Chương 49: Hồi 49: Thay thân đổi phận ngoạn Hàng Châu
Lý Ngư
03/09/2023
Sau một đêm trằn trọc không ngon giấc, rốt cuộc sớm mai nàng đã xuất
hiện với đôi mắt Bạch Bi (gấu Trúc) làm cho Tiểu Thi được một phen cười
không ngớt miệng. Kể từ khi biết được thân phận nữ nhân của nàng, cũng
lại biết tâm tình hảo cảm của nàng dành cho An Tư thì Tiểu Thi đã càng
vơi bớt ác ý, dần dần nhìn nàng bằng cặp mắt khác.
Lững thững ngồi trên lưng ngựa thảo luận hết cả Đông Tây Nam Bắc, rõ ràng chỉ có 3 ngày du ngoạn thế nhưng hai nữ tử kia còn cho rằng đây là hành tẩu giang hồ hay sao? Muốn đi nhiều nơi ở Trung Nguyên như vậy chắc phải mất cả nửa đời, "Nhưng nhìn nàng ấy hồn nhiên thế này thật tốt, đây mới đúng là nàng ấy, đây mới nên là nàng ấy." Nàng thầm nghĩ.
Trái tim An Tư công chúa từ lâu đã là tầng tầng lớp lớp tâm sự, vốn không còn và cũng không thể hồn nhiên như thuở ban đầu được nữa, đáng tiếc điều này dù là hoàng thân huynh tỷ hay Hoan nhi kế cận cũng không hề biết được, nàng ấy cứ vậy tự gánh vác mọi nỗi tư lương. Cũng như ý định du ngoạn Trung Nguyên bù đắp khoảng thời gian trước đây bỏ lỡ vốn là vì An Tư muốn tận dụng 3 ngày yên bình ngắn ngủi sau chót này để làm tròn bổn phận của một ái nhân, một vương phi, làm Hoan nhi vui lòng, trả ơn lại tháng ngày qua đã yêu chiều chiếu cố.
"Còn tình yêu? Đáng tiếc, làm sao mình có thể yêu một nữ nhân được!"
...
Lúc cưỡi ngựa ngang qua rừng trúc, gió thổi lá rơi, mấy mảnh xanh lục táng loạn giữa thinh không vương trên suối tóc đen huyền của An Tư, nàng ấy thuần thục gỡ chúng xuống thu vào tay, vuốt lại mái tóc mình, từng cử chỉ hết thảy đều không lọt khỏi tầm mắt nàng, đẹp đẽ đến đau lòng.
Dường như cũng cảm nhận được có ánh nhìn không ngơi, An Tư quay mặt sang hỏi.
- Nàng nhìn gì vậy? Mặt thiếp có dính gì sao?
"Không có...chỉ là nàng đẹp quá An Tư à..." Nàng thầm nghĩ, đáng tiếc lại không còn muốn thốt ra lời.
- Cún bông ta tặng nàng đâu rồi?
An Tư ngập ngừng chỉ vào tay nải Tiểu Thi đang mang, đáp.
- Ở trong đó, thiếp sợ đường xa trắc trở nên đặt vào tay nải sợ lỡ rách mất.
Nàng biết nàng ấy đây là nửa phần thật nửa phần dối, cũng không biết tự bao giờ An Tư đã không còn ôm ấp cún bông như trước, nàng ấy chỉ đặt nó ở cạnh hoặc giả gói cùng hành lý, mấy tiểu tiết này khó thể qua mặt được nàng, có điều bản thân lại không cam tâm thừa nhận An Tư đã hết yêu mình.
Xem ra dù đã thành hôn thì cũng không thể nào thực sự trở thành phu thê...
...
