Chương 69
Túc Mễ Xác
06/06/2018
Cũng không đến mười ngày, vùng sông nước Giang Nam đã tiến vào tháng
chín, ban ngày ở Hàng Châu chính là thích hợp, không lạnh không khô.
Ngày hôm đó, Thẩm Họa ngồi ở trong sân xen lẫn ánh nắng tươi sáng, Trụy
Nhi thì đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng chuyển một cành hoa hoặc là cây
kéo.
Biểu tiểu thư nhàn nhã thong dong chăm sóc hoa cỏ, Trụy Nhi còn oán trách tự tức giận, chỉ vì buổi sáng Hạ lão phu nhân lại tới, liên tục mấy ngày này cũng không biết xấu hổ tới ba chuyến. Nói gì là muốn sửa chữa tốt quan hệ, nhưng biểu hiện trên mặt và lời trong miệng kia, điểm nào không phải đang giễu cợt biểu tiểu thư bọn họ là một nữ cô nhi, phối trưởng tôn què chân của Hạ gia họ cũng có chút với cao đấy.
"Lão thái thái Hạ gia kia quả thật chẳng biết xấu hổ, sao mặt dày như vậy? Lần tới, bà ta còn dám tới muội nhất định cầm cây chổi đuổi ra ngoài." Trụy Nhi đưa tới một cây kéo, tư thế kia cũng có chút ý muốn chọt người.
Nếu không phải biểu tiểu thư không để cho nàng nhiều lời, nàng cần phải học tư thế chọt lỗ mũi lão thái bà của Mộc Quỳ kia, nói cho bà ta biết, thấy rõ chưa, vị nữ cô nhi trong miệng bà sắp trở thành phu nhân Tướng quân đệ nhất Đại Lương. Hạ gia các người là thứ cỏ đuôi chó gì, cũng dám liếm mặt tới, bèn học Vương thẩm kia mắng từ nơi nào nhanh cút đến nơi đó.
Thẩm Họa nhận lấy cây kéo cắt sửa đi mấy cành hoa lá nhô ra, không sao cả cười cười, "Hiện nay nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng để cho Tướng quân ngột ngạt." Nàng nghe nói ít ngày nữa thái tử cũng sắp tới Hàng Châu rồi. Thật là náo nhiệt, không trách được gần đây Tiêu Dịch cũng vội vàng hơn.
Miệng Cầu Dũng hết sức dễ nạy ra, hơn phân nửa chuyện đều là Thẩm Họa biết được từ trong miệng Cầu Dũng. Thì ra là bên thái tử lên đường đi gấp cả đêm, lúc vào khe sâu đó có cảm giác mai phục trước, từ trên đỉnh núi đẩy tảng đá lớn xuống, phỉ đồ cướp đoạt khoản bạc giúp nạn thiên tai. Thái tử và tính cả hai tên quan viên đều bị thương nhẹ, mà Bùi Nghị đang toàn lực lùng bắt thủ phạm chính.
Theo tin tức thám tử, thủ lĩnh cướp khoản bạc lại còn là hai nữ nhân, bên Triệu Tri huyện kia bận bịu việc tiếp đón thái tử đã chạy tới thỉnh tội. Tiêu Dịch cũng không gấp trừ phiến loạn, chỉ nói thời cơ không đúng. Hắn vừa nghe nói khoản bạc mất rồi, sau khi nhận được mật thư của thám tử, ngày hôm sau bèn lặng lẽ giá ngựa đi cùng Cầu Dũng điều tra khoản bạc giúp nạn thiên tai.
Chuyện này tới quá đột ngột, Tiêu Dịch cũng không ngờ Lãnh Thanh Ngọc sẽ không biết nặng nhẹ như vậy, vì báo thù lại đánh chủ ý tới bạc giúp nạn thiên tai, cho rằng bên cạnh thái tử đều là người ngu ngốc bất tài sao? Hôm nay chỉ thiếu thời gian để cho người ta bắt được đồng thời điều tra ra lai lịch hai người bọn họ, lần này, Tiêu Dịch tới chính là đi cứu chủ tớ hai người các nàng.
Dĩ nhiên là Thẩm Họa không biết những thứ này, nhưng có một việc, nàng mơ hồ nghe được trong quan viên đi theo thái tử có Tống Tử Quận.
Hiện nay cái tên này chính là một cây gai trong lòng Thẩm Họa, gốc cây gai còn là tự mình cứng rắn ghim trong thịt, vừa áy náy lại không có mặt mũi đối với Tống Tử Quận. Lúc đầu bảo hắn đến Hầu phủ cầu hôn là thật sự muốn gả cho hắn, chỉ vì muốn rời khỏi Hầu phủ, thoát khỏi sự dây dưa của Tiêu Dịch, sống qua ngày bình thường. Nhưng hôm nay, nàng còn có tư cách gì đi chấm mút một người trong sạch thật thà như vậy, lòng của nàng đã cho người khác, cũng càng ngày càng rõ ràng rung động tự đáy lòng mình là vì người nào.
Tống Tử Quận bị vô tội cuốn vào cuộc sống của nàng, Thẩm Họa là một người nhanh nhẹn, nhưng sự kiện này lại làm cực kỳ không đặc sắc. Sau khi người thông minh làm việc ngốc, chỉ là nội tâm nghĩ lại tự trách đã đủ nàng rất muốn mài giũa từ từ cho mình chết rồi. Luôn nghĩ, nếu mà gặp Tống Tử Quận nhất định phải cố gắng nói rõ ràng với hắn. Nếu chuyện đã phát triển trở thành như vậy, nàng phải có dũng khí tráng sĩ chặt tay để chặt đứt con đường này, để tránh làm trễ nãi nhân duyên tốt của Tử Quận huynh. Về phần, hắn có tiếp nhận mình nói xin lỗi hay không, Thẩm Họa cũng thấp thỏm, chỉ có thể hết lòng đền bù, làm hết sức.
Lúc này có thị vệ đóng vai gã sai vặt đi tới bẩm báo, chỉ nói bên ngoài có một người thanh niên gọi là Hạ Thiên Ân muốn gặp biểu tiểu thư. Thẩm Họa nghe xong trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu cảm, chậm rãi buông cây kéo trong tay xuống, lại bảo Trụy Nhi đưa tới một cành hoa, mới trả lời, "Đuổi đi, không gặp."
Chỉ chốc lát sau thị vệ lại tới hỏi thăm, chỉ nói thanh niên ngồi trên xe lăn kia nhất định không chịu rời đi, thái độ hết sức kiên quyết, lại bởi vì xe lăn quá mức chói mắt dẫn tới không ít láng giềng ló ra nhìn, bọn họ cũng không tiện đánh đuổi một người què đi.
Trụy Nhi cũng đủ phiền, tức giận lẩm bẩm, "Người Hạ gia bọn họ thật là miếng thuốc cao bôi trên da chó, dán trên thân người là không bóc xuống được, không dứt không thôi còn quấn lấy biểu tiểu thư ngài, đợi muội đi ra ngoài phải mắng hắn máu chó đầy đầu mới tính hả giận." Nói rồi, Trụy Nhi bèn sải bước đi ra ngoài.
Thẩm Họa cũng không ngăn cản, nếu Trụy Nhi và một lão thái thái lôi kéo lẫn nhau, khó tránh khỏi sẽ bị người lên án. Nhưng một người thanh niên thì đừng bàn những thứ khác, tạm thời không nói có biết hay không, ngoại nam tới tìm một cô nương gia tóm lại là không thích hợp.
Cũng chỉ một lát đã nghe thị vệ rảo bước vội vã đi tới lần nữa, ôm quyền nhất thiết phải mời biểu tiểu thư đi ra ngoài xử lý một phen. Thì ra là Trụy Nhi đi ra ngoài thật sự kiếm lời khó nghe chửi rủa Hạ Thiên Ân một trận, cái gì tim sói bị chó ăn hết, loại vong ân phụ nghĩa gì đó. Nếu là nam nhi bình thường nghe nói như thế chắc chắn giận tím mặt, không còn mặt tới cửa.
Nhưng hiển nhiên Hạ Thiên Ân này không phải loại bộ dạng rập khuôn kia, thế nhưng thật sự lấy ra thiếp canh có đóng Quan Ấn của Hạ gia đính hôn với Thẩm gia lúc đầu, còn vứt bỏ xe lăn quỳ trên mặt đất xin Thẩm Họa ra ngoài gặp nhau, nói là xin tội vì tổ mẫu mình làm chuyện hồ đồ.
Bản thân một nam nhi bảy thước thành người què đã khiến người đồng tình, hiện tại lại rưng rưng quỳ gối trước cửa giải thích lúc đầu không giữ chữ tín vì nỗi khổ tâm, tự nhiên làm cho người ta nghe lộ vẻ xúc động. Thẩm Họa nghe xong thị vệ bẩm báo, trong mắt đẹp càng hiện ra một tầng chán ghét, cây kéo sắc bén trong tay khẽ nghiêng, giữa hông cành hoa lại bị cắt đứt ngang, bông hoa rơi vào trên mặt bàn, rải ra mấy mảnh cánh hoa nhụy đỏ, nổi bậc khuông mặt xinh đẹp của Thẩm Họa càng thêm hồng hào.
Nàng chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại biểu cảm trên mặt và dáng vẻ mới chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Thiên Ân dường như thấy một bóng hình xinh đẹp, cho đến khi một đôi giầy thêu tinh sảo màu vàng nhạt đến trước mặt, hắn mới ngẩng đầu lên. Lúc này đôi mắt nhìn thẳng, người trước mắt trổ mã quả thật giống như một đóa Phù Dung trong Dao Trì (nơi ở của Vương Mẫu nương nương), đẹp đến mức làm người ta nín thở.
Nhưng hắn còn nhớ rõ mình là tới hái hoa phù dung, sau khi trải qua sững sờ lập tức bèn dập đầu ba cái bộp bộp bộp.
Thẩm Họa lạnh lùng nói, "Thẩm gia ta vừa không có quan chức, lại không có quan hệ máu mủ với ngươi, Hạ công tử làm cái gì vậy, ngại chết Thẩm gia chúng ta sao? Lại nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, Hạ công tử tự quý trọng mới phải, nếu không phải muốn hai nhà khó chịu, thì mau đứng dậy trở về đi thôi."
Hạ Thiên Ân lại nói: "Ta là lễ bái với Thẩm bá phụ. Thiên Ân thật xin lỗi Thẩm bá phụ, ông tự mình gả hòn ngọc quý trên tay cho ta, ta lại không bảo vệ tốt Họa Nhi muội. Ta luôn đi xa ở bên ngoài, chưa từng biết các loại biến cố trong nhà. Chờ ta trở lại thì tổ mẫu lại nói muội đã rời khỏi Hàng Châu khiêm tốn gả ra ngoài. Sau khi biết được, ta hồn bay phách lạc, còn sinh một cơn bệnh nặng. Ta nghĩ muội hạnh phúc là được, cũng không dò la tỉ mỉ, cuối cùng lại nghe tổ mẫu bảo ban đi cầu cưới đại tiểu thư Kỳ gia, không ngờ......"
