Mỹ Nhân Mềm Mại Dưỡng Thành Phu Quân
Chương 11: Tự Lừa Dối Mình.
Hạ Thu
15/04/2024
Lý Đàn còn đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng Hoàng đế đã một chén rồi một chén bắt đầu ra sức uống, Lý Đàn vội vàng đuổi theo, trong miệng còn không ngừng nói những chuyện thú vị khi còn nhỏ của hai người.
“Hoàng đế khi con nhỏ trông trắng trẻo đáng yêu, ai thấy cũng không khỏi thành thật tán thưởng một tiếng thông minh xinh xắn.”
Ai dám khen ngợi chứ, lúc đó thế lực của Quý phi lớn, hậu cung đều ở trong tay nàng ta, nhìn thấy con nối dõi trong cung hận không thể nhai xương cắn thịt, những người kia nịnh cao đạp thấp, nào có ai dám khen ngợi nửa phần.
“Lúc đó ai gia dạy Hoàng đế học chữ luyện võ, Hoàng đế đều thuận buồm xuôi gió, ai gia đã biết tương lai Hoàng đế nhất định không phải vật trong ao (1).”
(1) Thành ngữ chỉ người không có tham vọng.
Có phải hay không, nàng cũng không biết, lúc đó dạy hắn, cũng chẳng qua là kiếm sống trong khó khăn, mà còn phải đề phòng ác ý của Quý phi, cho nên mọi chuyện đều phải tự mình động thủ.
Quý phi hướng Phật, bản thân lại không muốn động tay, chuyên lệnh cho cung nhân thay mình chép kinh, nàng và Nguyệt Yến muốn giao một đống kinh văn lên trên, tay đều sắp đứt mất, dạy tiểu Hoàng đế thật tốt, mới bảo hắn viết thay được.
Về phần tập võ, nàng cũng không phải cao thủ trong đó, chỉ hy vọng hắn lấy việc này để rèn luyện thân thể khỏe mạnh, những công việc nặng nhọc có thể thay nàng gánh vác vài phần, không đến mức để nàng mệt mỏi gãy eo.
Lúc ấy ngay cả may áo thêu thùa cũng muốn chia sẻ với hắn, dụ dỗ mấy lần, nếu như không phải tiểu Hoàng đế thật sự thề sống thề chết không theo, nàng cũng sẽ không vất vả may vá nhiều năm như vậy.
Hoàng đế nhìn nàng nói đến đúng lý hợp tình, dáng vẻ nhớ lại ký ức đắng cay ngọt bùi, mẫu tử tình thâm, hoàn toàn không tự cảm thấy là bóc lột lao động trẻ em, trong lòng không khỏi cười thầm, từ trước đến nay nàng là kiểu người lười nhác, cố tình gây sự, nếu như chiếm được một phần lý, vậy càng muốn người ta trả lại mười phần.
Vô lại như vậy, sao lại vào được trong cốt tủy hắn, chiếm lấy tinh thần hắn.
Thật sự là hoang đường đến cực điểm.
Hoàng đế dùng rượu đè nén sự đắng chát dâng lên trong cổ họng, nói: “Mẫu hậu đối xử tốt với trẫm, trẫm đều biết, trẫm có thể có ngày hôm nay đều do mẫu hậu dốc lòng chăm sóc.”
Sao hắn có thể không biết, mình yêu thương nàng đến nhường nào.
Thâm cung đơn độc khổ sở, hắn đã mất mẫu phi, vốn đã nhận hết khinh thường, trong cung con nối dõi chết yểu nhiều, cho dù hắn còn nhỏ cũng biết trong đó có điểm kỳ quái. Ngày ngày hắn không được yên giấc, luôn bừng tỉnh trong đêm, khi thì mơ thấy Quý phi phái người ra tay, hắn giống như tam ca miệng sùi bọt mép, chết trong đống nôn mửa của mình, khi thì mơ thấy mẫu phi đã mất, mặt đầy máu tươi khóc lóc nỉ non về phía hắn, một người khiến hắn đau đớn, một người khiến hắn hổ thẹn, giày vò hắn ngày đêm bất an.
