Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 33:
Liên Giang Dạ Nhập Xuân
17/09/2024
Thùng lớn rất lớn, cơ hồ tới tới lui lui xách bảy tám thùng mới chứa đầy, nhưng Vệ Cảnh Trầm dường như không thở một hơi nào, bước chân vẫn vững vàng mạnh mẽ.
"Ta khát nước." Vệ Cảnh Trầm đột nhiên nói một câu.
Lúc này Tiết Dư mới kịp phản ứng, nàng lục lọi ấm trà.
Vệ Cảnh Trầm không đi nhắc nhở nàng ấm trà ở nơi nào, mà bày ra vẻ hứng thú nhìn dáng vẻ nàng vì mình bận rộn.
Rất nhanh, Tiết Dư lấy ấm trà, rót cho hắn một ly, đưa cho hắn.
Bàn tay Vệ Cảnh Trầm nhận lấy, ngón út như có như không chạm vào lòng bàn tay nàng: "Đa tạ."
Tiết Dư sửng sốt một chút, vừa rồi nàng tựa hồ cảm giác được lòng bàn tay truyền đến chút ngứa ngáy, là Vệ Cảnh Trầm không cẩn thận đụng phải nàng sao?
Không đợi nàng ngẫm lại, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Lúc Giang Hứa Trạch trở lại nhà, bây giờ đã là buổi chiều, trên người hắn ta đeo giỏ thuốc, bên trong chứa đầy thảo dược mới hái được từ trên núi.
Vừa bước vào, hắn ta đã thấy một nam nhân đang gánh nước, còn bên cạnh hắn là thê tử của hắn ta. Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, người phụ nữ dịu dàng mềm mại, trông chẳng khác gì phu thê.
Tiết Dư nghe thấy động tĩnh quen thuộc, lập tức tiến lên đón: "Phu quân, chàng rốt cục đã trở lại, chàng có đói bụng không?"
Lên núi là một công việc tốn sức, mặc dù Giang Hứa Trạch mang theo mấy cái bánh bột trắng, nhưng làm sao có thể no được.
"Ta không đói bụng."
Vẻ mặt của Giang Hứa Trạch không mang theo chút cảm xúc nào, tuy là nói chuyện với Tiết Dư, nhưng ánh mắt của hắn ta lại nhìn về phía Vệ Cảnh Trầm, cắn răng: "Nàng cùng Vệ công tử vừa rồi đang nói cái gì vậy?"
Khuôn mặt Vệ Cảnh Trầm dưới ánh mặt trời có chút tối tăm không rõ, khóe môi hơi nhếch lên: "Vừa rồi thấy mắt của nàng không tốt, mang theo thùng gỗ không tiện, ta liền giúp nàng múc nước."
Giang Hứa Trạch có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nam nhân nhìn như rụt rè lãnh đạm cũng sẽ vì một nông phụ mà cúi người đi múc nước.
Chỉ nhìn bộ dáng Vệ Cảnh Trầm thì đã biết là người được nô tỳ hầu hạ quen rồi.
Giờ này khắc này, Giang Hứa Trạch càng thêm chắc chắn, hắn rõ ràng có hảo cảm với Tiết Dư.
Bằng vào năng lực của hắn, vô luận nữ nhân nào, chỉ cần hắn muốn cũng dễ như trở bàn tay.
Vì sao chậm chạp mãi mà không có động tĩnh?
Giang Hứa Trạch bỗng nhiên nghĩ đến những thế gia công tử kia, quan to quý nhân chú trọng quy củ lễ nghi nhất, coi thanh danh còn quan trọng hơn so với mạng sống.
Hắn ta nhớ lại tối qua, Vệ Cảnh Trầm tuy không khinh bỉ việc hắn ta làm, nhưng vì nợ ơn cứu mạng nên cũng không nói thêm gì.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giang Hứa Trạch. Suy nghĩ sáng tỏ.
"Vậy đa tạ Vệ công tử giúp ta chiếu cố nương tử." Giang Hứa Trạch đè nén suy nghĩ trong lòng, khách khí nói một tiếng.
Trong tai Tiết Dư, đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, nàng hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm cuộn trào trong lòng hai người đàn ông.
"Ta khát nước." Vệ Cảnh Trầm đột nhiên nói một câu.
Lúc này Tiết Dư mới kịp phản ứng, nàng lục lọi ấm trà.
Vệ Cảnh Trầm không đi nhắc nhở nàng ấm trà ở nơi nào, mà bày ra vẻ hứng thú nhìn dáng vẻ nàng vì mình bận rộn.
Rất nhanh, Tiết Dư lấy ấm trà, rót cho hắn một ly, đưa cho hắn.
Bàn tay Vệ Cảnh Trầm nhận lấy, ngón út như có như không chạm vào lòng bàn tay nàng: "Đa tạ."
Tiết Dư sửng sốt một chút, vừa rồi nàng tựa hồ cảm giác được lòng bàn tay truyền đến chút ngứa ngáy, là Vệ Cảnh Trầm không cẩn thận đụng phải nàng sao?
Không đợi nàng ngẫm lại, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Lúc Giang Hứa Trạch trở lại nhà, bây giờ đã là buổi chiều, trên người hắn ta đeo giỏ thuốc, bên trong chứa đầy thảo dược mới hái được từ trên núi.
Vừa bước vào, hắn ta đã thấy một nam nhân đang gánh nước, còn bên cạnh hắn là thê tử của hắn ta. Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, người phụ nữ dịu dàng mềm mại, trông chẳng khác gì phu thê.
Tiết Dư nghe thấy động tĩnh quen thuộc, lập tức tiến lên đón: "Phu quân, chàng rốt cục đã trở lại, chàng có đói bụng không?"
Lên núi là một công việc tốn sức, mặc dù Giang Hứa Trạch mang theo mấy cái bánh bột trắng, nhưng làm sao có thể no được.
"Ta không đói bụng."
Vẻ mặt của Giang Hứa Trạch không mang theo chút cảm xúc nào, tuy là nói chuyện với Tiết Dư, nhưng ánh mắt của hắn ta lại nhìn về phía Vệ Cảnh Trầm, cắn răng: "Nàng cùng Vệ công tử vừa rồi đang nói cái gì vậy?"
Khuôn mặt Vệ Cảnh Trầm dưới ánh mặt trời có chút tối tăm không rõ, khóe môi hơi nhếch lên: "Vừa rồi thấy mắt của nàng không tốt, mang theo thùng gỗ không tiện, ta liền giúp nàng múc nước."
Giang Hứa Trạch có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nam nhân nhìn như rụt rè lãnh đạm cũng sẽ vì một nông phụ mà cúi người đi múc nước.
Chỉ nhìn bộ dáng Vệ Cảnh Trầm thì đã biết là người được nô tỳ hầu hạ quen rồi.
Giờ này khắc này, Giang Hứa Trạch càng thêm chắc chắn, hắn rõ ràng có hảo cảm với Tiết Dư.
Bằng vào năng lực của hắn, vô luận nữ nhân nào, chỉ cần hắn muốn cũng dễ như trở bàn tay.
Vì sao chậm chạp mãi mà không có động tĩnh?
Giang Hứa Trạch bỗng nhiên nghĩ đến những thế gia công tử kia, quan to quý nhân chú trọng quy củ lễ nghi nhất, coi thanh danh còn quan trọng hơn so với mạng sống.
Hắn ta nhớ lại tối qua, Vệ Cảnh Trầm tuy không khinh bỉ việc hắn ta làm, nhưng vì nợ ơn cứu mạng nên cũng không nói thêm gì.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giang Hứa Trạch. Suy nghĩ sáng tỏ.
"Vậy đa tạ Vệ công tử giúp ta chiếu cố nương tử." Giang Hứa Trạch đè nén suy nghĩ trong lòng, khách khí nói một tiếng.
Trong tai Tiết Dư, đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, nàng hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm cuộn trào trong lòng hai người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.