Chương 13
Tiếu Giai Nhân
09/12/2015
Việc Tạ Dao sảy thai
cùng hòa ly là chuyện xấu, dễ liên lụy đến cô nương gia trong nhà nên
Tưởng thị không muốn hai nữ nhi bị bẩn lỗ tai, liền bảo hai tỷ muội đi
trông chừng Phương Lăng.
Tạ Lan Kiều vốn không kiên nhẫn chơi với tiểu hài tử, sau khi mẫu thân và mợ đỡ Tạ Dao đi đến thượng phòng nàng lập tức chạy nhanh như chớp, vứt Phương Lăng cho muội muội.
Thấy tỷ tỷ giảo hoạt, Tạ Lan Âm tức giận đến suýt dậm chân, nhưng nhìn thấy ánh mắt cẩn thận sợ sệt của Phương Lăng nàng lại không có cách nào phát giận với một đứa nhỏ.
Dẫn Phương Lăng về Yêu Nguyệt Các, Tạ Lan Âm ngồi trên tháp thượng, nhìn thấy Phương Lăng sợ sệt đi đến, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc, đôi mắt hồng hồng, Tạ Lan Âm cũng không độc ác nổi, khẽ hít sâu một hơi, cố gắng ôn như nói: "A Lăng biết ta là ai không?"
Phương Lăng gật đầu, nhìn nàng nói: "Tỷ là Ngũ biểu tỷ, nương nói ngũ biểu tỷ lớn lên nhìn xinh nhất".
Khóe miệng Tạ Lan Âm khẽ căng, tuy nàng hoài nghi vì muốn được nhà mình thu lưu nên Tạ Dao mới cố ý dạy nữ nhi nhưng nhìn vẻ kinh diễm trong mắt tiểu nha đầu trước mặt, Tạ Lan Âm cảm thấy còn hưởng thụ hơn so với Anh Ca khen, khẽ thở dài, phân phó Tang Chi: "Đi lấy chậu nước đến hầu hạ biểu cô nương rửa mặt".
Tang Chi lĩnh mệnh rời đi.
Tạ Lan Âm ngoắc tay, chờ Phương Lăng cẩn thận đi tới, nàng liền cầm tay tiểu cô nương, cúi đầu hỏi: "A Lăng, vì sao lúc nãy cô nói dượng không cần các ngươi nữa? Là hắn đem các người đuổi đi sao?". Bên thượng phòng mẫu thân không cho các nàng nghe, nàng đành phải thăm dò tin tức ở chỗ Phương Lăng.
Nhắc tới phụ thân, đôi mắt Phương Lăng lại đỏ lên, "Phụ thân muốn lấy biểu cô, không cần chúng ta nữa, nương nói muốn dẫn ta về nhà ngoại tổ mẫu ở Hàng Châu... Phụ thân buổi sáng đã rời phủ, còn chưa có trở về, nương sợ phụ thân không cho ta đến Hàng Châu với người nên mang ta đến cầu mợ hỗ trợ..."
Tạ Lan Âm sờ đầu tiểu cô nương, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Vậy là Tạ Dao đi trộm rồi, nhưng nếu chỉ vì mang theo nữ nhi, bà ta có thể đợi đến lúc thẩn thể khôi phục hãy sang đây, dù sao đi nữa Phương Trạch cũng là tri phủ, ban ngày phần lớn sẽ ở nha môn, vì sao phải bất chấp kéo lê thân thể suy yếu đến đây tìm nơi nương tựa chứ? Chẳng lẽ để khiến mợ vì tránh điều tiếng trong lúc nhà có việc vui cho nên không thể không thu lưu bà ta?
Hẳn là như vậy đi, đại biểu ca thành hôn là việc lớn, hiện tại mợ phải chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho hôn lễ, làm gì có tinh lực phụng bồi Tạ Dao chu toàn chứ.
Đúng là một lần gặp trắc trở như ngã mạnh một lần, bản lĩnh khiến người ta ngột ngạt của Tạ Dao càng ngày càng cao.
Nghĩ đến chuyện Tạ Dao đúng là về Hàng Châu, còn định đi cùng ba mẹ con nàng, ngực Tạ Lan Âm như bị nhét một đống bông, cực kì bực mình.
"Ngũ biểu tỷ, ta muốn ở cùng với nương, tỷ thay ta cầu xin mợ đi, đừng để phụ thân dẫn ta đi được không?", Phương Lăng vừa dứt lời liền khẩn trương quan sát sắc mặt của biểu tỷ, thấy nàng nhíu mày, tiểu cô nương càng lo lắng, từng giọt nước mắt lớn cứ tuôn rơi, dáng vẻ cực kì đáng thương ngước nhìn biểu tỷ.
