Chương 6: Thay đổi nhân sinh của người 6
Ái Cật Nhục Đích Dương Tể
31/03/2023
【 ha! 】m577 âm dương quái khí mà lên tiếng: 【 trước kia không phải cô
chê nam phụ không đủ nhiệt tình? Bây giờ xem ra cô cũng xong đời sớm vì
lén lút thông đồng với nam phụ dưới mắt nam chính! 】
【 Nam chính không phải là người có thể chịu đựng việc bị đội nón xanh*, Dư Ngữ Nhu có thể trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn cũng là nhờ vào sự đơn thuần sạch sẽ của cô ấy. Hơn nữa, Dư Ngữ Nhu dưỡng lốp xe dự phòng một cách có chừng mực, chứ không giống như cô, dưỡng đến băng cả nhân thiết rồi! 】
m577 bất bình, nói: 【 nếu đoạn cốt truyện ở bệnh viện này không qua được, tôi sẽ đệ đơn xin kết thúc nhiệm vụ thế giới này, cùng với cô cuốn gói về nhà! 】
Đồng Linh làm lơ lời nói tràn ngập oán hận, chán nản của hệ thống, cô lúc này đang nhìn chăm chú vào Diệp Hoán. Hốc mắt cô trào ra nước mắt, từng giọt từng giọt tuôn rơi, cô cắn chặt môi, vì cô dùng quá sức mà có giọt máu chảy ra. Còn cô lại không để ý đến chỉ lo chạy thật nhanh đến mép giường Diệp Hoán, nức nở nói: "Diệp Hoán, rốt cuộc anh cũng tỉnh!"
Vẻ mặt quan tâm, sốt sắng chân thật như vậy, anh ta không muốn nghi ngờ nhưng trong khoảnh khắc lại không thể rời tầm mắt đi.
Thấy Diệp Hoán nhìn chằm chằm miệng mình, Đồng Linh dường như mới phát giác được, cô nâng cánh tay chạm vào cánh môi dưới, đau đớn "A" một tiếng: "Ôi, em sao lại vô ý cắn rách môi như thế... "
Đồng Linh liếm cánh môi một chút, cười ôn nhu với Diệp Hoán: "Em không sao cả, chỉ là lúc nãy luôn nghĩ đến anh, không ngờ lại xảy ra như thế."
Là vì lo lắng cho hắn nên cắn rách môi sao? Diệp Hoán trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Lúc anh đang phẫu thuật thì em ở đâu?"
"Em......" Đồng Linh gục đầu xuống, che che giấu giấu nói: "Em đi vệ sinh."
Sắc mặt Diệp Hoán bỗng trở nên khó coi. Dư Ngữ Nhu nói dối! Cô ấy tại sao lại nói dối? Nếu như Diệp Húc làm gì cô thì chỉ cần cô nói cô bị ép buộc, thân là bạn trai, hắn nhất định sẽ tin tưởng và giúp đỡ cô!
Nhưng mà cô nói dối..... Tính chất hai việc này hoàn toàn khác nhau!
Có chứng cứ khả nghi, Diệp Hoán càng nhìn Dư Ngữ Nhu càng cảm thấy không hợp lí, không kể đến vệt ửng hồng bất thường trên mặt, đến váy cô mặc trên người cũng đã đổi, rốt cuộc vào lúc hắn hôn mê mấy tiếng, người này đã giấu giếm hắn làm cái gì?
"Xem ra em thật sự muốn rời khỏi anh." Diệp Hoánkhông chịu đựng được loại lừa gạt này, nghĩ đến cô gái hắn hết lòng yêu thương phản bội hắn, lồng ngực như có lửa đốt: "Diệp Húc tốt hơn anh có phải không?"
Bộ dáng Diệp Hoán kiềm chế cơn giận làm Đồng Linh nhíu mày.
"Anh đang nói gì vậy?" Đồng Linh không thể tin được mà trừng mắt nhìn Diệp Hoán, cất cao giọng: "Anh nghi ngờ em sao?!"
Diệp Hoán không trả lời, anh cho rằng có những chuyện không cần phải nói quá rõ ràng.
"Anh cho rằng em đang làm gì?" Người con gái lúc đầu còn mỉm cười ôn nhu, giờ phút này lại chỉ còn vẻ lạnh băng trên mặt, "Diệp Hoán, anh xem em thành loại người gì!"
