Chương 156: KHÚC ĐẠI NHÂN
Lạc Thần Hoa
25/06/2013
Khúc Hàn Lâm ôm một bụng lửa giận định đi tìm Long Diệc Hân để lý luận, Long gia hắn ta thật sự khinh người quá đáng! Dọc theo đường đi, những người nhìn
thấy ông đều tự động tránh ra, nhìn ông như ngọn lửa di động, bốc cao
ngút trời, xem ra thì sắp đốt rụi ai đó rồi. Tuy rằng, không ai rõ việc
khôi thủ đại nhân của bọn họ sao lại chọc giận cha vợ mình, nhưng cũng
mơ hồ đoán được, chuyện này có liên quan đến vợ khôi thủ của họ, tựa hồ, từ sau khi cha vợ của khôi thủ đến đây, thì không có ngày nào là ông
không tức giận phải thở phì phì, đúng là, có một cô con gái như vợ của
khôi thủ thì thật khó mà không tức giận.
Mặc kệ mọi người đoán già đoán non như thế nào, Khúc Hàn Lâm cảm giác hình như ông đã đánh mất đi phong độ của mình, sau khi đến Phi Long Sơn thì mặt mũi ông không còn sót lại chút gì, hết thảy, đều do cha con Long gia làm hại ông, ông nhất định sẽ đòi lại công bằng!
Trong lúc đang suy nghĩ, ông nhìn thấy hai người đang đứng ở phía trước, trong lòng thầm hô “Tốt”, không cần tìm, người đã tự động đứng trước mặt! Ông nhìn xung quanh, trong tay ông lúc này không có vũ khí, chợt thấy bên tay phải, trên hòn đá kia có đặt một thanh trường kiếm, trời cũng ra tay giúp ông mà!
Ông bước hai – ba bước đến bên ấy nhặt thanh kiếm lên, tiếng rút kiếm ra vang lên “tách”, ném vỏ kiếm sang một bên, ông cầm kiếm bước nhanh về phía người nọ.
“Xú tiểu tử, chịu chết đi!”
Hôm nay, nếu ông không làm cho trên người hắn có vài lỗ thủng, thì cơn giận trong lòng ông không nguôi được.
Long Diệc Hân nhìn thấy Khúc Hàn Lâm rút kiếm hướng về phía mình, trong lòng không phải không có kinh ngạc, đuôi mắt hắn dưới mũ sa nhếch lên, tuy rằng, hắn khiến cho Khúc Hàn Lâm tức giận, nhưng mà, ông cũng không nên nông nỗi rút kiếm chỉ về phía hắn, hôm nay đã phát sinh thêm chuyện gì ư? Ông thực sự hay bị kích động a, hai mắt đều đỏ ngầu, giống như giữa ông và hắn có mối huyết hải thâm thù không phải bình thường.
Nhìn thấy Khúc Hàn Lâm cầm kiếm đi tới trước mặt chủ tử mình, Thanh Ảnh ở phía sau lắc mình bay ra, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi kiếm đang chỉa.
“Khúc bá phụ, người làm gì thế?”
Thanh Ảnh cười hì hì, không phải là hắn khi dễ ông là thư sinh chân yếu tay mềm, nhưng mà, thật sự, ông không nên khoa tay múa chân trước mặt chủ tử hắn, không phải không thể khoa tay múa chân với chủ tử hắn, mà ông nên chọn lựa thời điểm thích hợp nào đó không có hắn bên cạnh, nói như thế nào thì hắn cũng là thị vệ của chủ tử hắn, múa kiếm trước mặt chủ tử hắn như thế cho dù hắn không muốn quản cũng phải quản a, cho dù ông là nhạc phụ của chủ tử hắn thì cũng vậy thôi.
Khúc Hàn Lâm nhìn thấy kiếm mình bị nam tử kia dùng hai ngón tay kẹp lấy, thái độ cợt nhã, mà ông đã vận dụng hết khí lực cũng không lấy kiếm ra dược, trong lòng càng thêm buồn bực.
“Ai là bá phụ của ngươi, buông ra!”