Lúc bấy giờ có nơi gọi là Hàng Châu sở hữu vô vàn mỹ cảnh lại gần kề mà ba người họ có thể ghé qua thưởng ngoạn, trên đường đi nàng luôn miệng kể về truyền tích nổi tiếng nhất nơi đây cho hai nữ nhân kia thêm phần thấu hiểu. Tích này nổi tiếng khắp Á Đông đã sớm lưu truyền thiên hạ, không gì khác chính là chuyện về Thanh Xà Bạch Xà cùng chàng thư sinh Hứa Tiên.
An Tư cũng biết chuyện này, nàng ấy thương xót cho Bạch Xà chung tình, càng tiếc thay Hứa Tiên dang dở cuộc lương duyên khiến cả đời ôm hận. Nàng tự hỏi, nàng ấy nhỏ lệ vì chuyện tình người xưa, vậy liệu rằng có bao giờ cũng nhỏ lệ cho chuyện tình mình, so với Hứa Tiên và Bạch Xà, không phải Thuyết Hoan và An Tư lại càng trái ngang bẽ bàng hơn sao? Người xưa dang dở cả đời ôm hận, vậy người nay...liệu rằng có phải chịu chung cảnh dở dang hay không?
Đôi người đều nặng nề nỗi lòng vậy mà lại không thể tỏ bày cùng nhau.
Không quá lâu để ba người tiến nhập thành Hàng Châu, nơi đây cảnh vật như tranh người đẹp như họa, quả là phong tình phiêu dật, không hổ danh lam mà năm xưa thi nhân Bạch Cư Dị thời Đường từng ghé đến ngâm nga. Chuyến đi này quả nhiên khiến An Tư lẫn Tiểu Thi đều mở rộng tầm mắt, mà cả bá tánh Hàng Châu cũng được dịp mở rộng quang mang khi chứng kiến giai nhân mỹ sắc khuynh thành là An Tư xuất hiện, bất cứ con phố nào nàng ấy đi qua đều khiến các nam nhân đánh rơi luôn cả ánh mắt lẫn tâm hồn dưới gót hài nàng ấy. Sau mấy bận loanh quanh, ba người cũng ghé vào một lâu quán sang trọng, chọn gian phòng lớn dành cho ba người rồi lập tức tiến vào nghỉ ngơi.
Tiểu Thi háo hức không ngớt miệng tán tụng vẻ đẹp Hàng Châu, An Tư cũng không giấu được sự ái mộ đối với non nước nơi này. Cả ba dự định chợp mắt một giấc rồi mới thay đổi xiêm y xuống lầu thưởng thức đặc sản Hàng Châu và đi dạo thăm ngắm, có điều phấn khởi trong họ khiến chẳng ai cam lòng đi ngủ khi ở ngoài kia là địa phương đẹp đẽ nổi tiếng thiên hạ.
- Vậy bây giờ chúng ta thay y phục mới rồi xuống lầu dùng bữa, ta biết nhiều món ngon ở đây lắm!
Nàng giới thiệu, nhưng...
- Nè, sao hai người nhìn ta bằng ánh mắt...đầy âm mưu vậy...? Hay là...định ám sát ta tại đây hửm? Không dễ đâu!
An Tư và Tiểu Thi cong môi nhìn nhau rồi lại nhìn nàng, dường như họ đang trù tính việc gì mờ ám lắm.
Tiểu Thi.
- Đại vương à! Ngài đừng lo nha, ta và công chúa có chuẩn bị bất ngờ dành cho ngài đó!
- Phải! Hoan nhi...mau đến đây, thiếp sẽ nhẹ tay a!
- Hai người...nè...không được...đừng có qua đây...nè nè...đừng!!!!
...
Hôm ấy, trong tửu lâu vang danh Hàng Châu có ba nữ tử khiến dân chúng trầm trồ ngưỡng vọng, bách tính vây quanh lại không dám quá gần, họ chỉ trỏ bàn tán, họ nói với nhau những lời đầy tò mò khao khát, họ cho rằng ngồi đó thưởng rượu ắt hẳn không phải ba nữ nhân tầm thường, có chăng là công chúa hoàng phi phiêu bạt rong chơi, hoặc chắc là tiên nữ giáng thế, nghe đâu trong đám đông còn có người nói ba nữ tử này là rắn tinh tu thành giống như Thanh Xà Bạch Xà năm xưa ghé đến Hàng Châu.
Ôi có biết bao lời suy đoán, vậy ba nữ tử này rốt cuộc là ai đây?
Lam y nữ tử ngồi bên trái đang nhâm nhi miếng bánh cao lương là Tiểu Thi, vứt bỏ trang phục cung nữ bây giờ nàng ấy không khác nào một tiểu thư quyền quý, nhan sắc tú lệ cũng vì thế mà hiển lộ phô bày.
Bạch y nữ tử thưởng trà bên phải lại không ai khác chính là An Tư, dung nhan thánh khiết vô ngần của nàng ấy cộng cùng khí chất thoát tục thiên bẩm đúng là khó thể lẫn lộn với ai khác được, xứng danh thiên hạ vô song.
Và...Huyết y mỹ nữ ngồi ngay chính diện đang trầm ngâm nhấp rượu, anh khí tỏa ngập lan tràn, mày tầm mắt phụng câu nhân kia đích thị là...Thuyết Hoan! Một Thuyết Hoan chân chính!
- Bổn vương không thể tin nổi nàng dám làm chuyện này luôn đấy An Tư!
- Kìa, gì mà bổn vương? Là bổn công chúa mới đúng nha Hoan nhi! An Tư tiểu nữ tặc ta thì có gì mà không dám làm đây hửm? Nhưng nàng cũng can đảm lắm, dám làm theo thiếp. Nhìn xem, có phải bây giờ rất tốt rồi không? Trông nàng xinh đẹp bức người, bộ huyết y nữ phục này là thiếp đặc biệt âm thầm chuẩn bị cho nàng, biết nàng thích trang sức bằng bạc, là thiếp cũng phối chọn bộ trâm bạc này cho nàng đấy, có vừa ý không?
- Tự tung tự tác.
Tuy ngoài miệng trách vấn, nhưng thái độ biểu hiện lại hoàn toàn hoan hỷ trìu mến, An Tư biết rằng nàng đang rất vui vẻ.
Suốt nhiều năm trường rốt cuộc lại được vận nữ trang, nàng nhất thời không dám tin mình có được ngày này, lòng dâng trào vui sướng khó tả, tuy bất an kèm theo là điều khó tránh khỏi, nhưng bấy nhiêu đối với Thuyết Hoan cũng là quá đủ rồi...
Tiểu Thi nhai nhóp nhép cái màn thầu nhỏ, cũng chen vào.
- Mà đại vương...à không...thập công chúa vận nữ phục đúng là rất đẹp nha! Cứ như một nữ thư hùng vậy, nãy giờ ta để ý thấy nhiều nam nhân cười với thập công chúa lắm đó!
Nàng đó mặt, nhìn bóng mình ẩn hiện trong chén rượu, tự dưng lại thầm nghĩ "Ừm, đẹp thật, đây mới chính là mình."
- Ôi chao, Hoan nhi đỏ mặt rồi sao? Thiếu nữ e thẹn kìa.
An Tư thuận tay véo má nàng một cái, động tác cứ tựa lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành.
- Chậc...nàng còn đùa nữa, bổn vương sẽ không tha cho nàng đâu!
- Gì mà cứ bổn vương bổn vương, bây giờ nàng là một cô nương, đừng có luôn miệng bổn vương hoài chứ! Để người ta nghe được sẽ hoài nghi đó.
Thật là...tại sao lại rơi vào tình huống khó xử như vậy chứ? Như khổng như không đã trở thành tâm điểm trêu đùa cho hai nữ nhân trẻ con này rồi. Nàng lắc đầu thở dài, uống cạn chén rượu trong tay.
