Chương 67: Nàng thật ngốc
Lạc Thần Hoa
25/06/2013
“Tướng công, người ở nơi nào?”
Sức sống mười phần, thanh âm tươi mát dễ nghe từ bên ngoài truyền đến, Long Diệc Hân cong môi mĩm cười, hắn chờ xem tiểu thê tử hắn sẽ làm chuyện gì đây?!
“Phu quân, người có ở nhà hay không?”
Thân ảnh màu tím hiện ra, nháy mắt đã tiến vào trong phòng khách.
Nhìn đến bên cửa sổ, bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang nằm trên ghế, ánh mắt nàng rạng rỡ sáng ngời, môi đỏ duyên dáng thốt ra âm thanh ngọt ngào,
‘Diệc Hân, chàng ở đây a!”
Long Diệc Hân mở to hai tròng mắt, nhìn về phía ánh mắt sáng rực của thê tử, tận sâu trong đáy lòng dâng lên nhu tình, chậm rãi lan tỏa toàn thân.
Nàng gọi tướng công hay phu quân là khi nàng vui vẻ muốn đùa, nàng gọi hắn khôi thủ đại nhân là bình thường, mà nàng gọi hắn Diệc Hân là có ý muốn xin xỏ điều gì đó nên thanh âm tỏ ra sự nịnh nọt, nhưng nàng cũng rất ít khi gọi hắn là Diệc Hân.
“Diệc Hân, không phải chàng đã đáp ứng cho ta chuẩn bị hôn lễ của Lục muội tử sao? Hôm nay ta muốn cùng Tranh Tranh xuống núi mua những thứ cần thiết cho hôn lễ, cho nên…”
Ngọc Phi Yên theo quy củ đứng cách Long Diệc Hân ba thước, đôi mắt thản nhiên nhìn hắn”Có thể đưa lệnh bài cho ta hay không?”
Long Diệc Hân lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, không nói gì.
Trong lòng nàng đang rất hồi hộp, nàng sợ hắn sẽ cự tuyệt, nàng thật vất vả mới có được một lý do để xuống núi, cầu mong tướng công nhà nàng ngàn vạn lần đừng không đáp ứng nha, như vậy nàng sẽ rất thất vọng. Cho nên –
“Diệc Hân a, là chàng đáp ứng cho ta làm chuyện này a, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nuốt lời”
Nàng nhắc nhở hắn một chút để hắn không thể không giữ lời hứa, đới với tướng công nhà nàng mà nói, điều này xảy ra thường xuyên, vì hắn rất vô sỉ giả dối nhưng mà không ai dám nói ra!
Thân mình Long Diệc Hân nằm trên ghế trở mình, tay phải nâng lên chống đỡ đầu, tóc đen dài buông xuống, ánh mắt mị hoặc, cả người tràn ngập vẻ cao quí.
Ngọc Phi Yên chấn tỉnh lại thần thái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tướng công nhà nàng gần đây đã xảy ra chuyện gì? Không hiểu sao nàng luôn có cảm giác hắn đang hấp dẫn nàng a?!
“Ta sẽ không nuốt lời, nàng đi là được.”
Thanh âm ôn nhuận như ngọc, bình tĩnh vô ba quanh quẩn trong không khí
Ngọc Phi yên nghĩ đến chính mình đang nghe lầm, tay ngoáy ngoáy lỗ tai, không dám tin người trước mặt là tướng công nhà nàng, hắn nói nàng có thể xuống núi?!
“Ta thật sự có thể xuống núi?”
Rất bất khả tư nghị!
Tướng công nhà nàng phát sốt sao?
Đầu có bị đau không?
Long Diệc Hân nhìn hành động khôi hài của thê tử, trong lòng âm thầm thở dài: xem ra trước kia hắn đối với nàng thật quá nghiêm khắc, tạo không ít áp lực cho nàng, tốt nhất giờ nên cấp cho nàng đi ra ngoài giải tán âu sầu.
Cho nên hắn liền gật đầu.
Ngọc Phi Yên vẫn chăm chú nhìn hắn, đến khi hoàn toàn khẳng định là thực, cả người nàng đều toát ra vẻ hưng phấn mãnh liệt, rốt cục cũng có thể xuống núi!
Mặc kệ tướng công nhà nàng vì sao mà đáp ứng, chung quy đáp ứng là tốt rồi, nàng thỏa mãn tâm ý muốn bay lượn tự do, ở khoảnh khắc hắn gật đầu, nàng như phá tan được nhà giam, bay lên bầu trời xanh thẳm.
“Tướng công, chàng thật sự đáp ứng rồi!”
Nàng hảo nghĩ muốn xông lên ôm lấy hắn, cho hắn một cái ôm thật chặt, nhưng khi nàng bổ nhào vào người đang nằm trên ghế thì Long Diệc Hân đã nhanh chóng chuyển sang ghế kế bên, làm cho nàng lại một trận ai oán.
“Tướng công, chàng làm như vậy không sợ hư bảo bối của chúng ta hay sao?”
Cho nàng ôm một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, phải biết rằng hiện tại nàng đang là người mang thai mà, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tới bảo bối, nàng sẽ khóc đó nha!
“Nếu biết chính mình đang mang thai, sẽ không nên lỗ mãng như thế” – Long Diệc hân bưng chén trà lên, tinh tế thưởng thức, sau đó thốt ra một câu ôn hòa
Oái?!
Ngọc Phi Yên há hốc mồm, đây là lỗi của nàng sao?
Trong lòng buồn bực a, tướng công nhà nàng thật thiếu trách nhiệm!
Quên đi, mặc kệ hắn!
“Tướng công, ngọc long lệnh đâu?”
Giao ra đây đi, nàng phải nhanh mau xuống núi, đã qua một thời gian dài nàng không có xuống núi a, chỉ cần nghĩ thôi bao nhiêu cảm giác vui vẻ đều dâng lên trong lòng nàng.
Long Diệc Hân vẫn như cũ, uống trà, không trả lời câu hỏi của nàng.
Ngọc Phi Yên im lặng chờ đợi, ý cười dạt dào.
Một khắc trôi qua…
Cũng chỉ nghe được âm thanh va chạm của chén trà.
Sức sống mười phần, thanh âm tươi mát dễ nghe từ bên ngoài truyền đến, Long Diệc Hân cong môi mĩm cười, hắn chờ xem tiểu thê tử hắn sẽ làm chuyện gì đây?!
“Phu quân, người có ở nhà hay không?”
Thân ảnh màu tím hiện ra, nháy mắt đã tiến vào trong phòng khách.
Nhìn đến bên cửa sổ, bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang nằm trên ghế, ánh mắt nàng rạng rỡ sáng ngời, môi đỏ duyên dáng thốt ra âm thanh ngọt ngào,
‘Diệc Hân, chàng ở đây a!”
Long Diệc Hân mở to hai tròng mắt, nhìn về phía ánh mắt sáng rực của thê tử, tận sâu trong đáy lòng dâng lên nhu tình, chậm rãi lan tỏa toàn thân.
Nàng gọi tướng công hay phu quân là khi nàng vui vẻ muốn đùa, nàng gọi hắn khôi thủ đại nhân là bình thường, mà nàng gọi hắn Diệc Hân là có ý muốn xin xỏ điều gì đó nên thanh âm tỏ ra sự nịnh nọt, nhưng nàng cũng rất ít khi gọi hắn là Diệc Hân.
“Diệc Hân, không phải chàng đã đáp ứng cho ta chuẩn bị hôn lễ của Lục muội tử sao? Hôm nay ta muốn cùng Tranh Tranh xuống núi mua những thứ cần thiết cho hôn lễ, cho nên…”
Ngọc Phi Yên theo quy củ đứng cách Long Diệc Hân ba thước, đôi mắt thản nhiên nhìn hắn”Có thể đưa lệnh bài cho ta hay không?”
Long Diệc Hân lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, không nói gì.
Trong lòng nàng đang rất hồi hộp, nàng sợ hắn sẽ cự tuyệt, nàng thật vất vả mới có được một lý do để xuống núi, cầu mong tướng công nhà nàng ngàn vạn lần đừng không đáp ứng nha, như vậy nàng sẽ rất thất vọng. Cho nên –
“Diệc Hân a, là chàng đáp ứng cho ta làm chuyện này a, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nuốt lời”
Nàng nhắc nhở hắn một chút để hắn không thể không giữ lời hứa, đới với tướng công nhà nàng mà nói, điều này xảy ra thường xuyên, vì hắn rất vô sỉ giả dối nhưng mà không ai dám nói ra!
Thân mình Long Diệc Hân nằm trên ghế trở mình, tay phải nâng lên chống đỡ đầu, tóc đen dài buông xuống, ánh mắt mị hoặc, cả người tràn ngập vẻ cao quí.
Ngọc Phi Yên chấn tỉnh lại thần thái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tướng công nhà nàng gần đây đã xảy ra chuyện gì? Không hiểu sao nàng luôn có cảm giác hắn đang hấp dẫn nàng a?!
“Ta sẽ không nuốt lời, nàng đi là được.”
Thanh âm ôn nhuận như ngọc, bình tĩnh vô ba quanh quẩn trong không khí
Ngọc Phi yên nghĩ đến chính mình đang nghe lầm, tay ngoáy ngoáy lỗ tai, không dám tin người trước mặt là tướng công nhà nàng, hắn nói nàng có thể xuống núi?!
“Ta thật sự có thể xuống núi?”
Rất bất khả tư nghị!
Tướng công nhà nàng phát sốt sao?
Đầu có bị đau không?
Long Diệc Hân nhìn hành động khôi hài của thê tử, trong lòng âm thầm thở dài: xem ra trước kia hắn đối với nàng thật quá nghiêm khắc, tạo không ít áp lực cho nàng, tốt nhất giờ nên cấp cho nàng đi ra ngoài giải tán âu sầu.
Cho nên hắn liền gật đầu.
Ngọc Phi Yên vẫn chăm chú nhìn hắn, đến khi hoàn toàn khẳng định là thực, cả người nàng đều toát ra vẻ hưng phấn mãnh liệt, rốt cục cũng có thể xuống núi!
Mặc kệ tướng công nhà nàng vì sao mà đáp ứng, chung quy đáp ứng là tốt rồi, nàng thỏa mãn tâm ý muốn bay lượn tự do, ở khoảnh khắc hắn gật đầu, nàng như phá tan được nhà giam, bay lên bầu trời xanh thẳm.
“Tướng công, chàng thật sự đáp ứng rồi!”
Nàng hảo nghĩ muốn xông lên ôm lấy hắn, cho hắn một cái ôm thật chặt, nhưng khi nàng bổ nhào vào người đang nằm trên ghế thì Long Diệc Hân đã nhanh chóng chuyển sang ghế kế bên, làm cho nàng lại một trận ai oán.
“Tướng công, chàng làm như vậy không sợ hư bảo bối của chúng ta hay sao?”
Cho nàng ôm một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, phải biết rằng hiện tại nàng đang là người mang thai mà, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tới bảo bối, nàng sẽ khóc đó nha!
“Nếu biết chính mình đang mang thai, sẽ không nên lỗ mãng như thế” – Long Diệc hân bưng chén trà lên, tinh tế thưởng thức, sau đó thốt ra một câu ôn hòa
Oái?!
Ngọc Phi Yên há hốc mồm, đây là lỗi của nàng sao?
Trong lòng buồn bực a, tướng công nhà nàng thật thiếu trách nhiệm!
Quên đi, mặc kệ hắn!
“Tướng công, ngọc long lệnh đâu?”
Giao ra đây đi, nàng phải nhanh mau xuống núi, đã qua một thời gian dài nàng không có xuống núi a, chỉ cần nghĩ thôi bao nhiêu cảm giác vui vẻ đều dâng lên trong lòng nàng.
Long Diệc Hân vẫn như cũ, uống trà, không trả lời câu hỏi của nàng.
Ngọc Phi Yên im lặng chờ đợi, ý cười dạt dào.
Một khắc trôi qua…
Cũng chỉ nghe được âm thanh va chạm của chén trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.