Chương 43: Tiêu Nguyên ôm nàng, không nỡ buông tay
Tiếu Giai Nhân
05/01/2016
Hắn nói hắn thích nàng, sắp tròn một năm rồi.
Ban đêm trời không có gió, chỉ có những tia sáng khẽ chớp động, nhìn chiếc khuyên tai mã não ánh đỏ nàng tự tay ném xuống giếng ngọc giờ lại bị hắn nắm trong tay, nhìn khuyên tai xong lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trái tim Tạ Lan Âm đập loạn, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn thật sự thích nàng lâu như vậy sao?
Ký ức quay lại, lúc mới gặp là bóng lưng lạnh lùng của hắn, là dáng vẻ cao ngạo nàng thoáng nhìn qua ngoài thành, là khi ở Đồng Sơn nàng cố gắng bóng gió, hắn lại bình tĩnh dặn dò nàng dưỡng thương, là lúc rời khỏi Tây An nàng không cam lòng nhìn về phía tường thành, chỉ thấy dân chúng ra ra vào vào, không hề có bóng dáng của hắn.
Nếu thực thích nàng, sao lại đối xử với nàng như thế?
Chẳng qua là sợ nàng không chịu giúp đỡ, nếu mới muốn dùng "Mỹ nhân kế" để dụ hoặc nàng thôi.
Tạ Lan Âm cười lạnh, hắn cũng quá coi trọng khuôn mặt của mình rồi.
"Ngươi..."
"Nàng hoài nghi ta muốn lợi dụng nàng sao?" Người muốn bày mưu tính kế làm chuyện lớn, nếu còn không nhìn ra tâm tư của một tiểu cô nương mười bốn tuổi thì Tiêu Nguyên đã không sống được đến bây giờ. Hắn cất chiếc khuyên tai, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, "Lúc nhặt được chiếc khuyên này, ta chỉ là thích giọng nói của nàng, cũng không nghĩ nhiều, sau này chúng ta lại nhiều lần xảo ngộ, ta lại hiểu rõ nàng hơn, dần dần trong lòng sinh ra tâm tư muốn cưới nàng. Nhưng mà ta đã dự tính dừng chân ở Tây An, mà nàng lại sắp trở lại Hàng Châu, tuổi cũng quá nhỏ, ta tự biết cửa hôn nhân này là vô vọng, cho nên mới không biểu lộ ra".
Thấy hắn nói năng hùng hồn đầy vẻ lý lẽ, rốt cuộc Tạ Lan Âm vẫn không tin tưởng, châm chọc nói: "Chẳng lẽ hiện tại ngươi cảm thấy có hy vọng sao?"
"Ta không xác định, nhưng vẫn muốn thử một lần".
Thấy nàng lui về sau hai bước, Tiêu Nguyên cũng không đuổi theo, chỉ thong dong nói: "Nếm trải nỗi khổ tương tư hơn nửa năm, từ miệng Hoài Chu biết được nàng sắp đến đây, ta liền hạ quyết tâm cho nàng biết, cho nên đêm Thượng Nguyên đó, ta cố ý đánh rơi khuyên tai, muốn xem thử tâm tình của nàng với ta thế nào. Mà khi đó người bạn cũ đó còn chưa tìm được ta, cho nên nàng không cần phải hoài nghi. Bây giờ nói chuyện ra này quả thật dễ khiến nàng hiểu lầm, nhưng ta phải giải thích tại sao ta tin nàng như vậy, nếu ngay cả cô gái mình yêu mến cũng không tin tưởng, thì còn gọi gì là thích chứ?"
Hắn chưa từng dỗ dành một cô gái nào, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết ăn ngay nói thật, ngoại trừ một số việc bắt buộc phải giấu giếm.
Thấy thái độ của hắn bình tĩnh như vậy, mở miệng tỏ tình mà giống như đã định liệu từ trước, không hề có sự khẩn trương lo lắng sẽ bị nàng cự tuyệt. Hắn không hồi hộp, Tạ Lan Âm càng không cảm thấy hắn thật lòng, hơn nữa khi nào bạn cũ của hắn đến, hắn chỉ cần mở miệng thay đổi một chút là được.
"Không cần phải thử, ta không thích huynh, còn mong Viên công tử trả lại khuyên tai cho ta", Tạ Lan Âm vươn tay, hướng hắn đòi đồ, "Huynh thật lòng cũng được, muốn lợi dụng cũng được, ta nợ huynh một ân tình, lần này ta nguyện ý hoàn trả, chỉ mong Viên công tử đừng nhắc đến những chuyện khác, sau khi chuyện này thành, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa".
