Chương 10
Uyển Nhi/Trứ
24/03/2022
Phản ứng của Lý Kiện Tư càng khiến nội tâm Ngô Du càng thêm khẳng định một cái đáp án nhất định, "Tôi đây không phải là nhìn thấy nhìn thấy trước ngực ông có cây bút của tập đoàn Nhã Ân sao, có điều phải nói, Cục trưởng Lý ông đều đã ngoài 50 rồi, qua vài năm nữa là đến tuổi về hưu rồi, bắt buộc phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt nhọc sinh bệnh đó."Sự quan tâm của Ngô Du khiến Lý Kiện Tư có chút không được tự nhiên, ông ta lấy cây bút ở trước ngực xuống rồi giải thích, “Cậu không nói tôi cũng thật sự không phát hiện ra, từ lúc nào mà cây bút này được đặt ở chỗ tôi rồi.”
“Cục trưởng Lý, vậy tôi đi trước nhé, chốc nữa ở đây mà có cái gì ngon thì nhớ cho tôi với đấy, không thể đi một chuyến công cốc được.” Ngô Du mắt thấy thời gian cũng tàm tạm rồi, không dự định tiếp tục lưu lại nữa.
Phùng Hạo Vũ ở bên ngoài phòng làm việc vẫn chìm đắm trong thế giới của bản thân như cũ, hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu nỗi, đối phương rốt cuộc là muốn làm cái gì? Muốn giúp hắn sao? Đáp án khẳng định là không thể nào. Nếu vậy thì vì sao lại có lòng tốt đưa những thứ mà bọn hắn muốn cho bọn hắn như vậy? Hơn nữa lại luôn đưa đúng lúc như vậy?
Một năm rồi, hắn đã thử vô số cách để tiếp cận được người đó, thế nhưng lúc nào cũng là tốn công vô ích. Cuối cùng có một ngày khiến hắn gặp được một người mà hắn cho rằng là người có thể tiếp cận được người đó. Nhưng mà trong một năm nay đối phương không hề bảo hắn làm bất cứ việc gì mãi cho đến tận hôm nay. Thế nhưng hành vi của đối phương hôm nay lại bắt đầu khiến hắn có chút nghi ngờ, cũng bắt đầu hoài nghi hay là đối phương không phải là một người mà lại là một tổ chức đây?
Trong khi Phùng Hạo Vũ đang chìm sâu trong mớ suy nghĩ bòng bong của mình, sự xuất hiện của Ngô Du khiến hắn nhất thời quên đi cái cảm giác không thoải mái này.
“Lão Phùng, anh mau nói cho tôi biết, phần tài liệu này anh lấy từ đâu ra? Tôi nhìn thấy đây là số điện thoại không có thật.” Ngô Du ném trả điện thoại lại cho Phùng Hạo Vũ, hai tay vòng lại trước ngực, bộ dáng đang chờ Phùng Hạo Vũ giải thích.
“Cậu đây không phải là đang nói lời thừa thải sao? Nếu tôi mà biết thì tôi còn phải khổ não đứng đây ư?” Phùng Hạo Vũ hoàn toàn không hề nói chuyện này ra, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Ngô Du, cậu ta nhật định sẽ phản đối hắn làm như vậy.
“Thật sự không biết?” Ngô Du làm sao có thể tin tưởng như vậy được đây? Hắn áp sát mặt mình lại rất gần, một chút cũng không muốn bỏ sót bất kì biểu tình nào trên mặt của Phùng Hạo Vũ.
Phùng Hạo Vũ nhất thời khựng lại, có điều rất nhanh hắn liền hồi thần trở lại, đẩy Ngô Du ra xa, biểu tình có chút không được dễ chịu.
“Nói, anh có phải có chuyện giấu tôi đúng không? Bằng không anh sẽ không có cái biểu tình này.”
Suy nghĩ của Ngô Du dọa Phùng Hạo Vũ sợ hãi một phen, “Tôi thấy cậu gần đây quá rảnh rỗi rồi, không có án để phá, tiền lại tiêu hết lên trên người tôi rồi, lại nói, tôi có thể có việc gì giâu được cậu chứ, tôi mỗi ngày làm cái gì cậu lại đâu phải không biết đâu.”
“Lời không thể nói như vậy được, hai chúng ta có thể nói gần như một năm nay chẳng qua lại gì rồi, tôi làm sao biết được anh đang làm cái gì?” Ngô Du không thừa nhận(1) tí ti nào, tuy nhiên Phùng Hạo Vũ quả thật đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Ngô Du rồi.
“Tiếp theo đây cậu dự định làm gì?” Phùng Hạo Vũ chỉnh trang lại cảnh phục của mình một chút, “Trông bộ dạng của cậu có vẻ thu hoạch được không ít đấy.”
Trên mặt Ngô Du nở một nụ cười đắc ý, “Đương nhiên rồi, bản đại gia đã ra quân thì không có chuyện gì là không thành công được, có điều cái bệnh viện này quả thật không phải là một cái dễ chọc. Anh cảm thấy vụ án này có cần tiếp tục điều tra hay không?” Cậu thân là một nhân viên ngoài biên chế, đối với mấy cái chức vị ngược lại là không có gì ảnh hưởng được, nhưng Phùng Hạo Vũ lại không giống vậy, thân đang làm trong cục cảnh sát lại thêm chuyện này liên lụy tương đối lớn, sự áp chế đối với Phùng Hạo Vũ tự nhiên là không nhỏ.
“Cậu muốn tra không?” Phùng Hạo Vũ nghiêm túc nhìn Ngô Du, ngay lúc đó, Ngô Du liền biết, Phùng Hạo Vũ vẫn là Phùng Hạo Vũ, bình tĩnh, chính trực, mỗi một cảnh sát nên có cái gì hắn toàn bộ đều có, mặc dù đã nhiều năm như vậy trôi qua, hắn cũng không bao giờ vì bất cứ người nào, bất kỳ chuyện gì mà thay đổi.
“Muốn.”
“Vậy thì tra tiếp.”
Đêm nay, cả hai người đàn ông đều nở nụ cười, nụ cười cực kì chân thành.
"Báo cáo pháp y bên kia đã có rồi, có muốn cùng nhau đi xem một chút không?"
"Đi."
Vụ án này trong thời gian ngắn đã đi vào bế tắc, bắt buộc phải tìm được một phương hướng mới.
Đợi tới khi hai người đến phòng khám nghiệm tử thi, pháp y lắc lắc đầu, "Người này với nạn nhân trước đây rõ ràng không giống nhau, cũng giống như so sánh với hung thủ trước đó, anh ta đáng lý là đã nghiên cứu về thủ pháp gây án của "Sát", nhưng tên hung thủ lần này có thể hình dung thế này, hắn chính là một cái bán thành phẩm."“Nói thế là?”
“Tôi đã kiểm tra vùng bụng của thi thể một chút, hắn có sử dụng thuốc an thần, thế nhưng lỗ kim trên cánh tay anh ta không phải là ma túy như trong tưởng tượng của chúng tôi, mà là một cái thứ đồ giống như là kim tiêm dùng để rút máu vậy. Rút cạn máu trong cơ thể người ra từng chút từng chút một.”
“Tên hung thủ này giày vò người ta như vậy đến cùng là vì cái gì chứ?” Phùng Hạo Vũ cũng không có cách nào lý giải được, lượng máu trong cơ thể một người trưởng thành là vào khoảng 4,000 – 5,000 ml. Chưa nói đến việc rút cạn lượng máu này cần bao nhiêu thời gian, lượng máu nhiều như vậy lại bị giấu ở đâu được chứ? “Ngô Du, có suy nghĩ gì không?”
“Trước tiên cứ đi một chuyến đến dưới nhà Trương Uyên Du đợi một chút nói không chừng sẽ có phát hiện cực lớn.”
Lúc chiếc xe dừng lại ở nhà của Trương UYển Du là lúc 8 giờ tối, cũng không biết Phùng Hạo Vũ đã chuẩn bị burger với khoai tây chiên từ lúc nào, ném cho Ngô Du, “Cậu cả buổi tối chưa ăn gì tranh thủ ăn đi, nói không chừng lát nữa đáp án mà cậu muốn xuất hiện lại không còn thời gian để ăn nữa.”
Ngô Du cũng không khách khí, nhận lấy rồi ăn luôn, hơn nữa làm trong cái ngành này của bọn họ, căn bản là không thể ăn cơm đúng giờ đúng giấc được, trước giờ ở bên ngoài đều là tùy tiện ăn đại cái gì đó lấp bụng một chút. Đối với loại người không có cách nào tự mình gánh vác cuộc sống như Ngô Du thì khoai tây chiên và hamburger bình thường chính là đồ ăn yêu thích nhất của cậu ta.
“Không sai không sai, vẫn là rất có mắt nhìn đó, biết tôi còn chưa có ăn cơm.” Cậu ta gặm từng miếng hamburger to tổ bố.
Kỳ thật Phùng Hạo Vũ vẫn là cực kì thích nhìn Ngô Du ăn cái gì đó, lúc cậu ta ăn cái gì đều khiến người khác cảm thấy món đồ ăn đó có vẻ đặc biệt ngon, khiến người vốn dĩ không hề thèm ăn đều có cảm giác thèm ăn.
“Lão Ngô, tô bình thường cũng không có yêu cầu gì đối với cậu, cậu nói lúc cậu không ra ngoài gặp ai, cậu ăn mặc lôi thôi lếch thếch tôi cũng không nói gì, nhưng có những lúc không thể tránh được việc phải ra ngoài làm việc thì phải chú ý một chút.” Phùng Hạo Vũ đối với cái kiểu tự mình sa đọa này của Ngô Du quả thật có chút không nhìn tiếp được nữa, chủ yếu là cái cách ăn mặc này thật sự có chút không có thẩm mỹ.
“Tôi cảm thấy bộ đồ này tỷ tốt đấy, tôi mặc rất thoải mái.” Nói xong còn không quên rung rung đôi chân của mình.
“Được rồi, cậu vui là được.” Dù sao thì bọn họ cũng đã thảo luận qua không dưới ba lần bởi vì vấn đề này rồi, mỗi lần đều là tốn công vô ích.
Ngô Du sau khi ăn xong bữa tối, ngược lại tâm tình có chút hưởng thụ, ngửa đầu ngắm trăng tối nay, bộ dáng căn bản không giống như đi tìm kiếm đầu mối một chút nào, “Mặt trăng tối này thật tròn, thật giống như là lại sắp đến Trung thu rồi, trước đây tiểu Noãn thích nhất là tết Trung thu, cô ấy chỉ cảm thấy cả nhà ngồi quây quần lại một chỗ với nhau chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
- --------
CHÚ THÍCH:
(1): Từ gốc của nó là 买账: Có nghĩa là thừa nhận hoặc khuất phục trước sức mạnh hoặc điểm mạnh của đối phương, vậy nên tớ để là thừa nhận nhé.????
“Cục trưởng Lý, vậy tôi đi trước nhé, chốc nữa ở đây mà có cái gì ngon thì nhớ cho tôi với đấy, không thể đi một chuyến công cốc được.” Ngô Du mắt thấy thời gian cũng tàm tạm rồi, không dự định tiếp tục lưu lại nữa.
Phùng Hạo Vũ ở bên ngoài phòng làm việc vẫn chìm đắm trong thế giới của bản thân như cũ, hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu nỗi, đối phương rốt cuộc là muốn làm cái gì? Muốn giúp hắn sao? Đáp án khẳng định là không thể nào. Nếu vậy thì vì sao lại có lòng tốt đưa những thứ mà bọn hắn muốn cho bọn hắn như vậy? Hơn nữa lại luôn đưa đúng lúc như vậy?
Một năm rồi, hắn đã thử vô số cách để tiếp cận được người đó, thế nhưng lúc nào cũng là tốn công vô ích. Cuối cùng có một ngày khiến hắn gặp được một người mà hắn cho rằng là người có thể tiếp cận được người đó. Nhưng mà trong một năm nay đối phương không hề bảo hắn làm bất cứ việc gì mãi cho đến tận hôm nay. Thế nhưng hành vi của đối phương hôm nay lại bắt đầu khiến hắn có chút nghi ngờ, cũng bắt đầu hoài nghi hay là đối phương không phải là một người mà lại là một tổ chức đây?
Trong khi Phùng Hạo Vũ đang chìm sâu trong mớ suy nghĩ bòng bong của mình, sự xuất hiện của Ngô Du khiến hắn nhất thời quên đi cái cảm giác không thoải mái này.
