Chương 31: Hồi 31: Thượng bất chính
Lý Ngư
03/09/2023
An Tư vốn định ngồi thêm một lúc rồi mới gọi Tiểu Thi vào mục dục canh y, nhưng không ngờ lại có kẻ "không mời mà đến" khiến nàng nhất thời vô phương ứng phó.
Kẻ đó không ai xa lạ, chính thị là hãn vương Hốt Tất Liệt!
Hắn cố ý bí mật tìm đến lều trướng của cửu hoàng tử cũng bởi do thừa biết rằng An Tư công chúa chắc chắn ở đây, còn dụng tâm sai khiến một cung nữ lừa hoàng nhi của mình rời khỏi để bản thân tiện việc gặp gỡ hồng nhan.
Lúc này, bầu trời bên ngoài đang ngả về chiều, màn đêm dần buông cũng như trùm phủ xuống cõi lòng An Tư một nỗi bất an vô tận. Nàng sợ, sợ kẻ đang từ từ tiến lại gần mình, hắn là chủ mưu của cuộc xâm lăng tàn khốc đối với dân tộc mình, với vẻ ngoài cao lớn có phần hung tợn, ánh mắt hằn lên tia dục vọng cứ đang chăm chú vào thân mình, kẻ này cư nhiên nàng biết chính là phụ vương của Hoan nhi, nhưng...tại sao cả hai lại khác xa nhau đến thế? Cả ngay lúc Hoan nhi bộc phát cơn giận cũng không đáng sợ bằng hãn vương Hốt Tất Liệt đang có mặt tại đây bây giờ.
Cứ vậy, Hốt Tất Liệt tiến một bước thì An Tư lùi một bước, tựa tiểu thố nhỏ bé đang run rẩy trước nanh vuốt sài lang, làm Hốt Tất Liệt càng thêm phần hứng thú.
- Tiểu mỹ nhân, nàng đừng sợ, bổn hãn sẽ "nhẹ nhàng" thôi.
Dĩ nhiên câu này An Tư hoàn toàn không hiểu, nhưng nàng có thể từ chất giọng của hắn mà nhìn ra được, hãn vương Hốt Tất Liệt đang có mưu tính không hề tốt lành đối với mình.
Đáng lẽ theo sở thích của Hốt Tất Liệt, hắn sẽ vờn mồi thêm ít lâu nữa, nhưng đứng trước tiểu công chúa Việt triều thoát tục này đây, hắn tự nhận khó lòng kiềm chế, chỉ muốn đem dáng dấp liễu yếu đào tơ kia lập tức khuất phục dưới thân mình mà bạo ngược vấy bẩn cơ thể thanh khiết ấy.
Nghĩ đến đó, Hốt Tất Liệt cảm giác phía dưới hạ thân như đang đốt lên ngọn lửa, thô bạo xông đến chế trụ An Tư xuống giường trong sự hãi hùng của nàng, mặc kệ cho An Tư thét lên kêu cứu nhưng hình như vào lúc này chẳng có lấy một ai đáp lại ngoài tiếng sói tru từ phía xa xăm vọng về.
Cũng phải thôi, lều trướng của cửu hoàng tử vốn nằm ở nơi thanh tĩnh, mà hãn vương cũng đã bố trí quân lính xua người cách xa khỏi nơi này, khiến cho nơi đây phút chốc trở thành địa điểm lý tưởng để hắn thưởng thức tiểu công chúa An Tư.
Nàng gào thét trong vô vọng trước sự áp chế của Hốt Tất Liệt, nàng khóc trong bất lực khi hắn không ngừng hôn liếm hõm cổ mình, khoảnh khắc này An Tư cảm thấy bản thân tủi nhục vô cùng tận, khó chịu nơi thể xác không bằng được vụn vỡ ở con tim.
Hốt Tất Liệt dùng thân hình vạm vỡ của mình đè trên người An Tư, tay hắn luồn vào vạt áo sờ soạng mân mê đùi nàng, tiếng cười xấu xa thỏa mãn như đang chiếm được một chiến lợi phẩm làm An Tư cảm thấy tột cùng ghê tởm. Nàng nhớ đến lần trước nơi rừng sâu núi thẳm chính là Hoan nhi đã ra tay cứu nàng, nhưng giờ người ấy ở đâu? Mặc cho nàng đang gào thét tên người ấy đến đau rát cả cổ họng, nhưng Hoan nhi đang ở đâu? Hoan nhi sẽ không đến cứu nàng nữa sao...?
