Chương 92: Rất mất mặt
Lạc Thần Hoa
25/06/2013
Ngọc Phi Yên ngủ rất ngon, cảm giác lúc này không khí vô cùng ấm áp, nàng tựa như
đang áp mình vào một chiếc gối rất ấm áp, thoải mái, độ cứng vừa phải,
nhưng mà hình như còn có tiếng tim đập…
Oái? Tiếng tim đập?
Ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm lồng ngực trắng như tuyết gần trong gang tấc, chỗ tiếp xúc của hai má nàng rất bóng loáng, khiến nàng biết được đây không phải là gối ôm, mà là một người, mà người này chính là tướng công nhà nàng. Nhớ tới tối hôm qua triền miên, mặt nàng phút chốc nóng lên, đột nhiên cười, ngồi dậy khỏi cái nơi ấm áp thoải mái kia.
“Ngươi, ngươi như thế nào lại ngủ ở đây?”
Nàng thật rất tò mò, không hiểu sao mình và hắn lại đồng giường cộng chẩm a?!
Điều này thật khó tin, tuy rằng vợ chồng đồng giường cộng chẩm là chuyện bình thường, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ như hôm nay, số lần chuyện này có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng sau khi hoan ái xong thì tắm rửa rồi ngủ khác giường, lần này sao lại như vậy?
“Là nàng nói không ngại chia một nửa giường cho ta”
Tiếng nói vô cùng ôn nhuận nhưng lại mang theo ý đùa cợt, tựa thân vào giường, ánh mắt Long Diệc Hân mĩm cười thưởng thức nét thẹn thùng của nàng. Khả Nhân tinh linh sinh động của hắn, ánh mắt long lanh như hồ nước mùa thu này của nàng đã hấp dẫn hắn, nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ. Hiện tại, nàng là Phi Yên nữ thần y, nhưng ánh mắt này vẫn không thay đổi, con ngươi phóng ra hàng ngàn ánh sáng rực rỡ kéo hắn vào trong đó, dẫn dắt linh hồn của hắn từ lúc nào không biết được.
Ngọc Phi Yên vô ý cụp đôi mi thanh tú xuống, tướng công của nàng tựa có chút vô lại, đây là bản chất vốn có hay chỉ là tính cách mới xuất phát của hắn, thực đáng tìm hiểu a!
Liếc mắt thêm lần nữa, nhìn vị khôi thủ vô lại này, chỉ thấy lồng ngực hắn trắng như tuyết, bóng loáng nhẳn nhụi, nàng nhớ lại cảm giác khi chạm vào người hắn giống như sờ vào loại tơ lụa tốt nhất!
Nuốt nước miếng một cái, mặt nàng càng thêm đỏ, cố nén không đưa tay sờ loạn lồng ngực mê người ấy. Lúc này tóc của Long Diệc Hân bị dính trước ngực, trắng đen kết hợp hài hòa với nhau càng thêm mị hoặc mãnh liệt, hơn nữa khuôn mặt lại là dung nhan tuyệt thế, Ngọc Phi Yên thầm mắng một tiếng: yêu tinh! Bỗng cảm thấy một dòng chất lỏng ấm chảy tuột từ trên mũi xuống dưới, liền kinh hoảng, hoàng hồn, bối rối lấy tay lau, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay áo dính máu tươi.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười ác liệt, làm cho nàng càng thêm ngượng ngùng, thiệt không biết đem mặt của nàng để đặt ở đâu nữa, thanh danh của một đời nàng a, tin là lúc này mặt của nàng còn đỏ hơn cả máu mũi!
Oái? Da gà tự nhiên nổi lên, nàng phát hiện được tiếng cười ác liệt kia dĩ nhiên xuất phát từ tướng công nhà nàng, người lãnh tâm lãnh tình này cũng có thể cười to như vậy sao?!
Nàng chưa từng bao giờ nghe tướng công nhà nàng cười to như thế, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ biến hóa mãnh liệt như hôm nay, nhiều lắm cũng chỉ là khóe miệng cong lên mà thôi, hiện tại nhìn thấy bộ dáng phóng túng của hắn, thoải mái cười to ác liệt, nàng nghĩ việc mình chảy máu mũi cũng thật đáng giá!
Hơn nữa bộ dáng này của hắn tựa như một nam tử bình thường, không cao cao tại thượng, không mang khí chất thần tiên, mang đến cảm giác nàng và hắn thật gần gũi, nàng yêu nhất khoảnh khắc này đây của hắn, có lẽ, nàng có thể từ bỏ ước mộng chu du khắp thiên hạ của mình, một lòng ở bên cạnh hắn, cũng có lẽ, nàng có thể quải hắn cùng đồng hành chu du thiên hạ với nàng.
Đúng rồi, nàng muốn cái thứ hai, muốn hắn cùng nàng đi dạo chơi tứ hải, dù sao hắn ở Phi Long Sơn trái phải đều nhàn rảnh mà, càng nghĩ thì càng thấy thích. Nhưng mà hiện tại trước mắt, chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng vì nàng đang mang thai. Ôi! Chỉ có thể đợi đến khi sinh ra đứa nhỏ mà thôi, nhưng mà thật là rất lâu!
Long Diệc Hân ngưng cười, nhìn hai lỗ mũi nàng đang chảy máu, trong giờ phút ấy hắn thấy thật vui vẻ, nhưng trong chốc lát lại nhíu mày, cũng không biết suy nghĩ gì, bước xuống giường đi đến tủ lấy ra một cái khăn mềm, nhẹ nhàng lau khô máu mũi nàng.
Ngọc Phi Yên chưa bao giờ thấy hắn đối xử nhẹ nhàng với mình như thế, nhìn thấy thân hình cao ngất mị hoặc của hắn máu mũi lại chảy ra, rõ ràng tay hắn đang cầm khăn, nhưng trong mắt nàng lại chỉ thấy toàn bộ cái mông của hắn, nàng cũng đã từng thấy qua hắn khỏa thân, nhưng không hiểu sao bây giờ ngây ngốc lại như vậy, sao không có tiền đồ tí nào hết a!?
Long Diệc Hân ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, cố gắng hết mình đè nén cười, tiểu thê tử hắn a, sao lại đáng yêu như thế chứ?! Tuy rằng nhìn thấy nàng bị mình hấp dẫn, trong lòng cực kì vui mừng, nhưng mà nàng nhìn hắn đến chảy máu mũi thì thực không tốt nha!
****
Oái? Tiếng tim đập?
Ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm lồng ngực trắng như tuyết gần trong gang tấc, chỗ tiếp xúc của hai má nàng rất bóng loáng, khiến nàng biết được đây không phải là gối ôm, mà là một người, mà người này chính là tướng công nhà nàng. Nhớ tới tối hôm qua triền miên, mặt nàng phút chốc nóng lên, đột nhiên cười, ngồi dậy khỏi cái nơi ấm áp thoải mái kia.
“Ngươi, ngươi như thế nào lại ngủ ở đây?”
Nàng thật rất tò mò, không hiểu sao mình và hắn lại đồng giường cộng chẩm a?!
Điều này thật khó tin, tuy rằng vợ chồng đồng giường cộng chẩm là chuyện bình thường, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ như hôm nay, số lần chuyện này có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng sau khi hoan ái xong thì tắm rửa rồi ngủ khác giường, lần này sao lại như vậy?
“Là nàng nói không ngại chia một nửa giường cho ta”
Tiếng nói vô cùng ôn nhuận nhưng lại mang theo ý đùa cợt, tựa thân vào giường, ánh mắt Long Diệc Hân mĩm cười thưởng thức nét thẹn thùng của nàng. Khả Nhân tinh linh sinh động của hắn, ánh mắt long lanh như hồ nước mùa thu này của nàng đã hấp dẫn hắn, nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ. Hiện tại, nàng là Phi Yên nữ thần y, nhưng ánh mắt này vẫn không thay đổi, con ngươi phóng ra hàng ngàn ánh sáng rực rỡ kéo hắn vào trong đó, dẫn dắt linh hồn của hắn từ lúc nào không biết được.
Ngọc Phi Yên vô ý cụp đôi mi thanh tú xuống, tướng công của nàng tựa có chút vô lại, đây là bản chất vốn có hay chỉ là tính cách mới xuất phát của hắn, thực đáng tìm hiểu a!
Liếc mắt thêm lần nữa, nhìn vị khôi thủ vô lại này, chỉ thấy lồng ngực hắn trắng như tuyết, bóng loáng nhẳn nhụi, nàng nhớ lại cảm giác khi chạm vào người hắn giống như sờ vào loại tơ lụa tốt nhất!
Nuốt nước miếng một cái, mặt nàng càng thêm đỏ, cố nén không đưa tay sờ loạn lồng ngực mê người ấy. Lúc này tóc của Long Diệc Hân bị dính trước ngực, trắng đen kết hợp hài hòa với nhau càng thêm mị hoặc mãnh liệt, hơn nữa khuôn mặt lại là dung nhan tuyệt thế, Ngọc Phi Yên thầm mắng một tiếng: yêu tinh! Bỗng cảm thấy một dòng chất lỏng ấm chảy tuột từ trên mũi xuống dưới, liền kinh hoảng, hoàng hồn, bối rối lấy tay lau, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay áo dính máu tươi.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười ác liệt, làm cho nàng càng thêm ngượng ngùng, thiệt không biết đem mặt của nàng để đặt ở đâu nữa, thanh danh của một đời nàng a, tin là lúc này mặt của nàng còn đỏ hơn cả máu mũi!
Oái? Da gà tự nhiên nổi lên, nàng phát hiện được tiếng cười ác liệt kia dĩ nhiên xuất phát từ tướng công nhà nàng, người lãnh tâm lãnh tình này cũng có thể cười to như vậy sao?!
Nàng chưa từng bao giờ nghe tướng công nhà nàng cười to như thế, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ biến hóa mãnh liệt như hôm nay, nhiều lắm cũng chỉ là khóe miệng cong lên mà thôi, hiện tại nhìn thấy bộ dáng phóng túng của hắn, thoải mái cười to ác liệt, nàng nghĩ việc mình chảy máu mũi cũng thật đáng giá!
Hơn nữa bộ dáng này của hắn tựa như một nam tử bình thường, không cao cao tại thượng, không mang khí chất thần tiên, mang đến cảm giác nàng và hắn thật gần gũi, nàng yêu nhất khoảnh khắc này đây của hắn, có lẽ, nàng có thể từ bỏ ước mộng chu du khắp thiên hạ của mình, một lòng ở bên cạnh hắn, cũng có lẽ, nàng có thể quải hắn cùng đồng hành chu du thiên hạ với nàng.
Đúng rồi, nàng muốn cái thứ hai, muốn hắn cùng nàng đi dạo chơi tứ hải, dù sao hắn ở Phi Long Sơn trái phải đều nhàn rảnh mà, càng nghĩ thì càng thấy thích. Nhưng mà hiện tại trước mắt, chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng vì nàng đang mang thai. Ôi! Chỉ có thể đợi đến khi sinh ra đứa nhỏ mà thôi, nhưng mà thật là rất lâu!
Long Diệc Hân ngưng cười, nhìn hai lỗ mũi nàng đang chảy máu, trong giờ phút ấy hắn thấy thật vui vẻ, nhưng trong chốc lát lại nhíu mày, cũng không biết suy nghĩ gì, bước xuống giường đi đến tủ lấy ra một cái khăn mềm, nhẹ nhàng lau khô máu mũi nàng.
Ngọc Phi Yên chưa bao giờ thấy hắn đối xử nhẹ nhàng với mình như thế, nhìn thấy thân hình cao ngất mị hoặc của hắn máu mũi lại chảy ra, rõ ràng tay hắn đang cầm khăn, nhưng trong mắt nàng lại chỉ thấy toàn bộ cái mông của hắn, nàng cũng đã từng thấy qua hắn khỏa thân, nhưng không hiểu sao bây giờ ngây ngốc lại như vậy, sao không có tiền đồ tí nào hết a!?
Long Diệc Hân ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, cố gắng hết mình đè nén cười, tiểu thê tử hắn a, sao lại đáng yêu như thế chứ?! Tuy rằng nhìn thấy nàng bị mình hấp dẫn, trong lòng cực kì vui mừng, nhưng mà nàng nhìn hắn đến chảy máu mũi thì thực không tốt nha!
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.