Chương 30: Thay đổi nhân sinh của người 23 (2)
Ái Cật Nhục Đích Dương Tể
23/03/2024
Edit + beta: hkanvhan.
Lí lịch ngăn nắp lượng lệ của Dư Ngữ Nhu có bao nhiêu công sức của Dư Linh?
Dư Linh không biết là những chuyện đó đáng lẽ cô không cần làm, cô xem hết thảy chỉ là tình thân...
“Hình như từ khi sinh ra, tôi đã là một sự tồn tại vì chị ấy rồi. Anh có biết đó là cảm thế nào không Lục Việt? Đó là cả cuộc đời, nhân sinh của anh đều tồn tại vì người khác, và anh phải tiếp tục duy trì tình trạng như vậy, vì cuộc đời mỹ mãn của người ta, anh cần không ngừng dâng hiến.”
Đồng Linh nhìn thẳng vào Lục Việt, nhẹ giọng nói: “Tôi rất muốn trở thành chị ấy.”
Lục Việt chấn động, anh chưa từng cảm thấy thân cận với Đồng Linh như lúc này, anh với tay, ôm cô vào lồng ngực, “Tôi giúp cô.”
“Tôi sẽ giúp cô trở thành Dư Ngữ Nhu.” Lục Việt xem diễn mà thấy vô cùng đồng cảm, tràn đầy lòng thương cảm với Dư Linh.
Đồng Linh dựa đầu vào hõm vai Lục Việt, “Tôi biết anh là bạn của chị ấy, còn tôi thì có tài khoản của chị, tôi đã xem hết tin nhắn giữa hai người rồi. Tôi biết phải làm thế nào để bắt chước chị ấy nói chuyện với anh, nhưng tôi không muốn làm thế.”
“Không biết tại sao mà ngày từ lần đầu gặp anh, tôi đã không muốn lừa anh rồi.”
“Tôi kém xa so với chị ấy, lại còn là kẻ tiểu nhân ích kỉ xấu xa đê tiện. Tôi chỉ là một kẻ ăn trộm cuộc đời của người khác thôi...”
“Đừng nói như vậy!” Lục Việt ngăn cản: “Ở trong mắt tôi, Dư Ngữ Nhu hoàn toàn không thể so sánh được với em.”
“Em muốn có được cuộc sống thế nào cũng được, chỉ cần em muốn, em có thể trở thành bất cứ ai!” Lục Việt khẳng định.
“Vậy anh đã nói những gì với chị ấy.” Đồng Linh nói đến chủ đề chính.
Lục Việt nghẹn lại, hỏi thẳng như vậy, xem ra Dư Linh vẫn chưa quên mục đích của mình.
Thôi, anh cũng sớm biết bản tính của người này rồi, dù biết cô dùng lời lẽ để lừa mình, anh vẫn lọt hố.
Thay vì đối chọi với cô, không bằng chủ động hợp tác. Là người duy nhất đồng cảm với cô, người mà sau khi biết được thân phận của cô mà vẫn lựa chọn cô, chỉ nhờ điểm này thôi cũng đủ để cô không thể quên anh rồi.
Vì thế Lục Việt nói hết cuộc trò chuyện giữa mình với Dư Ngữ Nhu cho Đồng Linh.
Lục Việt: “Diệp Hoán tuyên bố với bên ngoài là anh ta tìm thế thân, nhưng thực tế là anh ta coi Dư Linh thành Dư Ngữ Nhu mà đối đãi.”
Dư Ngữ Nhu: “Tại sao? Tôi với em tôi khác nhau hoàn toàn mà!”
Lục Việt: “Dư Linh bị Thẩm Mạn sắp xếp đến gần Diệp Hoán, Thẩm Mạn thấy Dư Linh dễ khống chế mà còn nghe lời nữa, nên đắp nặn cô ấy thành cô, như vậy vừa có thể trấn an Diệp Hoán, vừa khiến cho mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.”
