Chương 44: Hồi 44: Hạnh cô quay lại
Lý Ngư
03/09/2023
Thượng ở trên thân thể An Tư công chúa, nàng không dùng tay mà chỉ dùng môi từ từ thưởng thức từng tấc da thịt ôn hương nhuyễn ngọc này, nàng trước đây không hề biết rằng thì ra trên tuyết trắng lại còn có thể lưu được hương sen thanh khiết đến vậy, càng khiến cho khao khát dâng cao, gấp gáp muốn đem nữ nhân này sủng hạnh trọn vẹn.
An Tư vì chiếc lưỡi ướt át của nàng cứ không ngừng trêu chọc trên đỉnh ngọc phong dần xuống vùng bụng mà đã bắt đầu cảm thấy hạ thân có chút kỳ quái, hình như ẩm ướt không chỉ ở mỗi đầu lưỡi của nàng thì phải...
Khi ngọn lửa tình nóng rực lan tỏa khắp cả không gian, đưa hai người dần chìm đắm vào thứ trầm mê tương luyến thì chợt...!
- Ai da...!
Thương tích ở vùng bụng có dấu hiệu bị đứt chỉ, truyền đến cho nàng một cơn đau thấu trời thấu đất, trụ không vững bèn ngã vật xuống người An Tư dọa nàng ấy cơ hồ bị sợ đến mức thất thần.
- Hoan nhi, Hoan nhi! Nàng sao vậy? Vết thương bị động rồi sao?
Đối diện trước sự lo lắng của An Tư, nàng gượng cười tỏ vẻ vô sự, kỳ thực đang đau đến vã cả mồ hôi trên trán.
- Không, không sao đâu, tiếp tục thôi.
An Tư tròn mắt nhìn nàng, vừa kinh ngạc cũng vừa bất đắc dĩ.
- Tiếp...tiếp tục cái gì!? Thật là...còn đang trọng thương mà, mau nghỉ ngơi đi thôi!
- Ơ nhưng...!
Không để nàng phản bác, An Tư liền đỡ nàng nằm sang một bên, ôm chăn đi xuống giường nhặt lại chiếc áo yếm của mình mặc vào, tựa hồ từ nãy đến giờ tuyệt nhiên chẳng hề phát sinh chuyện gì.
Sau đó mới quay trở lại giường, miệng thì càm ràm, tay lại giúp nàng trút bỏ y phục nặng nề chỉ chừa đủ một lớp trung y.
- Nhưng cái gì mà nhưng, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, sớm ngày bình phục là được.
Khỏi phải nói Hoan nhi bây giờ đang thán oán vết thương đáng ghét này đến thế nào, đành ngậm ngùi đờ đẫn nằm đó, nghe tiếng An Tư khúc khích bên tai mà không khỏi ủ rũ.
- Sao hửm? Còn đau hay không?
An Tư dịu dàng hôn lên trán nàng, nằm bên cạnh tựa sát thân mình lại có chút cẩn trọng sợ đả động làm đau.
- Không sao nữa rồi, thôi thì...chúng ta đi ngủ, sáng sớm mai ta còn phải ra trại ngựa nữa.
- Ân, Hoan nhi ngủ ngon.
- Ừm ừm, tiểu nữ tặc ngủ ngoan.
Dứt lời thì cũng hết chuyện, một đêm nhiệt tình như vậy rốt cuộc lại thành ra thế này, nàng thành thật chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó. Chỉ là đợi lúc nàng đã ngủ say, An Tư mới âm thầm hé mắt, lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt nàng, đây là lần đầu tiên hai người chân chính đồng sàn cùng nhau, cảm xúc thật sự khó tả, đột ngột đình chỉ như vậy quả là khiến người ta dở khóc dở cười.
Không nhớ lại thì thôi, nhớ rồi liền có cảm giác toàn thân khô nóng, tự nhủ cơ thể mình sao lại có chuyển biến dị thường như vậy kia chứ?
Rốt cuộc làm hại An Tư công chúa tội nghiệp một đêm trằn trọc mất ngủ.
...
Tờ mờ sáng, nàng có mặt tại trại ngựa, để lại An Tư nằm ngủ trong lều thật lòng không yên tâm, cũng may còn có Tiểu Thi túc trực hầu hạ, nàng cũng đã thu xếp vài ba thị vệ đáng tin cậy canh gác, nếu biến sự thình lình ập đến ắt hẳn sẽ kịp thông truyền.