Thanh Ảnh không làm theo lời ông, vẫn cười hì hì hà hà nói “Khúc bá phụ nên buông kiếm đi, nếu bá phụ bị thương sẽ không tốt đâu”
Đao kiếm không có mắt, nếu không cẩn thận lỡ như làm cha của Tiểu Phi Yên bị thương thì thật là nguy hiểm, nhưng … hình như, hắn nhìn thấy kiếm này có chút quen mắt, lấy tay che ánh nắng mặt trời lại, hắn nhìn cây kiếm mà Khúc Hàn Lâm vừa mới sử dụng, nhìn cẩn thận chăm chú.
Đây là … Hắn nhìn chủ tử mình, thanh kiếm này sao lại ở trong tay của Khúc Hàn Lâm?
Khúc Hàn Lâm không hiểu tại sao kiếm đang nằm trong tay mình mà trong nháy mắt lại nằm trong tay của đối phương, ông tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, hỗn tiểu tử này khi dễ ông không có võ công hay sao, đoạt kiếm ông. Được thôi! Ông nhớ kỹ tên này, tên này luôn đi theo bên cạnh xú tiểu tử Long gia kia, chắc là tên Thanh Ảnh rồi, xem ra, cũng là người của Long gia, ông đối với tất cả người của Long gia đều không có thiện cảm.
“Xú tiểu tử, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!”
Nói xong, liền vung quyền đánh về hướng Thanh Ảnh, không có kiếm cũng không sao … ông còn có … nắm tay, chỉ cần là người của Long gia thì ông phải đánh mới hả giận, đánh không được xú tiểu tử kia thì đánh … người bên cạnh hắn … cũng giống như nhau.
“Bụp”, ông đánh một quyền vào trên mặt Thanh Ảnh, hắn không có phòng bị nên đau đến nhe răng, sao Khúc Hàn Lâm lại đánh hắn chứ? Hắn đâu có trêu chọc ông, thật sự là tai bay vạ gió nha! Nhìn thấy Khúc Hàn Lâm vừa mới định vung quyền thứ hai, hắn đã lách người né tránh, không né thì là ngốc, hắn không có làm sai chuyện gì sao tự nhiên lại bị đánh a?
Khúc Hàn Lâm sử dụng hết sức mạnh toàn thân trong quyền thứ hai này, nhưng lại không nghĩ đến việc Thanh Ảnh né tránh, thu lại không kịp, thân mình ngã nhào về phía trước.
“Bá phụ!”
Thanh Ảnh vừa thấy ông sắp ngã thì định đỡ lấy nhưng không kịp, ai kêu ông đánh hắn đau quá, nên hắn phải đứng cách xa ông ra, vì thế … chỉ có thể nhắm mắt lại … hắn thật sự là không đành lòng nhìn ông ngã xuống đất nha, nhưng qua một lúc thật lâu, hắn vẫn không nghe được âm thanh té xuống đất của ai đó, không khỏi tò mò mở mắt to ra, thấy Khúc Hàn Lâm bình yên vô sự đứng ở trước mặt … sắc mặt ngu ngơ.
Căn bản là, Khúc Hàn Lâm cũng nghĩ đến việc mình sẽ té quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vào đúng lúc chỉ mành treo chuông, thì có một luồng nội lực vừa đủ nâng ông đứng lên. Khuôn mặt và sĩ diện ông được bảo toàn … ông nhìn người nọ, sự tức giận trong lòng vẫn không buông xuống được, đừng tưởng làm như thế thì ông sẽ có thiện cảm, không có khả năng đó đâu!
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Nhìn thái độ của hắn, sao ông có thể giao con gái mình cho hắn được chứ?
Ánh mắt của Long Diệc Hân phía sau tấm màn sa nhìn nhạc phụ đại nhân mình … tựa như đang nghiền ngẫm một vật gì đó.
“Khúc đại nhân muốn nghe điều gì?”
Hắn đâu có điều gì để nói với ông!
Khúc đại nhân?
Sắc mặt Khúc Hàn Lâm có phần hơi dịu lại, nghe được ba chữ “Khúc đại nhân” thì lại trở nên khó coi hơn, nhìn người nọ, hắn ta gọi ai vậy, hắn ta gọi mình là Khúc đại nhân sao, một khi đã như vậy, thì ông đây còn khách khí làm gì nữa?!
Ngón tay ông chỉ vào Long Diệc Hân, thốt không nên lời, quả nhiên là con ngoan của Long lão nhân!
Ông vung tay áo, không thèm cho Long Diệc Hân nhìn thấy bộ mặt tức giận của ông, bước nhanh trở về phòng khách.
“Chủ tử, Khúc bá phụ giống như đang rất tức giận a”
Lời Thanh Ảnh nói, vốn là sự thật mà.
Sau mũ sa, khóe môi của Long Diệc Hân cong cong, nhạc phụ đại nhân hắn đã sống qua hơn nữa đời người, thế sao định lực vẫn kém như thế chứ!
Đột nhiên, một người có vẻ mặt cứng như sắt xuất hiện trước hai người, trong tay cầm một vỏ kiếm, cung kính hướng về phía Long Diệc Hân hành lễ.
“Thôi Lợi tham kiến Tiểu vương gia”
Long Diệc Hân không nhìn hắn, chuyển hướng sang Thanh Ảnh, Thanh Ảnh liền hiểu ý, cười hì hì, cầm thanh kiếm trong tay đưa cho Thôi Lợi.
“Thôi huynh, lần sau, ngàn vạn lần không nên để kiếm lung tung”
Vấn đề dễ dàng được giải quyết!
Bọn họ đều thấy, Khúc Hàn Lâm lượm thanh kiếm này ở trên tảng đá nhỏ, đối với những người luyện võ, binh khí chính là sinh mệnh của họ, tuyệt đối không lìa khỏi thân, mà Thôi Lợi làm thế nào lại để thanh kiếm của mình trên tảng đá kia chứ, như vậy rõ ràng là công phu rất kém, thật đáng xấu hổ nha …
Thôi Lợi nhận lại thanh kiếm, tra vào vỏ, hướng về phía Thanh Ảnh, ôm quyền trầm giọng nói “Thôi mỗ biết được, đa tạ Thanh Ảnh huynh”
Nói xong, xoay người rời đi.
“Chủ tử?”
Thanh Ảnh nhìn chủ tử hắn, kế tiếp bọn họ nên làm thế nào đây? Yên lặng đứng xem? Không xem nữa? Mấu chốt là, hiện nay cha Tiểu Phi Yên đã thật sự rất tức giận, lão nhân này gia tức giận không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa???
Long Diệc Hân không trả lời hắn, khoanh tay đi trước, khiến Thanh Ảnh đứng một chổ buồn rầu nhìn theo.
*****
“Tướng công, chàng đã trở lại.”
Vừa mới bước vào đến rừng trúc, Long Diệc Hân liền nhìn thấy tiểu thê tử hắn bước ra đón hắn, hắn vươn hai cánh tay dài của mình ra kéo thân ảnh màu tím vào trong lồng ngực, vuốt nhẹ mái tóc nàng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng hắn có chút không đành.
Ngọc Phi Yên nhìn chiếc mũ sa trên đầu tướng công nhà nàng, tâm tình cũng không tệ như trước đây nữa, tuy rằng, nàng không thích hắn mang chiếc mũ kia, nhưng so với việc hắn bị người khác dòm ngó, thì việc đội mũ vẫn tốt hơn.
“Khả Nhân, chính là hắn sao?”
Không khí xung quanh ấm áp, tiếng nói mềm mại như hòa cùng không khí và phong cảnh nơi này, Long Diệc Hân híp đôi mắt phượng của mình nhìn nữ tử bên cạnh, hắn rất hiếm khi để ý người xung quanh mình, chỉ cần người ấy không tạo ra sự uy hiếp, hắn sẽ không bao giờ nhìn, người này gọi tiểu thê tử hắn là Khả Nhân – ắt hẳn là người của Tiêu Dao cốc.
Ngọc Phi Yên rời khỏi lồng ngực của Long Diệc Hân, nắm tay Ngọc Phi Vũ, mỉm cười, gật đầu, sau đó lại nhìn Long Diệc Hân nói “Tướng công, đây là tỷ tỷ”
Ánh mắt long lanh, sáng chói rạng ngời, không biết tỷ tỷ nàng đối với tướng công nàng sẽ có hành động gì, nàng thực chờ mong.
Long Diệc Hân cũng nhìn thấy ánh mắt sáng chói của thê tử mình, trong lòng hiểu rõ tâm tình của nàng, hướng tỷ tỷ nàng gật gật đầu, nhìn thấy vẻ bất mãn trong ánh mắt phượng kia cũng không để ở trong lòng.
“Khả Nhân, muội đối với hắn thật vừa lòng ư?”
Ngọc Phi Vũ nhì thấy được tình cảm của muội muội mình dành cho ai đó ở trong mắt nàng ấy, nàng cũng không muốn nhẫn tâm phản đối, nhưng mà, người kia đã làm ra những chuyện khiến nàng không thể gật đầu bừa bãi, hắn nhẫn tâm làm việc ấy, nếu là nữ tử bình thường, chắc đã khóc sướt mướt tìm đến cái chết rồi!?
“Tỷ tỷ không hài lòng sao?”
Ngọc Phi Yên nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nàng, trong lòng nàng biết tỷ tỷ có một tính xấu là: trong mắt tỷ tỷ không có ai tốt hết, chỉ có những người trong nhà mình là tốt nhất.
Ngọc Phi Vũ ra vẻ khinh thường, lên tiếng, “Rõ ràng là ban ngày, lại che mặt, lão nương không có em rể như thế”
Ngọc Phi Yên cười khúc khích, tỷ tỷ nàng quả nhiên có ý kiến với tướng công nhà nàng, lại liếc mắt nhìn tướng công mình, mặc kệ là ý kiến của người khác to nặng như thế nào, tướng công nhà nàng cũng không bao giờ để ý đến, cho nên, tỷ tỷ có tức giận cũng chỉ là uổng công mà thôi.
Quả nhiên, Long Diệc Hân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói lời nào đi vào rừng trúc, trả lại không gian vắng vẻ cho các nàng.
“Hắn?”
Ngọc Phi Vũ thấy hắn không nói lời nào đã bỏ đi, trong lòng thật không thể kìm nén nổi tức giận, hắn không thèm để ý lão bản nương nàng sao?
Ngọc Phi Yên nhìn thấy thế thì càng thêm vui vẻ, cười toe toét, nàng rất muốn biết, phụ thân và tỷ tỷ nàng có thể chỉnh tướng công nhà nàng hay không.
Mặc kệ mọi người đoán già đoán non như thế nào, Khúc Hàn Lâm cảm giác hình như ông đã đánh mất đi phong độ của mình, sau khi đến Phi Long Sơn thì mặt mũi ông không còn sót lại chút gì, hết thảy, đều do cha con Long gia làm hại ông, ông nhất định sẽ đòi lại công bằng!
Trong lúc đang suy nghĩ, ông nhìn thấy hai người đang đứng ở phía trước, trong lòng thầm hô “Tốt”, không cần tìm, người đã tự động đứng trước mặt! Ông nhìn xung quanh, trong tay ông lúc này không có vũ khí, chợt thấy bên tay phải, trên hòn đá kia có đặt một thanh trường kiếm, trời cũng ra tay giúp ông mà!
Ông bước hai – ba bước đến bên ấy nhặt thanh kiếm lên, tiếng rút kiếm ra vang lên “tách”, ném vỏ kiếm sang một bên, ông cầm kiếm bước nhanh về phía người nọ.
“Xú tiểu tử, chịu chết đi!”
Hôm nay, nếu ông không làm cho trên người hắn có vài lỗ thủng, thì cơn giận trong lòng ông không nguôi được.
Long Diệc Hân nhìn thấy Khúc Hàn Lâm rút kiếm hướng về phía mình, trong lòng không phải không có kinh ngạc, đuôi mắt hắn dưới mũ sa nhếch lên, tuy rằng, hắn khiến cho Khúc Hàn Lâm tức giận, nhưng mà, ông cũng không nên nông nỗi rút kiếm chỉ về phía hắn, hôm nay đã phát sinh thêm chuyện gì ư? Ông thực sự hay bị kích động a, hai mắt đều đỏ ngầu, giống như giữa ông và hắn có mối huyết hải thâm thù không phải bình thường.
Nhìn thấy Khúc Hàn Lâm cầm kiếm đi tới trước mặt chủ tử mình, Thanh Ảnh ở phía sau lắc mình bay ra, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi kiếm đang chỉa.
“Khúc bá phụ, người làm gì thế?”
Thanh Ảnh cười hì hì, không phải là hắn khi dễ ông là thư sinh chân yếu tay mềm, nhưng mà, thật sự, ông không nên khoa tay múa chân trước mặt chủ tử hắn, không phải không thể khoa tay múa chân với chủ tử hắn, mà ông nên chọn lựa thời điểm thích hợp nào đó không có hắn bên cạnh, nói như thế nào thì hắn cũng là thị vệ của chủ tử hắn, múa kiếm trước mặt chủ tử hắn như thế cho dù hắn không muốn quản cũng phải quản a, cho dù ông là nhạc phụ của chủ tử hắn thì cũng vậy thôi.
Khúc Hàn Lâm nhìn thấy kiếm mình bị nam tử kia dùng hai ngón tay kẹp lấy, thái độ cợt nhã, mà ông đã vận dụng hết khí lực cũng không lấy kiếm ra dược, trong lòng càng thêm buồn bực.
“Ai là bá phụ của ngươi, buông ra!”
Thanh Ảnh không làm theo lời ông, vẫn cười hì hì hà hà nói “Khúc bá phụ nên buông kiếm đi, nếu bá phụ bị thương sẽ không tốt đâu”
Đao kiếm không có mắt, nếu không cẩn thận lỡ như làm cha của Tiểu Phi Yên bị thương thì thật là nguy hiểm, nhưng … hình như, hắn nhìn thấy kiếm này có chút quen mắt, lấy tay che ánh nắng mặt trời lại, hắn nhìn cây kiếm mà Khúc Hàn Lâm vừa mới sử dụng, nhìn cẩn thận chăm chú.
Đây là … Hắn nhìn chủ tử mình, thanh kiếm này sao lại ở trong tay của Khúc Hàn Lâm?
Khúc Hàn Lâm không hiểu tại sao kiếm đang nằm trong tay mình mà trong nháy mắt lại nằm trong tay của đối phương, ông tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, hỗn tiểu tử này khi dễ ông không có võ công hay sao, đoạt kiếm ông. Được thôi! Ông nhớ kỹ tên này, tên này luôn đi theo bên cạnh xú tiểu tử Long gia kia, chắc là tên Thanh Ảnh rồi, xem ra, cũng là người của Long gia, ông đối với tất cả người của Long gia đều không có thiện cảm.
“Xú tiểu tử, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!”
Nói xong, liền vung quyền đánh về hướng Thanh Ảnh, không có kiếm cũng không sao … ông còn có … nắm tay, chỉ cần là người của Long gia thì ông phải đánh mới hả giận, đánh không được xú tiểu tử kia thì đánh … người bên cạnh hắn … cũng giống như nhau.
“Bụp”, ông đánh một quyền vào trên mặt Thanh Ảnh, hắn không có phòng bị nên đau đến nhe răng, sao Khúc Hàn Lâm lại đánh hắn chứ? Hắn đâu có trêu chọc ông, thật sự là tai bay vạ gió nha! Nhìn thấy Khúc Hàn Lâm vừa mới định vung quyền thứ hai, hắn đã lách người né tránh, không né thì là ngốc, hắn không có làm sai chuyện gì sao tự nhiên lại bị đánh a?
Khúc Hàn Lâm sử dụng hết sức mạnh toàn thân trong quyền thứ hai này, nhưng lại không nghĩ đến việc Thanh Ảnh né tránh, thu lại không kịp, thân mình ngã nhào về phía trước.
“Bá phụ!”
Thanh Ảnh vừa thấy ông sắp ngã thì định đỡ lấy nhưng không kịp, ai kêu ông đánh hắn đau quá, nên hắn phải đứng cách xa ông ra, vì thế … chỉ có thể nhắm mắt lại … hắn thật sự là không đành lòng nhìn ông ngã xuống đất nha, nhưng qua một lúc thật lâu, hắn vẫn không nghe được âm thanh té xuống đất của ai đó, không khỏi tò mò mở mắt to ra, thấy Khúc Hàn Lâm bình yên vô sự đứng ở trước mặt … sắc mặt ngu ngơ.
Căn bản là, Khúc Hàn Lâm cũng nghĩ đến việc mình sẽ té quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vào đúng lúc chỉ mành treo chuông, thì có một luồng nội lực vừa đủ nâng ông đứng lên. Khuôn mặt và sĩ diện ông được bảo toàn … ông nhìn người nọ, sự tức giận trong lòng vẫn không buông xuống được, đừng tưởng làm như thế thì ông sẽ có thiện cảm, không có khả năng đó đâu!
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Nhìn thái độ của hắn, sao ông có thể giao con gái mình cho hắn được chứ?
Ánh mắt của Long Diệc Hân phía sau tấm màn sa nhìn nhạc phụ đại nhân mình … tựa như đang nghiền ngẫm một vật gì đó.
“Khúc đại nhân muốn nghe điều gì?”
Hắn đâu có điều gì để nói với ông!
Khúc đại nhân?
Sắc mặt Khúc Hàn Lâm có phần hơi dịu lại, nghe được ba chữ “Khúc đại nhân” thì lại trở nên khó coi hơn, nhìn người nọ, hắn ta gọi ai vậy, hắn ta gọi mình là Khúc đại nhân sao, một khi đã như vậy, thì ông đây còn khách khí làm gì nữa?!
Ngón tay ông chỉ vào Long Diệc Hân, thốt không nên lời, quả nhiên là con ngoan của Long lão nhân!
Ông vung tay áo, không thèm cho Long Diệc Hân nhìn thấy bộ mặt tức giận của ông, bước nhanh trở về phòng khách.
“Chủ tử, Khúc bá phụ giống như đang rất tức giận a”
Lời Thanh Ảnh nói, vốn là sự thật mà.
Sau mũ sa, khóe môi của Long Diệc Hân cong cong, nhạc phụ đại nhân hắn đã sống qua hơn nữa đời người, thế sao định lực vẫn kém như thế chứ!
Đột nhiên, một người có vẻ mặt cứng như sắt xuất hiện trước hai người, trong tay cầm một vỏ kiếm, cung kính hướng về phía Long Diệc Hân hành lễ.
“Thôi Lợi tham kiến Tiểu vương gia”
Long Diệc Hân không nhìn hắn, chuyển hướng sang Thanh Ảnh, Thanh Ảnh liền hiểu ý, cười hì hì, cầm thanh kiếm trong tay đưa cho Thôi Lợi.
“Thôi huynh, lần sau, ngàn vạn lần không nên để kiếm lung tung”
Vấn đề dễ dàng được giải quyết!
Bọn họ đều thấy, Khúc Hàn Lâm lượm thanh kiếm này ở trên tảng đá nhỏ, đối với những người luyện võ, binh khí chính là sinh mệnh của họ, tuyệt đối không lìa khỏi thân, mà Thôi Lợi làm thế nào lại để thanh kiếm của mình trên tảng đá kia chứ, như vậy rõ ràng là công phu rất kém, thật đáng xấu hổ nha …
Thôi Lợi nhận lại thanh kiếm, tra vào vỏ, hướng về phía Thanh Ảnh, ôm quyền trầm giọng nói “Thôi mỗ biết được, đa tạ Thanh Ảnh huynh”
Nói xong, xoay người rời đi.
“Chủ tử?”
Thanh Ảnh nhìn chủ tử hắn, kế tiếp bọn họ nên làm thế nào đây? Yên lặng đứng xem? Không xem nữa? Mấu chốt là, hiện nay cha Tiểu Phi Yên đã thật sự rất tức giận, lão nhân này gia tức giận không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa???
Long Diệc Hân không trả lời hắn, khoanh tay đi trước, khiến Thanh Ảnh đứng một chổ buồn rầu nhìn theo.
*****
“Tướng công, chàng đã trở lại.”
Vừa mới bước vào đến rừng trúc, Long Diệc Hân liền nhìn thấy tiểu thê tử hắn bước ra đón hắn, hắn vươn hai cánh tay dài của mình ra kéo thân ảnh màu tím vào trong lồng ngực, vuốt nhẹ mái tóc nàng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng hắn có chút không đành.
Ngọc Phi Yên nhìn chiếc mũ sa trên đầu tướng công nhà nàng, tâm tình cũng không tệ như trước đây nữa, tuy rằng, nàng không thích hắn mang chiếc mũ kia, nhưng so với việc hắn bị người khác dòm ngó, thì việc đội mũ vẫn tốt hơn.
“Khả Nhân, chính là hắn sao?”
Không khí xung quanh ấm áp, tiếng nói mềm mại như hòa cùng không khí và phong cảnh nơi này, Long Diệc Hân híp đôi mắt phượng của mình nhìn nữ tử bên cạnh, hắn rất hiếm khi để ý người xung quanh mình, chỉ cần người ấy không tạo ra sự uy hiếp, hắn sẽ không bao giờ nhìn, người này gọi tiểu thê tử hắn là Khả Nhân – ắt hẳn là người của Tiêu Dao cốc.
Ngọc Phi Yên rời khỏi lồng ngực của Long Diệc Hân, nắm tay Ngọc Phi Vũ, mỉm cười, gật đầu, sau đó lại nhìn Long Diệc Hân nói “Tướng công, đây là tỷ tỷ”
Ánh mắt long lanh, sáng chói rạng ngời, không biết tỷ tỷ nàng đối với tướng công nàng sẽ có hành động gì, nàng thực chờ mong.
Long Diệc Hân cũng nhìn thấy ánh mắt sáng chói của thê tử mình, trong lòng hiểu rõ tâm tình của nàng, hướng tỷ tỷ nàng gật gật đầu, nhìn thấy vẻ bất mãn trong ánh mắt phượng kia cũng không để ở trong lòng.
“Khả Nhân, muội đối với hắn thật vừa lòng ư?”
Ngọc Phi Vũ nhì thấy được tình cảm của muội muội mình dành cho ai đó ở trong mắt nàng ấy, nàng cũng không muốn nhẫn tâm phản đối, nhưng mà, người kia đã làm ra những chuyện khiến nàng không thể gật đầu bừa bãi, hắn nhẫn tâm làm việc ấy, nếu là nữ tử bình thường, chắc đã khóc sướt mướt tìm đến cái chết rồi!?
“Tỷ tỷ không hài lòng sao?”
Ngọc Phi Yên nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nàng, trong lòng nàng biết tỷ tỷ có một tính xấu là: trong mắt tỷ tỷ không có ai tốt hết, chỉ có những người trong nhà mình là tốt nhất.
Ngọc Phi Vũ ra vẻ khinh thường, lên tiếng, “Rõ ràng là ban ngày, lại che mặt, lão nương không có em rể như thế”
Ngọc Phi Yên cười khúc khích, tỷ tỷ nàng quả nhiên có ý kiến với tướng công nhà nàng, lại liếc mắt nhìn tướng công mình, mặc kệ là ý kiến của người khác to nặng như thế nào, tướng công nhà nàng cũng không bao giờ để ý đến, cho nên, tỷ tỷ có tức giận cũng chỉ là uổng công mà thôi.
Quả nhiên, Long Diệc Hân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói lời nào đi vào rừng trúc, trả lại không gian vắng vẻ cho các nàng.
“Hắn?”
Ngọc Phi Vũ thấy hắn không nói lời nào đã bỏ đi, trong lòng thật không thể kìm nén nổi tức giận, hắn không thèm để ý lão bản nương nàng sao?
Ngọc Phi Yên nhìn thấy thế thì càng thêm vui vẻ, cười toe toét, nàng rất muốn biết, phụ thân và tỷ tỷ nàng có thể chỉnh tướng công nhà nàng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.