Chương 111: Hôn lễ Mạc Lục (1)
Lạc Thần Hoa
25/06/2013
ôm nay là
ngày Mạc Lục lập gia đình, nàng vốn nên vô cùng vui sướng thế nhưng
không biết tại sao, từ đêm qua, lòng của nàng đã cảm thấy có chút bất
an, giống như là sắp phát sinh chuyện gì đó.
Là Ngọc Phi Yên đang làm trò quỷ sao?
Hôn lễ của nàng là do một tay nàng ấy xử lý, nhưng mà với tính tình của nàng ấy, hôn lễ của nàng sẽ được tiến hành thuận lợi như bình thường sao?
Nghĩ đến đây lòng của nàng bấn loạn, hy vọng tầu tử kia của nàng xuống tay thủ hạ lưu tình a!
Trời còn chưa sáng, Ngọc Phi Yên liền mang theo nhiều người vào phòng của tân nương tử, thay quần áo, chải đầu, đánh phấn thoa son, xem nàng như con rối gỗ mà đùa nghịch, rất nhanh một buổi sáng đã trôi qua.
Tất cả công việc đều được tiến hành một cách khẩn trương.
Mạc Lục bị đưa vào đại sảnh, nàng không có khăn voan hồng che mặt, một thân hỷ phục màu đỏ vừa vặn người làm lộ ra bộ dáng mê hoặc, khuôn mặt tươi đẹp đội mũ phượng làm tôn lên nét kiều diễm cao quý.
Nàng bước vào đại sảnh liền cảm nhận được không khí nơi này thật khác thường, con mắt sáng đảo quanh, đập vào mắt nàng là sáu cái đầu trùm khăn đỏ trên hỉ đường, thân áo mãng bào, thân hình đều tựa như chú rễ đứng ngang hàng nhau.
Đây là?
Khuôn mặt mọi người trong sảnh đều quỷ dị, nhìn nàng cười tươi…nhìn thấy bọn họ tràn ngập hứng thú khiến lòng nàng không khỏi cảnh giác.
Rốt cục Phi Yên nữ thần y muốn làm gì đây?
Nàng nghi ngờ, trừng mắt nhìn Ngọc Phi Yên.
Ngọc Phi Yên chậm rãi đứng lên từ ghế thái sư, đến trước mặt nàng cười tủm tỉm.
“Lục muội tử, tẩu tử đối với ngươi thật không tồi nha, các tân nương tử khác đều phải đội hồng voan che mặt, ta thì làm ngược lại, dùng khăn voan hồng che mặt chú rể, Lục muội tử có nhận ra được chú rể của mình không a?”
Nhìn thấy chân mày Mạc Lục hơi hơi nhăn lại, Phi Yên cảm thấy rất là vui sướng, nàng biết Mạc Lục đang nghi ngờ cho nên lại tiếp tục mở miệng nói.
“Nơi này có 6 chú rể, mọi người đều biết Lục muội tử cùng Xích kỳ chủ là một đôi uyên ương, tình thâm như biển, hai bên đều hiểu rất rõ tình cảm của nhau, tâm linh tương thông, cho nên —-“
Nói cách khác, nếu bọn họ yêu nhau đương nhiên sẽ hiểu biết tường tận về nhau, vậy nên phải biết được trong 6 người này thì ai là chú rể đích thực.
Mạc Lục hung hăng trừng mắt liếc Phi Yên một cái, nàng chỉ biết người này sẽ không làm cho nàng dể dàng nhận ra được Hác Xích.
Nhưng mà, nhìn xem mọi người dường như đều tán thành chủ ý này của nàng ấy, ngay cả sư phụ nàng cũng không lên tiếng.
Nàng cắn chặt môi dưới, một hồi lâu mới mở miệng.
“Xích ca là một trong những người này sao?”
Nàng không tin Phi Yên nữ thần y lại chỉ làm đơn giản như thế, dễ dàng cho nàng thông qua hôn lễ.
Ánh mắt Ngọc Phi Yên lóe sáng, nàng âm thầm gật đầu, Lục muội tử thật là thông minh nha.
Nhân tiện nàng cười thật giảo hoạt.
“Ngươi không nhìn làm sao biết được Xích ca của ngươi có ở bên trong hay không?”
Sáu chọn một, thật đơn giản!
“Cho ngươi thời gian một khắc, ta tin tưởng Lục muội tử sẽ nhận ra được Xích kì chủ, việc này không khó đối với ngươi”
Nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Mạc Lục, nàng lại bỏ thêm một câu.
