Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Chương 43: Anh không thể nào tìm thấy bé ngoan

Trường Dã Mạn Mạn

28/08/2023

 

Bức màn dày nặng trong phòng ngủ được kéo lên, Lâm Dục không phân biệt được sắc trời bên ngoài lúc này như thế nào, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Lồng ngực dán chặt vào sau lưng cậu nóng bỏng như thường, nhưng lại không có nhịp tim phập phồng của người bình thường, ngay cả hơi thở phả vào tai cũng lạnh thấu xương.

Cũng không biết anh là bởi vì đã bại lộ thân phận, cho nên cũng không muốn giả bộ nữa, hay là vì đã thỏa mãn chuyện tà ám nên vô tình quên mất trên người mình đang khoác một lớp da người.

Mặc dù đã kiệt sức đến cùng cực, nhưng lửa giận từ tận đáy lòng cậu không lúc nào ngừng cháy.

Tuy nhiên, cậu không thể làm gì được vì cậu biết rằng người đàn ông phía sau cũng đã thức.

Quả nhiên, trong lúc cậu vẫn còn ngây người, vành tai lại bị khoang miệng lạnh lẽo ngậm vào.

Lâm Dục rùng mình một cái, phản xạ có điều kiện cuộn tròn lại trong lồng ngực người đàn ông.

“Bảo bối, sao còn chưa ngủ?” Hạ Trầm mút vành tai non nớt của cậu, giọng nói trầm thấp cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Lâm Dục nhắm mắt lại, có ý đồ giả bộ ngủ.

Hạ Trầm khẽ cười một tiếng: “Đừng giả bộ bé ngoan, nhịp hô hấp của em không đúng.”

Lâm Dục đành phải nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi có chút mất ngủ.”

“Nếu ngủ không được, không bằng chúng ta…” Hạ Trầm khảy dây lưng áo tắm dài, độ ấm lòng bàn tay cũng theo động tác dần dần cao lên.

Trong lòng Lâm Dục nhảy dựng, vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn, ở trong lồng ngực anh xoay người, hai tay hai chân giống như bạch tuộc gắt gao quấn ở trên người anh.

Hạ Trầm thấp giọng hỏi: “Không muốn?”

“Không…” Lâm Dục đem mặt chôn thật sâu vào cổ người đàn ông, lẩm bẩm lầm bầm trả lời: “Bây giờ tôi hơi mệt, tôi muốn ngủ…”

Hạ Trầm bật cười, cách áo tắm dài không nhẹ không nặng chụp lấy cái mông đang hếch lên của cậu: “Thật biết làm nũng mà.”

Cái mông sưng đỏ không thể nào chịu được bất kỳ sự kích thích nào nữa, Lâm Dục bị bàn tay đánh đến há hốc mồm, nhưng lại không dám tránh thoát, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn ôm lấy kẻ đầu sỏ đã gây ra tất cả.

Hạ Trầm giống như rất vừa lòng, cuối cùng cũng buông tha cho cậu, một tay ôm eo cậu dỗ dành: “Được rồi, ta không dây dưa với em nữa, ngủ đi.”

*

Ngày hôm sau, khi Lâm Dục tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, mũi như có lửa đốt, cổ họng khô rát, cơ bắp toàn thân đau nhức không thể tả.

Đây là triệu chứng cảm lạnh mà cậu ghét nhất, nhưng hôm nay trong lòng cậu lại thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cậu biết mình đã đạt được bước đầu tiên.

“Chào buổi sáng, bảo bối.” Hạ Trầm chú ý tới động tác của cậu, vui vẻ hôn lên đỉnh đầu cậu.

“Khụ khụ khụ…” Lâm Dục ghé vào trước ngực anh, kịch liệt ho khan lên.

“Làm sao vậy?” Hạ Trầm dùng môi dán lên cái trán trần trụi của cậu, lập tức nhíu mày: “Lại bị cảm à?”

Lâm Dục che lại miệng mũi của mình: “Có lẽ là khụ khụ khụ…”

Cậu ho đến tê tâm liệt phế, thậm chí cả cổ của cậu đều đã đỏ ửng, trông đặc biệt đáng thương.

Hạ Trầm nâng bàn tay to lên vỗ dọc theo sống lưng gầy gò: “Thật xin lỗi bảo bối, trách ta nhất thời kích động.”

“Không có việc gì, không trách cậu khụ khụ…” Lâm Dục không muốn nghe người đàn ông nhắc lại chuyện tối qua nên đã ngắt lời anh: “Tìm thuốc cho tôi uống là được rồi.”

“Em không thể để bụng rỗng uống thuốc được.” Hạ Trầm buông tay đứng dậy: “Em ngủ thêm một lát đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng trước.”

Lâm Dục ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ thiếp đi, rõ ràng là cậu đau đầu kinh khủng, nhưng suy nghĩ trong đầu lại cực kỳ rõ ràng.

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Trầm bưng một mâm đồ ăn trở lại mép giường.

Cháo bí đỏ gạo kê được nấu đến thơm ngọt mềm mịn, ăn kèm với dưa chuột ngọt thanh ngon miệng, lẽ ra phải dơ ngón trỏ mới đúng, nhưng Lâm Dục chỉ vừa mới ăn vài miếng đã nhổ ra.

Hạ Trầm rút khăn giấy ra lau bên môi cậu, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, ta đi lấy bát khác, chúng ta ăn chậm một chút.”

Cuối cùng cũng đút được nửa bát cháo, Lâm Dục uống thuốc với nước ấm, rồi nằm xuống giường.

Hạ Trầm ngồi dựa ở bên cạnh cậu, một tấc cũng không rời chăm sóc cậu.

Nhưng lần này triệu chứng cảm lạnh kéo đến dữ dội, Lâm Dục lại phát sốt vào ban đêm.

Hạ Trầm đang định xuống giường đi tìm miếng dán hạ sốt, nhưng tay trái của anh đã bị nắm lấy.

Một giọng nói khàn khàn lập tức vang lên sau lưng: “Đừng đi…”



Anh hoảng hốt quay đầu lại, người nằm trên giường hai gò má đỏ bừng, lông mi như chổi nhỏ khẽ run, hốc mắt ướt át nửa mở nửa đóng, lòng bàn tay nắm lấy tay anh cũng nóng đến lợi hại.

“Ta không đi.” Hạ Trầm trở tay nắm lấy bàn tay của cậu, dò hỏi: “Bảo bối, em biết ta là ai chứ?”

Ý thức của Lâm Dục cũng không giống như thanh tỉnh: “Cậu chính là cậu…”

Hạ Trầm quỳ một gối ở mép giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia: “Ta là ai?”

“Cậu là…” Giữa mày Lâm Dục nhăn lại: “Hạ Trầm, đừng đi…”

Hầu kết của anh nhanh chóng lên xuống vài cái, giống như là đang rung động.

Thật lâu sau, Hạ Trầm đặt một nụ hôn lên đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, khàn giọng trịnh trọng đáp: “Bảo bối, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa em.”

Bóng dáng cao lớn rời khỏi phòng ngủ, Lâm Dục mở đôi mắt ngấn nước, vẻ lưu luyến trong đáy mắt cũng nhạt đi.

Tất cả mọi người đều tin rằng những người bị bệnh sẽ trở nên dễ bị tổn thương hơn, và những lời được nói ra khi ý thức của họ không được rõ ràng chính là dựa vào bản năng, và các linh hồn xấu xa cũng không ngoại lệ.

Lần này Hạ Trầm trở lại rất nhanh, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng: “Ta ra ngoài mua miếng dán hạ sốt, thuận tiện sẽ mua thêm vài thứ khác.”

Lâm Dục lại nhăn mày: “Không đi…”

“Ta sẽ rất nhanh trở về, em ngoan một chút.” Hạ Trầm thấp giọng trấn an cậu: “Ta kêu nó ra chăm sóc em được không?”

Lâm Dục cố sức lý giải ý tứ trong lời nói của anh, biểu tình trên mặt bỗng nhiên biến đổi: “Không cần!”

“Bảo bối không phải nói muốn chậm rãi tiếp thu toàn bộ của ta sao?” Giọng điệu Hạ Trầm dịu dàng nhưng lại không cho người cự tuyệt: “Lúc ta không ở đây, để cho nó chăm sóc em thật tốt được không?”

Trong lòng Lâm Dục biết ngoài miệng người đàn ông này nói rất dễ nghe, nhưng thực tế là anh muốn để nó giám sát cậu và ngăn cản tất cả cơ hội trốn thoát của cậu.

Vì thế cậu không hề nhiều lời, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Vậy cậu khụ khụ… Cậu hãy nhanh trở về…”

Hạ Trầm thân mật gãi gãi chóp mũi cậu: “Được.”

Động tác quen thuộc này khiến tim Lâm Dục run lên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Tôi chờ cậu…”

Hạ Trầm rời đi, một bóng đen hình người không một tiếng động xuất hiện trong phòng ngủ.