Bàn tay hắn vuốt ve chân của chính mình, "Hôm nay ta mới biết được là tổ mẫu muốn đẩy xuống hôn sự với Thẩm gia mới gạt ta nói muội gả ra ngoài, mỗi một thứ như thế đều là Hạ gia có lỗi tại người. Hôm nay, chân của ta đã tổn thương tới gân cốt, mặc dù xuống xe lăn cũng không thể đi bộ như người bình thường, như vậy ta tự nhiên không xứng với Họa Nhi muội nữa. Thứ nhất là ta chịu đòn nhận tội, thứ hai là muốn trả lại thiếp canh, cửa hôn sự này đến đây là xoá bỏ, nguyện sau này Họa Nhi có thể xa xa sính cao quan đứng đầu, làm thành dáng vẻ cầm sắt hoà hợp đẹp đẽ trước đình."
Nói đến chỗ tình thâm, Hạ Thiên Ân còn nghẹn ngào một hồi, nhìn đồng hương chung quanh đều là cảm thán hai bà cháu khác biệt một trời một vực. Khi đó Hạ Thiên Ân là đi xa ra ngoài rồi, chính là lo lắng bị người lên án không giúp đỡ Thẩm gia thế giao. Lúc Thẩm Họa đến bái phỏng Hạ gia cầm mười lượng bạc, nếu lão thái thái bên kia nói không thông, biết đâu Hạ Thiên Ân có thể khuyên lão thái thái cảm động giúp một tay. Nàng lặng lẽ đến viện Hạ đại thiếu gia, lại nghe được hắn liếc mắt đưa tình với một nha hoàn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, đầu đuôi không sạch.
Hạ Thiên Ân lớn hơn Thẩm Họa bốn tuổi, năm đó thanh niên mười bốn tuổi có nha hoàn thông phòng cũng không tính là gì, nhưng Hạ Thiên Ân lại lộ ra sắc mặt, ôm nha hoàn nói số mệnh Thẩm gia nàng đã tuyệt, quả quyết sẽ không lấy một nữ cô nhi làm chính thê, còn bị Thẩm gia ép không thể không xa xứ.
Hôm nay lại tới nói loại lời này, quả thật còn không biết xấu hổ hơn so với tổ mẫu không cần thể diện của hắn. Càng khiến cho người ta đáng xấu hổ chính là, Hạ Thiên Ân nhìn như là tới từ hôn, nhưng là lấy lui làm tiến. Hôm nay, nếu Thẩm Họa nhận thiếp canh, bản thân sẽ trở thành người vong ân phụ nghĩa kia, danh tiếng tốt mấy đời của Thẩm gia bọn họ sẽ hủy ở trong tay của nàng.
Nếu không nhận thiếp canh chẳng phải sẽ bị Hạ gia hắn bắt bí ở trong tay?
Trụy Nhi không biết chân tướng bên trong, nhìn vẻ mặt xấu hổ tình nghĩa thắm thiết của thanh niên trắng noãn, nhất thời cắn môi tự trách. Mới vừa rồi mắng người thành như vậy, thật là không nên, nhưng Trụy Nhi đồng tình thì đồng tình, nghĩ lại, vậy biểu tiểu thư lựa chọn thế nào?
Đồng hương khác đều là ý nghĩ này, mà còn có những người thấy một nam tử tuấn mỹ ở Thẩm trạch, nói là biểu ca của nàng, nhưng cô nam quả nữ ai lại biết hai người có cấu kết hay không? Hơn nữa, Thẩm Họa còn thường nữ giả nam trang ra khỏi khuê các, đều muốn khuyên thiếu niên lang trắng noãn này cách xa tốt hơn. Có điều thiếu niên lang đã thành ra như vậy, lấy vợ không dễ, bày tỏ chưa từng lên tiếng, chỉ là thổn thức khen bên tai mãi.
Thẩm Họa nghe rất là chói tai, lúc lâu nàng cười lạnh một tiếng. Hôm nay, chuyện này không nói rõ ràng ngược lại là Thẩm gia không đúng, cho rằng nàng vẫn là tiểu cô nương ngu ngốc không ra cổng trước không bước cổng trong? Nghe hắn nói phía đông bèn đi về phía đông?
Hạ Thiên Ân không ngờ một tiểu cô nương sẽ có loại ánh mắt sắc bén này, giống như nhìn thấu ý định của hắn, hoặc như là xem người làm xiếc khỉ, khóe miệng chứa nụ cười nhạo nhè nhẹ, mà hắn chính là con khỉ trong mắt người khác kia. Không thể nào, nàng không thể nào phát hiện được, lấy thân phận của nữ cô nhi của nàng có thể gả cho Hạ gia là lựa chọn tốt nhất. Trong lòng hắn giật mình, trên mặt cũng không lộ ra biểu hiện, rất là không cam lòng, tiếp tục nói: "Ta và muội là thanh mai trúc mã, nhưng nếu Họa Nhi đồng ý tiếp nhận ta, Thiên Ân thề đời này không bao giờ cưới vợ bé, vả lại sẽ bảo đảm bảo vệ tốt muội và Thẩm gia. Tương lai, ta và muội có hài nhi, nếu là nam anh, thai đầu sẽ cho Thẩm gia làm con thừa tự, để kéo dài hương khói Thẩm gia."