Thanh âm của tiểu cô nương trời sinh đã nũng nịu, nói mấy lời lạnh lùng cũng cực kì khí phách, Tiêu Nguyên không ngờ bản thân bị cự tuyệt dứt khoát như vậy, nhíu mày hỏi: "Vì sao lại không thích?"
Hắn nhớ rõ lúc ở Đồng Sơn, lúc ánh mắt hai người gặp nhau, nàng đều đỏ mặt, vẻ thẹn thùng động lòng người, lúc nằm trên lưng hắn cũng nhẹ nhàng thì thầm, lúc đó cho dù không thích cũng vẫn nguyện ý thân cận với hắn, nhưng mà năm nay gặp lại, thái độ của nàng đột nhiên chuyển biến hoàn toàn.
"Bởi vì ta muốn nàng hát sao?" Tiêu Nguyên thấp giọng hỏi, đây là việc duy nhất hắn nghĩ mình đắc tội nàng, "Điều này thì nàng phải hiểu rõ chứ, ta thích giọng nói của nàng, lúc đó cho rằng sắp phải ly biệt, tất nhiên muốn được nghe nàng hát một khúc làm kỷ niệm, thật sự không có chút tâm tư khinh thị nào".
Thấy hắn cứ nhắc đi nhắc lại chuyện thích giọng nói của nàng, Tạ Lan Âm càng phản cảm, không thích con người nàng, thích thanh âm của nàng làm gì chứ?
"Trả khuyên tai cho ta", lười nhiều lời với hắn, Tạ Lan Âm lại vươn tay.
Tiêu Nguyên nhìn nàng, không hề nhúc nhích.
Tạ Lan Âm khẽ mím môi, xoay người rời đi, vừa mới động tay đã bị người ta nắm lấy.
"Rốt cuộc ta đã đắc tội nàng chỗ nào?" Giành cơ hội mở miệng trước nàng, Tiêu Nguyên tiến lên một bước, gần như sát vào người nàng, "Cho dù không thích cũng phải có lý do, nàng nói cho ta biết đi, chỉ cần ta có thể làm được thì ta sẽ sửa".
Hắn thích nàng, nếu chỉ vì chút tật xấu mà bị cô nương nhà người ta chán ghét vứt bỏ thì hắn nguyện ý sửa đổi.
"Buông ta ra!" Bị người ta động thủ động cước, Tạ Lan Âm giận giữ, cố gắng giãy khỏi tay hắn.
Thấy nàng dùng sức giãy dụa, Tiêu Nguyên biết bản thân đã đường đột, kịp thời buông tay ra, lại chặn trước nàng, ngữ khí thấp xuống, "Thực xin lỗi, ta"
"Nếu ngươi còn nói thêm một chữ nào, thì ta thà rằng bị ngươi mắng là kẻ vong ân phụ nghĩa, cũng sẽ không giúp ngươi nữa", Tạ Lan Âm lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước, không ngờ trời đêm tối tăm, không cẩn thận vấp phải một cái rễ cây, Tạ Lan Âm không hề chuẩn bị, liền lảo đảo ngã về phía trước.
Tiêu Nguyên nhanh tay nhanh mắt ôm lấy nàng, chưa đứng vững người trong lòng lại khẽ động, hắn liền giả như không đứng vững được ôm eo nhỏ của nàng ngã sang một bên, sợ đập vào đầu nàng, hắn lại lặng lẽ đỡ lấy gáy nàng.
Tự dưng té ngã trên mặt đất, Tạ Lan Âm thấy đau. Sau lưng bị đụng cũng đau, trên người cũng đau, bị hắn đè lên, thân hình cao lớn rắn chắc của nam nhân giống như bức tường, bao phủ hết người nàng.
"Ngươi..."
"Nàng luôn luôn không cẩn thận như vậy sao?" Tiêu Nguyên nhìn đôi mắt xinh đẹp đang phản chiếu những tia sáng long lanh của nàng, thấp giọng hỏi.
Đêm đen tĩnh lặng, nàng lại quá xinh đẹp, hắn kìm lòng không đậu liền cực kì ôn nhu.
Nghe thấy ngữ khí hơi chút trách cứ lại ẩn chứa đầy sự thân mật của hắn, Tạ Lan Âm thẹn quá thành giận, một bên vừa đẩy, một bên vừa đuổi hắn, "Ngươi mau đứng lên!"
Vóc người nàng nhỏ xinh, Tiêu Nguyên cực kì luyến tiếc xúc cảm mềm mại này, lại sợ đè hỏng nàng, lưu luyến thêm một lát liền cực kì quân tử ngồi dậy, đưa tay đỡ nàng, thân thiết hỏi: "Không ngã đau chứ?"
"Không cần ngươi quan tâm!" Tạ Lan Âm đẩy tay hắn ra, tự mình đứng dậy.
Tiêu Nguyên cũng không ngăn cản, lại giúp nàng chỉnh lại áo choàng.
Tạ Lan Âm đứng dậy nhanh, lại bị hắn kéo như vậy, không khống chế được lại ngã xuống, vừa vặn rơi vào trong lòng nam nhân. Trong đầu khẽ ong một cái, Tạ Lan Âm chỉ cảm thấy dường như huyết khí trong người đã dồn hết lên mặt, không biết mở miệng giải thích thế nào, chỉ muốn đẩy hắn đứng lên.
"Lan Âm..."
Được ôm như vậy so với việc đè lên nàng còn hưởng thụ hơn, Tiêu Nguyên không nỡ buông tay, hai tay lại ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, cằm đặt lên bả vai gầy yếu của nàng, giống như lúc trước nàng nằm trên lưng hắn nghiêng đầu hỏi nàng, "Lan Âm, ta thực sự thích nàng, nàng nói cho ta biết đi, ta đã chọc nàng mất hứng lúc nào vậy?"
Hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả tới mặt nàng, trái tim Tạ Lan Âm đập tình thịch, không biết là do hai lần hoảng hồn vừa rồi chưa bình tĩnh được, hay là do tư thế quá mức thân mật lúc này. Vòng tay ôm ấp ấm áp như vậy, giữa đêm khuya quạnh quẽ cuối xuân, nàng vậy mà có chút không muốn rời đi, nhưng mà không được, sao nàng có thể để một nam nhân ôm mình như vậy chứ?
Sự xấu hổ xen lẫn uất ức, nghĩ muốn mặc kệ nhưng lại không dám, những cảm xúc phức tạp không thể nói rõ trong lòng, sự xa lạ quá mức mạnh mẽ ào đến khiến ánh mắt Tạ Lan Âm cay cay, nhịn không được rơi nước mắt, "Huynh buông ta ra..."
Tiểu cô nương khóc cực kì đáng thương, Tiêu Nguyên nghĩ rằng hành động của bản thân đã dọa đến nàng, dù sao nàng cũng là cô nương quan gia trong sạch, hắn cứ ôm ôm ấp ấp như vậy quả thật không ổn, cho nên vội vàng đỡ nàng đứng dậy. Nàng cũng không ngẩng đầu lên lập tức rời đi, Tiêu Nguyên không dám ngăn cản, vội vã nói: "Chờ ta xác định được ngày ra tay, sẽ lại thông báo cho nàng".
Đến tận lúc rời đi thì thứ hắn quan tâm nhất vẫn là chuyện công đạo kia, Tạ Lan Âm cười lạnh trong lòng, lau nước mắt bước đi, rất nhanh đã vào đến cửa, cùng lúc đó Anh Ca cũng ra đón nàng. Tạ Lan Âm cảm thẩy uất ức một lúc, bây giờ đã bình tĩnh hơn, đi thẳng vào nội thất, cởi áo choàng xuống liền chui vào chăn, tránh để Anh Ca nhìn ra sự khác thường.
Anh Ca ngáp liên tục hai cái, lơ mơ đem chiếc áo choàng của tiểu thư phủ lên bình phong, sau đó thổi tắt nến đi ra ngoài.
Trong viện, Tiêu Nguyên đứng trước khuê phòng của cô gái một lúc lâu mới rời đi, tâm tình cực kì phức tạp.
Nàng đồng ý giúp đỡ, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng phản cảm hắn như vậy làm hắn không ngờ tới.
Là tại bản thân hắn khiến người ta căm ghét hay là do hắn chọn thời cơ không tốt đây?
Ban đêm nằm trên giường, Tiêu Nguyên mất ngủ.
Tạ Lan Âm cũng không tốt hơn hắn là bao, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.
Nàng không hiểu được bản thân rốt cuộc bị làm sao, rõ ràng đã quyết định phải quên hắn đi, đến kinh thành chọn một công tử thế gia xuất thân cao quý làm phu nhân, nhưng hắn vừa tới quấy rầy, nàng lập tức rối loạn trận tuyến.
Ngủ không tốt, buổi sáng thức dậy, tầm mắt lờ mờ, ánh mắt hơi sưng.
Tang Chi thấy thế kinh ngạc, "Tiểu thư không thoải mái sao ạ?"
Anh Ca đem chuyện này quy kết tại cô nương nửa đêm tự giày vò, nhỏ giọng làu bàu: "Tối hôm qua tiểu thư không nên đi đếm sao!"
Tạ Lan Âm đang lo không lấy được cớ, nghe thấy lời nói của Anh Ca, sợ bị mẫu thân nhìn ra, cho nên nàng không tới tiền viện dùng điểm tâm, tự mình tùy tiện ăn một chút sau đó nằm lên giường ngủ thêm một chút. Tưởng thị lo lắng cho con gái nhỏ, cùng Tạ Lan Kiều qua thăm nàng, nghe thấy Anh Ca giải thích xong, hai mẹ con mới liếc nhau một cái, yên tâm rời đi.
Tạ Lan Kiều đi tìm Tưởng Hành Chu, Tưởng thị trở về Hương Viên của mình.
Vừa bước vào phòng, nha hoàn Ngọc Trản đã đưa một bái thiếp lên, "Phu nhân, Bình Tây Hầu phủ mới bảo người đưa qua".
Tưởng thị nhận lấy bái thiếp, ngồi xuống ghế tựa xem, xem xong nở nụ cười: "Thẩm tiểu thư mời hai vị cô nương nhà ta mùng bảy qua đó thưởng mai".
Vị Hầu phu nhân kia đúng là khách khí, mấy ngày trước mới nói để mấy tiểu cô nương kết giao, hôm nay đã thật sự đưa bái thiếp tới.
Bình Tây Hầu phủ.
Thẩm Diệu mười lăm tuổi ôm một con chó lông trắng như tuyết ngồi cạnh mẫu thân, nghe bọn nha hoàn bẩm báo xong, nàng tò mò hỏi thăm: "Tính cách hai vị tiểu thư nhà họ Tạ kia thế nào vậy? Mẫu thân đừng có bất kể dạng người gì cũng bắt con gặp đó, nghe nói mấy cô nương phía nam đều yếu đuối, đi vài bước đã kêu mệt, nếu thực như vậy, con cũng chả chơi được với mấy nàng đâu".
Nàng là tiểu thư có thân phận cao quý nhất thành Tây An, đi chỗ nào cũng được người ta tâng bốc, khó tránh khỏi tính tình có chút ngạo mạn.
Mạnh thị cũng không cảm thấy có gì không ổn, con gái ruột như thế nào thì bà cũng thích. Nhìn nữ nhi, bà thở dài nói: "Nhị tiểu thư Tạ Lan Kiều giỏi việc buôn bán, không chịu làm chuyện đàng hoàng, Ngũ tiểu thư Tạ Lan Âm cũng không sai biệt so với con lắm, nũng nịu thích làm nũng, nương cũng không quá thích. Chẳng qua tổ phụ của các nàng cũng có bản lĩnh, cha con dặn ta không được lạnh nhạt với họ, Diệu Diệu chịu ủy khuất một chút đi, chờ các nàng đến, dẫn các nàng dạo mấy vòng trong hoa viên, làm hết cấp bậc lễ nghĩa là được".
Thẩm Diệu vừa nghe thấy, liền biết bản thân sẽ không thích hai vị tiểu thư Tạ gia kia, cảm thấy cực kì xúi quẩy, nhưng nghĩ lại đây là chủ ý của phụ thân, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, "Giữa tháng là sinh thần của phụ thân rồi, nương đã chuẩn bị gì để chúc mừng phụ thân chưa? Lại mời đoàn kịch về sao?"
Đang nói chuyện vui nhưng Mạnh thị lại nhíu mày lại.
Chúc mừng sinh nhật cái gì chứ? Cho dù bà có sắp xếp thế nào, ông ta cũng đâu có cảm kích, sẽ không mang bà xuất môn du ngoạn, mà chỉ bồi cái nữ nhân kia thôi.
Càng nghĩ càng nghẹn khuất.
Chủ mẫu bị sủng thiếp làm ấm ức là chuyện thường, nhưng ngay cả mặt sủng thiếp cũng chưa nhìn thấy qua chắc cũng chỉ có mình bà!
Mạnh thị âm thầm cắn răng, quay đầu nhìn thấy con gái đang trêu chọc con chó, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế sách.
Thẩm Tiệp không cho bà đến Mai Các, nhưng nếu người ngoài không hiểu quy củ tự tiện xông vào thì cũng không liên quan đến bà đi?
Mà hai tỷ muội Tạ gia chọc trượng phu không vui, khi đó dù trưởng tử có tâm tư gì với Tạ Lan Kiều, thấy phụ thân không thích, nó cũng phải chặt đứt.
Ban đêm trời không có gió, chỉ có những tia sáng khẽ chớp động, nhìn chiếc khuyên tai mã não ánh đỏ nàng tự tay ném xuống giếng ngọc giờ lại bị hắn nắm trong tay, nhìn khuyên tai xong lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trái tim Tạ Lan Âm đập loạn, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn thật sự thích nàng lâu như vậy sao?
Ký ức quay lại, lúc mới gặp là bóng lưng lạnh lùng của hắn, là dáng vẻ cao ngạo nàng thoáng nhìn qua ngoài thành, là khi ở Đồng Sơn nàng cố gắng bóng gió, hắn lại bình tĩnh dặn dò nàng dưỡng thương, là lúc rời khỏi Tây An nàng không cam lòng nhìn về phía tường thành, chỉ thấy dân chúng ra ra vào vào, không hề có bóng dáng của hắn.
Nếu thực thích nàng, sao lại đối xử với nàng như thế?
Chẳng qua là sợ nàng không chịu giúp đỡ, nếu mới muốn dùng "Mỹ nhân kế" để dụ hoặc nàng thôi.
Tạ Lan Âm cười lạnh, hắn cũng quá coi trọng khuôn mặt của mình rồi.
"Ngươi..."
"Nàng hoài nghi ta muốn lợi dụng nàng sao?" Người muốn bày mưu tính kế làm chuyện lớn, nếu còn không nhìn ra tâm tư của một tiểu cô nương mười bốn tuổi thì Tiêu Nguyên đã không sống được đến bây giờ. Hắn cất chiếc khuyên tai, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng, "Lúc nhặt được chiếc khuyên này, ta chỉ là thích giọng nói của nàng, cũng không nghĩ nhiều, sau này chúng ta lại nhiều lần xảo ngộ, ta lại hiểu rõ nàng hơn, dần dần trong lòng sinh ra tâm tư muốn cưới nàng. Nhưng mà ta đã dự tính dừng chân ở Tây An, mà nàng lại sắp trở lại Hàng Châu, tuổi cũng quá nhỏ, ta tự biết cửa hôn nhân này là vô vọng, cho nên mới không biểu lộ ra".
Thấy hắn nói năng hùng hồn đầy vẻ lý lẽ, rốt cuộc Tạ Lan Âm vẫn không tin tưởng, châm chọc nói: "Chẳng lẽ hiện tại ngươi cảm thấy có hy vọng sao?"
"Ta không xác định, nhưng vẫn muốn thử một lần".
Thấy nàng lui về sau hai bước, Tiêu Nguyên cũng không đuổi theo, chỉ thong dong nói: "Nếm trải nỗi khổ tương tư hơn nửa năm, từ miệng Hoài Chu biết được nàng sắp đến đây, ta liền hạ quyết tâm cho nàng biết, cho nên đêm Thượng Nguyên đó, ta cố ý đánh rơi khuyên tai, muốn xem thử tâm tình của nàng với ta thế nào. Mà khi đó người bạn cũ đó còn chưa tìm được ta, cho nên nàng không cần phải hoài nghi. Bây giờ nói chuyện ra này quả thật dễ khiến nàng hiểu lầm, nhưng ta phải giải thích tại sao ta tin nàng như vậy, nếu ngay cả cô gái mình yêu mến cũng không tin tưởng, thì còn gọi gì là thích chứ?"
Hắn chưa từng dỗ dành một cô gái nào, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết ăn ngay nói thật, ngoại trừ một số việc bắt buộc phải giấu giếm.
Thấy thái độ của hắn bình tĩnh như vậy, mở miệng tỏ tình mà giống như đã định liệu từ trước, không hề có sự khẩn trương lo lắng sẽ bị nàng cự tuyệt. Hắn không hồi hộp, Tạ Lan Âm càng không cảm thấy hắn thật lòng, hơn nữa khi nào bạn cũ của hắn đến, hắn chỉ cần mở miệng thay đổi một chút là được.
"Không cần phải thử, ta không thích huynh, còn mong Viên công tử trả lại khuyên tai cho ta", Tạ Lan Âm vươn tay, hướng hắn đòi đồ, "Huynh thật lòng cũng được, muốn lợi dụng cũng được, ta nợ huynh một ân tình, lần này ta nguyện ý hoàn trả, chỉ mong Viên công tử đừng nhắc đến những chuyện khác, sau khi chuyện này thành, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa".
Thanh âm của tiểu cô nương trời sinh đã nũng nịu, nói mấy lời lạnh lùng cũng cực kì khí phách, Tiêu Nguyên không ngờ bản thân bị cự tuyệt dứt khoát như vậy, nhíu mày hỏi: "Vì sao lại không thích?"
Hắn nhớ rõ lúc ở Đồng Sơn, lúc ánh mắt hai người gặp nhau, nàng đều đỏ mặt, vẻ thẹn thùng động lòng người, lúc nằm trên lưng hắn cũng nhẹ nhàng thì thầm, lúc đó cho dù không thích cũng vẫn nguyện ý thân cận với hắn, nhưng mà năm nay gặp lại, thái độ của nàng đột nhiên chuyển biến hoàn toàn.
"Bởi vì ta muốn nàng hát sao?" Tiêu Nguyên thấp giọng hỏi, đây là việc duy nhất hắn nghĩ mình đắc tội nàng, "Điều này thì nàng phải hiểu rõ chứ, ta thích giọng nói của nàng, lúc đó cho rằng sắp phải ly biệt, tất nhiên muốn được nghe nàng hát một khúc làm kỷ niệm, thật sự không có chút tâm tư khinh thị nào".
Thấy hắn cứ nhắc đi nhắc lại chuyện thích giọng nói của nàng, Tạ Lan Âm càng phản cảm, không thích con người nàng, thích thanh âm của nàng làm gì chứ?
"Trả khuyên tai cho ta", lười nhiều lời với hắn, Tạ Lan Âm lại vươn tay.
Tiêu Nguyên nhìn nàng, không hề nhúc nhích.
Tạ Lan Âm khẽ mím môi, xoay người rời đi, vừa mới động tay đã bị người ta nắm lấy.
"Rốt cuộc ta đã đắc tội nàng chỗ nào?" Giành cơ hội mở miệng trước nàng, Tiêu Nguyên tiến lên một bước, gần như sát vào người nàng, "Cho dù không thích cũng phải có lý do, nàng nói cho ta biết đi, chỉ cần ta có thể làm được thì ta sẽ sửa".
Hắn thích nàng, nếu chỉ vì chút tật xấu mà bị cô nương nhà người ta chán ghét vứt bỏ thì hắn nguyện ý sửa đổi.
"Buông ta ra!" Bị người ta động thủ động cước, Tạ Lan Âm giận giữ, cố gắng giãy khỏi tay hắn.
Thấy nàng dùng sức giãy dụa, Tiêu Nguyên biết bản thân đã đường đột, kịp thời buông tay ra, lại chặn trước nàng, ngữ khí thấp xuống, "Thực xin lỗi, ta"
"Nếu ngươi còn nói thêm một chữ nào, thì ta thà rằng bị ngươi mắng là kẻ vong ân phụ nghĩa, cũng sẽ không giúp ngươi nữa", Tạ Lan Âm lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước, không ngờ trời đêm tối tăm, không cẩn thận vấp phải một cái rễ cây, Tạ Lan Âm không hề chuẩn bị, liền lảo đảo ngã về phía trước.
Tiêu Nguyên nhanh tay nhanh mắt ôm lấy nàng, chưa đứng vững người trong lòng lại khẽ động, hắn liền giả như không đứng vững được ôm eo nhỏ của nàng ngã sang một bên, sợ đập vào đầu nàng, hắn lại lặng lẽ đỡ lấy gáy nàng.
Tự dưng té ngã trên mặt đất, Tạ Lan Âm thấy đau. Sau lưng bị đụng cũng đau, trên người cũng đau, bị hắn đè lên, thân hình cao lớn rắn chắc của nam nhân giống như bức tường, bao phủ hết người nàng.
"Ngươi..."
"Nàng luôn luôn không cẩn thận như vậy sao?" Tiêu Nguyên nhìn đôi mắt xinh đẹp đang phản chiếu những tia sáng long lanh của nàng, thấp giọng hỏi.
Đêm đen tĩnh lặng, nàng lại quá xinh đẹp, hắn kìm lòng không đậu liền cực kì ôn nhu.
Nghe thấy ngữ khí hơi chút trách cứ lại ẩn chứa đầy sự thân mật của hắn, Tạ Lan Âm thẹn quá thành giận, một bên vừa đẩy, một bên vừa đuổi hắn, "Ngươi mau đứng lên!"
Vóc người nàng nhỏ xinh, Tiêu Nguyên cực kì luyến tiếc xúc cảm mềm mại này, lại sợ đè hỏng nàng, lưu luyến thêm một lát liền cực kì quân tử ngồi dậy, đưa tay đỡ nàng, thân thiết hỏi: "Không ngã đau chứ?"
