Chương 145
Lạc Thần Hoa
25/06/2013
Mái tóc như
ngọn lửa phập phồng, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, tròng mắt màu đỏ như ngọn lửa cháy bùng từ dưới địa ngục, câu dẫn hồn người; Tròng mắt màu
tím như sương mù giăng phủ đầy trời, mông lung không lối thoát.
Chắc chắn hắn là một người dị tộc, cũng là một kì trân dị bảo trên thế gian!
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy người có đôi mắt hai màu kia thì trong lòng không chỉ có tức giận, mà còn buồn bực. Tức giận vì, bởi do làm việc của người khác giao phó nên mới có quan hệ với người này; buồn bực vì, không biết ma quỷ gì xui khiến mà hắn lại cùng hắn ta thực hiện giao dịch … tất cả đều là do mái tóc đỏ và đôi mắt hai màu đó.
Vũ Thanh Ba cũng không phải người bình thường, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người có đôi mắt như vậy, một mắt thì đỏ như ngọn lửa, một mắt thì tím rịm mờ mịt như sương mù giăng, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khác thường – không rét mà run, da đầu cũng có chút run lên … toàn thân người này đều toát ra luồng khí như ma quỷ, tuyệt đối không phải là người tốt.
Vân Tranh đối với người này thì tràn ngập suy nghĩ xấu, chỉ khen thầm ánh mắt của hắn thôi, trong lòng nàng cũng nghĩ, người này chắc là người mà Mục Cảnh Thiên đã đem vào Hoàng cung làm lễ vật dâng cho Hoàng hậu, quả nhiên là thế gian cực phẩm!
Khó trách Kiền hoàng … đá hắn ra khỏi Hoàng cung!!!
“Ánh mắt thật đẹp!”
Ngọc Phi Yên lập tức bị hấp dẫn, mái tóc đỏ hồng kia và ánh mắt đỏ kia quyến rũ mê người, ánh mắt màu tím kia thì thần bí khó lường, nàng nhớ tới đôi mắt phượng sâu thẳm hun hút của tướng công nhà nàng, hai đôi mắt ấy, một tượng trưng cho sự đê mê, bất cần đời, một tượng trưng cho sự ưu tư, trí tuệ; Hai người này mâu thuẩn với nhau nhưng tính cách cũng tương đối giống nhau, không hề xung đột.
Không tự chủ được, nàng hướng về phía Vũ mà bước, thật sự là rất thích nha!
“Khả Nhân!”
“Phi Yên!”
Mục Cảnh Thiên và Vân Tranh nhìn thấy nàng mỗi lúc mỗi tiến đến gần Vũ thì sợ hết cả hồn, hắn vọt lên phía trước chắn nàng lại.
“Muội muốn làm gì?”
Mục Cảnh Thiên đem nàng ôm vào trong lồng ngực mình, hắn trừng mắt nhìn Vũ cảnh cáo.
Ngọc Phi Yên ở ngước mắt nhìn hắn mỉm cười.
“Muội chỉ muốn tới gần xem hắn một chút, mọi người không thấy ánh mắt hắn thật đẹp sao?”
Sao bọn họ lại khẩn trương đến thế, nàng sẽ không làm chuyện gì xấu mà.
“Ta cảm thấy ánh mắt Khả Nhân là đẹp nhất”
Mục Cảnh Thiên ôm chặt nàng, xoay khuôn mặt nàng lại ép vào ngực hắn, hắn biết, tiểu muội nhà hắn đối với những chuyện thị phi phải tìm hiểu đến tận cùng, hiện tại, nhìn thấy tên Vũ kia quá đỗi kỳ lạ, nàng không hiếu lỳ mới là chuyện lạ. Nhưng mà, tên Vũ này không phải là người nàng muốn làm thế nào thì làm thế ấy, chẳng may gây ra phiền toái thì hắn không thoát khỏi, hơn nữa, mới vừa rồi, Vũ ghé vào tai hắn nói nhỏ câu kia, khiến cho hắn kinh hãi, hắn sợ Vũ sẽ bất lợi đối với nàng.
“Tiểu Thiên, ngươi thật sự cảm thấy ánh mắt của nàng đẹp hơn so với ánh mắt của ta sao?”
