Chương 93
Túc Mễ Xác
07/07/2018
Tiêu đại tướng quân muốn cưới thêm vợ, tin tức như thế hệt như cỏ dại
mùa xuân, gió vừa thổi, cũng không cần mưa xuân tạo xu thế, trong nháy
mắt đã lan tràn đến trong tai các tiểu thư đại thế gia ở kinh đô, chính
là nhấc lên một đợt sóng gió khổng lồ.
Các tiểu thư thế gia từng ái mộ Tiêu đại tướng quân không phải là số ít, đều biết lúc Tướng quân quyết tuyệt từ chối công chúa Tương Vân, vốn đã chết hết tâm tư, nơi này đột nhiên nghe được đại tướng quân sắp thành hôn, rối rít thăm dò người tái giá kia là người phương nào? Lúc đầu còn tưởng rằng là con gái tôn quý nhà ai, thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ là bình dân Giang Nam, hôm nay mới vừa được phu nhân Tây Bắc hầu nhận làm nghĩa nữ, có thể nói là cá chép hóa rồng, một chiêu đến quý.
Tin tức Tiêu Dịch thành hôn truyền như điên còn chưa tính, không biết tại sao lời thề công chúa Tương Vân không phải quân không lấy năm đó lại bị tiểu thư các nhà len lén lấy ra chế nhạo lần nữa. Có lẽ luôn có kẻ ghen tỵ thích hư vinh lấy những chuyện cũ năm xưa quạt gió thổi lửa, công chúa có sự tôn quý của công chúa, nhưng cũng dễ dàng hơn trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, càng có thể là người khác có ý đồ khác.
Công chúa Tương Vân chính là mỗi ngày nghe mấy lời đồn đại nhảm nhí này mà tức giận thân thể mềm mại suy yếu, bèn lấy nước mắt rửa mặt nằm ở trên giường mềm buồn bực không vui. Đau lòng chính là tại sao Tiêu tướng quân cũng không chịu yêu bản thân, nghe nói là muốn cưới biểu muội Giang Nam của hắn. Nàng đường đường một công chúa đọc lời thề không phải quân không lấy cho hắn, ngay cả phụ hoàng cũng lờ mờ đề cập tới muốn vời hắn làm phò mã, lại là từ chối quyết tuyệt như vậy. Nàng vốn định từ từ khiến Tiêu tướng quân yêu nàng, còn đi thỉnh cầu quận chúa Bình Nam giúp đỡ, hiện tại ngay cả cơ hội như vậy cũng bị mất.
Hôn kỳ của Tiêu Dịch gần tới, nàng càng bực bội, chạy đi cầu xin phụ hoàng tứ hôn trực tiếp cản trở hôn sự của hắn, chỉ bị phụ hoàng quát một tiếng hồ đồ. Sau khi giày vò như vậy, công chúa Tương Vân tức giận bèn càng thêm không thoải mái, tái mặt ẩm ương nằm ở trên giường.
Lúc này trong tẩm cung kêu ngự y bắt mạch, Trương ngự y này chính là quận chúa Bình Nam tiến cử. Hắn cách màn tơ, đầu ngón tay chạm vào khăn lụa phủ trên cổ tay ngọc, nín thở trầm ngâm.
Quận chúa Bình Nam an vị ở bên ngoài màn trên mặt cũng không quá nhiều biểu hiện, chỉ dùng ánh mắt lẳng lơ nhẹ nhàng xẹt qua ngự y trẻ tuổi. Trương ngự y híp mắt lại, khẽ gật đầu về phía quận chúa Bình Nam, hai người liếc mắt đưa tình, đâu thật sự nghiêm túc xem bệnh cho công chúa Tương Vân.
Mới vừa rồi yên tĩnh để chẩn mạch, quận chúa Bình Nam cố ý bảo cung nữ và nội thị lui ra ngoài, Trương ngự y chẩn mạch xong rồi khiêm tốn nói một câu đi bên ngoài viết cặn kẽ kết luận mạch chứng và phương thuốc, bèn muốn lui ra ngoài trước. Đi tới trước mặt quận chúa Bình Nam, hắn thông thạo ưỡn lên sau cổ rất tròn. Quận chúa Bình Nam cười híp mắt đưa tay bóp một cái, ngay sau đó bèn dần dần khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt lúc đầu, đồng thời sử dụng ánh mắt bảo đi ra ngoài trước. Trương ngự y gật đầu một cái, trực tiếp rời đi.
