Chương 10
Tiếu Giai Nhân
09/12/2015
Xe ngựa của Tiêu Nguyên rất rộng rãi, trên ghế chủ vị chỉ cần co chân là
có thể nằm xuống, hai bên sườn đều có tháp nhỏ, thừa sức để hai người
ngồi thoải mái, cho nên khi ba huynh muội Tạ Lan Âm lên xe, hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị như cũ, không có một chút ý tứ khách sáo nào.
Tạ Lan Âm cùng tỷ tỷ ngồi ở phía bên phải, Tưởng Hoài Chu ngồi đối diện, Cát Tiến thì lưu lại bên ngoài.
Tưởng Hoài Chu cúi đầu nhìn tiểu biểu muội đang tủi thân, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, nói với Tiêu Nguyên: "Xá muội thất lễ, để công tử chê cười rồi"
Khóe môi Tiêu Nguyên hơi nhếch lên, ánh mắt cùng lúc nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi đó.
Tạ Lan Âm đang cúi thấp đầu, khé mím chặt cánh môi đỏ mọng, bởi vì xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người, hàng mi dài khé chớp chớp, thầm kín ném về phía biểu ca một ánh mắt chứa dao. Tiêu Nguyên nhớ rõ lúc nãy khi nàng nghe thấy tiếng cười nhạo của biểu ca thì đã nổi giận, nhưng giờ lại vì kiêng dè hắn mà nhịn xuống dáng vẻ sinh động đó, trong lòng liền có chút cảm giác tiếc nuối.
Hắn rất thích nghe nàng nói chuyện.
Hắn vừa sinh ra đã yêu thích thanh âm, nhũ mẫu nói mỗi lần hắn quấy khóc, bà chỉ khẽ ngâm nga một khúc hát là hắn đã ngừng khóc ngay, rất dễ dỗ dành. Sau khi nhũ mẫu qua đời vì bệnh, hắn liền chuyển đến Đông Tam viện, cùng các hoàng tử khác ở trong một cung điện, viện rất nhỏ, không tiện cho việc nuôi đào kép đánh đàn xướng khúc, nên đành phải nuôi chú chim hoàng oanh này, nghe tiếng hót của nó để thả lỏng tinh thần. Sau khi rời khỏi hoàng cung, trước lúc diễn ra nghi thức, hắn đơn độc dẫn người tạt qua các nhạc phường nổi danh tiện thể nghe ngóng. Nhưng có lẽ bởi đã nghe quen tiếng hót tự nhiên, linh động của chim hoàng oanh, mới nghe những kẻ đó hát mấy làn điệu, Tiêu Nguyên đã thấy không thoải mái bằng nghe tiếng chim, liền bỏ luôn tâm tư mua đào kép về dưỡng.
Nhưng hắn không ngờ, vì cao hứng nhất thời mà đến Hoa Sơn lại ngẫu nhiên nghe được một thanh âm tuyệt vời như vậy, âm thanh ấy như không thuộc về thế gian này, không thể miêu tả được bằng lời. Tiêu Nguyên cảm thấy giọng nói cùng khuôn mặt của nàng, dù vui hay giận thì đều đẹp không tả xiết. Nghe đám cung nữ tranh cãi với nhau Tiêu Nguyên thấy khó chịu chán ghét, nhưng chỉ mới nghe tiếng oán trách của nàng hắn đã cảm thấy êm tai vô cùng, chưa nói đến giọng điệu lúc nàng làm nũng, chỉ nhắm mắt lại là có thể khoan khoái đi vào giấc ngủ.
Đáng tiếc dù hắn muốn nghe, nàng cũng không chịu nói.
Thấy giữa trán nàng đỏ lên, trong đầu liền hiện ra ánh mắt rưng rưng của nàng, biết nàng đụng đau, Tiêu Nguyên ngẫm nghĩ một chút, liền kéo chiếc hộp bằng gỗ tử đàn dưới ghế ra, lấy một bình sứ nhỏ màu xanh ngọc đưa cho Tưởng Hoài Chu, "Đây là Ngọc Liên sương, có thể giảm đau tiêu sưng, lệnh muội bị thương vẫn là do ta, bình Ngọc Liên sương này coi như quà tạ tội của Viên mỗ, Tam công tử hãy nhận đi".
Được nghe nàng nói nhiêu như vậy, trân dược bí chế này của Cát Tiến coi như bồi thường được rồi.