Chăm dưỡng bảo mã, chăn thả gia súc vốn là nghiệp tổ của cư dân du mục Mông Cổ, tuy nàng thân phận tôn quý vẫn nắm rõ cách thức trong tay, thậm chí còn lấy làm hào hứng khi được tự mình thuần dưỡng bầy liệt mã của hoàng gia. Ngược lại Ô Mã Nhi và Toa Đô cảm thấy vô cùng nhàm chán, làm gì cũng cho có lệ, căn bản dù là sở trường thì cũng không phải ý thích của họ.
Tầm ban trưa, lúc nàng đang nằm trên thảm cỏ ngó trông bầy ngựa rong ruổi đằng xa thì có một thị vệ dẫn theo An Tư cùng Tiểu Thi xuất hiện.
An Tư vầng mắt lộ rõ mệt mỏi nhưng ý cười càng thêm nồng đậm khi trông thấy nàng, hôm nay nàng ấy lại vận bạch y, dáng dấp thướt tha như liễu rũ. Hung sự đã qua, bây giờ là lúc nên cởi mở tấm lòng, nhất loạt triệt tiêu hết gánh nặng đeo mang.
Nghĩ vậy, nàng liền sai người chuẩn bị một bàn thức ăn, toàn là các món đặc trưng Mông Cổ, cốt yếu để An Tư cùng Tiểu Thi mở mang tầm mắt, thưởng thức đặc sản quê nhà của nàng.
Lúc thiện điểm bày ra trước mắt, thơm lừng nóng hổi, rượu thịt ê hề kích thích thị giác lẫn khứu giác, An Tư ngược lại có chút ngập ngừng nhìn cái đùi dê nướng to tướng đặt trước mặt, cơ hồ nó còn to hơn cả đùi mình.
- Cái này ăn làm sao đây?
Nàng bật cười cầm miếng thịt đặt ở phía mình lên gợi ý.
- Nàng cầm lên thế này, cắn một miếng ngập miệng là được.
An Tư trước nay chưa từng ăn uống tùy ý như thế, nàng ấy nhấc đũa cầm muỗng đều theo khuôn phép gia phong, nào đâu có chuyện một nữ tử lại sỗ sàng cầm đùi dê to đùng cắn nuốt nhòm nhoàm như vậy kia chứ? Nhưng đây là Mông Cổ, không phải thiên hạ của Đại Việt, nhập gia tùy tục, và với bản chất tò mò thầm kín khao khát tự do của An Tư thì làm sao nàng ấy có thể ngần ngại quá lâu, "Ân" một tiếng liền thực hành không chút đắn đo.
Miếng thịt dê nướng thơm nồng đượm hương đang nhai trong miệng kích thích vị giác An Tư như muốn bùng nổ, tuy có hơi mỡ dầu nhưng thật sự nó quá là ngon, gia vị tẩm ướp vô cùng độc đáo khiến người ăn không thể ngừng khen ngợi.
Tiểu Thi ăn uống cũng vô cùng ngon lành, mặt mũi cười đến chói lọi tựa hồ là một bông hoa Hướng Dương đang bung nở.
Ô Mã Nhi, Toa Đô cũng không hề khách khí, ăn như lang thôn hổ yết, mấy ngày qua biến cố dập dồn, ăn uống cũng đạm bạc cho qua, đây là bữa đầu tiên sau nhiều ngày được thịnh soạn thưởng thức, dĩ nhiên phải tận hưởng đến cùng.
Dưới ánh mặt trời chói chang, năm người ngồi dùng thiện điểm bên dưới mái che phủ rơm, gió hiu hiu thổi qua khiến tâm tình không khỏi khoan khoái. Nàng nâng khăn lau đi vệt mỡ trên miệng An Tư, lòng vậy mà lại đang suy tưởng đến chuyện Hạnh cô cô.
Không biết không hay đã vài ngày trôi qua vẫn chưa gặp mặt, theo như mật báo của Ô Mã Nhi trong Thiên triều thì Hạnh cô cô hiện tại đang ở tẩm cung của hãn phụ Hốt Tất Liệt, hai người suốt ngày kề cận, Hốt Tất Liệt thậm chí còn chẳng lâm triều, giữa hai người đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng thật tình rất muốn cầu kiến tìm gặp Hạnh cô cô...
Toa Đô rất thông minh, vừa thấy nàng trầm tư liền hiểu ra nội tâm trong lòng, hắn mở lời khuyên nhủ.
- Vương tử đừng lo lắng, khả hãn chắc chắn sẽ không làm hại Hạnh cô đâu, mối quan hệ giữa họ không phải là điều mà các hậu duệ như chúng ta một sớm một chiều có thể biết được, cứ thuận theo tự nhiên đi, Hạnh cô sẽ trở lại sớm thôi.
An Tư để cho một cung tỳ hầu hạ rửa tay, cũng tiếp lời Toa Đô.
- Toa Đô tướng quân nói phải, Hạnh cô là người tốt, nhất định cát nhân thiên tướng, vương tử hãy yên tâm.
Nói đoạn, An Tư bèn đứng dậy, hai tay nâng lên chén trà hướng Ô Mã Nhi và Toa Đô cung kính.
- Còn chưa cảm tạ nhị vị tướng quân vừa qua xả thân tương trợ, An Tư có thể bảo toàn đều là nhờ nhị vị ra tay cứu giúp, trong lòng cảm kích bất tận, xin mượn trà thay rượu tỏ lòng biết ơn!
Toa Đô và Ô Mã Nhi nhìn nhau rồi lại nhìn nàng, được nàng gật đầu cho phép thì liền cong môi mỉm cười đứng dậy, mỗi người nâng lên chén rượu của mình cũng hướng An Tư kính cẩn đáp lễ.
Toa Đô.
- Công chúa quá lời, tận trung với vương tử là trách nhiệm của Toa Đô, nàng là ái nhân vương tử trân quý, vậy nên ta nhất định sẽ bảo hộ cả hai đến cùng.
Ô Mã Nhi thì không nói gì, chỉ gật nhẹ tỏ ý đồng thuận, rồi cả ba một trà hai rượu cùng uống cạn.
...
- Vương tử, Hoan nhi!
Là tiếng của Hạnh cô cô...
Nàng đang uống rượu thì lập tức đứng bật dậy, hướng tiếng kêu mà chạy tới, ở phía sau bốn người còn lại cũng vội vã chạy theo.
Đúng là Hạnh cô cô rồi!
Nàng mừng rỡ như đứa con gặp lại mẹ hiền, lao đến quỳ dưới chân Hạnh cô cô ôm chặt lấy.
- Cô cô...cô cô đã ở đâu vậy? Hoan nhi lo lắng lắm...
Chất giọng Hạnh cô cô lạc đi vì nghẹn ngào, đỡ nàng đứng dậy mà ôm lấy dỗ dành.
- Ngoan, cô cô về rồi, vương tử đừng khóc.
- Nhưng cô cô sao lại ở trong tẩm cung của hãn phụ? Hai người...cô cô không sao chứ?
Nàng mếu máo như một tiểu hài tử, bộ dáng vừa đáng yêu lại vừa buồn cười, thật sự hiếm thấy.
Hạnh cô cô thở dài một hơi, bèn dắt nàng vào bóng mát ngồi xuống, những người còn lại cũng đi đằng sau, ngồi thành một vòng. Hạnh cô cô đem hết mọi chuyện đã giả vờ ngất xỉu để tạo cơ hội cho hai vị phó tướng thoát thân ra sao, ở trong tẩm cung của Hốt Tất Liệt được thái y thăm khám thế nào, phải chịu đựng cùng hãn vương ôn lại chuyện cũ đáng quên, phải lựa lời xoa dịu phẫn nộ của hắn, và khó khăn lắm mới tìm được cách rời khỏi cung điện gặp lại Hoan nhi, Hạnh cô cô thở than không hiểu vì sao lần này Hốt Tất Liệt lại đặc biệt càng thêm cố chấp với mình.
Nàng ngẫm nghĩ, đã nhịn xuống thắc mắc này từ lâu, giờ mới quyết định thẳng thắn hỏi.
- Cô cô, rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì vậy? Hai người có mối quan hệ như thế nào?
Trong lúc còn đang ngẩn người trước câu hỏi này của nàng và ánh mắt chờ đợi của bốn người kia thì chợt tầm mắt Hạnh cô cô phát hiện nàng nãy giờ vẫn đang tay trong tay cùng An Tư công chúa.
Lập tức thái độ Hạnh cô cô liền trầm xuống, cô ấy thấp giọng.
- Hoan nhi, cô cô đã nói với con thế nào? An Tư công chúa sẽ không...
Còn chưa kịp dứt lời thì bỗng dưng An Tư đã khẽ cười khúc khích, tinh nghịch đáp lại.
- Thưa cô cô, ta biết cả rồi!