“Lão Phùng, anh mau nói cho tôi biết, phần tài liệu này anh lấy từ đâu ra? Tôi nhìn thấy đây là số điện thoại không có thật.” Ngô Du ném trả điện thoại lại cho Phùng Hạo Vũ, hai tay vòng lại trước ngực, bộ dáng đang chờ Phùng Hạo Vũ giải thích.
“Cậu đây không phải là đang nói lời thừa thải sao? Nếu tôi mà biết thì tôi còn phải khổ não đứng đây ư?” Phùng Hạo Vũ hoàn toàn không hề nói chuyện này ra, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Ngô Du, cậu ta nhật định sẽ phản đối hắn làm như vậy.
“Thật sự không biết?” Ngô Du làm sao có thể tin tưởng như vậy được đây? Hắn áp sát mặt mình lại rất gần, một chút cũng không muốn bỏ sót bất kì biểu tình nào trên mặt của Phùng Hạo Vũ.
Phùng Hạo Vũ nhất thời khựng lại, có điều rất nhanh hắn liền hồi thần trở lại, đẩy Ngô Du ra xa, biểu tình có chút không được dễ chịu.
“Nói, anh có phải có chuyện giấu tôi đúng không? Bằng không anh sẽ không có cái biểu tình này.”
Suy nghĩ của Ngô Du dọa Phùng Hạo Vũ sợ hãi một phen, “Tôi thấy cậu gần đây quá rảnh rỗi rồi, không có án để phá, tiền lại tiêu hết lên trên người tôi rồi, lại nói, tôi có thể có việc gì giâu được cậu chứ, tôi mỗi ngày làm cái gì cậu lại đâu phải không biết đâu.”
“Lời không thể nói như vậy được, hai chúng ta có thể nói gần như một năm nay chẳng qua lại gì rồi, tôi làm sao biết được anh đang làm cái gì?” Ngô Du không thừa nhận(1) tí ti nào, tuy nhiên Phùng Hạo Vũ quả thật đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Ngô Du rồi.
“Tiếp theo đây cậu dự định làm gì?” Phùng Hạo Vũ chỉnh trang lại cảnh phục của mình một chút, “Trông bộ dạng của cậu có vẻ thu hoạch được không ít đấy.”
Trên mặt Ngô Du nở một nụ cười đắc ý, “Đương nhiên rồi, bản đại gia đã ra quân thì không có chuyện gì là không thành công được, có điều cái bệnh viện này quả thật không phải là một cái dễ chọc. Anh cảm thấy vụ án này có cần tiếp tục điều tra hay không?” Cậu thân là một nhân viên ngoài biên chế, đối với mấy cái chức vị ngược lại là không có gì ảnh hưởng được, nhưng Phùng Hạo Vũ lại không giống vậy, thân đang làm trong cục cảnh sát lại thêm chuyện này liên lụy tương đối lớn, sự áp chế đối với Phùng Hạo Vũ tự nhiên là không nhỏ.
“Cậu muốn tra không?” Phùng Hạo Vũ nghiêm túc nhìn Ngô Du, ngay lúc đó, Ngô Du liền biết, Phùng Hạo Vũ vẫn là Phùng Hạo Vũ, bình tĩnh, chính trực, mỗi một cảnh sát nên có cái gì hắn toàn bộ đều có, mặc dù đã nhiều năm như vậy trôi qua, hắn cũng không bao giờ vì bất cứ người nào, bất kỳ chuyện gì mà thay đổi.
“Muốn.”
“Vậy thì tra tiếp.”
Đêm nay, cả hai người đàn ông đều nở nụ cười, nụ cười cực kì chân thành.
"Báo cáo pháp y bên kia đã có rồi, có muốn cùng nhau đi xem một chút không?"
"Đi."
Vụ án này trong thời gian ngắn đã đi vào bế tắc, bắt buộc phải tìm được một phương hướng mới.
Đợi tới khi hai người đến phòng khám nghiệm tử thi, pháp y lắc lắc đầu, "Người này với nạn nhân trước đây rõ ràng không giống nhau, cũng giống như so sánh với hung thủ trước đó, anh ta đáng lý là đã nghiên cứu về thủ pháp gây án của "Sát", nhưng tên hung thủ lần này có thể hình dung thế này, hắn chính là một cái bán thành phẩm."“Nói thế là?”