Đồng Linh hồng hốc mắt, tựa như nhìn cũng không muốn nhìn Diệp Hoán, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, cơ thể cô đã lung lay sắp ngã, cô chạy đến dựa vào tường, lấy tay ôm đầu, như vậy một lúc mới có thể đứng vững.
Diệp Hoán cảm thấy có cái gì không đúng.
Nếu Dư Ngữ Nhu thật sự phản bội anh, thì cô không thể tức giận như vậy khi bị anh vạch trần. Một người làm điều sai trái sao có thể không chột dạ mà lại càng tức giận, bực bội hơn anh được? Hơn nữa sức khỏe của cô ấy...
"Từ từ!" Diệp Hoán gọi lại Đồng Linh trước khi đối phương rời đi, anh sợ mình vì nhất thời tức giận mà lựa chọn quyết định hối hận cả đời, anh dùng sức di chuyển thân mình, sắc mặt trắng bệch kêu to: "Ngữ Nhu em đừng đi!"
Bởi vì dùng sức quá nhiều, xương sườn ở lồng ngực vừa mới phẫu thuật bị ảnh hưởng, đâu đến mức Diệp Hoán gần như tắt thở.
Tiếng kêu đau đớn của Diệp Hoán cuối cùng cũng khiến Đồng Linh không thể rời đi.
Đồng Linh vội vàng chạy đến mép giường, đè xuống cơ thể co quắp của Diệp Hoán, giọng điệu vừa vội vàng vừa tức giận, cùng vớp sự lo lắng khó che giấu: "Ai khiến anh động đậy! Anh vừa làm phẫu thuật xong, thế mà không biết chú ý đến sức khỏe!"
Diệp Hoán lần này nắm chặt tay Đồng Linh, hai mắt không chớp mà nhìn cô, "Anh lúc nãy là nói vớ vẩn, anh chỉ muốn biết em có chuyện gì gạt anh không, có chuyện gì không thể nói với anh?"
"Em không có gì để nói." Đồng Linh vẻ mặt không nguôi giận, cười lạnh nói: "Hiện tại em cảm thấy Diệp Húc quả thật tốt hơn anh, anh ta đối với em rất ôn nhu, săn sóc. Đúng rồi, có phải anh nghi ngờ rằng miệng em là bị anh ta hôn đến như vậy? Em nói cho anh biết, đúng là anh ta hôn đấy, anh ấy hôn em vô cùng nhiệt tình, em yêu anh ấy chết mất!".
Đồng Linh càng nói như vậy, nghi ngờ của Diệp Hoán lại càng ít, hắn cảm thấy lời nói của Đồng Linh đều chỉ là lời nói khi tức giận, lần này anh đã trách oan cô!
"Anh xin lỗi, là do anh quá đa nghi. Có lẽ con người ta vào lúc cơ thể yếu ớt sẽ dễ suy nghĩ vớ vẩn cho nên em hãy giận anh, nhưng đừng rời xa anh." Diệp Hoán chịu đựng cảm giác đau đớn, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười gượng, "Thật ra là anh ghen tị, anh hiểu rõ bản tính của đàn ông hơn em, đứa em kia (Diệp Húc) đối với em...
"Em không nghĩ tới anh lại coi em như vậy." Đồng Linh ngậm nước mắt, tiếng nói cực kì ủy khuất, "Người khác nghĩ thế nào đâu có liên quan tới em, bởi vì em chỉ để ý đến anh, thế mà anh lại cho rằng tình cảm của em đối với anh chẳng đáng một đồng, cảm thấy em là một người sẽ tùy tiện ở bên cạnh người đàn ông khác..."
"Anh xin lỗi, anh sai rồi." Diệp Hoán mềm giọng nhận sai, anh biết lúc này không thể lấy cớ trốn tránh.
Đồng Linh bấy giờ mới hòa hoãn khẩu khí, chỉ là vẻ mặt còn có chút uể oải không vui, "Sau khi anh được đưa vào phòng giải phẫu, thì em liền ngất đi."
