, đưa cho mỗi vị tỷ tỷ một cành, mọi người vừa được ngắm hoa lại được ngửi hương hoa, nhất định sẽ cắt giống, tỷ tỷ thấy chủ ý này của muội có hay không?”
Tiết Giai cười rạng rỡ, hoạt bát như một con cá nhỏ, Hướng Uyển Ngọc nhớ đến so sánh của Cung Khanh mặt liền cứng lại. Đúng vậy, cá trong chậu đều lặn xuống đáy, chỉ một mình Tiết Giai nhảy lên mặt nước, nhưng lại không bị vớt đi, bởi vì cô ta là cháu của Độc Cô Hoàng hậu.
Hướng Uyển Ngọc gắng gượng cười phụ họa: ” Chủ ý này của Tiết muội muội thật hay.”
Tiết Giai ôm mấy cành hoa mai, người càng yêu kiều hơn hoa, cười híp mắt nói: “Mỗi phòng một cành, mười hai cành là đủ rồi.”
Hướng Uyển Ngọc cũng bắt tay chiết cành mai, xong cùng Tiết Giai về cung Minh Hoa, tặng mỗi phòng một cành.
Mọi người cùng cảm ơn, Tiết Giai cười nói: “Đừng chỉ cảm ơn muội, muội đến rừng mai trùng hợp gặp Hướng tỷ tỷ, tỷ ấy giúp muội chiết cành mai.”
Tiết Giai vừa dứt lời Hướng Uyển Ngọc liền đỏ mặt.
Mọi người thấy thế lần lượt nở nụ cười mai mỉa.
Cung Khanh thấy thế chỉ có thể thở dài, khuyên thế rồi mà cô chị họ này vẫn thích đứng mũi chịu sào.
Trở lại phòng, Hướng Uyển Ngọc vừa thẹn vừa giận, hung hăng dứt cánh hoa cho bõ tức.
“Tiết Giai cũng đến rừng mai, tại sao mọi người không cười cô ta, lại chỉ cười ta?”
Cung Khanh dịu dàng nói: “Bởi vì cô ta là biểu muội của Thái tử, mọi người đều biết, nếu cô ta muốn gặp Thái tử, có thể đường đường chính chính đi tìm biểu ca, không cần lo lắng tìm cơ hội ‘tình cờ gặp gỡ’, nhưng tỷ tỷ không giống, rất hiếm cơ hội gặp được Thái tử, vì thế rõ ràng tỷ tỷ đến rừng mai là có ý đồ .”
Nàng ra tay cứu cành mai đáng thương trong tay Hướng Uyển Ngọc, cắm vào bình, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đừng ảo não, chuyện gì cũng có hơn thiệt. Hôm nay Tiết Giai đi chiết cành mai cho mọi người làm mẫu cắt hoa, mọi người sẽ không có cớ vào rừng mai ‘tình cờ gặp gỡ’ Thái tử nữa. Đối với tỷ tỷ mà nói là một chuyện tốt. Bọn họ không có cơ hội này, nhưng tỷ tỷ còn cơ hội khác. Thái phi lão nhân gia tất sẽ lưu ý hành tung Thái tử, tỷ tỷ chỉ cần kiên nhẫn chờ tin tức Thái phi là được.”
Hướng Uyển Ngọc nghĩ thấy đúng là rất có lý, lòng lại thoải mái hơn, lại nghĩ đến chuyện bầu hoa thần, vừa rồi Tiết Giai một mực chọn Cung Khanh, vậy mà không ai lên tiếng, cô ta vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, liền hỏi: “Muội nói xem năm nay ai sẽ làm hoa thần?”
Độc Cô Đạc u oán nhìn bóng giai nhân dần xa khuất, cõi lòng nát tan.
Tiết Giai véo tay hắn, “Nhị ca anh là đồ không có tiền đồ, làm sao anh biết anh và cô ta không thể có con trai?”
“Ngộ nhỡ không có thì sao?”
