Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Chương 49: Nhốt cậu vào trong lồng ngực

Trường Dã Mạn Mạn

28/08/2023

Lâm Dục vốn còn hơi chột dạ, nghĩ nghĩ một lúc rồi thẳng sống lưng, hợp tình hợp lý hỏi ngược lại: “So với tôi, chẳng lẽ cậu không già sao?”

Sắc mặt Hạ Trầm hơi trầm xuống, giơ tay muốn tóm lấy cậu.

Nhưng người ngồi ở mép giường giống như một con cá nhỏ trơn trượt, eo thon vặn vẹo linh hoạt né tránh, bàn tay chỉ có thể chạm được vào góc áo.

“Chậc…” Lâm Dục khẽ nhướng mày: “Thẹn quá hóa giận rồi đúng không?”

Hạ Trầm nằm trên giường, âm thầm nghiến nghiến răng sau: “Nhóc xấu xa, em ỷ vào ta không dậy nổi đúng không? ”

“Đúng đó.” Lâm Dục thuần thục nhấc thanh kiếm chống lên bụng anh: “Bây giờ tôi là dao thớt, còn cậu là thịt cá, hiểu chưa?”

Khi cậu nói lời này, trên mặt lộ ra sự đắc ý khó tả, đuôi mắt mới nhuộm đỏ bất giác hơi cong lên, sóng mắt lưu chuyển, sáng ngời rạng rỡ, xinh đẹp đến mức người ta hoàn toàn không thể rời mắt.

Đã lâu rồi Hạ Trầm không được thấy bé ngoan tươi mới sinh động như vậy, nhất thời không khỏi si ngốc.

Lâm Dục bị anh nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, hung dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Nhìn em.” Hạ Trầm không chớp mắt, ánh mắt càng nóng bỏng.

Vành tai lặng lẽ đỏ lên, Lâm Dục dùng chuôi kiếm chuôi kiếm chĩa vào anh, muốn chuyển đề tài: “Về chuyện khi còn sống, cậu thật sự không nhớ chút nào sao?”

Hạ Trầm gật đầu: “Không nhớ được gì cả.”

“Vậy…” Lâm Dục nhíu mày: “Vậy cậu biết vì sao cậu lại sợ thanh kiếm này không?”

Nghe vậy, Hạ Trầm miễn cưỡng dời tầm mắt lên thanh kiếm: “Không biết, nhưng thanh kiếm này cho ta một cảm giác quen thuộc khó hiểu.”

“Cảm giác quen thuộc?” Lâm Dục khẽ kinh ngạc: “Cậu có biết thanh kiếm này là của ai không?”

Hạ Trầm phối hợp hỏi: “Là của ai?”

“Là một vị tổ tiên của Lâm gia chúng tôi.” Lâm Dục tập trung trả lời: “Thanh kiếm trên tay tôi nghe nói là linh kiếm người sử dụng khi còn sống.”

Hạ Trầm lần thứ hai nhìn về phía thanh kiếm, thấp giọng hỏi: “Tên người đó là gì?”

“Tôi cũng không biết.” Lâm Dục lắc đầu: “Thân phận vị tổ tiên ấy rất thần bí, thậm chí từ trước đến nay chỉ có gia chủ Lâm gia mới có tư cách thờ cúng.”

Hạ Trầm nâng bàn tay lên, ngón tay xẹt qua hoa văn cổ phức tạp trên chuôi kiếm: “Ánh sáng vàng phát ra từ Tế đường là linh lực còn sót lại của người đó à?”

“Đúng vậy.” Sắc mặt Lâm Dục trở nên phức tạp: “Chẳng lẽ cậu… Biết vị tổ tiên đó sao?”

Vị tổ tiên kia chính là sư tổ khai sơn Lâm gia, mất cách nay ước chừng tám trăm năm, nếu Hạ Trầm có quen biết với vị tổ tiên kia, vậy chứng tỏ anh ít nhất đã chết tám trăm năm.

Đúng là lão sắc quỷ gần ngàn năm…

Hạ Trầm nhíu mày: “Ta không nhớ rõ.”

Lâm Dục yên lặng thu kiếm, sắc mặt nghiêm trọng.

Thấy thế, Hạ Trầm cố ý trêu ghẹo nói: “Nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thanh kiếm tổ tiên đó để lại mới có thể đả thương ta một chút, bởi vậy có thể thấy được, con cháu Lâm gia nhà em thế hệ sau càng không bằng thế hệ trước.”

“Câm miệng.” Lâm Dục hoàn hồn, giọng điệu không khỏi trào phúng: “Một lỗ thủng lớn như vậy, cậu nói đây là chỉ một chút?”

Hạ Trầm không biết xấu hổ mỉm cười: “Có bé ngoan đau lòng vì ta, lỗ thủng lớn hơn nữa cũng chẳng là gì.”

Lâm Dục trợn trắng mắt, xoay người đi về phía cửa.

“Bé ngoan?” Hạ Trầm đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Em lại đi nữa sao?”

“Tôi đi lấy một thứ, sẽ quay lại nhanh thôi.” Lâm Dục không quay đầu lại đẩy cửa gỗ ra, suy nghĩ một chút  rồi lấy trong túi mấy tấm hoàng phù dán lên bốn mặt cửa sổ.

Hạ Trầm nhìn động tác của cậu, trong giọng có phần bất đắc dĩ: “Ta nằm trên giường cũng không nhúc nhích được, bé ngoan còn đề phòng ta như vậy làm gì?”

“Đây không phải để đề phòng cậu.” Lâm Dục không định giải thích nhiều, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chờ tôi quay lại.”

Ánh mắt u trầm xuyên qua cửa gỗ, nhìn thật sâu vào bóng lưng thanh tuấn cao ngất kia cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.



Dịu dàng trong ánh mắt lập tức biến mất, Hạ Trầm vung tay, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở rộng.

Yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối lập tức rục rịch, ngọn lửa lấp lánh đốt cháy lòng tham và nỗi sợ hãi.

Cuối cùng, lòng tham vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi, đám quỷ dày đặc xông lên.

Đám quỷ chết đói đầu tiên xông lên bị bùa chú dán trên cửa sổ đánh cho gào khóc thảm thiết, nhưng không kìm nổi do số lượng thật sự quá nhiều, dưới mấy vòng tấn công, bùa chú phát ra ánh sáng vàng càng ngày càng mờ nhạt.

Rốt cuộc, mấy con quỷ phá vỡ kết giới bùa chú, nhào tới đại quỷ đang suy yếu vô cùng trên giường.

Một giây sau, năm ngón tay đang duỗi ra chợt nắm lại, cổ chúng giống như bị thứ gì đó vô hình bóp lấy.

Mấy con quỷ kia không khỏi sợ hãi, nhưng chúng thậm chí không kịp phát ra một tiếng thét chói tai đã bị bóp thành mấy đường sương đen.

Hạ Trầm nằm trên giường khẽ mỉm cười: “Đến giờ ăn rồi.”

Sau đó, sương đen như một con rắn chui vào lỗ thủng lớn trước ngực anh, vết thương thảm không nỡ nhìn kia bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Chỉ sau một phút, anh đứng dậy và đứng giữa căn nhà gỗ.

Di chuyển cổ và tay chân cứng nhắc, Hạ Trầm sốt ruột giải phóng sương đen hắc vụ trong cơ thể.

Sương đen yên lặng đã lâu cuối cùng cũng được phát tiết, lưu loát hung tàn cắn nuốt quỷ hồn trong tầm mắt.

Tiếng kêu thê lương hết đợt này đến đợt khác của lũ quỷ thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng, nhưng cũng chỉ bị nhốt trong căn nhà gỗ nho nhỏ này.

Cho dù có người đi ngang qua đây cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng đen mơ hồ trong phòng chứ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

*

Ước chừng hai mươi phút sau, Lâm Dục đi tới trước Từ đường Lâm gia.

Cậu hít sâu một hơi, xách kiếm bước vào Từ đường, đi thẳng vào nơi muốn đến.

Không ngờ cậu vừa mới đi vào thì đụng mặt cha Lâm.

“A Dục?” Lâm Chính Dương dừng bước, giọng nói có phần nghiêm khắc: “Sao con lại xách thanh kiếm này đi khắp nơi hả?”

“Cha.” Lâm Dục kêu một tiếng, bình tĩnh trả lời: “Con tới trả kiếm.”

“Thì ra là vậy.” Gương mặt Lâm Chính Dương hòa hoãn lại: “Gần đây tốt nhất là con không nên đến Từ đường, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng.”

Lâm Dục chần chờ một chút, đưa kiếm trong tay lên: “Vậy chỉ có thể làm phiền cha giúp con trả kiếm.”

Sắc mặt Lâm Chính Dương cứng đờ, lập tức phất tay: “Cha còn chuyện quan trọng, con tự đi đi.”

“Vâng.” Lâm Dục tự nhiên đáp: “Vậy con đi trước.”

Lâm Chính Dương lo lắng dặn dò một lần nữa: “Trả kiếm xong lập tức về nhà, không nên ở Tế đường quá lâu.”

“Vâng.” Lâm Dục cất bước, cậu chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Cha, trong trường hợp nào thì quỷ hồn sẽ mất ký ức?”

Thông thường, một con quỷ sẽ không bao giờ quên chấp niệm hoặc oán hận khi còn sống, bởi vì đó là điều kiện cần thiết tất yếu cho sự hình thành của quỷ hồn.

“Quỷ hồn mất ký ức?” Lâm Chính Dương trầm ngâm vài giây: “Trường hợp này quả thật rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có tiền lệ.”

Lâm Dục tiếp tục hỏi: “Cụ thể là nguyên nhân gì ạ?”

“Trường hợp một là bởi vì con người đã chết quá lâu, năm tháng trôi qua, khó tránh khỏi việc dần dần quên đi rất nhiều chuyện.” Lâm Chính Dương kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là ở xã hội hiện đại bây giờ, loại quỷ hồn trăm năm này đã không còn tồn tại.”

“Không hẳn là vậy.” Lâm Dục buột miệng nói nhưng chợt nhận ra mình suýt nữa lỡ miệng, cậu đổi đề tài: “Trường hợp còn lại là gì ạ?”

Lâm Chính Dương xoay ngón tay bằng ngọc trên tay: “Trường hợp còn lại là… hồn thể không nguyên vẹn.”

Lâm Dục ngẩn ra, lẩm bẩm lặp lại: “Hồn thể không nguyên vẹn?”

Cậu biết có một số hồn thể cảm nhận được bởi vì đủ kiểu nguyên nhân mà phân chia thành từng phần, ví dụ như Hạ Trầm có thể khiến bóng đen phân thân ra ngoài.



Nhưng mà, điều này cũng có nghĩa là tà ma mạnh đến mức ngay cả cha và tứ đại trưởng lão hợp sức cũng không thể làm gì được thậm chí còn không phải là một thể hoàn chỉnh…

“Đúng, giả sử hồn thể không hoàn chỉnh, quỷ hồn cũng sẽ mất đi ký ức.” Lâm Chính Dương nhìn con trai: “Nhưng sao đột nhiên con lại tò mò về vấn đề này?”

“Không có gì ạ.” Lâm Dục thu lại suy nghĩ hỗn tạp, đi vào trong Từ đường: “Cha, cha bận thì đi đi.”

Một lát sau, cậu đẩy cánh cửa màu son của Tế đường ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt vẫn là tấm bài kia, lẳng lặng dựng thẳng trước bàn thờ, cũ kỹ và cổ xưa.

Lâm Dục mang theo một cái ghế, cậu giẫm lên đặt thanh kiếm trở về vị trí cũ.

Nhưng cậu không dừng lại ở đó mà là hướng về phía chân dung tổ tiên lạy ba lạy, di chuyển ghế đến trước bàn thờ rồi đứng lên.

Lần này, tầm mắt của cậu rốt cuộc đã ngang bằng với bức chân dung treo trên cao kia.

Sau khi nghiêm túc nghiên cứu một lúc lâu, cậu xác định thanh kiếm cầm trên tay trái của người trong bức tranh không khác gì thanh kiếm mình cầm.

Giống như bị ma xui quỷ khiến, cậu chậm rãi giơ một tay lên, không khống chế được vươn tới bức tranh kia.

Đầu ngón tay trắng trẻo ửng hồng chạm lên mái tóc đen của người trong tranh. Thoáng chốc, bức tranh giống như chìm trong sương mù, từng tầng ánh sáng vàng óng nở rộ quanh đầu ngón tay, người trong tranh giống như sống lại.

Lâm Dục hoảng sợ, suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Cùng lúc đó, cậu kinh ngạc phát hiện trong cơ thể lại xuất hiện luồng linh lực thần bí kia.

Cậu ổn định cơ thể mà không tốn chút sức lực, ngước mắt nhìn về phía bức tranh, phát hiện bức tranh đã khôi phục bình thường.

“Chẳng lẽ…” Lâm Dục nhìn bức tranh lẩm bẩm nói: “Đây là chút linh lực cuối cùng mà người để lại sao?”

Không cần biết tổ tiên vì lý do gì mà chọn cậu, nhưng có thể khiến cậu cảm nhận được cảm giác có linh lực là như thế nào, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu cũng cảm thấy rất cảm kích.

“Chuyện xảy ra là có lý do, xin hãy tha thứ vì con đã mạo phạm.” Lâm Dục nhẹ giọng nói, cậu lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp liên tiếp vài tấm ảnh về phía bức chân dung.

Nếu Hạ Trầm thật sự có quan hệ sâu xa với vị tổ tiên này, vậy thì khi nhìn thấy bức tranh này có lẽ sẽ nhớ ra gì đó.

Khôi phục nguyên trạng tất cả đồ đạc trong Tế đường xong, Lâm Dục đóng cửa son rồi rời khỏi Từ đường.

Bởi vì linh lực trong cơ thể, bước chân của cậu nhẹ như bay, rất nhanh đã trở lại trước nhà gỗ.

Nhưng liếc mắt một cái thấy bùa trên cửa sổ đều bị phá hủy, cậu lập tức bước nhanh đến đẩy cửa gỗ ra.

“Hạ Trầm?” Ánh mắt lạnh thấu xương hướng về phía giường, trên giường trống trơn.

Trái tim vừa nâng lên đột nhiên trầm xuống, Lâm Dục không chút nghĩ ngợi xoay người chạy ra ngoài.

Một giây sau, cánh cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt cậu.

Xúc cảm lạnh lẽo dính dớp quen thuộc từ mắt cá chân nhanh chóng trèo lên trên, vững vàng giữ chặt hai chân Lâm Dục tại chỗ.

“Bé ngoan…” Bên tai vang lên giọng nói gần như tiếng thở dài: “Ta rất nhớ em…”

Bóng dáng cao lớn lẳng lặng xuất hiện phía sau cậu, người đàn ông đưa đôi tay rắn chắc từ phía sau nhốt cậu vào trong lồng ngực kín mít không một kẽ hở.

Lâm Dục không nhúc nhích, chỉ có tần suất chấn động mí mắt tiết lộ cảm xúc lúc này.

Hạ Trầm vùi mặt vào trong chiếc cổ ấm áp thơm ngọt, hung hăng hít vài cái như con nghiện.

Thấy được nhưng không sờ được cũng không ăn được, anh thật sự chịu đựng quá đủ rồi.

Hơi thở lạnh như băng mơn theo chiếc cổ mẫn cảm lên trên, cuối cùng ngậm lấy vành tai mềm mại như ý nguyện.

“Cậu muốn…” Lâm Dục không kìm được rùng mình một cái: “Làm gì?”

Môi lưỡi quấn lấy tai mút mút phát ra tiếng nước dính nhóp nhép, Hạ Trầm chống vào người cậu cười cười mơ hồ: “Em nói xem, bé ngoan?”

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook