Chương 14
Quyển Hàn Tô
16/08/2021
Quản gia nhặt ấm nước lăn lóc trong vườn, đẩy xe lăn vào mái hiên rồi mới ung dung nâng tách trà lên uống một ngụm.
“Thời gian vừa vặn.”
Nhấm nháp xong nước trà thì vào bên trong biệt thự. Pheromone mãnh liệt phả ra, quản gia tuy không ngửi được gì nhưng cũng có thể cảm nhận được uy áp đang giương nanh múa vuốt.
“Tiên sinh cũng thật là, không kiên nhẫn tới khi vào phòng ngủ được sao?”
Chú Hà mở cửa sổ phòng khách, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng bếp.
Chú Hà lấy giẻ lau bàn bếp dài, chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi nồng nồng.
“Cái mùi quái quỷ gì đây?”
Ông cúi đầu thì thấy một tuýp sốt gì đó màu xanh bị vứt lăn lóc, lấy giấy lau lên ngửi thử thì nhăn cả mặt.
“Chỗ này lấy đâu ra wasabi?”
Không thể hiểu nổi. Cái thứ này vốn cấm kị trên bàn ăn của chủ nhân, vì vậy nên chú Hà trực tiếp ném nó vào sọt rác.
Từ mấy thứ nồi niêu xong chảo to nhỏ, đủ thứ dụng cụ nấu ăn trải dài trên bàn bếp, chú Hà tâm trạng vui vẻ dọn dẹp nhanh nhẹn hơn hẳn, động tác không ngừng nghỉ. Sờ tới cái bát cuối cùng mới thấy có gì cộm cộm, tựa như một hòn sỏi nhỏ.
Quản gia cẩn thận cong lưng nhặt lên.
“…Trân châu? Nơi này tại sao lại có trân châu?”“Ngu Tố?” Trì Yến Hành rũ mắt nhìn Omega bé nhỏ đang chôn trong ngực anh, “Em có chỗ nào khó chịu à?”
Ngu Tố thở hổn hển hết nửa ngày: “Cắn là cắn kiểu này hả?”
Trì Yến Hành hơi buồn cười nhưng không lộ ra biểu cảm gì: “Không thì thế nào?”
“Em nghĩ… Anh muốn ăn…”
Sashimi gì gì đó…
Cậu còn chuẩn bị gia vị ăn kèm, cuối cùng cũng bị phát hiện ra.
“Ăn?” Trì Yến Hành di di mũi chân, “Sao tôi lại muốn ăn em? Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi.”
Một lời hai nghĩa.
Đáng tiếc người kia lại mù mờ không hiểu gì, chỉ à một tiếng rồi đáp: “Anh đừng cười em.”
Trì Yến Hành cảm thấy kì lạ: “Tôi không có cười em.”
Ngu Tố không phục trề môi, vươn tay vỗ vỗ lên ngực Trì Yến Hành: “Chỗ này cứ đập uỳnh uỳnh, lại bảo anh không nhịn cười?”
“…”
“Im mồm rồi chứ gì, anh đừng bắt nạt em không biết gì, em có thể hiểu nhiều thứ hơn anh nghĩ đấy.”
Trì Yến Hành đột nhiên nói: “Nếu thông minh vậy sao lại đổ wasabi lên tuyến thể của mình?”
Ngu Tố kinh ngạc: “Anh biết rồi à?”
“Ừm.” Trì Yến Hành bế Ngu Tố bé nhỏ lên giường, “Lần sau đừng làm thế nữa.”
Anh không muốn cắn một mồm toàn wasabi.
Ngu Tố dựa vào đầu giường, nhìn Trì Yến Hành cẩn thận kéo chăn mỏng lên cho cậu, nghĩ gì đó rồi nói: “Trì Yến Hành, anh cảm thấy thế nào?”
Trì Yến Hành im lặng rồi hỏi vặn lại: “Còn em?”