"Ngất ở trong nhà vệ sinh, tầm nửa giờ." Đồng Linh lạnh lùng mà liếc Diệp Hoán, "Chờ đến khi em tỉnh lại, đi đến phòng giải phẫu, Diệp Húc nhìn thấy em, anh ta nói 'nếu em không chăm sóc tốt bản thân mình thì Diệp Hoán cũng sẽ lo lắng', tiếp đó mang người đang sốt cao là em tới phòng bệnh nghỉ ngơi."
"Anh ta nói chỉ cần anh tỉnh sẽ thông báo cho em, vì không muốn anh lo lắng nên em vừa từ giường xuống, thay quần áo, sửa soạn cho bản thân. Ai biết được anh vốn không thèm để ý đến em, anh chỉ để ý có mình anh"
Đồng Linh mặt mày ủ rũ, "Thôi, em nói mấy lời này có ích lợi gì, người đã không tin vì vĩnh viễn cũng sẽ không tin."rách.
Diệp Hoán chấn động, anh cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách.
Anh không biết nguyên nhân lại là như vậy! Ngẫm lại, vệt đỏ ửng không bình thường trên người cô không phải là do sốt cao dẫn tới hay sao? Tiếng nói của cô mang theo giọng mũi cùng một chút khàn khàn, và đôi mắt bao phủ hơi nước... Đây đều là do cô bị bệnh! Tại sao anh lại liên tưởng đến việc bất kham đáng xấu hổ như vậy đối với người con gái hết mực thương yêu mình?
Tất cả chỉ là nghi người trộm rìu. Anh thật ngu xuẩn!
Diệp Hoán ngượng ngùng mà mở miệng, "Là do anh đầu óc xấu xa, về sau anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa, vậy nên tha lỗi lần này cho anh, được không?"
Đại thiếu gia Diệp Gia lần đầu tiên cúi đầu trước mặt phụ nữ, mục đích chẳng qua là vì cầu xin sự tha thứ.
Đồng Linh tránh thoát khỏi tay Diệp Hoán, lãnh đạm nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, em về đây."
Diệp Hoán sợ Đồng Linh lần này đi sẽ không bao giờ tới nữa, vì thế lại ăn nói khép nép, vắt óc tìm cách xin lỗi.
Cho đến khi Đồng Linh để tay lên đầu anh, nhẹ nhàng mà xoa nhẹ hai cái.
Khoảnh khắc ấy, thậm chí Diệp Hoán còn có chút thụ sủng nhược kinh*.
Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Người con gái trước mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười mềm mại, ngọt ngào với hắn.
"Anh biết chắc là em sẽ không tức giận với anh nên mới làm như vậy, có phải không?" Người phụ nữ ảo não nói, căm giận mà trừng mắt nhìn anh.
Diệp Hoán không khỏi cong lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy tình yêu, "Không, anh đâu có chọc em tức giận."
m577 không nhìn tiếp được nữa, thủ đoạn mà Đồng Linh trả đũa cũng thật lô hỏa thuần thanh*!
Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 – lú huǒ chún qīng: Lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục (nguồn: hoasinh_anhca). Đam Mỹ Hài
Nam chính vừa rồi còn hùng hổ, hiện tại bị dạy bảo đến ngoan như cún con!
Nếu giờ Đồng Linh nói trực tiếp với anh ta rằng mình đang xuất quỹ, có khi nam chính còn không tin nữa là...
Cho nên, hiểu lầm một khi không giải quyết thì là thảm họa, còn đã giải quyết rồi thì mối quan hệ lại càng thêm hạnh phúc, ngọt ngào.
Diệp Hoán chưa bao giờ cảm thấy trái tim gần sát lại với Dư Ngữ Nhu như thế. Mặc dù chỉ là yên lặng ngắm nhìn cô, anh cũng không thấy nhàm chán.
Diệp Hoán không nghĩ tới, Dư Ngữ Nhu nguyện ý trả giá nhiều như vậy vì để ở bên hắn...
"Em nói cái gì vậy?" Diệp Hoán không thể tin vào lỗ tai của mình, "Em nói.... Em phải làm thế thân?"
Đồng Linh lại một lần nữa mang lí do toàn năng "Em gái thay thế cô xuất ngoại" ra, phân tích cho Diệp Húc: "Hiện giờ phu nhân Thẩm cho rằng em ở nước ngoài, vậy thì ở trong ngước em không thể là 'em', nếu không bà ấy sẽ không để em ở lại nước."
"Cho nên......" Đồng Linh dừng một chút, "Em đã tìm ra một biện pháp có thể giúp em được bên bên cạnh anh một cách hợp lí, cũng không khiến cho phu nhân Thẩm bất mãn."
Mắt Đồng Linh đong đầy tình ý, nói: "Chỉ cần em trở thành Dư Ngữ Linh là được rồi."
"Vì em thích anh cho nên sau khi biết anh nằm viện đã đến đây chăm sóc anh, mà anh lại vì thích chị của em nên xem em như thế thân. Anh bảo em bắt chước nhất cử nhất động của chị ấy, nên em mới có thể giống "Dư Ngữ Nhu" đến vậy."
"Chúng ta có thể kí một hợp đồng thế thân để cho thấy mối quan hệ này chỉ là giao dịch thuần túy. Như vậy khi phu nhân Thẩm nhìn thấy em cũng chỉ xem em như một thú vui tiêu khiển của anh."
Đồng Linh nói xong, nháy mắt với Diệp Hoán, có chút đắc ý mà nói: "Thế nào? Biện pháp này của em có phải rất hay không?"
"Nhưng như vậy không phải ủy khuất em lắm sao?" Ngay từ đầu Diệp Hoán đã cảm thấy biện pháp này rất là kỳ lạ, nhưng cẩn thận cân nhắc một chút... Biện pháp này quả thật không hề có lỗ hổng.
Chỉ cần Dư Ngữ Nhu đổi thân phận, vậy thì cô có thể ở bên hắn một cách ổn thỏa! Trong lúc ấy, anh sẽ nghĩ cách thâu góp quyền lực, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Mạn.
Chờ đến khi anh có đủ năng lực để bảo vệ Dư Ngữ Nhu thì đã có thể công khai thân phận của cô, cầu hôn cô!
Đồng Linh nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó của nam chính, gương mặt tươi cười dịu dàng nói: "Vì anh, một chút em cũng không ủy khuất."
m577 bị thao tác bất ngờ của Đồng Linh làm cho quặn thắt eo, không ngừng lẩm bẩm: 【 Được lắm, cô để tôi ở đây để xem các người chơi búp bê Nga sao! 】
Đồng Linh giả Dư Linh thật giả Dư Ngữ Nhu giả giả Dư Linh, này TM ai có thể tưởng tượng tới!!
【 Nam chính không phải là người có thể chịu đựng việc bị đội nón xanh*, Dư Ngữ Nhu có thể trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn cũng là nhờ vào sự đơn thuần sạch sẽ của cô ấy. Hơn nữa, Dư Ngữ Nhu dưỡng lốp xe dự phòng một cách có chừng mực, chứ không giống như cô, dưỡng đến băng cả nhân thiết rồi! 】
m577 bất bình, nói: 【 nếu đoạn cốt truyện ở bệnh viện này không qua được, tôi sẽ đệ đơn xin kết thúc nhiệm vụ thế giới này, cùng với cô cuốn gói về nhà! 】
Đồng Linh làm lơ lời nói tràn ngập oán hận, chán nản của hệ thống, cô lúc này đang nhìn chăm chú vào Diệp Hoán. Hốc mắt cô trào ra nước mắt, từng giọt từng giọt tuôn rơi, cô cắn chặt môi, vì cô dùng quá sức mà có giọt máu chảy ra. Còn cô lại không để ý đến chỉ lo chạy thật nhanh đến mép giường Diệp Hoán, nức nở nói: "Diệp Hoán, rốt cuộc anh cũng tỉnh!"
Vẻ mặt quan tâm, sốt sắng chân thật như vậy, anh ta không muốn nghi ngờ nhưng trong khoảnh khắc lại không thể rời tầm mắt đi.
Thấy Diệp Hoán nhìn chằm chằm miệng mình, Đồng Linh dường như mới phát giác được, cô nâng cánh tay chạm vào cánh môi dưới, đau đớn "A" một tiếng: "Ôi, em sao lại vô ý cắn rách môi như thế... "
Đồng Linh liếm cánh môi một chút, cười ôn nhu với Diệp Hoán: "Em không sao cả, chỉ là lúc nãy luôn nghĩ đến anh, không ngờ lại xảy ra như thế."
Là vì lo lắng cho hắn nên cắn rách môi sao? Diệp Hoán trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Lúc anh đang phẫu thuật thì em ở đâu?"
"Em......" Đồng Linh gục đầu xuống, che che giấu giấu nói: "Em đi vệ sinh."
Sắc mặt Diệp Hoán bỗng trở nên khó coi. Dư Ngữ Nhu nói dối! Cô ấy tại sao lại nói dối? Nếu như Diệp Húc làm gì cô thì chỉ cần cô nói cô bị ép buộc, thân là bạn trai, hắn nhất định sẽ tin tưởng và giúp đỡ cô!
Nhưng mà cô nói dối..... Tính chất hai việc này hoàn toàn khác nhau!
Có chứng cứ khả nghi, Diệp Hoán càng nhìn Dư Ngữ Nhu càng cảm thấy không hợp lí, không kể đến vệt ửng hồng bất thường trên mặt, đến váy cô mặc trên người cũng đã đổi, rốt cuộc vào lúc hắn hôn mê mấy tiếng, người này đã giấu giếm hắn làm cái gì?
"Xem ra em thật sự muốn rời khỏi anh." Diệp Hoánkhông chịu đựng được loại lừa gạt này, nghĩ đến cô gái hắn hết lòng yêu thương phản bội hắn, lồng ngực như có lửa đốt: "Diệp Húc tốt hơn anh có phải không?"
Bộ dáng Diệp Hoán kiềm chế cơn giận làm Đồng Linh nhíu mày.
"Anh đang nói gì vậy?" Đồng Linh không thể tin được mà trừng mắt nhìn Diệp Hoán, cất cao giọng: "Anh nghi ngờ em sao?!"
Diệp Hoán không trả lời, anh cho rằng có những chuyện không cần phải nói quá rõ ràng.
"Anh cho rằng em đang làm gì?" Người con gái lúc đầu còn mỉm cười ôn nhu, giờ phút này lại chỉ còn vẻ lạnh băng trên mặt, "Diệp Hoán, anh xem em thành loại người gì!"
Đồng Linh hồng hốc mắt, tựa như nhìn cũng không muốn nhìn Diệp Hoán, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, cơ thể cô đã lung lay sắp ngã, cô chạy đến dựa vào tường, lấy tay ôm đầu, như vậy một lúc mới có thể đứng vững.
Diệp Hoán cảm thấy có cái gì không đúng.
Nếu Dư Ngữ Nhu thật sự phản bội anh, thì cô không thể tức giận như vậy khi bị anh vạch trần. Một người làm điều sai trái sao có thể không chột dạ mà lại càng tức giận, bực bội hơn anh được? Hơn nữa sức khỏe của cô ấy...
"Từ từ!" Diệp Hoán gọi lại Đồng Linh trước khi đối phương rời đi, anh sợ mình vì nhất thời tức giận mà lựa chọn quyết định hối hận cả đời, anh dùng sức di chuyển thân mình, sắc mặt trắng bệch kêu to: "Ngữ Nhu em đừng đi!"
Bởi vì dùng sức quá nhiều, xương sườn ở lồng ngực vừa mới phẫu thuật bị ảnh hưởng, đâu đến mức Diệp Hoán gần như tắt thở.
Tiếng kêu đau đớn của Diệp Hoán cuối cùng cũng khiến Đồng Linh không thể rời đi.
Đồng Linh vội vàng chạy đến mép giường, đè xuống cơ thể co quắp của Diệp Hoán, giọng điệu vừa vội vàng vừa tức giận, cùng vớp sự lo lắng khó che giấu: "Ai khiến anh động đậy! Anh vừa làm phẫu thuật xong, thế mà không biết chú ý đến sức khỏe!"
Diệp Hoán lần này nắm chặt tay Đồng Linh, hai mắt không chớp mà nhìn cô, "Anh lúc nãy là nói vớ vẩn, anh chỉ muốn biết em có chuyện gì gạt anh không, có chuyện gì không thể nói với anh?"
"Em không có gì để nói." Đồng Linh vẻ mặt không nguôi giận, cười lạnh nói: "Hiện tại em cảm thấy Diệp Húc quả thật tốt hơn anh, anh ta đối với em rất ôn nhu, săn sóc. Đúng rồi, có phải anh nghi ngờ rằng miệng em là bị anh ta hôn đến như vậy? Em nói cho anh biết, đúng là anh ta hôn đấy, anh ấy hôn em vô cùng nhiệt tình, em yêu anh ấy chết mất!".