“Tôi đã kiểm tra vùng bụng của thi thể một chút, hắn có sử dụng thuốc an thần, thế nhưng lỗ kim trên cánh tay anh ta không phải là ma túy như trong tưởng tượng của chúng tôi, mà là một cái thứ đồ giống như là kim tiêm dùng để rút máu vậy. Rút cạn máu trong cơ thể người ra từng chút từng chút một.”
“Tên hung thủ này giày vò người ta như vậy đến cùng là vì cái gì chứ?” Phùng Hạo Vũ cũng không có cách nào lý giải được, lượng máu trong cơ thể một người trưởng thành là vào khoảng 4,000 – 5,000 ml. Chưa nói đến việc rút cạn lượng máu này cần bao nhiêu thời gian, lượng máu nhiều như vậy lại bị giấu ở đâu được chứ? “Ngô Du, có suy nghĩ gì không?”
“Trước tiên cứ đi một chuyến đến dưới nhà Trương Uyên Du đợi một chút nói không chừng sẽ có phát hiện cực lớn.”
Lúc chiếc xe dừng lại ở nhà của Trương UYển Du là lúc 8 giờ tối, cũng không biết Phùng Hạo Vũ đã chuẩn bị burger với khoai tây chiên từ lúc nào, ném cho Ngô Du, “Cậu cả buổi tối chưa ăn gì tranh thủ ăn đi, nói không chừng lát nữa đáp án mà cậu muốn xuất hiện lại không còn thời gian để ăn nữa.”
Ngô Du cũng không khách khí, nhận lấy rồi ăn luôn, hơn nữa làm trong cái ngành này của bọn họ, căn bản là không thể ăn cơm đúng giờ đúng giấc được, trước giờ ở bên ngoài đều là tùy tiện ăn đại cái gì đó lấp bụng một chút. Đối với loại người không có cách nào tự mình gánh vác cuộc sống như Ngô Du thì khoai tây chiên và hamburger bình thường chính là đồ ăn yêu thích nhất của cậu ta.
“Không sai không sai, vẫn là rất có mắt nhìn đó, biết tôi còn chưa có ăn cơm.” Cậu ta gặm từng miếng hamburger to tổ bố.
Kỳ thật Phùng Hạo Vũ vẫn là cực kì thích nhìn Ngô Du ăn cái gì đó, lúc cậu ta ăn cái gì đều khiến người khác cảm thấy món đồ ăn đó có vẻ đặc biệt ngon, khiến người vốn dĩ không hề thèm ăn đều có cảm giác thèm ăn.
“Lão Ngô, tô bình thường cũng không có yêu cầu gì đối với cậu, cậu nói lúc cậu không ra ngoài gặp ai, cậu ăn mặc lôi thôi lếch thếch tôi cũng không nói gì, nhưng có những lúc không thể tránh được việc phải ra ngoài làm việc thì phải chú ý một chút.” Phùng Hạo Vũ đối với cái kiểu tự mình sa đọa này của Ngô Du quả thật có chút không nhìn tiếp được nữa, chủ yếu là cái cách ăn mặc này thật sự có chút không có thẩm mỹ.
“Tôi cảm thấy bộ đồ này tỷ tốt đấy, tôi mặc rất thoải mái.” Nói xong còn không quên rung rung đôi chân của mình.
“Được rồi, cậu vui là được.” Dù sao thì bọn họ cũng đã thảo luận qua không dưới ba lần bởi vì vấn đề này rồi, mỗi lần đều là tốn công vô ích.
Ngô Du sau khi ăn xong bữa tối, ngược lại tâm tình có chút hưởng thụ, ngửa đầu ngắm trăng tối nay, bộ dáng căn bản không giống như đi tìm kiếm đầu mối một chút nào, “Mặt trăng tối này thật tròn, thật giống như là lại sắp đến Trung thu rồi, trước đây tiểu Noãn thích nhất là tết Trung thu, cô ấy chỉ cảm thấy cả nhà ngồi quây quần lại một chỗ với nhau chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
- --------
CHÚ THÍCH:
(1): Từ gốc của nó là 买账: Có nghĩa là thừa nhận hoặc khuất phục trước sức mạnh hoặc điểm mạnh của đối phương, vậy nên tớ để là thừa nhận nhé.????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.