Mãi cho đến khi nàng đến bên cạnh hắn, ngay từ đầu hai người nhiều nhất cũng chỉ là ôm nhau sưởi ấm, lợi dụng lẫn nhau. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn đã buông xuống phòng bị, sẽ vì Lý Đàn mặt dày vô sỉ mà tức giận, sẽ bị suy nghĩ hão huyền của nàng mà không thể tưởng tượng được, cũng sẽ bị sự dịu dàng ngẫu nhiên của nàng mê hoặc, bị nàng sai khiến đến vòng quanh.
Lý Đàn sẽ không dịu dàng mà dỗ hắn chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc hắn giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, nàng sẽ đuổi hắn đi đánh quyền dưới ánh trăng, lại đi chẻ củi, gánh nước, nhóm lửa, quét dọn, mãi cho đến khi hắn kiệt sức mới không còn tâm tư dư thừa nữa.
Lý Đàn có đồ ăn ngon sẽ không vội vàng đưa hắn, nếu được đồ ăn ngon, thậm chí còn giấu đi không cho hắn thấy, nhưng cũng là nàng nhiều lần bán trang sức mang vào cung thành tiền, mới có thể để hắn không đến mức chịu lạnh chịu đói.
Lý Đàn cũng chưa từng nói với hắn mấy lời mềm mỏng, ngay cả mấy việc vặt vãnh nàng vốn phải làm cũng giao tất cả cho hắn, nhưng cũng vừa oán trách hắn lớn quá nhanh tốn vải vóc, vừa vì hắn may xiêm y, cho dù lúc nào làm cũng khó coi như vậy.
Lý Đàn như vậy, hắn không có cách nào coi nàng là mẫu thân, cũng không muốn coi nàng như tỷ tỷ, càng đừng nói đến trưởng bối, Lý Đàn ở trong lòng hắn, mãi là một nữ nhân, nữ nhân xấu xa nhất trên đời này, cũng là nữ nhân khiến hắn không thể bỏ được nhất.
Yêu nàng đến nhường nào, hắn biết, hắn cực kỳ rõ ràng.
Hắn nhìn Lý Đàn bên cạnh giật dây Nguyệt Yến rót rượu cho hắn, rõ ràng là muốn chuốc say hắn nhưng bản thân lại buông thả uống nhiều. Rõ ràng tửu lượng không được tốt, lại thích uống rượu nhất, trong chốc lát đôi mắt say mê, long lanh đau buồn, trên mặt hiện lên sắc sen hồng, đuôi mắt đỏ ửng, trực tiếp choáng váng đến đầy sao.
Dáng vẻ thế này, kêu hắn làm sao coi nàng như mẫu thân, làm sao buông tay được.
Hắn chỉ muốn bắt lấy nàng, xé y phục của nàng, dùng môi lưỡi thưởng thức mỗi một nơi trên cơ thể nàng, lại đâm xuyên nàng, thương tổn nàng, khiến nàng trong lúc say nỉ non tên của mình, thét chói tai lên cao trào.
Cảm giác chếnh choáng phóng đại vọng tưởng của hắn, hắn chỉ có thể chà sát đầu ngón tay, hồi tưởng lại sự trơn mịn của đôi tay mềm mại từng cảm nhận trước kia.
Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, nhưng Lý Đàn không hề hay biết, nàng nửa thật nửa giả mà say, mượn cơ hội nói ra những lời kịch đã chuẩn bị tốt.
“Khi còn bé, Hoàng đế từng bị những tin đồn trong cung vây quanh, tương truyền trước khi mẫu phi người đi, đã từng khóc lóc đẫm máu và nước mắt “Ta cùng Quý phi có thù, oán hận phó phai”, từ đây cũng thành tâm bệnh của người.”
Hoàng đế không ngờ nàng đột nhiên nói về chuyện này, khóe mắt giật giật, “Mẫu hậu chưa bao giờ nói với trẫm những chuyện này, bất kể là trẫm truy hỏi thế nào.”
“Ai gia cùng mẫu phi của Hoàng đế có giao tình, trước khi nàng ấy đi ta đã từng đích thân đến thăm nàng ấy, mẫu phi người tuy khổ nhưng chưa từng hy vọng Hoàng đế báo thù cho nàng ấy, chỉ hy vọng Hoàng đế sống sót trong cái thâm cung này, bình an trưởng thành, lấy vợ sinh con, sống ngày tháng của chính mình.”
Lý Đàn thâm tình nhìn về phía Hoàng đế, “Ngày đó ta đã đáp ứng với mẫu phi Hoàng đế, nếu như có thể, sẽ bảo vệ Hoàng đế chu toàn, càng phải nhìn Hoàng đế trưởng thành lập gia thất.”
Nàng không đáp ứng, nàng trơ mắt nhìn mẫu phi của hắn chật vật lên tiếng ở trên giường, máu và nước mắt đầy vạt áo, nhưng nàng lại xoay người chạy trốn.
“Nếu mẫu phi người biết Hoàng đế có ngày hôm nay, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng, điều duy nhất chưa buông xuống được hẳn là đến nay Hoàng đế vẫn chưa đại hôn, không có người chăm sóc.”
Chết chính là chết, người chết sẽ không biết, cũng sẽ không để ý người sống trải qua như thế nào.
“Ai gia nhận sự ủy thác của mẫu phi Hoàng đế, cũng coi như chăm sóc Hoàng đế trưởng thành, hiện giờ cũng chỉ hy vọng Hoàng đế có thể nhanh chóng sinh hạ con nối dõi, kéo dài hậu duệ, ai gia cũng có mặt mũi đi gặp Tiên đế rồi.”
Nàng không đáp ứng lời ủy thác nào, cũng chưa từng chăm sóc hắn, cũng chả thèm để ý tiên hoàng gì đó, chết rồi nàng còn vỗ tay khen hay, càng không quan tâm con nối dõi của tiểu Hoàng đế như thế nào.
Nàng chỉ quan tâm bản thân mình.
“Hoàng đế khi con nhỏ trông trắng trẻo đáng yêu, ai thấy cũng không khỏi thành thật tán thưởng một tiếng thông minh xinh xắn.”
Ai dám khen ngợi chứ, lúc đó thế lực của Quý phi lớn, hậu cung đều ở trong tay nàng ta, nhìn thấy con nối dõi trong cung hận không thể nhai xương cắn thịt, những người kia nịnh cao đạp thấp, nào có ai dám khen ngợi nửa phần.
“Lúc đó ai gia dạy Hoàng đế học chữ luyện võ, Hoàng đế đều thuận buồm xuôi gió, ai gia đã biết tương lai Hoàng đế nhất định không phải vật trong ao (1).”
(1) Thành ngữ chỉ người không có tham vọng.
Có phải hay không, nàng cũng không biết, lúc đó dạy hắn, cũng chẳng qua là kiếm sống trong khó khăn, mà còn phải đề phòng ác ý của Quý phi, cho nên mọi chuyện đều phải tự mình động thủ.
Quý phi hướng Phật, bản thân lại không muốn động tay, chuyên lệnh cho cung nhân thay mình chép kinh, nàng và Nguyệt Yến muốn giao một đống kinh văn lên trên, tay đều sắp đứt mất, dạy tiểu Hoàng đế thật tốt, mới bảo hắn viết thay được.
Về phần tập võ, nàng cũng không phải cao thủ trong đó, chỉ hy vọng hắn lấy việc này để rèn luyện thân thể khỏe mạnh, những công việc nặng nhọc có thể thay nàng gánh vác vài phần, không đến mức để nàng mệt mỏi gãy eo.
Lúc ấy ngay cả may áo thêu thùa cũng muốn chia sẻ với hắn, dụ dỗ mấy lần, nếu như không phải tiểu Hoàng đế thật sự thề sống thề chết không theo, nàng cũng sẽ không vất vả may vá nhiều năm như vậy.
Hoàng đế nhìn nàng nói đến đúng lý hợp tình, dáng vẻ nhớ lại ký ức đắng cay ngọt bùi, mẫu tử tình thâm, hoàn toàn không tự cảm thấy là bóc lột lao động trẻ em, trong lòng không khỏi cười thầm, từ trước đến nay nàng là kiểu người lười nhác, cố tình gây sự, nếu như chiếm được một phần lý, vậy càng muốn người ta trả lại mười phần.
Vô lại như vậy, sao lại vào được trong cốt tủy hắn, chiếm lấy tinh thần hắn.
Thật sự là hoang đường đến cực điểm.
Hoàng đế dùng rượu đè nén sự đắng chát dâng lên trong cổ họng, nói: “Mẫu hậu đối xử tốt với trẫm, trẫm đều biết, trẫm có thể có ngày hôm nay đều do mẫu hậu dốc lòng chăm sóc.”
Sao hắn có thể không biết, mình yêu thương nàng đến nhường nào.
Thâm cung đơn độc khổ sở, hắn đã mất mẫu phi, vốn đã nhận hết khinh thường, trong cung con nối dõi chết yểu nhiều, cho dù hắn còn nhỏ cũng biết trong đó có điểm kỳ quái. Ngày ngày hắn không được yên giấc, luôn bừng tỉnh trong đêm, khi thì mơ thấy Quý phi phái người ra tay, hắn giống như tam ca miệng sùi bọt mép, chết trong đống nôn mửa của mình, khi thì mơ thấy mẫu phi đã mất, mặt đầy máu tươi khóc lóc nỉ non về phía hắn, một người khiến hắn đau đớn, một người khiến hắn hổ thẹn, giày vò hắn ngày đêm bất an.
Mãi cho đến khi nàng đến bên cạnh hắn, ngay từ đầu hai người nhiều nhất cũng chỉ là ôm nhau sưởi ấm, lợi dụng lẫn nhau. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn đã buông xuống phòng bị, sẽ vì Lý Đàn mặt dày vô sỉ mà tức giận, sẽ bị suy nghĩ hão huyền của nàng mà không thể tưởng tượng được, cũng sẽ bị sự dịu dàng ngẫu nhiên của nàng mê hoặc, bị nàng sai khiến đến vòng quanh.
Lý Đàn sẽ không dịu dàng mà dỗ hắn chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc hắn giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm, nàng sẽ đuổi hắn đi đánh quyền dưới ánh trăng, lại đi chẻ củi, gánh nước, nhóm lửa, quét dọn, mãi cho đến khi hắn kiệt sức mới không còn tâm tư dư thừa nữa.
Lý Đàn có đồ ăn ngon sẽ không vội vàng đưa hắn, nếu được đồ ăn ngon, thậm chí còn giấu đi không cho hắn thấy, nhưng cũng là nàng nhiều lần bán trang sức mang vào cung thành tiền, mới có thể để hắn không đến mức chịu lạnh chịu đói.
Lý Đàn cũng chưa từng nói với hắn mấy lời mềm mỏng, ngay cả mấy việc vặt vãnh nàng vốn phải làm cũng giao tất cả cho hắn, nhưng cũng vừa oán trách hắn lớn quá nhanh tốn vải vóc, vừa vì hắn may xiêm y, cho dù lúc nào làm cũng khó coi như vậy.
Lý Đàn như vậy, hắn không có cách nào coi nàng là mẫu thân, cũng không muốn coi nàng như tỷ tỷ, càng đừng nói đến trưởng bối, Lý Đàn ở trong lòng hắn, mãi là một nữ nhân, nữ nhân xấu xa nhất trên đời này, cũng là nữ nhân khiến hắn không thể bỏ được nhất.
Yêu nàng đến nhường nào, hắn biết, hắn cực kỳ rõ ràng.
Hắn nhìn Lý Đàn bên cạnh giật dây Nguyệt Yến rót rượu cho hắn, rõ ràng là muốn chuốc say hắn nhưng bản thân lại buông thả uống nhiều. Rõ ràng tửu lượng không được tốt, lại thích uống rượu nhất, trong chốc lát đôi mắt say mê, long lanh đau buồn, trên mặt hiện lên sắc sen hồng, đuôi mắt đỏ ửng, trực tiếp choáng váng đến đầy sao.
Dáng vẻ thế này, kêu hắn làm sao coi nàng như mẫu thân, làm sao buông tay được.
Hắn chỉ muốn bắt lấy nàng, xé y phục của nàng, dùng môi lưỡi thưởng thức mỗi một nơi trên cơ thể nàng, lại đâm xuyên nàng, thương tổn nàng, khiến nàng trong lúc say nỉ non tên của mình, thét chói tai lên cao trào.
Cảm giác chếnh choáng phóng đại vọng tưởng của hắn, hắn chỉ có thể chà sát đầu ngón tay, hồi tưởng lại sự trơn mịn của đôi tay mềm mại từng cảm nhận trước kia.
Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, nhưng Lý Đàn không hề hay biết, nàng nửa thật nửa giả mà say, mượn cơ hội nói ra những lời kịch đã chuẩn bị tốt.
“Khi còn bé, Hoàng đế từng bị những tin đồn trong cung vây quanh, tương truyền trước khi mẫu phi người đi, đã từng khóc lóc đẫm máu và nước mắt “Ta cùng Quý phi có thù, oán hận phó phai”, từ đây cũng thành tâm bệnh của người.”
Hoàng đế không ngờ nàng đột nhiên nói về chuyện này, khóe mắt giật giật, “Mẫu hậu chưa bao giờ nói với trẫm những chuyện này, bất kể là trẫm truy hỏi thế nào.”
“Ai gia cùng mẫu phi của Hoàng đế có giao tình, trước khi nàng ấy đi ta đã từng đích thân đến thăm nàng ấy, mẫu phi người tuy khổ nhưng chưa từng hy vọng Hoàng đế báo thù cho nàng ấy, chỉ hy vọng Hoàng đế sống sót trong cái thâm cung này, bình an trưởng thành, lấy vợ sinh con, sống ngày tháng của chính mình.”
Lý Đàn thâm tình nhìn về phía Hoàng đế, “Ngày đó ta đã đáp ứng với mẫu phi Hoàng đế, nếu như có thể, sẽ bảo vệ Hoàng đế chu toàn, càng phải nhìn Hoàng đế trưởng thành lập gia thất.”
Nàng không đáp ứng, nàng trơ mắt nhìn mẫu phi của hắn chật vật lên tiếng ở trên giường, máu và nước mắt đầy vạt áo, nhưng nàng lại xoay người chạy trốn.
“Nếu mẫu phi người biết Hoàng đế có ngày hôm nay, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng, điều duy nhất chưa buông xuống được hẳn là đến nay Hoàng đế vẫn chưa đại hôn, không có người chăm sóc.”
Chết chính là chết, người chết sẽ không biết, cũng sẽ không để ý người sống trải qua như thế nào.
“Ai gia nhận sự ủy thác của mẫu phi Hoàng đế, cũng coi như chăm sóc Hoàng đế trưởng thành, hiện giờ cũng chỉ hy vọng Hoàng đế có thể nhanh chóng sinh hạ con nối dõi, kéo dài hậu duệ, ai gia cũng có mặt mũi đi gặp Tiên đế rồi.”
Nàng không đáp ứng lời ủy thác nào, cũng chưa từng chăm sóc hắn, cũng chả thèm để ý tiên hoàng gì đó, chết rồi nàng còn vỗ tay khen hay, càng không quan tâm con nối dõi của tiểu Hoàng đế như thế nào.
Nàng chỉ quan tâm bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.