Quận chúa Bình Nam đứng dậy, rất chân thành đi tới trước giường công chúa, vén rèm lên lại thấy công chúa Tương Vân lại nằm nhoài trên chăn bằng gấm bả vai run run rơi lệ, quận chúa Bình Nam nói: "Thân thể công chúa ngàn vàng, thân thể quan trọng, đừng nên khóc lóc nữa."
Công chúa Tương Vân thút thít, thật sự là cảm thấy uất ức, "Vì sao phụ hoàng lại không chịu tứ hôn cho bản cung và tướng quân? Nếu mà phụ hoàng chịu gả, cũng không trở thành để cho nữ tử Giang Nam kia nhanh chân đến trước, Bổn cung lại càng không đến nổi mất mặt trước người ta như thế. Dù sao cũng chỉ là một đạo thánh chỉ, sao phụ hoàng cũng không chịu viết, còn phải vì thế khiển trách Bổn cung, phụ hoàng còn chưa từng nói nặng lời như vậy đấy."
Quận chúa Bình Nam nghe xong trong lòng lành lùng nở nụ cười, thật là một kẻ ngây thơ, không trách được Lục công chúa ngây thơ làm cho hoàng thượng thương yêu như thế, ngay cả nàng cũng không nhịn được nghĩ muốn thương tiếc một phen.
Nếu mà hoàng thượng tuyển Tiêu Dịch làm phò mã, theo luật văn của Đại Lương phò mã không thể nhận chức, chẳng phải là hoàng thượng thiếu một viên ái tướng mãnh hổ, phò mã có thể là bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có Tiêu tướng quân là không được. Có điều nàng cũng không nhẫn tâm nói cho nàng ấy biết nguyên do rõ rành rành trong đó, chỉ là trên mặt vẫn có nụ cười ấm áp như cũ, nhỏ giọng an ủi, "Hoàng thượng có suy nghĩ của hoàng thượng, có lẽ là Thánh thượng không muốn để cho công chúa làm tái giá, nhất định là đang tìm phò mã trẻ tuổi có triển vọng cho công chúa."
"Nhưng Bổn cung rất thích Tiêu tướng quân, ai cũng không thích."
"Công chúa si tình như vậy, Bình Nam nhìn thật sự là không đành lòng."
"Bổn cung si tình với Tiêu tướng quân nữa thì như thế nào? Hắn cũng không chịu nhìn ta thêm một cái." Tương Vân lại không nhịn được nức nở nằm ở trên chăn bằng gấm khóc thút thít.
Quận chúa Bình Nam dùng lực nhẹ nhàng vỗ lưng công chúa run run, "Công chúa cũng đừng nên nổi giận, lúc đầu vốn định gọi Thẩm Họa vào trong cung thuận tiện thay công chúa ‘□□’ một phen, đáng tiếc chúng ta bỏ qua thời cơ rồi. Nàng ta đi Giang Nam mấy tháng, trở về lại lấy loại khí thế sét đánh không kịp bưng tai kia đính hôn với tướng quân, có thể thấy được hai người ở Giang Nam chung đụng không ít. Thường ngày công chúa ở trong cung, lúc gặp gỡ với Tiêu tướng quân rất ít, nhất định không bằng ở gần được ưu tiên kia. Hiện tại công chúa cần tỉnh lại đi, tranh thủ thời gian cho mình mới phải, ngược lại thật ra mới vừa rồi ta lại suy nghĩ một biện pháp cho công chúa."
Công chúa Tương Vân nghe quận chúa Bình Nam an ủi một hồi, dần dần ngừng thút thít lại, "Quận chúa cảm thấy hiện tại Bổn cung phải làm thế nào? Ngươi lại có biện pháp gì?"
Quận chúa Bình Nam hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, dường như đang chờ đợi gì đó. Đợi đến khi phương thuốc của Trương ngự y viết xong, đưa vào cho công chúa xem qua, quận chúa Bình Nam mới kề càng gần một chút lại bên tai nàng nói thầm, chỉ thấy mắt công chúa nhìn phương thuốc cũng trừng tròn xoe rồi, cau mày không hiểu nhìn về nàng ta, "Đây là?"
