Chương 22: Chuyện gì cũng có nhân quả (2)
Lạc Thần Hoa
25/06/2013
“Ngọc Phi
Yên, bản kỳ chủ tìm ngươi đã lâu, hóa ra ngươi ở đây.” – Đại mỹ nhân
toàn thân tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên.
Vân Tranh nhướng mắt, cười yếu ớt xem thường – “Phi Yên, người ta tới tìm tỷ rồi.”
Ngọc Phi Yên bình tĩnh thản nhiên uống một ngụm trà, nhẹ nhàng chậm chạp buông chén xuống, rồi mới liếc nhìn người mới tới – “Mạc kỳ chủ, tìm tại hạ có việc gì không?”
“Ngươi sai tỳ nữ tới ám sát khôi thủ, tội này không thể tha! Nói, là ai phái ngươi tới?”
“Ơ? Chịu trách nhiệm thẩm vấn, định tội, hành hình của quý tổ chức không phải là Ngạo Long Đường sao? Mạc kỳ chủ thuộc Ngạo Long Đường à?” – Ngọc Phi Yên chớp mắt.
“Ngươi…..”
“Ôi chao! Phi Yên à, chính là bởi vì Ngạo Long Đường mặc kệ không tra xét nên cô ta mới lắm chuyện thôi.” – Vân Tranh tra miệng vào.
“Vân – Tranh!” – Mạc Lục nghiến răng nghiến lợi.
“Không thể nào? Nếu Ngạo Long Đường cũng không quản, Mạc kỳ chủ còn vất vả bới ra làm gì?” – Ngọc Phi Yên rất hợp tác hát bè cùng Vân Tranh.
“Bị coi thường mà.” – Vân Tranh không để ý gảy gảy móng tay.
“À, hóa ra là bị coi thường, thảo nào…” – Nàng bừng tỉnh đại ngộ.
“Các ngươi…….” – Sát khí trên người Mạc Lục càng đậm hơn – “Ngọc Phi Yên , ngươi động đến sư huynh ta không thể tha thứ được!” – Nói đoạn, hô – “Sang lang!” – một tiếng rồi rút bảo kiếm lao thẳng vào Ngọc Phi Yên.
“Ấy! Mạc kỳ chủ, chuyện gì cũng phải từ từ, quân tử động khẩu không động thủ. A! Như vậy thật khó coi!” – Ngọc Phi Yên vọi vàng trốn ra sau lưng Vân Tranh. Ngại quá, nàng không có võ công.
“Ta là nữ tử, họ Vân ngươi tránh ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả!” – Mạc Lục lại vung kiếm lao tới.
Vân Tranh mỉm cười, kéo Ngọc Phi Yên tránh thoát một chiêu – “Thật sao? Ngươi không sợ làm ta bị thương, khôi thủ sẽ tức giận sao?”
“Hừ! Ngươi nghĩ mình là ai? Chẳng qua chỉ là đứa con gái sư huynh ta không cần.” – Mạc Lục cười lạnh.
“Ừ đấy, ta là đứa con gái khôi thủ không cần, còn ngươi chẳng qua cũng chỉ là kẻ đáng thương dai dẳng bám trụ bên cạnh ngài, mà ngài ngay cả một con mắt cũng không thèm liếc thôi, còn tự cho mình ghê gớm lắm ấy.” – Vân Tranh cũng không phải người dễ bắt nạt, nếu so về khoản mau mồm mau miệng, Mạc Lục còn kém xa lắm.
“Ngươi…” – Mạc Lục hai mắt tóe lửa, giương kiếm đánh tới Vân Tranh.
“Ấy ấy ấy! Chờ chút đã! Chờ ta lui vào chỗ an toàn nào đó rồi hai vị cứ thoải mái.” – Ngọc Phi Yên rất thức thời trốn vào một chỗ an toàn xem biểu diễn.
“Cái đồ vô lương tâm!” – Vân Tranh cười mắng một tiếng, rút Tử Tinh Ngọc Địch(Juu: sáo bằng ngọc tím =.=”, vũ khí của Tranh muội muội) từ bên hông ra.
“Ồ! Cây sáo đẹp quá!” – Ngọc Phi Yên con ngươi bừng sáng.
“Đây là vũ khí của ta. Hồi trước chủ tử cho ta lựa chọn vũ khí.” – Vân Tranh múa sáo một cái – “Có một thanh Trạm Lô Kiếm, một thanh Tuyết Nguyệt Đao, và một cây sáo ngọc tím.” – lại thoải mái phá kiếm chiêu của Mạc Lục – “Bởi kiếm thì sắc quá, đạo lại cồng kềnh, hơn nữa đao kiếm sát khí quá mạnh, nên ta chọn sáo ngọc tím.”
“À, ra vậy.” – Ngọc Phi Yên gật đầu.
“Vân Tranh ngươi bớt làm loạn đi!” – Mạc Lục mũi đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ta đâu có, ngươi đừng đổ oan cho người ta.” – Nàng cố tình nhắc đến quan hệ của mình với chủ tử, càng muốn Mạc Lục phân tâm, thì sao chứ?
Dần dần, Mạc Lục có vẻ không chống đỡ được, nhưng cảm thấy thua dưới tay Vân Tranh thật mất mặt, đảo mắt nhìn đến Ngọc Phi Yên đương dem diễn vẻ mặt đầy hứng thú, tung ra hư chiêu, bay tới trước mặt nàng, vung kiếm đâm tới.
“Á!” – Vân Tranh vừa thấy, thân hình nhoáng lên một cái, phi thân bay tới chắn trước mặt Ngọc Phi Yên.
Kiếm, đâm vào giữa đầu vai Vân Tranh, máu thoáng chốc thấm đỏ quần áo của nàng.
“Tranh Tranh!” – Ngọc Phi Yên đỡ lấy nàng, tay trái phất ống tay áo về phía Mạc Lục một cái, lúm đồng tiền như hoa – “Mạc Lục kỳ chủ, sẽ phải trả giá đắt!” – Nói đoạn dìu Vân Tranh sắc mặt tái nhợt đi về phía Đình Lâm biệt uyển.
Vân Tranh nhướng mắt, cười yếu ớt xem thường – “Phi Yên, người ta tới tìm tỷ rồi.”
Ngọc Phi Yên bình tĩnh thản nhiên uống một ngụm trà, nhẹ nhàng chậm chạp buông chén xuống, rồi mới liếc nhìn người mới tới – “Mạc kỳ chủ, tìm tại hạ có việc gì không?”
“Ngươi sai tỳ nữ tới ám sát khôi thủ, tội này không thể tha! Nói, là ai phái ngươi tới?”
“Ơ? Chịu trách nhiệm thẩm vấn, định tội, hành hình của quý tổ chức không phải là Ngạo Long Đường sao? Mạc kỳ chủ thuộc Ngạo Long Đường à?” – Ngọc Phi Yên chớp mắt.
“Ngươi…..”
“Ôi chao! Phi Yên à, chính là bởi vì Ngạo Long Đường mặc kệ không tra xét nên cô ta mới lắm chuyện thôi.” – Vân Tranh tra miệng vào.
“Vân – Tranh!” – Mạc Lục nghiến răng nghiến lợi.
“Không thể nào? Nếu Ngạo Long Đường cũng không quản, Mạc kỳ chủ còn vất vả bới ra làm gì?” – Ngọc Phi Yên rất hợp tác hát bè cùng Vân Tranh.
“Bị coi thường mà.” – Vân Tranh không để ý gảy gảy móng tay.
“À, hóa ra là bị coi thường, thảo nào…” – Nàng bừng tỉnh đại ngộ.
“Các ngươi…….” – Sát khí trên người Mạc Lục càng đậm hơn – “Ngọc Phi Yên , ngươi động đến sư huynh ta không thể tha thứ được!” – Nói đoạn, hô – “Sang lang!” – một tiếng rồi rút bảo kiếm lao thẳng vào Ngọc Phi Yên.
“Ấy! Mạc kỳ chủ, chuyện gì cũng phải từ từ, quân tử động khẩu không động thủ. A! Như vậy thật khó coi!” – Ngọc Phi Yên vọi vàng trốn ra sau lưng Vân Tranh. Ngại quá, nàng không có võ công.
“Ta là nữ tử, họ Vân ngươi tránh ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả!” – Mạc Lục lại vung kiếm lao tới.
Vân Tranh mỉm cười, kéo Ngọc Phi Yên tránh thoát một chiêu – “Thật sao? Ngươi không sợ làm ta bị thương, khôi thủ sẽ tức giận sao?”
“Hừ! Ngươi nghĩ mình là ai? Chẳng qua chỉ là đứa con gái sư huynh ta không cần.” – Mạc Lục cười lạnh.
“Ừ đấy, ta là đứa con gái khôi thủ không cần, còn ngươi chẳng qua cũng chỉ là kẻ đáng thương dai dẳng bám trụ bên cạnh ngài, mà ngài ngay cả một con mắt cũng không thèm liếc thôi, còn tự cho mình ghê gớm lắm ấy.” – Vân Tranh cũng không phải người dễ bắt nạt, nếu so về khoản mau mồm mau miệng, Mạc Lục còn kém xa lắm.
“Ngươi…” – Mạc Lục hai mắt tóe lửa, giương kiếm đánh tới Vân Tranh.
“Ấy ấy ấy! Chờ chút đã! Chờ ta lui vào chỗ an toàn nào đó rồi hai vị cứ thoải mái.” – Ngọc Phi Yên rất thức thời trốn vào một chỗ an toàn xem biểu diễn.
“Cái đồ vô lương tâm!” – Vân Tranh cười mắng một tiếng, rút Tử Tinh Ngọc Địch(Juu: sáo bằng ngọc tím =.=”, vũ khí của Tranh muội muội) từ bên hông ra.
“Ồ! Cây sáo đẹp quá!” – Ngọc Phi Yên con ngươi bừng sáng.
“Đây là vũ khí của ta. Hồi trước chủ tử cho ta lựa chọn vũ khí.” – Vân Tranh múa sáo một cái – “Có một thanh Trạm Lô Kiếm, một thanh Tuyết Nguyệt Đao, và một cây sáo ngọc tím.” – lại thoải mái phá kiếm chiêu của Mạc Lục – “Bởi kiếm thì sắc quá, đạo lại cồng kềnh, hơn nữa đao kiếm sát khí quá mạnh, nên ta chọn sáo ngọc tím.”
“À, ra vậy.” – Ngọc Phi Yên gật đầu.
“Vân Tranh ngươi bớt làm loạn đi!” – Mạc Lục mũi đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ta đâu có, ngươi đừng đổ oan cho người ta.” – Nàng cố tình nhắc đến quan hệ của mình với chủ tử, càng muốn Mạc Lục phân tâm, thì sao chứ?
Dần dần, Mạc Lục có vẻ không chống đỡ được, nhưng cảm thấy thua dưới tay Vân Tranh thật mất mặt, đảo mắt nhìn đến Ngọc Phi Yên đương dem diễn vẻ mặt đầy hứng thú, tung ra hư chiêu, bay tới trước mặt nàng, vung kiếm đâm tới.
“Á!” – Vân Tranh vừa thấy, thân hình nhoáng lên một cái, phi thân bay tới chắn trước mặt Ngọc Phi Yên.
Kiếm, đâm vào giữa đầu vai Vân Tranh, máu thoáng chốc thấm đỏ quần áo của nàng.
“Tranh Tranh!” – Ngọc Phi Yên đỡ lấy nàng, tay trái phất ống tay áo về phía Mạc Lục một cái, lúm đồng tiền như hoa – “Mạc Lục kỳ chủ, sẽ phải trả giá đắt!” – Nói đoạn dìu Vân Tranh sắc mặt tái nhợt đi về phía Đình Lâm biệt uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.