Cô bé này là cốt nhục của Phương gia, chỉ cần Phương Trạch không đồng ý, ai cũng không có biện pháp khuyên giải, Tạ Lan Âm tin tưởng rằng các vị trưởng bối cũng sẽ không mạo muội nhúng tay, vì Tạ Dao mà đắc tội Phương Trạch. Nàng không nghĩ lừa Phương Lăng, cũng không muốn nghe cô bé khóc lóc nữa, Tạ Lan Âm nhìn Tang Chi đang mang nước vào, nhẹ giọng nói: "A Lăng đừng sợ, có sẽ có biện pháp mang muội đi theo, được rồi, đi rửa mặt trước đã chốc nữa ta lại đưa muội đi tìm cô".
Thanh âm của nàng dễ nghe nên lúc dỗ người cực dễ dàng khiến cho người ta an tâm, vẻ mặt Phương Lăng khẽ thả lỏng, ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, Tang Chi lại mang cô bé đến trước gương chỉnh trang lại nhưng lúc tới mới phát hiện chiếc tráp gỗ tử đàn màu hồng phấn đựng "Mỹ nhân kiều" trên bàn vẫn còn đang mở ra. Tang Chi nhìn hình bóng đang cúi đầu trầm tư của cô nương nhà mình xuyên qua gương liền cảm thấy cực kì luyến tiếc dùng món đồ thượng phẩm mà Tam công tử tặng riêng cô nương cho Phương Lăng, liền cầm lấy tráp phấn hương giả bộ giật mình a một tiếng, quay đầu hỏi Anh Ca, "Hương cao cô nương hay dùng buổi sáng đã hết, ta bảo muội đi lấy hộp mới, muội lại quên rồi sao?"
Tạ Lan Âm nghe nàng nói thế liền ngẩng đầu nhìn qua.
Anh Ca cực kì thuần thục phụ họa Tang Chi: "Xem đầu óc của muội này, tỷ đợi một chút, ta lập tức mang qua". Vừa nói xong liền bước nhanh ra ngoài, loại hương cao mà cô nương dùng lúc trước cũng là được Tam công tử tặng, mấy chục lượng mới mua được một hộp nhỏ, cô nương nhận được đồ mới liền đem loại hương cao này thưởng cho các nàng, lấy tới cho Phương Lăng dùng cũng có khinh đãi nàng ta.
Thấy hai nha hoàn quỷ linh tinh quái, Tạ Lan Âm chỉ cảm thấy buồn cười, "Mỹ nhân kiều" là đồ tốt, ngoại trừ tỷ muội nhà mình, nàng sẽ không tặng bất cứ kẻ nào bên ngoài, nhưng nếu chỉ ở trong phòng nàng dùng một lần thì cũng không sao, nàng còn chưa nhỏ mọn đến mức để ý chuyện đó. Có điều bọn nha hoàn đã muốn diễn, nàng cũng không nên vạch trần hai đứa, may mắn là tuổi Phương Lăng còn nhỏ, hẳn là không đoán được chuyện này.
Anh Ca rất nhanh trở lại, cầm theo một tráp hương cao đầy ắp, vừa mở ra hương hoa lan thanh thoát lập tức tản ra.
Phương Lăng kìm lòng không được khẽ hít một hơi liền biết được đây là thứ tốt, chẳng qua nhớ đến hương hoa hồng nhàn nhạt ngửi được trên ngừoi Ngũ biểu tỷ, tầm mắt tiểu cô nương liền lượn một vòng trên tráp hương màu hồng phấn bên kia, nắm chặt cổ tay áo, khẽ buông mi mắt.
~
Tạ Dao vừa mang nữ nhi đến Tưởng gia thì quản sự của Phương gia cũng vội vàng chạy đến nha môn.
Phương Trạch đang xử án, nghe quản sử nói Đỗ Oanh Nhi đến chỗ của thê tử còn chưa có ra, mà thê tử nhanh chóng dẫn nữ nhi rời phủ, liền biết đã có chuyện xảy ra, hắn lợi dụng chuyện chứng cứ chưa đầy đủ liền trì hoãn thẩm án, tâm thần bất an nhanh chóng trở về, vừa vào phủ lập tức đến viện của thê tử.
"Phu nhân đi đâu rồi?" Thấy Lưu ma ma đang đứng chắn trước cửa, dường như đã đoán được hắn sẽ trở về, Phương Trạch trầm giọng hỏi.
Lưu ma ma chậm rãi quỳ xuống, ôm khăn gạt lệ: "Lão gia, biểu tiểu thư khinh người quá đáng, nghe nói phu nhân không chịu hòa ly, thế mà thừa dịp chúng ta không có trong phòng liền muốn hãm hại phu nhân, may mắn chúng ta trở về kịp thời mới bảo vệ được tính mạng của phu nhân, phu nhân tuy tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng trong lòng vẫn cực kì sợ hãi, không dám ở lại trong phủ nữa nên đã dẫn đại tiểu thư đến nhà Tưởng cữu gia gia, biểu tiểu thư..."
"Nàng làm sao?" Trong lòng Phương Trạch đột nhiên nổi lên dự cảm không lành.
Lưu ma ma khẽ vểnh khóe miệng, lại cúi đầu nói: "Biểu tiểu thư muốn dùng trâm giết phu nhân, bị chúng ta ngăn cản thì không cẩn thận làm chính mình bị thương..."
"Nàng đang ở nơi nào?" Phương Trạch nổi giận, đá Lưu ma ma một cước.
Lưu ma ma kêu gào thảm thiết, Phương Trạch đã không còn nhẫn nại nghe bà ta nói tiếp nữa, gương mặt xanh mét bước nhanh vào phòng, chỉ thấy chủ tớ Đỗ Oanh Nhi bị trói quay lưng vào nhau cột chắc vào trụ giường, trong đó lưng Đỗ Oanh Nhi quay về phía hắn, khi Ngô Đồng ô ô giãy dụa thì Đỗ Oanh Nhi lại không có chút động tĩnh nào.
Phương Trạch bước nhanh lên khẽ gọi: "Biểu..."
Một tiếng biểu muội còn chưa nói hết đã kinh hãi lùi về sau hai bước, không thể tin được nhìn chằm chằm những vệt máu dài ngắn trên mặt Đỗ Oanh Nhi, bên trái bên phải đều có vài đường rạch, chỗ lành lặn nhất cũng dính đầy máu đen, trông cực kì dữ tợn khủng bố.
"Lão gia, phu nhân nói, nàng ấy cùng ngài làm vợ chồng tám năm, tuy rằng lão gia nhẫn tâm hòa ly, phu nhân cũng không muốn phá hư thanh danh của lão gia, chuyện biểu tiểu thư làm là phạm vào tội lớn, cũng may hữu kinh vô diễm*, phu nhân sẽ không đưa biểu tiểu thư lên quan phủ, chỉ mong lão gia tự mình xử trí, nhưng phu nhân cũng không dám ở lại trong phủ nữa, chỉ đành kéo lê thân thể bệnh tật đến Tưởng gia. Nàng ấy chỉ cầu lão gia được mang Đại tiểu thư theo, về sau lão gia cưới người mới còn có thể có thêm con nối dòng nhưng phu nhân chỉ có đại tiểu thư là cốt nhục duy nhất..."
*Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Lưu ma ma xoa xoa thắt lưng bước vào, đau thương nói.
Phương Trạch sao có thể tin mấy chuyện ma quỷ của bà ta, nhìn Đỗ Oanh Nhi tối hôm qua còn cùng hắn điên loan đảo phượng* mà lúc này bị thương nặng đến mức hôn mê bất tỉnh, Phương Trạch giật mạnh chiếc khăn nhét trong miệng Ngô Đồng, còn chưa mở miệng hỏi, Ngô Đồng đã ầm ỹ gào lên, "Lão gia, tiểu thư bị người ta hãm hại! Phu nhân mời tiểu thư đến đây lấy lại đồ mà tiểu thư đã tặng nàng ta, nhân cơ hội đó phái người hạ độc thủ với tiểu thư!"
*cụm từ chỉ chuyện phòng the
"Hừ!" Lưu ma ma phun một ngụm lên mặt nàng ta, "Chúng ta phụng mệnh phu nhân đi lấy đồ, trở về chỉ thấy ngươi lén lút đứng ngoài cửa canh chừng, lúc chúng ta xông vào chỉ thấy biểu tiểu thư đang muốn đâm phu nhân, nhân chứng vật chứng đầy đủ mà ngươi còn dám cắn ngược, có phải ngươi cảm thấy phu nhân không ở đây nên muốn nói gì thì nói phải không?"
Ngô Đồng không phục, lớn tiếng tranh cãi.
Giọng của Lưu ma ma còn lớn hơn nàng ta, giống như hận không thể ầm ĩ lên cho tất cả mọi người biết hết vậy.