"Đây cũng là ‘Thuốc’ của công chúa.”
Trương ngự y đúng lúc chen miệng vào, "Bệnh của công chúa chính là tâm bệnh, tâm bệnh tự nhiên còn cần vị thuốc mới chữa trị."
Công chúa Tương Vân nắm phương thuốc giấy trắng mực đen kia, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tay có chút run rẩy, "Quận chúa, lần này chúng ta như vậy có thể quá mức hay không...... Bổn cung đường đường là một công chúa làm ra loại sự tình này, nếu để cho người biết được mất thể diện của hoàng gia không nói, bổn cung cũng sẽ bị hoàng hậu mẫu phi khiển trách."
Đáy mắt quận chúa Bình Nam mịt mờ thiếu kiên nhẫn một chút, lời nói mất đi háo hức, từ từ khuyên bảo, "Trương ngự y là người mình, chuyện này lại chỉ có ngươi biết, ta biết. Nếu mà công chúa cảm thấy còn có những biện pháp khác, ngược lại thì có thể xé phương thuốc. Công chúa chỉ cần suy nghĩ thật kỹ, Bình Nam sẽ không phiền công chúa nghỉ ngơi."
Quận chúa Bình Nam nâng đồ trang sức trên tóc mai dù vội vẫn ung dung đứng lên, mới vừa đi hai, ba bước, công chúa đã vội vàng gọi người lại, "Cứ theo như biện pháp của quận chúa nói đi!"
"Công chúa nghĩ thông suốt là tốt rồi, ta sẽ đi thu xếp cho công chúa ngài." Quận chúa Bình Nam hình như là nghĩ đến một chuyện, "Ta đưa ngọc nhuận cao cho công chúa thật là dùng hết rồi à, mấy ngày nay sao lại không thấy công chúa dùng."
Công chúa Tương Vân chỉ miễn cưỡng nói, nàng khóc cũng có chút mệt, "Chưa, chỉ là không có tâm tư mà thôi."
"Công chúa tuyệt đối không được đứt đoạn nữa, mỗi ngày cần phải bảo cung nữ cẩn thận xoa bóp, đợi dùng lâu thân thể kia mới có thể làm người khác ưa thích, làm cho người ta không rời được."
Công chúa Tương Vân mới vừa rồi còn khóc lóc rối rít, bây giờ nghe lời này lại trở nên có chút ngượng ngùng, chỉ gật đầu.
Quận chúa Bình Nam rời khỏi cung điện, Trương ngự y còn cung kính đợi ở bên ngoài, "Trương ngự y vừa vặn theo ta đến vườn hoa đi một chút, nói một chút bệnh của công chúa."
Trương ngự y cụp mắt lên tiếng, theo ở sau lưng quận chúa, bởi vì quận chúa Bình Nam thường đi lại ở trong hành cung của Lục công chúa, chính là đi vườn hoa nhỏ thì cũng chưa từng có nội thị ngăn cản hỏi thăm. Hai người tìm một chỗ vắng vẻ ở vườn hoa nhỏ, quận chúa vẫy vẫy tay, Trương ngự y nịnh nọt lên trước. Quận chúa Bình Nam nhỏ giọng dặn dò, "Cho công chúa ngọc nhuận cao nhưng lại thêm lượng thuốc nặng chút."
Trương ngự y có chút kinh ngạc, tiếp theo lại cẩn thận nói: "Như thế rất dễ dàng bị người phát hiện đầu mối."
"Sợ là không chờ được, ngươi cứ làm theo lời ta nói."
"Hạ quan sẽ điều chế lượng dùng lại lần nữa, không biết vị trí viện thủ Thái Y Viện của ta......"
"Sau khi chuyện thành công, đương nhiên không thiếu được chỗ tốt của Trương ngự y," Quận chúa Bình Nam vô cùng chắc chắn trả lời.
Trương ngự y vội vàng cám ơn quận chúa dìu dắt, trên mặt cũng nhuộm vào vẻ mặt □□, có ý định "Hầu hạ" quận chúa Bình Nam một phen, lại bị kẻ kia tỉnh bơ nhất định đuổi đi, đáy lòng chê cười, thường ngày cũng chỉ là tịch mịch mới bắt hắn trêu chọc một phen, còn thật sự cho là nhìn trúng hắn?