Toa Đô và Tiểu Thi cũng tươi cười giơ tay.
- Ta nữa, ta biết rồi nè!
- Ân, ta cũng biết rồi.
Khụ...Hạnh cô cô sững sờ, chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi, rốt cuộc tại sao ai ai cũng đều biết hết bí mật này vậy!?
An Tư vì chiếc lưỡi ướt át của nàng cứ không ngừng trêu chọc trên đỉnh ngọc phong dần xuống vùng bụng mà đã bắt đầu cảm thấy hạ thân có chút kỳ quái, hình như ẩm ướt không chỉ ở mỗi đầu lưỡi của nàng thì phải...
Khi ngọn lửa tình nóng rực lan tỏa khắp cả không gian, đưa hai người dần chìm đắm vào thứ trầm mê tương luyến thì chợt...!
- Ai da...!
Thương tích ở vùng bụng có dấu hiệu bị đứt chỉ, truyền đến cho nàng một cơn đau thấu trời thấu đất, trụ không vững bèn ngã vật xuống người An Tư dọa nàng ấy cơ hồ bị sợ đến mức thất thần.
- Hoan nhi, Hoan nhi! Nàng sao vậy? Vết thương bị động rồi sao?
Đối diện trước sự lo lắng của An Tư, nàng gượng cười tỏ vẻ vô sự, kỳ thực đang đau đến vã cả mồ hôi trên trán.
- Không, không sao đâu, tiếp tục thôi.
An Tư tròn mắt nhìn nàng, vừa kinh ngạc cũng vừa bất đắc dĩ.
- Tiếp...tiếp tục cái gì!? Thật là...còn đang trọng thương mà, mau nghỉ ngơi đi thôi!
- Ơ nhưng...!
Không để nàng phản bác, An Tư liền đỡ nàng nằm sang một bên, ôm chăn đi xuống giường nhặt lại chiếc áo yếm của mình mặc vào, tựa hồ từ nãy đến giờ tuyệt nhiên chẳng hề phát sinh chuyện gì.
Sau đó mới quay trở lại giường, miệng thì càm ràm, tay lại giúp nàng trút bỏ y phục nặng nề chỉ chừa đủ một lớp trung y.
- Nhưng cái gì mà nhưng, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, sớm ngày bình phục là được.
Khỏi phải nói Hoan nhi bây giờ đang thán oán vết thương đáng ghét này đến thế nào, đành ngậm ngùi đờ đẫn nằm đó, nghe tiếng An Tư khúc khích bên tai mà không khỏi ủ rũ.
- Sao hửm? Còn đau hay không?
An Tư dịu dàng hôn lên trán nàng, nằm bên cạnh tựa sát thân mình lại có chút cẩn trọng sợ đả động làm đau.
- Không sao nữa rồi, thôi thì...chúng ta đi ngủ, sáng sớm mai ta còn phải ra trại ngựa nữa.
- Ân, Hoan nhi ngủ ngon.
- Ừm ừm, tiểu nữ tặc ngủ ngoan.
Dứt lời thì cũng hết chuyện, một đêm nhiệt tình như vậy rốt cuộc lại thành ra thế này, nàng thành thật chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó. Chỉ là đợi lúc nàng đã ngủ say, An Tư mới âm thầm hé mắt, lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt nàng, đây là lần đầu tiên hai người chân chính đồng sàn cùng nhau, cảm xúc thật sự khó tả, đột ngột đình chỉ như vậy quả là khiến người ta dở khóc dở cười.
Không nhớ lại thì thôi, nhớ rồi liền có cảm giác toàn thân khô nóng, tự nhủ cơ thể mình sao lại có chuyển biến dị thường như vậy kia chứ?
Rốt cuộc làm hại An Tư công chúa tội nghiệp một đêm trằn trọc mất ngủ.
...
Tờ mờ sáng, nàng có mặt tại trại ngựa, để lại An Tư nằm ngủ trong lều thật lòng không yên tâm, cũng may còn có Tiểu Thi túc trực hầu hạ, nàng cũng đã thu xếp vài ba thị vệ đáng tin cậy canh gác, nếu biến sự thình lình ập đến ắt hẳn sẽ kịp thông truyền.
Chăm dưỡng bảo mã, chăn thả gia súc vốn là nghiệp tổ của cư dân du mục Mông Cổ, tuy nàng thân phận tôn quý vẫn nắm rõ cách thức trong tay, thậm chí còn lấy làm hào hứng khi được tự mình thuần dưỡng bầy liệt mã của hoàng gia. Ngược lại Ô Mã Nhi và Toa Đô cảm thấy vô cùng nhàm chán, làm gì cũng cho có lệ, căn bản dù là sở trường thì cũng không phải ý thích của họ.
Tầm ban trưa, lúc nàng đang nằm trên thảm cỏ ngó trông bầy ngựa rong ruổi đằng xa thì có một thị vệ dẫn theo An Tư cùng Tiểu Thi xuất hiện.
An Tư vầng mắt lộ rõ mệt mỏi nhưng ý cười càng thêm nồng đậm khi trông thấy nàng, hôm nay nàng ấy lại vận bạch y, dáng dấp thướt tha như liễu rũ. Hung sự đã qua, bây giờ là lúc nên cởi mở tấm lòng, nhất loạt triệt tiêu hết gánh nặng đeo mang.
Nghĩ vậy, nàng liền sai người chuẩn bị một bàn thức ăn, toàn là các món đặc trưng Mông Cổ, cốt yếu để An Tư cùng Tiểu Thi mở mang tầm mắt, thưởng thức đặc sản quê nhà của nàng.
Lúc thiện điểm bày ra trước mắt, thơm lừng nóng hổi, rượu thịt ê hề kích thích thị giác lẫn khứu giác, An Tư ngược lại có chút ngập ngừng nhìn cái đùi dê nướng to tướng đặt trước mặt, cơ hồ nó còn to hơn cả đùi mình.
- Cái này ăn làm sao đây?
Nàng bật cười cầm miếng thịt đặt ở phía mình lên gợi ý.
- Nàng cầm lên thế này, cắn một miếng ngập miệng là được.
An Tư trước nay chưa từng ăn uống tùy ý như thế, nàng ấy nhấc đũa cầm muỗng đều theo khuôn phép gia phong, nào đâu có chuyện một nữ tử lại sỗ sàng cầm đùi dê to đùng cắn nuốt nhòm nhoàm như vậy kia chứ? Nhưng đây là Mông Cổ, không phải thiên hạ của Đại Việt, nhập gia tùy tục, và với bản chất tò mò thầm kín khao khát tự do của An Tư thì làm sao nàng ấy có thể ngần ngại quá lâu, "Ân" một tiếng liền thực hành không chút đắn đo.
Miếng thịt dê nướng thơm nồng đượm hương đang nhai trong miệng kích thích vị giác An Tư như muốn bùng nổ, tuy có hơi mỡ dầu nhưng thật sự nó quá là ngon, gia vị tẩm ướp vô cùng độc đáo khiến người ăn không thể ngừng khen ngợi.
Tiểu Thi ăn uống cũng vô cùng ngon lành, mặt mũi cười đến chói lọi tựa hồ là một bông hoa Hướng Dương đang bung nở.
Ô Mã Nhi, Toa Đô cũng không hề khách khí, ăn như lang thôn hổ yết, mấy ngày qua biến cố dập dồn, ăn uống cũng đạm bạc cho qua, đây là bữa đầu tiên sau nhiều ngày được thịnh soạn thưởng thức, dĩ nhiên phải tận hưởng đến cùng.
Dưới ánh mặt trời chói chang, năm người ngồi dùng thiện điểm bên dưới mái che phủ rơm, gió hiu hiu thổi qua khiến tâm tình không khỏi khoan khoái. Nàng nâng khăn lau đi vệt mỡ trên miệng An Tư, lòng vậy mà lại đang suy tưởng đến chuyện Hạnh cô cô.
Không biết không hay đã vài ngày trôi qua vẫn chưa gặp mặt, theo như mật báo của Ô Mã Nhi trong Thiên triều thì Hạnh cô cô hiện tại đang ở tẩm cung của hãn phụ Hốt Tất Liệt, hai người suốt ngày kề cận, Hốt Tất Liệt thậm chí còn chẳng lâm triều, giữa hai người đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng thật tình rất muốn cầu kiến tìm gặp Hạnh cô cô...
Toa Đô rất thông minh, vừa thấy nàng trầm tư liền hiểu ra nội tâm trong lòng, hắn mở lời khuyên nhủ.
- Vương tử đừng lo lắng, khả hãn chắc chắn sẽ không làm hại Hạnh cô đâu, mối quan hệ giữa họ không phải là điều mà các hậu duệ như chúng ta một sớm một chiều có thể biết được, cứ thuận theo tự nhiên đi, Hạnh cô sẽ trở lại sớm thôi.
An Tư để cho một cung tỳ hầu hạ rửa tay, cũng tiếp lời Toa Đô.
- Toa Đô tướng quân nói phải, Hạnh cô là người tốt, nhất định cát nhân thiên tướng, vương tử hãy yên tâm.
Nói đoạn, An Tư bèn đứng dậy, hai tay nâng lên chén trà hướng Ô Mã Nhi và Toa Đô cung kính.
- Còn chưa cảm tạ nhị vị tướng quân vừa qua xả thân tương trợ, An Tư có thể bảo toàn đều là nhờ nhị vị ra tay cứu giúp, trong lòng cảm kích bất tận, xin mượn trà thay rượu tỏ lòng biết ơn!
Toa Đô và Ô Mã Nhi nhìn nhau rồi lại nhìn nàng, được nàng gật đầu cho phép thì liền cong môi mỉm cười đứng dậy, mỗi người nâng lên chén rượu của mình cũng hướng An Tư kính cẩn đáp lễ.
Toa Đô.
- Công chúa quá lời, tận trung với vương tử là trách nhiệm của Toa Đô, nàng là ái nhân vương tử trân quý, vậy nên ta nhất định sẽ bảo hộ cả hai đến cùng.
Ô Mã Nhi thì không nói gì, chỉ gật nhẹ tỏ ý đồng thuận, rồi cả ba một trà hai rượu cùng uống cạn.
...
- Vương tử, Hoan nhi!
Là tiếng của Hạnh cô cô...
Nàng đang uống rượu thì lập tức đứng bật dậy, hướng tiếng kêu mà chạy tới, ở phía sau bốn người còn lại cũng vội vã chạy theo.
Đúng là Hạnh cô cô rồi!
Nàng mừng rỡ như đứa con gặp lại mẹ hiền, lao đến quỳ dưới chân Hạnh cô cô ôm chặt lấy.
- Cô cô...cô cô đã ở đâu vậy? Hoan nhi lo lắng lắm...
Chất giọng Hạnh cô cô lạc đi vì nghẹn ngào, đỡ nàng đứng dậy mà ôm lấy dỗ dành.
- Ngoan, cô cô về rồi, vương tử đừng khóc.
- Nhưng cô cô sao lại ở trong tẩm cung của hãn phụ? Hai người...cô cô không sao chứ?
Nàng mếu máo như một tiểu hài tử, bộ dáng vừa đáng yêu lại vừa buồn cười, thật sự hiếm thấy.
Hạnh cô cô thở dài một hơi, bèn dắt nàng vào bóng mát ngồi xuống, những người còn lại cũng đi đằng sau, ngồi thành một vòng. Hạnh cô cô đem hết mọi chuyện đã giả vờ ngất xỉu để tạo cơ hội cho hai vị phó tướng thoát thân ra sao, ở trong tẩm cung của Hốt Tất Liệt được thái y thăm khám thế nào, phải chịu đựng cùng hãn vương ôn lại chuyện cũ đáng quên, phải lựa lời xoa dịu phẫn nộ của hắn, và khó khăn lắm mới tìm được cách rời khỏi cung điện gặp lại Hoan nhi, Hạnh cô cô thở than không hiểu vì sao lần này Hốt Tất Liệt lại đặc biệt càng thêm cố chấp với mình.
Nàng ngẫm nghĩ, đã nhịn xuống thắc mắc này từ lâu, giờ mới quyết định thẳng thắn hỏi.
- Cô cô, rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì vậy? Hai người có mối quan hệ như thế nào?
Trong lúc còn đang ngẩn người trước câu hỏi này của nàng và ánh mắt chờ đợi của bốn người kia thì chợt tầm mắt Hạnh cô cô phát hiện nàng nãy giờ vẫn đang tay trong tay cùng An Tư công chúa.
Lập tức thái độ Hạnh cô cô liền trầm xuống, cô ấy thấp giọng.
- Hoan nhi, cô cô đã nói với con thế nào? An Tư công chúa sẽ không...
Còn chưa kịp dứt lời thì bỗng dưng An Tư đã khẽ cười khúc khích, tinh nghịch đáp lại.
- Thưa cô cô, ta biết cả rồi!
Toa Đô và Tiểu Thi cũng tươi cười giơ tay.
- Ta nữa, ta biết rồi nè!
- Ân, ta cũng biết rồi.
Khụ...Hạnh cô cô sững sờ, chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi, rốt cuộc tại sao ai ai cũng đều biết hết bí mật này vậy!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.