Cách cư xử của hắn hết sức thủ lễ, không có trực tiếp tặng đồ cho biểu muội, khiến Tưởng Hoài Chu sinh hảo cảm trong lòng, lại lo lắng biểu muội bị đau khó chịu, không có cự tuyệt, sau khi trịnh trọng nói lời cảm tạ, liền cầm lấy bình sứ đưa cho Tạ Lan Kiều, "Muội xoa cho Lan Âm một chút, nếu không để lâu thành vết về bị cô mẫu trông thấy, tám phần sẽ cấm túc muội ấy".
Tạ Lan Kiều cười cười nhận lấy bình sứ, trước tiên nhìn về phía Tiêu Nguyên nói lời cảm tạ rồi mới xoay người sang nhìn muội muội.
Trán Tạ Lan Âm thực sự đau, cũng sợ lưu lại dấu trên trán dễ bị mẫu thân phát hiện, liền ngoan ngoan nhìn về phía tỷ tỷ, mặt đối diện với nam nhân trên ghế chủ vị. Tỷ tỷ bôi thuốc cho nàng, chất lỏng mát lạnh lại thoảng chút hương sen thanh nhã, Tạ Lan Âm rất thích, nhịn không được liền hé mắt quan sát người nọ.
Hắn mặc một thân trường bào bằng lụa mỏng màu xám, trên áo cũng không thêu hoa văn gì sặc sỡ, nhưng chất liệu trơn mịn nhẵn bóng này lại tạo ra chút cảm giác phiêu dật, người giàu có thông thường chưa chắc mặc nổi, lại nhìn ngọc bội cực phẩm bạch ngọc dương chi trên hông hắn đủ để hiểu xuất thân của hắn không hề tầm thường chút nào.
Đang định thu hồi ánh mắt, bàn tay nam nhân bỗng nhiên chạm vào ngọc bội bên hông, năm ngón tay trắng nõn, có thể so sánh với ngọc, dường như còn đẹp hơn cả tay của nữ nhân. Tạ Lan Âm ngẩn ra, kìm lòng không được lại giương mắt nhìn lén.
Ngũ cảm của Tiêu Nguyên cực kì nhạy bén, nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy nàng bối rội hạ mắt xuống.
Nhìn tiểu cô nương vì khẩn trương mà mím chặt môi, Tiêu Nguyên tự nhiên hiểu rõ, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Cô nương có bớt đau không?"
Nữ tử nhìn lén hắn nhiều không đếm xuể, cho nên với nàng hắn cũng không để bụng, nhưng hắn muốn nghe nàng nói chuyện.
Nhìn trộm bị người ta tóm được, Tạ Lan Âm cực kì mất tự nhiên, vì tò mò nên nàng mới nhìn lén thôi, người này trăm ngàn lần đừng có hiểu lầm
Trong đầu mới có suy nghĩ như vậy đã nghe thấy câu hỏi của hắn, Tạ Lan Âm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ miên man, cúi đầu nhìn đôi giày đen dưới chân hắn nói: "Đã hết đau, cảm ơn công tử đã tặng thuốc, nhưng ta bị đụng đầu không liên quan đến công tử, công tử không cần tự trách".
Hắn không khách khí với đại biểu ca khiến nàng phản cảm, nhưng giờ người ta khiêm nhường lễ độ như vậy, Tạ Lan Âm cũng không thể thất lễ.
Tiêu Nguyên vuốt cằm, lại nhìn chim hoàng oanh, giải thích với Tưởng Hoài Chu: "Viên mỗ yêu chim, luôn mang nó theo người, không nghĩ tới lại kinh động tới lệnh muội".
"Nhã hứng của công tử rất hay", Tưởng Hoài Chu cười cười tán thưởng, ngửa đầu nhìn về phía lồng chim, thật lòng khen ngợi: "Ta thấy chim hoàng oanh bình thường đều có lông màu đen, chú chim này của công tử lại toàn thân vàng óng, đúng là hiếm thấy, khó trách tiếng hót thanh thúy dễ nghe như vậy, chim hoàng oanh bình thường thật không thể sánh bằng".
Tiêu Nguyên hiếm khi nở nụ cười, ánh mắt không dấu vết lượn một vòng quang người tiểu cô nương, bàn về chuyện dễ nghe, chim hoàng oanh của hắn còn lâu mới theo kịp nàng, đáng tiếc nàng lại là tiểu thư nhà quan, không phải kẻ mồ côi hay tiện tịch, nếu không hắn đã mua nàng về hầu hạ bên người.
"Công tử, phía trước chính là đường đến thành đông, trước ta đưa ngài đến Minh Nguyệt Lâu, sau lại đưa Tam công tử về phủ", phía trước xe ngựa, Lư Tuấn khẽ lườm Cát Tiến đang nháy mắt ra hiệu, cao giọng hỏi.