Dư Ngữ Nhu: “...... Con bé Dư Linh sao ai nói gì mà cũng nghe hết vậy?”
Lục Việt: “Sau khi tôi phát hiện người đó là Dư Linh chứ không phải cô thì đã tìm cách để cô ấy vào làm trong công ty, dù sao thì cô cũng là bạn bè của tôi mà, tôi chắc chắn không để cho Diệp Hoán động vào người đứa nào khác.”
Dư Ngữ Nhu cảm động nói: “Cảm ơn anh!”
Lục Việt đổi chủ đề: “Mà trải qua một thời gian ở chung, tôi cũng thích Dư Linh, trong công ty ai cũng biết Dư Linh là vị hôn thê của tôi, đáng tiếc là Diệp Hoán không chịu buông tay.”
Dư Ngữ Nhu hơi ghen tị, nói: “...... Xem ra em gái tôi cũng may mắn thật, được anh thích.”
Lục Việt cười: “Còn cô được Diệp Hoán thích còn gì, chẳng qua là tại Thẩm Mạn nên Diệp Hoán bây giờ mới không biết thân phận thật sự của cô thôi.”
“Chỉ cần cô kiên nhẫn thêm một chút, giống như trước đây vậy, cho cậu ta biết cô mới thực sự là Dư Ngữ Nhu, mọi rắc rối sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.”
Dư Ngữ Nhu hận Thẩm Mạn đến nghiến răng nghiến lợi: “Sao bà ta luôn thích đối nghịch với tôi vậy?!”
“Ở trong mắt bà ấy, cô không đủ nghe lời.” Lục Việt thuận miệng nói: “Bà ấy cần một đứa con dâu không có chủ kiến, còn cô thì có sức ảnh hưởng quá lớn với Diệp Hoán.”
Dư Ngữ Nhu không hề nghi ngờ gì mấy lời của Lục Việt: “Máu kiểm soát của bà ta kinh thật đấy.”
“Tình huống của Tống Tinh Dập với Diệp Húc cũng giống Diệp Hoán, bọn họ đều xem Dư Linh là cô, Tống Tinh Dập còn thổ lộ với cô ở yến hội, nhưng mà Dư Linh từ chối thẳng thừng, chính vì thế dẫn đến hai nhà Tống Diệp đang có mâu thuẫn to.”
Lục Việt cũng không quên nhắc nhở Dư Ngữ Nhu, “Nếu cô thật sự muốn ở bên cạnh Diệp Hoán thì ít tiếp xúc với hai người họ đi. Giờ họ đang đối địch với Diệp Hoán, nếu cô còn tiếp xúc nhiều với bọn họ, e là Diệp Hoán sẽ càng phòng bị cô hơn thôi.”
Dư Ngữ Nhu gật đầu tỏ vẻ đã biết,“ Nhưng tôi nên tiếp cận với Diệp Hoán thế nào đây? Tôi đã cố liên lạc với anh ấy, nhưng anh ấy không tin lời tôi, giờ tôi muốn gặp anh ấy một lần cũng rất khó.”
Lục Việt sao để cho Dư Ngữ Nhu đến đây không công được, vẽ ra cái bánh lớn cho Dư Ngữ Nhu, “Cô yên tâm đi, tôi sẽ có cách làm cho cô gặp được cậu ta, tôi sẽ giúp cô.”
Dư Ngữ Nhu lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Đồng Linh nghe Lục Việt tự thuật lại, cũng hơi hơi đồng tình với bà Thẩm Mạn luôn phải úp nồi cho cô, “Đẩy hết trách nhiệm lên bà Thẩm như vậy có quá đáng lắm không?”
“Từ đầu Dư Ngữ Nhu đã bị Thẩm Mạn tiễn ra nước ngoài rồi, tôi nói vậy, cô ta cũng chẳng nghi ngờ gì.” Lục Việt cố ý giấu giếm, không hề đề cập đến Dư Linh, ban đầu anh còn muốn nhìn xem Dư Linh sẽ ứng phó với Dư Ngữ Nhu thế nào, ai ngờ xem kịch đến mức thấy cả mình vào đó.