Giọng nói của Vũ lạnh lẽo, mang theo sự nghi ngờ, tuy rằng ánh mắt của tiểu nữ nhân kia quả thật rất đẹp, nhưng mà hắn không hy vọng là Tiểu Thiên lại thích ánh mắt của nàng.
Mục Cảnh Thiên đang định gật đầu, Ngọc Phi Yên đã lên tiếng,
“Ánh mắt của ta cũng đẹp nhưng không có đẹp bằng ánh mắt của ngươi, ngươi gọi là “Vũ” có đúng hay không, ta có thể gọi ngươi như thế không?”
Màu của mắt hắn đẹp như vậy, thật là hiếm thấy, vô cùng quý báu trên thế gian này.
Vũ không trả lời nàng, nàng cũng không giận, cười hì hì nói “Vũ, lại đây ngồi xuống đi, đứng không mỏi chân sao, còn các người nữa”
Nói xong, nàng lền kéo Tam ca nàng, Vân Tranh và Vũ Thanh Ba cùng ngồi xuống bên cạnh mình.
Vũ thấy Mục Cảnh Thiên và Vân Tranh cố ý vô tình ngăn cản Ngọc Phi Yên, vì thế liền bước đến, ngồi ở trước mặt bọn họ, nhìn thấy tiểu nữ nhân kia đôi mắt long lanh sáng ngời như những vì tinh tú trên bầu trời, sức sống tràn ngập khắp xung quanh, hắn thấy vô cùng hấp dẫn, hiện tại, đôi mắt đẹp ấy đang nhìn hắn chăm chú, như đang chiêm ngưỡng và thầm khen hắn, nhưng cũng không giấu được tò mò, xem ra, nàng không hề sợ hắn, nhận ra được điều này, hắn trở nên thích nàng nhiều hơn.
“Vũ, ánh mắt của ngươi càng nhìn càng đẹp, ta thật muốn mỗi ngày đều nhìn thấy”
Ngọc Phi Yên càng nhìn càng thích, mọi người đều yêu thích cái đẹp, nếu mỗi ngày đều được nhìn thấy những cái đẹp thì con mắt mình sẽ được bồi dưỡng.
“Nếu ngươi là trượng phu của ta thì tốt rồi”, như thế ngày nào nàng cũng có thể ở bên cạnh hắn.
“Khụ khụ! Khả Nhân ——”
Mục Cảnh Thiên bị sặc bởi chính nước miếng của mình, tiểu muội hắn không cần lúc nào cũng nói ra những lời kinh người như thế có được không?
“Phi Yên ——”
Vân Tranh che miệng thở dài, nàng đã có chồng lẫn con, sao lại đi mơ ước một nam nhân khác, tuy rằng, nam nhân này thật sự là cực phẩm, nhưng cũng thật sự là có độc.
Vũ Thanh Ba hoàn toàn bị lời nói của nàng dọa mất hồn.
Khóe môi Vũ lộ ra ý cười, “Đáng tiếc, ta đối với nữ nhân không có hứng thú”, nếu hắn thích nữ nhân, nhất định sẽ bắt nàng làm thê tử của hắn, bởi vì, nàng rất hợp với khẩu vị của hắn.
Ngọc Phi Yên nhướng mày, “Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy hứng thú đối với nam nhân?”
Vũ dùng ngón tay thon dài của mình, xoa xoa cánh môi mình, “hư” nhẹ một tiếng, nhìn Mục Cảnh Thiên đắm đuối nói “Ta chỉ có hứng thú đối với mỗi mình Tiểu Thiên”
Ngọc Phi Yên cười khúc khích, nàng quay đầu lại nhìn sắc mặt xanh mét của Tam ca nàng, tâm tình rất vui vẻ nhưng lại cảm thấy rất quái dị.
“Vũ thật sự có hứng thú đối với Tam ca của ta sao?”
Nam nhân hứng thú đối với nam nhân? Cũng không phải là không được, chỉ cần thật tình mong muốn cùng ở bên cạnh nhau, cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà, nàng lại nhớ tới quan hệ của tướng công nhà nàng và vị Hoàng đế nghĩa huynh, không khỏi nhíu mày lại.
“Không được sao?”
Vũ nhìn nàng kiêu ngạo, hắn cũng vốn nghĩ nàng không giống như những người khác, nhưng không nghĩ tới —–
“Sao lại không, ta rất vui vì ngươi có hứng thú với Tam ca của ta”
Ngọc Phi Yên ánh mắt long lanh, cười thật vui vẻ sảng khoái, nhớ đến cảnh Tam ca nàng bị Vũ ôm trong lồng ngực, nàng không nhịn nổi mà cứ cười hoài, xem ra, lãng tử tình trường nhà nàng đã bị một người chế trụ được, thật phải ăn mừng thôi! Nàng nghĩ, nhiều năm qua Tam ca đã làm cho biết bao cô gái rơi lệ, Vũ lại có thể kiềm chế hắn … có lẽ là một lựa chọn không tồi! Nàng nhận ra, Tam ca nhà nàng đối với Vũ cũng có cảm giác, tuy rằng, hai người đều là nam tử, nhưng đâu có ai quy định rằng nam nhân chỉ có thể thích nữ nhân mà thôi?!
Tục lệ thế gian nhiều lắm, tạo ra không ít áp lực cho những đôi lứa yêu nhau!!!
“Khả Nhân ——”
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng thêm xanh mét, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn muội muội mình, hận không thể cắn nàng một cái, nói gì chứ “Ta rất vui khi ngươi có hứng thú đối với Tam ca của ta” ư? Hắn gây trở ngại gì cho nàng sao?
Vũ nghe xong lời này thì tâm tình rất vui vẻ, hắn đi theo Ngọc Phi Yên cười ha ha, quả nhiên hắn không có nhìn lầm người, tiểu nha đầu này rất hợp với tính hắn, hắn thích!
Vân Tranh lấy tay chống cằm, nàng xem diễn cảm thấy rất vui, người lãnh đạo trực tiếp của nàng đang diễn xuất, không xem thì thật là đáng tiếc, quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc ảm đạm trên mặt Vũ Thanh Ba, trong lòng nàng không khỏi than thầm một tiếng, đối với nàng ấy, nàng không còn lời nào để nói.
“Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?”
Giọng nói của Vũ như đang vui, tiểu nha đầu này rất đáng để hắn kết giao.
“Ta gọi là Ngọc Phi Yên, Vũ có thể gọi ta là Phi Yên”, Ngọc Phi Yên sảng khoái cười nói, lại nhìn Mục Cảnh Thiên nói tiếp “Vị Tiểu Thiên này chính là Tam ca của ta”
Biết hắn đối với Vân Tranh và Vũ Thanh Ba không có hứng thú, nàng cũng lười giới thiệu.
Vũ nhướng mày, khuôn mặt tinh xảo không chút hiện ra hỉ nộ ái ố.
“Phải không, ngươi là muội muội của Tiểu Thiên?”
Khó trách hắn đối với nàng không có cảm giác chán ghét, thì ra là … yêu ai yêu cả đường đi.
Ngọc Phi Yên gật đầu, vui vẻ đưa ra lời mời.
“Vũ, có hứng thú đến chổ chúng ta làm khách hay không?”
Nếu hắn có thể đến Phi Long Sơn ở, mỗi ngày của nàng sẽ càng thêm vui vẻ.
Nhưng mà, Vũ còn chưa kịp phát biểu ý kiến, đã có người phản đối.
“Không được!”
Mục Cảnh Thiên lớn tiếng quát, hắn tuyệt đối không để cho Vũ lên Phi Long Sơn, trước tiên, không nói đến việc hắn còn chưa tra rõ thân phận của tên này, là địch hay bạn, vẫn còn là một đáp án mông lung, nếu tùy tiện cho hắn lên núi, hậu quả như thế nào ai cũng không biết được, còn có, Khả Nhân vô cùng có hứng thú với tên Vũ này, nếu để cho hắn ta lên núi, đến lúc đó Long Diệc Hân mất hứng, người chết thay hắn ta sẽ là hắn, cho nên, không bao giờ hắn làm cái việc ngu ngốc này.
“Tam ca?”
Ngọc Phi Yên biết mình thiếu sự đề phòng đối với người này, nhưng mà nàng muốn có thêm một chút vui vẻ, nàng tin là tướng công nhà nàng cũng sẽ không phản đối, có lẽ, Tam ca có suy tính riêng của mình, nhưng mà nàng không quan tâm, nàng muốn Vũ lên Phi Long Sơn, nàng cũng có suy tính của chính mình.
“Phi Yên, chủ tử sẽ không đáp ứng.”
Vân Tranh cũng duy trì thái độ phản đối, tuy rằng, khuôn mặt Vũ vô cùng tinh xảo, nhưng mà, người sáng suốt đều biết hắn là một nhân vật nguy hiểm, điểm này, nàng tin tưởng Phi Yên đã nhận ra từ lâu, mà chủ tử nàng tuyệt đối sẽ không cho phép một người nguy hiểm như thế ở bên cạnh Ngọc Phi Yên.
“Tranh Tranh”
Đôi mày thanh tú của Ngọc Phi Yên hơi nhíu lại, ấy thế mà ngay cả Tranh Tranh cũng phải đối nàng sao?!
Vũ cười cười, “Một khi đã như vậy, hôm nào ta sẽ đến, xem ra hôm nay không tiện”
Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, trên mặt có chút đáng tiếc, nhưng mà chỉ có thể như thế, ba người bọn họ xuống núi, hai người phản đối mang Vũ lên núi, nàng cũng không thể tùy hứng được.
Bỗng nhiên, Vũ vọt đến phía sau lưng Mục Cảnh Thiên lúc nào không hay biết, một tay đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve…
“Nếu ngươi còn muốn có tay, liền cút ngay cho ta”
Giọng nói Mục Cảnh Thiên có chút lạnh lẽo, tay hắn đã đặt bên hông mình.
Vũ rút tay lại, cười hì hì, ngay sau đó liền biến mất ở trong đại sảnh, nhưng Mục Cảnh Thiên lại vẫn nghe được lời hắn nói, vì hắn ta dùng truyền âm nhập mật nói cho hắn biết “Ta sẽ lại đến” … khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng chốc hóa thành than đen.
Hắn còn muốn đến, lần sau lại đến … Hắn nhất định phải đánh hắn ta thật đẹp!
Ngọc Phi Yên nhìn biểu hiện của Tam ca nàng, lại cười phá lên, thật sự là chơi rất vui nha, hôm nay theo Tam ca nàng xuống núi quả thật là một quyết định hoàn toàn chính xác!
Chắc chắn hắn là một người dị tộc, cũng là một kì trân dị bảo trên thế gian!
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy người có đôi mắt hai màu kia thì trong lòng không chỉ có tức giận, mà còn buồn bực. Tức giận vì, bởi do làm việc của người khác giao phó nên mới có quan hệ với người này; buồn bực vì, không biết ma quỷ gì xui khiến mà hắn lại cùng hắn ta thực hiện giao dịch … tất cả đều là do mái tóc đỏ và đôi mắt hai màu đó.
Vũ Thanh Ba cũng không phải người bình thường, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người có đôi mắt như vậy, một mắt thì đỏ như ngọn lửa, một mắt thì tím rịm mờ mịt như sương mù giăng, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khác thường – không rét mà run, da đầu cũng có chút run lên … toàn thân người này đều toát ra luồng khí như ma quỷ, tuyệt đối không phải là người tốt.
Vân Tranh đối với người này thì tràn ngập suy nghĩ xấu, chỉ khen thầm ánh mắt của hắn thôi, trong lòng nàng cũng nghĩ, người này chắc là người mà Mục Cảnh Thiên đã đem vào Hoàng cung làm lễ vật dâng cho Hoàng hậu, quả nhiên là thế gian cực phẩm!
Khó trách Kiền hoàng … đá hắn ra khỏi Hoàng cung!!!
“Ánh mắt thật đẹp!”
Ngọc Phi Yên lập tức bị hấp dẫn, mái tóc đỏ hồng kia và ánh mắt đỏ kia quyến rũ mê người, ánh mắt màu tím kia thì thần bí khó lường, nàng nhớ tới đôi mắt phượng sâu thẳm hun hút của tướng công nhà nàng, hai đôi mắt ấy, một tượng trưng cho sự đê mê, bất cần đời, một tượng trưng cho sự ưu tư, trí tuệ; Hai người này mâu thuẩn với nhau nhưng tính cách cũng tương đối giống nhau, không hề xung đột.
