Chương 18: Lễ ra mắt
Túc Mễ Xác
13/07/2017
Hoàng thị thấy không khí hòa hoãn, bèn dẫn đầu lấy ra một hộp gấm hoa cỏ mạ vàng đưa cho Thẩm Họa, "Đây là lễ ra mắt đưa cho muội muội! Không ngại mở ra nhìn một chút có thích không?"
Những lời này nói ra tiếng lòng của những người khác, tỷ muội nào không muốn nhìn một chút thái độ chân chính của phu nhân thế tử.
Nhã yến có thể là làm theo phép, nhưng chuẩn bị hạ lễ ra mắt này có quý trọng hay không thì có thể nhìn thấy một chút, ngay cả ba con mèo thèm ăn cũng được di nương mình dặn dò qua phóng mắt sáng nhìn thật kỹ.
Nếu là cái lấp lánh mù mắt thì thân mật tỷ tỷ mới tới một chút, nếu là cái chất lượng kém thì chỉ lo ăn no bụng uống đủ rồi trở về.
Hiện tại, Hoàng thị coi như là tân nương tử, ở Hầu phủ còn chưa có uy vọng gì, nhưng các di nương cảm thấy lão phu nhân không muốn gặp, phu nhân Hầu phủ lại không dễ nịnh bợ, vị tân nương tử này cũng là thái độ ấm áp.
Sau đó tay đón nhận, hơn nhiều khi yêu cầu, Tam Phòng ăn mặc luôn luôn túng quẫn, ngày đông có thể lấy dùng chút lửa than tốt nhất hay không, thì xem tâm tư các nhà.
Thẩm Họa cung kính không bằng tuân mệnh, nói tiếng cám ơn biểu tẩu, mở hộp ra, bên trong là một cái dây chuyền ngọc bích hoa Tịch Nhan ngọc trắng, lấp lánh sáng chói ở dưới ánh mặt trời, nhìn hết sức quý trọng, trong mắt Thẩm Họa sáng lên, "Quà tặng của biểu tẩu quá quý trọng, Thẩm Họa không dám nhận."
Đừng nói Thẩm Họa cảm thấy quý trọng, những người khác cũng kinh ngạc, Hoàng thị xuống vốn liếng này được, một nữ cô nhi ăn nhờ ở đậu mà thôi, nhưng sau khi kinh ngạc lại nghĩ hình như Hoàng thị đối với ai cũng là dáng vẻ vô cùng tốt, có lẽ thương nàng là một người đáng thương đấy.
Nhưng trong phủ này trừ con vợ cả ai không đáng thương, dù sao trong lòng cũng là ghen tỵ thêm hâm mộ hơn, có tiểu tỷ muội Tam Phòng kia chính là chua chát nói thầm Thẩm Họa tốt số, không có máu mủ với Hầu phủ, lại làm người thương.
Bên kia Tiêu Tĩnh Nhu lặng lẽ quạt gió thổi lửa bên tai với Mặc Lan, "Ta nhớ được đường tẩu đưa Mặc Lan tỷ tỷ là một cây trâm Thất Bảo Linh Lung ngọc bích thì phải, thật là không đẹp bằng dây chuyền này, ngọc bích này dường như lớn hơn với móng tay, nhìn cũng làm người ta rất vui."
Mặc Lan nhìn chằm chằm bảo thạch này ánh mắt đen tối, dường như giống bị chiếu rọi hiện ra ánh sáng âm u vậy, Tiêu Tĩnh Mẫn hừ lạnh, loại dây chuyền bảo thạch đó giống như người nào mà không có.
"Muội muội mới tới trong phủ, cần chút đồ trang sức trang điểm bề ngoài, chờ thêm chút thời gian ta lại bảo người đi làm một số đồ trang sức mới mẻ độc đáo cho muội muội. Nếu muội muội cố ý không nhận, ngược lại đỡ ý tốt của tẩu tẩu."
Thẩm Họa không tiện từ chối nữa, lần nữa cảm tạ Hoàng thị, nhưng trong lòng lại phát sinh một tia than nhẹ, ngọc bích này vừa ra, nên làm sao khiêm tốn xuống.
Trưởng nữ Tiêu Tĩnh Dư cũng bị ra quà tặng, là một bộ "Quân Sơn tập" hiện nay quý nữ lưu hành phẩm đọc trong kinh, người khác đọc sách thơ Lý Quân Sơn phần lớn là bản sao chép.
Tiêu Tĩnh Dư đưa lại sách vở có Lý Quân Sơn tự tay viết lưu niệm, bọn tỷ muội đều biết trong phòng vị trưởng tỷ này nhiều thứ mới lạ, nhưng đâu có hấp dẫn người như trâm ngọc trai bảo thạch, thoáng nhìn mấy lần lại mong đợi phần dưới.
Lúc này tiểu thư Tiêu Tam cười giương lên môi đỏ mọng, "Họa muội muội là người phương nam, thường ngày nên yêu thích uống trà chứ?"
Thẩm Họa nghe câu này thì trong lòng biết tới rồi, nhìn một cái lưỡi đỏ vừa mở ra khuấy động cười hỏi thăm nàng, đã cảm thấy thật giống như một con rắn da hoa lè lưỡi ra, muốn mở ra miệng to như chậu máu cắn người, nàng vẫn bình tĩnh cười trả lời: "Là có thói quen uống trà."
"Vậy hôm nay ta chuẩn bị hạ lễ ra mắt, muội muội sẽ vô cùng thích, mấy ngày trước đây ta với trưởng tỷ đồng ý lời mời đến trong cung tụ hợp nhỏ với Tương Vân công chúa, công chúa ban thưởng một hộp trà mới tiến cống, ta muốn tặng cho muội muội."
Nàng ta không nói hai lời gọi tên nha hoàn mình bảo bưng một ly trà xanh tới đây, đặt ở trước mặt Thẩm Họa, trà xanh này lượn lờ bốc lên hơi nóng quanh quẩn, "Tỷ tỷ đây là......"
"Ta muốn chơi một trò chơi với muội muội, nếu muội muội có thể đoán ra là trà gì, ta sẽ tặng cho muội muội."
Các tỷ muội cũng chợt hiểu, thì ra là tiểu thư Tiêu Tam lại bắt đầu gây khó khăn cho người ta, Hoàng thị đang muốn mở miệng giúp đỡ cho Thẩm Họa, việc này nếu không tinh thông nghệ thuật uống trà đâu dễ đoán, đoán không ra chẳng phải là khiến người ta chê cười.
Không ngờ lúc này Thẩm Họa lại lên tiếng được, ngay sau đó cười khanh khách lại nói: "Chỉ là nếu Tam tỷ tỷ muốn chơi, cũng phải công bằng chút, nếu muội đoán được, muội muội cũng có một yêu cầu."
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, mặc dù Tiêu Tĩnh Mẫn hơi có vẻ thiếu kiên nhẫn, vẫn đáp lời hỏi: "Là yêu cầu gì."
"Ở quê nhà của muội muội nếu là khách phương xa tới, vừa vặn còn là mùa hoa sen nở, sẽ mời người phúc tướng tốt nhất trong nhà ngồi thuyền nhỏ đến trong sen ngắt một đài sen lớn nhất, sau khi lấy xuống tự mình cho phép khách ăn, hạt sen có tâm, cái gọi là phúc đến dụng tâm, khắp nơi là phúc."
Tiểu thư Tiêu Tam ha ha cười lạnh, "Nếu là tập tục của quê nhà muội muội, nếu muội muội đoán được thật, ta đi hái cái đó cũng không có gì không thể. Vậy thì mời muội muội thưởng thức đi! Một lát nói ra đáp án xin trưởng tỷ kết luận đúng sai."
Tiêu Tĩnh Mẫn đồng ý hào phóng như thế, chính là chắc chắn Thẩm Họa không đoán ra, chỉ vì đây vốn không phải nước trà gì, mà là bảo nha hoàn dùng ba đậu đậm đặc hầm nấu thành nước canh.
Lá trà lơ lửng bên trong cũng không phải là ngự trà công chúa ban thưởng, mà là lá trà bình thường mà thôi.
Chỉ uống một hớp không cần một lát nàng sẽ ôm bụng không ngừng đánh rắm thúi, không phải đều khoe Thẩm Họa là mỹ nhân tiêu chí ư, một lát xem rắm thúi này thì mỹ nhân không ngừng còn tiêu chí thế nào, chỉ sợ sẽ hun đến xuất hiện xú danh (danh tiếng thúi) ở Hầu phủ.
Mặc Lan và Tĩnh Nhu tự nhiên cũng biết được đối với việc này, nhưng nhìn Tiêu Tứ Tiểu Thư đã hoàn toàn không giấu được vui sướng ở trên mặt, chính là vẻ mặt ngươi nhất định phải chết, liên tục cười lạnh, lúc đầu chủ ý này còn là nàng ta ra.
Tiêu Tĩnh Mẫn không ngừng khen tâm tư của nàng linh lợi, khi đó Mặc Lan cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng tiểu thư Tiêu Tam lại đánh nhịp kêu lên: "Tiểu nhân kia dám đẩy Mặc Lan muội, thì nên biết chút lợi hại."
Thẩm Họa hớn hở tiếp nhận trò chơi này, các vị tỷ muội cũng cảm thấy chơi thật vui, nhất là ba cái nụ hoa tròn xoe mắt vỗ tay mong đợi, Tiêu Tĩnh Dư bên cạnh lại sa sầm con ngươi.
Nhìn muội muội mình mới vừa rồi sảng khoái lên tiếng như vậy, thì biết bên trong nhất định có bẫy, sao nàng có thể không biết tính tình cô muội muội này của mình, loại việc hái hạt sen mệt người đó làm sao nàng ấy sẽ bằng lòng, nhưng đây chính là chuyện của hai người bọn họ.
Bên này, Thẩm Họa bưng chén sứ trắng lên, ở bên trong nước trà mát mẽ nổi lơ lửng mấy chiếc lá xanh, nàng từ từ suy nghĩ, lại nhíu mày sâu sắc, hiển nhiên là không nhìn ra là lá trà nào.
Tâm tình Tiêu Tam thoải mái, thong thả lại cầm lên quạt hương bồ bắt đầu quạt, đừng thấy đổi lá trà, cũng đã sai người cắt nát lá trà, không nhìn ra hình dáng giãn ra, không uống một hớp cũng không được.
Quả nhiên Thẩm Họa kiểm chút xíu, từ từ không thể không để sát ly trà vào bên miệng, Mặc Lan, Tĩnh Mẫn, Mẫn Nhu đều đặt ánh mắt ở ngoài miệng Thẩm Họa, chỉ chờ nàng uống xong, nhưng cố tình Thẩm Họa lại giương lên lông mày mảnh, bộ dạng muốn uống không uống, lặp lại mấy lần, kiên nhẫn của tiểu thư Tiêu Tam cũng sắp bị mài hết rồi.
Tiêu Tĩnh Nhu thấy Tĩnh Mẫn mất kiên nhẫn, mang theo vẻ lấy lòng không kịp chờ đợi thúc giục: "Ngươi vẫn là mau nói đi! Chẳng lẽ muốn lằng nhằng cả một ngày, cũng làm cho các vị tỷ muội ở chỗ này tiêu hao thời gian một ngày với ngươi?"
"Tứ tỷ tỷ đừng nóng vội, trà có chút bỏng miệng, rất nhanh, chờ muội nếm thử."
Thẩm Họa lần nữa giơ lên ly trà, đã tiến tới khóe miệng đụng tới môi đỏ mọng, lại tay trơn trượt một cái đánh đổ xuống đất, "A, quá nóng, thật là rất xin lỗi tấm lòng thành của tỷ tỷ."
Tiêu Tĩnh Mẫn thật sự mất kiên nhẫn, cũng sắp trở mặt, nhưng mà Thẩm Họa không uống nàng ta không cam lòng, kêu nha hoàn cận thân lại bảo pha một ly trà cho Thẩm Họa. Thẩm Họa lập tức lên tiếng ngăn cản, "Không cần, ta đã đoán ra là trà gì?"
"Muội muội cũng không thưởng thức đã có thể đoán ra? Đừng đoán sai." Lúc này Mặc Lan lại đột nhiên lên tiếng, "Không bằng kêu một ly nữa nếm thử đi, ta nói thật sự hy vọng muội muội có thể đoán trúng. Tĩnh Mẫn kia nhiều đồ tốt lắm đấy, không thể để cho một mình nàng độc hưởng, chờ muội muội đoán trúng để chúng bọn tỷ muội thơm lây theo cũng có thể thưởng thức ngự trà của hoàng gia."
Thẩm Họa cũng không lĩnh tình đối với "Lòng tốt " của Mặc Lan, "Mặc Lan tỷ tỷ tin muội muội, muội sẽ không đoán sai. Đây hẳn là Hồng Trà Kỳ Môn. Đúng hay không đúng?"
Tĩnh Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối, làm sao có thể sẽ đoán được, trừ phi trưởng tỷ và Thẩm Họa thông đồng, nhưng trước đó hai người bọn họ lại không quen biết, lại nói trưởng tỷ cũng không biết hôm nay nàng muốn làm gì? Bởi vì nếu để đại tiểu thư làm chứng, Tĩnh Dư vỗ tay một cái, "Họa nhi muội muội quả nhiên tinh thông nghệ thuật uống trà."
Thì ra là Hồng Trà Kỳ Môn đấy, loại trà này màu sắc đen bóng, mùi thơm mát mẻ hương thơm ngào ngạt kéo dài, có vị ngọt rõ ràng, có lúc còn có thể có chứa hương hoa hồng. Hái một mầm 2,3 lá răng hình răng cưa làm nguyên liệu, trải qua khô héo, xe vò, lên men, làm cho mầm tiến tới sao lửa nhỏ tới khô. Trước kia, nữ phu tử đã có nói đến ở một bài thưởng trà của học đường.
Nghe nói loại trà này cực tốt đối với thân thể nữ nhi gia, mỹ dung dưỡng nhan, bởi vì là chuyên cung cấp hoàng gia, trên chợ đen cũng sắp giá vàng rồi, cái gọi là uống một hớp chính là uống một hớp vàng, mới vừa nãy đánh đổ ly kia thật là lãng phí, có vài tỷ muội chắc lưỡi hít hà chậc chậc tiếc hận.
Tiêu Tĩnh Mẫn không ngờ Thẩm Họa sẽ đoán đúng, gương mặt kiều mị nhăn vào một chỗ không thua gì ăn Hoàng Liên đắng, Mặc Lan và Tiêu Tĩnh Nhu cũng là nét mặt giống nhau như đúc, phảng phất chuyện xảy ra giống như là gặp phải quỷ vậy. Tỷ muội khác không biết nội tình đen tối trong này, thấy nhóm ba người thua, ngược lại không dám trắng trợn vỗ tay chúc mừng.
"Tam muội nhanh lấy ra lễ ra mắt đưa cho Họa muội muội đi." Tiêu Tĩnh Dư thúc giục Tiêu Tam.
Tiêu Tĩnh Mẫn rất không cam lòng trừng mắt, đây là tỷ tỷ ruột của nàng sao? Tiêu Tam khéo sĩ diện, vì thể diện không thể làm gì khác hơn là chịu thua tặng lại Kỳ Môn Hồng Trà công chúa tặng cho Thẩm Họa, thật ra thì trà này nàng cũng là bỏ không được, nàng cũng uống một lần mà thôi.
"Đa tạ lễ ra mắt của Tam tỷ tỷ."
Tiêu Tam nghe câu cảm tạ này mặt cũng tức toi công rồi.
Hoàng thị nhân cơ hội, không quên chuyện thứ hai thiết yến hôm nay, liền nói: "Mấy ngày trước đây ta nghe người trong phủ bàn bạc ầm ĩ nói Mặc Lan muội muội và Họa Nhi muội muội bởi vì một chút hiểu lầm không hợp, nhưng nhìn hôm nay Mặc Lan và Họa muội muội chung sống hòa thuận, mới vừa rồi Mặc Lan lại sợ muội muội đoán không trúng, nhìn tỷ tỷ này làm thân thiết biết bao, vào lúc này ta chính là không tin lời đồn đãi này."
Mặc Lan cười cười, khóe miệng rõ ràng có chút cứng ngắc, "Tẩu tẩu nói gì vậy, Mặc Lan sớm không oán chuyện muội muội đẩy ta kia rồi."
Thẩm Họa không phản bác gì đối với việc này, đều nói lan là một trong Tứ Quân Tử, Thẩm Họa cũng không muốn để ý Mặc Lan ngụy quân tử này, chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng, coi như lật trang.
Dĩ nhiên chuyện hái hạt sen, Thẩm Họa cũng không tính toán lật trang, Tiêu Tam bị mắc ở phía trên không xuống đài được, kêu Mặc Lan, Tiêu Tĩnh Nhu cùng đi hái đài sen trong ao Phi Liên (sen đỏ), mặt trời lặn nắng chiều vẫn nóng hầm hập, ba người vừa vào thuyền nhỏ, lại cảm thấy một đợt nóng hấp khó nhịn. Ngược lại trong thủy tạ bên này, Thẩm Họa hào phóng chia sẻ trà xanh, mấy người thưởng trà ngắm hoa, thật là an nhàn.
Chỉ chốc lát sau chính là có nha hoàn vội □□ chạy vào thủy tạ, mọi người nhìn lên chính là Bích Loa nha hoàn cận thân của Tiêu Tam, Bích Loa này bổ nhào về phía trước đi vào bèn hốt hoảng nói: "Không xong, ba vị tiểu thư rơi xuống nước rồi."
Những lời này nói ra tiếng lòng của những người khác, tỷ muội nào không muốn nhìn một chút thái độ chân chính của phu nhân thế tử.
Nhã yến có thể là làm theo phép, nhưng chuẩn bị hạ lễ ra mắt này có quý trọng hay không thì có thể nhìn thấy một chút, ngay cả ba con mèo thèm ăn cũng được di nương mình dặn dò qua phóng mắt sáng nhìn thật kỹ.
Nếu là cái lấp lánh mù mắt thì thân mật tỷ tỷ mới tới một chút, nếu là cái chất lượng kém thì chỉ lo ăn no bụng uống đủ rồi trở về.
Hiện tại, Hoàng thị coi như là tân nương tử, ở Hầu phủ còn chưa có uy vọng gì, nhưng các di nương cảm thấy lão phu nhân không muốn gặp, phu nhân Hầu phủ lại không dễ nịnh bợ, vị tân nương tử này cũng là thái độ ấm áp.
Sau đó tay đón nhận, hơn nhiều khi yêu cầu, Tam Phòng ăn mặc luôn luôn túng quẫn, ngày đông có thể lấy dùng chút lửa than tốt nhất hay không, thì xem tâm tư các nhà.
Thẩm Họa cung kính không bằng tuân mệnh, nói tiếng cám ơn biểu tẩu, mở hộp ra, bên trong là một cái dây chuyền ngọc bích hoa Tịch Nhan ngọc trắng, lấp lánh sáng chói ở dưới ánh mặt trời, nhìn hết sức quý trọng, trong mắt Thẩm Họa sáng lên, "Quà tặng của biểu tẩu quá quý trọng, Thẩm Họa không dám nhận."
Đừng nói Thẩm Họa cảm thấy quý trọng, những người khác cũng kinh ngạc, Hoàng thị xuống vốn liếng này được, một nữ cô nhi ăn nhờ ở đậu mà thôi, nhưng sau khi kinh ngạc lại nghĩ hình như Hoàng thị đối với ai cũng là dáng vẻ vô cùng tốt, có lẽ thương nàng là một người đáng thương đấy.
Nhưng trong phủ này trừ con vợ cả ai không đáng thương, dù sao trong lòng cũng là ghen tỵ thêm hâm mộ hơn, có tiểu tỷ muội Tam Phòng kia chính là chua chát nói thầm Thẩm Họa tốt số, không có máu mủ với Hầu phủ, lại làm người thương.
Bên kia Tiêu Tĩnh Nhu lặng lẽ quạt gió thổi lửa bên tai với Mặc Lan, "Ta nhớ được đường tẩu đưa Mặc Lan tỷ tỷ là một cây trâm Thất Bảo Linh Lung ngọc bích thì phải, thật là không đẹp bằng dây chuyền này, ngọc bích này dường như lớn hơn với móng tay, nhìn cũng làm người ta rất vui."
Mặc Lan nhìn chằm chằm bảo thạch này ánh mắt đen tối, dường như giống bị chiếu rọi hiện ra ánh sáng âm u vậy, Tiêu Tĩnh Mẫn hừ lạnh, loại dây chuyền bảo thạch đó giống như người nào mà không có.
"Muội muội mới tới trong phủ, cần chút đồ trang sức trang điểm bề ngoài, chờ thêm chút thời gian ta lại bảo người đi làm một số đồ trang sức mới mẻ độc đáo cho muội muội. Nếu muội muội cố ý không nhận, ngược lại đỡ ý tốt của tẩu tẩu."
Thẩm Họa không tiện từ chối nữa, lần nữa cảm tạ Hoàng thị, nhưng trong lòng lại phát sinh một tia than nhẹ, ngọc bích này vừa ra, nên làm sao khiêm tốn xuống.
Trưởng nữ Tiêu Tĩnh Dư cũng bị ra quà tặng, là một bộ "Quân Sơn tập" hiện nay quý nữ lưu hành phẩm đọc trong kinh, người khác đọc sách thơ Lý Quân Sơn phần lớn là bản sao chép.
Tiêu Tĩnh Dư đưa lại sách vở có Lý Quân Sơn tự tay viết lưu niệm, bọn tỷ muội đều biết trong phòng vị trưởng tỷ này nhiều thứ mới lạ, nhưng đâu có hấp dẫn người như trâm ngọc trai bảo thạch, thoáng nhìn mấy lần lại mong đợi phần dưới.
Lúc này tiểu thư Tiêu Tam cười giương lên môi đỏ mọng, "Họa muội muội là người phương nam, thường ngày nên yêu thích uống trà chứ?"
Thẩm Họa nghe câu này thì trong lòng biết tới rồi, nhìn một cái lưỡi đỏ vừa mở ra khuấy động cười hỏi thăm nàng, đã cảm thấy thật giống như một con rắn da hoa lè lưỡi ra, muốn mở ra miệng to như chậu máu cắn người, nàng vẫn bình tĩnh cười trả lời: "Là có thói quen uống trà."
"Vậy hôm nay ta chuẩn bị hạ lễ ra mắt, muội muội sẽ vô cùng thích, mấy ngày trước đây ta với trưởng tỷ đồng ý lời mời đến trong cung tụ hợp nhỏ với Tương Vân công chúa, công chúa ban thưởng một hộp trà mới tiến cống, ta muốn tặng cho muội muội."
Nàng ta không nói hai lời gọi tên nha hoàn mình bảo bưng một ly trà xanh tới đây, đặt ở trước mặt Thẩm Họa, trà xanh này lượn lờ bốc lên hơi nóng quanh quẩn, "Tỷ tỷ đây là......"
"Ta muốn chơi một trò chơi với muội muội, nếu muội muội có thể đoán ra là trà gì, ta sẽ tặng cho muội muội."
Các tỷ muội cũng chợt hiểu, thì ra là tiểu thư Tiêu Tam lại bắt đầu gây khó khăn cho người ta, Hoàng thị đang muốn mở miệng giúp đỡ cho Thẩm Họa, việc này nếu không tinh thông nghệ thuật uống trà đâu dễ đoán, đoán không ra chẳng phải là khiến người ta chê cười.
Không ngờ lúc này Thẩm Họa lại lên tiếng được, ngay sau đó cười khanh khách lại nói: "Chỉ là nếu Tam tỷ tỷ muốn chơi, cũng phải công bằng chút, nếu muội đoán được, muội muội cũng có một yêu cầu."
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, mặc dù Tiêu Tĩnh Mẫn hơi có vẻ thiếu kiên nhẫn, vẫn đáp lời hỏi: "Là yêu cầu gì."
"Ở quê nhà của muội muội nếu là khách phương xa tới, vừa vặn còn là mùa hoa sen nở, sẽ mời người phúc tướng tốt nhất trong nhà ngồi thuyền nhỏ đến trong sen ngắt một đài sen lớn nhất, sau khi lấy xuống tự mình cho phép khách ăn, hạt sen có tâm, cái gọi là phúc đến dụng tâm, khắp nơi là phúc."
Tiểu thư Tiêu Tam ha ha cười lạnh, "Nếu là tập tục của quê nhà muội muội, nếu muội muội đoán được thật, ta đi hái cái đó cũng không có gì không thể. Vậy thì mời muội muội thưởng thức đi! Một lát nói ra đáp án xin trưởng tỷ kết luận đúng sai."
Tiêu Tĩnh Mẫn đồng ý hào phóng như thế, chính là chắc chắn Thẩm Họa không đoán ra, chỉ vì đây vốn không phải nước trà gì, mà là bảo nha hoàn dùng ba đậu đậm đặc hầm nấu thành nước canh.
Lá trà lơ lửng bên trong cũng không phải là ngự trà công chúa ban thưởng, mà là lá trà bình thường mà thôi.
Chỉ uống một hớp không cần một lát nàng sẽ ôm bụng không ngừng đánh rắm thúi, không phải đều khoe Thẩm Họa là mỹ nhân tiêu chí ư, một lát xem rắm thúi này thì mỹ nhân không ngừng còn tiêu chí thế nào, chỉ sợ sẽ hun đến xuất hiện xú danh (danh tiếng thúi) ở Hầu phủ.
Mặc Lan và Tĩnh Nhu tự nhiên cũng biết được đối với việc này, nhưng nhìn Tiêu Tứ Tiểu Thư đã hoàn toàn không giấu được vui sướng ở trên mặt, chính là vẻ mặt ngươi nhất định phải chết, liên tục cười lạnh, lúc đầu chủ ý này còn là nàng ta ra.
Tiêu Tĩnh Mẫn không ngừng khen tâm tư của nàng linh lợi, khi đó Mặc Lan cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng tiểu thư Tiêu Tam lại đánh nhịp kêu lên: "Tiểu nhân kia dám đẩy Mặc Lan muội, thì nên biết chút lợi hại."
Thẩm Họa hớn hở tiếp nhận trò chơi này, các vị tỷ muội cũng cảm thấy chơi thật vui, nhất là ba cái nụ hoa tròn xoe mắt vỗ tay mong đợi, Tiêu Tĩnh Dư bên cạnh lại sa sầm con ngươi.
Nhìn muội muội mình mới vừa rồi sảng khoái lên tiếng như vậy, thì biết bên trong nhất định có bẫy, sao nàng có thể không biết tính tình cô muội muội này của mình, loại việc hái hạt sen mệt người đó làm sao nàng ấy sẽ bằng lòng, nhưng đây chính là chuyện của hai người bọn họ.
Bên này, Thẩm Họa bưng chén sứ trắng lên, ở bên trong nước trà mát mẽ nổi lơ lửng mấy chiếc lá xanh, nàng từ từ suy nghĩ, lại nhíu mày sâu sắc, hiển nhiên là không nhìn ra là lá trà nào.
Tâm tình Tiêu Tam thoải mái, thong thả lại cầm lên quạt hương bồ bắt đầu quạt, đừng thấy đổi lá trà, cũng đã sai người cắt nát lá trà, không nhìn ra hình dáng giãn ra, không uống một hớp cũng không được.
Quả nhiên Thẩm Họa kiểm chút xíu, từ từ không thể không để sát ly trà vào bên miệng, Mặc Lan, Tĩnh Mẫn, Mẫn Nhu đều đặt ánh mắt ở ngoài miệng Thẩm Họa, chỉ chờ nàng uống xong, nhưng cố tình Thẩm Họa lại giương lên lông mày mảnh, bộ dạng muốn uống không uống, lặp lại mấy lần, kiên nhẫn của tiểu thư Tiêu Tam cũng sắp bị mài hết rồi.
Tiêu Tĩnh Nhu thấy Tĩnh Mẫn mất kiên nhẫn, mang theo vẻ lấy lòng không kịp chờ đợi thúc giục: "Ngươi vẫn là mau nói đi! Chẳng lẽ muốn lằng nhằng cả một ngày, cũng làm cho các vị tỷ muội ở chỗ này tiêu hao thời gian một ngày với ngươi?"
"Tứ tỷ tỷ đừng nóng vội, trà có chút bỏng miệng, rất nhanh, chờ muội nếm thử."
Thẩm Họa lần nữa giơ lên ly trà, đã tiến tới khóe miệng đụng tới môi đỏ mọng, lại tay trơn trượt một cái đánh đổ xuống đất, "A, quá nóng, thật là rất xin lỗi tấm lòng thành của tỷ tỷ."
Tiêu Tĩnh Mẫn thật sự mất kiên nhẫn, cũng sắp trở mặt, nhưng mà Thẩm Họa không uống nàng ta không cam lòng, kêu nha hoàn cận thân lại bảo pha một ly trà cho Thẩm Họa. Thẩm Họa lập tức lên tiếng ngăn cản, "Không cần, ta đã đoán ra là trà gì?"
"Muội muội cũng không thưởng thức đã có thể đoán ra? Đừng đoán sai." Lúc này Mặc Lan lại đột nhiên lên tiếng, "Không bằng kêu một ly nữa nếm thử đi, ta nói thật sự hy vọng muội muội có thể đoán trúng. Tĩnh Mẫn kia nhiều đồ tốt lắm đấy, không thể để cho một mình nàng độc hưởng, chờ muội muội đoán trúng để chúng bọn tỷ muội thơm lây theo cũng có thể thưởng thức ngự trà của hoàng gia."
Thẩm Họa cũng không lĩnh tình đối với "Lòng tốt " của Mặc Lan, "Mặc Lan tỷ tỷ tin muội muội, muội sẽ không đoán sai. Đây hẳn là Hồng Trà Kỳ Môn. Đúng hay không đúng?"
Tĩnh Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối, làm sao có thể sẽ đoán được, trừ phi trưởng tỷ và Thẩm Họa thông đồng, nhưng trước đó hai người bọn họ lại không quen biết, lại nói trưởng tỷ cũng không biết hôm nay nàng muốn làm gì? Bởi vì nếu để đại tiểu thư làm chứng, Tĩnh Dư vỗ tay một cái, "Họa nhi muội muội quả nhiên tinh thông nghệ thuật uống trà."