Anh ta cũng đồng ý là giúp Dư Linh rồi, vậy thì ý tưởng đưa Dư Ngữ Nhu đến đám người Diệp Hoán, làm cho họ lâm vào rối rắm là không thể thực hiện được rồi.
Không thể xem chuyện náo nhiệt của mấy người đó, làm cho Lục Việt héo hết cả người.
Khiến cho Lục Việt không thể xem kịch vui chẳng khác gì cướp đi thú vui của anh ta vậy. Đồng Linh đâu có tàn nhẫn như thế, nói ngay: “Tôi muốn trở thành chị ấy, không sai, nhưng tôi cũng muốn Diệp Hoán có thể đối đãi với tôi như đối với chị ấy.”
“Tôi muốn xem giữa tôi với chị ấy thì anh ta chọn ai.”
Lục Việt luôn hãi hùng khiếp vía trước ý tưởng táo bạo của Dư Linh: “Ý của cô là?”
“Chờ đến khi Diệp Hoán tới biệt thự, tôi sẽ nhắn cho anh.” Đồng Linh lên kế hoạch hoàn hảo cho cốt truyện, “Sau đó anh dẫn chị tôi đến đây, để Diệp Hoán thấy tận mắt chị ấy.”
Đồng Linh ngầm ám chỉ: “Nếu Diệp Hoán còn dư tình chưa dứt với chị ấy, tôi sẽ vứt bỏ anh ta.”
“Tôi sẽ chia tay với Diệp Hoán.”
Lục Việt ánh mắt sáng lên, “Cô thật sự sẽ chia tay với cậu ta à?”
“Tôi cần gì một người mà trong lòng có người khác hả?” Đồng Linh nói: “Tôi cho rằng chị ấy cũng sẽ không chấp nhận được loại người như thế.”
Lục Việt phấn khởi vô cùng, nhưng cũng không quên ngoài Diệp Hoán ra thì vẫn còn hai tên nữa, “Vậy còn Diệp Húc với Tống Tinh Dập?”
“Gọi bọn họ tới đây tất đi.” Đồng Linh than nhẹ: “Tôi cũng phải cho bọn họ và chị ấy cơ hội chứ, nếu họ còn thích chị, tôi sẽ tặng luôn cho chị ấy.”
Lục Việt chỉ mong Dư Ngữ Nhu tranh thủ nỗ lực thật nhiều, một lưới bắt hết được mấy tên đó.
Chỉ cần Dư Linh không đếm xỉa đến mấy người đó, vậy thì người đàn ông cuối cùng ở bên cạnh cô chỉ có anh!
Lục Việt nghĩ đến đây, trong đầu đã có rất nhiều rất nhiều kế hoạch để Dư Ngữ Nhu ngẫu nhiên gặp được bọn họ.
Khiến cho bọn họ thỏa sức chơi đùa đi, không chừng bọn họ còn phải cảm tạ anh vì đã mang đến chân ái cho họ đó!
“Anh giúp đỡ tôi nhiều vậy, phải cảm ơn anh thế nào đây?” Đồng Linh một tay ôm vòng eo thon chắc của Lục Việt, chậm rãi vuốt ve cơ bắp.
Lục Việt dáng người không có lời gì để chê, trong mấy người bọn họ, anh là người quyến rũ nhất. Đồng Linh vừa chạm vào đã nóng lòng muốn thử thêm, từ cơ bụng rắn chắc sờ đến đường nhân ngư, rồi chậm rãi sờ đến cơ đùi căng chặt, không cho cô tiếp tục sờ thêm nữa, Lục Việt thở gấp bắt lấy tay cô.
“Đừng sờ linh tinh.” Đôi mắt Lục Việt hơi ngầu đục, hô hấp hỗn loạn, biểu cảm có hơi chút buồn bực, “Tôi giúp cô không phải vì cái này.”
“Anh không thích à?” Đồng Linh cười khẽ hỏi: “Không phải ai đó đã nói rằng giúp tôi cũng cần được lợi à?”
Lục Việt đương nhiên là thích, ai mà không thích thân mật với người mình ái mộ? Nhưng nếu tại thời điểm này mà xuống tay, không phải là quá vô nhân tính hay sao!
“Tôi giúp cô là cam tâm tình nguyện, không cần cô trả giá gì cả.” Lục Việt cúi đầu, mổ nhẹ lên cánh môi Đồng Linh: “Như vậy là đủ rồi.”
Đồng Linh chớp chớp mắt, cô còn chưa cảm nhận được gì đâu! Từ khi nào mà hoa hoa công tử có vô số tình nhân lại ngây thơ đến vậy?
“Anh thay đổi rồi?” Đồng Linh rất là kinh ngạc, như nhìn thấy thịt luộc mà không cho nước, “Có phải là anh không ấy ấy được phải không?”
Lục Việt tức đến bật cười, “Cô đang trêu tôi đấy à?”
“Vậy anh có muốn không?” Đồng Linh hà hơi vào cổ Lục Việt, “Chúng ta có thể nằm trên giường Diệp Hoán, đắp chăn của anh ta rồi tâm sự, chắc anh không biết là mỗi lần qua đây anh ta đều ngủ một mình ở đó đâu, anh ta không dám đụng vào tôi.”
Lục Việt nghe được mà hô hấp trở nên dồn dập, đôi mắt đảo quanh về phía phòng ngủ.
“Tôi đã cho đám người hầu nghỉ hôm nay rồi, căn biệt thự này, chỉ có chúng ta thôi.” Ngón tay Đồng Linh di chuyển từ hầu kết Lục Việt xuống xương quai xanh của anh ta, “Tiếc là trời quá lạnh, không thì tôi đã dẫn anh tới bể bơi ở ngoài rồi, tôi muốn nhìn thử xem anh bơi lội trông thế nào, chắc chắn sẽ rất đẹp đó.”
Lục Việt hầu kết nhúc nhích, rũ mắt, nói: “Nếu cô muốn nhìn, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Không thể đến bể bơi cũng có thể tới phòng tắm mà.” Dưới ánh mắt của Đồng Linh, Lục Việt cảm giác như cơ thể mình bị thiêu đốt, “Biệt thư lớn thế này, chắc bồn tắm cũng lớn lắm đây.”
Đồng Linh cười thầm, người này mới nãy còn rụt rè như vậy, giờ lại chẳng biết xấu hổ gì, đúng là thay đổi thất thường.
Đồng Linh đẩy Lục Việt ra, tỏ vẻ buồn bực, “Thôi vậy, không chừng tối nay Diệp Hoán sẽ trở về đấy, anh nên đi về đi.”
Lục Việt nóng nảy, bế Đồng Linh lên, ôm đến phòng ngủ, “Tôi cũng cho cô quyền được xem rồi, giờ cô nói không muốn xem mà được à?”
“Ai mà biết anh có được hay không?” Đồng Linh cười hì hì, nói: “Không thể khiến tôi hài lòng thì đừng có ở đây nữa.”
Lục Việt nghiến răng, hôn mạnh một cái xuống cánh môi Đồng Linh, “Tôi có được hay không, đợi một lát là sẽ biết.”
“Tôi muốn anh mặc áo ngủ của Diệp Hoán, bộ màu xanh sẫm kia là bộ anh ấy thích nhất.” Đồng Linh yêu cầu.
Lục Việt bất đắc dĩ nói: “Cô không sợ bị phát hiện à?”
“Bị phát hiện thì không phải càng kích thích hay sao?” Đồng Linh liếc xéo Lục Việt: “Làm sao, anh lúc này mới nhớ ra anh là anh em tốt với Diệp Hoán à?”
Lục Việt đâu còn gì để nói, đối với người này, anh không thể từ chối nổi.
“Được rồi, mặc bộ kia vậy.”
Lí lịch ngăn nắp lượng lệ của Dư Ngữ Nhu có bao nhiêu công sức của Dư Linh?
Dư Linh không biết là những chuyện đó đáng lẽ cô không cần làm, cô xem hết thảy chỉ là tình thân...
“Hình như từ khi sinh ra, tôi đã là một sự tồn tại vì chị ấy rồi. Anh có biết đó là cảm thế nào không Lục Việt? Đó là cả cuộc đời, nhân sinh của anh đều tồn tại vì người khác, và anh phải tiếp tục duy trì tình trạng như vậy, vì cuộc đời mỹ mãn của người ta, anh cần không ngừng dâng hiến.”
Đồng Linh nhìn thẳng vào Lục Việt, nhẹ giọng nói: “Tôi rất muốn trở thành chị ấy.”
Lục Việt chấn động, anh chưa từng cảm thấy thân cận với Đồng Linh như lúc này, anh với tay, ôm cô vào lồng ngực, “Tôi giúp cô.”
“Tôi sẽ giúp cô trở thành Dư Ngữ Nhu.” Lục Việt xem diễn mà thấy vô cùng đồng cảm, tràn đầy lòng thương cảm với Dư Linh.
Đồng Linh dựa đầu vào hõm vai Lục Việt, “Tôi biết anh là bạn của chị ấy, còn tôi thì có tài khoản của chị, tôi đã xem hết tin nhắn giữa hai người rồi. Tôi biết phải làm thế nào để bắt chước chị ấy nói chuyện với anh, nhưng tôi không muốn làm thế.”
“Không biết tại sao mà ngày từ lần đầu gặp anh, tôi đã không muốn lừa anh rồi.”
“Tôi kém xa so với chị ấy, lại còn là kẻ tiểu nhân ích kỉ xấu xa đê tiện. Tôi chỉ là một kẻ ăn trộm cuộc đời của người khác thôi...”
“Đừng nói như vậy!” Lục Việt ngăn cản: “Ở trong mắt tôi, Dư Ngữ Nhu hoàn toàn không thể so sánh được với em.”
“Em muốn có được cuộc sống thế nào cũng được, chỉ cần em muốn, em có thể trở thành bất cứ ai!” Lục Việt khẳng định.
“Vậy anh đã nói những gì với chị ấy.” Đồng Linh nói đến chủ đề chính.
Lục Việt nghẹn lại, hỏi thẳng như vậy, xem ra Dư Linh vẫn chưa quên mục đích của mình.
Thôi, anh cũng sớm biết bản tính của người này rồi, dù biết cô dùng lời lẽ để lừa mình, anh vẫn lọt hố.
Thay vì đối chọi với cô, không bằng chủ động hợp tác. Là người duy nhất đồng cảm với cô, người mà sau khi biết được thân phận của cô mà vẫn lựa chọn cô, chỉ nhờ điểm này thôi cũng đủ để cô không thể quên anh rồi.
Vì thế Lục Việt nói hết cuộc trò chuyện giữa mình với Dư Ngữ Nhu cho Đồng Linh.
Lục Việt: “Diệp Hoán tuyên bố với bên ngoài là anh ta tìm thế thân, nhưng thực tế là anh ta coi Dư Linh thành Dư Ngữ Nhu mà đối đãi.”
Dư Ngữ Nhu: “Tại sao? Tôi với em tôi khác nhau hoàn toàn mà!”
Lục Việt: “Dư Linh bị Thẩm Mạn sắp xếp đến gần Diệp Hoán, Thẩm Mạn thấy Dư Linh dễ khống chế mà còn nghe lời nữa, nên đắp nặn cô ấy thành cô, như vậy vừa có thể trấn an Diệp Hoán, vừa khiến cho mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.”
Dư Ngữ Nhu: “...... Con bé Dư Linh sao ai nói gì mà cũng nghe hết vậy?”
Lục Việt: “Sau khi tôi phát hiện người đó là Dư Linh chứ không phải cô thì đã tìm cách để cô ấy vào làm trong công ty, dù sao thì cô cũng là bạn bè của tôi mà, tôi chắc chắn không để cho Diệp Hoán động vào người đứa nào khác.”
Dư Ngữ Nhu cảm động nói: “Cảm ơn anh!”
Lục Việt đổi chủ đề: “Mà trải qua một thời gian ở chung, tôi cũng thích Dư Linh, trong công ty ai cũng biết Dư Linh là vị hôn thê của tôi, đáng tiếc là Diệp Hoán không chịu buông tay.”
Dư Ngữ Nhu hơi ghen tị, nói: “...... Xem ra em gái tôi cũng may mắn thật, được anh thích.”
Lục Việt cười: “Còn cô được Diệp Hoán thích còn gì, chẳng qua là tại Thẩm Mạn nên Diệp Hoán bây giờ mới không biết thân phận thật sự của cô thôi.”
“Chỉ cần cô kiên nhẫn thêm một chút, giống như trước đây vậy, cho cậu ta biết cô mới thực sự là Dư Ngữ Nhu, mọi rắc rối sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.”
Dư Ngữ Nhu hận Thẩm Mạn đến nghiến răng nghiến lợi: “Sao bà ta luôn thích đối nghịch với tôi vậy?!”
“Ở trong mắt bà ấy, cô không đủ nghe lời.” Lục Việt thuận miệng nói: “Bà ấy cần một đứa con dâu không có chủ kiến, còn cô thì có sức ảnh hưởng quá lớn với Diệp Hoán.”
Dư Ngữ Nhu không hề nghi ngờ gì mấy lời của Lục Việt: “Máu kiểm soát của bà ta kinh thật đấy.”
“Tình huống của Tống Tinh Dập với Diệp Húc cũng giống Diệp Hoán, bọn họ đều xem Dư Linh là cô, Tống Tinh Dập còn thổ lộ với cô ở yến hội, nhưng mà Dư Linh từ chối thẳng thừng, chính vì thế dẫn đến hai nhà Tống Diệp đang có mâu thuẫn to.”
Lục Việt cũng không quên nhắc nhở Dư Ngữ Nhu, “Nếu cô thật sự muốn ở bên cạnh Diệp Hoán thì ít tiếp xúc với hai người họ đi. Giờ họ đang đối địch với Diệp Hoán, nếu cô còn tiếp xúc nhiều với bọn họ, e là Diệp Hoán sẽ càng phòng bị cô hơn thôi.”
Dư Ngữ Nhu gật đầu tỏ vẻ đã biết,“ Nhưng tôi nên tiếp cận với Diệp Hoán thế nào đây? Tôi đã cố liên lạc với anh ấy, nhưng anh ấy không tin lời tôi, giờ tôi muốn gặp anh ấy một lần cũng rất khó.”
Lục Việt sao để cho Dư Ngữ Nhu đến đây không công được, vẽ ra cái bánh lớn cho Dư Ngữ Nhu, “Cô yên tâm đi, tôi sẽ có cách làm cho cô gặp được cậu ta, tôi sẽ giúp cô.”
Dư Ngữ Nhu lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Đồng Linh nghe Lục Việt tự thuật lại, cũng hơi hơi đồng tình với bà Thẩm Mạn luôn phải úp nồi cho cô, “Đẩy hết trách nhiệm lên bà Thẩm như vậy có quá đáng lắm không?”
“Từ đầu Dư Ngữ Nhu đã bị Thẩm Mạn tiễn ra nước ngoài rồi, tôi nói vậy, cô ta cũng chẳng nghi ngờ gì.” Lục Việt cố ý giấu giếm, không hề đề cập đến Dư Linh, ban đầu anh còn muốn nhìn xem Dư Linh sẽ ứng phó với Dư Ngữ Nhu thế nào, ai ngờ xem kịch đến mức thấy cả mình vào đó.
Anh ta cũng đồng ý là giúp Dư Linh rồi, vậy thì ý tưởng đưa Dư Ngữ Nhu đến đám người Diệp Hoán, làm cho họ lâm vào rối rắm là không thể thực hiện được rồi.
Không thể xem chuyện náo nhiệt của mấy người đó, làm cho Lục Việt héo hết cả người.
Khiến cho Lục Việt không thể xem kịch vui chẳng khác gì cướp đi thú vui của anh ta vậy. Đồng Linh đâu có tàn nhẫn như thế, nói ngay: “Tôi muốn trở thành chị ấy, không sai, nhưng tôi cũng muốn Diệp Hoán có thể đối đãi với tôi như đối với chị ấy.”
“Tôi muốn xem giữa tôi với chị ấy thì anh ta chọn ai.”
Lục Việt luôn hãi hùng khiếp vía trước ý tưởng táo bạo của Dư Linh: “Ý của cô là?”
“Chờ đến khi Diệp Hoán tới biệt thự, tôi sẽ nhắn cho anh.” Đồng Linh lên kế hoạch hoàn hảo cho cốt truyện, “Sau đó anh dẫn chị tôi đến đây, để Diệp Hoán thấy tận mắt chị ấy.”
Đồng Linh ngầm ám chỉ: “Nếu Diệp Hoán còn dư tình chưa dứt với chị ấy, tôi sẽ vứt bỏ anh ta.”
“Tôi sẽ chia tay với Diệp Hoán.”
Lục Việt ánh mắt sáng lên, “Cô thật sự sẽ chia tay với cậu ta à?”
“Tôi cần gì một người mà trong lòng có người khác hả?” Đồng Linh nói: “Tôi cho rằng chị ấy cũng sẽ không chấp nhận được loại người như thế.”
Lục Việt phấn khởi vô cùng, nhưng cũng không quên ngoài Diệp Hoán ra thì vẫn còn hai tên nữa, “Vậy còn Diệp Húc với Tống Tinh Dập?”
“Gọi bọn họ tới đây tất đi.” Đồng Linh than nhẹ: “Tôi cũng phải cho bọn họ và chị ấy cơ hội chứ, nếu họ còn thích chị, tôi sẽ tặng luôn cho chị ấy.”
Lục Việt chỉ mong Dư Ngữ Nhu tranh thủ nỗ lực thật nhiều, một lưới bắt hết được mấy tên đó.
Chỉ cần Dư Linh không đếm xỉa đến mấy người đó, vậy thì người đàn ông cuối cùng ở bên cạnh cô chỉ có anh!
Lục Việt nghĩ đến đây, trong đầu đã có rất nhiều rất nhiều kế hoạch để Dư Ngữ Nhu ngẫu nhiên gặp được bọn họ.
Khiến cho bọn họ thỏa sức chơi đùa đi, không chừng bọn họ còn phải cảm tạ anh vì đã mang đến chân ái cho họ đó!
“Anh giúp đỡ tôi nhiều vậy, phải cảm ơn anh thế nào đây?” Đồng Linh một tay ôm vòng eo thon chắc của Lục Việt, chậm rãi vuốt ve cơ bắp.
Lục Việt dáng người không có lời gì để chê, trong mấy người bọn họ, anh là người quyến rũ nhất. Đồng Linh vừa chạm vào đã nóng lòng muốn thử thêm, từ cơ bụng rắn chắc sờ đến đường nhân ngư, rồi chậm rãi sờ đến cơ đùi căng chặt, không cho cô tiếp tục sờ thêm nữa, Lục Việt thở gấp bắt lấy tay cô.
“Đừng sờ linh tinh.” Đôi mắt Lục Việt hơi ngầu đục, hô hấp hỗn loạn, biểu cảm có hơi chút buồn bực, “Tôi giúp cô không phải vì cái này.”
“Anh không thích à?” Đồng Linh cười khẽ hỏi: “Không phải ai đó đã nói rằng giúp tôi cũng cần được lợi à?”
Lục Việt đương nhiên là thích, ai mà không thích thân mật với người mình ái mộ? Nhưng nếu tại thời điểm này mà xuống tay, không phải là quá vô nhân tính hay sao!
“Tôi giúp cô là cam tâm tình nguyện, không cần cô trả giá gì cả.” Lục Việt cúi đầu, mổ nhẹ lên cánh môi Đồng Linh: “Như vậy là đủ rồi.”
Đồng Linh chớp chớp mắt, cô còn chưa cảm nhận được gì đâu! Từ khi nào mà hoa hoa công tử có vô số tình nhân lại ngây thơ đến vậy?
“Anh thay đổi rồi?” Đồng Linh rất là kinh ngạc, như nhìn thấy thịt luộc mà không cho nước, “Có phải là anh không ấy ấy được phải không?”
Lục Việt tức đến bật cười, “Cô đang trêu tôi đấy à?”
“Vậy anh có muốn không?” Đồng Linh hà hơi vào cổ Lục Việt, “Chúng ta có thể nằm trên giường Diệp Hoán, đắp chăn của anh ta rồi tâm sự, chắc anh không biết là mỗi lần qua đây anh ta đều ngủ một mình ở đó đâu, anh ta không dám đụng vào tôi.”
Lục Việt nghe được mà hô hấp trở nên dồn dập, đôi mắt đảo quanh về phía phòng ngủ.
“Tôi đã cho đám người hầu nghỉ hôm nay rồi, căn biệt thự này, chỉ có chúng ta thôi.” Ngón tay Đồng Linh di chuyển từ hầu kết Lục Việt xuống xương quai xanh của anh ta, “Tiếc là trời quá lạnh, không thì tôi đã dẫn anh tới bể bơi ở ngoài rồi, tôi muốn nhìn thử xem anh bơi lội trông thế nào, chắc chắn sẽ rất đẹp đó.”
Lục Việt hầu kết nhúc nhích, rũ mắt, nói: “Nếu cô muốn nhìn, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Không thể đến bể bơi cũng có thể tới phòng tắm mà.” Dưới ánh mắt của Đồng Linh, Lục Việt cảm giác như cơ thể mình bị thiêu đốt, “Biệt thư lớn thế này, chắc bồn tắm cũng lớn lắm đây.”
Đồng Linh cười thầm, người này mới nãy còn rụt rè như vậy, giờ lại chẳng biết xấu hổ gì, đúng là thay đổi thất thường.
Đồng Linh đẩy Lục Việt ra, tỏ vẻ buồn bực, “Thôi vậy, không chừng tối nay Diệp Hoán sẽ trở về đấy, anh nên đi về đi.”
Lục Việt nóng nảy, bế Đồng Linh lên, ôm đến phòng ngủ, “Tôi cũng cho cô quyền được xem rồi, giờ cô nói không muốn xem mà được à?”
“Ai mà biết anh có được hay không?” Đồng Linh cười hì hì, nói: “Không thể khiến tôi hài lòng thì đừng có ở đây nữa.”
Lục Việt nghiến răng, hôn mạnh một cái xuống cánh môi Đồng Linh, “Tôi có được hay không, đợi một lát là sẽ biết.”
“Tôi muốn anh mặc áo ngủ của Diệp Hoán, bộ màu xanh sẫm kia là bộ anh ấy thích nhất.” Đồng Linh yêu cầu.
Lục Việt bất đắc dĩ nói: “Cô không sợ bị phát hiện à?”
“Bị phát hiện thì không phải càng kích thích hay sao?” Đồng Linh liếc xéo Lục Việt: “Làm sao, anh lúc này mới nhớ ra anh là anh em tốt với Diệp Hoán à?”
Lục Việt đâu còn gì để nói, đối với người này, anh không thể từ chối nổi.
“Được rồi, mặc bộ kia vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.