“Không được đi đến phía trước nữa, đứng ở đó là được”
Mạc Lục kinh ngạc nhìn Phi Yên, tặng cho nữ thần y một nụ cười ngọt ngào bao dung.
“Nếu trong vòng một khắc ngươi vẫn không nhận ra được chú rể, thì sẽ đổi người khác” – Vân Tranh đứng ở một bên chậm rãi bổ sung.
Mạc Lục buồn bực trừng mắt liếc nàng ấy, bọn họ thật nhàn rỗi, ngay cả ngày hôn lễ của nàng mà cũng quấy rối, vì sao sư huynh lại đem hôn lễ của nàng giao cho hai nữ nhân luôn làm thiên hạ loạn lên này?!
“Lục muội tử, không nên tức giận, thời gian trôi qua rất nhanh, phải nhanh chóng nắm bắt a, bằng không đến lúc không nhìn thấy được chú rể thì đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi nha”
Người này luôn vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, thật biết khiêu khích!
Nhưng mà, theo như lời của Vân Tranh, thời gian một khắc thật là ngắn, nàng không thể lãng phí thời gian, tức giận với các nàng ấy được.
Quan trọng là nàng cùng những người kia cách nhau khoảng hơn hai mươi bước, thật khó có thể nhìn ra những điểm khác biệt của bọn họ, người nào trông cũng có vẻ giống Xích ca, lại cũng như có vẻ không giống Xích ca của nàng.
Bọn họ cũng không phải đều giống Xích ca, nàng nhìn thấy động tác không quen thuộc, cũng phát hiện hơi thở của bọn họ thật không gần gũi với mình.
Nàng biết, bọn họ đều làm theo lời dặn của Phi Yên nữ thần y, cố ý ẩn giấu hơi thở của mình, che giấu tâm tư.
Rốt cục thì người nào là Xích ca?
Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi.
Trên cái trán trắng ngần của Mạc Lục hằn lên những nếp nhăn.
Nàng không thể tùy tiện chỉ đại một người, nàng không thể chọn sai được.
Nàng biết Vân Tranh cùng Ngọc Phi Yên sẽ đem Xích ca giấu đi nếu nàng chọn sai người.
Mọi người dường như đều khẩn trương chờ đợi kết quả.
Như thế nào mà nàng vẫn còn chưa chọn a!?
******
Hôn lễ của nàng là do một tay nàng ấy xử lý, nhưng mà với tính tình của nàng ấy, hôn lễ của nàng sẽ được tiến hành thuận lợi như bình thường sao?
Nghĩ đến đây lòng của nàng bấn loạn, hy vọng tầu tử kia của nàng xuống tay thủ hạ lưu tình a!
Trời còn chưa sáng, Ngọc Phi Yên liền mang theo nhiều người vào phòng của tân nương tử, thay quần áo, chải đầu, đánh phấn thoa son, xem nàng như con rối gỗ mà đùa nghịch, rất nhanh một buổi sáng đã trôi qua.
Tất cả công việc đều được tiến hành một cách khẩn trương.
Mạc Lục bị đưa vào đại sảnh, nàng không có khăn voan hồng che mặt, một thân hỷ phục màu đỏ vừa vặn người làm lộ ra bộ dáng mê hoặc, khuôn mặt tươi đẹp đội mũ phượng làm tôn lên nét kiều diễm cao quý.
Nàng bước vào đại sảnh liền cảm nhận được không khí nơi này thật khác thường, con mắt sáng đảo quanh, đập vào mắt nàng là sáu cái đầu trùm khăn đỏ trên hỉ đường, thân áo mãng bào, thân hình đều tựa như chú rễ đứng ngang hàng nhau.
Đây là?
Khuôn mặt mọi người trong sảnh đều quỷ dị, nhìn nàng cười tươi…nhìn thấy bọn họ tràn ngập hứng thú khiến lòng nàng không khỏi cảnh giác.
Rốt cục Phi Yên nữ thần y muốn làm gì đây?
Nàng nghi ngờ, trừng mắt nhìn Ngọc Phi Yên.
Ngọc Phi Yên chậm rãi đứng lên từ ghế thái sư, đến trước mặt nàng cười tủm tỉm.
“Lục muội tử, tẩu tử đối với ngươi thật không tồi nha, các tân nương tử khác đều phải đội hồng voan che mặt, ta thì làm ngược lại, dùng khăn voan hồng che mặt chú rể, Lục muội tử có nhận ra được chú rể của mình không a?”
Nhìn thấy chân mày Mạc Lục hơi hơi nhăn lại, Phi Yên cảm thấy rất là vui sướng, nàng biết Mạc Lục đang nghi ngờ cho nên lại tiếp tục mở miệng nói.
“Nơi này có 6 chú rể, mọi người đều biết Lục muội tử cùng Xích kỳ chủ là một đôi uyên ương, tình thâm như biển, hai bên đều hiểu rất rõ tình cảm của nhau, tâm linh tương thông, cho nên —-“
Nói cách khác, nếu bọn họ yêu nhau đương nhiên sẽ hiểu biết tường tận về nhau, vậy nên phải biết được trong 6 người này thì ai là chú rể đích thực.
Mạc Lục hung hăng trừng mắt liếc Phi Yên một cái, nàng chỉ biết người này sẽ không làm cho nàng dể dàng nhận ra được Hác Xích.
Nhưng mà, nhìn xem mọi người dường như đều tán thành chủ ý này của nàng ấy, ngay cả sư phụ nàng cũng không lên tiếng.
Nàng cắn chặt môi dưới, một hồi lâu mới mở miệng.
“Xích ca là một trong những người này sao?”
Nàng không tin Phi Yên nữ thần y lại chỉ làm đơn giản như thế, dễ dàng cho nàng thông qua hôn lễ.
Ánh mắt Ngọc Phi Yên lóe sáng, nàng âm thầm gật đầu, Lục muội tử thật là thông minh nha.
Nhân tiện nàng cười thật giảo hoạt.
“Ngươi không nhìn làm sao biết được Xích ca của ngươi có ở bên trong hay không?”
Sáu chọn một, thật đơn giản!
“Cho ngươi thời gian một khắc, ta tin tưởng Lục muội tử sẽ nhận ra được Xích kì chủ, việc này không khó đối với ngươi”
Nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Mạc Lục, nàng lại bỏ thêm một câu.
“Không được đi đến phía trước nữa, đứng ở đó là được”
Mạc Lục kinh ngạc nhìn Phi Yên, tặng cho nữ thần y một nụ cười ngọt ngào bao dung.
“Nếu trong vòng một khắc ngươi vẫn không nhận ra được chú rể, thì sẽ đổi người khác” – Vân Tranh đứng ở một bên chậm rãi bổ sung.
Mạc Lục buồn bực trừng mắt liếc nàng ấy, bọn họ thật nhàn rỗi, ngay cả ngày hôn lễ của nàng mà cũng quấy rối, vì sao sư huynh lại đem hôn lễ của nàng giao cho hai nữ nhân luôn làm thiên hạ loạn lên này?!
“Lục muội tử, không nên tức giận, thời gian trôi qua rất nhanh, phải nhanh chóng nắm bắt a, bằng không đến lúc không nhìn thấy được chú rể thì đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi nha”
Người này luôn vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, thật biết khiêu khích!
Nhưng mà, theo như lời của Vân Tranh, thời gian một khắc thật là ngắn, nàng không thể lãng phí thời gian, tức giận với các nàng ấy được.
Quan trọng là nàng cùng những người kia cách nhau khoảng hơn hai mươi bước, thật khó có thể nhìn ra những điểm khác biệt của bọn họ, người nào trông cũng có vẻ giống Xích ca, lại cũng như có vẻ không giống Xích ca của nàng.
Bọn họ cũng không phải đều giống Xích ca, nàng nhìn thấy động tác không quen thuộc, cũng phát hiện hơi thở của bọn họ thật không gần gũi với mình.
Nàng biết, bọn họ đều làm theo lời dặn của Phi Yên nữ thần y, cố ý ẩn giấu hơi thở của mình, che giấu tâm tư.
Rốt cục thì người nào là Xích ca?
Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi.
Trên cái trán trắng ngần của Mạc Lục hằn lên những nếp nhăn.
Nàng không thể tùy tiện chỉ đại một người, nàng không thể chọn sai được.
Nàng biết Vân Tranh cùng Ngọc Phi Yên sẽ đem Xích ca giấu đi nếu nàng chọn sai người.
Mọi người dường như đều khẩn trương chờ đợi kết quả.
Như thế nào mà nàng vẫn còn chưa chọn a!?
******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.