"Không cần ngươi quan tâm!" Tạ Lan Âm đẩy tay hắn ra, tự mình đứng dậy.
Tiêu Nguyên cũng không ngăn cản, lại giúp nàng chỉnh lại áo choàng.
Tạ Lan Âm đứng dậy nhanh, lại bị hắn kéo như vậy, không khống chế được lại ngã xuống, vừa vặn rơi vào trong lòng nam nhân. Trong đầu khẽ ong một cái, Tạ Lan Âm chỉ cảm thấy dường như huyết khí trong người đã dồn hết lên mặt, không biết mở miệng giải thích thế nào, chỉ muốn đẩy hắn đứng lên.
"Lan Âm..."
Được ôm như vậy so với việc đè lên nàng còn hưởng thụ hơn, Tiêu Nguyên không nỡ buông tay, hai tay lại ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, cằm đặt lên bả vai gầy yếu của nàng, giống như lúc trước nàng nằm trên lưng hắn nghiêng đầu hỏi nàng, "Lan Âm, ta thực sự thích nàng, nàng nói cho ta biết đi, ta đã chọc nàng mất hứng lúc nào vậy?"
Hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả tới mặt nàng, trái tim Tạ Lan Âm đập tình thịch, không biết là do hai lần hoảng hồn vừa rồi chưa bình tĩnh được, hay là do tư thế quá mức thân mật lúc này. Vòng tay ôm ấp ấm áp như vậy, giữa đêm khuya quạnh quẽ cuối xuân, nàng vậy mà có chút không muốn rời đi, nhưng mà không được, sao nàng có thể để một nam nhân ôm mình như vậy chứ?
Sự xấu hổ xen lẫn uất ức, nghĩ muốn mặc kệ nhưng lại không dám, những cảm xúc phức tạp không thể nói rõ trong lòng, sự xa lạ quá mức mạnh mẽ ào đến khiến ánh mắt Tạ Lan Âm cay cay, nhịn không được rơi nước mắt, "Huynh buông ta ra..."
Tiểu cô nương khóc cực kì đáng thương, Tiêu Nguyên nghĩ rằng hành động của bản thân đã dọa đến nàng, dù sao nàng cũng là cô nương quan gia trong sạch, hắn cứ ôm ôm ấp ấp như vậy quả thật không ổn, cho nên vội vàng đỡ nàng đứng dậy. Nàng cũng không ngẩng đầu lên lập tức rời đi, Tiêu Nguyên không dám ngăn cản, vội vã nói: "Chờ ta xác định được ngày ra tay, sẽ lại thông báo cho nàng".
Đến tận lúc rời đi thì thứ hắn quan tâm nhất vẫn là chuyện công đạo kia, Tạ Lan Âm cười lạnh trong lòng, lau nước mắt bước đi, rất nhanh đã vào đến cửa, cùng lúc đó Anh Ca cũng ra đón nàng. Tạ Lan Âm cảm thẩy uất ức một lúc, bây giờ đã bình tĩnh hơn, đi thẳng vào nội thất, cởi áo choàng xuống liền chui vào chăn, tránh để Anh Ca nhìn ra sự khác thường.
Anh Ca ngáp liên tục hai cái, lơ mơ đem chiếc áo choàng của tiểu thư phủ lên bình phong, sau đó thổi tắt nến đi ra ngoài.
Trong viện, Tiêu Nguyên đứng trước khuê phòng của cô gái một lúc lâu mới rời đi, tâm tình cực kì phức tạp.
Nàng đồng ý giúp đỡ, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng phản cảm hắn như vậy làm hắn không ngờ tới.
Là tại bản thân hắn khiến người ta căm ghét hay là do hắn chọn thời cơ không tốt đây?
Ban đêm nằm trên giường, Tiêu Nguyên mất ngủ.
Tạ Lan Âm cũng không tốt hơn hắn là bao, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.
Nàng không hiểu được bản thân rốt cuộc bị làm sao, rõ ràng đã quyết định phải quên hắn đi, đến kinh thành chọn một công tử thế gia xuất thân cao quý làm phu nhân, nhưng hắn vừa tới quấy rầy, nàng lập tức rối loạn trận tuyến.
Ngủ không tốt, buổi sáng thức dậy, tầm mắt lờ mờ, ánh mắt hơi sưng.
Tang Chi thấy thế kinh ngạc, "Tiểu thư không thoải mái sao ạ?"
Anh Ca đem chuyện này quy kết tại cô nương nửa đêm tự giày vò, nhỏ giọng làu bàu: "Tối hôm qua tiểu thư không nên đi đếm sao!"
Tạ Lan Âm đang lo không lấy được cớ, nghe thấy lời nói của Anh Ca, sợ bị mẫu thân nhìn ra, cho nên nàng không tới tiền viện dùng điểm tâm, tự mình tùy tiện ăn một chút sau đó nằm lên giường ngủ thêm một chút. Tưởng thị lo lắng cho con gái nhỏ, cùng Tạ Lan Kiều qua thăm nàng, nghe thấy Anh Ca giải thích xong, hai mẹ con mới liếc nhau một cái, yên tâm rời đi.
Tạ Lan Kiều đi tìm Tưởng Hành Chu, Tưởng thị trở về Hương Viên của mình.
Vừa bước vào phòng, nha hoàn Ngọc Trản đã đưa một bái thiếp lên, "Phu nhân, Bình Tây Hầu phủ mới bảo người đưa qua".
Tưởng thị nhận lấy bái thiếp, ngồi xuống ghế tựa xem, xem xong nở nụ cười: "Thẩm tiểu thư mời hai vị cô nương nhà ta mùng bảy qua đó thưởng mai".
Vị Hầu phu nhân kia đúng là khách khí, mấy ngày trước mới nói để mấy tiểu cô nương kết giao, hôm nay đã thật sự đưa bái thiếp tới.
Bình Tây Hầu phủ.
Thẩm Diệu mười lăm tuổi ôm một con chó lông trắng như tuyết ngồi cạnh mẫu thân, nghe bọn nha hoàn bẩm báo xong, nàng tò mò hỏi thăm: "Tính cách hai vị tiểu thư nhà họ Tạ kia thế nào vậy? Mẫu thân đừng có bất kể dạng người gì cũng bắt con gặp đó, nghe nói mấy cô nương phía nam đều yếu đuối, đi vài bước đã kêu mệt, nếu thực như vậy, con cũng chả chơi được với mấy nàng đâu".
Nàng là tiểu thư có thân phận cao quý nhất thành Tây An, đi chỗ nào cũng được người ta tâng bốc, khó tránh khỏi tính tình có chút ngạo mạn.
Mạnh thị cũng không cảm thấy có gì không ổn, con gái ruột như thế nào thì bà cũng thích. Nhìn nữ nhi, bà thở dài nói: "Nhị tiểu thư Tạ Lan Kiều giỏi việc buôn bán, không chịu làm chuyện đàng hoàng, Ngũ tiểu thư Tạ Lan Âm cũng không sai biệt so với con lắm, nũng nịu thích làm nũng, nương cũng không quá thích. Chẳng qua tổ phụ của các nàng cũng có bản lĩnh, cha con dặn ta không được lạnh nhạt với họ, Diệu Diệu chịu ủy khuất một chút đi, chờ các nàng đến, dẫn các nàng dạo mấy vòng trong hoa viên, làm hết cấp bậc lễ nghĩa là được".
Thẩm Diệu vừa nghe thấy, liền biết bản thân sẽ không thích hai vị tiểu thư Tạ gia kia, cảm thấy cực kì xúi quẩy, nhưng nghĩ lại đây là chủ ý của phụ thân, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, "Giữa tháng là sinh thần của phụ thân rồi, nương đã chuẩn bị gì để chúc mừng phụ thân chưa? Lại mời đoàn kịch về sao?"
Đang nói chuyện vui nhưng Mạnh thị lại nhíu mày lại.
Chúc mừng sinh nhật cái gì chứ? Cho dù bà có sắp xếp thế nào, ông ta cũng đâu có cảm kích, sẽ không mang bà xuất môn du ngoạn, mà chỉ bồi cái nữ nhân kia thôi.
Càng nghĩ càng nghẹn khuất.
Chủ mẫu bị sủng thiếp làm ấm ức là chuyện thường, nhưng ngay cả mặt sủng thiếp cũng chưa nhìn thấy qua chắc cũng chỉ có mình bà!
Mạnh thị âm thầm cắn răng, quay đầu nhìn thấy con gái đang trêu chọc con chó, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế sách.
Thẩm Tiệp không cho bà đến Mai Các, nhưng nếu người ngoài không hiểu quy củ tự tiện xông vào thì cũng không liên quan đến bà đi?
Mà hai tỷ muội Tạ gia chọc trượng phu không vui, khi đó dù trưởng tử có tâm tư gì với Tạ Lan Kiều, thấy phụ thân không thích, nó cũng phải chặt đứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.