Ánh mắt lạnh lùng cố chấp kia tồn tại quá mạnh, Lâm Dục mở mắt nhìn sang.

Không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không, gần đây bóng đen càng ngày càng giống hình người.

Dưới cái nhìn của cậu, sương đen xung quanh cái bóng vặn vẹo một cách khó chịu.

Lâm Dục cố gắng chống đỡ phần thân trên của mình nhẹ nhàng hỏi: “Mi cùng cậu ấy, đến tột cùng là có quan hệ gì?”

Sau khi im lặng một lúc, bóng đen mở miệng trả lời: “Ta là một bộ phận của cậu ta.”

“Vậy…” Lâm Dục giả vờ tò mò: “Cảm giác của hai người cũng là chung sao?”

Bóng đen thoáng hiện đến trước mặt cậu: “Bé ngoan hỏi cái này làm cái gì?”

“Bởi vì tò mò.” Lâm Dục cong cong môi khó có thể phát hiện: “Nói đến thật buồn cười, cho đến hôm nay, ta vẫn không thể coi hai người là một.”

Bóng đen nâng lên bàn tay to, vuốt ve gương mặt bảo bối: “Chỉ có lúc cậu ta thu hồi ta vào trong cơ thể, thì chúng ta mới có thể có chung cảm giác.”

Lâm Dục nâng cằm lên: “Cho nên ý của mi là, mặc kệ mi làm cái gì với ta, cậu ấy đều sẽ biết?”

Bóng đen trả lời: “Đúng vậy.”

Lâm Dục tiếp tục hỏi: “Nhưng trái lại, cậu ấy đơn đọc làm những chuyện đó với ta, mi lại không có cách nào chia sẻ với cậu ấy?”

Bóng đen dừng một chút, bóp chặt cằm cậu: “Bé ngoan, em muốn nói cái gì?”

“Không có gì.” Lâm Dục rũ hàng mi dài xuống: “Cậu ấy để cho mi nhìn ta, không có cho mi chạm vào ta.”

Những lời này hiển nhiên đã chọc giận bóng đen, nhiệt độ trong phòng ngủ đột ngột giảm xuống.

Lâm Dục co rúm lại một chút: “Lạnh…”

Làn sương đen dày đặc và lạnh lẽo khéo léo chui vào kẽ răng, bịt chặt miệng cậu lại.

“Bé ngoan, em vẫn là chưa rõ ràng tình huống, ta chính là cậu ta, cậu ta chính là ta.” Bóng đen thô bạo đem cậu ấn ngã vào trên giường, khàn giọng nói: “Ta có thể đối với em muốn làm bất cứ chuyện gì cũng đều được.”

Những xúc tua đen rút ra khỏi khoang miệng cậu, ngược lại nóng nảy xé rách áo tắm dài màu trắng.

Lâm Dục hơi hơi mỉm cười: “Phải không?”



Giây tiếp theo, cậu cắn vào đầu lưỡi, từ đầu lưỡi phun ra máu tươi.

Bóng đen kêu lên một tiếng, những xúc tu đang trói buộc cậu cũng ré lên rút trở về.

Lâm Dục tay mắt lanh lẹ chộp lấy cốc nước trên bàn cạnh giường, đập vỡ nó, đồng thời dùng mảnh kính vỡ cứa vào cánh tay của mình.

Máu tươi nháy mắt chảy ra, đầu óc hỗn độn cũng càng trở nên thanh tỉnh, cậu nhanh chóng ném cái ly, bôi vết máu lên tay, đứng dậy lao về phía bóng đen.

Bóng đen theo bản năng né tránh, nhưng khi thấy cậu sắp từ trên giường ngã xuống, lập tức theo bản năng đỡ lấy cậu.

Cậu đè bàn tay nhuốm đầy máu vào sau lưng bóng đen, bóng đen đau đớn hét lên một tiếng, nhưng nó vẫn vẫn luyến tiếc đẩy người mình đang ôm ra.

Đây là lần đầu tiên bé ngoan chủ động ôm nó, không phải ôm tấm da ngoài của nó, mà là ôm nó ở hình dạng này…

“Mi biết không, ta vốn là muốn cùng mi chết, nhưng hiện tại ta đã đổi ý.” Lâm Dục nhẹ giọng nói ở bên tai nó: “Ta có chết cũng sẽ chết thật xa, để mi vĩnh viễn không tìm được ta.”

“Không” Bóng đen nâng lên bàn tay to vặn vẹo muốn ôm lấy cậu:  “Em là của ta, là của ta…Em là của ta!”