Một nam nhân làm được bước này, thật sự là trượng phu to lớn có tình có nghĩa đáng giá phó thác.
Rốt cuộc Thẩm Họa xem đủ rồi, cười hì hì ra tiếng, người khác đều cho rằng Thẩm Họa là vui vô cùng mà khóc, xem chừng sẽ đồng ý Hạ Thiên Ân rồi. Ở bên cạnh, Trụy Nhi cũng luống cuống, không phải biểu tiểu thư thật sự bị nói động lòng chứ, vậy tướng quân trở lại còn không xách kiếm tới một đao chém giết người này. Nhưng không ngờ, nụ cười khóe miệng Thẩm Họa lại càng ngày càng lạnh.
"Hạ công tử cũng từng đọc sách lễ nhạc, nói chuyện cho là chú ý đúng mực, ta và ngươi có tình nghĩa thanh mai trúc mã khi nào, trừ lúc khi còn bé phụ thân dẫn ta đến Hạ gia ngươi làm khách gặp qua một chút. Thường ngày, Thẩm Họa cũng cẩn thủ khuê huấn, ở nhà vẽ hoa thêu chỉ. Ta và ngươi gặp mặt lác đác lơ thơ, ngươi lại nói thanh mai trúc mã, chẳng phải là bôi nhọ thanh danh của ta. Vả lại, nếu như ngươi thật sự chú ý đến ân tình của phụ thân ta, ngươi trở về đã từng đến trước mộ phần phụ mẫu ta tế một chút."
Miệng Hạ Thiên Ân khẽ hiện run rẩy, sắc mặt nhuộm lên tái nhợt, "Dĩ nhiên đã từng lên núi tế bái, chỉ là muội chưa từng biết được."
"Hả? Cây hạnh hoa kia ở trước mộ phần phụ mẫu ta thật là nở không tồi." Hạ Thiên Ân bị hỏi tới, nhất thời yên lặng do dự không biết nên trả lời như thế nào, ngộ nhỡ là Thẩm Họa đặt ra bẫy rập lời nói của hắn nên làm sao, ngộ nhỡ vốn không có cây hạnh ở trước mộ phần, ngộ nhỡ...... Nhưng nếu ngay cả cái này cũng trả lời không được, lại thật sự lộ vẻ tình nghĩa đơn bạc, vậy hắn quỳ nửa ngày chẳng phải lãng phí rồi. Vì vậy, Hạ Thiên Ân nghĩ tới nghĩ lui, tròng mắt đen chắc chắn, quyết định nói mơ hồ một chút, "Cây hạnh bên Vân Sơn luôn luôn nở cực tốt, mấy ngày trước đây ta còn từng đi tế bái Thẩm bá phụ."
"Nói năng bậy bạ, Hạ Thiên Ân ngươi quỳ gối ở trước mặt mọi người là muốn yểu điệu cho ai nhìn?" Lời nói của Thẩm Họa đột nhiên sắc bén, "Phụ mẫu ta hợp táng ở Ngọc Trâm lĩnh, khi nào ở Vân Sơn rồi hả? Ngươi, ngược lại ngươi nói một chút là tế bái Thẩm gia nào?"
Trên mặt Hạ Thiên Ân giật nảy cả mình, suy nghĩ đủ loại, đều không ngờ Thẩm phụ Thẩm mẫu lại hợp táng ở Ngọc Trâm lĩnh. Nơi đó đều là Lê Hoa, nở hoa kết trái, lê đại biểu chia lìa, ngụ ý cực kém, cho nên có rất ít người sẽ chọn Ngọc Trâm lĩnh để dựng nên phần mộ.
Mà Vân Sơn lại khác biệt, là miếng phong thủy bảo địa, Thẩm gia cũng có tổ phần ở bên kia, nên chôn ở nơi đó không sai, tại sao lại ở Ngọc Trâm lĩnh?
Thẩm Họa thừa dịp hắn sững sờ, một đôi tay trắng nõn non rút thiếp canh trở về trong cái nhìn soi mói của mọi người ở đây, xé nát ở trước mặt của Hạ Thiên Ân, giận dữ mắng mỏ, "Nếu ngươi không tin, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đến trước mộ phần phụ mẫu ta xem một chút. Nếu ngươi thật sự từng tế bái thì không thể không biết, vả lại Ngọc Trâm lĩnh một ở tây, một ở đông, đừng nói ngươi nhớ lộn. Thu hồi hư tình giả ý của Hạ gia nhà ngươi, phàm là Hạ Thiên Ân ngươi giúp đỡ một chút vào lúc Thẩm gia ta gặp nạn, cũng hoặc là sau khi phụ mẫu ta qua đời ngươi thành tâm tế bái, hôm nay ta cũng sẽ không lạnh nhạt ngươi như lúc này, còn xé hôn thư. Biến, mau cút đi."
Thẩm Họa mắng chửi ánh mắt liếc về mảnh vụn đầy đất, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, cuối cùng coi như đã xé rồi. Từ khi nghe được Hạ Thiên Ân cầm thiếp canh đến nàng đã không kịp chờ đợi muốn xé toang nó, lại nhìn đồng hương một cái.
Mọi người giật mình chuyện xoay ngược lại, vào lúc này như vừa tỉnh giấc chiêm bao rối rít chỉ trích sự dối trá của Hạ Thiên Ân.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói trầm ổn bén nhọn vang lên, "Biểu muội, sao có thể vô lễ đối với người khác như vậy." Chỉ thấy một nam tử mặt mũi tuấn tú cưỡi ngựa chạy nhanh đến, đến cửa Thẩm gia đột nhiên siết chặt dây cương, con ngựa cất vó hí lên. Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã tung người xuống ngựa, vững vàng đứng ở trước mặt Hạ Thiên Ân, một đôi mắt phượng âm lãnh quan sát hắn.
Biểu tiểu thư nhàn nhã thong dong chăm sóc hoa cỏ, Trụy Nhi còn oán trách tự tức giận, chỉ vì buổi sáng Hạ lão phu nhân lại tới, liên tục mấy ngày này cũng không biết xấu hổ tới ba chuyến. Nói gì là muốn sửa chữa tốt quan hệ, nhưng biểu hiện trên mặt và lời trong miệng kia, điểm nào không phải đang giễu cợt biểu tiểu thư bọn họ là một nữ cô nhi, phối trưởng tôn què chân của Hạ gia họ cũng có chút với cao đấy.
"Lão thái thái Hạ gia kia quả thật chẳng biết xấu hổ, sao mặt dày như vậy? Lần tới, bà ta còn dám tới muội nhất định cầm cây chổi đuổi ra ngoài." Trụy Nhi đưa tới một cây kéo, tư thế kia cũng có chút ý muốn chọt người.
Nếu không phải biểu tiểu thư không để cho nàng nhiều lời, nàng cần phải học tư thế chọt lỗ mũi lão thái bà của Mộc Quỳ kia, nói cho bà ta biết, thấy rõ chưa, vị nữ cô nhi trong miệng bà sắp trở thành phu nhân Tướng quân đệ nhất Đại Lương. Hạ gia các người là thứ cỏ đuôi chó gì, cũng dám liếm mặt tới, bèn học Vương thẩm kia mắng từ nơi nào nhanh cút đến nơi đó.
Thẩm Họa nhận lấy cây kéo cắt sửa đi mấy cành hoa lá nhô ra, không sao cả cười cười, "Hiện nay nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng để cho Tướng quân ngột ngạt." Nàng nghe nói ít ngày nữa thái tử cũng sắp tới Hàng Châu rồi. Thật là náo nhiệt, không trách được gần đây Tiêu Dịch cũng vội vàng hơn.
Miệng Cầu Dũng hết sức dễ nạy ra, hơn phân nửa chuyện đều là Thẩm Họa biết được từ trong miệng Cầu Dũng. Thì ra là bên thái tử lên đường đi gấp cả đêm, lúc vào khe sâu đó có cảm giác mai phục trước, từ trên đỉnh núi đẩy tảng đá lớn xuống, phỉ đồ cướp đoạt khoản bạc giúp nạn thiên tai. Thái tử và tính cả hai tên quan viên đều bị thương nhẹ, mà Bùi Nghị đang toàn lực lùng bắt thủ phạm chính.
Theo tin tức thám tử, thủ lĩnh cướp khoản bạc lại còn là hai nữ nhân, bên Triệu Tri huyện kia bận bịu việc tiếp đón thái tử đã chạy tới thỉnh tội. Tiêu Dịch cũng không gấp trừ phiến loạn, chỉ nói thời cơ không đúng. Hắn vừa nghe nói khoản bạc mất rồi, sau khi nhận được mật thư của thám tử, ngày hôm sau bèn lặng lẽ giá ngựa đi cùng Cầu Dũng điều tra khoản bạc giúp nạn thiên tai.
Chuyện này tới quá đột ngột, Tiêu Dịch cũng không ngờ Lãnh Thanh Ngọc sẽ không biết nặng nhẹ như vậy, vì báo thù lại đánh chủ ý tới bạc giúp nạn thiên tai, cho rằng bên cạnh thái tử đều là người ngu ngốc bất tài sao? Hôm nay chỉ thiếu thời gian để cho người ta bắt được đồng thời điều tra ra lai lịch hai người bọn họ, lần này, Tiêu Dịch tới chính là đi cứu chủ tớ hai người các nàng.
Dĩ nhiên là Thẩm Họa không biết những thứ này, nhưng có một việc, nàng mơ hồ nghe được trong quan viên đi theo thái tử có Tống Tử Quận.
Hiện nay cái tên này chính là một cây gai trong lòng Thẩm Họa, gốc cây gai còn là tự mình cứng rắn ghim trong thịt, vừa áy náy lại không có mặt mũi đối với Tống Tử Quận. Lúc đầu bảo hắn đến Hầu phủ cầu hôn là thật sự muốn gả cho hắn, chỉ vì muốn rời khỏi Hầu phủ, thoát khỏi sự dây dưa của Tiêu Dịch, sống qua ngày bình thường. Nhưng hôm nay, nàng còn có tư cách gì đi chấm mút một người trong sạch thật thà như vậy, lòng của nàng đã cho người khác, cũng càng ngày càng rõ ràng rung động tự đáy lòng mình là vì người nào.
Tống Tử Quận bị vô tội cuốn vào cuộc sống của nàng, Thẩm Họa là một người nhanh nhẹn, nhưng sự kiện này lại làm cực kỳ không đặc sắc. Sau khi người thông minh làm việc ngốc, chỉ là nội tâm nghĩ lại tự trách đã đủ nàng rất muốn mài giũa từ từ cho mình chết rồi. Luôn nghĩ, nếu mà gặp Tống Tử Quận nhất định phải cố gắng nói rõ ràng với hắn. Nếu chuyện đã phát triển trở thành như vậy, nàng phải có dũng khí tráng sĩ chặt tay để chặt đứt con đường này, để tránh làm trễ nãi nhân duyên tốt của Tử Quận huynh. Về phần, hắn có tiếp nhận mình nói xin lỗi hay không, Thẩm Họa cũng thấp thỏm, chỉ có thể hết lòng đền bù, làm hết sức.
Lúc này có thị vệ đóng vai gã sai vặt đi tới bẩm báo, chỉ nói bên ngoài có một người thanh niên gọi là Hạ Thiên Ân muốn gặp biểu tiểu thư. Thẩm Họa nghe xong trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu cảm, chậm rãi buông cây kéo trong tay xuống, lại bảo Trụy Nhi đưa tới một cành hoa, mới trả lời, "Đuổi đi, không gặp."
Chỉ chốc lát sau thị vệ lại tới hỏi thăm, chỉ nói thanh niên ngồi trên xe lăn kia nhất định không chịu rời đi, thái độ hết sức kiên quyết, lại bởi vì xe lăn quá mức chói mắt dẫn tới không ít láng giềng ló ra nhìn, bọn họ cũng không tiện đánh đuổi một người què đi.
Trụy Nhi cũng đủ phiền, tức giận lẩm bẩm, "Người Hạ gia bọn họ thật là miếng thuốc cao bôi trên da chó, dán trên thân người là không bóc xuống được, không dứt không thôi còn quấn lấy biểu tiểu thư ngài, đợi muội đi ra ngoài phải mắng hắn máu chó đầy đầu mới tính hả giận." Nói rồi, Trụy Nhi bèn sải bước đi ra ngoài.
Thẩm Họa cũng không ngăn cản, nếu Trụy Nhi và một lão thái thái lôi kéo lẫn nhau, khó tránh khỏi sẽ bị người lên án. Nhưng một người thanh niên thì đừng bàn những thứ khác, tạm thời không nói có biết hay không, ngoại nam tới tìm một cô nương gia tóm lại là không thích hợp.
Cũng chỉ một lát đã nghe thị vệ rảo bước vội vã đi tới lần nữa, ôm quyền nhất thiết phải mời biểu tiểu thư đi ra ngoài xử lý một phen. Thì ra là Trụy Nhi đi ra ngoài thật sự kiếm lời khó nghe chửi rủa Hạ Thiên Ân một trận, cái gì tim sói bị chó ăn hết, loại vong ân phụ nghĩa gì đó. Nếu là nam nhi bình thường nghe nói như thế chắc chắn giận tím mặt, không còn mặt tới cửa.
Nhưng hiển nhiên Hạ Thiên Ân này không phải loại bộ dạng rập khuôn kia, thế nhưng thật sự lấy ra thiếp canh có đóng Quan Ấn của Hạ gia đính hôn với Thẩm gia lúc đầu, còn vứt bỏ xe lăn quỳ trên mặt đất xin Thẩm Họa ra ngoài gặp nhau, nói là xin tội vì tổ mẫu mình làm chuyện hồ đồ.
Bản thân một nam nhi bảy thước thành người què đã khiến người đồng tình, hiện tại lại rưng rưng quỳ gối trước cửa giải thích lúc đầu không giữ chữ tín vì nỗi khổ tâm, tự nhiên làm cho người ta nghe lộ vẻ xúc động. Thẩm Họa nghe xong thị vệ bẩm báo, trong mắt đẹp càng hiện ra một tầng chán ghét, cây kéo sắc bén trong tay khẽ nghiêng, giữa hông cành hoa lại bị cắt đứt ngang, bông hoa rơi vào trên mặt bàn, rải ra mấy mảnh cánh hoa nhụy đỏ, nổi bậc khuông mặt xinh đẹp của Thẩm Họa càng thêm hồng hào.
Nàng chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại biểu cảm trên mặt và dáng vẻ mới chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Thiên Ân dường như thấy một bóng hình xinh đẹp, cho đến khi một đôi giầy thêu tinh sảo màu vàng nhạt đến trước mặt, hắn mới ngẩng đầu lên. Lúc này đôi mắt nhìn thẳng, người trước mắt trổ mã quả thật giống như một đóa Phù Dung trong Dao Trì (nơi ở của Vương Mẫu nương nương), đẹp đến mức làm người ta nín thở.
Nhưng hắn còn nhớ rõ mình là tới hái hoa phù dung, sau khi trải qua sững sờ lập tức bèn dập đầu ba cái bộp bộp bộp.
Thẩm Họa lạnh lùng nói, "Thẩm gia ta vừa không có quan chức, lại không có quan hệ máu mủ với ngươi, Hạ công tử làm cái gì vậy, ngại chết Thẩm gia chúng ta sao? Lại nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, Hạ công tử tự quý trọng mới phải, nếu không phải muốn hai nhà khó chịu, thì mau đứng dậy trở về đi thôi."
Hạ Thiên Ân lại nói: "Ta là lễ bái với Thẩm bá phụ. Thiên Ân thật xin lỗi Thẩm bá phụ, ông tự mình gả hòn ngọc quý trên tay cho ta, ta lại không bảo vệ tốt Họa Nhi muội. Ta luôn đi xa ở bên ngoài, chưa từng biết các loại biến cố trong nhà. Chờ ta trở lại thì tổ mẫu lại nói muội đã rời khỏi Hàng Châu khiêm tốn gả ra ngoài. Sau khi biết được, ta hồn bay phách lạc, còn sinh một cơn bệnh nặng. Ta nghĩ muội hạnh phúc là được, cũng không dò la tỉ mỉ, cuối cùng lại nghe tổ mẫu bảo ban đi cầu cưới đại tiểu thư Kỳ gia, không ngờ......"
Bàn tay hắn vuốt ve chân của chính mình, "Hôm nay ta mới biết được là tổ mẫu muốn đẩy xuống hôn sự với Thẩm gia mới gạt ta nói muội gả ra ngoài, mỗi một thứ như thế đều là Hạ gia có lỗi tại người. Hôm nay, chân của ta đã tổn thương tới gân cốt, mặc dù xuống xe lăn cũng không thể đi bộ như người bình thường, như vậy ta tự nhiên không xứng với Họa Nhi muội nữa. Thứ nhất là ta chịu đòn nhận tội, thứ hai là muốn trả lại thiếp canh, cửa hôn sự này đến đây là xoá bỏ, nguyện sau này Họa Nhi có thể xa xa sính cao quan đứng đầu, làm thành dáng vẻ cầm sắt hoà hợp đẹp đẽ trước đình."
Nói đến chỗ tình thâm, Hạ Thiên Ân còn nghẹn ngào một hồi, nhìn đồng hương chung quanh đều là cảm thán hai bà cháu khác biệt một trời một vực. Khi đó Hạ Thiên Ân là đi xa ra ngoài rồi, chính là lo lắng bị người lên án không giúp đỡ Thẩm gia thế giao. Lúc Thẩm Họa đến bái phỏng Hạ gia cầm mười lượng bạc, nếu lão thái thái bên kia nói không thông, biết đâu Hạ Thiên Ân có thể khuyên lão thái thái cảm động giúp một tay. Nàng lặng lẽ đến viện Hạ đại thiếu gia, lại nghe được hắn liếc mắt đưa tình với một nha hoàn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, đầu đuôi không sạch.
Hạ Thiên Ân lớn hơn Thẩm Họa bốn tuổi, năm đó thanh niên mười bốn tuổi có nha hoàn thông phòng cũng không tính là gì, nhưng Hạ Thiên Ân lại lộ ra sắc mặt, ôm nha hoàn nói số mệnh Thẩm gia nàng đã tuyệt, quả quyết sẽ không lấy một nữ cô nhi làm chính thê, còn bị Thẩm gia ép không thể không xa xứ.
Hôm nay lại tới nói loại lời này, quả thật còn không biết xấu hổ hơn so với tổ mẫu không cần thể diện của hắn. Càng khiến cho người ta đáng xấu hổ chính là, Hạ Thiên Ân nhìn như là tới từ hôn, nhưng là lấy lui làm tiến. Hôm nay, nếu Thẩm Họa nhận thiếp canh, bản thân sẽ trở thành người vong ân phụ nghĩa kia, danh tiếng tốt mấy đời của Thẩm gia bọn họ sẽ hủy ở trong tay của nàng.
Nếu không nhận thiếp canh chẳng phải sẽ bị Hạ gia hắn bắt bí ở trong tay?
Trụy Nhi không biết chân tướng bên trong, nhìn vẻ mặt xấu hổ tình nghĩa thắm thiết của thanh niên trắng noãn, nhất thời cắn môi tự trách. Mới vừa rồi mắng người thành như vậy, thật là không nên, nhưng Trụy Nhi đồng tình thì đồng tình, nghĩ lại, vậy biểu tiểu thư lựa chọn thế nào?
Đồng hương khác đều là ý nghĩ này, mà còn có những người thấy một nam tử tuấn mỹ ở Thẩm trạch, nói là biểu ca của nàng, nhưng cô nam quả nữ ai lại biết hai người có cấu kết hay không? Hơn nữa, Thẩm Họa còn thường nữ giả nam trang ra khỏi khuê các, đều muốn khuyên thiếu niên lang trắng noãn này cách xa tốt hơn. Có điều thiếu niên lang đã thành ra như vậy, lấy vợ không dễ, bày tỏ chưa từng lên tiếng, chỉ là thổn thức khen bên tai mãi.
Thẩm Họa nghe rất là chói tai, lúc lâu nàng cười lạnh một tiếng. Hôm nay, chuyện này không nói rõ ràng ngược lại là Thẩm gia không đúng, cho rằng nàng vẫn là tiểu cô nương ngu ngốc không ra cổng trước không bước cổng trong? Nghe hắn nói phía đông bèn đi về phía đông?
Hạ Thiên Ân không ngờ một tiểu cô nương sẽ có loại ánh mắt sắc bén này, giống như nhìn thấu ý định của hắn, hoặc như là xem người làm xiếc khỉ, khóe miệng chứa nụ cười nhạo nhè nhẹ, mà hắn chính là con khỉ trong mắt người khác kia. Không thể nào, nàng không thể nào phát hiện được, lấy thân phận của nữ cô nhi của nàng có thể gả cho Hạ gia là lựa chọn tốt nhất. Trong lòng hắn giật mình, trên mặt cũng không lộ ra biểu hiện, rất là không cam lòng, tiếp tục nói: "Ta và muội là thanh mai trúc mã, nhưng nếu Họa Nhi đồng ý tiếp nhận ta, Thiên Ân thề đời này không bao giờ cưới vợ bé, vả lại sẽ bảo đảm bảo vệ tốt muội và Thẩm gia. Tương lai, ta và muội có hài nhi, nếu là nam anh, thai đầu sẽ cho Thẩm gia làm con thừa tự, để kéo dài hương khói Thẩm gia."
Một nam nhân làm được bước này, thật sự là trượng phu to lớn có tình có nghĩa đáng giá phó thác.