Không tự chủ được, nàng hướng về phía Vũ mà bước, thật sự là rất thích nha!
“Khả Nhân!”
“Phi Yên!”
Mục Cảnh Thiên và Vân Tranh nhìn thấy nàng mỗi lúc mỗi tiến đến gần Vũ thì sợ hết cả hồn, hắn vọt lên phía trước chắn nàng lại.
“Muội muốn làm gì?”
Mục Cảnh Thiên đem nàng ôm vào trong lồng ngực mình, hắn trừng mắt nhìn Vũ cảnh cáo.
Ngọc Phi Yên ở ngước mắt nhìn hắn mỉm cười.
“Muội chỉ muốn tới gần xem hắn một chút, mọi người không thấy ánh mắt hắn thật đẹp sao?”
Sao bọn họ lại khẩn trương đến thế, nàng sẽ không làm chuyện gì xấu mà.
“Ta cảm thấy ánh mắt Khả Nhân là đẹp nhất”
Mục Cảnh Thiên ôm chặt nàng, xoay khuôn mặt nàng lại ép vào ngực hắn, hắn biết, tiểu muội nhà hắn đối với những chuyện thị phi phải tìm hiểu đến tận cùng, hiện tại, nhìn thấy tên Vũ kia quá đỗi kỳ lạ, nàng không hiếu lỳ mới là chuyện lạ. Nhưng mà, tên Vũ này không phải là người nàng muốn làm thế nào thì làm thế ấy, chẳng may gây ra phiền toái thì hắn không thoát khỏi, hơn nữa, mới vừa rồi, Vũ ghé vào tai hắn nói nhỏ câu kia, khiến cho hắn kinh hãi, hắn sợ Vũ sẽ bất lợi đối với nàng.
“Tiểu Thiên, ngươi thật sự cảm thấy ánh mắt của nàng đẹp hơn so với ánh mắt của ta sao?”
Giọng nói của Vũ lạnh lẽo, mang theo sự nghi ngờ, tuy rằng ánh mắt của tiểu nữ nhân kia quả thật rất đẹp, nhưng mà hắn không hy vọng là Tiểu Thiên lại thích ánh mắt của nàng.
Mục Cảnh Thiên đang định gật đầu, Ngọc Phi Yên đã lên tiếng,
“Ánh mắt của ta cũng đẹp nhưng không có đẹp bằng ánh mắt của ngươi, ngươi gọi là “Vũ” có đúng hay không, ta có thể gọi ngươi như thế không?”
Màu của mắt hắn đẹp như vậy, thật là hiếm thấy, vô cùng quý báu trên thế gian này.
Vũ không trả lời nàng, nàng cũng không giận, cười hì hì nói “Vũ, lại đây ngồi xuống đi, đứng không mỏi chân sao, còn các người nữa”
Nói xong, nàng lền kéo Tam ca nàng, Vân Tranh và Vũ Thanh Ba cùng ngồi xuống bên cạnh mình.
Vũ thấy Mục Cảnh Thiên và Vân Tranh cố ý vô tình ngăn cản Ngọc Phi Yên, vì thế liền bước đến, ngồi ở trước mặt bọn họ, nhìn thấy tiểu nữ nhân kia đôi mắt long lanh sáng ngời như những vì tinh tú trên bầu trời, sức sống tràn ngập khắp xung quanh, hắn thấy vô cùng hấp dẫn, hiện tại, đôi mắt đẹp ấy đang nhìn hắn chăm chú, như đang chiêm ngưỡng và thầm khen hắn, nhưng cũng không giấu được tò mò, xem ra, nàng không hề sợ hắn, nhận ra được điều này, hắn trở nên thích nàng nhiều hơn.
“Vũ, ánh mắt của ngươi càng nhìn càng đẹp, ta thật muốn mỗi ngày đều nhìn thấy”
Ngọc Phi Yên càng nhìn càng thích, mọi người đều yêu thích cái đẹp, nếu mỗi ngày đều được nhìn thấy những cái đẹp thì con mắt mình sẽ được bồi dưỡng.
“Nếu ngươi là trượng phu của ta thì tốt rồi”, như thế ngày nào nàng cũng có thể ở bên cạnh hắn.
“Khụ khụ! Khả Nhân ——”
Mục Cảnh Thiên bị sặc bởi chính nước miếng của mình, tiểu muội hắn không cần lúc nào cũng nói ra những lời kinh người như thế có được không?
“Phi Yên ——”
Vân Tranh che miệng thở dài, nàng đã có chồng lẫn con, sao lại đi mơ ước một nam nhân khác, tuy rằng, nam nhân này thật sự là cực phẩm, nhưng cũng thật sự là có độc.
Vũ Thanh Ba hoàn toàn bị lời nói của nàng dọa mất hồn.
Khóe môi Vũ lộ ra ý cười, “Đáng tiếc, ta đối với nữ nhân không có hứng thú”, nếu hắn thích nữ nhân, nhất định sẽ bắt nàng làm thê tử của hắn, bởi vì, nàng rất hợp với khẩu vị của hắn.
Ngọc Phi Yên nhướng mày, “Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy hứng thú đối với nam nhân?”
Vũ dùng ngón tay thon dài của mình, xoa xoa cánh môi mình, “hư” nhẹ một tiếng, nhìn Mục Cảnh Thiên đắm đuối nói “Ta chỉ có hứng thú đối với mỗi mình Tiểu Thiên”
Ngọc Phi Yên cười khúc khích, nàng quay đầu lại nhìn sắc mặt xanh mét của Tam ca nàng, tâm tình rất vui vẻ nhưng lại cảm thấy rất quái dị.
“Vũ thật sự có hứng thú đối với Tam ca của ta sao?”
Nam nhân hứng thú đối với nam nhân? Cũng không phải là không được, chỉ cần thật tình mong muốn cùng ở bên cạnh nhau, cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà, nàng lại nhớ tới quan hệ của tướng công nhà nàng và vị Hoàng đế nghĩa huynh, không khỏi nhíu mày lại.
“Không được sao?”
Vũ nhìn nàng kiêu ngạo, hắn cũng vốn nghĩ nàng không giống như những người khác, nhưng không nghĩ tới —–
“Sao lại không, ta rất vui vì ngươi có hứng thú với Tam ca của ta”
Ngọc Phi Yên ánh mắt long lanh, cười thật vui vẻ sảng khoái, nhớ đến cảnh Tam ca nàng bị Vũ ôm trong lồng ngực, nàng không nhịn nổi mà cứ cười hoài, xem ra, lãng tử tình trường nhà nàng đã bị một người chế trụ được, thật phải ăn mừng thôi! Nàng nghĩ, nhiều năm qua Tam ca đã làm cho biết bao cô gái rơi lệ, Vũ lại có thể kiềm chế hắn … có lẽ là một lựa chọn không tồi! Nàng nhận ra, Tam ca nhà nàng đối với Vũ cũng có cảm giác, tuy rằng, hai người đều là nam tử, nhưng đâu có ai quy định rằng nam nhân chỉ có thể thích nữ nhân mà thôi?!
Tục lệ thế gian nhiều lắm, tạo ra không ít áp lực cho những đôi lứa yêu nhau!!!
“Khả Nhân ——”
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng thêm xanh mét, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn muội muội mình, hận không thể cắn nàng một cái, nói gì chứ “Ta rất vui khi ngươi có hứng thú đối với Tam ca của ta” ư? Hắn gây trở ngại gì cho nàng sao?
Vũ nghe xong lời này thì tâm tình rất vui vẻ, hắn đi theo Ngọc Phi Yên cười ha ha, quả nhiên hắn không có nhìn lầm người, tiểu nha đầu này rất hợp với tính hắn, hắn thích!
Vân Tranh lấy tay chống cằm, nàng xem diễn cảm thấy rất vui, người lãnh đạo trực tiếp của nàng đang diễn xuất, không xem thì thật là đáng tiếc, quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc ảm đạm trên mặt Vũ Thanh Ba, trong lòng nàng không khỏi than thầm một tiếng, đối với nàng ấy, nàng không còn lời nào để nói.
“Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?”
Giọng nói của Vũ như đang vui, tiểu nha đầu này rất đáng để hắn kết giao.
“Ta gọi là Ngọc Phi Yên, Vũ có thể gọi ta là Phi Yên”, Ngọc Phi Yên sảng khoái cười nói, lại nhìn Mục Cảnh Thiên nói tiếp “Vị Tiểu Thiên này chính là Tam ca của ta”
Biết hắn đối với Vân Tranh và Vũ Thanh Ba không có hứng thú, nàng cũng lười giới thiệu.
Vũ nhướng mày, khuôn mặt tinh xảo không chút hiện ra hỉ nộ ái ố.
“Phải không, ngươi là muội muội của Tiểu Thiên?”
Khó trách hắn đối với nàng không có cảm giác chán ghét, thì ra là … yêu ai yêu cả đường đi.
Ngọc Phi Yên gật đầu, vui vẻ đưa ra lời mời.
“Vũ, có hứng thú đến chổ chúng ta làm khách hay không?”
Nếu hắn có thể đến Phi Long Sơn ở, mỗi ngày của nàng sẽ càng thêm vui vẻ.
Nhưng mà, Vũ còn chưa kịp phát biểu ý kiến, đã có người phản đối.
“Không được!”
Mục Cảnh Thiên lớn tiếng quát, hắn tuyệt đối không để cho Vũ lên Phi Long Sơn, trước tiên, không nói đến việc hắn còn chưa tra rõ thân phận của tên này, là địch hay bạn, vẫn còn là một đáp án mông lung, nếu tùy tiện cho hắn lên núi, hậu quả như thế nào ai cũng không biết được, còn có, Khả Nhân vô cùng có hứng thú với tên Vũ này, nếu để cho hắn ta lên núi, đến lúc đó Long Diệc Hân mất hứng, người chết thay hắn ta sẽ là hắn, cho nên, không bao giờ hắn làm cái việc ngu ngốc này.
“Tam ca?”
Ngọc Phi Yên biết mình thiếu sự đề phòng đối với người này, nhưng mà nàng muốn có thêm một chút vui vẻ, nàng tin là tướng công nhà nàng cũng sẽ không phản đối, có lẽ, Tam ca có suy tính riêng của mình, nhưng mà nàng không quan tâm, nàng muốn Vũ lên Phi Long Sơn, nàng cũng có suy tính của chính mình.
“Phi Yên, chủ tử sẽ không đáp ứng.”
Vân Tranh cũng duy trì thái độ phản đối, tuy rằng, khuôn mặt Vũ vô cùng tinh xảo, nhưng mà, người sáng suốt đều biết hắn là một nhân vật nguy hiểm, điểm này, nàng tin tưởng Phi Yên đã nhận ra từ lâu, mà chủ tử nàng tuyệt đối sẽ không cho phép một người nguy hiểm như thế ở bên cạnh Ngọc Phi Yên.
“Tranh Tranh”
Đôi mày thanh tú của Ngọc Phi Yên hơi nhíu lại, ấy thế mà ngay cả Tranh Tranh cũng phải đối nàng sao?!
Vũ cười cười, “Một khi đã như vậy, hôm nào ta sẽ đến, xem ra hôm nay không tiện”
Ngọc Phi Yên nhún nhún vai, trên mặt có chút đáng tiếc, nhưng mà chỉ có thể như thế, ba người bọn họ xuống núi, hai người phản đối mang Vũ lên núi, nàng cũng không thể tùy hứng được.
Bỗng nhiên, Vũ vọt đến phía sau lưng Mục Cảnh Thiên lúc nào không hay biết, một tay đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve…
“Nếu ngươi còn muốn có tay, liền cút ngay cho ta”
Giọng nói Mục Cảnh Thiên có chút lạnh lẽo, tay hắn đã đặt bên hông mình.
Vũ rút tay lại, cười hì hì, ngay sau đó liền biến mất ở trong đại sảnh, nhưng Mục Cảnh Thiên lại vẫn nghe được lời hắn nói, vì hắn ta dùng truyền âm nhập mật nói cho hắn biết “Ta sẽ lại đến” … khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng chốc hóa thành than đen.
Hắn còn muốn đến, lần sau lại đến … Hắn nhất định phải đánh hắn ta thật đẹp!
Ngọc Phi Yên nhìn biểu hiện của Tam ca nàng, lại cười phá lên, thật sự là chơi rất vui nha, hôm nay theo Tam ca nàng xuống núi quả thật là một quyết định hoàn toàn chính xác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.