Chương 12
Cô Quân
18/07/2023
Hai ngày sau, tiểu hoàng đế không đến đây nữa. Nhưng Huệ Phi lại tới. Nàng ta mang theo một hộp bánh đậu xanh vội vàng bước vào.
“Nếu hôm nay Hoàng thượng không đến chỗ ta, ta còn tưởng hai ngày nay ngươi ham chơi, không ngờ là vô ý rơi xuống nước. Tại sao lại không báo với ta một tiếng chứ?”
Nàng ta trách
móc, nhìn lên thấy ta thì lại nói liên tục không ngừng.
Ta cắn một miếng bánh đậu xanh, cảm giác ngọt ngào quen thuộc bây giờ lại làm ta cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.
“Không sao mà.”
Ta cười nói.
“Không sao là tốt rồi.” Nàng ta cười miễn cưỡng: “Không sao là tốt rồi.”
“Nhiều ngày nay lòng Hoàng thượng cũng rất hỗn loạn, ngày nào cũng đến chỗ ta lấy mấy cái bánh đậu xanh rồi đứng ngây người bên cạnh Dao Nguyệt trì.”
Huệ Phi thấy ta hơi lười biếng nên không ở lại lâu, chỉ dặn ta phải nghỉ ngơi thật tốt, cần gì thì cứ sai người đến Vân LộCung.
Nhìn Chu Mai tiễn Huệ Phi rời đi rồi sai bảo các cung nhân
khác, ta bèn chuồn ra khỏi Nguyệt Thú Các, đi thẳng tới Dao Nguyệt trì.
Nhân lúc xung
quanh không có ai, ta biến về hình dạng thật, nằm lên phiến đá xanh. Làm phi tử của hoàng đế còn không tự do bằng một con rùa đen nữa.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ta cũng nhìn thấy một đám tử khí từ xa đi tới.
Ta há miệng chờ hắn đút ăn, nhưng hắn chỉ bóp nát miếng bánh đậu xanh chứ không ném ra, chỉ im lặng nhìn chằm chằm mai rùa của ta.
Nhìn mãi cho đến lúc ta lắc lắc cái đuôi trong vô thức.
“Ngươi cũng bị thương này.” Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng.
Ta vặn vẹo cái cổ dài, loay hoay một lúc cũng không nhìn thấy cái mai rùa của mình bị thương như thếnào.
Nghĩ đến cây gậy kia, cùng lúc chỉ để lại một vết nứt mà thôi.
“Có phải trẫm nên đưa ngươi ra ngoài không?” Hắn ném phần bánh đậu xanh đã được bóp nát xuống đất.
“Mấy ngày nữa trẫm sẽ đưa ngươi ra khỏi cung. Ngoài đó có trời cao biển rộng, như vậy… mới đúng là chốn bình yên của ngươi.” Sau đó hắn rời đi.
Ta duỗi cổ nhưng không ăn được một miếng bánh đậu xanh nào.
Chỉ đành vùi đầu vào nước, ngậm đuôi mấy con cá rồi xơi luôn.
Phải xuất cung à?
Trở lại Nguyệt Thú Các, nhìn các món đồ bằng ngọc xinh đẹp, ta không thấy luyến tiếc chút nào, nhưng ta vẫn không muốn xuất cung. Thứ ta yêu thích vốn là đám tử khí kia, nhưng bây giờ lại không nỡ xa… người đó.
Qua mấy ngày vẫn không thấy tiểu hoàng đế đến đây. Ta định gieo một quẻ khác nhưng điều tương tự vẫn xảy ra. Chợt nhớ ra câu “hoa trong gương" ta bèn muốn thoát xác, thế là đi thẳng tới Vân LộCung.
“Nếu hôm nay Hoàng thượng không đến chỗ ta, ta còn tưởng hai ngày nay ngươi ham chơi, không ngờ là vô ý rơi xuống nước. Tại sao lại không báo với ta một tiếng chứ?”
Nàng ta trách
móc, nhìn lên thấy ta thì lại nói liên tục không ngừng.
Ta cắn một miếng bánh đậu xanh, cảm giác ngọt ngào quen thuộc bây giờ lại làm ta cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.
“Không sao mà.”
Ta cười nói.
“Không sao là tốt rồi.” Nàng ta cười miễn cưỡng: “Không sao là tốt rồi.”
“Nhiều ngày nay lòng Hoàng thượng cũng rất hỗn loạn, ngày nào cũng đến chỗ ta lấy mấy cái bánh đậu xanh rồi đứng ngây người bên cạnh Dao Nguyệt trì.”
Huệ Phi thấy ta hơi lười biếng nên không ở lại lâu, chỉ dặn ta phải nghỉ ngơi thật tốt, cần gì thì cứ sai người đến Vân LộCung.
Nhìn Chu Mai tiễn Huệ Phi rời đi rồi sai bảo các cung nhân
khác, ta bèn chuồn ra khỏi Nguyệt Thú Các, đi thẳng tới Dao Nguyệt trì.
Nhân lúc xung
quanh không có ai, ta biến về hình dạng thật, nằm lên phiến đá xanh. Làm phi tử của hoàng đế còn không tự do bằng một con rùa đen nữa.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ta cũng nhìn thấy một đám tử khí từ xa đi tới.
Ta há miệng chờ hắn đút ăn, nhưng hắn chỉ bóp nát miếng bánh đậu xanh chứ không ném ra, chỉ im lặng nhìn chằm chằm mai rùa của ta.
Nhìn mãi cho đến lúc ta lắc lắc cái đuôi trong vô thức.
“Ngươi cũng bị thương này.” Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng.
Ta vặn vẹo cái cổ dài, loay hoay một lúc cũng không nhìn thấy cái mai rùa của mình bị thương như thếnào.
Nghĩ đến cây gậy kia, cùng lúc chỉ để lại một vết nứt mà thôi.
“Có phải trẫm nên đưa ngươi ra ngoài không?” Hắn ném phần bánh đậu xanh đã được bóp nát xuống đất.
“Mấy ngày nữa trẫm sẽ đưa ngươi ra khỏi cung. Ngoài đó có trời cao biển rộng, như vậy… mới đúng là chốn bình yên của ngươi.” Sau đó hắn rời đi.
Ta duỗi cổ nhưng không ăn được một miếng bánh đậu xanh nào.
Chỉ đành vùi đầu vào nước, ngậm đuôi mấy con cá rồi xơi luôn.
Phải xuất cung à?
Trở lại Nguyệt Thú Các, nhìn các món đồ bằng ngọc xinh đẹp, ta không thấy luyến tiếc chút nào, nhưng ta vẫn không muốn xuất cung. Thứ ta yêu thích vốn là đám tử khí kia, nhưng bây giờ lại không nỡ xa… người đó.
Qua mấy ngày vẫn không thấy tiểu hoàng đế đến đây. Ta định gieo một quẻ khác nhưng điều tương tự vẫn xảy ra. Chợt nhớ ra câu “hoa trong gương" ta bèn muốn thoát xác, thế là đi thẳng tới Vân LộCung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.