“Em? Cổ hơi nhói nhói, người hơi nóng, eo mềm nhũn…”
“Dừng!” Alpha đau hết cả đầu, “Em không cần… Tả kỹ như thế đâu.”
Ngu Tố gãi gãi góc chăn, giống như mèo con làm động tác nhào bột: “Anh có eo mỏi chân đau như em không?”
Sếp Trì sớm bị dằn vặt thành quen, trưng vẻ mặt dửng dưng: “Không có.”
Em bị đánh dấu chứ tôi đâu có bị, huống hồ còn là một Alpha chăm chỉ tập tành. Eo mỏi chân đau là thế nào?
Quá đáng thật sự.
Ngu Tố chun chun mũi: “Không thì thôi, khó dỗ dành ghê luôn, hở ra là cáu.”
Trì Yến Hành cạn lời: “Ở trong mắt em tôi hung dữ thế cơ à?”
Ngu Tố: “Kệ đi, chẳng liên quan. Dù sao em cũng là người không phải lúc nào cũng dễ nói chuyện.”
Trì Yến Hành tính ra ngoài cho Ngu Tố nghỉ ngơi, nói chuyện hai câu rồi trực tiếp nán lại ngồi bên mép giường.
Hiếm khi anh sinh ra hứng thú nói chuyện với một Omega.
“Khó nói lắm à?”
Tuyết nắm trong tay sẽ tan thành bọt nước, nhiều lắm cũng chỉ mang tới cái lạnh thấu xương, chỗ nào uy hiếp được người khác.
“Đương nhiên, nói ra anh đừng ngạc nhiên nhé.” Ngu Tố hắng giọng mượn cớ, “Giống như một đám cá hoang lom dom ấy, em ăn đến xương cũng không thèm phun, anh tin không?”
Trì Yến Hành: “…”
Anh đè mép chăn xuống, nhỏ giọng bóng gió: “Nơi nào có cá hoang, chưa kịp tới gần đã bị sóng đánh tụt quần dạt bờ thành cá khô rồi. Em đừng nghĩ nhiều, chờ vài ngày nữa tôi lo liệu xong chuyện trên công ty sẽ đưa em đi chơi.”
Ngu Tố nghe đoạn đầu không hiểu, đoạn sau thì khỏi cần nói thêm: “Em có thể đi với anh sao? Tốt quá!”
Trì Yến Hành đứng dậy quan sát: “Đừng vội mừng quá sớm, tất cả còn tùy thuộc vào trạng thái của cơ thể em nữa. Em hắt xì một cái cũng đừng hòng tôi để em bước chân ra ngoài nửa bước.”
Ngu Tố lắc đầu nguây nguẩy: “Anh yên tâm, giữa chúng ta có hiệp nghị mà, anh dẫn em tới chỗ làm không tiện à? Muốn cắn thì cắn, mang em theo người… Này! Trì Yến Hành, em còn chưa có nói hết đâu nhé!”
Đáp lại là tiếng đóng cửa, Ngu Tố bạnh quai hàm gào lên: “Mặc kệ anh đấy, không đưa em đi chơi thì mau thả em về biển —“
Cửa cách vách rầm một tiếng.
“…”
Đồ quái vật vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, đi mà cắn đám cá hoang của anh!
Ngu Tố buồn bực nằm trên giường, cảm giác sau cổ vẫn cứ kì kì nhưng không có gương cầm tay, chỉ có thể duỗi tay sờ sờ.
“Tsk… Nhìn không ra nhé, răng nanh con người cũng sắc nhọn ghê.”
Lọn tóc dường như còn mang theo hơi ẩm ướt, Ngu Tố cọ cọ trên gối: “Tuyến thể rốt cuộc tròn méo ra sao?”
Vấn đề luẩn quẩn làm cậu trằn trọc lăn qua lăn lại, chắc hẳn phải đẹp lắm nên mới làm anh đẹp trai kia động lòng ôm ấp không buông rồi cắn cắn gặm gặm.
“Không được, phải nhìn thử.”
Ngu Tố bò dậy mới phát hiện trên này không có xe lăn, rơi vào đường cùng chỉ còn cách vịn lên mép giường.
Vì tình huống đặc biệt nên giường chỉ cao vài chục cm, cũng chỉ bằng cẳng chân người, vừa vặn để Ngu Tố tiếp đất.
Cậu cọ cọ lên thảm lông xù, gang bàn chân hơi ngứa ngứa.
Cảm xúc dưới chân rất thật.
Chà đạp cái thảm chùi chân một lúc lâu, chớp mắt như có dòng điện chạy qua.
“Không thể nào…” Ngu Tố nín thở, chậm rãi vịn tay mượn lực, vùng mông cũng nhấc lên theo.
Không cần thêm gì chống đỡ, tự đứng vững trên đôi chân mình.“Hạng mục nghiên cứu thuốc ức chế là hạng mục quan trọng nhất trong lần hợp tác với họ Giản, bọn họ phụ trách phần số liệu còn chúng ta phụ trách phần kỹ thuật.”
Trì Yến Hành đang gọi điện ở thư phòng tầng 2.
“Nhà bọn họ không phải mới có người nổi lên à? Đề tài giữa người trẻ tuổi rất nhiều, đàm phán thì đưa cả Ôn Biệt đi theo làm chuyên viên đánh giá.”
“Giản Nhiêu Không chỉ mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, loại cáo già lăn lộn ngoài xã hội như Ôn Biệt dư sức đối phó.”
Trì Yến Hành di di bút lên mặt bàn: “… Alpha thì sao? Cái này không cần lo lắng, anh ta sẽ đi, cứ vậy đã.”
Tín hiệu bị ngắt, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Trì Yến Hành tùy tiện ừm một tiếng đáp lại, quản gia bưng nước uống lên.
“Tiên sinh.”
Trì Yến Hành gật đầu: “Chú vất vả rồi, qua phòng bên cạnh đi.”
Quản gia nở nụ cười: “Lâu lắm rồi mới thấy ngài thả lỏng thế này. Gặp được Ngu tiên snh là phúc phận của nhà chúng ta, ông bà chủ biết khẳng định sẽ rất vui vẻ.”
Đáng tiếc hai vị về hưu dắt nhau đi thăm thú khắp nơi rồi, cả năm chắc liên hệ được một lần.
Quản gia từ lúc tới làm việc đến giờ cũng coi như nhìn Trì Yến Hành trưởng thành, cảm khái vài lời: “Khi ngài tiến hành phân hóa giới tính, biệt thự bên bờ biển chính là món quà ông chủ dành tặng ngài, khi ấy không ai nghĩ pheromone sẽ mất khống chế…”
Trì Yến Hành vốn là một đứa trẻ có tính cách kì lạ nay lại càng khép kín, thậm chí còn tự giam mình lại vì không ai muốn tới gần anh.
“Giờ thì tốt quá rồi. Có Ngu tiên sinh, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.”
Quản gia cảm kích.
Trì Yến Hành im lặng từ đầu giờ mới lên tiếng: “Tại sao đột nhiên lại nhớ về quá khứ?”
Chú Hà than thở:”Vì tôi nhặt được thứ này dưới bếp.”
Phòng bếp? Chẳng phải đó là nơi anh vừa mới ở chung với Ngu Tố?
Trì Yến Hành nhìn thứ quản gia duỗi tay thả trên bàn.
“Ngài còn nhớ thứ ngài mang về từ chuyến đi đầu tiên tới biệt thự nghỉ dưỡng không? Cái viên trân châu lớn ấy ạ.”
Trì Yến Hành nhìn viên trân châu nhỏ như hạt gạo này ngẩn người: “Tôi có nhớ.”
Đương nhiên là nhớ rõ. Viên trân châu ấy chính là món đồ anh thích nhất thời thơ ấu, vẫn đang đặt trang trọng trong thư phòng.
“Ngài ra bờ biển chơi còn ôm về một viên trân châu lớn, cả nhà ai cũng kinh ngạc. Phu nhân còn dò hỏi ngài lấy ở đâu, ngài chỉ nói ngài không nhớ rõ.” Chú Hà vẻ mặt mang theo hồi ức, “Viên trân châu lớn như vậy, phải dùng thuyền lớn đi bao xa mới có thể tìm.”
Trì Yến Hành giật mình, trong đầu nhớ về dáng hình thời niên thiếu của bản thân.
Chú Hà ngắm nhìn viên trân châu nhỏ đáng yêu: “Chuyện đấy dần trở thành một bí ẩn bị bỏ ngỏ, nghĩ không chừng là do sóng biển xô nó dạt vào bờ mà thôi.”
Trì Yến Hành mở ra một phần kí ức cũ…
Không phải… Hôm ấy trời đẹp, gió yên biển lặng, không hề có gợn sóng lớn…
Anh đột nhiên đưa tay lên đỡ trán, trong đầu vang lên một giọng nói non nớt như vọng ra từ cõi mơ.
“Anh tên Trì Yến Hành à? Anh thoạt nhìn lớn hơn em, em gọi anh là anh Yến Hành nhé? Anh Yến Hành… Anh Yến Hành? Anh đẹp trai quá, anh muốn dẫn em đi chơi không, em muốn chơi với anh…”
Cá nhỏ… Trân châu?
Trì Yến Hành nhíu mày, trong đầu như có hàng vạn tạp âm ù ù.
Chú Hà vội lấy tay quơ quơ: “Tiên sinh? Tiên sinh?”
Quản gia chưa kịp gọi chủ nhân hoàn hồn thì một tiếng thông báo xé toang không khí yên lặng.
“Cảnh báo! Thưa ông chủ lớn đẹp trai! Omega nhà ngài đang gặp rắc rối lớn!”
(TBC)
“Thời gian vừa vặn.”
Nhấm nháp xong nước trà thì vào bên trong biệt thự. Pheromone mãnh liệt phả ra, quản gia tuy không ngửi được gì nhưng cũng có thể cảm nhận được uy áp đang giương nanh múa vuốt.
“Tiên sinh cũng thật là, không kiên nhẫn tới khi vào phòng ngủ được sao?”
Chú Hà mở cửa sổ phòng khách, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng bếp.
Chú Hà lấy giẻ lau bàn bếp dài, chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi nồng nồng.
“Cái mùi quái quỷ gì đây?”
Ông cúi đầu thì thấy một tuýp sốt gì đó màu xanh bị vứt lăn lóc, lấy giấy lau lên ngửi thử thì nhăn cả mặt.
“Chỗ này lấy đâu ra wasabi?”
Không thể hiểu nổi. Cái thứ này vốn cấm kị trên bàn ăn của chủ nhân, vì vậy nên chú Hà trực tiếp ném nó vào sọt rác.
Từ mấy thứ nồi niêu xong chảo to nhỏ, đủ thứ dụng cụ nấu ăn trải dài trên bàn bếp, chú Hà tâm trạng vui vẻ dọn dẹp nhanh nhẹn hơn hẳn, động tác không ngừng nghỉ. Sờ tới cái bát cuối cùng mới thấy có gì cộm cộm, tựa như một hòn sỏi nhỏ.
Quản gia cẩn thận cong lưng nhặt lên.
“…Trân châu? Nơi này tại sao lại có trân châu?”“Ngu Tố?” Trì Yến Hành rũ mắt nhìn Omega bé nhỏ đang chôn trong ngực anh, “Em có chỗ nào khó chịu à?”
Ngu Tố thở hổn hển hết nửa ngày: “Cắn là cắn kiểu này hả?”
