Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 20:
Liên Giang Dạ Nhập Xuân
17/09/2024
Tiết Dư ngẩn ra, trong đầu không khỏi nhớ tới một màn trước đó không lâu, mặc dù phu quân thay nàng bôi vết thương, nhưng nửa câu cũng không nhắc tới Lý thị, giống như là không thèm để ý.
Hay là đúng như Vệ công tử nói, phu quân vì quá bận nên quên mất?
Vệ Cảnh Trầm thấy khuôn mặt yêu kiều của Tiết Dư lộ ra vẻ hoang mang, khóe môi hơi cong lên.
Đột nhiên, Tiết Dư nâng cằm nhọn lên, ánh mắt vừa vặn đối diện hắn, trong suốt mà kiên định: "Phu quân ta mỗi ngày đi khám bệnh trở về đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, quên cũng là bình thường, chuyện vừa rồi vẫn là đa tạ Vệ công tử."
Trong đáy mắt Vệ Cảnh Trầm, sắc đen dày đặc cuồn cuộn như sóng triều, rất nhanh sau đó bình tĩnh trở lại: "Chỉ là việc nhỏ thôi."
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, rõ ràng giọng nói của người đàn ông rất bình thản, nhưng giọng nói của hắn lại lộ ra sự lạnh lẽo thấm vào cốt tủy, khiến nàng không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Mặc dù Vệ Cảnh Trầm cũng không làm cái gì nàng, thậm chí có thể nói là giữ thái độ ôn hòa, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi khi ở cùng hắn trong cùng một không gian.
Đột nhiên nàng hy vọng phu quân có thể sớm làm xong việc trở về.
Tiết Dư ngẩng đầu nhìn sắc trời, vạn dặm không mây, trong suốt thanh minh, cách thời gian Giang Hứa Trạch từ trấn trên trở về một chút.
Lúc này, Giang Hứa Trạch vừa tới trấn Đại Hà, trấn Đại Hà tuy là một trấn nhỏ, nhưng xung quanh có bến tàu, có lúc sẽ có thuyền dừng ở bên bờ đi tới trấn Đại Hà để nghỉ ngơi và tiếp tế đồ ăn.
Giang Hứa Trạch lại không có lòng dạ nào chú ý những thứ này, hắn ta cúi đầu, quen thuộc đi tới một y quán - - Nhân Tâm Đường.
Nhân Tâm Đường ở mấy trấn nhỏ xung quanh xem như tương đối có danh tiếng, nhất là đại phu tọa quán Kim Thành am hiểu nam khoa, y thuật cao siêu, lại càng nổi tiếng xa gần.
Thật vất vả mới chờ được đến khi Nhân Tâm Đường không còn ai, lúc này Giang Hứa Trạch mới đi hỏi Kim đại phu, kể lại hết tình trạng của mình.
"Kim đại phu, vì sao sau khi ta uống thuốc kia, một lát sau lại thấy không có hiệu quả…"
Kim đại phu thầm nghĩ, thuốc của ông ấy cực kỳ hữu hiệu, đặc biệt là cho nam tử, nghĩ nghĩ một lúc, ông ấy lại nói: "Phiền toái ngài cởi quần ra..."
Kim đại phu vừa dứt lời, Giang Hứa Trạch lập tức biến sắc, không chút do dự cự tuyệt: "Không được!
Hắn ta nhận ra phản ứng của mình có chút mãnh liệt, Giang Hứa Trạch miễn cưỡng tỉnh táo lại, tìm một lý do: "...Chuyện này quá là nhục nhã!"
Kim đại phu đã từng trải qua bao nhiêu bệnh nhân, chẳng có gì là lạ lùng nữa, trong lòng ông ấy cũng ngầm đoán được điều gì đó, nhưng không nói ra, chỉ đáp: "Nếu vậy, lão phu đây cũng không thể giúp được."
Giang Hứa Trạch im lặng một lúc: "Vậy xin Kim đại phu lấy cho ta vài thang thuốc giúp nữ nhân dễ mang thai."
Hay là đúng như Vệ công tử nói, phu quân vì quá bận nên quên mất?
Vệ Cảnh Trầm thấy khuôn mặt yêu kiều của Tiết Dư lộ ra vẻ hoang mang, khóe môi hơi cong lên.
Đột nhiên, Tiết Dư nâng cằm nhọn lên, ánh mắt vừa vặn đối diện hắn, trong suốt mà kiên định: "Phu quân ta mỗi ngày đi khám bệnh trở về đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, quên cũng là bình thường, chuyện vừa rồi vẫn là đa tạ Vệ công tử."
Trong đáy mắt Vệ Cảnh Trầm, sắc đen dày đặc cuồn cuộn như sóng triều, rất nhanh sau đó bình tĩnh trở lại: "Chỉ là việc nhỏ thôi."
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, rõ ràng giọng nói của người đàn ông rất bình thản, nhưng giọng nói của hắn lại lộ ra sự lạnh lẽo thấm vào cốt tủy, khiến nàng không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Mặc dù Vệ Cảnh Trầm cũng không làm cái gì nàng, thậm chí có thể nói là giữ thái độ ôn hòa, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi khi ở cùng hắn trong cùng một không gian.
Đột nhiên nàng hy vọng phu quân có thể sớm làm xong việc trở về.
Tiết Dư ngẩng đầu nhìn sắc trời, vạn dặm không mây, trong suốt thanh minh, cách thời gian Giang Hứa Trạch từ trấn trên trở về một chút.
Lúc này, Giang Hứa Trạch vừa tới trấn Đại Hà, trấn Đại Hà tuy là một trấn nhỏ, nhưng xung quanh có bến tàu, có lúc sẽ có thuyền dừng ở bên bờ đi tới trấn Đại Hà để nghỉ ngơi và tiếp tế đồ ăn.
Giang Hứa Trạch lại không có lòng dạ nào chú ý những thứ này, hắn ta cúi đầu, quen thuộc đi tới một y quán - - Nhân Tâm Đường.
Nhân Tâm Đường ở mấy trấn nhỏ xung quanh xem như tương đối có danh tiếng, nhất là đại phu tọa quán Kim Thành am hiểu nam khoa, y thuật cao siêu, lại càng nổi tiếng xa gần.
Thật vất vả mới chờ được đến khi Nhân Tâm Đường không còn ai, lúc này Giang Hứa Trạch mới đi hỏi Kim đại phu, kể lại hết tình trạng của mình.
"Kim đại phu, vì sao sau khi ta uống thuốc kia, một lát sau lại thấy không có hiệu quả…"
Kim đại phu thầm nghĩ, thuốc của ông ấy cực kỳ hữu hiệu, đặc biệt là cho nam tử, nghĩ nghĩ một lúc, ông ấy lại nói: "Phiền toái ngài cởi quần ra..."
Kim đại phu vừa dứt lời, Giang Hứa Trạch lập tức biến sắc, không chút do dự cự tuyệt: "Không được!
Hắn ta nhận ra phản ứng của mình có chút mãnh liệt, Giang Hứa Trạch miễn cưỡng tỉnh táo lại, tìm một lý do: "...Chuyện này quá là nhục nhã!"
Kim đại phu đã từng trải qua bao nhiêu bệnh nhân, chẳng có gì là lạ lùng nữa, trong lòng ông ấy cũng ngầm đoán được điều gì đó, nhưng không nói ra, chỉ đáp: "Nếu vậy, lão phu đây cũng không thể giúp được."
Giang Hứa Trạch im lặng một lúc: "Vậy xin Kim đại phu lấy cho ta vài thang thuốc giúp nữ nhân dễ mang thai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.