Nó còn chưa nói xong, bóng đen đã không còn duy trì được hình người, tiêu tán thành một làn sương đen.

Lâm Dục không có thời gian để mặc quần áo, vì vậy cậu vội vàng lấy chiếc áo khoác lông vũ treo trên giá xuống, mặc vào rồi loạng choạng chạy về phía cửa.

Đây là cơ hội duy nhất của cậu, cũng là cơ hội cuối cùng.

Làn sương đen liên tục quấn lấy cậu, bị máu của cậu buộc phải rút lui, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng cậu cũng thuận lợi chạy tới cửa.

Cửa lớn biệt thự ầm ầm mở ra, không khí trong lành ập vào trước mặt, Lâm Dục một tay nắm cánh tay chảy máu của mình, bước chân khập khiễng đi về phía một con đường khác.

Đầu cậu như bị búa đập mạnh, từng đợt trước mắt biến thành màu đen, nhưng mãi đến khi gặp một chiếc taxi, cậu mới dám dừng lại.

“Đi… Đi Lâm gia…” Lâm Dục ngồi vào trong xe, cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng để nói ra nơi muốn đến, sau đó dùng lòng bàn tay đẫm máu ôm Linh Khí vào ngực.

Linh Khí phát ra ánh sáng quỷ dị, cùng lúc đó, cha Lâm ở Lâm gia cuối cùng cũng định vị được vị trí của con trai.

“Tìm được rồi.” Lâm Chính Dương thoáng giãn mày nhăn thành chữ xuyên ra, nhưng sắc mặt vẫn ngưng trọng như cũ.

“Ở đâu vậy ạ?” Lâm Hựu Khiêm vội vàng tiến lên một bước: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Lâm Chính Dương không có trả lời câu hỏi của cậu ta, mà là trầm giọng nói: “Lui lại.”

Khi giọng nói phát ra, ông quỳ một gối xuống đất vẽ ra một cái pháp trận trước chân dung của tổ tiên, ngay sau đó dùng một tay đưa về phía trung tâm của pháp trận để rót vào linh lực.

Rất nhanh, ở trung tâm trận xuất hiện một đạo phiếm quang hư môn.

Lâm Chính Dương phân phó: “Cháu ở chỗ này canh chừng, chú sẽ mang A Dục trở về.”

Lâm Hựu Khiêm nhìn hư môn có thể kết nối các không gian khác nhau, gật đầu đáp lại: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt cánh cửa này.”

Lâm Chính Dương bước vào hư môn, người tài xế taxi đang cân nhắc có nên lái xe đến bệnh viện hay không gấp gáp đạp phanh, hai mắt mở to không thể tin được.

Trước đèn xe trống rỗng bỗng không biết từ đâu xuất hiện một người đang bước nhanh tới, vội vàng mở cửa xe ra: “A Dục!”

“Cha…” Lâm Dục yếu ớt kêu lên một tiếng, rồi hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Lâm Chính Dương xanh mét, vẽ pháp trận ngay tại chỗ, trong ánh mắt sợ hãi của người tài xế bế con trai lên, một lần nữa bước vào hư môn.

*

Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Hạ Trầm xách theo một túi lớn đầy đồ quay trở lại biệt thự.

Anh vừa đến gần đã lập tức phát hiện của lớn biệt thự bị mở ra, vừa vào cửa, một mùi máu tươi quen thuộc xông vào mũi.

Anh nhíu mi lại, phất tay một cái, đem làn sương đen tản ra trong biệt thự hấp thu vào trong cơ thể.

Trong nháy mắt tiếp theo, chiếc túi chứa đầy trái cây và thuốc “bụp” một tiếng rơi xuống, những quả cam căng tròn mập mạp lăn đầy đất.

“A…” Hạ Trầm đứng tại chỗ, cười khẽ một tiếng khiến Lệ Quỷ nghe xong đều phải sởn tóc gáy: “Bảo bối, không phải ta đã nói với em đừng chạy rồi sao?”

Đôi mắt đen không thấy đáy lập tức bị bao phủ hoàn toàn bởi một màu đỏ tươi đáng sợ.

Nhưng mà vài giây sau, khuôn mặt điển trai trở nên vô cùng u ám.

Toàn bộ biệt thự biến thành một hầm băng, từng luồng sương đen từ trong cơ thể anh thoát ra, điên cuồng phá hư mọi thứ xung quanh.

Anh thế nhưng, không thể nào tìm thấy bất cứ dấu vết nào của bé ngoan?

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook