Chương 20: Thay đổi nhân sinh của người 19 (1)
Ái Cật Nhục Đích Dương Tể
13/01/2024
Edit + beta: hkanvhan.
Nơi xã giao như yến hội rất thích hợp để đàm phán hợp tác.
Đến yến hội nhà Tống ai nấy đều là người có tiếng trên thương trường, sau khi Thẩm Mạn trò chuyện và trao đổi số liên lạc với Đồng Linh, bà quyết định mang Diệp Hoán đi giao thiệp.
Diệp Hoán sao mà yên tâm để Đồng Linh một mình được, huống chi Diệp Húc còn nhìn chằm chặp cô.
Thấy vậy Đồng Linh nháy mắt ra hiệu với Diệp Hoán. Cô bây giờ chỉ là thế thân, nếu Diệp Hoán quá để ý đến cô thì mới là không bình thường.
Diệp Hoán cũng không phải đồ ngốc, để Thẩm Mạn không nghi ngờ, anh chỉ có thể vờ như không để ý, trước khi rời đi cảnh cáo Diệp Húc một câu: "Đừng có động vào người của tôi."
Câu trả lời của Diệp Húc là một nụ cười lịch sự, không hề để lời của Diệp Hoán vào mắt.
Thẩm Mạn không có bỏ qua sự đối đầu của hai anh em, đối với bà thì dùng Diệp Húc kích thích Diệp Hoán tiến bộ thì cũng là chuyện tốt.
"Con thấy Dư Linh thế nào?" Thẩm Mạn hỏi.
Diệp Hoán nghĩ ngợi, anh vừa muốn cho bà thấy mình vẫn còn nhớ nhung Dư Ngữ Nhu, vừa muốn bạn gái thế thân được đối xử tốt hơn, vậy nên...
"Cô ấy rất giống với Ngữ Nhu, có cô ấy cạnh bên, con thấy rất dễ chịu."
Nếu đây không phải là con ruột của bà thì bà cũng muốn ném nó đi lâu rồi.
"Mẹ nói rồi, mẹ khá thích nó đấy." Thẩm Mạn nghiêm túc nói: "Nó xứng với con mà, thay vì cứ đâm đầu vào Dư Ngữ Nhu kia thì sao không nghiêm túc với nó, đừng coi nó là thế thân nữa. Nhưng mà có một điều con phải hiểu, con bé này còn khó kiểm soát hơn Dư Ngữ Nhu nhiều, để người như vậy ở bên cạnh, con không được lơi lỏng trong công việc hiểu chưa?"
Diệp Hoán vẻ mặt kinh dị: "Mẹ, ý của mẹ là... Đồng ý cho bọn con ở bên nhau sao?"
Sự tán thành này của Thẩm Mạn không có ý như bình thường, bà đây là coi Dư Linh như con dâu của nhà họ Diệp mới nói như vậy.
"Sao lại không đồng ý?" Thẩm Mạn nhớ lại biểu cảm khi nãy của bà Tống, sung sướng nói: "Có người phụ nữ như vậy ở bên cạnh làm tăng thêm thể diện, biết bao người ước ao."
Thẩm Mạn lần nữa đánh giá con mình, "Uổng cho con có gương mặt đẹp, cũng may là thừa hưởng được gien di truyền."
Diệp Hoán: "......"
Đúng là mẹ ruột mà!
Diệp Hoán với Thẩm Mạn vừa đi khỏi, thái độ của Đồng Linh đối với Diệp Húc thân mật hơn nhiều, trước tiên cô cảm ơn Diệp Húc tặng váy, sau đó tỏ vẻ tiếc hận vô cùng khi không thể mặc chiếc váy kia...
"Váy rất là đẹp, khi còn nhỏ em luôn ao ước mình có thể được mặc chiếc váy tiên nữ như vậy. Nhưng mà em là bạn gái của Diệp Hoán, anh ấy đã chuẩn bị lễ phục khác cho em rồi, em không từ chối được." Đồng Linh biểu cảm vô cùng xin lỗi: "Anh à, anh sẽ không giận em chứ?"
Diệp Húc thật ra cũng không bất ngờ trước việc này, nếu có Diệp Hoán thì anh sẽ luôn là người bị từ chối, anh chỉ muốn biết: "Nếu cậu ta không chuẩn bị lễ phục cho em thì em sẽ mặc chiếc váy anh tặng sao?"
Đồng Linh trả lời không chút do dự: "Tất nhiên rồi! Em thích nhất là váy anh tặng đó!"
Diệp Húc cong khóe miệng, đang định nói thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói quái quái.