Trì Yến Hành hơi buồn cười nhưng không lộ ra biểu cảm gì: “Không thì thế nào?”
“Em nghĩ… Anh muốn ăn…”
Sashimi gì gì đó…
Cậu còn chuẩn bị gia vị ăn kèm, cuối cùng cũng bị phát hiện ra.
“Ăn?” Trì Yến Hành di di mũi chân, “Sao tôi lại muốn ăn em? Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi.”
Một lời hai nghĩa.
Đáng tiếc người kia lại mù mờ không hiểu gì, chỉ à một tiếng rồi đáp: “Anh đừng cười em.”
Trì Yến Hành cảm thấy kì lạ: “Tôi không có cười em.”
Ngu Tố không phục trề môi, vươn tay vỗ vỗ lên ngực Trì Yến Hành: “Chỗ này cứ đập uỳnh uỳnh, lại bảo anh không nhịn cười?”
“…”
“Im mồm rồi chứ gì, anh đừng bắt nạt em không biết gì, em có thể hiểu nhiều thứ hơn anh nghĩ đấy.”
Trì Yến Hành đột nhiên nói: “Nếu thông minh vậy sao lại đổ wasabi lên tuyến thể của mình?”
Ngu Tố kinh ngạc: “Anh biết rồi à?”
“Ừm.” Trì Yến Hành bế Ngu Tố bé nhỏ lên giường, “Lần sau đừng làm thế nữa.”
Anh không muốn cắn một mồm toàn wasabi.
Ngu Tố dựa vào đầu giường, nhìn Trì Yến Hành cẩn thận kéo chăn mỏng lên cho cậu, nghĩ gì đó rồi nói: “Trì Yến Hành, anh cảm thấy thế nào?”
Trì Yến Hành im lặng rồi hỏi vặn lại: “Còn em?”
“Em? Cổ hơi nhói nhói, người hơi nóng, eo mềm nhũn…”
“Dừng!” Alpha đau hết cả đầu, “Em không cần… Tả kỹ như thế đâu.”
Ngu Tố gãi gãi góc chăn, giống như mèo con làm động tác nhào bột: “Anh có eo mỏi chân đau như em không?”
Sếp Trì sớm bị dằn vặt thành quen, trưng vẻ mặt dửng dưng: “Không có.”
Em bị đánh dấu chứ tôi đâu có bị, huống hồ còn là một Alpha chăm chỉ tập tành. Eo mỏi chân đau là thế nào?
Quá đáng thật sự.
Ngu Tố chun chun mũi: “Không thì thôi, khó dỗ dành ghê luôn, hở ra là cáu.”
Trì Yến Hành cạn lời: “Ở trong mắt em tôi hung dữ thế cơ à?”
Ngu Tố: “Kệ đi, chẳng liên quan. Dù sao em cũng là người không phải lúc nào cũng dễ nói chuyện.”
Trì Yến Hành tính ra ngoài cho Ngu Tố nghỉ ngơi, nói chuyện hai câu rồi trực tiếp nán lại ngồi bên mép giường.
Hiếm khi anh sinh ra hứng thú nói chuyện với một Omega.
“Khó nói lắm à?”
Tuyết nắm trong tay sẽ tan thành bọt nước, nhiều lắm cũng chỉ mang tới cái lạnh thấu xương, chỗ nào uy hiếp được người khác.
“Đương nhiên, nói ra anh đừng ngạc nhiên nhé.” Ngu Tố hắng giọng mượn cớ, “Giống như một đám cá hoang lom dom ấy, em ăn đến xương cũng không thèm phun, anh tin không?”
Trì Yến Hành: “…”
Anh đè mép chăn xuống, nhỏ giọng bóng gió: “Nơi nào có cá hoang, chưa kịp tới gần đã bị sóng đánh tụt quần dạt bờ thành cá khô rồi. Em đừng nghĩ nhiều, chờ vài ngày nữa tôi lo liệu xong chuyện trên công ty sẽ đưa em đi chơi.”
Ngu Tố nghe đoạn đầu không hiểu, đoạn sau thì khỏi cần nói thêm: “Em có thể đi với anh sao? Tốt quá!”
Trì Yến Hành đứng dậy quan sát: “Đừng vội mừng quá sớm, tất cả còn tùy thuộc vào trạng thái của cơ thể em nữa. Em hắt xì một cái cũng đừng hòng tôi để em bước chân ra ngoài nửa bước.”
Ngu Tố lắc đầu nguây nguẩy: “Anh yên tâm, giữa chúng ta có hiệp nghị mà, anh dẫn em tới chỗ làm không tiện à? Muốn cắn thì cắn, mang em theo người… Này! Trì Yến Hành, em còn chưa có nói hết đâu nhé!”
Đáp lại là tiếng đóng cửa, Ngu Tố bạnh quai hàm gào lên: “Mặc kệ anh đấy, không đưa em đi chơi thì mau thả em về biển —“
Cửa cách vách rầm một tiếng.
“…”
Đồ quái vật vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, đi mà cắn đám cá hoang của anh!
Ngu Tố buồn bực nằm trên giường, cảm giác sau cổ vẫn cứ kì kì nhưng không có gương cầm tay, chỉ có thể duỗi tay sờ sờ.
“Tsk… Nhìn không ra nhé, răng nanh con người cũng sắc nhọn ghê.”
Lọn tóc dường như còn mang theo hơi ẩm ướt, Ngu Tố cọ cọ trên gối: “Tuyến thể rốt cuộc tròn méo ra sao?”
Vấn đề luẩn quẩn làm cậu trằn trọc lăn qua lăn lại, chắc hẳn phải đẹp lắm nên mới làm anh đẹp trai kia động lòng ôm ấp không buông rồi cắn cắn gặm gặm.
“Không được, phải nhìn thử.”
Ngu Tố bò dậy mới phát hiện trên này không có xe lăn, rơi vào đường cùng chỉ còn cách vịn lên mép giường.
Vì tình huống đặc biệt nên giường chỉ cao vài chục cm, cũng chỉ bằng cẳng chân người, vừa vặn để Ngu Tố tiếp đất.
Cậu cọ cọ lên thảm lông xù, gang bàn chân hơi ngứa ngứa.
Cảm xúc dưới chân rất thật.
Chà đạp cái thảm chùi chân một lúc lâu, chớp mắt như có dòng điện chạy qua.
“Không thể nào…” Ngu Tố nín thở, chậm rãi vịn tay mượn lực, vùng mông cũng nhấc lên theo.
Không cần thêm gì chống đỡ, tự đứng vững trên đôi chân mình.“Hạng mục nghiên cứu thuốc ức chế là hạng mục quan trọng nhất trong lần hợp tác với họ Giản, bọn họ phụ trách phần số liệu còn chúng ta phụ trách phần kỹ thuật.”
Trì Yến Hành đang gọi điện ở thư phòng tầng 2.
“Nhà bọn họ không phải mới có người nổi lên à? Đề tài giữa người trẻ tuổi rất nhiều, đàm phán thì đưa cả Ôn Biệt đi theo làm chuyên viên đánh giá.”
“Giản Nhiêu Không chỉ mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, loại cáo già lăn lộn ngoài xã hội như Ôn Biệt dư sức đối phó.”
Trì Yến Hành di di bút lên mặt bàn: “… Alpha thì sao? Cái này không cần lo lắng, anh ta sẽ đi, cứ vậy đã.”
Tín hiệu bị ngắt, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Trì Yến Hành tùy tiện ừm một tiếng đáp lại, quản gia bưng nước uống lên.
“Tiên sinh.”
Trì Yến Hành gật đầu: “Chú vất vả rồi, qua phòng bên cạnh đi.”
Quản gia nở nụ cười: “Lâu lắm rồi mới thấy ngài thả lỏng thế này. Gặp được Ngu tiên snh là phúc phận của nhà chúng ta, ông bà chủ biết khẳng định sẽ rất vui vẻ.”
Đáng tiếc hai vị về hưu dắt nhau đi thăm thú khắp nơi rồi, cả năm chắc liên hệ được một lần.
Quản gia từ lúc tới làm việc đến giờ cũng coi như nhìn Trì Yến Hành trưởng thành, cảm khái vài lời: “Khi ngài tiến hành phân hóa giới tính, biệt thự bên bờ biển chính là món quà ông chủ dành tặng ngài, khi ấy không ai nghĩ pheromone sẽ mất khống chế…”
Trì Yến Hành vốn là một đứa trẻ có tính cách kì lạ nay lại càng khép kín, thậm chí còn tự giam mình lại vì không ai muốn tới gần anh.
“Giờ thì tốt quá rồi. Có Ngu tiên sinh, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.”
Quản gia cảm kích.
Trì Yến Hành im lặng từ đầu giờ mới lên tiếng: “Tại sao đột nhiên lại nhớ về quá khứ?”
Chú Hà than thở:”Vì tôi nhặt được thứ này dưới bếp.”
Phòng bếp? Chẳng phải đó là nơi anh vừa mới ở chung với Ngu Tố?
Trì Yến Hành nhìn thứ quản gia duỗi tay thả trên bàn.
“Ngài còn nhớ thứ ngài mang về từ chuyến đi đầu tiên tới biệt thự nghỉ dưỡng không? Cái viên trân châu lớn ấy ạ.”
Trì Yến Hành nhìn viên trân châu nhỏ như hạt gạo này ngẩn người: “Tôi có nhớ.”
Đương nhiên là nhớ rõ. Viên trân châu ấy chính là món đồ anh thích nhất thời thơ ấu, vẫn đang đặt trang trọng trong thư phòng.
“Ngài ra bờ biển chơi còn ôm về một viên trân châu lớn, cả nhà ai cũng kinh ngạc. Phu nhân còn dò hỏi ngài lấy ở đâu, ngài chỉ nói ngài không nhớ rõ.” Chú Hà vẻ mặt mang theo hồi ức, “Viên trân châu lớn như vậy, phải dùng thuyền lớn đi bao xa mới có thể tìm.”
Trì Yến Hành giật mình, trong đầu nhớ về dáng hình thời niên thiếu của bản thân.
Chú Hà ngắm nhìn viên trân châu nhỏ đáng yêu: “Chuyện đấy dần trở thành một bí ẩn bị bỏ ngỏ, nghĩ không chừng là do sóng biển xô nó dạt vào bờ mà thôi.”
Trì Yến Hành mở ra một phần kí ức cũ…
Không phải… Hôm ấy trời đẹp, gió yên biển lặng, không hề có gợn sóng lớn…
Anh đột nhiên đưa tay lên đỡ trán, trong đầu vang lên một giọng nói non nớt như vọng ra từ cõi mơ.
“Anh tên Trì Yến Hành à? Anh thoạt nhìn lớn hơn em, em gọi anh là anh Yến Hành nhé? Anh Yến Hành… Anh Yến Hành? Anh đẹp trai quá, anh muốn dẫn em đi chơi không, em muốn chơi với anh…”
Cá nhỏ… Trân châu?
Trì Yến Hành nhíu mày, trong đầu như có hàng vạn tạp âm ù ù.
Chú Hà vội lấy tay quơ quơ: “Tiên sinh? Tiên sinh?”
Quản gia chưa kịp gọi chủ nhân hoàn hồn thì một tiếng thông báo xé toang không khí yên lặng.
“Cảnh báo! Thưa ông chủ lớn đẹp trai! Omega nhà ngài đang gặp rắc rối lớn!”
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.