Rốt cuộc Thẩm Họa xem đủ rồi, cười hì hì ra tiếng, người khác đều cho rằng Thẩm Họa là vui vô cùng mà khóc, xem chừng sẽ đồng ý Hạ Thiên Ân rồi. Ở bên cạnh, Trụy Nhi cũng luống cuống, không phải biểu tiểu thư thật sự bị nói động lòng chứ, vậy tướng quân trở lại còn không xách kiếm tới một đao chém giết người này. Nhưng không ngờ, nụ cười khóe miệng Thẩm Họa lại càng ngày càng lạnh.
"Hạ công tử cũng từng đọc sách lễ nhạc, nói chuyện cho là chú ý đúng mực, ta và ngươi có tình nghĩa thanh mai trúc mã khi nào, trừ lúc khi còn bé phụ thân dẫn ta đến Hạ gia ngươi làm khách gặp qua một chút. Thường ngày, Thẩm Họa cũng cẩn thủ khuê huấn, ở nhà vẽ hoa thêu chỉ. Ta và ngươi gặp mặt lác đác lơ thơ, ngươi lại nói thanh mai trúc mã, chẳng phải là bôi nhọ thanh danh của ta. Vả lại, nếu như ngươi thật sự chú ý đến ân tình của phụ thân ta, ngươi trở về đã từng đến trước mộ phần phụ mẫu ta tế một chút."
Miệng Hạ Thiên Ân khẽ hiện run rẩy, sắc mặt nhuộm lên tái nhợt, "Dĩ nhiên đã từng lên núi tế bái, chỉ là muội chưa từng biết được."
"Hả? Cây hạnh hoa kia ở trước mộ phần phụ mẫu ta thật là nở không tồi." Hạ Thiên Ân bị hỏi tới, nhất thời yên lặng do dự không biết nên trả lời như thế nào, ngộ nhỡ là Thẩm Họa đặt ra bẫy rập lời nói của hắn nên làm sao, ngộ nhỡ vốn không có cây hạnh ở trước mộ phần, ngộ nhỡ...... Nhưng nếu ngay cả cái này cũng trả lời không được, lại thật sự lộ vẻ tình nghĩa đơn bạc, vậy hắn quỳ nửa ngày chẳng phải lãng phí rồi. Vì vậy, Hạ Thiên Ân nghĩ tới nghĩ lui, tròng mắt đen chắc chắn, quyết định nói mơ hồ một chút, "Cây hạnh bên Vân Sơn luôn luôn nở cực tốt, mấy ngày trước đây ta còn từng đi tế bái Thẩm bá phụ."
"Nói năng bậy bạ, Hạ Thiên Ân ngươi quỳ gối ở trước mặt mọi người là muốn yểu điệu cho ai nhìn?" Lời nói của Thẩm Họa đột nhiên sắc bén, "Phụ mẫu ta hợp táng ở Ngọc Trâm lĩnh, khi nào ở Vân Sơn rồi hả? Ngươi, ngược lại ngươi nói một chút là tế bái Thẩm gia nào?"
Trên mặt Hạ Thiên Ân giật nảy cả mình, suy nghĩ đủ loại, đều không ngờ Thẩm phụ Thẩm mẫu lại hợp táng ở Ngọc Trâm lĩnh. Nơi đó đều là Lê Hoa, nở hoa kết trái, lê đại biểu chia lìa, ngụ ý cực kém, cho nên có rất ít người sẽ chọn Ngọc Trâm lĩnh để dựng nên phần mộ.
Mà Vân Sơn lại khác biệt, là miếng phong thủy bảo địa, Thẩm gia cũng có tổ phần ở bên kia, nên chôn ở nơi đó không sai, tại sao lại ở Ngọc Trâm lĩnh?
Thẩm Họa thừa dịp hắn sững sờ, một đôi tay trắng nõn non rút thiếp canh trở về trong cái nhìn soi mói của mọi người ở đây, xé nát ở trước mặt của Hạ Thiên Ân, giận dữ mắng mỏ, "Nếu ngươi không tin, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đến trước mộ phần phụ mẫu ta xem một chút. Nếu ngươi thật sự từng tế bái thì không thể không biết, vả lại Ngọc Trâm lĩnh một ở tây, một ở đông, đừng nói ngươi nhớ lộn. Thu hồi hư tình giả ý của Hạ gia nhà ngươi, phàm là Hạ Thiên Ân ngươi giúp đỡ một chút vào lúc Thẩm gia ta gặp nạn, cũng hoặc là sau khi phụ mẫu ta qua đời ngươi thành tâm tế bái, hôm nay ta cũng sẽ không lạnh nhạt ngươi như lúc này, còn xé hôn thư. Biến, mau cút đi."
Thẩm Họa mắng chửi ánh mắt liếc về mảnh vụn đầy đất, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, cuối cùng coi như đã xé rồi. Từ khi nghe được Hạ Thiên Ân cầm thiếp canh đến nàng đã không kịp chờ đợi muốn xé toang nó, lại nhìn đồng hương một cái.
Mọi người giật mình chuyện xoay ngược lại, vào lúc này như vừa tỉnh giấc chiêm bao rối rít chỉ trích sự dối trá của Hạ Thiên Ân.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói trầm ổn bén nhọn vang lên, "Biểu muội, sao có thể vô lễ đối với người khác như vậy." Chỉ thấy một nam tử mặt mũi tuấn tú cưỡi ngựa chạy nhanh đến, đến cửa Thẩm gia đột nhiên siết chặt dây cương, con ngựa cất vó hí lên. Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã tung người xuống ngựa, vững vàng đứng ở trước mặt Hạ Thiên Ân, một đôi mắt phượng âm lãnh quan sát hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.