Tưởng Hoài Chu kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nguyên, "Viên công tử định đến Minh Nguyệt Lâu sao?"
Trên mặt Tiêu Nguyên cũng có chút ngạc nhiên: "Chẳng lẽ Tam công tử cũng..."
Tưởng Hoài Chu mừng rỡ, nhiệt tình đáp lời: "Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ*, nếu chúng ta đều định đến Minh Nguyệt Lâu thì hôm nay hãy để ta mời khách, xem như đáp tạ ân huệ Viên công tử cho chúng ta đi nhờ xe" . Hắn vốn tính toán chọn lúc nào đó mời đối phương một bữa cơm coi như đáp tạ, chính hắn mời chứ không mang theo nhóm biểu muội, nhưng bây giờ hai bên đều đã biết đích đến của nhau, hắn cũng không tiện sửa lời, như thế quá thất lễ. Cũng may nhóm biểu muội đều mặc nam trang, lại cùng đồng hành suốt một đường, cho nên không cần kiêng dè quá mức.
*mời tới không bằng ngẫu nhiên gặp mặt
Tiêu Nguyên khiêm tốn mấy câu nhưng thấy Tưởng Hoài Chu nhiệt tình mời mọc, hắn liền đáp ứng.
Tạ Lan Âm đối với chuyện này không có ý kiến, chỉ chăm chăm nhớ đến vết sưng trên trán. Qua một khắc, xe ngựa đã dừng trước cửa Minh Nguyệt Lâu, Tưởng Hoài Chu bước xuống xe trước, Tiêu Nguyên đưa tay mời hai cô gái, Tạ Lan Kiều vừa định đứng dậy thì Tạ Lan Âm len lén nắm lấy tay áo của tỷ tỷ, nhỏ giọng nói với Tiêu Nguyên: "Viên công tử cứ xuống trước đi, ta nói với tỷ tỷ hai câu rồi sẽ xuống".
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tiêu Nguyên gật đầu, không có hỏi nhiều, lập tức xuống xe.
Màn xe vừa hạ, Tạ Lan Âm lập tức sờ lên trán, thấy không còn sưng mới thấp giọng hỏi tỷ tỷ: "Có bị đỏ không tỷ tỷ? "
Nếu bị đỏ, nàng sao dám ra ngoài nhìn gặp người? Lúc nãy nàng đã muốn hỏi, nhưng e ngại có người ngoài nên mới không mở miệng.
"Không có, một chút đều không nhìn thấy", Tạ Lan Kiều buồn cười nhìn muội muội, "Mau xuống thôi, đừng để người ta phải chờ".
Nghe rõ dung mạo không bị tổn hao, Tạ Lan Âm yên tâm, vừa xoay người lại không nhịn được nâng tay chạm vào lông chim. Con chim hoàng oanh này thật xinh đẹp, Tạ Lan Âm vừa nhìn thấy đã muốn mua một con về nuôi.
Nàng cực kì thích thú nhưng chim hoàng oanh không quen đến gần người lạ, uỵch một cái đập cánh bay lên then gỗ, khẽ kêu lên hai tiếng như cảnh cáo.
Tạ Lan Âm hoảng sợ, lại có chút chột dạ, trừng mắt với con chim xấu tính trong lồng một cái, mất luôn tâm tư muốn mua chim, sau này y phục thêu hình chim chóc nàng sẽ không thèm chọn.
Cát Tiến cúi đầu cười thầm. Con chim này của chủ tử, tính cách cực kì nóng nảy, ngoài trừ chủ tử, lúc hắn dỗ dành thỉnh thoảng nó mới nể mặt chút mà kêu mấy tiếng, người ngoài dỗ nó coi như không biết luôn. Bình thường chỉ khi người xa lạ đến gần, nó mới phát ra tiếng kêu như vậy. Hai vị cô nương Tạ gia này, dáng vẻ Tạ Lan Kiều mạnh mẽ hiên ngang, không giống người sẽ đùa giỡn với chim chóc, cho nên chắc chắn vừa rồi là muội muội của nàng ta.
Cát Tiến im hơi lặng tiếng nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Tiêu Nguyên bình tĩnh phân phó: "Ngươi xách lồng chim theo", nếu nàng thích chim hoàng oanh, thấy hắn mang lên sẽ vì muốn đùa giỡn với nó mà nói chuyện với hắn.
Cát Tiến nhếch miệng nở nụ cười, nhanh nhẹn bước lên xe ngựa. Hắn biết chủ tử có chút tâm tư với Ngũ cô nương nhà họ Tạ, thấy nàng vừa nhìn một cái đã bắt đầu lấy lòng, bình thường xuất môn đều để lông chim trong xe ngựa, bây giờ biết Ngũ cô nương thích liền bảo hắn xách theo, còn không phải là lấy lòng mỹ nhân sao?
"Đấy là người mà chủ tư coi trọng, mày phải cố gắng hầu hạ, kêu bậy gì chứ" . Tay xách lồng chim, Cát Tiến nhỏ giọng nói thầm. Bình thường các hoàng tử mười lăm tuổi đã có cung nữ thị tẩm, tính cách chủ tử quái gở, không thích bên cạnh có nhiều người, Hoàng thượng với hoàng hậu sắp xếp người ngài cũng không thèm động, vị Ngũ cô nương này xem như người đầu tiên khiến chủ tử động tâm, cho nên không thể đắc tội được.
Chim hoàng oang khẽ đảo tròng mắt, không biết là nghe có hiểu hay không.
Hôm qua Tưởng Hoài Chu đã đặt sẵn nhã gian, cho nên bây giờ trực tiếp cùng tiểu nhị lên lầu.
Bốn hướng quanh bàn, Tưởng Hoài Chu mời Tiêu Nguyên ngồi ở phía đông, hắn ngồi đầu bàn, Tạ Lan Kiều không muốn muội muội quá gần với ngoại nam, chủ động ngồi một bên Tiêu Nguyên, vì thế chỗ của Tạ Lan Âm liền đối diện với Tiêu Nguyên.
Đã có bài học nhìn lén trên xe bị người ta bắt gặp, lúc dùng cơm Tạ Lan Âm cực kì quy củ, cái gì cũng không nhìn, ngoan ngoãn nghe biểu ca ba hoa với hắn, chỉ khi chim hoàng oanh phía sau Tiêu Nguyên kêu to thì nàng mới ngẩng đầu lên nhìn một cái.
"Nếu cô nương thích, có thể đi đến trước lồng mà ngắm nó, không cần khách khí" . Sau khi dùng cơm xong, Tiêu Nguyên hào phóng nói.
Tạ Lan Âm nhìn về phía biểu ca, thấy biểu ca nhìn nàng khích lệ mới nhẹ giọng nhìn Tiêu Nguyên nói lời cảm tạ, đi vòng qua bàn đến trước lồng chim.
"Viên công tử muốn nghe xướng khúc hay kể chuyện?", Tưởng Hoài Chu thu hồi tầm mắt, hỏi Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên cười nhẹ, "Thế nào cũng được".
"Vậy nghe kể chuyện đi, tiếng hót của chim hoàng oanh hay như vậy, làm gì phải nghe xướng khúc nữa". Tạ Lan Âm quay đầu nói chen vào, tính tình của nàng vốn không hay câu nệ, ăn một bữa cơm xong, cũng không coi Tiêu Nguyên như người lạ nữa.
Tưởng Hoài Chu bất đắc dĩ nhìn Tiêu Nguyên, lại phân phó tiểu nhị bên ngoài, "Mời Hồ lão tiên sinh đến đây, ông ấy kể chuyện là hay nhất".
Tiểu nhị lập tức đi mời, rất nhanh liền dẫn đến một ông lão hơn năm mươi tuổi mặc áo đen đến đây.
"Không biết Tam công tử muốn nghe truyện gì?" , đều là người quen, Hồ lão tiên sinh tươi cười hỏi Tưởng Hoài Chu.
"Gần đây có chuyện xưa gì mới không?", Tưởng Hoài Chu chỉ chỉ tiểu biểu muội đang ngồi trước lồng chim, "Các nàng còn nhỏ tuổi, thích nghe mấy chuyện thú vị".
Hồ lão tiên sinh sống trong Minh Nguyệt lâu, đối với tin tức trong thành hết sức nhanh nhạy, nhìn hai thiếu niên xa lạ trong phòng phân nửa liền đoán được đây là biểu cô nương mới tới của Tưởng gia, liền gật đầu nói: "Có, mới nhất là chuyện phu thê tình thâm của Tần vương điện hạ với Tần vương phi, Tam công tử thấy thế nào?"
Tần vương vừa tới, dân chúng trong thành đối với quý nhân cực kì tò mò, nhóm tiểu cô nương rất thích nghe, mà cũng phải bí mật gì lớn, quý nhân có biết chắc cũng không để ý, lại nói tất cả mọi người ở đây đều là người quen, ai sẽ đem loại chuyện trà dư tửu hậu* này nới với vương gia chứ.
*câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu.
Tưởng Hoài Chu còn chưa mở miệng, Tạ Lan Âm đã cực kì hứng trí, lập tức trở về chỗ ngồi của mình, hưng phấn nói: "Được, kể chuyện này đi".
Tiêu Nguyên ngồi đối diện nhìn nàng một cái, cũng không phản đối.
Tạ Lan Âm cùng tỷ tỷ ngồi ở phía bên phải, Tưởng Hoài Chu ngồi đối diện, Cát Tiến thì lưu lại bên ngoài.
Tưởng Hoài Chu cúi đầu nhìn tiểu biểu muội đang tủi thân, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, nói với Tiêu Nguyên: "Xá muội thất lễ, để công tử chê cười rồi"
Khóe môi Tiêu Nguyên hơi nhếch lên, ánh mắt cùng lúc nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi đó.
Tạ Lan Âm đang cúi thấp đầu, khé mím chặt cánh môi đỏ mọng, bởi vì xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người, hàng mi dài khé chớp chớp, thầm kín ném về phía biểu ca một ánh mắt chứa dao. Tiêu Nguyên nhớ rõ lúc nãy khi nàng nghe thấy tiếng cười nhạo của biểu ca thì đã nổi giận, nhưng giờ lại vì kiêng dè hắn mà nhịn xuống dáng vẻ sinh động đó, trong lòng liền có chút cảm giác tiếc nuối.
Hắn rất thích nghe nàng nói chuyện.
Hắn vừa sinh ra đã yêu thích thanh âm, nhũ mẫu nói mỗi lần hắn quấy khóc, bà chỉ khẽ ngâm nga một khúc hát là hắn đã ngừng khóc ngay, rất dễ dỗ dành. Sau khi nhũ mẫu qua đời vì bệnh, hắn liền chuyển đến Đông Tam viện, cùng các hoàng tử khác ở trong một cung điện, viện rất nhỏ, không tiện cho việc nuôi đào kép đánh đàn xướng khúc, nên đành phải nuôi chú chim hoàng oanh này, nghe tiếng hót của nó để thả lỏng tinh thần. Sau khi rời khỏi hoàng cung, trước lúc diễn ra nghi thức, hắn đơn độc dẫn người tạt qua các nhạc phường nổi danh tiện thể nghe ngóng. Nhưng có lẽ bởi đã nghe quen tiếng hót tự nhiên, linh động của chim hoàng oanh, mới nghe những kẻ đó hát mấy làn điệu, Tiêu Nguyên đã thấy không thoải mái bằng nghe tiếng chim, liền bỏ luôn tâm tư mua đào kép về dưỡng.
Nhưng hắn không ngờ, vì cao hứng nhất thời mà đến Hoa Sơn lại ngẫu nhiên nghe được một thanh âm tuyệt vời như vậy, âm thanh ấy như không thuộc về thế gian này, không thể miêu tả được bằng lời. Tiêu Nguyên cảm thấy giọng nói cùng khuôn mặt của nàng, dù vui hay giận thì đều đẹp không tả xiết. Nghe đám cung nữ tranh cãi với nhau Tiêu Nguyên thấy khó chịu chán ghét, nhưng chỉ mới nghe tiếng oán trách của nàng hắn đã cảm thấy êm tai vô cùng, chưa nói đến giọng điệu lúc nàng làm nũng, chỉ nhắm mắt lại là có thể khoan khoái đi vào giấc ngủ.
Đáng tiếc dù hắn muốn nghe, nàng cũng không chịu nói.
Thấy giữa trán nàng đỏ lên, trong đầu liền hiện ra ánh mắt rưng rưng của nàng, biết nàng đụng đau, Tiêu Nguyên ngẫm nghĩ một chút, liền kéo chiếc hộp bằng gỗ tử đàn dưới ghế ra, lấy một bình sứ nhỏ màu xanh ngọc đưa cho Tưởng Hoài Chu, "Đây là Ngọc Liên sương, có thể giảm đau tiêu sưng, lệnh muội bị thương vẫn là do ta, bình Ngọc Liên sương này coi như quà tạ tội của Viên mỗ, Tam công tử hãy nhận đi".
Được nghe nàng nói nhiêu như vậy, trân dược bí chế này của Cát Tiến coi như bồi thường được rồi.
Cách cư xử của hắn hết sức thủ lễ, không có trực tiếp tặng đồ cho biểu muội, khiến Tưởng Hoài Chu sinh hảo cảm trong lòng, lại lo lắng biểu muội bị đau khó chịu, không có cự tuyệt, sau khi trịnh trọng nói lời cảm tạ, liền cầm lấy bình sứ đưa cho Tạ Lan Kiều, "Muội xoa cho Lan Âm một chút, nếu không để lâu thành vết về bị cô mẫu trông thấy, tám phần sẽ cấm túc muội ấy".
