Mỹ Nhân Kiều

Chương 72: Vừa đẹp vừa dịu dàng

Tiếu Giai Nhân

01/05/2018

Đầu năm cuối năm là thời điểm rất nhiều yến tiệc, mười lần thì đến chín lần hai tỷ muội Tạ Lan Đình, Tạ Lan Nguyệt đều từ chối, Tạ Lan Âm liền trở thành người bận rộn, mẫu thân đi đâu nàng liên theo đó, tính từ tháng giêng đã đến hơn mười nhà quan viên làm khách, đi lại nhiều nên cũng nhận thức được vài vị khuê tú.

Vào tháng hai, thời tiết dần ấm áp, những hàng liễu bắt đầu thay lá xanh mướt.

“Nương, giá y của đại tỷ đã thêu xong rồi sao?” Tạ Lan Âm nhẹ nhàng đi vào phòng mẫu thân, thấy trên sạp có một bộ giá y đỏ thẫm, hai mắt lập tức sáng lên, bước tới sờ thử.

Bình thường giá y đều do tự tay tân nương tử thêu, nhưng Tạ Lan Đình không thêu thùa may vá nên đành do vị mẫu thân là Tưởng thị ra tay.

Tưởng thị cũng cam tâm tình nguyện, cười cười nhìn bộ giá y đến tận hoàng hôn hôm qua mới làm xong, gật đầu nói: “Đúng vậy, buổi chiều đại tỷ con trở về, nhớ bảo nó thử xem, hẳn là cũng không kém đâu.”

Tạ Lan Âm vuốt ve bộ y phục tinh xảo mềm mại, tưởng tượng đến dáng vẻ trưởng tỷ mặc giá y, nhìn không được thấy vui vẻ thay nàng ấy. Dưới sự thúc giục của Tiết Cửu, tháng chạp năm trước rốt cuộc cũng chính thức định xuống việc hôn nhân này, tuổi của đại tỷ cũng không còn nhỏ nên quyết định tổ chức đại hôn vào tháng năm. Người nhà đều bận rộn thay trưởng tỷ, chỉ có tỷ ấy là giống như người không có việc gì, cả ngày không thấy mặt, cũng không biết là đang vội làm gì nữa.

Tưởng thị biết, xoa đầu con gái nhỏ, khe khẽ thở dài.

Từ nhỏ trưởng nữ đã không chịu ngồi yên, nhưng kinh thành quy củ sâm nghiêm, Binh bộ không có khả năng cho một nữ tử chức quan võ, trưởng nữ lại không thích chuyện hậu trạch, trượng phu liền vụng trộm an bài cho nó chút chuyện để làm, sau đó lại nói với bà, đợi nữ nhi cùng Tiết Cửu thành thân xong sẽ an bài để Tiết Cửu ra ngoài, đến nơi “trời cao mà hoàng đế thì ở xa*“, Tiết Cửu trấn thủ ở đó, ngược lại có thể dung túng cho thê tử tiếp tục tham gia quân đội.

*nguyên văn là “thiên cao hoàng đế viễn”.

Mười mấy năm trước, người ngoài đều nói bà không sinh được con trai, hiện tại ngẫm lại, trưởng nữ có khác gì con trai đâu chứ?

Trong phòng truyền đến thanh âm y y a a của Tấn Bắc, Tưởng thị vội vàng đứng lên, giao giá y cho Ngọc Trản cất giữ, thấp giọng dặn dò tiểu nữ nhi: “Hôm nay cũng may có con dỗ đệ đệ, ta còn phải căn chuẩn thời gian để thêu khăn voan cho xong, con nhớ nhìn nó, đừng để nó lại quấy rối ta.”

Con trai mới chín tháng, bước đi còn chập chừng nhưng bò cực nhanh, cũng không thích chơi với nhũ mẫu, nếu không phải có tiểu nữ nhi dỗ dành, căn bản Tưởng thị không có thời gian thêu giá y.

Tạ Lan Âm cười cười đồng ý, quay người lại đã thấy nhũ mẫu đang bế đệ đệ đi ra, Tấn Bắc nhìn thấy tỷ tỷ, vui mừng khuơ khuơ bàn tay béo, Tạ Lan Âm thuần thục nhận lấy đệ đệ, giúp tên tiểu gia hoả mặc áo khoác , rồi đặt bé vào xe đẩy bằng gỗ, đi ra ngoài.

Đi đến cửa viện, trùng hợp gặp hai tỷ muội Tạ Lan Nguyệt, mọi người liền cùng đi đến hoa viên dạo chơi.

Hoa mai trong viện đã sớm nở, tỷ muội cùng đi sang đó.

Đến nơi, Tạ Lan Âm nắm tay đệ đệ giúp bé tập đi, đi một lúc tiểu gia hoả liền đòi về xe đẩy, có Lan Bảo ở bên cạnh chú ý, nàng liền cùng Tạ Lan Nguyệt đến băng ghế mà đám nha hoàn đã lau sạch trước đó để nghỉ ngơi. Lan Bảo đã hiểu chuyện, dẫn Tấn Bắc đi hơi xa một chút đã lập tức vòng lại, hai đại cô nương liếc mắt là có thế thấy.

“Lan Bảo mỗi ngày đều giúp muội dỗ Tấn Bắc, có phải muội nên trả công cho chúng ta không?” Tạ Lan Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của muội muội, trêu ghẹo.

Tạ Lan Âm cười cười nói lại, “Tấn Bắc mỗi ngày đều giúp Lan Bảo vui vẻ, nếu nhắc đến chuyện cũng tiền công, cũng nên là tỷ trả cho chúng ta chứ?”

“Quỷ hẹp hòi!” Tạ Lan Nguyệt làm bộ muốn đánh nàng, nhưng vừa mới xoay người đã thấy tiểu nha hoàn bên kia đang dẫn một thiếu niên mặc hoa phục đi tới, mặt không khỏi đỏ lên, lập tức quay người lại, làm bộ đang nhìn đệ đệ muội muội.

Tạ Lan Âm thấy không bình thường, nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy biểu ca Đương Triển đang đi tới, một thân trường bào cổ tròn màu trắng, bên hông thắt một miếng ngọc bội xanh biếc, lúc bước đi khuôn mặt mang ý cười, tuấn lãng tao nhã.

“Sao Triển biểu ca lại đến đây?” Tạ Lan Âm tươi cười đứng lên, chào hỏi vị biểu ca không quá thân quen.

“Mẫu thân ta nói lúc ban ngày gặp ba tỷ muội, liền bảo ta đến đón các muội, vừa rồi nghe mợ nói Lan Âm đến hoa viên nên ta liền qua bên này tìm.” Giọng nói của Đường Triển trong trẻo, lúc đi đến gần, phảng phất như mới nhìn thấy Tạ Lan Nguyệt, cười nói: “Hoá ra Tứ muội muội cũng ở đây.”



Tạ Lan Nguyệt từ lúc đường muội đứng dậy liền đứng lên theo, liếc nhanh Đường Triển một cái, hơi đỏ mặt nói: “Nếu Triển biểu ca có việc cần nói với Lan Âm thì ta đi trước.”

Nói xong liền quay đầu gọi muội muội.

Lan Bảo còn chưa có chơi đã, dắt Tấn Bắc chậm rì đi tới, nhỏ giọng than thở: “Ta còn muốn chơi với Tấn Bắc, tỷ tỷ cứ về trước đi.”

Tạ Lan Nguyệt còn muốn khuyên muội muội, Đường Triển liền bước tới bế tiểu biểu đệ lên, tròng mắt đen nhìn nàng nói: “Ta với Lan Âm chỉ tuỳ tiện tán gẫu một chút, nếu Tứ muội muội không bận thì ở lại cùng ngắm hoa đi, hiếm khi ánh nắng lại đẹp như hôm nay.”

Ánh mắt thiếu niên như nước, Tạ Lan Nguyệt cúi đầu nắm chặt chiếc khắn trong tay, lại ngồi xuống.