Đồng Linh càng nói như vậy, nghi ngờ của Diệp Hoán lại càng ít, hắn cảm thấy lời nói của Đồng Linh đều chỉ là lời nói khi tức giận, lần này anh đã trách oan cô!
"Anh xin lỗi, là do anh quá đa nghi. Có lẽ con người ta vào lúc cơ thể yếu ớt sẽ dễ suy nghĩ vớ vẩn cho nên em hãy giận anh, nhưng đừng rời xa anh." Diệp Hoán chịu đựng cảm giác đau đớn, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười gượng, "Thật ra là anh ghen tị, anh hiểu rõ bản tính của đàn ông hơn em, đứa em kia (Diệp Húc) đối với em...
"Em không nghĩ tới anh lại coi em như vậy." Đồng Linh ngậm nước mắt, tiếng nói cực kì ủy khuất, "Người khác nghĩ thế nào đâu có liên quan tới em, bởi vì em chỉ để ý đến anh, thế mà anh lại cho rằng tình cảm của em đối với anh chẳng đáng một đồng, cảm thấy em là một người sẽ tùy tiện ở bên cạnh người đàn ông khác..."
"Anh xin lỗi, anh sai rồi." Diệp Hoán mềm giọng nhận sai, anh biết lúc này không thể lấy cớ trốn tránh.
Đồng Linh bấy giờ mới hòa hoãn khẩu khí, chỉ là vẻ mặt còn có chút uể oải không vui, "Sau khi anh được đưa vào phòng giải phẫu, thì em liền ngất đi."
"Ngất ở trong nhà vệ sinh, tầm nửa giờ." Đồng Linh lạnh lùng mà liếc Diệp Hoán, "Chờ đến khi em tỉnh lại, đi đến phòng giải phẫu, Diệp Húc nhìn thấy em, anh ta nói 'nếu em không chăm sóc tốt bản thân mình thì Diệp Hoán cũng sẽ lo lắng', tiếp đó mang người đang sốt cao là em tới phòng bệnh nghỉ ngơi."
"Anh ta nói chỉ cần anh tỉnh sẽ thông báo cho em, vì không muốn anh lo lắng nên em vừa từ giường xuống, thay quần áo, sửa soạn cho bản thân. Ai biết được anh vốn không thèm để ý đến em, anh chỉ để ý có mình anh"
Đồng Linh mặt mày ủ rũ, "Thôi, em nói mấy lời này có ích lợi gì, người đã không tin vì vĩnh viễn cũng sẽ không tin."rách.
Diệp Hoán chấn động, anh cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách.
Anh không biết nguyên nhân lại là như vậy! Ngẫm lại, vệt đỏ ửng không bình thường trên người cô không phải là do sốt cao dẫn tới hay sao? Tiếng nói của cô mang theo giọng mũi cùng một chút khàn khàn, và đôi mắt bao phủ hơi nước... Đây đều là do cô bị bệnh! Tại sao anh lại liên tưởng đến việc bất kham đáng xấu hổ như vậy đối với người con gái hết mực thương yêu mình?
Tất cả chỉ là nghi người trộm rìu. Anh thật ngu xuẩn!
Diệp Hoán ngượng ngùng mà mở miệng, "Là do anh đầu óc xấu xa, về sau anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa, vậy nên tha lỗi lần này cho anh, được không?"
Đại thiếu gia Diệp Gia lần đầu tiên cúi đầu trước mặt phụ nữ, mục đích chẳng qua là vì cầu xin sự tha thứ.
Đồng Linh tránh thoát khỏi tay Diệp Hoán, lãnh đạm nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, em về đây."
Diệp Hoán sợ Đồng Linh lần này đi sẽ không bao giờ tới nữa, vì thế lại ăn nói khép nép, vắt óc tìm cách xin lỗi.
Cho đến khi Đồng Linh để tay lên đầu anh, nhẹ nhàng mà xoa nhẹ hai cái.
Khoảnh khắc ấy, thậm chí Diệp Hoán còn có chút thụ sủng nhược kinh*.
Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Người con gái trước mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười mềm mại, ngọt ngào với hắn.
"Anh biết chắc là em sẽ không tức giận với anh nên mới làm như vậy, có phải không?" Người phụ nữ ảo não nói, căm giận mà trừng mắt nhìn anh.
Diệp Hoán không khỏi cong lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy tình yêu, "Không, anh đâu có chọc em tức giận."
m577 không nhìn tiếp được nữa, thủ đoạn mà Đồng Linh trả đũa cũng thật lô hỏa thuần thanh*!
Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 – lú huǒ chún qīng: Lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục (nguồn: hoasinh_anhca). Đam Mỹ Hài
Nam chính vừa rồi còn hùng hổ, hiện tại bị dạy bảo đến ngoan như cún con!
Nếu giờ Đồng Linh nói trực tiếp với anh ta rằng mình đang xuất quỹ, có khi nam chính còn không tin nữa là...
Cho nên, hiểu lầm một khi không giải quyết thì là thảm họa, còn đã giải quyết rồi thì mối quan hệ lại càng thêm hạnh phúc, ngọt ngào.
Diệp Hoán chưa bao giờ cảm thấy trái tim gần sát lại với Dư Ngữ Nhu như thế. Mặc dù chỉ là yên lặng ngắm nhìn cô, anh cũng không thấy nhàm chán.
Diệp Hoán không nghĩ tới, Dư Ngữ Nhu nguyện ý trả giá nhiều như vậy vì để ở bên hắn...
"Em nói cái gì vậy?" Diệp Hoán không thể tin vào lỗ tai của mình, "Em nói.... Em phải làm thế thân?"
Đồng Linh lại một lần nữa mang lí do toàn năng "Em gái thay thế cô xuất ngoại" ra, phân tích cho Diệp Húc: "Hiện giờ phu nhân Thẩm cho rằng em ở nước ngoài, vậy thì ở trong ngước em không thể là 'em', nếu không bà ấy sẽ không để em ở lại nước."
"Cho nên......" Đồng Linh dừng một chút, "Em đã tìm ra một biện pháp có thể giúp em được bên bên cạnh anh một cách hợp lí, cũng không khiến cho phu nhân Thẩm bất mãn."
Mắt Đồng Linh đong đầy tình ý, nói: "Chỉ cần em trở thành Dư Ngữ Linh là được rồi."
"Vì em thích anh cho nên sau khi biết anh nằm viện đã đến đây chăm sóc anh, mà anh lại vì thích chị của em nên xem em như thế thân. Anh bảo em bắt chước nhất cử nhất động của chị ấy, nên em mới có thể giống "Dư Ngữ Nhu" đến vậy."
"Chúng ta có thể kí một hợp đồng thế thân để cho thấy mối quan hệ này chỉ là giao dịch thuần túy. Như vậy khi phu nhân Thẩm nhìn thấy em cũng chỉ xem em như một thú vui tiêu khiển của anh."
Đồng Linh nói xong, nháy mắt với Diệp Hoán, có chút đắc ý mà nói: "Thế nào? Biện pháp này của em có phải rất hay không?"
"Nhưng như vậy không phải ủy khuất em lắm sao?" Ngay từ đầu Diệp Hoán đã cảm thấy biện pháp này rất là kỳ lạ, nhưng cẩn thận cân nhắc một chút... Biện pháp này quả thật không hề có lỗ hổng.
Chỉ cần Dư Ngữ Nhu đổi thân phận, vậy thì cô có thể ở bên hắn một cách ổn thỏa! Trong lúc ấy, anh sẽ nghĩ cách thâu góp quyền lực, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Mạn.
Chờ đến khi anh có đủ năng lực để bảo vệ Dư Ngữ Nhu thì đã có thể công khai thân phận của cô, cầu hôn cô!
Đồng Linh nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó của nam chính, gương mặt tươi cười dịu dàng nói: "Vì anh, một chút em cũng không ủy khuất."
m577 bị thao tác bất ngờ của Đồng Linh làm cho quặn thắt eo, không ngừng lẩm bẩm: 【 Được lắm, cô để tôi ở đây để xem các người chơi búp bê Nga sao! 】
Đồng Linh giả Dư Linh thật giả Dư Ngữ Nhu giả giả Dư Linh, này TM ai có thể tưởng tượng tới!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.