Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70

Chương 45:

Thiên Quyết

22/04/2024

Cho dù có quan hệ họ hàng, cũng không thể một mực ngốc nghếch mà trả giá, ngay cả người thân, nếu không thể sưởi ấm cho nhau, không có sự chung sống ấm áp thì có khác gì người xa lạ?

Tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ nhà chính và phòng đông, mọi người mới ngồi xuống ăn tạm một bữa, ăn xong lại tiếp tục ra sân nhổ cỏ.

Giữa chừng, Thịnh Chu đi một chuyến đến trại chăn nuôi lợn, làm xong việc ở đó rồi mới quay lại, mang về hai cái cuốc, nói là mượn của đội sản xuất.

Có công cụ, tốc độ nhanh hơn nhiều, đến lúc chập tối, cái sân trước đó cỏ mọc um tùm đã trở nên sạch sẽ như mới.

Một buổi chiều này, Thịnh Mãn Mãn có thể giúp làm việc quá ít, Mã thị còn không cho cô chạy đến những nơi có nhiều cỏ, sợ có rắn.

Thịnh Mãn Mãn chỉ đứng bên cạnh nhìn xem cái này xem cái kia, rồi phát hiện ra, chú út của cô làm việc không được nhanh nhẹn cho lắm.

Trời đã chập tối, mọi người vẫn đang bận rộn, Thịnh Phóng được sắp xếp đi nấu cơm tối.

Bếp ở gian phòng phía Tây đã được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn còn chắc chắn, nhìn vào là biết còn dùng được lâu.

Thịnh Mãn Mãn đi theo Thịnh Phóng vào bếp, hỏi cô:

"Chú út làm việc thế nào vậy?"

Không ngờ Thịnh Phóng còn khen:

"Hôm nay chú út làm việc khá hăng hái đấy."



Thịnh Mãn Mãn giống như một bà lão rảnh rỗi đi khắp nơi buôn chuyện:

"Chị hai, chị kể em nghe về chú út đi."

Cô không phải là không quen thuộc với nội dung của sách mà muốn tìm hiểu về đặc điểm tính cách của từng nhân vật.

Những người khác thì không sao nhưng đây là người nhà sẽ sống cùng nhau sau này, nếu có khuyết điểm gì về tính cách thì cũng phải phòng ngừa trước.

Thịnh Phóng suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Chú út là người khá tốt, chưa từng mắng mỏ hay trêu chọc chúng ta, chỉ hơi lười thôi. Dù sao sau này chú ấy sẽ sống cùng chúng ta… Sau này em sẽ biết."

Lười sao? Thịnh Mãn Mãn liếc mắt ra ngoài, Thịnh Bảo làm việc không nhanh nhẹn nhưng từ khi chuyển đến đây vẫn luôn làm việc, nếu đặt ở thế giới thực thì cũng là người chăm chỉ hiếm có.

Xem ra tiêu chuẩn người chăm chỉ của thời đại này cao hơn nhỉ.

Thịnh Mãn Mãn cảm thấy nếu mình lớn thêm chút nữa, có lẽ cũng sẽ bị xếp vào hàng lười biếng.

Bữa tối là cháo rau dại và bánh ngô không thể thiếu, cũng không có nghi thức chuyển nhà gì, cả nhà ăn no nê rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong phòng mình.

Thịnh Chu thì cùng Thịnh Bảo chọn một vị trí thích hợp, dựng lại lán tắm đã tháo dỡ từ gian phòng Tây của Thịnh Gia.



Nhà chính có tổng cộng ba phòng, vợ chồng ở một phòng, chị cả Thịnh Khai được chia một phòng, Thịnh Phóng và Thịnh Mãn Mãn ở một phòng.

Giường đều có sẵn, là do nhà họ Vệ để lại nhưng vì chiếu cói không đủ nên tối nay ba chị em vẫn ngủ chung một giường.

Điều này khiến Thịnh Khai và Thịnh Phóng đều thở phào nhẹ nhõm, được ở trong một ngôi nhà có sẵn, trong lòng họ rất biết ơn nhưng đây dù sao cũng là ngôi nhà đã xảy ra án mạng, bà chủ nhà họ Vệ lại ra đi theo cách như vậy, lúc chuyển vào là một cổ tà khí nhưng bây giờ khí thế đó đã tan biến, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Không muốn ngủ riêng, nhiều người thì nhiều thêm một phần dũng khí!

Tắm xong nằm trên giường, Thịnh Mãn Mãn chui vào không gian. Không gian vẫn giống như lúc cô vào trước đó, vẫn là một nhà kho chứa trứng gà vịt, còn bốn quả trứng vịt cô lấy trước đó thì không thấy trả lại.

Chẳng lẽ những quả trứng gà vịt này ăn hết là không còn nữa sao? Đây chỉ là một không gian dùng để chứa đồ đơn thuần thôi sao?

Thịnh Mãn Mãn vô cùng thất vọng, có một không gian chứa đồ tùy thân thì có vẻ không tệ nhưng vấn đề là, cô cũng phải có đồ để chứa chứ! Cô còn ăn không đủ no, lấy đâu ra đồ để bỏ vào không gian.

Hôm sau khi Thịnh Mãn Mãn thức dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, gian phòng phía Tây hôm qua chưa dọn dẹp cũng đã được quét dọn sạch sẽ.

Đến lúc chuẩn bị ăn sáng, mọi người mới phát hiện Thịnh Bảo vẫn chưa thức dậy. Bà Nguyên bực bội chạy đi gọi người, sáng sớm thức dậy chỉ lo làm việc, quên mất thói quen ngủ nướng của cậu con trai út.

Thịnh Phóng liếc mắt nhìn Thịnh Mãn Mãn, ý là, bây giờ em biết chú ấy lười đến mức nào rồi chứ?

Ừm, thích ngủ nướng, ở đây coi như là lười.

*Không có nha, mình thức muộn làm đêm không này T.T*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook