Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy
Chương 19: Chúng ta cùng nhau đi chơi
Trường Dã Mạn Mạn
28/08/2023
Sáng sớm hôm sau, khoảnh khắc mở mắt, Lâm Dục nhận ra rằng dường như tối qua mình lại vượt quá giới hạn.
Hai má của cậu dán sát vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc, tứ chi như dây leo cuốn lấy cơ thể thon dài hữu lực dưới thân, cả người trong tư thế thân mật khăng khít ghé sát vào trên người Hạ Trầm.
Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, sợ động tác quá lớn đánh thức đối phương, từ từ ngẩng đầu.
Ánh mắt theo hầu kết nhô lên hướng lên trên, chạm đến chiếc cằm góc cạnh, lại hướng lên trên, đột nhiên đâm sầm vào một đôi mắt lười biếng khép hờ.
Đáy mắt tối đen như mực toát ra ý cười: “Nhìn cái gì?”
Lâm Dục chớp chớp hàng mi dài, lập tức xoay người lăn sang hướng bên cạnh, kết quả bởi vì tính toán sai kích thước cái giường, lập tức hướng mặt đất lăn xuống.
“Cẩn thận!” Hạ Trầm nhanh tay lẹ mắt mà kéo cậu lại.
“A…” Lâm Dục hô nhỏ một tiếng, lần thứ hai đâm vào lồng ngực quen thuộc.
Hạ Trầm cúi đầu mỉm cười: “Tối hôm qua ôm ngủ cả đêm, lúc này lại trốn cái gì?”
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp từ tính, lúc nói chuyện lồng ngực phát ra dao động, cách một tầng áo ngủ truyền đến lỗ tai Lâm Dục hơi hơi tê dại.
Tim đập nhanh, cậu có ý đồ trốn tránh trách nhiệm: “Tôi không phải đã nói cậu hãy đánh thức tôi sao?”
“Tôi không phải cũng nói…” Hạ Trầm xoa xoa tóc đen mềm mại: “Tôi không nỡ sao?”
Lâm Dục cố gắng chống hai tay quỳ ngồi thẳng lên, lông mi dài rũ xuống, tránh né ánh mắt dịu dàng kia: “Chúng, chúng ta nên trở về trường.”
Dứt lời, cậu cẩn thận vòng qua cặp chân dài kia bước xuống giường, không quay đầu lại mà hướng phòng vệ sinh cất bước.
Một phút sau, cậu không thể không trở lại phòng ngủ: “Có bàn chải đánh răng mới không?”
“Có.” Hạ Trầm nhanh nhẹn đứng dậy: “Tôi tìm cho cậu.”
Đi vào phòng vệ sinh, anh mở ra ngăn tủ trên tường, từ bên trong lấy ra bàn chải đánh răng mới, cẩn thận mà dùng nước ấm tráng qua, đem kem đánh răng bôi lên trên, xong xuôi mới đưa cho người bên cạnh.
Lâm Dục cầm lấy bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, bắt đầu đánh răng.
Hạ Trầm cũng tiện thể cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, cùng cậu đánh răng.
Hai người cùng mặc áo ngủ màu đen song song đứng ở trước gương, Lâm Dục lúc này mới phát hiện, đối phương so với mình cao hơn phân nửa cái đầu, bả vai cũng rộng hơn rất nhiều.
Chính mình ở trước mặt anh có vẻ yếu đuối mong manh, càng miễn bàn là phía dưới lớp áo ngủ của Hạ Trầm còn cất giấu cơ bắp mà cậu cực kỳ hâm mộ.
Cậu không khỏi có chút buồn bực, tay đánh răng vô ý thức càng dùng sức.
Hạ Trầm phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, ôn hòa nhắc nhở: “Nhẹ chút, đừng để lợi bị đánh chảy máu.”
“Chỗ nào có yếu ớt như vậy…” Lâm Dục lẩm bẩm lầm bầm đáp lại, nhưng vẫn là thả nhẹ động tác.
Hạ Trầm cười cười: “Thật ngoan.”
Ch: “Ngoan” vừa thốt ra, thân thể Lâm Dục thoáng chút cứng ngắt.
Bởi vì thứ kia trong mộng, cậu hiện tại không muốn nghe chữ này.
Cậu có chút hoảng hốt mà nhướng mi, trong gương một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khóe mắt đuôi lông mày toàn bộ nhuộm ý cười dịu dàng, dịu dàng.
Cùng với khối đen tà ma âm lãnh kia hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, căn bản không có khả năng nhập làm một mà nói.
“Làm sao vậy?” Hạ Trầm nhẹ giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Lâm Dục yên lòng, tiếp tục đánh răng.
Có lẽ đối phương có năng lực trị khỏi chứng PTSD đối với ch: “ngoan” của cậu, dù sao bản thân chữ Hán cũng là vô tội.
Rửa mặt xong, cậu đổi quần áo mới rồi đi vào phòng khách, phát hiện trong phòng bếp truyền đến hương thơm đồ ăn.
“Tôi làm một ít điểm tâm đơn giản.” Hạ Trầm bưng mâm đồ ăn đi ra: “Ăn sáng trước đi, để bụng rỗng ngồi xe sẽ khó chịu.”
Lâm Dục kéo ra ghế dựa, ngồi vào bàn ăn trước: “Cảm ơn.”
Bánh mì sandwich nướng với nhân trứng chiên, giăm bông và rau dưa, cắn một miếng ngập răng, hương thơm lưu giữ trong miệng.
“Còn có sữa bò.” Hạ Trầm đem cái ly đẩy đến trước mặt cậu: “Cậu ở nhà có phải thường xuyên uống sữa không?”
Lâm Dục hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại biết?”
Giọng điệu Hạ Trầm mang theo ý cười: “Bởi vì nhìn da cậu thực sự rất đẹp.”
“Phải không?” Lâm Dục giơ tay sờ sờ hai má: “Da đẹp lại không dùng cái gì.”
Tuy nói như thế, cậu vẫn cầm ly sữa bò đưa lên miệng nhỏ uống.
Xung quanh môi đọng lại vết sữa trắng, đầu lưỡi đỏ tươi len lén liếm liếm môi trong vô thức.
Cánh môi đỏ tươi căng mọng, thích hợp bị dày vò, thích hợp bị làm dơ, thích hợp bị thứ gì đó vấy bẩn,…
Thần sắc bên trong đôi mắt đen thẳm càng thêm u ám, Hạ Trầm cúi người đi qua, bàn tay to nâng lên cằm nhọn, mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng cọ sát hai bên môi.
Lâm Dục nhất thời không kịp phản ứng, ngửa mặt ngơ ngác tùy ý anh lau môi.
Mãi đến khi trên môi truyền đến cảm xúc có hơi thô ráp, cậu mới giật mình hoàn hồn.
Đang muốn tránh thoát, đối phương đã buông tay, thẳng lưng duỗi eo, ngữ khí bình thản giải thích: “Bên mép cậu dính sữa bò.”
Phảng phất vừa rồi bất quá chỉ là một hành động bình thường.
Lâm Dục sắc mặt ửng đỏ: “Cảm ơn.”
Hạ Trầm dịu dàng mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
*
Khi trở lại trường học, hai người tách ra từng người đi học.
Trong giờ giải lao Lâm Dục nằm dài trên bàn nghỉ ngơi, vai trái bỗng nhiên bị người từ phía sau vỗ một phát.
Cậu nhíu mày, quay đầu đi: “Em không phải đã nói đừng vỗ vai em sao?”
Trên người có ba đốm lửa, một đốm trên đầu, hai đốm trên vai, đây đều là nơi dương khí con người hội tụ .
Nếu vỗ vào vai một ai đó khiến họ hoảng sợ, thì rất dễ dàng dập tắt ngọn lửa trên vai.
Bản thân cậu chính là thể chất chí âm, dương khí trên người cực kỳ mỏng manh, cho nên cậu mới không giống nam tử bình thường thích kề vai sát cánh với nhau, tận lực tránh cho cùng người khác có tiếp xúc thân thể .
Về phần Hạ Trầm, hoàn toàn là một ngoại lệ.
Lý Ngạn Thần sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi tiểu Dục, anh óc heo lại quên mất!”
“Quên đi, không có việc gì.” Lâm Dục cau mày, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn: “Làm sao vậy?”
Lý Ngạn Thần lập tức quên sự việc nhỏ vừa: “Anh chỉ là muốn hỏi một chút, cậu cùng Hạ Trầm tối hôm qua ngủ ở đâu?”
Lâm Dục thuận miệng trả lời: “Ở chung cư của cậu ta.”
“Chung cư của Hạ Trầm?” Lý Ngạn Thần cả kinh: “Là phòng ở cậu ta mua sao?”
Lâm Dục lên tiếng trả lời: “Ừ.”
“Giá nhà thành phố A cũng không phải rẻ, là nhà cậu ta mua cho hả?” Lý Ngạn Thần nhịn không được truy hỏi đến cùng: “Lẽ nào cậu ta là phú nhị đại?”
“Không rõ lắm.” Lâm Dục đã sớm nắm giữ tư liệu của đối phương, nhưng cậu cũng không tính tiết lộ bất cứ tin tức gì: “Anh nếu muốn biết, có thể tự mình đi hỏi cậu ta.”
Lý Ngạn Thần nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đây sẽ không đi hỏi…”
Tuy là vị đại soái ca đến từ khoa luật này thoạt nhìn có một cảm giác thân thiện không phù hợp với vẻ ngoài của cậu ta, nhưng trên thực tế, Hạ Trầm ở bên ngoài đối với tất cả mọi người đều duy trì khoảng cách, ngoại trừ Lâm Dục.
Tính cách anh ta tùy tiện, nhưng anh ấy cũng không phải là người không có mắt nhìn người.
Lâm Dục cho rằng anh ấy nói xong rồi, đang muốn quay người đi, lại bị gọi lại.
“Tiểu Dục, này cuối tuần chính là Halloween, theo bọn anh cùng nhau tham gia hoạt động đi!” Lý Ngạn Thần vừa chuyển đề tài, ngữ khí hưng phấn hẳn lên: “Năm nay bọn họ thuê một biệt thự lớn siêu cấp sa hoa để tổ chức!”
“Không đi.” Lâm Dục không hề hứng thú.
“Đừng mà!” Lý Ngạn Thần giữ chặt cánh tay cậu, lại rất nhanh buông tay: “Năm trước cậu cũng không cùng bọn anh đi chơi, cậu không biết chơi có bao nhiêu trò vui!”
Lâm Dục không hề dao động: “Ừ, chúc các anh chơi vui vẻ.”
“Tiểu Dục, không phải là cậu sợ hãi chứ?” Lý Ngạn Thần không thuận theo, không buông tha mà khuyên cậu: “Hoạt động Halloween một chút cũng không dọa người, kỳ thật chủ yếu là vẫn là các hệ quan hệ hữu nghị, cậu không thể luôn không tham hoạt động cùng mọi người!”
Lâm Dục cười lạnh một tiếng: “Lá gan anh lớn, anh làm sao không đi tham gia hoạt động tế Trung nguyên?”
Lý Ngạn Thầ: “Hắc hắc” cười: “Đó không phải là vì trong trường không ai dám tổ chức Quỷ tiết sao?”
So với náo nhiệt của lễ hội Halloween phương Tây, tết Trung Nguyên mọi người đều sớm về nhà ai tìm mẹ người ấy, dù sao tết Trung Nguyên ban đêm hóa trang thành tân nương mặc váy cưới đỏ đi phát kẹo, ai dám nhận không?
“Dù sao thì em không đi.” Lâm Dục ngồi thẳng người: “Người quá nhiều, ồn ào lắm.”
Thời gian kế tiếp, vô luận Lý Ngạn Thần khuyên như thế nào, cậu đều coi như không nghe thấy.
Cậu không tham gia cái này hoạt động còn có một nguyên nhân, đêm trước Halloween quần ma loạn vũ, khó tránh khỏi sẽ có người vì kích thích mà tìm đường chết, mà cậu lại thật sự có thể đụng trúng quỷ.
Kết quả buổi tối sau khi trở về ký túc xá, Lý Ngạn Thần lại đem mục tiêu chuyển tới trên người bạn cùng phòng khác: “Hạ Trầm, cuối tuần cậu có tham gia hoạt động Halloween không?”
Hạ Trầm xoay mặt nhìn về phía anh ta: “Hoạt động gì?”
“Cậu cũng chưa tham gia hoạt động này?” Lý Ngạn Thần vẻ mặt kinh ngạc: “Chính là đại biệt thự đó! Có vũ hội mặt nạ, còn có biểu diễn trò chơi linh tinh, tóm lại cực kỳ náo nhiệt!”
Lâm Dục ngồi xếp bằng trên giường đọc sách, nghe vậy liếc mắt nhìn qua.
Với tính cách của Hạ Trầm, khẳng định giống cậu sẽ không thích tham gia thể loại náo nhiệt này.
“Vũ hội mặt nạ?” Giây tiếp theo, Hạ Trầm cười một tiếng: “Nghe có vẻ rất thú vị.”
Lâm Dục: “…”
“Tất nhiên rồi!” Lý Ngạn Thần thuyết phục thành công, tiếp tục hứng thú bừng bừng mà giới thiệu: “Sinh viên từ tất cả các khoa đều có thể tham gia, còn có thể gặp được rất nhiều siêu cấp mỹ nữ, nói về mỹ nữ không phải khoa luật rất nhiều sao?”
Hạ Trầm không chút để ý mà trả lời: “Rất nhiều.”
Ngón tay lật sách của Lâm Dục ngừng lại một lát, lông mày không tự giác chau lại.
“Thật tốt quá!” Lý Ngạn Thần vỗ bàn một tiếng: “Đến đi! Hoạt động Halloween tuyệt đối không thể thiếu cậu!”
“Được.” Hạ Trầm đáp lại, lại nhìn về phía giường trên: “Lâm Dục, cậu có tham gia hoạt động này không?”
“Tiểu Dục không tham gia.” Lý Ngạn Thần giọng điệu u oán: “Anh nói hết hơi, miệng lưỡi khô rát, cũng không đả động được tiểu Dục.”
Hạ Trầm tri kỷ nhắc nhở: “Chẳng qua cuối tuần này chúng tôi đều đi hết, cậu một mình ở lại ký túc xá, không có việc gì chứ?”
Lâm Dục buột miệng thốt ra: “Vậy cậu có thể không…”
Không tham gia hoạt động, ở lại với tôi?
Cậu không có đem nửa lời sau nói ra, bởi vì chính cậu cũng biết yêu cầu này có bao nhiêu không thích hợp.
Lý Ngạn Thần xen mồm vào: “Không có việc gì, Tiểu Dục có thể về nhà ở hai ngày!”
Lâm Dục trầm mặc một lát, hít một hơi thật sâu: “Tôi cùng với hai người đi.”
Lý Ngạn Thần mở to hai mắt: “Thiệt hay giả?”
Tươi cười trên mặt Hạ Trầm càng thêm dịu dàng: “Được, chúng ta cùng nhau đi chơi.”
Lâm Dục không muốn nói nữa, có chút buồn bực mà ngã đầu nằm xuống.
Không bao lâu, cậu cảm thấy có một người đứng bên mép giường, theo sau vang lên một âm thanh trầm thấp: “Lâm Dục, ngủ rồi sao?”
“Không…” Cậu kéo chăn xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
“Nếu thật sự không thích, tôi cũng không đi.” Ánh mắt Hạ Trầm chuyên chú nhìn cậu: “Tôi ở ký túc xá với cậu, được không?”
Anh vừa nói như vậy, chút không vui trong đáy lòng Lâm Dục lập tức tiêu tan, thay vào đó là cảm giác ấm áp khó tả.
Cậu lắc lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Tôi không có không thích, cùng đi đi.”
Hạ Trầm câu lên khóe môi, giơ tay sờ sờ đầu cậu: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
Lâm Dục mím môi, không có mở miệng phản bác.
Trên thực tế, hiện tại cậu hoàn toàn không có biện pháp rời xa Hạ Trầm, từ mức độ nào đó mà nói, đối phương quả thật là đang bảo vệ cậu.
Miên man suy nghĩ, hơi lạnh từ đầu ngón tay lơ đãng cọ qua vành tai trái, cậu mẫn cảm run rẩy.
“Ngủ đi, ngủ ngon.” Hạ Trầm cúi đầu cười nói: “Halloween năm nay nhất định sẽ rất thú vị.”
------oOo------
Hai má của cậu dán sát vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc, tứ chi như dây leo cuốn lấy cơ thể thon dài hữu lực dưới thân, cả người trong tư thế thân mật khăng khít ghé sát vào trên người Hạ Trầm.
Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, sợ động tác quá lớn đánh thức đối phương, từ từ ngẩng đầu.
Ánh mắt theo hầu kết nhô lên hướng lên trên, chạm đến chiếc cằm góc cạnh, lại hướng lên trên, đột nhiên đâm sầm vào một đôi mắt lười biếng khép hờ.
Đáy mắt tối đen như mực toát ra ý cười: “Nhìn cái gì?”
Lâm Dục chớp chớp hàng mi dài, lập tức xoay người lăn sang hướng bên cạnh, kết quả bởi vì tính toán sai kích thước cái giường, lập tức hướng mặt đất lăn xuống.
“Cẩn thận!” Hạ Trầm nhanh tay lẹ mắt mà kéo cậu lại.
“A…” Lâm Dục hô nhỏ một tiếng, lần thứ hai đâm vào lồng ngực quen thuộc.
Hạ Trầm cúi đầu mỉm cười: “Tối hôm qua ôm ngủ cả đêm, lúc này lại trốn cái gì?”
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp từ tính, lúc nói chuyện lồng ngực phát ra dao động, cách một tầng áo ngủ truyền đến lỗ tai Lâm Dục hơi hơi tê dại.
Tim đập nhanh, cậu có ý đồ trốn tránh trách nhiệm: “Tôi không phải đã nói cậu hãy đánh thức tôi sao?”
“Tôi không phải cũng nói…” Hạ Trầm xoa xoa tóc đen mềm mại: “Tôi không nỡ sao?”
Lâm Dục cố gắng chống hai tay quỳ ngồi thẳng lên, lông mi dài rũ xuống, tránh né ánh mắt dịu dàng kia: “Chúng, chúng ta nên trở về trường.”
Dứt lời, cậu cẩn thận vòng qua cặp chân dài kia bước xuống giường, không quay đầu lại mà hướng phòng vệ sinh cất bước.
Một phút sau, cậu không thể không trở lại phòng ngủ: “Có bàn chải đánh răng mới không?”
“Có.” Hạ Trầm nhanh nhẹn đứng dậy: “Tôi tìm cho cậu.”
Đi vào phòng vệ sinh, anh mở ra ngăn tủ trên tường, từ bên trong lấy ra bàn chải đánh răng mới, cẩn thận mà dùng nước ấm tráng qua, đem kem đánh răng bôi lên trên, xong xuôi mới đưa cho người bên cạnh.
Lâm Dục cầm lấy bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, bắt đầu đánh răng.
Hạ Trầm cũng tiện thể cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, cùng cậu đánh răng.
Hai người cùng mặc áo ngủ màu đen song song đứng ở trước gương, Lâm Dục lúc này mới phát hiện, đối phương so với mình cao hơn phân nửa cái đầu, bả vai cũng rộng hơn rất nhiều.
Chính mình ở trước mặt anh có vẻ yếu đuối mong manh, càng miễn bàn là phía dưới lớp áo ngủ của Hạ Trầm còn cất giấu cơ bắp mà cậu cực kỳ hâm mộ.
Cậu không khỏi có chút buồn bực, tay đánh răng vô ý thức càng dùng sức.
Hạ Trầm phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, ôn hòa nhắc nhở: “Nhẹ chút, đừng để lợi bị đánh chảy máu.”
“Chỗ nào có yếu ớt như vậy…” Lâm Dục lẩm bẩm lầm bầm đáp lại, nhưng vẫn là thả nhẹ động tác.
Hạ Trầm cười cười: “Thật ngoan.”
Ch: “Ngoan” vừa thốt ra, thân thể Lâm Dục thoáng chút cứng ngắt.
Bởi vì thứ kia trong mộng, cậu hiện tại không muốn nghe chữ này.
Cậu có chút hoảng hốt mà nhướng mi, trong gương một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khóe mắt đuôi lông mày toàn bộ nhuộm ý cười dịu dàng, dịu dàng.
Cùng với khối đen tà ma âm lãnh kia hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, căn bản không có khả năng nhập làm một mà nói.
“Làm sao vậy?” Hạ Trầm nhẹ giọng hỏi.
“Không có việc gì.” Lâm Dục yên lòng, tiếp tục đánh răng.
Có lẽ đối phương có năng lực trị khỏi chứng PTSD đối với ch: “ngoan” của cậu, dù sao bản thân chữ Hán cũng là vô tội.
Rửa mặt xong, cậu đổi quần áo mới rồi đi vào phòng khách, phát hiện trong phòng bếp truyền đến hương thơm đồ ăn.
“Tôi làm một ít điểm tâm đơn giản.” Hạ Trầm bưng mâm đồ ăn đi ra: “Ăn sáng trước đi, để bụng rỗng ngồi xe sẽ khó chịu.”
Lâm Dục kéo ra ghế dựa, ngồi vào bàn ăn trước: “Cảm ơn.”
Bánh mì sandwich nướng với nhân trứng chiên, giăm bông và rau dưa, cắn một miếng ngập răng, hương thơm lưu giữ trong miệng.
“Còn có sữa bò.” Hạ Trầm đem cái ly đẩy đến trước mặt cậu: “Cậu ở nhà có phải thường xuyên uống sữa không?”
Lâm Dục hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại biết?”
Giọng điệu Hạ Trầm mang theo ý cười: “Bởi vì nhìn da cậu thực sự rất đẹp.”
“Phải không?” Lâm Dục giơ tay sờ sờ hai má: “Da đẹp lại không dùng cái gì.”
Tuy nói như thế, cậu vẫn cầm ly sữa bò đưa lên miệng nhỏ uống.
Xung quanh môi đọng lại vết sữa trắng, đầu lưỡi đỏ tươi len lén liếm liếm môi trong vô thức.
Cánh môi đỏ tươi căng mọng, thích hợp bị dày vò, thích hợp bị làm dơ, thích hợp bị thứ gì đó vấy bẩn,…
Thần sắc bên trong đôi mắt đen thẳm càng thêm u ám, Hạ Trầm cúi người đi qua, bàn tay to nâng lên cằm nhọn, mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng cọ sát hai bên môi.
Lâm Dục nhất thời không kịp phản ứng, ngửa mặt ngơ ngác tùy ý anh lau môi.
Mãi đến khi trên môi truyền đến cảm xúc có hơi thô ráp, cậu mới giật mình hoàn hồn.
Đang muốn tránh thoát, đối phương đã buông tay, thẳng lưng duỗi eo, ngữ khí bình thản giải thích: “Bên mép cậu dính sữa bò.”
Phảng phất vừa rồi bất quá chỉ là một hành động bình thường.
Lâm Dục sắc mặt ửng đỏ: “Cảm ơn.”
Hạ Trầm dịu dàng mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
*
Khi trở lại trường học, hai người tách ra từng người đi học.
Trong giờ giải lao Lâm Dục nằm dài trên bàn nghỉ ngơi, vai trái bỗng nhiên bị người từ phía sau vỗ một phát.
Cậu nhíu mày, quay đầu đi: “Em không phải đã nói đừng vỗ vai em sao?”
Trên người có ba đốm lửa, một đốm trên đầu, hai đốm trên vai, đây đều là nơi dương khí con người hội tụ .
Nếu vỗ vào vai một ai đó khiến họ hoảng sợ, thì rất dễ dàng dập tắt ngọn lửa trên vai.
Bản thân cậu chính là thể chất chí âm, dương khí trên người cực kỳ mỏng manh, cho nên cậu mới không giống nam tử bình thường thích kề vai sát cánh với nhau, tận lực tránh cho cùng người khác có tiếp xúc thân thể .
Về phần Hạ Trầm, hoàn toàn là một ngoại lệ.
Lý Ngạn Thần sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi tiểu Dục, anh óc heo lại quên mất!”
“Quên đi, không có việc gì.” Lâm Dục cau mày, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn: “Làm sao vậy?”
Lý Ngạn Thần lập tức quên sự việc nhỏ vừa: “Anh chỉ là muốn hỏi một chút, cậu cùng Hạ Trầm tối hôm qua ngủ ở đâu?”
Lâm Dục thuận miệng trả lời: “Ở chung cư của cậu ta.”
“Chung cư của Hạ Trầm?” Lý Ngạn Thần cả kinh: “Là phòng ở cậu ta mua sao?”
Lâm Dục lên tiếng trả lời: “Ừ.”
“Giá nhà thành phố A cũng không phải rẻ, là nhà cậu ta mua cho hả?” Lý Ngạn Thần nhịn không được truy hỏi đến cùng: “Lẽ nào cậu ta là phú nhị đại?”
“Không rõ lắm.” Lâm Dục đã sớm nắm giữ tư liệu của đối phương, nhưng cậu cũng không tính tiết lộ bất cứ tin tức gì: “Anh nếu muốn biết, có thể tự mình đi hỏi cậu ta.”
Lý Ngạn Thần nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đây sẽ không đi hỏi…”
Tuy là vị đại soái ca đến từ khoa luật này thoạt nhìn có một cảm giác thân thiện không phù hợp với vẻ ngoài của cậu ta, nhưng trên thực tế, Hạ Trầm ở bên ngoài đối với tất cả mọi người đều duy trì khoảng cách, ngoại trừ Lâm Dục.
Tính cách anh ta tùy tiện, nhưng anh ấy cũng không phải là người không có mắt nhìn người.
Lâm Dục cho rằng anh ấy nói xong rồi, đang muốn quay người đi, lại bị gọi lại.
“Tiểu Dục, này cuối tuần chính là Halloween, theo bọn anh cùng nhau tham gia hoạt động đi!” Lý Ngạn Thần vừa chuyển đề tài, ngữ khí hưng phấn hẳn lên: “Năm nay bọn họ thuê một biệt thự lớn siêu cấp sa hoa để tổ chức!”
“Không đi.” Lâm Dục không hề hứng thú.
“Đừng mà!” Lý Ngạn Thần giữ chặt cánh tay cậu, lại rất nhanh buông tay: “Năm trước cậu cũng không cùng bọn anh đi chơi, cậu không biết chơi có bao nhiêu trò vui!”
Lâm Dục không hề dao động: “Ừ, chúc các anh chơi vui vẻ.”
“Tiểu Dục, không phải là cậu sợ hãi chứ?” Lý Ngạn Thần không thuận theo, không buông tha mà khuyên cậu: “Hoạt động Halloween một chút cũng không dọa người, kỳ thật chủ yếu là vẫn là các hệ quan hệ hữu nghị, cậu không thể luôn không tham hoạt động cùng mọi người!”
Lâm Dục cười lạnh một tiếng: “Lá gan anh lớn, anh làm sao không đi tham gia hoạt động tế Trung nguyên?”
Lý Ngạn Thầ: “Hắc hắc” cười: “Đó không phải là vì trong trường không ai dám tổ chức Quỷ tiết sao?”
So với náo nhiệt của lễ hội Halloween phương Tây, tết Trung Nguyên mọi người đều sớm về nhà ai tìm mẹ người ấy, dù sao tết Trung Nguyên ban đêm hóa trang thành tân nương mặc váy cưới đỏ đi phát kẹo, ai dám nhận không?
“Dù sao thì em không đi.” Lâm Dục ngồi thẳng người: “Người quá nhiều, ồn ào lắm.”
Thời gian kế tiếp, vô luận Lý Ngạn Thần khuyên như thế nào, cậu đều coi như không nghe thấy.
Cậu không tham gia cái này hoạt động còn có một nguyên nhân, đêm trước Halloween quần ma loạn vũ, khó tránh khỏi sẽ có người vì kích thích mà tìm đường chết, mà cậu lại thật sự có thể đụng trúng quỷ.
Kết quả buổi tối sau khi trở về ký túc xá, Lý Ngạn Thần lại đem mục tiêu chuyển tới trên người bạn cùng phòng khác: “Hạ Trầm, cuối tuần cậu có tham gia hoạt động Halloween không?”
Hạ Trầm xoay mặt nhìn về phía anh ta: “Hoạt động gì?”
“Cậu cũng chưa tham gia hoạt động này?” Lý Ngạn Thần vẻ mặt kinh ngạc: “Chính là đại biệt thự đó! Có vũ hội mặt nạ, còn có biểu diễn trò chơi linh tinh, tóm lại cực kỳ náo nhiệt!”
Lâm Dục ngồi xếp bằng trên giường đọc sách, nghe vậy liếc mắt nhìn qua.
Với tính cách của Hạ Trầm, khẳng định giống cậu sẽ không thích tham gia thể loại náo nhiệt này.
“Vũ hội mặt nạ?” Giây tiếp theo, Hạ Trầm cười một tiếng: “Nghe có vẻ rất thú vị.”
Lâm Dục: “…”
“Tất nhiên rồi!” Lý Ngạn Thần thuyết phục thành công, tiếp tục hứng thú bừng bừng mà giới thiệu: “Sinh viên từ tất cả các khoa đều có thể tham gia, còn có thể gặp được rất nhiều siêu cấp mỹ nữ, nói về mỹ nữ không phải khoa luật rất nhiều sao?”
Hạ Trầm không chút để ý mà trả lời: “Rất nhiều.”
Ngón tay lật sách của Lâm Dục ngừng lại một lát, lông mày không tự giác chau lại.
“Thật tốt quá!” Lý Ngạn Thần vỗ bàn một tiếng: “Đến đi! Hoạt động Halloween tuyệt đối không thể thiếu cậu!”
“Được.” Hạ Trầm đáp lại, lại nhìn về phía giường trên: “Lâm Dục, cậu có tham gia hoạt động này không?”
“Tiểu Dục không tham gia.” Lý Ngạn Thần giọng điệu u oán: “Anh nói hết hơi, miệng lưỡi khô rát, cũng không đả động được tiểu Dục.”
Hạ Trầm tri kỷ nhắc nhở: “Chẳng qua cuối tuần này chúng tôi đều đi hết, cậu một mình ở lại ký túc xá, không có việc gì chứ?”
Lâm Dục buột miệng thốt ra: “Vậy cậu có thể không…”
Không tham gia hoạt động, ở lại với tôi?
Cậu không có đem nửa lời sau nói ra, bởi vì chính cậu cũng biết yêu cầu này có bao nhiêu không thích hợp.
Lý Ngạn Thần xen mồm vào: “Không có việc gì, Tiểu Dục có thể về nhà ở hai ngày!”
Lâm Dục trầm mặc một lát, hít một hơi thật sâu: “Tôi cùng với hai người đi.”
Lý Ngạn Thần mở to hai mắt: “Thiệt hay giả?”
Tươi cười trên mặt Hạ Trầm càng thêm dịu dàng: “Được, chúng ta cùng nhau đi chơi.”
Lâm Dục không muốn nói nữa, có chút buồn bực mà ngã đầu nằm xuống.
Không bao lâu, cậu cảm thấy có một người đứng bên mép giường, theo sau vang lên một âm thanh trầm thấp: “Lâm Dục, ngủ rồi sao?”
“Không…” Cậu kéo chăn xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
“Nếu thật sự không thích, tôi cũng không đi.” Ánh mắt Hạ Trầm chuyên chú nhìn cậu: “Tôi ở ký túc xá với cậu, được không?”
Anh vừa nói như vậy, chút không vui trong đáy lòng Lâm Dục lập tức tiêu tan, thay vào đó là cảm giác ấm áp khó tả.
Cậu lắc lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Tôi không có không thích, cùng đi đi.”
Hạ Trầm câu lên khóe môi, giơ tay sờ sờ đầu cậu: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
Lâm Dục mím môi, không có mở miệng phản bác.
Trên thực tế, hiện tại cậu hoàn toàn không có biện pháp rời xa Hạ Trầm, từ mức độ nào đó mà nói, đối phương quả thật là đang bảo vệ cậu.
Miên man suy nghĩ, hơi lạnh từ đầu ngón tay lơ đãng cọ qua vành tai trái, cậu mẫn cảm run rẩy.
“Ngủ đi, ngủ ngon.” Hạ Trầm cúi đầu cười nói: “Halloween năm nay nhất định sẽ rất thú vị.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.