"Hửm? Thích váy mà anh ta đưa nhất à?" Lục Việt không biết xuất hiện từ lúc nào, cười cổ quái với Đồng Linh, "Tôi còn tưởng cô thích nhất là chiếc váy đang mặc trên người cơ, thế nào, Diệp Hoán chọn không hợp với ý cô hay sao?"
Diệp Húc thấy Lục Việt là sắc mặt không vui. Anh biết Lục Việt với Diệp Hoán là bạn từ nhỏ, lấy giao tình của hai bọn họ, không chừng Lục Việt nghe được chuyện nên tới đây bất bình thay cho Diệp Hoán.
Nhưng mà sự chú ý của Đồng Linh lại không phải điều ấy, cô vỗ nhẹ ngực, buồn bực trừng mắt với Lục Việt, trách cứ: "Anh đi đường kiểu gì mà không chút tiếng động vậy? Thình lình xuất hiện làm giật hết cả mình!"
"Cô to gan như vậy còn giật mình à?" Lục Việt cố ý để sát vào Đồng Linh, nói lời ám muội: "Hay là ghét tôi làm phiền hai người?"
Biểu cảm Diệp Húc chợt âm u, gằn giọng mắng: "Tránh xa cô ấy ra!"
"Anh đúng là sứ giả bảo hộ hoa đủ tiêu chuẩn đấy." Lục Việt cười khẽ, rời xa Đồng Linh, rồi làm tư thế mời Diệp Húc: "Không biết có thể nói chuyện với anh một lúc được không?"
Diệp Húc với Lục Việt đâu có gì để nói, nhưng nếu anh không đồng ý với Lục Việt thì cậu ta nhất định sẽ cắm rễ ở chỗ này không chịu đi. So với việc để Lục Việt quấn lấy Đồng Linh thì không bằng đi xem cậu ta định mưu tính làm gì.
"Lát nữa xong việc anh sẽ quay lại." Nói câu chào với Đồng Linh rồi Diệp Húc đi theo Lục Việt, hai người tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.
Diệp Húc không muốn nhiều lời với Lục Việt, nói thẳng: "Cậu muốn nói cái gì?"
Lục Việt đã lấy hai ly rượu từ trên khay của người phục vụ, đưa cho Diệp Húc một ly, "Tôi thấy là anh với tôi hợp tác thì cũng không tồi."
Diệp Húc khịt mũi coi thường: "Hợp tác? Không cần."
Anh mà lại hợp tác với bạn tốt của Diệp Hoán ư, chẳng lẽ Diệp Hoán định dùng chiêu trò cấp thấp này để lấy được thông tin tình báo từ công ty anh?
"Không biết anh có biết chuyện này không." Lục Việt quay đầu nhìn về dáng người thướt tha của Đồng Linh ở xa, "Linh Linh là vị hôn thê của tôi."
"Vị hôn thê?" Nghe lời này của Lục Việt, Diệp Húc bị chọc cười, "Đó không phải là mấy lời nhảm nhí của nhân viên công ty cậu hay sao, cậu nghĩ tôi sẽ tin lời nói dối vụng về như vậy à?"
Lục Việt nhẹ than: "Anh nói không sai, nhưng mà... Thật ra tôi rất muốn biến lời nói dối đó thành sự thật."
Diệp Húc nhíu chặt mày.
"Tôi biết rõ anh có tình cảm như thế nào đối với Linh Linh." Lục Việt lại đẩy chén rượu lên trước mặt Diệp Húc, "Anh muốn cả đời đều canh giữ ở phía sau cô ấy, tận mắt nhìn cô ấy gả cho Diệp Hoán, thành chị dâu của mình sao?"
Lúc này Diệp Húc tiếp nhận chén rượu, sau khi tỉ mỉ quan sát biểu cảm Lục Việt, con ngươi sâu thẳm có thêm ý cười trào phúng, "Không ngờ cậu Lục lại chú ý tới chuyện tình cảm của tôi như vậy..."
"Chắc anh cũng đã nhận ra, Thẩm Mạn rất ưng cô ấy." Lục Việt biết Diệp Húc rất khó có thể tin mình, nhưng anh cũng không cần anh ta phải tin, chỉ cần mục tiêu của bọn họ giống nhau là được rồi, "Không có Thẩm Mạn ngăn cản, nói không ngừng bọn họ không bao lâu nữa sẽ tổ chức tiệc đính hôn, còn hôn lễ thì... Cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Sau khi kết hôn, dù Linh Linh bại lộ thân phận thì Thẩm Mạn cũng đâu thể làm gì được?"