Tiết Giai khinh thường xùy một tiếng: “Anh đang đứng dưới tàng cây, ngộ nhỡ một cục phân chim rơi trúng đầu thì sao?”
Độc Cô Đạc vội ngẩng đầu nhìn.
Tiết Giai trợn mắt không nói được gì: “Anh nhìn lại mình đi, người ngợm anh thế này mà không sinh được tám mười đứa con trai thì thật phụ lòng ông ngoại và dì, anh thật là không có tiền đồ.”
Độc Cô Đạc ấp úng: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…”
Tiết Giai một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt hắn, “Ngộ nhỡ cái đầu anh, lúc nào cũng ngộ nhỡ, chưa thấy ai lo nhiều như anh, anh đừng ăn cơm nữa, ngộ nhỡ nghẹn chết được đấy?”
Độc Cô Đạc kinh ngạc nhìn em gái, nghĩ thầm, tính tình mạnh mẽ này đúng là bản sao của dì và mẹ
Tiết Giai khinh thường lườm hắn, đuổi theo Cung Khanh.
“Cung tỷ tỷ… em.”
Cung Khanh dừng bước, đã thấy tiểu cô nương bay tới như bươm bướm .
Tiết Giai kéo ống tay áo Cung Khanh, cười nũng nịu: “Tỷ tỷ giận dữ sao?”
Đối với gương mặt tươi cười khả ái này Cung Khanh không thể giận được, nàng đành cười: “Không.”
Trở lại cung Minh Hoa, Hướng Uyển Ngọc đang ngồi dưới hành lang tán gẫu với mấy cô nương khác, nhìn thấy Cung Khanh và Tiết Giai cùng trở về, lòng Hướng Uyển Ngọc thất thần một phen, hỏi: “Muội đi đâu vậy?”
Cung Khanh còn chưa kịp trả lời, Tiết Giai đã vô tư nói: “Cung tỷ tỷ cùng em đi dạo ngự hoa viên, trùng hợp gặp biểu ca, vì vậy về trễ một chút.”
Biểu ca Tiết Giai nhắc đến là ai thì mọi người đều biết.
Lời này vừa nói ra, mặt Hướng Uyển Ngọc lập tức biến sắc, nét mặt các cô nương khác cũng như hóa đá.
Lòng Hướng Uyển Ngọc rất không thoải mái, mà những cô nương khác cũng chẳng dễ chịu hơn. Luận tướng mạo, Cung Khanh là người đẹp nhất, luận gia thế, Cung Khanh cũng đứng hàng đầu, lúc này cả Tiết Giai cũng rất có tình cảm với Cung Khanh, lôi kéo Cung Khanh đi gặp biểu ca, xem ra vị trí Thái tử phi đã gần như vào tay Cung Khanh. Bọn họ mang theo sự phó thác của gia tộc tiến cung, chẳng lẽ lại chỉ làm nhân vật qua đường?
Cung Khanh biết ý nghĩ của mọi người, nhưng không có cách nào, tình ngay lý gian thế này nàng thật sự rất bất đắc dĩ.
Tiết Giai như không nhận ra không khí căng thẳng, vẫn hoạt bát bắt chuyện, nét mặt dễ thương hồn nhiên tươi cười, đôi mắt sáng ngời ngây thơ.
Cung Khanh không biết rốt cuộc là Tiết Giai cố ý hay vô tâm? Tóm lại, lòng hận thù các tiểu thư dành cho nàng rất đầy đặn.
Trong lúc không khí đang căng thẳng thì nội thị thông báo An phu nhân giá lâm.
Cung Khanh mới được ra khỏi vại dấm.
An phu nhân dẫn theo bốn vị cung nữ, mang tới rất nhiều giấy màu.
Vào lễ hội hoa, các thiếu nữ chưa chồng đều phải cắt giấy màu ngũ sắc, dùng chỉ đỏ buộc lên hoa trên cây, khẩn cầu hoa thần giáng phúc, gọi là “thưởng hồng”.