Nhưng trò vui của An Tư vẫn chưa dừng lại ở đó, nàng ấy một mình trở về phòng, không biết ở trên đó hết nửa canh giờ làm chuyện gì, đến khi trở lại thì...
- Tiểu mỹ nhân, ta có thể ngồi đây với nàng được không?
- Hỗn xược!... Hở...!!!?
Nàng tá hỏa trợn tròn mắt chăm chăm nhìn vào bạch y thiếu niên ở trước mặt, đây không phải là...An Tư công chúa hay sao...? Ăn vận như vậy là bắt chước nàng phẫn nam trang đó à? Tiểu Thi nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng mà cười đến nổi ho hen sặc sụa, thật là thất lễ quá mức!
Làm bộ dửng dưng, An Tư phe phẩy ngọc phiến trong tay, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong mỹ nam tài tuấn xem ra so với Hứa Tiên năm xưa chắc chỉ có hơn chứ không hề kém, đối với thước vóc nhỏ bé hơn người Mông Cổ của An Tư thì ngược lại cùng Hán tộc trông cũng đồng đều xấp xỉ tương tự.
- Nàng làm cái gì vậy tiểu nữ tặc? Sao lại...
An Tư nhếch môi, dùng đầu phiến nâng nhẹ cằm nàng, kề sát bên tai thủ thỉ.
- Tiểu mỹ nhân, đường đường ta là một nam tử, sao lại dùng từ "nàng"?
Khoảng cách này, cảm giác này, cả hình tượng này của An Tư đối với nàng đều vạn phần lạ lẫm, không tự chủ được mà trở nên ấp úng ngẩn ngơ.
- Ta...ta...
- Ta thế nào hửm? Tiểu - mỹ - nhân.
An Tư gằng từng chữ.
Buồn cười thay, không ngờ một trấn nam vương Thoát Hoan cũng có ngày biến thành giai nhân e lệ bên cạnh An Tư công chúa giờ đã là bạch diện thư sinh.
...
- Ô hô!!! Mỹ nhân, nàng là tiên nương từ đâu lạc đến chốn này vậy? Để đại gia mời nàng vài chén nhá!
Không biết từ đâu lại xuất hiện một gã phàm phu kệch cỡm, hắn thô lỗ đặt bàn tay to lớn lên vai Thuyết Hoan vân vê gạ gẫm!
Lững thững ngồi trên lưng ngựa thảo luận hết cả Đông Tây Nam Bắc, rõ ràng chỉ có 3 ngày du ngoạn thế nhưng hai nữ tử kia còn cho rằng đây là hành tẩu giang hồ hay sao? Muốn đi nhiều nơi ở Trung Nguyên như vậy chắc phải mất cả nửa đời, "Nhưng nhìn nàng ấy hồn nhiên thế này thật tốt, đây mới đúng là nàng ấy, đây mới nên là nàng ấy." Nàng thầm nghĩ.
Trái tim An Tư công chúa từ lâu đã là tầng tầng lớp lớp tâm sự, vốn không còn và cũng không thể hồn nhiên như thuở ban đầu được nữa, đáng tiếc điều này dù là hoàng thân huynh tỷ hay Hoan nhi kế cận cũng không hề biết được, nàng ấy cứ vậy tự gánh vác mọi nỗi tư lương. Cũng như ý định du ngoạn Trung Nguyên bù đắp khoảng thời gian trước đây bỏ lỡ vốn là vì An Tư muốn tận dụng 3 ngày yên bình ngắn ngủi sau chót này để làm tròn bổn phận của một ái nhân, một vương phi, làm Hoan nhi vui lòng, trả ơn lại tháng ngày qua đã yêu chiều chiếu cố.
"Còn tình yêu? Đáng tiếc, làm sao mình có thể yêu một nữ nhân được!"
...