"Diệp Hoán và cô sẽ trở thành một đôi vợ chồng danh chính ngôn thuận, anh ta sẽ đường hoàng mà đứng ở bên cạnh cô, cũng như hôm nay vậy."
Diệp Húc hơi nhăn mày, "Xem ra cậu đã có cách để ngăn chuyện này rồi."
"Anh đúng là thông minh." Lục Việt không có quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Mục đích của anh khi rời khỏi nhà họ Diệp cũng giống với ý nghĩ của tôi."
"Mục đích của tôi?"
"Đúng vậy, anh muốn đánh sập nhà họ Diệp, làm cho nhà họ Diệp trở thành một mớ bòng bong rắc rối, đến lúc đó tự nhiên Linh Linh sẽ rời đi Diệp Hoán."
Diệp Húc không phủ nhận suy đoán của Lục Việt, từ khi anh từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Diệp thì nó cũng không còn bất kì giá trị tồn tại nào.
"Một mình anh thì không dễ để vặn ngã hai mẹ con Thẩm Mạn với Diệp Hoán kia đâu." Lục Việt tung mồi đúng lúc, "Nhưng nếu thêm tôi thì chưa chắc đã không thể."
"Cậu?" Diệp Húc cười khẩy: "Nhà họ Lục với nhà họ Diệp có nhiều năm giao tình, cậu chịu để tất cả người của nhà Lục vì cậu mà chống lại nhà Diệp à?"
"Đây là ý muốn của riêng tôi, không liên quan đến nhà Lục. " Lục Việt cho rằng mình không dựa vào gia tộc cũng có thể hoàn thành chuyện này, "Trên tay tôi còn mấy công ty phát triển khá tốt, hơn nữa dựa vào năng lực của tôi và sự tin tưởng của Diệp Hoán đối với tôi, có tôi giúp anh một tay thì chuyện này đâu còn gì khó khăn nữa?"
"Cậu giúp à... Tôi thấy giống cái bẫy thì đúng hơn." Diệp Húc cần Lục Việt lấy ra thành ý, "Cậu dựa vào cái gì mà khiến tôi tin là cậu thật sự muốn giúp?"
Từ lúc quyết định đi tìm Diệp Húc nói chuyện, Lục Việt đã chuẩn bị hết, chỉ thấy cậu lấy điện thoại ra gửi kế hoạch đấu thầu trực tuyến cho Diệp Húc.
Nơi xã giao như yến hội rất thích hợp để đàm phán hợp tác.
Đến yến hội nhà Tống ai nấy đều là người có tiếng trên thương trường, sau khi Thẩm Mạn trò chuyện và trao đổi số liên lạc với Đồng Linh, bà quyết định mang Diệp Hoán đi giao thiệp.
Diệp Hoán sao mà yên tâm để Đồng Linh một mình được, huống chi Diệp Húc còn nhìn chằm chặp cô.
Thấy vậy Đồng Linh nháy mắt ra hiệu với Diệp Hoán. Cô bây giờ chỉ là thế thân, nếu Diệp Hoán quá để ý đến cô thì mới là không bình thường.
Diệp Hoán cũng không phải đồ ngốc, để Thẩm Mạn không nghi ngờ, anh chỉ có thể vờ như không để ý, trước khi rời đi cảnh cáo Diệp Húc một câu: "Đừng có động vào người của tôi."
Câu trả lời của Diệp Húc là một nụ cười lịch sự, không hề để lời của Diệp Hoán vào mắt.
Thẩm Mạn không có bỏ qua sự đối đầu của hai anh em, đối với bà thì dùng Diệp Húc kích thích Diệp Hoán tiến bộ thì cũng là chuyện tốt.
"Con thấy Dư Linh thế nào?" Thẩm Mạn hỏi.
Diệp Hoán nghĩ ngợi, anh vừa muốn cho bà thấy mình vẫn còn nhớ nhung Dư Ngữ Nhu, vừa muốn bạn gái thế thân được đối xử tốt hơn, vậy nên...
"Cô ấy rất giống với Ngữ Nhu, có cô ấy cạnh bên, con thấy rất dễ chịu."
Nếu đây không phải là con ruột của bà thì bà cũng muốn ném nó đi lâu rồi.
"Mẹ nói rồi, mẹ khá thích nó đấy." Thẩm Mạn nghiêm túc nói: "Nó xứng với con mà, thay vì cứ đâm đầu vào Dư Ngữ Nhu kia thì sao không nghiêm túc với nó, đừng coi nó là thế thân nữa. Nhưng mà có một điều con phải hiểu, con bé này còn khó kiểm soát hơn Dư Ngữ Nhu nhiều, để người như vậy ở bên cạnh, con không được lơi lỏng trong công việc hiểu chưa?"
Diệp Hoán vẻ mặt kinh dị: "Mẹ, ý của mẹ là... Đồng ý cho bọn con ở bên nhau sao?"
Sự tán thành này của Thẩm Mạn không có ý như bình thường, bà đây là coi Dư Linh như con dâu của nhà họ Diệp mới nói như vậy.
"Sao lại không đồng ý?" Thẩm Mạn nhớ lại biểu cảm khi nãy của bà Tống, sung sướng nói: "Có người phụ nữ như vậy ở bên cạnh làm tăng thêm thể diện, biết bao người ước ao."
Thẩm Mạn lần nữa đánh giá con mình, "Uổng cho con có gương mặt đẹp, cũng may là thừa hưởng được gien di truyền."
Diệp Hoán: "......"
Đúng là mẹ ruột mà!
Diệp Hoán với Thẩm Mạn vừa đi khỏi, thái độ của Đồng Linh đối với Diệp Húc thân mật hơn nhiều, trước tiên cô cảm ơn Diệp Húc tặng váy, sau đó tỏ vẻ tiếc hận vô cùng khi không thể mặc chiếc váy kia...
"Váy rất là đẹp, khi còn nhỏ em luôn ao ước mình có thể được mặc chiếc váy tiên nữ như vậy. Nhưng mà em là bạn gái của Diệp Hoán, anh ấy đã chuẩn bị lễ phục khác cho em rồi, em không từ chối được." Đồng Linh biểu cảm vô cùng xin lỗi: "Anh à, anh sẽ không giận em chứ?"
Diệp Húc thật ra cũng không bất ngờ trước việc này, nếu có Diệp Hoán thì anh sẽ luôn là người bị từ chối, anh chỉ muốn biết: "Nếu cậu ta không chuẩn bị lễ phục cho em thì em sẽ mặc chiếc váy anh tặng sao?"
Đồng Linh trả lời không chút do dự: "Tất nhiên rồi! Em thích nhất là váy anh tặng đó!"
Diệp Húc cong khóe miệng, đang định nói thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói quái quái.
"Hửm? Thích váy mà anh ta đưa nhất à?" Lục Việt không biết xuất hiện từ lúc nào, cười cổ quái với Đồng Linh, "Tôi còn tưởng cô thích nhất là chiếc váy đang mặc trên người cơ, thế nào, Diệp Hoán chọn không hợp với ý cô hay sao?"
Diệp Húc thấy Lục Việt là sắc mặt không vui. Anh biết Lục Việt với Diệp Hoán là bạn từ nhỏ, lấy giao tình của hai bọn họ, không chừng Lục Việt nghe được chuyện nên tới đây bất bình thay cho Diệp Hoán.
Nhưng mà sự chú ý của Đồng Linh lại không phải điều ấy, cô vỗ nhẹ ngực, buồn bực trừng mắt với Lục Việt, trách cứ: "Anh đi đường kiểu gì mà không chút tiếng động vậy? Thình lình xuất hiện làm giật hết cả mình!"
"Cô to gan như vậy còn giật mình à?" Lục Việt cố ý để sát vào Đồng Linh, nói lời ám muội: "Hay là ghét tôi làm phiền hai người?"
Biểu cảm Diệp Húc chợt âm u, gằn giọng mắng: "Tránh xa cô ấy ra!"
"Anh đúng là sứ giả bảo hộ hoa đủ tiêu chuẩn đấy." Lục Việt cười khẽ, rời xa Đồng Linh, rồi làm tư thế mời Diệp Húc: "Không biết có thể nói chuyện với anh một lúc được không?"
Diệp Húc với Lục Việt đâu có gì để nói, nhưng nếu anh không đồng ý với Lục Việt thì cậu ta nhất định sẽ cắm rễ ở chỗ này không chịu đi. So với việc để Lục Việt quấn lấy Đồng Linh thì không bằng đi xem cậu ta định mưu tính làm gì.
"Lát nữa xong việc anh sẽ quay lại." Nói câu chào với Đồng Linh rồi Diệp Húc đi theo Lục Việt, hai người tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.
Diệp Húc không muốn nhiều lời với Lục Việt, nói thẳng: "Cậu muốn nói cái gì?"
Lục Việt đã lấy hai ly rượu từ trên khay của người phục vụ, đưa cho Diệp Húc một ly, "Tôi thấy là anh với tôi hợp tác thì cũng không tồi."
Diệp Húc khịt mũi coi thường: "Hợp tác? Không cần."
Anh mà lại hợp tác với bạn tốt của Diệp Hoán ư, chẳng lẽ Diệp Hoán định dùng chiêu trò cấp thấp này để lấy được thông tin tình báo từ công ty anh?
"Không biết anh có biết chuyện này không." Lục Việt quay đầu nhìn về dáng người thướt tha của Đồng Linh ở xa, "Linh Linh là vị hôn thê của tôi."
"Vị hôn thê?" Nghe lời này của Lục Việt, Diệp Húc bị chọc cười, "Đó không phải là mấy lời nhảm nhí của nhân viên công ty cậu hay sao, cậu nghĩ tôi sẽ tin lời nói dối vụng về như vậy à?"
Lục Việt nhẹ than: "Anh nói không sai, nhưng mà... Thật ra tôi rất muốn biến lời nói dối đó thành sự thật."
Diệp Húc nhíu chặt mày.
"Tôi biết rõ anh có tình cảm như thế nào đối với Linh Linh." Lục Việt lại đẩy chén rượu lên trước mặt Diệp Húc, "Anh muốn cả đời đều canh giữ ở phía sau cô ấy, tận mắt nhìn cô ấy gả cho Diệp Hoán, thành chị dâu của mình sao?"
Lúc này Diệp Húc tiếp nhận chén rượu, sau khi tỉ mỉ quan sát biểu cảm Lục Việt, con ngươi sâu thẳm có thêm ý cười trào phúng, "Không ngờ cậu Lục lại chú ý tới chuyện tình cảm của tôi như vậy..."
"Chắc anh cũng đã nhận ra, Thẩm Mạn rất ưng cô ấy." Lục Việt biết Diệp Húc rất khó có thể tin mình, nhưng anh cũng không cần anh ta phải tin, chỉ cần mục tiêu của bọn họ giống nhau là được rồi, "Không có Thẩm Mạn ngăn cản, nói không ngừng bọn họ không bao lâu nữa sẽ tổ chức tiệc đính hôn, còn hôn lễ thì... Cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Sau khi kết hôn, dù Linh Linh bại lộ thân phận thì Thẩm Mạn cũng đâu thể làm gì được?"
"Diệp Hoán và cô sẽ trở thành một đôi vợ chồng danh chính ngôn thuận, anh ta sẽ đường hoàng mà đứng ở bên cạnh cô, cũng như hôm nay vậy."
Diệp Húc hơi nhăn mày, "Xem ra cậu đã có cách để ngăn chuyện này rồi."
"Anh đúng là thông minh." Lục Việt không có quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Mục đích của anh khi rời khỏi nhà họ Diệp cũng giống với ý nghĩ của tôi."
"Mục đích của tôi?"
"Đúng vậy, anh muốn đánh sập nhà họ Diệp, làm cho nhà họ Diệp trở thành một mớ bòng bong rắc rối, đến lúc đó tự nhiên Linh Linh sẽ rời đi Diệp Hoán."
Diệp Húc không phủ nhận suy đoán của Lục Việt, từ khi anh từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Diệp thì nó cũng không còn bất kì giá trị tồn tại nào.
"Một mình anh thì không dễ để vặn ngã hai mẹ con Thẩm Mạn với Diệp Hoán kia đâu." Lục Việt tung mồi đúng lúc, "Nhưng nếu thêm tôi thì chưa chắc đã không thể."
"Cậu?" Diệp Húc cười khẩy: "Nhà họ Lục với nhà họ Diệp có nhiều năm giao tình, cậu chịu để tất cả người của nhà Lục vì cậu mà chống lại nhà Diệp à?"
"Đây là ý muốn của riêng tôi, không liên quan đến nhà Lục. " Lục Việt cho rằng mình không dựa vào gia tộc cũng có thể hoàn thành chuyện này, "Trên tay tôi còn mấy công ty phát triển khá tốt, hơn nữa dựa vào năng lực của tôi và sự tin tưởng của Diệp Hoán đối với tôi, có tôi giúp anh một tay thì chuyện này đâu còn gì khó khăn nữa?"
"Cậu giúp à... Tôi thấy giống cái bẫy thì đúng hơn." Diệp Húc cần Lục Việt lấy ra thành ý, "Cậu dựa vào cái gì mà khiến tôi tin là cậu thật sự muốn giúp?"
Từ lúc quyết định đi tìm Diệp Húc nói chuyện, Lục Việt đã chuẩn bị hết, chỉ thấy cậu lấy điện thoại ra gửi kế hoạch đấu thầu trực tuyến cho Diệp Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.