Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 50:
Liên Giang Dạ Nhập Xuân
24/09/2024
Trong lòng Tiết Dư trào ra vài phần đồng tình, mím chặt môi: "Thì ra là thế, bị quan phủ truy nã cũng là vì bọn họ sao?"
Khóe môi Vệ Cảnh Trầm hơi nhếch lên, giọng nói lại mang theo bi thống: "Ừ, Vệ mỗ cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ làm như vậy."
Tiết Dư càng cảm thấy thương xót cho Vệ Cảnh Trầm, nàng có chút áy náy: "Xin lỗi, là ta đã hiểu lầm ngài."
Nam nhân nọ cười khẽ một tiếng, ra vẻ nho nhã lễ độ: "Không sao, chỉ hy vọng Giang phu nhân có thể thu lưu ta thêm một thời gian."
Tiết Dư tự nhận mình hơi có lỗi với Vệ Cảnh Trầm, đương nhiên là đồng ý.
Nhưng nàng nào ngờ người đàn ông trước mắt chẳng qua chỉ là một con sói dữ đội lốt con cừu hiền lành.
Lúc này, bầu trời xẹt qua một tiếng chim hót trong trẻo.
Đáy mắt Vệ Cảnh hiện lóe lên một tia khác thường, ánh mắt hướng về phía cây đại thụ cành lá xum xuê, xanh tươi, lá cây khẽ rung động.
Người của hắn đang ở đây.
Vệ Cảnh Trầm liếc Tiết Dư, khuôn mặt kiều diễm tựa hồ vẫn chưa phát hiện, vô cùng ngây thơ.
"Vệ mỗ hơi mệt, về phòng trước."
Tiết Dư cũng không hoài nghi, gật gật đầu, nàng đi làm chuyện của mình.
Một bóng đen đột ngột lao vào phòng.
Vân Kiếm chắp tay: "Thuộc hạ đến muộn! Kính xin Điện hạ trách phạt!"
Vệ Cảnh Trầm liếc xéo hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Kinh thành hiện tại thế nào?"
Vân Kiếm khẽ cau mày, bẩm báo: "Từ sau khi điện hạ gặp phải ám sát, bệ hạ nổi trận lôi đình, hạ chỉ để Đại Lý tự khanh Từ Lương tra án, nhưng ai lại không biết Đại Lý tự khanh này là người của Đại hoàng tử, bệ hạ rõ ràng là thiên vị..."
Đại hoàng tử Vệ Ngôn là do Từ quý phi sinh ra, mặc dù hắn ta không phải con trai trưởng nhưng lại chiếm một vị trí trưởng, vả lại từ thuở nhỏ đã được hoàng đế sủng ái, trong triều đình có không ít người ủng hộ.
Mặt mày Vệ Cảnh Trầm không có chút gợn sóng, tựa hồ đã sớm thành thói quen.
"Mẫu hậu thế nào rồi?"
Vân Kiếm cẩn thận nhìn Vệ Cảnh Trầm, thật lâu sau mới mở miệng: "Từ sau khi Hoàng hậu nương nương biết được điện hạ mất tích, liền liên hợp với Vệ gia muốn đẩy Ngũ hoàng tử thượng vị..."
Ngũ hoàng tử Vệ Cảnh Diệu là thân đệ của điện hạ, cũng là bảo bối trong tay hoàng hậu, từ trước đến nay luôn được thiên vị.
Nhưng điện hạ mới mất tích bao lâu chứ, trong lòng Hoàng hậu đã vội vã đặt hết tâm tư lên người Ngũ hoàng tử, chỉ muốn đưa vị trí Thái tử giao cho hắn ta.
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tựa như phủ đầy băng sương, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
"Quả thật là mẫu hậu tốt của cô."
Vân Kiếm không dám nói nữa, nơm nớp lo sợ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, xen lẫn một giọng nói dịu dàng: "Vệ công tử."
Phụ nữ?
Mặt mày Vân Kiếm trở nên sắc bén đến cực điểm, tay ấn kiếm bên hông, nhìn về phía Vệ Cảnh Trầm, hạ giọng.
"Điện hạ?"
Vệ Cảnh Trầm nhướng mày, từ sau khi vết thương của hắn lành, Tiết Dư rất ít khi tự mình đến đây.
Xem ra là nàng thật sự tin lời nói kia của hắn.
"Ngươi hãy trốn đi trước đi." Vệ Cảnh Trầm hướng về phía hắn ta phất phất tay.
Vân Kiếm sững sờ, nhưng thân thể đã theo bản năng tìm một chỗ ẩn nấp trốn đi.
Vệ Cảnh Trầm đặt ngón tay trắng ngần lên cửa gỗ, chậm rãi mở ra, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng như tuyết của Tiết Dư.
"Vào đi."
Tiết Dư cầm gậy gỗ trong tay, vẫn chưa đi vào, nở nụ cười nhàn nhạt: "Vệ công tử, đồ ăn đã xong."
Vệ Cảnh Trầm gật đầu: "Đa tạ Giang phu nhân, lát nữa ta sẽ qua."
Tiết Dư mím môi, vẫn mở miệng: "Ta đã làm ít bánh ngọt, lát nữa nguội sẽ không ngon đâu."
Nàng vốn không có ý định phí tâm đi làm bánh ngọt, nhưng nghĩ đến lần này là nàng hiểu lầm Vệ Cảnh Trầm trong một đoạn thời gian dài như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy, lúc này mới muốn đi làm chút đồ ăn xem như bù đắp.
Đáy lòng Vệ Cảnh Trầm có chút kinh ngạc, sương giá trong mắt cũng như tan ra một ít, khóe môi hơi nhếch lên.
"Giang phu nhân là làm vì ta sao?"
Câu hỏi này rất thẳng thắn.
Khiến Tiết Dư sửng sốt trong chớp mắt, nếu không phải giọng nói của người đàn ông không chứa chút trêu chọc nào, nàng nhất định sẽ hiểu lầm.
Tiết Dư nhẹ nhàng gật đầu.
Đáy lòng Vệ Cảnh Trầm hiện lên một tia vui sướng.
Vân Kiếm vẫn trốn trên xà nhà, thính lực lại cực tốt, hoàn toàn thu hết cuộc đối thoại của hai người vào tai, trong lòng dậy sóng.
Đây là... Điện hạ mà trong kinh thành không chút động tâm trước các quý nữ tiểu thư sao?
Chắc chắn là hắn ta nhìn nhầm rồi.
Khóe môi Vệ Cảnh Trầm hơi nhếch lên, giọng nói lại mang theo bi thống: "Ừ, Vệ mỗ cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ làm như vậy."
Tiết Dư càng cảm thấy thương xót cho Vệ Cảnh Trầm, nàng có chút áy náy: "Xin lỗi, là ta đã hiểu lầm ngài."
Nam nhân nọ cười khẽ một tiếng, ra vẻ nho nhã lễ độ: "Không sao, chỉ hy vọng Giang phu nhân có thể thu lưu ta thêm một thời gian."
Tiết Dư tự nhận mình hơi có lỗi với Vệ Cảnh Trầm, đương nhiên là đồng ý.
Nhưng nàng nào ngờ người đàn ông trước mắt chẳng qua chỉ là một con sói dữ đội lốt con cừu hiền lành.
Lúc này, bầu trời xẹt qua một tiếng chim hót trong trẻo.
Đáy mắt Vệ Cảnh hiện lóe lên một tia khác thường, ánh mắt hướng về phía cây đại thụ cành lá xum xuê, xanh tươi, lá cây khẽ rung động.
Người của hắn đang ở đây.
Vệ Cảnh Trầm liếc Tiết Dư, khuôn mặt kiều diễm tựa hồ vẫn chưa phát hiện, vô cùng ngây thơ.
"Vệ mỗ hơi mệt, về phòng trước."
Tiết Dư cũng không hoài nghi, gật gật đầu, nàng đi làm chuyện của mình.
Một bóng đen đột ngột lao vào phòng.
Vân Kiếm chắp tay: "Thuộc hạ đến muộn! Kính xin Điện hạ trách phạt!"
Vệ Cảnh Trầm liếc xéo hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Kinh thành hiện tại thế nào?"
Vân Kiếm khẽ cau mày, bẩm báo: "Từ sau khi điện hạ gặp phải ám sát, bệ hạ nổi trận lôi đình, hạ chỉ để Đại Lý tự khanh Từ Lương tra án, nhưng ai lại không biết Đại Lý tự khanh này là người của Đại hoàng tử, bệ hạ rõ ràng là thiên vị..."
Đại hoàng tử Vệ Ngôn là do Từ quý phi sinh ra, mặc dù hắn ta không phải con trai trưởng nhưng lại chiếm một vị trí trưởng, vả lại từ thuở nhỏ đã được hoàng đế sủng ái, trong triều đình có không ít người ủng hộ.
Mặt mày Vệ Cảnh Trầm không có chút gợn sóng, tựa hồ đã sớm thành thói quen.
"Mẫu hậu thế nào rồi?"
Vân Kiếm cẩn thận nhìn Vệ Cảnh Trầm, thật lâu sau mới mở miệng: "Từ sau khi Hoàng hậu nương nương biết được điện hạ mất tích, liền liên hợp với Vệ gia muốn đẩy Ngũ hoàng tử thượng vị..."
Ngũ hoàng tử Vệ Cảnh Diệu là thân đệ của điện hạ, cũng là bảo bối trong tay hoàng hậu, từ trước đến nay luôn được thiên vị.
Nhưng điện hạ mới mất tích bao lâu chứ, trong lòng Hoàng hậu đã vội vã đặt hết tâm tư lên người Ngũ hoàng tử, chỉ muốn đưa vị trí Thái tử giao cho hắn ta.
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tựa như phủ đầy băng sương, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
"Quả thật là mẫu hậu tốt của cô."
Vân Kiếm không dám nói nữa, nơm nớp lo sợ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, xen lẫn một giọng nói dịu dàng: "Vệ công tử."
Phụ nữ?
Mặt mày Vân Kiếm trở nên sắc bén đến cực điểm, tay ấn kiếm bên hông, nhìn về phía Vệ Cảnh Trầm, hạ giọng.
"Điện hạ?"
Vệ Cảnh Trầm nhướng mày, từ sau khi vết thương của hắn lành, Tiết Dư rất ít khi tự mình đến đây.
Xem ra là nàng thật sự tin lời nói kia của hắn.
"Ngươi hãy trốn đi trước đi." Vệ Cảnh Trầm hướng về phía hắn ta phất phất tay.
Vân Kiếm sững sờ, nhưng thân thể đã theo bản năng tìm một chỗ ẩn nấp trốn đi.
Vệ Cảnh Trầm đặt ngón tay trắng ngần lên cửa gỗ, chậm rãi mở ra, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng như tuyết của Tiết Dư.
"Vào đi."
Tiết Dư cầm gậy gỗ trong tay, vẫn chưa đi vào, nở nụ cười nhàn nhạt: "Vệ công tử, đồ ăn đã xong."
Vệ Cảnh Trầm gật đầu: "Đa tạ Giang phu nhân, lát nữa ta sẽ qua."
Tiết Dư mím môi, vẫn mở miệng: "Ta đã làm ít bánh ngọt, lát nữa nguội sẽ không ngon đâu."
Nàng vốn không có ý định phí tâm đi làm bánh ngọt, nhưng nghĩ đến lần này là nàng hiểu lầm Vệ Cảnh Trầm trong một đoạn thời gian dài như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy, lúc này mới muốn đi làm chút đồ ăn xem như bù đắp.
Đáy lòng Vệ Cảnh Trầm có chút kinh ngạc, sương giá trong mắt cũng như tan ra một ít, khóe môi hơi nhếch lên.
"Giang phu nhân là làm vì ta sao?"
Câu hỏi này rất thẳng thắn.
Khiến Tiết Dư sửng sốt trong chớp mắt, nếu không phải giọng nói của người đàn ông không chứa chút trêu chọc nào, nàng nhất định sẽ hiểu lầm.
Tiết Dư nhẹ nhàng gật đầu.
Đáy lòng Vệ Cảnh Trầm hiện lên một tia vui sướng.
Vân Kiếm vẫn trốn trên xà nhà, thính lực lại cực tốt, hoàn toàn thu hết cuộc đối thoại của hai người vào tai, trong lòng dậy sóng.
Đây là... Điện hạ mà trong kinh thành không chút động tâm trước các quý nữ tiểu thư sao?
Chắc chắn là hắn ta nhìn nhầm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.