Trên trán Phương Trạch nổi gân xanh, ánh mắt nhìn đến cây trâm bạch ngọc dính đầy máu bên cạnh Đỗ Oanh Nhi, nhận ra nó quả thật là đồ của nàng ta, bèn lớn tiếng quát hai người sau đó nhìn chằm chằm Ngô Đồng: "Ngươi nói biểu tiểu thư bồi phu nhân, vì sao ngươi không ở trong đó hầu hạ?"
Ngô Đồng biết chuyện này gây bất lợi cho cô nương nhà mình, ánh mắt lóe lên, bị Phương Trạch rống một tiếng mới run giọng nói dối: "Phu nhân, phu nhân bảo có chuyện muốn nói riêng với tiểu thư, bảo nô tỳ ra ngoài..."
Lưu ma ma cười lạnh: "Từ khi nào ngươi lại nghe lời nói của phu nhân vậy?"
Ngô Đồng mím chặt môi, lại thấy mặt Phương Trạch trầm như nước, lập tức thay chủ tử giải oan: "Lão gia, tiểu thư quả thật bị các nàng hãm hại mà, ngài đã đồng ý thành thân với tiểu thư, thư hòa ly cũng đã viết, dù phu nhân không muốn thì cũng phải đồng ý, làm gì tiểu thư phải làm điều thừa chứ?"
"Thư hòa ly đâu phải chỉ cần mỗi ấn của quan phủ, phu nhân chúng ta còn không có đồng ý, nàng ta chính là đến bức phu nhân ấn dấu tay lên!", Lưu ma ma trợn mắt cãi lại, dứt lời cũng lười cùng Ngô Đồng biện giải, quay người hành lễ với Phương Trạch, "Lão gia, nếu Ngô Đồng cứ cắn chặt là phu nhân hãm hại biểu tiểu thư, lão nô sẽ thưa lại với phu nhân, trực tiếp báo quan là tốt nhất, mời lão gia lên công đường đưa ra quyết định!"
Nếu thực đến công đường, chuyện cô nương sảy thai lại bị bắt hòa ly sẽ lộ ra, Đỗ Oanh Nhi lại có lý do hại người, đám dân chúng sẽ tin ai đây?
Hơn nữa, Phương Trạch cam lòng chịu mất mặt sao?
Đang đắc ý, trên mặt bỗng nhiên bị người ta hung hăng tát mạnh một cái, Lưu ma ma bị bất ngờ nên ngã lăn quay, đầu óc quay cuồng.
"Cút! Lập tức đi nói với Tạ Dao ngày mai đến dọn hết đồ của nàng ta ra ngoài, hôm nay Phương Trạch ta cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau nàng ta với thứ tiện chủng kia có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng đến tìm ta cầu tình!"
Phương Trạch lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, sao không nhìn ra chuyện này là do một tay Tạ Dao thiết kế ra chứ?
Chỗ Tạ Dao có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc Ngô Đồng tránh ngoài cửa cũng coi như giúp nàng ta, dù lên công đường Đỗ Oanh Nhi cũng không có cơ thắng, mà hắn càng không có khả năng để chuyện này truyền ra ngoài. Để sự tình rơi vào tình trạng này, chỉ có thể trách hắn đã xem nhẹ sự tàn nhẫn của Tạ Dao, cũng đánh giá quá cao trí thôngminh của Đỗ Oanh Nhi. Chuyện hòa ly vốn đã chắc như đinh đóng cột, Đỗ Oanh Nhi chỉ cần thành thành thật thật ở trong Vãn Thanh Uyển chờ đợi, một tháng sau là có thể lên làm tân phu nhân, nàng không nên đến đây tranh đoạt với kẻ chỉ còn một hơi như Tạ Dao chứ...
Sau khi đuổi Lưu ma ma đi, Phương Trạch sai người đem Ngô Đông vứt đến sài phòng, lại sai người đi mời lang trung.
Đưa Đỗ Oanh Nhi trở về Vãn Thanh Uyển, nhìn thấy dung mạo đã bị hủy của muội muội, Phương Trạch vừa đau lòng vừa phẫn nộ, hung hăng đạp ván giường một cái.
Biểu muội cô độc một mình, mình hắn dỗ nàng một chút là được, giữ mẹ con Tạ Dao ở đây cũng vô dụng, đi rồi càng tốt đỡ phải chướng mắt, nhưng hắn không nuốt nổi cục tức này! Tạ Dao là thiên kim quan gia, hòa ly xong cũng không quá khổ sở, nhưng hắn lại mất kiều thê!
Giận dữ đến cực điểm, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành dù tuổi còn nhỏ của Tạ Lan Âm, còn có tiếng "Dượng" nũng nịu kia nữa chứ.
Ánh mắt Phương Trạch dần dần bình tĩnh lại, nâng tay lên sờ cằm.
Nếu Tưởng gia đã muốn làm hậu thuẫn cho Tạ Dao, vậy đừng trách hắn lấy người bên đó ra xả giận!
Tạ Lan Kiều vốn không kiên nhẫn chơi với tiểu hài tử, sau khi mẫu thân và mợ đỡ Tạ Dao đi đến thượng phòng nàng lập tức chạy nhanh như chớp, vứt Phương Lăng cho muội muội.
Thấy tỷ tỷ giảo hoạt, Tạ Lan Âm tức giận đến suýt dậm chân, nhưng nhìn thấy ánh mắt cẩn thận sợ sệt của Phương Lăng nàng lại không có cách nào phát giận với một đứa nhỏ.
Dẫn Phương Lăng về Yêu Nguyệt Các, Tạ Lan Âm ngồi trên tháp thượng, nhìn thấy Phương Lăng sợ sệt đi đến, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc, đôi mắt hồng hồng, Tạ Lan Âm cũng không độc ác nổi, khẽ hít sâu một hơi, cố gắng ôn như nói: "A Lăng biết ta là ai không?"
Phương Lăng gật đầu, nhìn nàng nói: "Tỷ là Ngũ biểu tỷ, nương nói ngũ biểu tỷ lớn lên nhìn xinh nhất".
Khóe miệng Tạ Lan Âm khẽ căng, tuy nàng hoài nghi vì muốn được nhà mình thu lưu nên Tạ Dao mới cố ý dạy nữ nhi nhưng nhìn vẻ kinh diễm trong mắt tiểu nha đầu trước mặt, Tạ Lan Âm cảm thấy còn hưởng thụ hơn so với Anh Ca khen, khẽ thở dài, phân phó Tang Chi: "Đi lấy chậu nước đến hầu hạ biểu cô nương rửa mặt".
Tang Chi lĩnh mệnh rời đi.
Tạ Lan Âm ngoắc tay, chờ Phương Lăng cẩn thận đi tới, nàng liền cầm tay tiểu cô nương, cúi đầu hỏi: "A Lăng, vì sao lúc nãy cô nói dượng không cần các ngươi nữa? Là hắn đem các người đuổi đi sao?". Bên thượng phòng mẫu thân không cho các nàng nghe, nàng đành phải thăm dò tin tức ở chỗ Phương Lăng.
Nhắc tới phụ thân, đôi mắt Phương Lăng lại đỏ lên, "Phụ thân muốn lấy biểu cô, không cần chúng ta nữa, nương nói muốn dẫn ta về nhà ngoại tổ mẫu ở Hàng Châu... Phụ thân buổi sáng đã rời phủ, còn chưa có trở về, nương sợ phụ thân không cho ta đến Hàng Châu với người nên mang ta đến cầu mợ hỗ trợ..."
Tạ Lan Âm sờ đầu tiểu cô nương, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Vậy là Tạ Dao đi trộm rồi, nhưng nếu chỉ vì mang theo nữ nhi, bà ta có thể đợi đến lúc thẩn thể khôi phục hãy sang đây, dù sao đi nữa Phương Trạch cũng là tri phủ, ban ngày phần lớn sẽ ở nha môn, vì sao phải bất chấp kéo lê thân thể suy yếu đến đây tìm nơi nương tựa chứ? Chẳng lẽ để khiến mợ vì tránh điều tiếng trong lúc nhà có việc vui cho nên không thể không thu lưu bà ta?
Hẳn là như vậy đi, đại biểu ca thành hôn là việc lớn, hiện tại mợ phải chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho hôn lễ, làm gì có tinh lực phụng bồi Tạ Dao chu toàn chứ.
Đúng là một lần gặp trắc trở như ngã mạnh một lần, bản lĩnh khiến người ta ngột ngạt của Tạ Dao càng ngày càng cao.
Nghĩ đến chuyện Tạ Dao đúng là về Hàng Châu, còn định đi cùng ba mẹ con nàng, ngực Tạ Lan Âm như bị nhét một đống bông, cực kì bực mình.
"Ngũ biểu tỷ, ta muốn ở cùng với nương, tỷ thay ta cầu xin mợ đi, đừng để phụ thân dẫn ta đi được không?", Phương Lăng vừa dứt lời liền khẩn trương quan sát sắc mặt của biểu tỷ, thấy nàng nhíu mày, tiểu cô nương càng lo lắng, từng giọt nước mắt lớn cứ tuôn rơi, dáng vẻ cực kì đáng thương ngước nhìn biểu tỷ.
Cô bé này là cốt nhục của Phương gia, chỉ cần Phương Trạch không đồng ý, ai cũng không có biện pháp khuyên giải, Tạ Lan Âm tin tưởng rằng các vị trưởng bối cũng sẽ không mạo muội nhúng tay, vì Tạ Dao mà đắc tội Phương Trạch. Nàng không nghĩ lừa Phương Lăng, cũng không muốn nghe cô bé khóc lóc nữa, Tạ Lan Âm nhìn Tang Chi đang mang nước vào, nhẹ giọng nói: "A Lăng đừng sợ, có sẽ có biện pháp mang muội đi theo, được rồi, đi rửa mặt trước đã chốc nữa ta lại đưa muội đi tìm cô".
Thanh âm của nàng dễ nghe nên lúc dỗ người cực dễ dàng khiến cho người ta an tâm, vẻ mặt Phương Lăng khẽ thả lỏng, ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, Tang Chi lại mang cô bé đến trước gương chỉnh trang lại nhưng lúc tới mới phát hiện chiếc tráp gỗ tử đàn màu hồng phấn đựng "Mỹ nhân kiều" trên bàn vẫn còn đang mở ra. Tang Chi nhìn hình bóng đang cúi đầu trầm tư của cô nương nhà mình xuyên qua gương liền cảm thấy cực kì luyến tiếc dùng món đồ thượng phẩm mà Tam công tử tặng riêng cô nương cho Phương Lăng, liền cầm lấy tráp phấn hương giả bộ giật mình a một tiếng, quay đầu hỏi Anh Ca, "Hương cao cô nương hay dùng buổi sáng đã hết, ta bảo muội đi lấy hộp mới, muội lại quên rồi sao?"
Tạ Lan Âm nghe nàng nói thế liền ngẩng đầu nhìn qua.
Anh Ca cực kì thuần thục phụ họa Tang Chi: "Xem đầu óc của muội này, tỷ đợi một chút, ta lập tức mang qua". Vừa nói xong liền bước nhanh ra ngoài, loại hương cao mà cô nương dùng lúc trước cũng là được Tam công tử tặng, mấy chục lượng mới mua được một hộp nhỏ, cô nương nhận được đồ mới liền đem loại hương cao này thưởng cho các nàng, lấy tới cho Phương Lăng dùng cũng có khinh đãi nàng ta.
Thấy hai nha hoàn quỷ linh tinh quái, Tạ Lan Âm chỉ cảm thấy buồn cười, "Mỹ nhân kiều" là đồ tốt, ngoại trừ tỷ muội nhà mình, nàng sẽ không tặng bất cứ kẻ nào bên ngoài, nhưng nếu chỉ ở trong phòng nàng dùng một lần thì cũng không sao, nàng còn chưa nhỏ mọn đến mức để ý chuyện đó. Có điều bọn nha hoàn đã muốn diễn, nàng cũng không nên vạch trần hai đứa, may mắn là tuổi Phương Lăng còn nhỏ, hẳn là không đoán được chuyện này.
Anh Ca rất nhanh trở lại, cầm theo một tráp hương cao đầy ắp, vừa mở ra hương hoa lan thanh thoát lập tức tản ra.
Phương Lăng kìm lòng không được khẽ hít một hơi liền biết được đây là thứ tốt, chẳng qua nhớ đến hương hoa hồng nhàn nhạt ngửi được trên ngừoi Ngũ biểu tỷ, tầm mắt tiểu cô nương liền lượn một vòng trên tráp hương màu hồng phấn bên kia, nắm chặt cổ tay áo, khẽ buông mi mắt.
~
Tạ Dao vừa mang nữ nhi đến Tưởng gia thì quản sự của Phương gia cũng vội vàng chạy đến nha môn.
Phương Trạch đang xử án, nghe quản sử nói Đỗ Oanh Nhi đến chỗ của thê tử còn chưa có ra, mà thê tử nhanh chóng dẫn nữ nhi rời phủ, liền biết đã có chuyện xảy ra, hắn lợi dụng chuyện chứng cứ chưa đầy đủ liền trì hoãn thẩm án, tâm thần bất an nhanh chóng trở về, vừa vào phủ lập tức đến viện của thê tử.
"Phu nhân đi đâu rồi?" Thấy Lưu ma ma đang đứng chắn trước cửa, dường như đã đoán được hắn sẽ trở về, Phương Trạch trầm giọng hỏi.
Lưu ma ma chậm rãi quỳ xuống, ôm khăn gạt lệ: "Lão gia, biểu tiểu thư khinh người quá đáng, nghe nói phu nhân không chịu hòa ly, thế mà thừa dịp chúng ta không có trong phòng liền muốn hãm hại phu nhân, may mắn chúng ta trở về kịp thời mới bảo vệ được tính mạng của phu nhân, phu nhân tuy tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng trong lòng vẫn cực kì sợ hãi, không dám ở lại trong phủ nữa nên đã dẫn đại tiểu thư đến nhà Tưởng cữu gia gia, biểu tiểu thư..."
"Nàng làm sao?" Trong lòng Phương Trạch đột nhiên nổi lên dự cảm không lành.
Lưu ma ma khẽ vểnh khóe miệng, lại cúi đầu nói: "Biểu tiểu thư muốn dùng trâm giết phu nhân, bị chúng ta ngăn cản thì không cẩn thận làm chính mình bị thương..."
"Nàng đang ở nơi nào?" Phương Trạch nổi giận, đá Lưu ma ma một cước.
Lưu ma ma kêu gào thảm thiết, Phương Trạch đã không còn nhẫn nại nghe bà ta nói tiếp nữa, gương mặt xanh mét bước nhanh vào phòng, chỉ thấy chủ tớ Đỗ Oanh Nhi bị trói quay lưng vào nhau cột chắc vào trụ giường, trong đó lưng Đỗ Oanh Nhi quay về phía hắn, khi Ngô Đồng ô ô giãy dụa thì Đỗ Oanh Nhi lại không có chút động tĩnh nào.
Phương Trạch bước nhanh lên khẽ gọi: "Biểu..."
Một tiếng biểu muội còn chưa nói hết đã kinh hãi lùi về sau hai bước, không thể tin được nhìn chằm chằm những vệt máu dài ngắn trên mặt Đỗ Oanh Nhi, bên trái bên phải đều có vài đường rạch, chỗ lành lặn nhất cũng dính đầy máu đen, trông cực kì dữ tợn khủng bố.
"Lão gia, phu nhân nói, nàng ấy cùng ngài làm vợ chồng tám năm, tuy rằng lão gia nhẫn tâm hòa ly, phu nhân cũng không muốn phá hư thanh danh của lão gia, chuyện biểu tiểu thư làm là phạm vào tội lớn, cũng may hữu kinh vô diễm*, phu nhân sẽ không đưa biểu tiểu thư lên quan phủ, chỉ mong lão gia tự mình xử trí, nhưng phu nhân cũng không dám ở lại trong phủ nữa, chỉ đành kéo lê thân thể bệnh tật đến Tưởng gia. Nàng ấy chỉ cầu lão gia được mang Đại tiểu thư theo, về sau lão gia cưới người mới còn có thể có thêm con nối dòng nhưng phu nhân chỉ có đại tiểu thư là cốt nhục duy nhất..."
*Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Lưu ma ma xoa xoa thắt lưng bước vào, đau thương nói.
Phương Trạch sao có thể tin mấy chuyện ma quỷ của bà ta, nhìn Đỗ Oanh Nhi tối hôm qua còn cùng hắn điên loan đảo phượng* mà lúc này bị thương nặng đến mức hôn mê bất tỉnh, Phương Trạch giật mạnh chiếc khăn nhét trong miệng Ngô Đồng, còn chưa mở miệng hỏi, Ngô Đồng đã ầm ỹ gào lên, "Lão gia, tiểu thư bị người ta hãm hại! Phu nhân mời tiểu thư đến đây lấy lại đồ mà tiểu thư đã tặng nàng ta, nhân cơ hội đó phái người hạ độc thủ với tiểu thư!"
*cụm từ chỉ chuyện phòng the
"Hừ!" Lưu ma ma phun một ngụm lên mặt nàng ta, "Chúng ta phụng mệnh phu nhân đi lấy đồ, trở về chỉ thấy ngươi lén lút đứng ngoài cửa canh chừng, lúc chúng ta xông vào chỉ thấy biểu tiểu thư đang muốn đâm phu nhân, nhân chứng vật chứng đầy đủ mà ngươi còn dám cắn ngược, có phải ngươi cảm thấy phu nhân không ở đây nên muốn nói gì thì nói phải không?"
Ngô Đồng không phục, lớn tiếng tranh cãi.
Giọng của Lưu ma ma còn lớn hơn nàng ta, giống như hận không thể ầm ĩ lên cho tất cả mọi người biết hết vậy.
Trên trán Phương Trạch nổi gân xanh, ánh mắt nhìn đến cây trâm bạch ngọc dính đầy máu bên cạnh Đỗ Oanh Nhi, nhận ra nó quả thật là đồ của nàng ta, bèn lớn tiếng quát hai người sau đó nhìn chằm chằm Ngô Đồng: "Ngươi nói biểu tiểu thư bồi phu nhân, vì sao ngươi không ở trong đó hầu hạ?"
Ngô Đồng biết chuyện này gây bất lợi cho cô nương nhà mình, ánh mắt lóe lên, bị Phương Trạch rống một tiếng mới run giọng nói dối: "Phu nhân, phu nhân bảo có chuyện muốn nói riêng với tiểu thư, bảo nô tỳ ra ngoài..."
Lưu ma ma cười lạnh: "Từ khi nào ngươi lại nghe lời nói của phu nhân vậy?"
Ngô Đồng mím chặt môi, lại thấy mặt Phương Trạch trầm như nước, lập tức thay chủ tử giải oan: "Lão gia, tiểu thư quả thật bị các nàng hãm hại mà, ngài đã đồng ý thành thân với tiểu thư, thư hòa ly cũng đã viết, dù phu nhân không muốn thì cũng phải đồng ý, làm gì tiểu thư phải làm điều thừa chứ?"
"Thư hòa ly đâu phải chỉ cần mỗi ấn của quan phủ, phu nhân chúng ta còn không có đồng ý, nàng ta chính là đến bức phu nhân ấn dấu tay lên!", Lưu ma ma trợn mắt cãi lại, dứt lời cũng lười cùng Ngô Đồng biện giải, quay người hành lễ với Phương Trạch, "Lão gia, nếu Ngô Đồng cứ cắn chặt là phu nhân hãm hại biểu tiểu thư, lão nô sẽ thưa lại với phu nhân, trực tiếp báo quan là tốt nhất, mời lão gia lên công đường đưa ra quyết định!"
Nếu thực đến công đường, chuyện cô nương sảy thai lại bị bắt hòa ly sẽ lộ ra, Đỗ Oanh Nhi lại có lý do hại người, đám dân chúng sẽ tin ai đây?
Hơn nữa, Phương Trạch cam lòng chịu mất mặt sao?
Đang đắc ý, trên mặt bỗng nhiên bị người ta hung hăng tát mạnh một cái, Lưu ma ma bị bất ngờ nên ngã lăn quay, đầu óc quay cuồng.
"Cút! Lập tức đi nói với Tạ Dao ngày mai đến dọn hết đồ của nàng ta ra ngoài, hôm nay Phương Trạch ta cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau nàng ta với thứ tiện chủng kia có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng đến tìm ta cầu tình!"
Phương Trạch lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, sao không nhìn ra chuyện này là do một tay Tạ Dao thiết kế ra chứ?
Chỗ Tạ Dao có đầy đủ nhân chứng vật chứng, việc Ngô Đồng tránh ngoài cửa cũng coi như giúp nàng ta, dù lên công đường Đỗ Oanh Nhi cũng không có cơ thắng, mà hắn càng không có khả năng để chuyện này truyền ra ngoài. Để sự tình rơi vào tình trạng này, chỉ có thể trách hắn đã xem nhẹ sự tàn nhẫn của Tạ Dao, cũng đánh giá quá cao trí thôngminh của Đỗ Oanh Nhi. Chuyện hòa ly vốn đã chắc như đinh đóng cột, Đỗ Oanh Nhi chỉ cần thành thành thật thật ở trong Vãn Thanh Uyển chờ đợi, một tháng sau là có thể lên làm tân phu nhân, nàng không nên đến đây tranh đoạt với kẻ chỉ còn một hơi như Tạ Dao chứ...
Sau khi đuổi Lưu ma ma đi, Phương Trạch sai người đem Ngô Đông vứt đến sài phòng, lại sai người đi mời lang trung.
Đưa Đỗ Oanh Nhi trở về Vãn Thanh Uyển, nhìn thấy dung mạo đã bị hủy của muội muội, Phương Trạch vừa đau lòng vừa phẫn nộ, hung hăng đạp ván giường một cái.
Biểu muội cô độc một mình, mình hắn dỗ nàng một chút là được, giữ mẹ con Tạ Dao ở đây cũng vô dụng, đi rồi càng tốt đỡ phải chướng mắt, nhưng hắn không nuốt nổi cục tức này! Tạ Dao là thiên kim quan gia, hòa ly xong cũng không quá khổ sở, nhưng hắn lại mất kiều thê!
Giận dữ đến cực điểm, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành dù tuổi còn nhỏ của Tạ Lan Âm, còn có tiếng "Dượng" nũng nịu kia nữa chứ.
Ánh mắt Phương Trạch dần dần bình tĩnh lại, nâng tay lên sờ cằm.
Nếu Tưởng gia đã muốn làm hậu thuẫn cho Tạ Dao, vậy đừng trách hắn lấy người bên đó ra xả giận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.