Đường Triển vẫn nhìn nàng chằm chằm, khó lắm mới gặp được một lần, hắn không nỡ dời mắt đi.

Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy mãi, Tạ Lan Nguyệt càng không được tự nhiên, chợt đứng bậtdậy, nắm tay muội muội nói: “Vậy hai người nói chuyện đi, ta đưa Lan Bảo đi hái mấy đoá hoa.” Lúc này cũng không cho Lan Bảo cơ hội từ chối, kéo tay muội muội rời đi, Lan Bảo cũng thích hoa mai, liền không phản đối, chỉ quay đầu nhìn Tấn Bắc vẫy vẫy tay.

Tạ Lan Âm chầm chập ngồi xuống, thấy biểu ca vẫn nhìn theo Tạ Lan Nguyệt đã đi xa không chớp mắt, khẽ xuỳ một tiếng, giọng nói cố ý chua chua: “Ta còn đang cảm thấy kỳ quái, rõ ràng lúc trước đã nói rõ với cô rồi, chờ đại tỷ xuát giá sẽ qua ở mấy ngày, thế nào mà tự dưng bây giờ cô lại bảo biểu ca tới đón ta, hoá ra là do biểu ca kiếm cớ.”

Đường Triển có chuyện thỉnh cầu tiểu biểu muội, căn bản cũng không tính giấu diếm nàng, ôm Tấn Bắc ngồi xuống bên cạnh Tạ Lan Âm, thấp giọng nói: “Lan Âm đúng là thông mình, cái gì cũng không gạt được muội hết, vậy về sau trước mặt nương ta, nói thêm mấy lời hay cho Lan Nguyệt nhé?”

Mẫu thân căm thù Trần thị cùng ba đứa con của bà ta, Đường Triển biết, nếu là Tạ Lan Vi do Nhị phu nhân sinh ra, hắn chắc chắn sẽ không thích, nhưng hắn lại thích cô nương hoạt bát đáng yêu của Tam phòng là Lan Nguyệt, đã động tâm từ hai năm trước, kìm lòng không nổi. Lén lút nói với phụ thân, ông cũng không phản đối, chỉ bảo hắn cố gắng dỗ dành mẫu thân, Đường Triển từng uyển chuyển ám chỉ một lần, ai ngờ mẫu thân lại cự tuyệt ngay lập tức. Bây giờ Lan Nguyệt đã mười lăm, chuyện giữa nàng và mẫu thân không thể kéo dài nữa, hiện tại hắn chỉ có thể đặt hi vọng vào tiểu biểu muội vẫn luôn am hiểu chuyện làm trưởng bối vui lòng này.

“Vậy huynh nói cho ta biết, hai người ở cùng một chỗ như thế nào?” Muốn nàng giúp đỡ, đương nhiên phải thẳng thắn rồi.

Tiểu biểu muội dễ nói chuyện, Đường Triền cười khẽ, “Ta ôm Tấn Bắc đi hái hoa trước đã, ngày khác lại nói muội.”

Cơ hội gặp tiểu biểu muội còn nhiều, nhưng được ở cùng với Lan Nguyệt lại khó khăn, Đường Triển không muốn lãng phí cơ hội cực tốt hôm nay, dứt lời liền ôm lấy tiểu biểu đệ ngây thơ đi về phía lâm viên tìm người trong lòng, Lan Bảo ngây ngô rất dễ lừa, chỉ cần Lan Nguyệt cẩn thậndặn dò mấy câu, chắc chắn tiểu nha đầu sẽ không chạy tới chỗ Tam phu nhân mật báo.

Đệ đệ bị ôm đi mất, Tạ Lan Âm nhìn bóng dáng hai huynh đệ, buồn cười lắc đầu, ngồi lại một lát liền dặn Anh Ca ở lại đây, nàng chầm chậm đi về phía Mai lâm.

Nàng muốn tự mình giải sầu.

Hoá ra Lan Nguyệt cùng biểu ca là lưỡng tình tương duyệt*, nhưng nhìn khúc mắc của cô với Trần thị, cọc hôn sự này của biểu ca đúng là khiến người ta phát sầu.

*两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè : yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau.

Nhưng hai người này cũng coi như môn đăng hộ đối, chỉ cần dỗ dành cô, sau khi thành thân quả thật không có gì phiền não, không giống nàng…..

Tạ Lan Âm hiểu rõ, bản thân nàng thật sự thích hắn, nhưng ở kinh thành mấy tháng, nàng không thể khống chế được nỗi buồn phiền, nàng không tưởng tượng nổi nếu tin tức nàng gả cho hắn truyền ra, thì đám khuê tú mới quen này sẽ nhìn nàng thế nào đây, có đôi khi nàng thậm chí không thể xác định được sự lựa chọn của mình có đúng hay không nữa, thêm nữa đã quá lâu không gặp mặt, vốn Tạ Lan Âm còn ngóng trông mau đến tháng ba, nhưng hiện tại nàng lại mơ hồ hi vọng hắn đến muộn một chút, cho nàng thêm chút thời gian để suy nghĩ.

Tầm mắt khẽ lướt qua ngọn cây, Tạ Lan Âm không chút để ý bước về phía trước, sau gáy đột nhiên bị thứ gì đó đập vào.

Có chút đau, Tạ Lan Âm ôm đầu nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh nhạt đang bước ra từ một gốc mai, hai tay khoanh trước ngực khẽ tựa vào thân cây, cũng không nói câu nào, chỉ hơi dương cằm lên nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt khẽ híp lại, không hiểu là đang coi thường người khác, hay chỉ là đơn giản quan sát nàng.



Tạ Lan Âm không biết hắn, nàng lấy xuống viên đá nhỏ quấn trong búi tóc, nhíu mày nói : “Ngươi là ai? Sao lại vô duyên vô cớ ném ta?”

“Ai bảo nàng nói ta xấu?” Nghe ra nàng không nhận ra mình, Quách Trừng hảo tâm nhắc nhở.

Sau khi vào kinh Tạ Lan Âm chỉ gặp phải một kẻ quái nhân là hắn, lập tức nhớ ra, lại nhìn thiếu niên ở đối diện, không thể không công nhận, dung mạo của Quách Trừng cực kì tuấn tú, môi hồng da trắng, đôi mắt to ngập nước, cằm lại hơi nhọn, bảo sao lần trước hắn đóng giả cô nương lại giống như vậy.

Từ chỗ Lan Nguyệt biết được thiếu niên này không dễ chọc, Tạ Lan Âm cũng không muốn dây dưa với hắn, quay đầu về phía lối vào gọi Anh Ca, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu ngươi đến tìm Tấn Nam, thì tốt nhất nên sớm rời đi, nếu không sự tình truyền ra ngoài hại Tấn Nam bị phạt, tin rằng nó cũng sẽ không vui vì sự liều lĩnh càn quấy của ngươi.”

Quả thật Quách Trừng dùng Tạ Tấn Nam làm cớ để đến đây, nhưng hắn cũng biết đúng mực, nhìn Anh Ca đang đi tới, ra vẻ không quan tâm: “Ta đến đây ngắm hoa, ngẫu nhiên gặp gỡ Ngũ tiểu thư, cũng không bắt nạt nàng, thì sao Tấn Nam bị phạt chứ?”

Tạ Lan Âm khẽ hừ một tiếng, quay đầu bước đi.

“Đợi chút,” Quách Trừng nhanh chân bước tới chắn trước mặt nàng, cằm vẫn hất lên như cũ, vênh váo tự đắc: “Không phải nàng chê ta xấu sao? Bây giờ nàng nhìn lại xem, ta có xứng với nàng hay không?”

Vị Ngũ tiểu thư này là cô nương đẹp nhất hắn từng gặp, khuôn mặt trắng nõn non mềm, đôi mắt hoa đào ánh nước, thanh âm yêu kiều nũng nịu, lúc cười rộ lên lại càng xinh đẹp, hắn quả thật có chút thích nàng, cũng không nghĩ tới chuyện trêu cợt nàng.

“Ngươi tự về nhà soi gương không phải là được rồi sao?” Tạ Lan Âm thực sự không hiểu Quách Trừng lấy đâu ra sự tự tin như vậy, nhìn hắn nói: “Đại tỷ của ta thích mặc nam trang, ngươi đi nhìn tỷ ấy, nam tử mà ta thích chắc chắn phải mạnh mẽ hơn tỷ ấy. Nếu ngươi cảm thấy bản thân còn không bằng đại tỷ ta, thì về sau đừng đến trước mặt ta nói hươu nói vượn, còn nếu ngươi cảm thấy mình còn đẹp mắt hơn đại tỷ ta, chứng tỏ mắt người bị mù, ta lại càng không thích ngươi.”

Một hơi nói xong, khiến thiếu niên trước mặt tức đến đỏ mặt, Tạ Lan Âm cực kì thoải mái, cũng hất cằm đi về phía Anh Ca.

Cố kỵ đến sự an nguy của huynh đệ, Quách Trừng cũng không đuổi theo, một lát sau thấy Tạ Tấn Nam đang đi tới, hắn không phục nói: “Ngũ tỷ tỷ của đệ cũng thật kỳ quái, vậy mà lại so sánh ta với đại tỷ của nàng, nam nhân cùng nữ nhân có thể giống nhau sao?”

Nhắc tới đại đường tỷ, tim Tạ Tấn Nam đập nhanh một nhịp, nhìn chăm chú Quách Trừng một lúc, vỗ vai hắn nói: “Hay là huynh từ bỏ đi, nếu để đại tỷ của ta biết ta giúp huynh theo đuổi Ngũ tỷ tỷ, ta sợ tỷ ấy sẽ đánh ta một trận mất.”

“Một nữ nhân cũng sợ, không có tiền đồ!” Quách Trừng xem thường cậu một câu, cố ý ở lại đến lúc Tạ Lan Đình trở về. Lúc Tạ Lan Đình đi vào, hắn mới làm bộ phải rời đi.

Lướt qua tường bao, chỉ thấy một công tử tuấn tú lạnh lùng đi tới. Bởi vì đối phương quá mức tuấn mỹ, Quách Trừng nhịn không được nhìn thêm một lúc, đang định hỏi Tạ Tấn Nam người kia là ai, sao chưa từng gặp qua, đã thấy Tạ Tấn Nam ngoan ngoãn đi lên phía trước, cung kính gọi một tiếng “Đại tỷ”.

Tạ Lan Đình gật đầu, quét mắt qua Quách Trừng, hiếm khi mở miệng nhắc nhở: “Sắc trời đã tối, Tấn Nam tiễn bạn xong hãy mau chóng trở về.”

Đường đệ này rất ham chơi, Tạ Lan Đình sợ nó chạng vạng lại ra ngoài.

Tạ Tấn Nam nhanh chóng đồng ý.

Nhìn theo Đại đường tỷ đang rời đi, Tạ Tấn Nam khẽ thở một hơi, quay đầu lại liền thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Quách Trừng.

“Thế nào, huynh đã mở mang kiến thức chưa?” Tạ Tấn Nam lựa lời khuyên nhủ: “Đại tỷ của ta từ nhỏ đã theo tổ phụ tập võ, công phu cực kì lợi hại, chúng ta cùng xông lên cũng không đánh lại nổi tỷ ấy, huynh vẫn nên sớm hết hy vọng đi, nếu để Ngũ tỷ tỷ cáo trạng với Đại tỷ, huynh chắc chắn sẽ không có trái cây ngon để ăn đâu, đúng rồi, đại tỷ phu của ta cũng là võ tướng….”

Quách Trừng căn bản không nghe rõ cậu nói gì, trong đầu đều là khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Lan Đình.

Có chút sợ, nhưng nhớ đến gương mặt xinh đẹp yêu kiều của Tạ Lan Âm, sự đối lập này lại càng tôn lên sự mềm mại của Tạ Lan Âm.

Nàng dâu vừa đẹp vừa dịu dàng như vậy, sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook