Chương 31: Chương 31
Thâm Thâm
07/10/2022
Lần theo đường dây gửi bức thư đe dọa đến nhà họ Tống, bọn họ tìm
được một người đàn ông vô gia cư, bên kia nói có người kêu hắn ta nhét
món đồ như vậy vào hòm thư, còn bên trong viết thứ gì thì hắn ta cũng
không biết.
Ngô Thượng Hoa rất xảo quyệt, họ lần theo dấu vết của anh ta, cắm điểm bên ngoài một căn hộ chung cư suốt ba ngày ba đêm, đến lúc phát hiện không có ai ra vào mới nhận ra đã bị anh ta lừa …
Làm sao anh ta biết cảnh sát đang nghi ngờ anh ta?
Không cần biết vì lý do gì, Tống Quân Nham vốn đã chán ghét cái trạng thái bị theo dõi mỗi ngày, ngày nào anh cũng làm thêm giờ, bận rộn xử lý các vụ án khác xong là dốc toàn lực vào vụ thư quấy rối, đã lâu không về nhà.
Mấy ngày nay Cố Khinh Thiển ngủ không được ngon giấc, may mà có chị Giang ở nhà. Hai người họ rảnh rỗi sẽ uống trà và chăm sóc hoa. Gần đây họ còn khai phá một vườn rau. Ngày nào cũng lấy sách ra nghiên cứu các món ăn mới, sau khi thành phẩm sẽ nhờ người mang đến đồn cảnh sát, gọi một cách hoa mỹ là “Tình yêu tiện lợi”, nhưng thực chất là ăn thử giùm bọn họ.
Tống Quân Nham đã quen với vị trí của mình ở nhà, dù bữa ăn có khó nuốt đến đâu anh cũng có thể nuốt xuống bụng một cách vô cảm, ăn xong còn bớt chút thời gian để bày tỏ suy nghĩ của mình.
Anh viết suy nghĩ của mình như thể đang bình luận bài báo cáo của cấp dưới, nếu nó ngon anh sẽ thêm chữ “đủ tiêu chuẩn”, nhưng nếu khó ăn thì cũng không dám nói khó ăn, chỉ có thể ấm ức nói một câu “một lời khó nói hết.”
Suy cho cùng thì cuộc sống của anh có thoải mái hay khó chịu đều nằm trong tay hai người phụ nữ ở nhà.
Ngô Thượng Hoa gần đây khá im ắng, Tống Quân Nham thì lại bận bịu với một vụ án giết người, sau khi bàn giao phạm nhân cho kiểm sát trưởng, anh tranh thủ về nhà một chuyến.
“Thiển Thiển, lấy giúp dì một quả trứng!”
“Dì có muốn thêm một ít hành lá không? A Nham hình như thích ăn…”
“Được! Vậy cháu lấy hai quả trứng ra đánh đều với hành lá đi, đợi món cá này nấu xong thì chiên nó…”
Sắc đêm dần tối, trời đang vào hè nên có hơi ồn ào, bên ao có tiếng ếch nhái, trên ngọn cây có tiếng ve kêu, căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Tống trở nên vô cùng sinh động.
Đèn ở lầu một đều được bật sáng, Cố Khinh Thiển và chị Giang đang bận rộn trong bếp, đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Tống Quân Nham trở về nhà, cởi áo khoác ném lên ghế, rút súng cảnh sát cất vào két bảo hiểm rồi bước vào cửa.
Cố Khinh Thiển hình như đang đánh trứng, vừa lau khô tay vừa bước tới đón anh, “Ăn cơm hay tắm trước?”
Trên người vẫn là chiếc sườn xám mà cô yêu thích, là một bộ sườn xám truyền thống màu hồng phấn, thêu hình chim và hoa, mái tóc đen nhánh thì dùng chiếc kẹp tóc bằng gỗ buộc hờ hững, vừa mở miệng ra là một câu nói vô cùng đời thường, khiến cả người cô không còn sự lạnh nhạt như mọi khi, mà đã nhuộm chút khói lửa nhân gian.
“Anh đói rồi.” Tống Quân Nham mở nút cổ áo, đưa tay với lấy miếng gà rán giòn trên bàn ăn.
Cố Khinh Thiển đẩy tay anh ra, trừng mắt nói, “Đi rửa tay.”
“Mẹ chồng nàng dâu y chang nhau…”
Tống Quân Nham sờ sờ mũi, dùng tốc độ nhanh nhất lấy trộm một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.
Cố Khinh Thiển bất lực lắc đầu, bày bộ đồ ăn ra.
Càng thân thiết càng cảm thấy người đàn ông này không còn lạnh lùng như lúc mới gặp, tính tình thì vô cùng trẻ con, có điều, sự ngốc nghếch thỉnh thoảng vẫn không thay đổi chút nào.
Tống Quân Nham rửa tay xong, tiện đường bưng hai món cuối cùng cho chị Giang, trong đó đĩa trứng rán hành lá đã bị thiếu mất một góc trước khi kịp lên bàn ăn, còn trên khóe miệng của tên thủ phạm vẫn còn dính một đốm vàng rõ ràng.
Anh liếm khóe miệng, đặt đĩa thức ăn xuống, cầm lấy bát cơm trắng cực lớn mà người phụ nữ đã chuẩn bị rồi ngồi xuống.
Cố Khinh Thiển và chị Giang cũng ngồi vào bàn, sức ăn của hai người ít, cơm trắng trước mặt họ cộng lại còn không nhiều bằng hai miếng cơm của anh.
Cách ăn uống của nhà họ Tống không giống với mọi gia đình khác, không hề có quy tắc “ăn không nói chuyện”, trước đây chỉ có một mình chị Giang, phần lớn đều tùy ý xử lý, sau này có thêm Cố Khinh Thiển, bình thường lúc ăn cơm hai người vừa xem TV vừa nói chuyện.
TV tình cờ phát đến bản tin có một cô gái bị theo dõi, chị Giang thuận miệng hỏi: “Đã bắt được kẻ quấy rối Thiển Thiển chưa?”
“Bọn con không có bằng chứng để bắt anh ta, nên chỉ có thể theo dõi và quan sát xem anh ta có phải là kẻ quấy rối hay không.”
Vẻ mặt của Tống Quân Nham vẫn bình thường, như thể đang nói đến chuyện phòng bảo vệ lại nhìn thấy con chó to xác giẫm đạp lên khu vườn của ai đó, trong khi nói chuyện còn không quên gắp một miếng sườn bò sốt bỏ vào bát của người phụ nữ bên cạnh.
Cố Khinh Thiển nóng mặt, mặc dù đã ngầm thừa nhận mối quan hệ nhưng cô vẫn chưa quen với việc thể hiện trước mặt người khác, vậy là cô lại học theo anh, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của chị Giang.
“Hay là thật sự không phải Ngô Thượng Hoa?”
Chị Giang cười cười, gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát cô, nhắc tới tin đồn gần đây: “Nghe người ta nói con trai út nhà họ Ngô mới dẫn bạn gái về, hai bên gia đình đã bàn xong chuyện hôn lễ.”
“Có chuyện đó sao?” Tống Quân Nham nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.
Cố Khinh Thiển đầy vẻ nghi hoặc, “Em chưa nhận được tin tức nào cả.”
Nếu đúng như vậy, việc Tống Quân Nham cho rằng “Ngô Thượng Hoa thích cô, và vì không thể theo đuổi cô nên đã kêu hai đồng bọn là Thẩm – Vương rình rập và quấy rối cô” sẽ không có căn cứ để thiết lập rồi đúng không?
Mặc dù đã ra khỏi làng giải trí nhiều năm nhưng chị Giang vẫn bắt kịp xu hướng, bà ấy thành thạo Weibo và Facebook hơn cả Tống Quân Nham và Cố Khinh Thiển, lập tức mở điện thoại di động ra tìm kiếm các tin tức liên quan.
Tập đoàn Ngô Thị là một trong số ít các công ty hàng đầu của thành phố, gia đình họ Ngô có chuyện vui tất nhiên không thể che giấu được với đám săn ảnh luôn ráo riết thăm dò. Quả nhiên, chỉ cần tùy ỳ tìm kiếm các tin tức liên quan đến thành phố là xuất hiện ngay, chuyện thiếu gia nhà họ Ngô sắp kết hôn đã đồn khắp thành phố.
“Sao có thể…”
Chị Giang nhướng mày, nhìn vào mắt Cố Khinh Thiển, do dự muốn nói rồi lại thôi.
Hai người thấy vậy liền mở điện thoại di động lên nhìn, đồng tử của Tống Quân Nham chợt co rụt lại, quay đầu đi chỗ khác, người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng không nắm vững đôi đũa, để rơi xuống đất…
Cô dâu sắp cưới bên cạnh Ngô Thượng Hoa có vẻ ngoài gần giống như Cố Khinh Thiển.
Ngô Thượng Hoa rất xảo quyệt, họ lần theo dấu vết của anh ta, cắm điểm bên ngoài một căn hộ chung cư suốt ba ngày ba đêm, đến lúc phát hiện không có ai ra vào mới nhận ra đã bị anh ta lừa …
Làm sao anh ta biết cảnh sát đang nghi ngờ anh ta?
Không cần biết vì lý do gì, Tống Quân Nham vốn đã chán ghét cái trạng thái bị theo dõi mỗi ngày, ngày nào anh cũng làm thêm giờ, bận rộn xử lý các vụ án khác xong là dốc toàn lực vào vụ thư quấy rối, đã lâu không về nhà.
Mấy ngày nay Cố Khinh Thiển ngủ không được ngon giấc, may mà có chị Giang ở nhà. Hai người họ rảnh rỗi sẽ uống trà và chăm sóc hoa. Gần đây họ còn khai phá một vườn rau. Ngày nào cũng lấy sách ra nghiên cứu các món ăn mới, sau khi thành phẩm sẽ nhờ người mang đến đồn cảnh sát, gọi một cách hoa mỹ là “Tình yêu tiện lợi”, nhưng thực chất là ăn thử giùm bọn họ.
Tống Quân Nham đã quen với vị trí của mình ở nhà, dù bữa ăn có khó nuốt đến đâu anh cũng có thể nuốt xuống bụng một cách vô cảm, ăn xong còn bớt chút thời gian để bày tỏ suy nghĩ của mình.
Anh viết suy nghĩ của mình như thể đang bình luận bài báo cáo của cấp dưới, nếu nó ngon anh sẽ thêm chữ “đủ tiêu chuẩn”, nhưng nếu khó ăn thì cũng không dám nói khó ăn, chỉ có thể ấm ức nói một câu “một lời khó nói hết.”
Suy cho cùng thì cuộc sống của anh có thoải mái hay khó chịu đều nằm trong tay hai người phụ nữ ở nhà.
Ngô Thượng Hoa gần đây khá im ắng, Tống Quân Nham thì lại bận bịu với một vụ án giết người, sau khi bàn giao phạm nhân cho kiểm sát trưởng, anh tranh thủ về nhà một chuyến.
“Thiển Thiển, lấy giúp dì một quả trứng!”
“Dì có muốn thêm một ít hành lá không? A Nham hình như thích ăn…”
“Được! Vậy cháu lấy hai quả trứng ra đánh đều với hành lá đi, đợi món cá này nấu xong thì chiên nó…”
Sắc đêm dần tối, trời đang vào hè nên có hơi ồn ào, bên ao có tiếng ếch nhái, trên ngọn cây có tiếng ve kêu, căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Tống trở nên vô cùng sinh động.
Đèn ở lầu một đều được bật sáng, Cố Khinh Thiển và chị Giang đang bận rộn trong bếp, đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Tống Quân Nham trở về nhà, cởi áo khoác ném lên ghế, rút súng cảnh sát cất vào két bảo hiểm rồi bước vào cửa.
Cố Khinh Thiển hình như đang đánh trứng, vừa lau khô tay vừa bước tới đón anh, “Ăn cơm hay tắm trước?”
Trên người vẫn là chiếc sườn xám mà cô yêu thích, là một bộ sườn xám truyền thống màu hồng phấn, thêu hình chim và hoa, mái tóc đen nhánh thì dùng chiếc kẹp tóc bằng gỗ buộc hờ hững, vừa mở miệng ra là một câu nói vô cùng đời thường, khiến cả người cô không còn sự lạnh nhạt như mọi khi, mà đã nhuộm chút khói lửa nhân gian.
“Anh đói rồi.” Tống Quân Nham mở nút cổ áo, đưa tay với lấy miếng gà rán giòn trên bàn ăn.
Cố Khinh Thiển đẩy tay anh ra, trừng mắt nói, “Đi rửa tay.”
“Mẹ chồng nàng dâu y chang nhau…”
Tống Quân Nham sờ sờ mũi, dùng tốc độ nhanh nhất lấy trộm một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.
Cố Khinh Thiển bất lực lắc đầu, bày bộ đồ ăn ra.
Càng thân thiết càng cảm thấy người đàn ông này không còn lạnh lùng như lúc mới gặp, tính tình thì vô cùng trẻ con, có điều, sự ngốc nghếch thỉnh thoảng vẫn không thay đổi chút nào.
Tống Quân Nham rửa tay xong, tiện đường bưng hai món cuối cùng cho chị Giang, trong đó đĩa trứng rán hành lá đã bị thiếu mất một góc trước khi kịp lên bàn ăn, còn trên khóe miệng của tên thủ phạm vẫn còn dính một đốm vàng rõ ràng.
Anh liếm khóe miệng, đặt đĩa thức ăn xuống, cầm lấy bát cơm trắng cực lớn mà người phụ nữ đã chuẩn bị rồi ngồi xuống.
Cố Khinh Thiển và chị Giang cũng ngồi vào bàn, sức ăn của hai người ít, cơm trắng trước mặt họ cộng lại còn không nhiều bằng hai miếng cơm của anh.
Cách ăn uống của nhà họ Tống không giống với mọi gia đình khác, không hề có quy tắc “ăn không nói chuyện”, trước đây chỉ có một mình chị Giang, phần lớn đều tùy ý xử lý, sau này có thêm Cố Khinh Thiển, bình thường lúc ăn cơm hai người vừa xem TV vừa nói chuyện.
TV tình cờ phát đến bản tin có một cô gái bị theo dõi, chị Giang thuận miệng hỏi: “Đã bắt được kẻ quấy rối Thiển Thiển chưa?”
“Bọn con không có bằng chứng để bắt anh ta, nên chỉ có thể theo dõi và quan sát xem anh ta có phải là kẻ quấy rối hay không.”
Vẻ mặt của Tống Quân Nham vẫn bình thường, như thể đang nói đến chuyện phòng bảo vệ lại nhìn thấy con chó to xác giẫm đạp lên khu vườn của ai đó, trong khi nói chuyện còn không quên gắp một miếng sườn bò sốt bỏ vào bát của người phụ nữ bên cạnh.
Cố Khinh Thiển nóng mặt, mặc dù đã ngầm thừa nhận mối quan hệ nhưng cô vẫn chưa quen với việc thể hiện trước mặt người khác, vậy là cô lại học theo anh, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của chị Giang.
“Hay là thật sự không phải Ngô Thượng Hoa?”
Chị Giang cười cười, gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát cô, nhắc tới tin đồn gần đây: “Nghe người ta nói con trai út nhà họ Ngô mới dẫn bạn gái về, hai bên gia đình đã bàn xong chuyện hôn lễ.”
“Có chuyện đó sao?” Tống Quân Nham nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.
Cố Khinh Thiển đầy vẻ nghi hoặc, “Em chưa nhận được tin tức nào cả.”
Nếu đúng như vậy, việc Tống Quân Nham cho rằng “Ngô Thượng Hoa thích cô, và vì không thể theo đuổi cô nên đã kêu hai đồng bọn là Thẩm – Vương rình rập và quấy rối cô” sẽ không có căn cứ để thiết lập rồi đúng không?
Mặc dù đã ra khỏi làng giải trí nhiều năm nhưng chị Giang vẫn bắt kịp xu hướng, bà ấy thành thạo Weibo và Facebook hơn cả Tống Quân Nham và Cố Khinh Thiển, lập tức mở điện thoại di động ra tìm kiếm các tin tức liên quan.
Tập đoàn Ngô Thị là một trong số ít các công ty hàng đầu của thành phố, gia đình họ Ngô có chuyện vui tất nhiên không thể che giấu được với đám săn ảnh luôn ráo riết thăm dò. Quả nhiên, chỉ cần tùy ỳ tìm kiếm các tin tức liên quan đến thành phố là xuất hiện ngay, chuyện thiếu gia nhà họ Ngô sắp kết hôn đã đồn khắp thành phố.
“Sao có thể…”
Chị Giang nhướng mày, nhìn vào mắt Cố Khinh Thiển, do dự muốn nói rồi lại thôi.
Hai người thấy vậy liền mở điện thoại di động lên nhìn, đồng tử của Tống Quân Nham chợt co rụt lại, quay đầu đi chỗ khác, người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng không nắm vững đôi đũa, để rơi xuống đất…
Cô dâu sắp cưới bên cạnh Ngô Thượng Hoa có vẻ ngoài gần giống như Cố Khinh Thiển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.