Tạ Lan Kiều cười cười nhận lấy bình sứ, trước tiên nhìn về phía Tiêu Nguyên nói lời cảm tạ rồi mới xoay người sang nhìn muội muội.
Trán Tạ Lan Âm thực sự đau, cũng sợ lưu lại dấu trên trán dễ bị mẫu thân phát hiện, liền ngoan ngoan nhìn về phía tỷ tỷ, mặt đối diện với nam nhân trên ghế chủ vị. Tỷ tỷ bôi thuốc cho nàng, chất lỏng mát lạnh lại thoảng chút hương sen thanh nhã, Tạ Lan Âm rất thích, nhịn không được liền hé mắt quan sát người nọ.
Hắn mặc một thân trường bào bằng lụa mỏng màu xám, trên áo cũng không thêu hoa văn gì sặc sỡ, nhưng chất liệu trơn mịn nhẵn bóng này lại tạo ra chút cảm giác phiêu dật, người giàu có thông thường chưa chắc mặc nổi, lại nhìn ngọc bội cực phẩm bạch ngọc dương chi trên hông hắn đủ để hiểu xuất thân của hắn không hề tầm thường chút nào.
Đang định thu hồi ánh mắt, bàn tay nam nhân bỗng nhiên chạm vào ngọc bội bên hông, năm ngón tay trắng nõn, có thể so sánh với ngọc, dường như còn đẹp hơn cả tay của nữ nhân. Tạ Lan Âm ngẩn ra, kìm lòng không được lại giương mắt nhìn lén.
Ngũ cảm của Tiêu Nguyên cực kì nhạy bén, nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy nàng bối rội hạ mắt xuống.
Nhìn tiểu cô nương vì khẩn trương mà mím chặt môi, Tiêu Nguyên tự nhiên hiểu rõ, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Cô nương có bớt đau không?"
Nữ tử nhìn lén hắn nhiều không đếm xuể, cho nên với nàng hắn cũng không để bụng, nhưng hắn muốn nghe nàng nói chuyện.
Nhìn trộm bị người ta tóm được, Tạ Lan Âm cực kì mất tự nhiên, vì tò mò nên nàng mới nhìn lén thôi, người này trăm ngàn lần đừng có hiểu lầm
Trong đầu mới có suy nghĩ như vậy đã nghe thấy câu hỏi của hắn, Tạ Lan Âm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ miên man, cúi đầu nhìn đôi giày đen dưới chân hắn nói: "Đã hết đau, cảm ơn công tử đã tặng thuốc, nhưng ta bị đụng đầu không liên quan đến công tử, công tử không cần tự trách".
Hắn không khách khí với đại biểu ca khiến nàng phản cảm, nhưng giờ người ta khiêm nhường lễ độ như vậy, Tạ Lan Âm cũng không thể thất lễ.
Tiêu Nguyên vuốt cằm, lại nhìn chim hoàng oanh, giải thích với Tưởng Hoài Chu: "Viên mỗ yêu chim, luôn mang nó theo người, không nghĩ tới lại kinh động tới lệnh muội".
"Nhã hứng của công tử rất hay", Tưởng Hoài Chu cười cười tán thưởng, ngửa đầu nhìn về phía lồng chim, thật lòng khen ngợi: "Ta thấy chim hoàng oanh bình thường đều có lông màu đen, chú chim này của công tử lại toàn thân vàng óng, đúng là hiếm thấy, khó trách tiếng hót thanh thúy dễ nghe như vậy, chim hoàng oanh bình thường thật không thể sánh bằng".
Tiêu Nguyên hiếm khi nở nụ cười, ánh mắt không dấu vết lượn một vòng quang người tiểu cô nương, bàn về chuyện dễ nghe, chim hoàng oanh của hắn còn lâu mới theo kịp nàng, đáng tiếc nàng lại là tiểu thư nhà quan, không phải kẻ mồ côi hay tiện tịch, nếu không hắn đã mua nàng về hầu hạ bên người.
"Công tử, phía trước chính là đường đến thành đông, trước ta đưa ngài đến Minh Nguyệt Lâu, sau lại đưa Tam công tử về phủ", phía trước xe ngựa, Lư Tuấn khẽ lườm Cát Tiến đang nháy mắt ra hiệu, cao giọng hỏi.
Tưởng Hoài Chu kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nguyên, "Viên công tử định đến Minh Nguyệt Lâu sao?"
Trên mặt Tiêu Nguyên cũng có chút ngạc nhiên: "Chẳng lẽ Tam công tử cũng..."
Tưởng Hoài Chu mừng rỡ, nhiệt tình đáp lời: "Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ*, nếu chúng ta đều định đến Minh Nguyệt Lâu thì hôm nay hãy để ta mời khách, xem như đáp tạ ân huệ Viên công tử cho chúng ta đi nhờ xe" . Hắn vốn tính toán chọn lúc nào đó mời đối phương một bữa cơm coi như đáp tạ, chính hắn mời chứ không mang theo nhóm biểu muội, nhưng bây giờ hai bên đều đã biết đích đến của nhau, hắn cũng không tiện sửa lời, như thế quá thất lễ. Cũng may nhóm biểu muội đều mặc nam trang, lại cùng đồng hành suốt một đường, cho nên không cần kiêng dè quá mức.
*mời tới không bằng ngẫu nhiên gặp mặt
Tiêu Nguyên khiêm tốn mấy câu nhưng thấy Tưởng Hoài Chu nhiệt tình mời mọc, hắn liền đáp ứng.
Tạ Lan Âm đối với chuyện này không có ý kiến, chỉ chăm chăm nhớ đến vết sưng trên trán. Qua một khắc, xe ngựa đã dừng trước cửa Minh Nguyệt Lâu, Tưởng Hoài Chu bước xuống xe trước, Tiêu Nguyên đưa tay mời hai cô gái, Tạ Lan Kiều vừa định đứng dậy thì Tạ Lan Âm len lén nắm lấy tay áo của tỷ tỷ, nhỏ giọng nói với Tiêu Nguyên: "Viên công tử cứ xuống trước đi, ta nói với tỷ tỷ hai câu rồi sẽ xuống".
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tiêu Nguyên gật đầu, không có hỏi nhiều, lập tức xuống xe.
Màn xe vừa hạ, Tạ Lan Âm lập tức sờ lên trán, thấy không còn sưng mới thấp giọng hỏi tỷ tỷ: "Có bị đỏ không tỷ tỷ? "
Nếu bị đỏ, nàng sao dám ra ngoài nhìn gặp người? Lúc nãy nàng đã muốn hỏi, nhưng e ngại có người ngoài nên mới không mở miệng.
"Không có, một chút đều không nhìn thấy", Tạ Lan Kiều buồn cười nhìn muội muội, "Mau xuống thôi, đừng để người ta phải chờ".
Nghe rõ dung mạo không bị tổn hao, Tạ Lan Âm yên tâm, vừa xoay người lại không nhịn được nâng tay chạm vào lông chim. Con chim hoàng oanh này thật xinh đẹp, Tạ Lan Âm vừa nhìn thấy đã muốn mua một con về nuôi.
Nàng cực kì thích thú nhưng chim hoàng oanh không quen đến gần người lạ, uỵch một cái đập cánh bay lên then gỗ, khẽ kêu lên hai tiếng như cảnh cáo.
Tạ Lan Âm hoảng sợ, lại có chút chột dạ, trừng mắt với con chim xấu tính trong lồng một cái, mất luôn tâm tư muốn mua chim, sau này y phục thêu hình chim chóc nàng sẽ không thèm chọn.
Cát Tiến cúi đầu cười thầm. Con chim này của chủ tử, tính cách cực kì nóng nảy, ngoài trừ chủ tử, lúc hắn dỗ dành thỉnh thoảng nó mới nể mặt chút mà kêu mấy tiếng, người ngoài dỗ nó coi như không biết luôn. Bình thường chỉ khi người xa lạ đến gần, nó mới phát ra tiếng kêu như vậy. Hai vị cô nương Tạ gia này, dáng vẻ Tạ Lan Kiều mạnh mẽ hiên ngang, không giống người sẽ đùa giỡn với chim chóc, cho nên chắc chắn vừa rồi là muội muội của nàng ta.
Cát Tiến im hơi lặng tiếng nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Tiêu Nguyên bình tĩnh phân phó: "Ngươi xách lồng chim theo", nếu nàng thích chim hoàng oanh, thấy hắn mang lên sẽ vì muốn đùa giỡn với nó mà nói chuyện với hắn.
Cát Tiến nhếch miệng nở nụ cười, nhanh nhẹn bước lên xe ngựa. Hắn biết chủ tử có chút tâm tư với Ngũ cô nương nhà họ Tạ, thấy nàng vừa nhìn một cái đã bắt đầu lấy lòng, bình thường xuất môn đều để lông chim trong xe ngựa, bây giờ biết Ngũ cô nương thích liền bảo hắn xách theo, còn không phải là lấy lòng mỹ nhân sao?
"Đấy là người mà chủ tư coi trọng, mày phải cố gắng hầu hạ, kêu bậy gì chứ" . Tay xách lồng chim, Cát Tiến nhỏ giọng nói thầm. Bình thường các hoàng tử mười lăm tuổi đã có cung nữ thị tẩm, tính cách chủ tử quái gở, không thích bên cạnh có nhiều người, Hoàng thượng với hoàng hậu sắp xếp người ngài cũng không thèm động, vị Ngũ cô nương này xem như người đầu tiên khiến chủ tử động tâm, cho nên không thể đắc tội được.
Chim hoàng oang khẽ đảo tròng mắt, không biết là nghe có hiểu hay không.
Hôm qua Tưởng Hoài Chu đã đặt sẵn nhã gian, cho nên bây giờ trực tiếp cùng tiểu nhị lên lầu.
Bốn hướng quanh bàn, Tưởng Hoài Chu mời Tiêu Nguyên ngồi ở phía đông, hắn ngồi đầu bàn, Tạ Lan Kiều không muốn muội muội quá gần với ngoại nam, chủ động ngồi một bên Tiêu Nguyên, vì thế chỗ của Tạ Lan Âm liền đối diện với Tiêu Nguyên.
Đã có bài học nhìn lén trên xe bị người ta bắt gặp, lúc dùng cơm Tạ Lan Âm cực kì quy củ, cái gì cũng không nhìn, ngoan ngoãn nghe biểu ca ba hoa với hắn, chỉ khi chim hoàng oanh phía sau Tiêu Nguyên kêu to thì nàng mới ngẩng đầu lên nhìn một cái.
"Nếu cô nương thích, có thể đi đến trước lồng mà ngắm nó, không cần khách khí" . Sau khi dùng cơm xong, Tiêu Nguyên hào phóng nói.
Tạ Lan Âm nhìn về phía biểu ca, thấy biểu ca nhìn nàng khích lệ mới nhẹ giọng nhìn Tiêu Nguyên nói lời cảm tạ, đi vòng qua bàn đến trước lồng chim.
"Viên công tử muốn nghe xướng khúc hay kể chuyện?", Tưởng Hoài Chu thu hồi tầm mắt, hỏi Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên cười nhẹ, "Thế nào cũng được".
"Vậy nghe kể chuyện đi, tiếng hót của chim hoàng oanh hay như vậy, làm gì phải nghe xướng khúc nữa". Tạ Lan Âm quay đầu nói chen vào, tính tình của nàng vốn không hay câu nệ, ăn một bữa cơm xong, cũng không coi Tiêu Nguyên như người lạ nữa.
Tưởng Hoài Chu bất đắc dĩ nhìn Tiêu Nguyên, lại phân phó tiểu nhị bên ngoài, "Mời Hồ lão tiên sinh đến đây, ông ấy kể chuyện là hay nhất".
Tiểu nhị lập tức đi mời, rất nhanh liền dẫn đến một ông lão hơn năm mươi tuổi mặc áo đen đến đây.
"Không biết Tam công tử muốn nghe truyện gì?" , đều là người quen, Hồ lão tiên sinh tươi cười hỏi Tưởng Hoài Chu.
"Gần đây có chuyện xưa gì mới không?", Tưởng Hoài Chu chỉ chỉ tiểu biểu muội đang ngồi trước lồng chim, "Các nàng còn nhỏ tuổi, thích nghe mấy chuyện thú vị".
Hồ lão tiên sinh sống trong Minh Nguyệt lâu, đối với tin tức trong thành hết sức nhanh nhạy, nhìn hai thiếu niên xa lạ trong phòng phân nửa liền đoán được đây là biểu cô nương mới tới của Tưởng gia, liền gật đầu nói: "Có, mới nhất là chuyện phu thê tình thâm của Tần vương điện hạ với Tần vương phi, Tam công tử thấy thế nào?"
Tần vương vừa tới, dân chúng trong thành đối với quý nhân cực kì tò mò, nhóm tiểu cô nương rất thích nghe, mà cũng phải bí mật gì lớn, quý nhân có biết chắc cũng không để ý, lại nói tất cả mọi người ở đây đều là người quen, ai sẽ đem loại chuyện trà dư tửu hậu* này nới với vương gia chứ.
*câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu.
Tưởng Hoài Chu còn chưa mở miệng, Tạ Lan Âm đã cực kì hứng trí, lập tức trở về chỗ ngồi của mình, hưng phấn nói: "Được, kể chuyện này đi".
Tiêu Nguyên ngồi đối diện nhìn nàng một cái, cũng không phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.