Mỹ Nhân Mềm Mại Dưỡng Thành Phu Quân
Chương 2:
Hạ Thu
12/04/2024
Trong Khánh Nguyên Điện lập tức có bóng người qua lại, nhưng lại không nghe thấy tiếng động ầm ĩ, chỉ có âm thanh sột soạt của làn váy lay động cọ xát với nhau.
Nguyệt Yến chỉ huy mọi người trên điện đâu vào đấy, mang nước, cánh hoa, bồ kết, dầu vừng, dưỡng ẩm, khăn lụa, chờ tất cả đồ dùng đặt trong hộp cây bối mẫu thì nhận lấy mang lên.
Lý Đàn vốn chỉ muốn lau người một chút, thay xiêm y rồi hồi cung, nhưng bước vào phòng tắm sương mù lượn quanh, vẫn chọn thêm hương.
Mùi phấn gỗ trinh nam hòa với hương bạch đàn khiến nàng từ trong xương cốt đều thả lỏng, hơi khói xông vào mũi, loáng thoáng trong khúc nhạc dạo dịu êm có thêm một tia quyến rũ.
Là một chút hương nồng nàn của hoa sen, khiến khóe môi nàng không khỏi cong lên.
Xem ra tiểu nha đầu Nguyệt Yến này càng ngày càng biết điều hương.
Nếu đã nổi hứng, nàng cũng dứt khoát không vội đi, dự định ngâm mình một lát.
Dẫu sao bể tắm Khánh Nguyên Điện là cái lớn nhất xa hoa nhất, nàng cần phải làm một Thái hậu chuyên tâm dưỡng tính, trong tẩm điện cũng không thể có bể tắm chứa hơn mười người, có bốn đường dẫn nước nóng tự nhiên từ suối nước nóng đến bổ sung nước.
Dù sao cũng đã khác người, không bằng hưởng thụ một phen, trên đời này hoàng đế thứ nhất nàng thứ hai, còn lại trong miệng của người ta nói gì đó nàng cũng lười đi nghe.
Nguyệt Yến hầu hạ nàng cởi thường phục thái hậu, chỉ là thường phục cũng tầng tầng lớp lớp sáu bảy lớp.
Lớp ngoài cũng là áo lông cừu màu xanh xám với lụa tơ tằm làm thành, chất liệu dày nặng, phối với lụa trên mặt dùng sợi chỉ màu xanh nhạt và tím nhạt thêu thành hoa văn hồ điệp và cây tử đằng, rất phù hợp với tính tình của vị thái hậu tuổi trẻ này.
Nàng chính là người không có quy củ nhất, nhưng hết lần này đến lần khác muốn bày ra dáng vẻ trang trọng.
Nhưng cuối cùng che giấu không đúng chỗ, không muốn dùng những thứ hoa văn ngũ bức phủng thọ(1), hồ lô song hỷ(2), nàng chê không đủ sáng sủa, xám xịt một màu, không phải màu tím quả cà chính là đỏ thẫm.
(1) Kiểu thêu dơi xung quanh chữ thọ, hoặc quả đào mang ý nghĩa chúc phúc trường thọ.
(2) Kiểu thêu có chữ hỷ và hồ lô trên y phục.
Nhưng cũng không nghĩ đến việc dù bản thân chưa qua mùa hoa nhưng đến cùng vẫn là Thái hậu đức cao vọng trọng, cho dù là quả phụ tôn quý nhất thiên hạ nhưng rốt cuộc vẫn là quả phụ vườn không nhà trống.
Ngay cả cởi áo nàng cũng không đàng hoàng, tâm huyết dâng trào, giữa chừng bảo Nguyệt Yến lui xuống, dự định tự mình giải quyết đống y phục này.
Nhưng nàng không làm những việc này lâu rồi, nào biết trình tự cởi từng cúc liên tiếp kia như thế nào, không bao lâu sau đã loạn cào cào.
Áo trong áo ngoài nửa cởi nửa không, muốn nới lỏng cũng không được, toàn bộ đều dồn ở khuỷu tay, lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, cái cổ giống như đóa hoa mềm yếu đung đưa trong gió, xương quai xanh tinh tế một đường kéo dài đến đầu vai để trần, thoái khỏi những lớp áo ngoài dài rộng, khiến người ta giật mình cơ thể này chỉ gầy yếu một chút như vậy.
Đường nét được vẽ ra bởi bờ vai mượt mà tựa như vầng trăng vừa mới hiện lên trong mây tối, càng lộ ra ánh sáng mông lung.
Lý Đàn vất vả lắm cuối cùng cũng cởi xong áo khoác lông cừu và áo trong, bên trong áo mỏng ngoài màu hồng đào lộ ra hai mảnh tơ mỏng màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng quấn lên dừng ở trên cổ nàng, lớp vải lót trên cơ thể lộ ra cực kỳ đáng thương.
Nhưng chủ nhân của cơ thể này lại không chút để ý, thuận tay cởi sạch nút thắt sau lưng.
Mảnh vải nhỏ kia rơi xuống, nhưng không trượt xuống, mà kẹt ở đôi gò bồng đảo nhô lên, vốn chiếc áo mỏng ngoài cẩn thận ôm lấy bầu ngực, chỉ thấy đường cong lả lướt, mà không thấy cảnh sắc bên trong.
Kể từ đó, bầu ngực kia lại trượt ra một nửa, chỉ lộ ra một bên, giống như là thạch sữa trắng mềm mại khiến người ta không nhịn được muốn hút, muốn ngậm, muốn mút.
Dùng đầu lưỡi tinh tế lướt qua từng tấc da, dùng hàm răng bí mật cắn xuống, tàn nhẫn đối xử với điểm nhỏ anh đào kia.
Nhẹ nhàng cắn nó kéo ra bên ngoài rồi lại buông ra, để nó nảy trở về, tạo nên một gợn sóng nhỏ dâm mị nhất.
Lý Đàn tùy ý giật áo mỏng ngoài còn lại trên ngực, nơi cho trẻ con bú sữa kia lại non nớt đến ngay cả đường may của viền áo mỏng sượt qua cũng co lại một chút.
Điểm anh đào nho nhỏ đang vùi vào bên trong dưới tác động của kích thích chậm rãi vươn ra, nhưng lại không đợi được người đến yêu thương vật nhỏ này, không ai dùng môi lưỡi ẩm ướt đến vỗ về nó.
Lý Đàn ngồi vào trong nước ấm, nửa cánh tay duỗi bên cạnh bể tắm, lười biếng mà tựa đầu vào trong khuỷu tay.
Sương mù từ nhiệt độ suối nước nóng bốc lên ngưng đọng trên mặt nàng, trên tóc nàng, trượt xuống mạch máu màu xanh nhàn nhạt dưới làn da mỏng manh ở cổ rồi dừng ở xương quai xanh chốc lát.
Cuối cùng vẽ ra một đường vòng cung dọc theo nơi đang phập phồng lên xuống, thuận theo lực hút trượt qua khe ngực giữa hai quả tuyết lê nhỏ xuống nước, chỉ lưu lại một vệt nước, và gợn sóng tóe lên trên mặt nước.
Trước nay Lý Đàn không có thói quen để người hầu hạ tắm gội, bởi vậy trong bể tắm lớn như vậy ngoại trừ sương mù lượn lờ chỉ có một mình nàng, vẫn luôn là một mình nàng.
Có thể nàng bị hơi nước hấp đến mụ mị đầu óc, cũng có thể là bị tác dụng chậm lưu lại của hương đốt mang theo sự quyến rũ mê muội, nàng luôn cảm thấy có hơi nóng, đầu óc cũng không còn tỉnh táo.
Nàng cầm lấy một khăn lụa bên cạnh kỳ cọ người, tơ lụa mềm mại xẹt qua cơ thể nàng.
Vốn là tơ lụa sạch sẽ sảng khoái nhất, sau khi dính nước lại thêm phần dính dính, dán chặt lên bầu ngực, mắt nhỏ như nửa tấc hạt châu trên rốn cũng bị che kín.
Khăn lụa rơi thẳng đến chỗ kín mông lung dưới mặt nước, trên mặt nước lụa mỏng kề dính sát lên làn da, khăn dưới nước chậm rãi lay động, dường như có một đôi tay mềm mại, cố ý không cần dùng một chút sức nào, chỉ khẽ phất qua, sau khi lưu lại cảm giác ngứa nhột chọc người, không được giải tỏa.
Lý Đàn không nhịn được, ở trong nước khép chặt hai chân, cọ xát trong chốc lát, hơi nước trên mặt lại càng không giảm xuống.
Đây là đang làm gì chứ!
Nàng không khỏi thầm lên án bản thân trong lòng.
Đây còn là bên trong Khánh Nguyên Điện, cách ngay một bức tường là vị tiểu hoàng đế nàng nắm tay từ nhỏ lớn lên, đây là nơi hắn tắm gội mỗi ngày, là nơi hắn gạt đi những mệt mỏi sau công việc quốc sự vất vả, là nơi sạch sẽ nhất.
Mà nàng lại ở chỗ này mượn sự che giấu của hơi nước làm những chuyện gì thế này?
Nhưng ý niệm này vừa hiện lên, ngược lại nàng càng khó có thể thoát khỏi sự sung sướng của bí mật mà trái luân lý này.
Gợn sóng khi hai chân nàng cọ xát dâng lên dũng mãnh hướng về nơi đó, khẽ vỗ về, liếm láp phía trên, nàng cảm thấy mình sắp điên rồi, tay cũng không nhịn được hướng về đôi thỏ trắng cọ xát.
“Thái hậu, người ngâm đã lâu rồi, cần vào thêm nước không ạ?”
Âm thanh của Nguyệt Yến từ phía bức rèm phía xa xa truyền đến, Lý Đàn như bừng tỉnh từ trong mộng, giật mình ngồi dậy.
Vừa muốn mở miệng đáp lại, nhưng phát hiện sự quyến rũ ngọt ngào trong âm thanh của mình sắp tích thành nước, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, gọi người tiến vào, vội vàng mặc y phục, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, hồi cung.
Trong bóng đêm thâm trầm ở Khánh Nguyên Điện, khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, kỳ lạ là chủ điện lại không có ý định đốt đèn, ngược lại Thiên Điện lộ ra ánh sáng, ở trong đêm tối tia sáng nhuộm ra sự dịu dàng.
Hơi nước ấm áp còn chưa tan hết, gió đêm khẽ thổi vào, cả phòng yên tĩnh.
Một đôi tay men theo màn che, khớp xương rõ ràng, hiển nhiên là đôi tay của nam nhân, đôi tay kia mở màn che hồi lâu không động đậy, cuối cùng dùng sức nắm chặt, khép rèm lại.
Giai nhân đã đi, cả phòng chỉ còn lại sương mù bốc hơi, một mảnh trắng xóa khiến hắn trong nháy mắt nhìn không rõ, hắn lừa mình dối người trốn ở trong nơi mờ mịt nhưng mang đến sự an tâm cho hắn.
Tay phải đặt ở sau lưng, nắm chặt tay tĩnh tâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn sải bước lớn đi về phía bể tắm.
Hắn duỗi bàn tay ra, cảm nhận hơi nóng, khiến hơi nước dây dưa trên đầu ngón tay hắn rồi tích tụ thành giọt nước.
Qua hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng đưa tay chạm phía mặt nước, nhưng lại sợ hãi gợn sóng nổi lên.
Mặc dù giờ phút này không có ai, mặc dù không có ai có thể nhìn trộm nhưng hắn vẫn cứ không khỏi sợ hãi, không dám thật sự chạm vào nước, hắn sợ dù là gợn sóng nổi lên thôi cũng có thể đập nát giấc mộng lúc này của hắn.
Nguyệt Yến chỉ huy mọi người trên điện đâu vào đấy, mang nước, cánh hoa, bồ kết, dầu vừng, dưỡng ẩm, khăn lụa, chờ tất cả đồ dùng đặt trong hộp cây bối mẫu thì nhận lấy mang lên.
Lý Đàn vốn chỉ muốn lau người một chút, thay xiêm y rồi hồi cung, nhưng bước vào phòng tắm sương mù lượn quanh, vẫn chọn thêm hương.
Mùi phấn gỗ trinh nam hòa với hương bạch đàn khiến nàng từ trong xương cốt đều thả lỏng, hơi khói xông vào mũi, loáng thoáng trong khúc nhạc dạo dịu êm có thêm một tia quyến rũ.
Là một chút hương nồng nàn của hoa sen, khiến khóe môi nàng không khỏi cong lên.
Xem ra tiểu nha đầu Nguyệt Yến này càng ngày càng biết điều hương.
Nếu đã nổi hứng, nàng cũng dứt khoát không vội đi, dự định ngâm mình một lát.
Dẫu sao bể tắm Khánh Nguyên Điện là cái lớn nhất xa hoa nhất, nàng cần phải làm một Thái hậu chuyên tâm dưỡng tính, trong tẩm điện cũng không thể có bể tắm chứa hơn mười người, có bốn đường dẫn nước nóng tự nhiên từ suối nước nóng đến bổ sung nước.
Dù sao cũng đã khác người, không bằng hưởng thụ một phen, trên đời này hoàng đế thứ nhất nàng thứ hai, còn lại trong miệng của người ta nói gì đó nàng cũng lười đi nghe.
Nguyệt Yến hầu hạ nàng cởi thường phục thái hậu, chỉ là thường phục cũng tầng tầng lớp lớp sáu bảy lớp.
Lớp ngoài cũng là áo lông cừu màu xanh xám với lụa tơ tằm làm thành, chất liệu dày nặng, phối với lụa trên mặt dùng sợi chỉ màu xanh nhạt và tím nhạt thêu thành hoa văn hồ điệp và cây tử đằng, rất phù hợp với tính tình của vị thái hậu tuổi trẻ này.
Nàng chính là người không có quy củ nhất, nhưng hết lần này đến lần khác muốn bày ra dáng vẻ trang trọng.
Nhưng cuối cùng che giấu không đúng chỗ, không muốn dùng những thứ hoa văn ngũ bức phủng thọ(1), hồ lô song hỷ(2), nàng chê không đủ sáng sủa, xám xịt một màu, không phải màu tím quả cà chính là đỏ thẫm.
(1) Kiểu thêu dơi xung quanh chữ thọ, hoặc quả đào mang ý nghĩa chúc phúc trường thọ.
(2) Kiểu thêu có chữ hỷ và hồ lô trên y phục.
Nhưng cũng không nghĩ đến việc dù bản thân chưa qua mùa hoa nhưng đến cùng vẫn là Thái hậu đức cao vọng trọng, cho dù là quả phụ tôn quý nhất thiên hạ nhưng rốt cuộc vẫn là quả phụ vườn không nhà trống.
Ngay cả cởi áo nàng cũng không đàng hoàng, tâm huyết dâng trào, giữa chừng bảo Nguyệt Yến lui xuống, dự định tự mình giải quyết đống y phục này.
Nhưng nàng không làm những việc này lâu rồi, nào biết trình tự cởi từng cúc liên tiếp kia như thế nào, không bao lâu sau đã loạn cào cào.
Áo trong áo ngoài nửa cởi nửa không, muốn nới lỏng cũng không được, toàn bộ đều dồn ở khuỷu tay, lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, cái cổ giống như đóa hoa mềm yếu đung đưa trong gió, xương quai xanh tinh tế một đường kéo dài đến đầu vai để trần, thoái khỏi những lớp áo ngoài dài rộng, khiến người ta giật mình cơ thể này chỉ gầy yếu một chút như vậy.
Đường nét được vẽ ra bởi bờ vai mượt mà tựa như vầng trăng vừa mới hiện lên trong mây tối, càng lộ ra ánh sáng mông lung.
Lý Đàn vất vả lắm cuối cùng cũng cởi xong áo khoác lông cừu và áo trong, bên trong áo mỏng ngoài màu hồng đào lộ ra hai mảnh tơ mỏng màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng quấn lên dừng ở trên cổ nàng, lớp vải lót trên cơ thể lộ ra cực kỳ đáng thương.
Nhưng chủ nhân của cơ thể này lại không chút để ý, thuận tay cởi sạch nút thắt sau lưng.
Mảnh vải nhỏ kia rơi xuống, nhưng không trượt xuống, mà kẹt ở đôi gò bồng đảo nhô lên, vốn chiếc áo mỏng ngoài cẩn thận ôm lấy bầu ngực, chỉ thấy đường cong lả lướt, mà không thấy cảnh sắc bên trong.
Kể từ đó, bầu ngực kia lại trượt ra một nửa, chỉ lộ ra một bên, giống như là thạch sữa trắng mềm mại khiến người ta không nhịn được muốn hút, muốn ngậm, muốn mút.
Dùng đầu lưỡi tinh tế lướt qua từng tấc da, dùng hàm răng bí mật cắn xuống, tàn nhẫn đối xử với điểm nhỏ anh đào kia.
Nhẹ nhàng cắn nó kéo ra bên ngoài rồi lại buông ra, để nó nảy trở về, tạo nên một gợn sóng nhỏ dâm mị nhất.
Lý Đàn tùy ý giật áo mỏng ngoài còn lại trên ngực, nơi cho trẻ con bú sữa kia lại non nớt đến ngay cả đường may của viền áo mỏng sượt qua cũng co lại một chút.
Điểm anh đào nho nhỏ đang vùi vào bên trong dưới tác động của kích thích chậm rãi vươn ra, nhưng lại không đợi được người đến yêu thương vật nhỏ này, không ai dùng môi lưỡi ẩm ướt đến vỗ về nó.
Lý Đàn ngồi vào trong nước ấm, nửa cánh tay duỗi bên cạnh bể tắm, lười biếng mà tựa đầu vào trong khuỷu tay.
Sương mù từ nhiệt độ suối nước nóng bốc lên ngưng đọng trên mặt nàng, trên tóc nàng, trượt xuống mạch máu màu xanh nhàn nhạt dưới làn da mỏng manh ở cổ rồi dừng ở xương quai xanh chốc lát.
Cuối cùng vẽ ra một đường vòng cung dọc theo nơi đang phập phồng lên xuống, thuận theo lực hút trượt qua khe ngực giữa hai quả tuyết lê nhỏ xuống nước, chỉ lưu lại một vệt nước, và gợn sóng tóe lên trên mặt nước.
Trước nay Lý Đàn không có thói quen để người hầu hạ tắm gội, bởi vậy trong bể tắm lớn như vậy ngoại trừ sương mù lượn lờ chỉ có một mình nàng, vẫn luôn là một mình nàng.
Có thể nàng bị hơi nước hấp đến mụ mị đầu óc, cũng có thể là bị tác dụng chậm lưu lại của hương đốt mang theo sự quyến rũ mê muội, nàng luôn cảm thấy có hơi nóng, đầu óc cũng không còn tỉnh táo.
Nàng cầm lấy một khăn lụa bên cạnh kỳ cọ người, tơ lụa mềm mại xẹt qua cơ thể nàng.
Vốn là tơ lụa sạch sẽ sảng khoái nhất, sau khi dính nước lại thêm phần dính dính, dán chặt lên bầu ngực, mắt nhỏ như nửa tấc hạt châu trên rốn cũng bị che kín.
Khăn lụa rơi thẳng đến chỗ kín mông lung dưới mặt nước, trên mặt nước lụa mỏng kề dính sát lên làn da, khăn dưới nước chậm rãi lay động, dường như có một đôi tay mềm mại, cố ý không cần dùng một chút sức nào, chỉ khẽ phất qua, sau khi lưu lại cảm giác ngứa nhột chọc người, không được giải tỏa.
Lý Đàn không nhịn được, ở trong nước khép chặt hai chân, cọ xát trong chốc lát, hơi nước trên mặt lại càng không giảm xuống.
Đây là đang làm gì chứ!
Nàng không khỏi thầm lên án bản thân trong lòng.
Đây còn là bên trong Khánh Nguyên Điện, cách ngay một bức tường là vị tiểu hoàng đế nàng nắm tay từ nhỏ lớn lên, đây là nơi hắn tắm gội mỗi ngày, là nơi hắn gạt đi những mệt mỏi sau công việc quốc sự vất vả, là nơi sạch sẽ nhất.
Mà nàng lại ở chỗ này mượn sự che giấu của hơi nước làm những chuyện gì thế này?
Nhưng ý niệm này vừa hiện lên, ngược lại nàng càng khó có thể thoát khỏi sự sung sướng của bí mật mà trái luân lý này.
Gợn sóng khi hai chân nàng cọ xát dâng lên dũng mãnh hướng về nơi đó, khẽ vỗ về, liếm láp phía trên, nàng cảm thấy mình sắp điên rồi, tay cũng không nhịn được hướng về đôi thỏ trắng cọ xát.
“Thái hậu, người ngâm đã lâu rồi, cần vào thêm nước không ạ?”
Âm thanh của Nguyệt Yến từ phía bức rèm phía xa xa truyền đến, Lý Đàn như bừng tỉnh từ trong mộng, giật mình ngồi dậy.
Vừa muốn mở miệng đáp lại, nhưng phát hiện sự quyến rũ ngọt ngào trong âm thanh của mình sắp tích thành nước, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, gọi người tiến vào, vội vàng mặc y phục, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, hồi cung.
Trong bóng đêm thâm trầm ở Khánh Nguyên Điện, khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, kỳ lạ là chủ điện lại không có ý định đốt đèn, ngược lại Thiên Điện lộ ra ánh sáng, ở trong đêm tối tia sáng nhuộm ra sự dịu dàng.
Hơi nước ấm áp còn chưa tan hết, gió đêm khẽ thổi vào, cả phòng yên tĩnh.
Một đôi tay men theo màn che, khớp xương rõ ràng, hiển nhiên là đôi tay của nam nhân, đôi tay kia mở màn che hồi lâu không động đậy, cuối cùng dùng sức nắm chặt, khép rèm lại.
Giai nhân đã đi, cả phòng chỉ còn lại sương mù bốc hơi, một mảnh trắng xóa khiến hắn trong nháy mắt nhìn không rõ, hắn lừa mình dối người trốn ở trong nơi mờ mịt nhưng mang đến sự an tâm cho hắn.
Tay phải đặt ở sau lưng, nắm chặt tay tĩnh tâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn sải bước lớn đi về phía bể tắm.
Hắn duỗi bàn tay ra, cảm nhận hơi nóng, khiến hơi nước dây dưa trên đầu ngón tay hắn rồi tích tụ thành giọt nước.
Qua hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng đưa tay chạm phía mặt nước, nhưng lại sợ hãi gợn sóng nổi lên.
Mặc dù giờ phút này không có ai, mặc dù không có ai có thể nhìn trộm nhưng hắn vẫn cứ không khỏi sợ hãi, không dám thật sự chạm vào nước, hắn sợ dù là gợn sóng nổi lên thôi cũng có thể đập nát giấc mộng lúc này của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.