Thì ra là Hồng Trà Kỳ Môn đấy, loại trà này màu sắc đen bóng, mùi thơm mát mẻ hương thơm ngào ngạt kéo dài, có vị ngọt rõ ràng, có lúc còn có thể có chứa hương hoa hồng. Hái một mầm 2,3 lá răng hình răng cưa làm nguyên liệu, trải qua khô héo, xe vò, lên men, làm cho mầm tiến tới sao lửa nhỏ tới khô. Trước kia, nữ phu tử đã có nói đến ở một bài thưởng trà của học đường.
Nghe nói loại trà này cực tốt đối với thân thể nữ nhi gia, mỹ dung dưỡng nhan, bởi vì là chuyên cung cấp hoàng gia, trên chợ đen cũng sắp giá vàng rồi, cái gọi là uống một hớp chính là uống một hớp vàng, mới vừa nãy đánh đổ ly kia thật là lãng phí, có vài tỷ muội chắc lưỡi hít hà chậc chậc tiếc hận.
Tiêu Tĩnh Mẫn không ngờ Thẩm Họa sẽ đoán đúng, gương mặt kiều mị nhăn vào một chỗ không thua gì ăn Hoàng Liên đắng, Mặc Lan và Tiêu Tĩnh Nhu cũng là nét mặt giống nhau như đúc, phảng phất chuyện xảy ra giống như là gặp phải quỷ vậy. Tỷ muội khác không biết nội tình đen tối trong này, thấy nhóm ba người thua, ngược lại không dám trắng trợn vỗ tay chúc mừng.
"Tam muội nhanh lấy ra lễ ra mắt đưa cho Họa muội muội đi." Tiêu Tĩnh Dư thúc giục Tiêu Tam.
Tiêu Tĩnh Mẫn rất không cam lòng trừng mắt, đây là tỷ tỷ ruột của nàng sao? Tiêu Tam khéo sĩ diện, vì thể diện không thể làm gì khác hơn là chịu thua tặng lại Kỳ Môn Hồng Trà công chúa tặng cho Thẩm Họa, thật ra thì trà này nàng cũng là bỏ không được, nàng cũng uống một lần mà thôi.
"Đa tạ lễ ra mắt của Tam tỷ tỷ."
Tiêu Tam nghe câu cảm tạ này mặt cũng tức toi công rồi.
Hoàng thị nhân cơ hội, không quên chuyện thứ hai thiết yến hôm nay, liền nói: "Mấy ngày trước đây ta nghe người trong phủ bàn bạc ầm ĩ nói Mặc Lan muội muội và Họa Nhi muội muội bởi vì một chút hiểu lầm không hợp, nhưng nhìn hôm nay Mặc Lan và Họa muội muội chung sống hòa thuận, mới vừa rồi Mặc Lan lại sợ muội muội đoán không trúng, nhìn tỷ tỷ này làm thân thiết biết bao, vào lúc này ta chính là không tin lời đồn đãi này."
Mặc Lan cười cười, khóe miệng rõ ràng có chút cứng ngắc, "Tẩu tẩu nói gì vậy, Mặc Lan sớm không oán chuyện muội muội đẩy ta kia rồi."
Thẩm Họa không phản bác gì đối với việc này, đều nói lan là một trong Tứ Quân Tử, Thẩm Họa cũng không muốn để ý Mặc Lan ngụy quân tử này, chỉ là ngượng ngùng cười một tiếng, coi như lật trang.
Dĩ nhiên chuyện hái hạt sen, Thẩm Họa cũng không tính toán lật trang, Tiêu Tam bị mắc ở phía trên không xuống đài được, kêu Mặc Lan, Tiêu Tĩnh Nhu cùng đi hái đài sen trong ao Phi Liên (sen đỏ), mặt trời lặn nắng chiều vẫn nóng hầm hập, ba người vừa vào thuyền nhỏ, lại cảm thấy một đợt nóng hấp khó nhịn. Ngược lại trong thủy tạ bên này, Thẩm Họa hào phóng chia sẻ trà xanh, mấy người thưởng trà ngắm hoa, thật là an nhàn.
Chỉ chốc lát sau chính là có nha hoàn vội □□ chạy vào thủy tạ, mọi người nhìn lên chính là Bích Loa nha hoàn cận thân của Tiêu Tam, Bích Loa này bổ nhào về phía trước đi vào bèn hốt hoảng nói: "Không xong, ba vị tiểu thư rơi xuống nước rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.