Mỹ Nhân Mềm Mại Dưỡng Thành Phu Quân
Chương 14: Địa Ngục.
Hạ Thu
15/04/2024
Trận sốt cao này có chút kỳ lạ, khuôn mặt đã bị sốt đến đỏ bừng, cơ thể lại phát lạnh. Nội thất đã được thêm than lửa, nhưng không dám đặt bình sưởi ấm (1) ở trong chăn, sợ thân nhiệt không hạ sốt hỏng đầu óc.
(1) Loại bình bên trong có nước ấm, dùng để giữ ấm thời cổ đại.
Lộ Hỉ một lần lại một lần đổi nước ấm, đặt xuống bèn lập tức lui ra. Không phải hắn muốn trốn việc, chỉ là lần đầu tiên khi hắn vừa mới cầm khăn bông thấm nước, đã bị ánh mắt của Hoàng đế liếc qua, dọa sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, lập tức thu tay lại.
Được rồi, coi như hắn đã nhìn rõ, trong mắt của chủ nhân này không nhìn thấy bất kỳ ai khác. Theo lý thuyết, khắp thiên hạ không cần biết là người cao quý có thể diện bao nhiêu, nhìn thấy vị này, cũng đều cần hậu hạ hắn, nhưng bây giờ có vẻ đã hoàn toàn khác, ngược lại thành hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ người khác.
Lộ Hỉ hạ quyết tâm, hắn vẫn nên hầu hạ cẩn thận, kính nhi viễn chi (2) đi, vạn nhất không cẩn thận chạm vào chỗ vảy ngược nào đó… Hắn ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa kìa.
(2) Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong “Luận ngữ - Ung dã”, thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Nội thất quay về vẻ yên tĩnh, trong lòng Hoàng đế lại vẫn là dày vò, thuốc đã uống được một thời gian dài, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, người Lý Đàn vẫn lúc nóng lúc lạnh, nhẹ không được nặng không đến, đắp chăn không được bỏ chăn không xong.
Hắn không muốn nhìn dáng vẻ hơi thở mong manh của Lý Đàn, nàng vốn nên là dáng vẻ đanh đá vui cười tức giận, hoặc là mang dáng vẻ Thái hậu cao quý danh giá, thực ra bên trong là dáng vẻ giảo hoạt một bụng xấu xa, có khi nào từng thể hiện dáng vẻ không cảm giác, như cá nằm trên thớt thế này?
Lý Đàn tựa như bị ánh sáng trong điện quấy nhiễu, trong miệng hơi nỉ non gì đó, Hoàng đế vội vàng sáp lại gần để nghe, hơi thở giữa lúc nàng nói nhỏ trực tiếp phả thẳng lên vành tai hắn, khiến hắn thất thần trong nhất thời, hơn nửa ngày mới nghe rõ ràng nàng đang không ngừng nói: “Lạnh…”
Lạnh? Hoàng đế theo bản năng muốn gọi người đưa bình sưởi ấm đến, nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của thái y, tuy muốn sưởi ấm nhưng không thể quá nóng, lại nhìn khóe mắt nàng sốt đến đỏ bừng, càng thêm đau lòng luống cuống.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, căn dặn người dưới đưa nước ấm và khăn tới, lần này không đợi ánh mắt hắn quét qua, Lộ Hỉ đã thông minh lui xuống.
Hoàng đế duỗi tay cởi thường phục của mình, do dự giây lát, áo trong cũng cởi sạch ra, chỉ để lại tiết khố, lộ ra thân thể đan xen giữa thiếu niên và tuổi trẻ, cơ bắp chắc khỏe, đường cong thanh thoát, mà cánh tay thon dài, xương quai xanh uốn khúc đến vai và vòng eo thon gọn, nhưng lại lộ ra nửa phần ngây ngô.
Hắn dùng khăn nóng lau trên người nàng, nóng đến mức làn da ửng hồng, mới do dự và đi đến trước giường, chỉ lưỡng lự trong chốc lát rồi vén chăn lên, nằm xuống.
Cam tâm tình nguyện mà rơi vào địa ngục vô gián (3) chỉ thuộc về mình hắn.
(3) Địa ngục thứ tám trong tám tầng địa ngục trong Phật Giáo, là nơi đau khổ nhất.
Lý Đàn đã sốt đến thần trí mơ hồ, ngay cả xương cốt đều đau nhức, nàng cảm thấy lạnh cực kỳ, chăn bông trên người đều có thể cấn nàng đến đau. Nàng bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh truyền đến một chút hơi ấm, tựa như người mù bị kẹt trong đường hầm vậy, tìm kiếm nơi có nguồn sáng phía xa xa.
Nàng lần mò đến gần, chỉ phát hiện một vùng mượt mà, sự sảng khoái từ làn da sạch sẽ trần trụi mang đến khiến nàng không nhịn được tiếp tục khao khát, nàng giống như động vật nhỏ cuộn tròn chui vào trong chăn, tiến vào trong lồng ngực kia, hơi nóng bốc lên khiến nàng không nhịn được bật tiếng rên rỉ, dùng trán áp lên vòm ngực kia cọ qua cọ lại.
Trước khi vào nằm Hoàng đế đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng không đoán trước được Lý Đàn sẽ giống như dáng vẻ yến con về rừng ỷ lại vào hắn, dưới sự hốt hoảng mà tan rã quân lính.
Ngực hắn rung động kịch liệt, thậm chí hắn cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ thổ huyết, phun ra từng mảnh vụn trái tim. Thần trí của Hoàng đế gần như cũng mất sạch, hắn cẩn thận mà buồn cười duỗi tay ra, che tai Lý Đàn, sợ tiếng tim đập nhức tai của mình sẽ đánh thức nàng trong lúc ngủ say.
Mặc dù như vậy, cuối cùng hắn không buông tay, cảm nhận được tóc mái của Lý Đàn gãi cằm hắn, hơi thở của nàng phả trên xương quai xanh của hắn, môi nàng dính sát vào trước ngực hắn.
Hắn bèn vui vẻ chịu đựng trong địa ngục này.
(1) Loại bình bên trong có nước ấm, dùng để giữ ấm thời cổ đại.
Lộ Hỉ một lần lại một lần đổi nước ấm, đặt xuống bèn lập tức lui ra. Không phải hắn muốn trốn việc, chỉ là lần đầu tiên khi hắn vừa mới cầm khăn bông thấm nước, đã bị ánh mắt của Hoàng đế liếc qua, dọa sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, lập tức thu tay lại.
Được rồi, coi như hắn đã nhìn rõ, trong mắt của chủ nhân này không nhìn thấy bất kỳ ai khác. Theo lý thuyết, khắp thiên hạ không cần biết là người cao quý có thể diện bao nhiêu, nhìn thấy vị này, cũng đều cần hậu hạ hắn, nhưng bây giờ có vẻ đã hoàn toàn khác, ngược lại thành hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ người khác.
Lộ Hỉ hạ quyết tâm, hắn vẫn nên hầu hạ cẩn thận, kính nhi viễn chi (2) đi, vạn nhất không cẩn thận chạm vào chỗ vảy ngược nào đó… Hắn ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa kìa.
(2) Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong “Luận ngữ - Ung dã”, thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Nội thất quay về vẻ yên tĩnh, trong lòng Hoàng đế lại vẫn là dày vò, thuốc đã uống được một thời gian dài, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, người Lý Đàn vẫn lúc nóng lúc lạnh, nhẹ không được nặng không đến, đắp chăn không được bỏ chăn không xong.
Hắn không muốn nhìn dáng vẻ hơi thở mong manh của Lý Đàn, nàng vốn nên là dáng vẻ đanh đá vui cười tức giận, hoặc là mang dáng vẻ Thái hậu cao quý danh giá, thực ra bên trong là dáng vẻ giảo hoạt một bụng xấu xa, có khi nào từng thể hiện dáng vẻ không cảm giác, như cá nằm trên thớt thế này?
Lý Đàn tựa như bị ánh sáng trong điện quấy nhiễu, trong miệng hơi nỉ non gì đó, Hoàng đế vội vàng sáp lại gần để nghe, hơi thở giữa lúc nàng nói nhỏ trực tiếp phả thẳng lên vành tai hắn, khiến hắn thất thần trong nhất thời, hơn nửa ngày mới nghe rõ ràng nàng đang không ngừng nói: “Lạnh…”
Lạnh? Hoàng đế theo bản năng muốn gọi người đưa bình sưởi ấm đến, nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của thái y, tuy muốn sưởi ấm nhưng không thể quá nóng, lại nhìn khóe mắt nàng sốt đến đỏ bừng, càng thêm đau lòng luống cuống.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, căn dặn người dưới đưa nước ấm và khăn tới, lần này không đợi ánh mắt hắn quét qua, Lộ Hỉ đã thông minh lui xuống.
Hoàng đế duỗi tay cởi thường phục của mình, do dự giây lát, áo trong cũng cởi sạch ra, chỉ để lại tiết khố, lộ ra thân thể đan xen giữa thiếu niên và tuổi trẻ, cơ bắp chắc khỏe, đường cong thanh thoát, mà cánh tay thon dài, xương quai xanh uốn khúc đến vai và vòng eo thon gọn, nhưng lại lộ ra nửa phần ngây ngô.
Hắn dùng khăn nóng lau trên người nàng, nóng đến mức làn da ửng hồng, mới do dự và đi đến trước giường, chỉ lưỡng lự trong chốc lát rồi vén chăn lên, nằm xuống.
Cam tâm tình nguyện mà rơi vào địa ngục vô gián (3) chỉ thuộc về mình hắn.
(3) Địa ngục thứ tám trong tám tầng địa ngục trong Phật Giáo, là nơi đau khổ nhất.
Lý Đàn đã sốt đến thần trí mơ hồ, ngay cả xương cốt đều đau nhức, nàng cảm thấy lạnh cực kỳ, chăn bông trên người đều có thể cấn nàng đến đau. Nàng bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh truyền đến một chút hơi ấm, tựa như người mù bị kẹt trong đường hầm vậy, tìm kiếm nơi có nguồn sáng phía xa xa.
Nàng lần mò đến gần, chỉ phát hiện một vùng mượt mà, sự sảng khoái từ làn da sạch sẽ trần trụi mang đến khiến nàng không nhịn được tiếp tục khao khát, nàng giống như động vật nhỏ cuộn tròn chui vào trong chăn, tiến vào trong lồng ngực kia, hơi nóng bốc lên khiến nàng không nhịn được bật tiếng rên rỉ, dùng trán áp lên vòm ngực kia cọ qua cọ lại.
Trước khi vào nằm Hoàng đế đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng không đoán trước được Lý Đàn sẽ giống như dáng vẻ yến con về rừng ỷ lại vào hắn, dưới sự hốt hoảng mà tan rã quân lính.
Ngực hắn rung động kịch liệt, thậm chí hắn cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ thổ huyết, phun ra từng mảnh vụn trái tim. Thần trí của Hoàng đế gần như cũng mất sạch, hắn cẩn thận mà buồn cười duỗi tay ra, che tai Lý Đàn, sợ tiếng tim đập nhức tai của mình sẽ đánh thức nàng trong lúc ngủ say.
Mặc dù như vậy, cuối cùng hắn không buông tay, cảm nhận được tóc mái của Lý Đàn gãi cằm hắn, hơi thở của nàng phả trên xương quai xanh của hắn, môi nàng dính sát vào trước ngực hắn.
Hắn bèn vui vẻ chịu đựng trong địa ngục này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.