Quận chúa Bình Nam xuất cung vừa về tới phủ đệ, quản sự bèn lặng lẽ báo có khách tới ở phòng ấm. Nàng vừa nghe trên mặt khó nén kích động, nâng váy vội vàng đến phòng ấm, nơi đó hết sức thanh tịnh, nàng cho thị nữ bên cạnh lui, một mình đi vào.
Bên trong ấm áp một bóng đen đang trầm ngâm ngồi ở trên ghế, vuốt ve một khối ngọc bội thô ráp trong tay, không biết đang suy nghĩ chuyện gì mất hồn, trên mặt càng ngày càng âm u lạnh lẽo.
Quận chúa Bình Nam tự nhiên biết lai lịch của khối ngọc bội kia, giấu đi vẻ không thích, "Tống lang, sao còn không bỏ được bạn đồng môn năm xưa?"
Tống Tử Quận nghe được tiếng, từ từ thả ngọc bội lại, đứng dậy. Quận chúa Bình Nam vừa vào phòng ấm đã tự động bỏ đi quần áo mùa đông rườm rà, hiện tại chỉ mặc sa y diễm lệ thật mỏng, quần áo rộng mở lộ ra cái yếm lót bên trong, ngực đầy đặn giống như bông hoa nở bung đứng thẳng được gió mưa tưới qua. Nàng đang híp mắt nhìn thanh niên đoan chính trước mắt.
Đôi mắt Tống Tử Quận vốn là âm u lạnh lẽo dần dần bị một thoáng tà khí thay thế, ba hai bước đi tới, cánh tay dài vừa kéo, ôm người vào trong lòng, xoa bóp eo thon của nàng, "Như thế nào? Ta cũng chỉ là cảm thấy thú vị, chơi đùa với nàng ta một lần, tâm tư của ta cũng đều ở chỗ quận chúa."
Quận chúa Bình Nam nghe lời này, cho dù là lừa gạt nàng cũng là nghe cười khúc khích, ngay sau đó tay kia bèn luồn vào sờ lên lồng ngực nam nhân, "Nàng ta cũng sắp thành hôn rồi, ngươi nghĩ cũng vô dụng."
Trong đôi mắt đen của Tống Tử Quận mơ hồ thoáng qua một chút tức giận mịt mờ, mà tay kia đang mang theo lẳng lơ êm ái trượt từ trước ngực bỏ rớt đai lưng, lại không trở ngại chút nào trượt đến phía dưới, chộp ngay lấy.
Tống Tử Quận rên lên một tiếng, ôm người vào trong ngực chặt hơn, dò vào trong cái yếm, tay lớn xoa rất tròn của nàng, giọng nói nhuộm vào khàn khàn, "Bên Lục công chúa kia như thế nào rồi?"
Quận chúa Bình Nam hô hấp dồn dập, chậm rãi nói: "Mấy tháng qua, nàng vẫn xoa hương cao mà ta đưa nàng, lại thường thường đi chỗ hoàng thượng, hai thuốc xung đột lẫn nhau, thân thể hoàng thượng càng ngày càng không xong rồi. Hôm nay lại để cho Trương ngự y tăng thêm lượng thuốc trong hương cao, hoàng thượng lại ngửi nhiều thêm chút thời gian nữa sợ sẽ sắp băng hà. Ai có thể nghĩ tới đầu sỏ gây nên bệnh tình của hoàng thượng tăng thêm sẽ là công chúa Tương Vân."
Tống Tử Quận nghe xong, nhếch miệng lên cười, rũ mắt nhìn cô gái □□ ngửa ra sau hưởng thụ, đáy lòng nổi lên khinh thường, nhưng hắn còn cần nàng. Chính là chợt lật người làm cho người ta đưa lưng về phía hắn, nếu không bản thân nhất định không nhịn được căm ghét trên mặt.
Hắn không cởi quần áo, chỉ là đẩy quần xuống, lại nhấc váy quận chúa Bình Nam lên, đỡ eo của nàng động thân mà vào, bắt đầu "Gây sóng gió", mỗi lần chuyển động một cái trong đầu đều hiện lên dung mạo khuynh thành của người đưa ra ngọc bội. Sắp yên ổn thành hôn, không thể nào, hắn tuyệt đối không cho phép, Họa Nhi là của hắn.
Mà quận chúa Bình Nam không nhịn được buông thả kêu lên, đáy mắt cũng thoáng qua ác độc. Tống lang của nàng không bỏ được bạn đồng môn như thế, nàng thật sự phải cố gắng "Chăm sóc" vị phu nhân Tướng quân tương lai này.
Các tiểu thư thế gia từng ái mộ Tiêu đại tướng quân không phải là số ít, đều biết lúc Tướng quân quyết tuyệt từ chối công chúa Tương Vân, vốn đã chết hết tâm tư, nơi này đột nhiên nghe được đại tướng quân sắp thành hôn, rối rít thăm dò người tái giá kia là người phương nào? Lúc đầu còn tưởng rằng là con gái tôn quý nhà ai, thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ là bình dân Giang Nam, hôm nay mới vừa được phu nhân Tây Bắc hầu nhận làm nghĩa nữ, có thể nói là cá chép hóa rồng, một chiêu đến quý.
Tin tức Tiêu Dịch thành hôn truyền như điên còn chưa tính, không biết tại sao lời thề công chúa Tương Vân không phải quân không lấy năm đó lại bị tiểu thư các nhà len lén lấy ra chế nhạo lần nữa. Có lẽ luôn có kẻ ghen tỵ thích hư vinh lấy những chuyện cũ năm xưa quạt gió thổi lửa, công chúa có sự tôn quý của công chúa, nhưng cũng dễ dàng hơn trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, càng có thể là người khác có ý đồ khác.
Công chúa Tương Vân chính là mỗi ngày nghe mấy lời đồn đại nhảm nhí này mà tức giận thân thể mềm mại suy yếu, bèn lấy nước mắt rửa mặt nằm ở trên giường mềm buồn bực không vui. Đau lòng chính là tại sao Tiêu tướng quân cũng không chịu yêu bản thân, nghe nói là muốn cưới biểu muội Giang Nam của hắn. Nàng đường đường một công chúa đọc lời thề không phải quân không lấy cho hắn, ngay cả phụ hoàng cũng lờ mờ đề cập tới muốn vời hắn làm phò mã, lại là từ chối quyết tuyệt như vậy. Nàng vốn định từ từ khiến Tiêu tướng quân yêu nàng, còn đi thỉnh cầu quận chúa Bình Nam giúp đỡ, hiện tại ngay cả cơ hội như vậy cũng bị mất.
Hôn kỳ của Tiêu Dịch gần tới, nàng càng bực bội, chạy đi cầu xin phụ hoàng tứ hôn trực tiếp cản trở hôn sự của hắn, chỉ bị phụ hoàng quát một tiếng hồ đồ. Sau khi giày vò như vậy, công chúa Tương Vân tức giận bèn càng thêm không thoải mái, tái mặt ẩm ương nằm ở trên giường.
Lúc này trong tẩm cung kêu ngự y bắt mạch, Trương ngự y này chính là quận chúa Bình Nam tiến cử. Hắn cách màn tơ, đầu ngón tay chạm vào khăn lụa phủ trên cổ tay ngọc, nín thở trầm ngâm.
Quận chúa Bình Nam an vị ở bên ngoài màn trên mặt cũng không quá nhiều biểu hiện, chỉ dùng ánh mắt lẳng lơ nhẹ nhàng xẹt qua ngự y trẻ tuổi. Trương ngự y híp mắt lại, khẽ gật đầu về phía quận chúa Bình Nam, hai người liếc mắt đưa tình, đâu thật sự nghiêm túc xem bệnh cho công chúa Tương Vân.
Mới vừa rồi yên tĩnh để chẩn mạch, quận chúa Bình Nam cố ý bảo cung nữ và nội thị lui ra ngoài, Trương ngự y chẩn mạch xong rồi khiêm tốn nói một câu đi bên ngoài viết cặn kẽ kết luận mạch chứng và phương thuốc, bèn muốn lui ra ngoài trước. Đi tới trước mặt quận chúa Bình Nam, hắn thông thạo ưỡn lên sau cổ rất tròn. Quận chúa Bình Nam cười híp mắt đưa tay bóp một cái, ngay sau đó bèn dần dần khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt lúc đầu, đồng thời sử dụng ánh mắt bảo đi ra ngoài trước. Trương ngự y gật đầu một cái, trực tiếp rời đi.
Quận chúa Bình Nam đứng dậy, rất chân thành đi tới trước giường công chúa, vén rèm lên lại thấy công chúa Tương Vân lại nằm nhoài trên chăn bằng gấm bả vai run run rơi lệ, quận chúa Bình Nam nói: "Thân thể công chúa ngàn vàng, thân thể quan trọng, đừng nên khóc lóc nữa."
Công chúa Tương Vân thút thít, thật sự là cảm thấy uất ức, "Vì sao phụ hoàng lại không chịu tứ hôn cho bản cung và tướng quân? Nếu mà phụ hoàng chịu gả, cũng không trở thành để cho nữ tử Giang Nam kia nhanh chân đến trước, Bổn cung lại càng không đến nổi mất mặt trước người ta như thế. Dù sao cũng chỉ là một đạo thánh chỉ, sao phụ hoàng cũng không chịu viết, còn phải vì thế khiển trách Bổn cung, phụ hoàng còn chưa từng nói nặng lời như vậy đấy."
Quận chúa Bình Nam nghe xong trong lòng lành lùng nở nụ cười, thật là một kẻ ngây thơ, không trách được Lục công chúa ngây thơ làm cho hoàng thượng thương yêu như thế, ngay cả nàng cũng không nhịn được nghĩ muốn thương tiếc một phen.
Nếu mà hoàng thượng tuyển Tiêu Dịch làm phò mã, theo luật văn của Đại Lương phò mã không thể nhận chức, chẳng phải là hoàng thượng thiếu một viên ái tướng mãnh hổ, phò mã có thể là bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có Tiêu tướng quân là không được. Có điều nàng cũng không nhẫn tâm nói cho nàng ấy biết nguyên do rõ rành rành trong đó, chỉ là trên mặt vẫn có nụ cười ấm áp như cũ, nhỏ giọng an ủi, "Hoàng thượng có suy nghĩ của hoàng thượng, có lẽ là Thánh thượng không muốn để cho công chúa làm tái giá, nhất định là đang tìm phò mã trẻ tuổi có triển vọng cho công chúa."
"Nhưng Bổn cung rất thích Tiêu tướng quân, ai cũng không thích."
"Công chúa si tình như vậy, Bình Nam nhìn thật sự là không đành lòng."
"Bổn cung si tình với Tiêu tướng quân nữa thì như thế nào? Hắn cũng không chịu nhìn ta thêm một cái." Tương Vân lại không nhịn được nức nở nằm ở trên chăn bằng gấm khóc thút thít.
Quận chúa Bình Nam dùng lực nhẹ nhàng vỗ lưng công chúa run run, "Công chúa cũng đừng nên nổi giận, lúc đầu vốn định gọi Thẩm Họa vào trong cung thuận tiện thay công chúa ‘□□’ một phen, đáng tiếc chúng ta bỏ qua thời cơ rồi. Nàng ta đi Giang Nam mấy tháng, trở về lại lấy loại khí thế sét đánh không kịp bưng tai kia đính hôn với tướng quân, có thể thấy được hai người ở Giang Nam chung đụng không ít. Thường ngày công chúa ở trong cung, lúc gặp gỡ với Tiêu tướng quân rất ít, nhất định không bằng ở gần được ưu tiên kia. Hiện tại công chúa cần tỉnh lại đi, tranh thủ thời gian cho mình mới phải, ngược lại thật ra mới vừa rồi ta lại suy nghĩ một biện pháp cho công chúa."
Công chúa Tương Vân nghe quận chúa Bình Nam an ủi một hồi, dần dần ngừng thút thít lại, "Quận chúa cảm thấy hiện tại Bổn cung phải làm thế nào? Ngươi lại có biện pháp gì?"
Quận chúa Bình Nam hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, dường như đang chờ đợi gì đó. Đợi đến khi phương thuốc của Trương ngự y viết xong, đưa vào cho công chúa xem qua, quận chúa Bình Nam mới kề càng gần một chút lại bên tai nàng nói thầm, chỉ thấy mắt công chúa nhìn phương thuốc cũng trừng tròn xoe rồi, cau mày không hiểu nhìn về nàng ta, "Đây là?"
"Đây cũng là ‘Thuốc’ của công chúa.”
Trương ngự y đúng lúc chen miệng vào, "Bệnh của công chúa chính là tâm bệnh, tâm bệnh tự nhiên còn cần vị thuốc mới chữa trị."
Công chúa Tương Vân nắm phương thuốc giấy trắng mực đen kia, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tay có chút run rẩy, "Quận chúa, lần này chúng ta như vậy có thể quá mức hay không...... Bổn cung đường đường là một công chúa làm ra loại sự tình này, nếu để cho người biết được mất thể diện của hoàng gia không nói, bổn cung cũng sẽ bị hoàng hậu mẫu phi khiển trách."
Đáy mắt quận chúa Bình Nam mịt mờ thiếu kiên nhẫn một chút, lời nói mất đi háo hức, từ từ khuyên bảo, "Trương ngự y là người mình, chuyện này lại chỉ có ngươi biết, ta biết. Nếu mà công chúa cảm thấy còn có những biện pháp khác, ngược lại thì có thể xé phương thuốc. Công chúa chỉ cần suy nghĩ thật kỹ, Bình Nam sẽ không phiền công chúa nghỉ ngơi."
Quận chúa Bình Nam nâng đồ trang sức trên tóc mai dù vội vẫn ung dung đứng lên, mới vừa đi hai, ba bước, công chúa đã vội vàng gọi người lại, "Cứ theo như biện pháp của quận chúa nói đi!"
"Công chúa nghĩ thông suốt là tốt rồi, ta sẽ đi thu xếp cho công chúa ngài." Quận chúa Bình Nam hình như là nghĩ đến một chuyện, "Ta đưa ngọc nhuận cao cho công chúa thật là dùng hết rồi à, mấy ngày nay sao lại không thấy công chúa dùng."
Công chúa Tương Vân chỉ miễn cưỡng nói, nàng khóc cũng có chút mệt, "Chưa, chỉ là không có tâm tư mà thôi."
"Công chúa tuyệt đối không được đứt đoạn nữa, mỗi ngày cần phải bảo cung nữ cẩn thận xoa bóp, đợi dùng lâu thân thể kia mới có thể làm người khác ưa thích, làm cho người ta không rời được."
Công chúa Tương Vân mới vừa rồi còn khóc lóc rối rít, bây giờ nghe lời này lại trở nên có chút ngượng ngùng, chỉ gật đầu.
Quận chúa Bình Nam rời khỏi cung điện, Trương ngự y còn cung kính đợi ở bên ngoài, "Trương ngự y vừa vặn theo ta đến vườn hoa đi một chút, nói một chút bệnh của công chúa."
Trương ngự y cụp mắt lên tiếng, theo ở sau lưng quận chúa, bởi vì quận chúa Bình Nam thường đi lại ở trong hành cung của Lục công chúa, chính là đi vườn hoa nhỏ thì cũng chưa từng có nội thị ngăn cản hỏi thăm. Hai người tìm một chỗ vắng vẻ ở vườn hoa nhỏ, quận chúa vẫy vẫy tay, Trương ngự y nịnh nọt lên trước. Quận chúa Bình Nam nhỏ giọng dặn dò, "Cho công chúa ngọc nhuận cao nhưng lại thêm lượng thuốc nặng chút."
Trương ngự y có chút kinh ngạc, tiếp theo lại cẩn thận nói: "Như thế rất dễ dàng bị người phát hiện đầu mối."
"Sợ là không chờ được, ngươi cứ làm theo lời ta nói."
"Hạ quan sẽ điều chế lượng dùng lại lần nữa, không biết vị trí viện thủ Thái Y Viện của ta......"
"Sau khi chuyện thành công, đương nhiên không thiếu được chỗ tốt của Trương ngự y," Quận chúa Bình Nam vô cùng chắc chắn trả lời.
Trương ngự y vội vàng cám ơn quận chúa dìu dắt, trên mặt cũng nhuộm vào vẻ mặt □□, có ý định "Hầu hạ" quận chúa Bình Nam một phen, lại bị kẻ kia tỉnh bơ nhất định đuổi đi, đáy lòng chê cười, thường ngày cũng chỉ là tịch mịch mới bắt hắn trêu chọc một phen, còn thật sự cho là nhìn trúng hắn?
Quận chúa Bình Nam xuất cung vừa về tới phủ đệ, quản sự bèn lặng lẽ báo có khách tới ở phòng ấm. Nàng vừa nghe trên mặt khó nén kích động, nâng váy vội vàng đến phòng ấm, nơi đó hết sức thanh tịnh, nàng cho thị nữ bên cạnh lui, một mình đi vào.
Bên trong ấm áp một bóng đen đang trầm ngâm ngồi ở trên ghế, vuốt ve một khối ngọc bội thô ráp trong tay, không biết đang suy nghĩ chuyện gì mất hồn, trên mặt càng ngày càng âm u lạnh lẽo.
Quận chúa Bình Nam tự nhiên biết lai lịch của khối ngọc bội kia, giấu đi vẻ không thích, "Tống lang, sao còn không bỏ được bạn đồng môn năm xưa?"
Tống Tử Quận nghe được tiếng, từ từ thả ngọc bội lại, đứng dậy. Quận chúa Bình Nam vừa vào phòng ấm đã tự động bỏ đi quần áo mùa đông rườm rà, hiện tại chỉ mặc sa y diễm lệ thật mỏng, quần áo rộng mở lộ ra cái yếm lót bên trong, ngực đầy đặn giống như bông hoa nở bung đứng thẳng được gió mưa tưới qua. Nàng đang híp mắt nhìn thanh niên đoan chính trước mắt.
Đôi mắt Tống Tử Quận vốn là âm u lạnh lẽo dần dần bị một thoáng tà khí thay thế, ba hai bước đi tới, cánh tay dài vừa kéo, ôm người vào trong lòng, xoa bóp eo thon của nàng, "Như thế nào? Ta cũng chỉ là cảm thấy thú vị, chơi đùa với nàng ta một lần, tâm tư của ta cũng đều ở chỗ quận chúa."
Quận chúa Bình Nam nghe lời này, cho dù là lừa gạt nàng cũng là nghe cười khúc khích, ngay sau đó tay kia bèn luồn vào sờ lên lồng ngực nam nhân, "Nàng ta cũng sắp thành hôn rồi, ngươi nghĩ cũng vô dụng."
Trong đôi mắt đen của Tống Tử Quận mơ hồ thoáng qua một chút tức giận mịt mờ, mà tay kia đang mang theo lẳng lơ êm ái trượt từ trước ngực bỏ rớt đai lưng, lại không trở ngại chút nào trượt đến phía dưới, chộp ngay lấy.
Tống Tử Quận rên lên một tiếng, ôm người vào trong ngực chặt hơn, dò vào trong cái yếm, tay lớn xoa rất tròn của nàng, giọng nói nhuộm vào khàn khàn, "Bên Lục công chúa kia như thế nào rồi?"
Quận chúa Bình Nam hô hấp dồn dập, chậm rãi nói: "Mấy tháng qua, nàng vẫn xoa hương cao mà ta đưa nàng, lại thường thường đi chỗ hoàng thượng, hai thuốc xung đột lẫn nhau, thân thể hoàng thượng càng ngày càng không xong rồi. Hôm nay lại để cho Trương ngự y tăng thêm lượng thuốc trong hương cao, hoàng thượng lại ngửi nhiều thêm chút thời gian nữa sợ sẽ sắp băng hà. Ai có thể nghĩ tới đầu sỏ gây nên bệnh tình của hoàng thượng tăng thêm sẽ là công chúa Tương Vân."
Tống Tử Quận nghe xong, nhếch miệng lên cười, rũ mắt nhìn cô gái □□ ngửa ra sau hưởng thụ, đáy lòng nổi lên khinh thường, nhưng hắn còn cần nàng. Chính là chợt lật người làm cho người ta đưa lưng về phía hắn, nếu không bản thân nhất định không nhịn được căm ghét trên mặt.
Hắn không cởi quần áo, chỉ là đẩy quần xuống, lại nhấc váy quận chúa Bình Nam lên, đỡ eo của nàng động thân mà vào, bắt đầu "Gây sóng gió", mỗi lần chuyển động một cái trong đầu đều hiện lên dung mạo khuynh thành của người đưa ra ngọc bội. Sắp yên ổn thành hôn, không thể nào, hắn tuyệt đối không cho phép, Họa Nhi là của hắn.
Mà quận chúa Bình Nam không nhịn được buông thả kêu lên, đáy mắt cũng thoáng qua ác độc. Tống lang của nàng không bỏ được bạn đồng môn như thế, nàng thật sự phải cố gắng "Chăm sóc" vị phu nhân Tướng quân tương lai này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.