Lúc cưỡi ngựa ngang qua rừng trúc, gió thổi lá rơi, mấy mảnh xanh lục táng loạn giữa thinh không vương trên suối tóc đen huyền của An Tư, nàng ấy thuần thục gỡ chúng xuống thu vào tay, vuốt lại mái tóc mình, từng cử chỉ hết thảy đều không lọt khỏi tầm mắt nàng, đẹp đẽ đến đau lòng.
Dường như cũng cảm nhận được có ánh nhìn không ngơi, An Tư quay mặt sang hỏi.
- Nàng nhìn gì vậy? Mặt thiếp có dính gì sao?
"Không có...chỉ là nàng đẹp quá An Tư à..." Nàng thầm nghĩ, đáng tiếc lại không còn muốn thốt ra lời.
- Cún bông ta tặng nàng đâu rồi?
An Tư ngập ngừng chỉ vào tay nải Tiểu Thi đang mang, đáp.
- Ở trong đó, thiếp sợ đường xa trắc trở nên đặt vào tay nải sợ lỡ rách mất.
Nàng biết nàng ấy đây là nửa phần thật nửa phần dối, cũng không biết tự bao giờ An Tư đã không còn ôm ấp cún bông như trước, nàng ấy chỉ đặt nó ở cạnh hoặc giả gói cùng hành lý, mấy tiểu tiết này khó thể qua mặt được nàng, có điều bản thân lại không cam tâm thừa nhận An Tư đã hết yêu mình.
Xem ra dù đã thành hôn thì cũng không thể nào thực sự trở thành phu thê...
...
Lúc bấy giờ có nơi gọi là Hàng Châu sở hữu vô vàn mỹ cảnh lại gần kề mà ba người họ có thể ghé qua thưởng ngoạn, trên đường đi nàng luôn miệng kể về truyền tích nổi tiếng nhất nơi đây cho hai nữ nhân kia thêm phần thấu hiểu. Tích này nổi tiếng khắp Á Đông đã sớm lưu truyền thiên hạ, không gì khác chính là chuyện về Thanh Xà Bạch Xà cùng chàng thư sinh Hứa Tiên.
An Tư cũng biết chuyện này, nàng ấy thương xót cho Bạch Xà chung tình, càng tiếc thay Hứa Tiên dang dở cuộc lương duyên khiến cả đời ôm hận. Nàng tự hỏi, nàng ấy nhỏ lệ vì chuyện tình người xưa, vậy liệu rằng có bao giờ cũng nhỏ lệ cho chuyện tình mình, so với Hứa Tiên và Bạch Xà, không phải Thuyết Hoan và An Tư lại càng trái ngang bẽ bàng hơn sao? Người xưa dang dở cả đời ôm hận, vậy người nay...liệu rằng có phải chịu chung cảnh dở dang hay không?
Đôi người đều nặng nề nỗi lòng vậy mà lại không thể tỏ bày cùng nhau.
Không quá lâu để ba người tiến nhập thành Hàng Châu, nơi đây cảnh vật như tranh người đẹp như họa, quả là phong tình phiêu dật, không hổ danh lam mà năm xưa thi nhân Bạch Cư Dị thời Đường từng ghé đến ngâm nga. Chuyến đi này quả nhiên khiến An Tư lẫn Tiểu Thi đều mở rộng tầm mắt, mà cả bá tánh Hàng Châu cũng được dịp mở rộng quang mang khi chứng kiến giai nhân mỹ sắc khuynh thành là An Tư xuất hiện, bất cứ con phố nào nàng ấy đi qua đều khiến các nam nhân đánh rơi luôn cả ánh mắt lẫn tâm hồn dưới gót hài nàng ấy. Sau mấy bận loanh quanh, ba người cũng ghé vào một lâu quán sang trọng, chọn gian phòng lớn dành cho ba người rồi lập tức tiến vào nghỉ ngơi.
Tiểu Thi háo hức không ngớt miệng tán tụng vẻ đẹp Hàng Châu, An Tư cũng không giấu được sự ái mộ đối với non nước nơi này. Cả ba dự định chợp mắt một giấc rồi mới thay đổi xiêm y xuống lầu thưởng thức đặc sản Hàng Châu và đi dạo thăm ngắm, có điều phấn khởi trong họ khiến chẳng ai cam lòng đi ngủ khi ở ngoài kia là địa phương đẹp đẽ nổi tiếng thiên hạ.
- Vậy bây giờ chúng ta thay y phục mới rồi xuống lầu dùng bữa, ta biết nhiều món ngon ở đây lắm!
Nàng giới thiệu, nhưng...
- Nè, sao hai người nhìn ta bằng ánh mắt...đầy âm mưu vậy...? Hay là...định ám sát ta tại đây hửm? Không dễ đâu!
An Tư và Tiểu Thi cong môi nhìn nhau rồi lại nhìn nàng, dường như họ đang trù tính việc gì mờ ám lắm.
Tiểu Thi.
- Đại vương à! Ngài đừng lo nha, ta và công chúa có chuẩn bị bất ngờ dành cho ngài đó!
- Phải! Hoan nhi...mau đến đây, thiếp sẽ nhẹ tay a!
- Hai người...nè...không được...đừng có qua đây...nè nè...đừng!!!!
...
Hôm ấy, trong tửu lâu vang danh Hàng Châu có ba nữ tử khiến dân chúng trầm trồ ngưỡng vọng, bách tính vây quanh lại không dám quá gần, họ chỉ trỏ bàn tán, họ nói với nhau những lời đầy tò mò khao khát, họ cho rằng ngồi đó thưởng rượu ắt hẳn không phải ba nữ nhân tầm thường, có chăng là công chúa hoàng phi phiêu bạt rong chơi, hoặc chắc là tiên nữ giáng thế, nghe đâu trong đám đông còn có người nói ba nữ tử này là rắn tinh tu thành giống như Thanh Xà Bạch Xà năm xưa ghé đến Hàng Châu.
Ôi có biết bao lời suy đoán, vậy ba nữ tử này rốt cuộc là ai đây?
Lam y nữ tử ngồi bên trái đang nhâm nhi miếng bánh cao lương là Tiểu Thi, vứt bỏ trang phục cung nữ bây giờ nàng ấy không khác nào một tiểu thư quyền quý, nhan sắc tú lệ cũng vì thế mà hiển lộ phô bày.
Bạch y nữ tử thưởng trà bên phải lại không ai khác chính là An Tư, dung nhan thánh khiết vô ngần của nàng ấy cộng cùng khí chất thoát tục thiên bẩm đúng là khó thể lẫn lộn với ai khác được, xứng danh thiên hạ vô song.
Và...Huyết y mỹ nữ ngồi ngay chính diện đang trầm ngâm nhấp rượu, anh khí tỏa ngập lan tràn, mày tầm mắt phụng câu nhân kia đích thị là...Thuyết Hoan! Một Thuyết Hoan chân chính!
- Bổn vương không thể tin nổi nàng dám làm chuyện này luôn đấy An Tư!
- Kìa, gì mà bổn vương? Là bổn công chúa mới đúng nha Hoan nhi! An Tư tiểu nữ tặc ta thì có gì mà không dám làm đây hửm? Nhưng nàng cũng can đảm lắm, dám làm theo thiếp. Nhìn xem, có phải bây giờ rất tốt rồi không? Trông nàng xinh đẹp bức người, bộ huyết y nữ phục này là thiếp đặc biệt âm thầm chuẩn bị cho nàng, biết nàng thích trang sức bằng bạc, là thiếp cũng phối chọn bộ trâm bạc này cho nàng đấy, có vừa ý không?
- Tự tung tự tác.
Tuy ngoài miệng trách vấn, nhưng thái độ biểu hiện lại hoàn toàn hoan hỷ trìu mến, An Tư biết rằng nàng đang rất vui vẻ.
Suốt nhiều năm trường rốt cuộc lại được vận nữ trang, nàng nhất thời không dám tin mình có được ngày này, lòng dâng trào vui sướng khó tả, tuy bất an kèm theo là điều khó tránh khỏi, nhưng bấy nhiêu đối với Thuyết Hoan cũng là quá đủ rồi...
Tiểu Thi nhai nhóp nhép cái màn thầu nhỏ, cũng chen vào.
- Mà đại vương...à không...thập công chúa vận nữ phục đúng là rất đẹp nha! Cứ như một nữ thư hùng vậy, nãy giờ ta để ý thấy nhiều nam nhân cười với thập công chúa lắm đó!
Nàng đó mặt, nhìn bóng mình ẩn hiện trong chén rượu, tự dưng lại thầm nghĩ "Ừm, đẹp thật, đây mới chính là mình."
- Ôi chao, Hoan nhi đỏ mặt rồi sao? Thiếu nữ e thẹn kìa.
An Tư thuận tay véo má nàng một cái, động tác cứ tựa lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành.
- Chậc...nàng còn đùa nữa, bổn vương sẽ không tha cho nàng đâu!
- Gì mà cứ bổn vương bổn vương, bây giờ nàng là một cô nương, đừng có luôn miệng bổn vương hoài chứ! Để người ta nghe được sẽ hoài nghi đó.
Thật là...tại sao lại rơi vào tình huống khó xử như vậy chứ? Như khổng như không đã trở thành tâm điểm trêu đùa cho hai nữ nhân trẻ con này rồi. Nàng lắc đầu thở dài, uống cạn chén rượu trong tay.
Nhưng trò vui của An Tư vẫn chưa dừng lại ở đó, nàng ấy một mình trở về phòng, không biết ở trên đó hết nửa canh giờ làm chuyện gì, đến khi trở lại thì...
- Tiểu mỹ nhân, ta có thể ngồi đây với nàng được không?
- Hỗn xược!... Hở...!!!?
Nàng tá hỏa trợn tròn mắt chăm chăm nhìn vào bạch y thiếu niên ở trước mặt, đây không phải là...An Tư công chúa hay sao...? Ăn vận như vậy là bắt chước nàng phẫn nam trang đó à? Tiểu Thi nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng mà cười đến nổi ho hen sặc sụa, thật là thất lễ quá mức!
Làm bộ dửng dưng, An Tư phe phẩy ngọc phiến trong tay, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong mỹ nam tài tuấn xem ra so với Hứa Tiên năm xưa chắc chỉ có hơn chứ không hề kém, đối với thước vóc nhỏ bé hơn người Mông Cổ của An Tư thì ngược lại cùng Hán tộc trông cũng đồng đều xấp xỉ tương tự.
- Nàng làm cái gì vậy tiểu nữ tặc? Sao lại...
An Tư nhếch môi, dùng đầu phiến nâng nhẹ cằm nàng, kề sát bên tai thủ thỉ.
- Tiểu mỹ nhân, đường đường ta là một nam tử, sao lại dùng từ "nàng"?
Khoảng cách này, cảm giác này, cả hình tượng này của An Tư đối với nàng đều vạn phần lạ lẫm, không tự chủ được mà trở nên ấp úng ngẩn ngơ.
- Ta...ta...
- Ta thế nào hửm? Tiểu - mỹ - nhân.
An Tư gằng từng chữ.
Buồn cười thay, không ngờ một trấn nam vương Thoát Hoan cũng có ngày biến thành giai nhân e lệ bên cạnh An Tư công chúa giờ đã là bạch diện thư sinh.
...
- Ô hô!!! Mỹ nhân, nàng là tiên nương từ đâu lạc đến chốn này vậy? Để đại gia mời nàng vài chén nhá!
Không biết từ đâu lại xuất hiện một gã phàm phu kệch cỡm, hắn thô lỗ đặt bàn tay to lớn lên vai Thuyết Hoan vân vê gạ gẫm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.