Bất lực, đau đớn...trong phút giây An Tư quyết định nhắm mắt buông xuôi...
- Hoan nhi...
Một giọt lệ lấp lánh ứa ra từ khóe mắt nàng, đem số phận này chấp nhận bị định đoạt.
...
- Công chúa của ta ở trong kia, các ngươi sao lại không cho ta vào chứ!? Ta nghe tiếng công chúa đang thét kìa, mau cho ta vào!!!
Tiểu Thi đứng ngoài rào sắt đôi co với hai tên lính đang cật lực ngăn chặn nàng tiến vào lều trướng của trấn nam vương.
Một người nói Việt ngữ, hai kẻ nói tiếng Mông Cổ, vậy mà lại tranh chấp qua lại không ngừng, tiếng kêu cứu nghẹn ngào của An Tư nãy giờ tự dưng im bặt khiến Tiểu Thi càng thêm kinh hoảng, bất chấp thân mình lao vào bên trong nhưng đáng tiếc không chống nổi với sức lực hai kẻ cường tráng đứng canh gác, đều bị xô ngã ra, sợ hãi đến mức bật khóc vẫn không ngừng lao đầu vào.
- Công chúa!!! Công chúa có sao không!!!? Chuyện gì vậy!!!!?
- Ngươi làm ồn cái gì?
Không biết không hay, Ô Mã Nhi đã đứng ngay đằng sau Tiểu Thi tự lúc nào.
Tiểu Thi nhìn thấy Ô Mã Nhi thì như bắt được vàng, quỳ trên đất níu chân hắn mà cầu khẩn.
- Tướng quân...công chúa của ta bên trong lều kia xảy ra chuyện, nãy giờ hét rất lớn, bọn họ lại không cho ta vào!
Ô Mã Nhi nhíu mắt nhìn sang hai tên lính gác, bọn chúng giật mình vội vàng giải thích.
- Thưa tướng quân, là cửu hoàng điện hạ có lệnh không cho phép ai quấy rầy, chúng thần chỉ làm theo vương lệnh, xin tướng quân đừng làm khó!
Ô Mã Nhi nghi hoặc hướng tầm mắt nhìn vào bên trong lều trướng cách mình cỡ chừng 20 bước chân, chợt hắn nghe được tiếng cười của nam nhân, là một tiếng cười khá quen thuộc, bèn nhìn xuống Tiểu Thi còn đang quỳ khóc trên mặt đất mà hỏi.
- Ngươi nói nghe tiếng công chúa của ngươi ở trong đó?
- Vâng...xin tướng quân hãy giúp nô tỳ vào bên trong...làm ơn...công chúa xảy ra chuyện rồi...
Tiểu Thi nức nở.
Ô Mã Nhi cong môi như hiểu ra chuyện gì đó, cứ vậy quay lưng bỏ đi. Tiểu Thi kinh hoảng đuổi theo níu hắn lại van nài.
- Tướng quân...ngài đừng đi...xin ngài mà...làm ơn cứu công chúa của nô tỳ...xin ngài...bắt ta làm trâu làm ngựa cũng cam tâm, chỉ xin ngài mau đưa ta vào trong cứu công chúa đi mà...!
Ô Mã Nhi dự định phớt lờ bỏ mặc, nhưng bên trong kia vọng ra là tiếng cười nham nhở ấy, ở đây lại là một tiểu cô nương mặt mày đẫm lệ khóc than. Hắn ghét, ghét cay ghét đắng ả công chúa dị chủng ngoại bang kia, ả ta đã chiếm hết tâm ý của nữ nhân mà hắn mơ tưởng, nhưng...
- Ài...chết tiệt!
Ô Mã Nhi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, xoay lưng lại liền đấm thẳng vào mặt hai tên lính gác làm cho bọn chúng ngã ra bất tỉnh liền ngay tức khắc, Ô Mã Nhi vội vàng xông vào bên trong lều trướng, theo sát phía sau là Tiểu Thi.
Ở bên trong...
An Tư công chúa đang nằm dưới thân đại hãn vương Hốt Tất Liệt, gương mặt vốn rất đỗi xinh đẹp nay lại giàn giụa trong nước mắt, phấn son tan tác, xiêm y tả tơi, thất sắc lạc hồn. Còn hãn vương kia thì đang cúi người vừa hôn hít chiếc cổ thanh mảnh, vừa luồn tay xuống cởi ngoại bào của An Tư.
Tiểu Thi và Ô Mã Nhi đồng loạt cả kinh.
- Ah đại hãn! Đại hãn đại giá quang lâm, đúng là trùng hợp quá...trùng hợp quá...haha...
Ô Mã Nhi vội quỳ mợp xuống, gấp gáp kéo tay Tiểu Thi đang đứng chết lặng cạnh bên quỳ theo, hắn giả vờ vô tình hô thật lớn, nhưng là để cố ý đánh động hãn vương.
Bỗng dưng có người xông vào làm mình mất hứng, Hốt Tất Liệt long nhan đại nộ, rời khỏi chiếc giường trực tiếp bước tới giáng thẳng một cước vào thân Ô Mã Nhi khiến hắn ngã vật ra sau, lồng ngực nhói buốt.
- To gan! Sao ngươi dám tự tiện xông vào đây!!!?
Ô Mã Nhi lồm cồm bò dậy, lại quỳ mợp tỏ vẻ vô tội thưa.
- Mạc tướng nào đâu dám tự tiện, chỉ là muốn đến tìm vương tử cùng đi đến yến tiệc đêm nay. Nhưng...không ngờ hãn vương giá lâm, mạc tướng bất kính rồi...xin đại hãn khoan hồng bỏ qua.
Hốt Tất Liệt phẫn nộ, mắt lại nhìn sang thấy Tiểu Thi liền không ngần ngại giơ cao tay hạ xuống một cái tát trút giận, nhưng Ô Mã Nhi lại vội vàng lao tới che chắn, vừa hay nhận trọn cái tát trời giáng trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Thi.
Khoé miệng hắn ứa máu, vẫn giả vờ mỉm cười vô ưu, hướng Hốt Tất Liệt nói.
- Xin đại hãn bớt giận, mạc tướng biết sai rồi, à...trời cũng đã đêm buông, hẳn là vương tử cũng sắp trở về, nếu ngài thấy đại hãn tức giận sẽ phạt nặng mạc tướng mất, xin đại hãn rộng lượng...
Hốt Tất Liệt dù vẫn chưa nguôi nộ khí, nhưng đúng là hiện tại không nên lưu lại lâu hơn, tránh để hoàng nhi trở về, trực tiếp đối mặt ít nhiều khó xử.
- Hừ, nếu ngươi dám nhiều lời, bổn hãn sẽ cắt lưỡi ngươi!
Nhàn nhạt nói vậy rồi quay lại nhìn An Tư đang co ro trong góc giường, lòng hắn ngập tràn nuối tiếc, chưa hưởng thụ đến đâu thì đã bị cắt ngang, thử hỏi làm sao cam tâm? Nhưng Hốt Tất Liệt cũng đành phất tay áo rời đi.
Hắn vừa đi khỏi, Ô Mã Nhi liền thở phào nhẹ nhỏm, ngồi bệt trên đất day day vầng trán nãy giờ căng thẳng đến mức sắp nổ tung.
...
- Công chúa...
Tiểu Thi khẽ khàng lại gần, đem An Tư ôm vào lòng, trông thấy trên cổ An Tư toàn là vết hôn nồng đậm, cõi lòng xót xa vô cùng. Còn An Tư công chúa lúc này ở trong lòng Tiểu Thi, giữa mớ gối chăn nhàu nhĩ tựa hồ cái xác không hồn, ánh mắt mơ hồ trông về mông lung để mặt cho dòng lệ không ngừng tuôn chảy.
Ô Mã Nhi thấy được cảnh này, tự oán mình nhảm nhí bao đồng, chẳng phải lần trước trong rừng hắn chính là muốn An Tư rơi vào tình cảnh này hay sao? Giờ lại ra tay tương cứu, đem bản thân chọc giận hãn vương, đối đầu cùng thiên tử, tự thấy đúng là báo ứng cho mình mà.
Nghĩ vậy thì chán nản, lắc đầu thở dài rời đi.
- Đa tạ Ô Mã tướng quân...
An Tư thình lình cất giọng, thanh âm khàn đục lạnh lẽo.
Ô Mã Nhi tuy không xoay lưng lại, nhưng cước bộ cũng nhất thời đình chỉ, lúc sau mới gật đầu rồi lập tức bước ra khỏi đó.
...
Ở trong dục trì, làn nước ấm nóng ngấp nghé khuất lấp đôi khoả ngọc phong, trên làn da trắng ngần còn vương vài giọt nước trong suốt cùng những vết bầm, vết hôn đỏ thẫm.
An Tư thẩn thờ, tâm trí nàng lang man biết mấy, tự hỏi vì sao chuyện này cứ xảy ra với mình? Nếu lúc nãy Ô Mã Nhi và Tiểu Thi không xuất hiện kịp lúc, liệu có phải đã...
"Hoan nhi...ngươi đã ở đâu chứ...?"
Nàng đem lòng nghi hoặc chính mình, có phải thật sự như trấn nam vương nói không? Nàng bây giờ chỉ là một cống phẩm, mà đã là cống vật thì đừng bàn đến thân phận công chúa, ngay cả quyền được làm một nữ nhi trong sạch cũng khó khăn, có phải vậy không?
Là ai đã nói chuyến đi này sẽ rất vui vẻ?
Là ai đã nói sẽ luôn bảo hộ nàng?
Là ai đã nói người đó vẫn luôn ở đây?
Là ai đã nói...?
Nhưng chuyến đi này là do chính người đó bỏ mặc nàng, là do chính người đó tùy ý vứt lại nàng không lo, và cũng là do chính người đó đã biến mất ngay tại thời khắc nàng khổ sở nhất, cần đến nhất.
Rốt cuộc, chuyến hành trình người đó hứa hẹn cũng chỉ toàn tủi nhục đắng cay.
Kẻ đó không ai xa lạ, chính thị là hãn vương Hốt Tất Liệt!
Hắn cố ý bí mật tìm đến lều trướng của cửu hoàng tử cũng bởi do thừa biết rằng An Tư công chúa chắc chắn ở đây, còn dụng tâm sai khiến một cung nữ lừa hoàng nhi của mình rời khỏi để bản thân tiện việc gặp gỡ hồng nhan.
Lúc này, bầu trời bên ngoài đang ngả về chiều, màn đêm dần buông cũng như trùm phủ xuống cõi lòng An Tư một nỗi bất an vô tận. Nàng sợ, sợ kẻ đang từ từ tiến lại gần mình, hắn là chủ mưu của cuộc xâm lăng tàn khốc đối với dân tộc mình, với vẻ ngoài cao lớn có phần hung tợn, ánh mắt hằn lên tia dục vọng cứ đang chăm chú vào thân mình, kẻ này cư nhiên nàng biết chính là phụ vương của Hoan nhi, nhưng...tại sao cả hai lại khác xa nhau đến thế? Cả ngay lúc Hoan nhi bộc phát cơn giận cũng không đáng sợ bằng hãn vương Hốt Tất Liệt đang có mặt tại đây bây giờ.
Cứ vậy, Hốt Tất Liệt tiến một bước thì An Tư lùi một bước, tựa tiểu thố nhỏ bé đang run rẩy trước nanh vuốt sài lang, làm Hốt Tất Liệt càng thêm phần hứng thú.
- Tiểu mỹ nhân, nàng đừng sợ, bổn hãn sẽ "nhẹ nhàng" thôi.
Dĩ nhiên câu này An Tư hoàn toàn không hiểu, nhưng nàng có thể từ chất giọng của hắn mà nhìn ra được, hãn vương Hốt Tất Liệt đang có mưu tính không hề tốt lành đối với mình.
Đáng lẽ theo sở thích của Hốt Tất Liệt, hắn sẽ vờn mồi thêm ít lâu nữa, nhưng đứng trước tiểu công chúa Việt triều thoát tục này đây, hắn tự nhận khó lòng kiềm chế, chỉ muốn đem dáng dấp liễu yếu đào tơ kia lập tức khuất phục dưới thân mình mà bạo ngược vấy bẩn cơ thể thanh khiết ấy.
Nghĩ đến đó, Hốt Tất Liệt cảm giác phía dưới hạ thân như đang đốt lên ngọn lửa, thô bạo xông đến chế trụ An Tư xuống giường trong sự hãi hùng của nàng, mặc kệ cho An Tư thét lên kêu cứu nhưng hình như vào lúc này chẳng có lấy một ai đáp lại ngoài tiếng sói tru từ phía xa xăm vọng về.
Cũng phải thôi, lều trướng của cửu hoàng tử vốn nằm ở nơi thanh tĩnh, mà hãn vương cũng đã bố trí quân lính xua người cách xa khỏi nơi này, khiến cho nơi đây phút chốc trở thành địa điểm lý tưởng để hắn thưởng thức tiểu công chúa An Tư.
Nàng gào thét trong vô vọng trước sự áp chế của Hốt Tất Liệt, nàng khóc trong bất lực khi hắn không ngừng hôn liếm hõm cổ mình, khoảnh khắc này An Tư cảm thấy bản thân tủi nhục vô cùng tận, khó chịu nơi thể xác không bằng được vụn vỡ ở con tim.
Hốt Tất Liệt dùng thân hình vạm vỡ của mình đè trên người An Tư, tay hắn luồn vào vạt áo sờ soạng mân mê đùi nàng, tiếng cười xấu xa thỏa mãn như đang chiếm được một chiến lợi phẩm làm An Tư cảm thấy tột cùng ghê tởm. Nàng nhớ đến lần trước nơi rừng sâu núi thẳm chính là Hoan nhi đã ra tay cứu nàng, nhưng giờ người ấy ở đâu? Mặc cho nàng đang gào thét tên người ấy đến đau rát cả cổ họng, nhưng Hoan nhi đang ở đâu? Hoan nhi sẽ không đến cứu nàng nữa sao...?
Bất lực, đau đớn...trong phút giây An Tư quyết định nhắm mắt buông xuôi...
- Hoan nhi...
Một giọt lệ lấp lánh ứa ra từ khóe mắt nàng, đem số phận này chấp nhận bị định đoạt.
...
- Công chúa của ta ở trong kia, các ngươi sao lại không cho ta vào chứ!? Ta nghe tiếng công chúa đang thét kìa, mau cho ta vào!!!
Tiểu Thi đứng ngoài rào sắt đôi co với hai tên lính đang cật lực ngăn chặn nàng tiến vào lều trướng của trấn nam vương.
Một người nói Việt ngữ, hai kẻ nói tiếng Mông Cổ, vậy mà lại tranh chấp qua lại không ngừng, tiếng kêu cứu nghẹn ngào của An Tư nãy giờ tự dưng im bặt khiến Tiểu Thi càng thêm kinh hoảng, bất chấp thân mình lao vào bên trong nhưng đáng tiếc không chống nổi với sức lực hai kẻ cường tráng đứng canh gác, đều bị xô ngã ra, sợ hãi đến mức bật khóc vẫn không ngừng lao đầu vào.
- Công chúa!!! Công chúa có sao không!!!? Chuyện gì vậy!!!!?
- Ngươi làm ồn cái gì?
Không biết không hay, Ô Mã Nhi đã đứng ngay đằng sau Tiểu Thi tự lúc nào.
Tiểu Thi nhìn thấy Ô Mã Nhi thì như bắt được vàng, quỳ trên đất níu chân hắn mà cầu khẩn.
- Tướng quân...công chúa của ta bên trong lều kia xảy ra chuyện, nãy giờ hét rất lớn, bọn họ lại không cho ta vào!
Ô Mã Nhi nhíu mắt nhìn sang hai tên lính gác, bọn chúng giật mình vội vàng giải thích.
- Thưa tướng quân, là cửu hoàng điện hạ có lệnh không cho phép ai quấy rầy, chúng thần chỉ làm theo vương lệnh, xin tướng quân đừng làm khó!
Ô Mã Nhi nghi hoặc hướng tầm mắt nhìn vào bên trong lều trướng cách mình cỡ chừng 20 bước chân, chợt hắn nghe được tiếng cười của nam nhân, là một tiếng cười khá quen thuộc, bèn nhìn xuống Tiểu Thi còn đang quỳ khóc trên mặt đất mà hỏi.
- Ngươi nói nghe tiếng công chúa của ngươi ở trong đó?
- Vâng...xin tướng quân hãy giúp nô tỳ vào bên trong...làm ơn...công chúa xảy ra chuyện rồi...
Tiểu Thi nức nở.
Ô Mã Nhi cong môi như hiểu ra chuyện gì đó, cứ vậy quay lưng bỏ đi. Tiểu Thi kinh hoảng đuổi theo níu hắn lại van nài.
- Tướng quân...ngài đừng đi...xin ngài mà...làm ơn cứu công chúa của nô tỳ...xin ngài...bắt ta làm trâu làm ngựa cũng cam tâm, chỉ xin ngài mau đưa ta vào trong cứu công chúa đi mà...!
Ô Mã Nhi dự định phớt lờ bỏ mặc, nhưng bên trong kia vọng ra là tiếng cười nham nhở ấy, ở đây lại là một tiểu cô nương mặt mày đẫm lệ khóc than. Hắn ghét, ghét cay ghét đắng ả công chúa dị chủng ngoại bang kia, ả ta đã chiếm hết tâm ý của nữ nhân mà hắn mơ tưởng, nhưng...
- Ài...chết tiệt!
Ô Mã Nhi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, xoay lưng lại liền đấm thẳng vào mặt hai tên lính gác làm cho bọn chúng ngã ra bất tỉnh liền ngay tức khắc, Ô Mã Nhi vội vàng xông vào bên trong lều trướng, theo sát phía sau là Tiểu Thi.
Ở bên trong...
An Tư công chúa đang nằm dưới thân đại hãn vương Hốt Tất Liệt, gương mặt vốn rất đỗi xinh đẹp nay lại giàn giụa trong nước mắt, phấn son tan tác, xiêm y tả tơi, thất sắc lạc hồn. Còn hãn vương kia thì đang cúi người vừa hôn hít chiếc cổ thanh mảnh, vừa luồn tay xuống cởi ngoại bào của An Tư.
Tiểu Thi và Ô Mã Nhi đồng loạt cả kinh.
- Ah đại hãn! Đại hãn đại giá quang lâm, đúng là trùng hợp quá...trùng hợp quá...haha...
Ô Mã Nhi vội quỳ mợp xuống, gấp gáp kéo tay Tiểu Thi đang đứng chết lặng cạnh bên quỳ theo, hắn giả vờ vô tình hô thật lớn, nhưng là để cố ý đánh động hãn vương.
Bỗng dưng có người xông vào làm mình mất hứng, Hốt Tất Liệt long nhan đại nộ, rời khỏi chiếc giường trực tiếp bước tới giáng thẳng một cước vào thân Ô Mã Nhi khiến hắn ngã vật ra sau, lồng ngực nhói buốt.
- To gan! Sao ngươi dám tự tiện xông vào đây!!!?
Ô Mã Nhi lồm cồm bò dậy, lại quỳ mợp tỏ vẻ vô tội thưa.
- Mạc tướng nào đâu dám tự tiện, chỉ là muốn đến tìm vương tử cùng đi đến yến tiệc đêm nay. Nhưng...không ngờ hãn vương giá lâm, mạc tướng bất kính rồi...xin đại hãn khoan hồng bỏ qua.
Hốt Tất Liệt phẫn nộ, mắt lại nhìn sang thấy Tiểu Thi liền không ngần ngại giơ cao tay hạ xuống một cái tát trút giận, nhưng Ô Mã Nhi lại vội vàng lao tới che chắn, vừa hay nhận trọn cái tát trời giáng trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Thi.
Khoé miệng hắn ứa máu, vẫn giả vờ mỉm cười vô ưu, hướng Hốt Tất Liệt nói.
- Xin đại hãn bớt giận, mạc tướng biết sai rồi, à...trời cũng đã đêm buông, hẳn là vương tử cũng sắp trở về, nếu ngài thấy đại hãn tức giận sẽ phạt nặng mạc tướng mất, xin đại hãn rộng lượng...
Hốt Tất Liệt dù vẫn chưa nguôi nộ khí, nhưng đúng là hiện tại không nên lưu lại lâu hơn, tránh để hoàng nhi trở về, trực tiếp đối mặt ít nhiều khó xử.
- Hừ, nếu ngươi dám nhiều lời, bổn hãn sẽ cắt lưỡi ngươi!
Nhàn nhạt nói vậy rồi quay lại nhìn An Tư đang co ro trong góc giường, lòng hắn ngập tràn nuối tiếc, chưa hưởng thụ đến đâu thì đã bị cắt ngang, thử hỏi làm sao cam tâm? Nhưng Hốt Tất Liệt cũng đành phất tay áo rời đi.
Hắn vừa đi khỏi, Ô Mã Nhi liền thở phào nhẹ nhỏm, ngồi bệt trên đất day day vầng trán nãy giờ căng thẳng đến mức sắp nổ tung.
...
- Công chúa...
Tiểu Thi khẽ khàng lại gần, đem An Tư ôm vào lòng, trông thấy trên cổ An Tư toàn là vết hôn nồng đậm, cõi lòng xót xa vô cùng. Còn An Tư công chúa lúc này ở trong lòng Tiểu Thi, giữa mớ gối chăn nhàu nhĩ tựa hồ cái xác không hồn, ánh mắt mơ hồ trông về mông lung để mặt cho dòng lệ không ngừng tuôn chảy.
Ô Mã Nhi thấy được cảnh này, tự oán mình nhảm nhí bao đồng, chẳng phải lần trước trong rừng hắn chính là muốn An Tư rơi vào tình cảnh này hay sao? Giờ lại ra tay tương cứu, đem bản thân chọc giận hãn vương, đối đầu cùng thiên tử, tự thấy đúng là báo ứng cho mình mà.
Nghĩ vậy thì chán nản, lắc đầu thở dài rời đi.
- Đa tạ Ô Mã tướng quân...
An Tư thình lình cất giọng, thanh âm khàn đục lạnh lẽo.
Ô Mã Nhi tuy không xoay lưng lại, nhưng cước bộ cũng nhất thời đình chỉ, lúc sau mới gật đầu rồi lập tức bước ra khỏi đó.
...
Ở trong dục trì, làn nước ấm nóng ngấp nghé khuất lấp đôi khoả ngọc phong, trên làn da trắng ngần còn vương vài giọt nước trong suốt cùng những vết bầm, vết hôn đỏ thẫm.
An Tư thẩn thờ, tâm trí nàng lang man biết mấy, tự hỏi vì sao chuyện này cứ xảy ra với mình? Nếu lúc nãy Ô Mã Nhi và Tiểu Thi không xuất hiện kịp lúc, liệu có phải đã...
"Hoan nhi...ngươi đã ở đâu chứ...?"
Nàng đem lòng nghi hoặc chính mình, có phải thật sự như trấn nam vương nói không? Nàng bây giờ chỉ là một cống phẩm, mà đã là cống vật thì đừng bàn đến thân phận công chúa, ngay cả quyền được làm một nữ nhi trong sạch cũng khó khăn, có phải vậy không?
Là ai đã nói chuyến đi này sẽ rất vui vẻ?
Là ai đã nói sẽ luôn bảo hộ nàng?
Là ai đã nói người đó vẫn luôn ở đây?
Là ai đã nói...?
Nhưng chuyến đi này là do chính người đó bỏ mặc nàng, là do chính người đó tùy ý vứt lại nàng không lo, và cũng là do chính người đó đã biến mất ngay tại thời khắc nàng khổ sở nhất, cần đến nhất.
Rốt cuộc, chuyến hành trình người đó hứa hẹn cũng chỉ toàn tủi nhục đắng cay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.