An phu nhân là người hầu từ khi Độc Cô Hoàng hậu chưa xuất giá, sau đó thành nhũ mẫu của Cửu Công chúa, trong cung rất có địa vị, Tuyên Văn Đế cũng đối xử khách sáo. Bởi vậy, bà ấy vừa có mặt, các cô nương có tâm tư liền nhao tới nịnh nọt lấy lòng.
“Chúng ta lần đầu tiến cung dự lễ hội hoa, thỉnh phu nhân chỉ thêm quy củ trong cung.”
“Đúng vậy, phu nhân kiến thức rộng rãi, chúng ta cô lậu quả văn.”
An phu nhân đắc ý ôm lò sưởi tay, nói về quy củ lễ hội hoa trong cung, kỳ thật so với dân gian không khác nhiều, chỉ là thêm phần náo nhiệt, vì còn có tiết mục cho người đóng giả hoa thần.
Tiết Giai vừa nghe lập tức cười nói: “Ai nha, quả nhiên lễ hội hoa trong cung vui hơn bên ngoài nhiều, tất nhiên là Cung tỷ tỷ đóng Bách Hoa tiên tử, chị ấy là người đẹp nhất.”
Lời này vừa nói ra, Cung Khanh lại có cảm giác Bạo vũ lê hoa châm tấn công hàng loạt, mà lần này nhiều hơn hẳn trước kia, sự sắc nhọn cũng vượt xa, ngay cả An phu nhân cũng ném cho nàng một cái liếc mắt lạnh như băng.
Nàng lập tức cười nói: “Tiết muội muội lại lấy ta ra để đùa, Bách Hoa tiên tử ngoài Công chúa không còn ai xứng đáng.” Giờ nàng chỉ sợ thần khẩu của Tiết Giai hại cái xác phàm là nàng, nói câu nào cũng như một quả bom.
An phu nhân nói: “Năm trước đúng là Công chúa đóng vai hoa thần, nhưng năm nay vì có các vị tiểu thư tiến cung, Hoàng hậu nương nương muốn mọi người đề cử một người làm hoa thần.”
Cung Khanh phỏng đoán việc đề cử năm nay là do Độc Cô Hoàng hậu muốn xem xem trong các cô nương ai là người đắc nhân tâm nhất, ai khéo léo trong cư xử nhất. Sau này làm chủ hậu cung, cần phải có bản lĩnh lôi kéo lòng người, có lòng rộng lượng bao dung, giỏi móc nối quan hệ, nhiều chỗ dựa giúp đỡ.
Tiết Giai vừa nghe liền giơ tay: “Ta chọn Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh vội từ chối luôn mồm.
Tiết Giai lại thân thiết ôm cánh tay nàng: “Tỷ tỷ đừng khiêm tốn, hoa thần không phải tỷ còn là ai, ai bảo tỷ đẹp như tiên nữ. Dù sao muội cũng chọn Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh đen mặt, cô em yêu ta hay muốn hại ta, thấy ta bị người khác căm hận chưa đủ sao?
“Không vội không vội, đến lễ hội hoa viết phiếu đề cử.” An phu nhân dứt lời, đứng dậy đi, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Thái tử điện hạ rất thích hoa mai trong ngự hoa viên, các cô nương nên cắt nhiều hoa mai.”
Người nói vô ý, người nghe có lòng. Ngự hoa viên, Thái tử điện hạ, hoa mai, manh mối lóe sáng trong lòng mỗi người.
Trở lại gian phòng, Hướng Uyển Ngọc lập tức không nể mặt cười lạnh: “Không phải muội nói không có ý muốn tiến cung sao, sao ta thấy muội rất có lòng.”
Cung Khanh im lặng trong chốc lát, nói: “Biểu tỷ, nếu tỷ đã nghĩ vậy thì muội không có gì để giải thích. Tiết Giai kéo muội đi ngự hoa viên, muội không hề biết sẽ gặp Thái tử.”
Nội tình chuyện gặp Mộ Thẩm Hoằng nàng không tiện giải thích, nếu nói Tiết Nhị biểu lộ tình cảm, chỉ sợ Hướng Uyển Ngọc càng thêm khó chịu.
Hướng Uyển Ngọc hừ một tiếng.
Cung Khanh lại nói: “Biểu tỷ, hai mươi bốn người tiến cung, chỉ có hai ta là tỷ muội, nếu hai ta nảy sinh hiềm khích, sẽ chỉ để người khác chế giễu. Nếu Thái phi có gửi tin tức gì, muội tuyệt đối không tham gia, tỷ có thể yên tâm.”
Hướng Uyển Ngọc nghe thế mới hết giận, dừng một chút rồi nói: “Thái tử thích hoa mai trong ngự hoa viên, không bằng chúng ta vào rừng mai đi dạo.”
Hướng Uyển Ngọc nghĩ, nếu hôm nay Cung Khanh có thể vô tình gặp gỡ Mộ Thẩm Hoằng ở ngự hoa viên, hiển nhiên ngự hoa viên là chỗ Mộ Thẩm Hoằng hay đến, cơ hội gặp trong rừng mai lại càng lớn hơn.
Cung Khanh nói: “Tỷ tỷ, lời An phu nhân nói ai nấy đều nghe thấy, chúng ta không đi vẫn hơn, tránh chạm mặt người khác.”
“Sao muội biết bọn họ sẽ đi?”
Cung Khanh cười không nói, lòng thầm nghĩ, tỷ tỷ nghĩ đến chuyện vào rừng mai đi dạo, lẽ nào bọn họ lại không. Nhưng cái gọi là “tình cờ gặp gỡ” đâu có đơn giản ôm cây đợi thỏ là được. Nếu ngày nào cũng đi, nhất định sẽ thành trò cười. Chuyện thế này nhất định phải kiếm thời cơ thích hợp, tuyệt không không thể manh động.
“Tỷ tỷ đừng nóng vội. Cơ hội này không bằng tặng cho bọn họ, tỷ tỷ an tâm chờ tin tức Thái phi vẫn hơn.”
Hướng Uyển Ngọc hậm hực không nói, chống cằm xuất thần.
Sau giờ ngọ, cung Minh Hoa tràn đầy ánh nắng, dù gió xuân se lạnh, nhưng ánh mặt trời ấm áp xua hết lạnh giá. Hướng Uyển Ngọc do dự nghĩ đến câu nói của An phu nhân, không thể kiềm chế ý nghĩ đi ngự hoa viên.
Sau khi Cung Khanh đi ngủ trưa, cô ta liền dẫn theo thị nữ đi ra khỏi cửa.
Cô ta vẫn thường cùng mẫu thân thăm Hướng Thái phi, tương đối quen thuộc đường đi lối lại trong cung, cung Minh Hoa lại gần ngự hoa viên nhất, vì thế chẳng mấy chốc đã tới.
Còn chưa đến rừng mai, đột nhiên nghe thấy tiếng con gái nói chuyện. Quả như Cung Khanh nói, đã có người ý định đến rừng mai “vô tình gặp gỡ” Thái tử sao?
Hướng Uyển Ngọc đang muốn xoay người né tránh, người kia đã thấy cô ta.
“Hướng tỷ tỷ cũng đến sao.” Giọng nói ngây thơ lanh lảnh này chỉ có Tiết Giai.
Trong rừng mai, hương thơm sâu kín, Hướng Uyển Ngọc không được “vô tình gặp gỡ” Mộ Thẩm Hoằng, lại “vô tình gặp gỡ” người có thể là em chồng – Tiết Giai, thật là xấu hổ.
“Tỷ tỷ đến ngắm hoa mai sao?”
Hướng Uyển Ngọc gượng gạo cười gật đầu, “Đúng vậy, năm trước ta chỉ cắt hoa mẫu đơn hải đường, nên thế giờ đến ngắm hoa mai, tránh việc cắt không giống mọi người lại chê cười.”
Tiết Giai vừa nghe liền vỗ tay: “Muội cũng vậy, muội định chiết cành mai về làm mẫu. Muội định chiết nhiều một chút, đưa cho mỗi vị tỷ tỷ một cành, mọi người vừa được ngắm hoa lại được ngửi hương hoa, nhất định sẽ cắt giống, tỷ tỷ thấy chủ ý này của muội có hay không?”
Tiết Giai cười rạng rỡ, hoạt bát như một con cá nhỏ, Hướng Uyển Ngọc nhớ đến so sánh của Cung Khanh mặt liền cứng lại. Đúng vậy, cá trong chậu đều lặn xuống đáy, chỉ một mình Tiết Giai nhảy lên mặt nước, nhưng lại không bị vớt đi, bởi vì cô ta là cháu của Độc Cô Hoàng hậu.
Hướng Uyển Ngọc gắng gượng cười phụ họa: ” Chủ ý này của Tiết muội muội thật hay.”
Tiết Giai ôm mấy cành hoa mai, người càng yêu kiều hơn hoa, cười híp mắt nói: “Mỗi phòng một cành, mười hai cành là đủ rồi.”
Hướng Uyển Ngọc cũng bắt tay chiết cành mai, xong cùng Tiết Giai về cung Minh Hoa, tặng mỗi phòng một cành.
Mọi người cùng cảm ơn, Tiết Giai cười nói: “Đừng chỉ cảm ơn muội, muội đến rừng mai trùng hợp gặp Hướng tỷ tỷ, tỷ ấy giúp muội chiết cành mai.”
Tiết Giai vừa dứt lời Hướng Uyển Ngọc liền đỏ mặt.
Mọi người thấy thế lần lượt nở nụ cười mai mỉa.
Cung Khanh thấy thế chỉ có thể thở dài, khuyên thế rồi mà cô chị họ này vẫn thích đứng mũi chịu sào.
Trở lại phòng, Hướng Uyển Ngọc vừa thẹn vừa giận, hung hăng dứt cánh hoa cho bõ tức.
“Tiết Giai cũng đến rừng mai, tại sao mọi người không cười cô ta, lại chỉ cười ta?”
Cung Khanh dịu dàng nói: “Bởi vì cô ta là biểu muội của Thái tử, mọi người đều biết, nếu cô ta muốn gặp Thái tử, có thể đường đường chính chính đi tìm biểu ca, không cần lo lắng tìm cơ hội ‘tình cờ gặp gỡ’, nhưng tỷ tỷ không giống, rất hiếm cơ hội gặp được Thái tử, vì thế rõ ràng tỷ tỷ đến rừng mai là có ý đồ .”
Nàng ra tay cứu cành mai đáng thương trong tay Hướng Uyển Ngọc, cắm vào bình, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đừng ảo não, chuyện gì cũng có hơn thiệt. Hôm nay Tiết Giai đi chiết cành mai cho mọi người làm mẫu cắt hoa, mọi người sẽ không có cớ vào rừng mai ‘tình cờ gặp gỡ’ Thái tử nữa. Đối với tỷ tỷ mà nói là một chuyện tốt. Bọn họ không có cơ hội này, nhưng tỷ tỷ còn cơ hội khác. Thái phi lão nhân gia tất sẽ lưu ý hành tung Thái tử, tỷ tỷ chỉ cần kiên nhẫn chờ tin tức Thái phi là được.”
Hướng Uyển Ngọc nghĩ thấy đúng là rất có lý, lòng lại thoải mái hơn, lại nghĩ đến chuyện bầu hoa thần, vừa rồi Tiết Giai một mực chọn Cung Khanh, vậy mà không ai lên tiếng, cô ta vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, liền hỏi: “Muội nói xem năm nay ai sẽ làm hoa thần?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.