Chương 76: Hồi 76: "Ngươi có thể theo ta"
Lý Ngư
01/01/2024
Vào thời điểm chuẩn bị đi ngủ, hai người lại đối diện cùng sự khó xử
khác. Nhìn tấm chiếu manh duy nhất nằm trong lều rồi lại vô thức nhìn
nhau, không kiềm được mà phát sinh chút bối rối.
"Ta ngủ bên ngoài."
Thuyết Hoan vươn tay kéo tấm vải rách toan định trở gót đi ra phía gốc cây thì đột nhiên bị An Tư nắm tay níu lại.
"Ở đây đi."
"Không muốn."
Mấy ngón tay An Tư khẽ siết.
"Chúng ta cũng không phải chưa từng chung chăn gối."
"Nhưng bây giờ không muốn."
Thuyết Hoan giật tay, lạnh lùng bước ra khỏi túp lều tranh đến bên đại thụ trải tấm vải rách ra nằm xuống, bỏ lại An Tư đau lòng đứng đó nhìn nàng.
Hoàn nguyên, thật sự khó khăn đến vậy ư?
...
Đêm càng về khuya sương giăng càng đậm, nếu không phải vì là người Mông Cổ vốn quen với cuộc đời rày đây mai đó du mục thì một nữ nhân như Thuyết Hoan phải nằm trên đất lạnh nhất định sẽ chịu không nổi.
Chỉ là khi nàng đang ngủ thì có chút sự việc xảy ra.
Giữa đêm, một bóng đen mon men nhích từng bước ngắn đến chỗ nàng, nhưng hễ nàng hé mắt ra nhìn thì bóng đen ấy lập tức đứng yên bất động, cứ như "nó" nghĩ chỉ cần "nó" đứng yên thì sẽ không bị nàng phát giác vậy.
Thuyết Hoan chẳng rảnh rỗi để ý nhiều, nàng xoay lưng về hướng bóng đen tiếp tục ngủ. Thấy nàng ngó lơ, "nó" lại tiếp tục tiến lên, rốt cuộc đến sát bên nàng.
Chưa dừng lại ở đó, bóng đen bắt đầu nằm xuống, từ đằng sau lưng vòng tay ôm lấy Thuyết Hoan.
Lúc này, mây đen trên trời tản mát, ánh trăng vằng vặc rọi xuống hai thân ảnh đang nằm dưới gốc đại thụ, họ là Thuyết Hoan và An Tư.
An Tư ôm nàng, hơi thở âm ấm phả vào sau gáy Thuyết Hoan tạo nên cảm giác thân thuộc cố hữu, trong khoảnh khắc nàng những tưởng ngày xưa như lại trở về, nơi lều trướng vào những đêm chung chăn gối.
"Tránh ra."
Thuyết Hoan hất nhẹ cánh tay An Tư ra khỏi mình.
"Cho ôm một chút đi mà, ngoài này lạnh quá."
"Đi vào trong kia mà ngủ, ôm sau lưng như vậy làm sao người khác ngủ nghê được."
Thuyết Hoan hừ lạnh, cuộn mình nằm im lìm phớt lờ An Tư.
Lát sau.
Rục rịch rục rịch, tiếng cỏ lá bên dưới đất xào xạc.
Ngoài trời quang lạnh lẽo thế này, bỗng dưng trong vòng tay Thuyết Hoan lại trở nên ấm áp mềm mại vô cùng, nàng hé mở mi mắt, ngay trước mặt chính là An Tư. Nữ nhân này cứ như đứa trẻ vậy, bảo không cho ôm từ đằng sau thì liền chen lên phía trước chui vào lòng người ta.
Muốn tức giận với người con gái này thật sự khó khăn biết bao.
Chỉ là...
"Ngươi đi vào nhà tranh ngủ đi, nằm ở đây làm phiền ta."
Thuyết Hoan thấp giọng.
"Không muốn, muốn ngủ bên nàng."
"Bướng bỉnh."
An Tư mỉm cười, nụ cười ngọt hơn cả kẹo đường.
"Cũng không phải lần đầu tiên."
Khẽ trút ra tiếng thở dài nặng nề, Thuyết Hoan có vẻ dịu dàng hơn nói với nàng.
"Nằm ở đây sẽ nhiễm phong hàn."
"Vậy thì nàng ôm thiếp sưởi ấm đi."
An Tư thầm thì.
Đúng là hết nói nổi với nàng, bây giờ thì Thuyết Hoan thật sự thắc mắc nữ tử nào ở Đại Việt cũng có kiểu tính cách thế này hay sao? Yêu hận từng day dứt cũng từng rạch ròi, từng quyết liệt nhưng bây giờ cũng lại quá dịu êm.
Không, không phải nữ nhân nào cũng giống với An Tư, một An Tư dám yêu dám hận, dám đấu tranh vì dân tộc và cũng dám truy đuổi chân tình. An Tư là người còn gái truyền kỳ như vậy đấy, Thuyết Hoan cho rằng dù tìm khắp cõi sơn hà Đại Việt lẫn Nguyên Mông vẫn chẳng thể nào tìm thấy được người thứ hai giống nàng.
An Tư là duy nhất.
"Có lẽ, ta chưa bao giờ thắng được ngươi, kể cả ngày hôm nay."
Dứt lời, Thuyết Hoan đứng dậy bế An Tư lên trong sự ngỡ ngàng của nàng.
"Nàng làm gì vậy, Hoan nhi?"
"Đem ngươi đi vứt ngoài bìa rừng."
"Đừng..."
Bỗng, Thuyết Hoan cong môi cười, bày ra bộ dáng trêu chọc nàng thật vui.
Đoạn, nàng bế An Tư đi thẳng vào bên trong túp lều tranh, chỗ tấm chiếu manh nhẹ nhàng đặt xuống. Giữa cái bóng tối lờ mờ này, khoảng cách hai người gần gũi đến mức cả nhịp tim hơi thở cũng có thể lắng nghe.
Nơi này là chốn rừng hoang núi lãnh, hẻo lánh chẳng có bóng người qua, nếu giả sử hai nữ nhân ở đây phát sinh chuyện gì đó thì cũng chẳng ai biết được.
"Hoan nhi..."
Tiếng gọi nghe mỏng manh đến lạ.
"Chuyện gì?"
Hai người một trên một dưới, An Tư còn đang ở trong tư thế choàng tay ôm cổ Thuyết Hoan, quả thật ám muội vô cùng.
"Thiếp yêu nàng."
Lời này là thật, thật hơn bất cứ lời nói nào mà An Tư từng thốt ra, thật như chính sự hiện hữu của nàng lúc này bên cạnh Thuyết Hoan.
Bây giờ tiếng yêu là thật, có nhau cũng là thật, không còn như những đêm cô tịch trước kia phải đơn độc chống chọi cùng hồi ức miên man. Thuyết Hoan thừa nhận mình luôn khao khát có An Tư bên cạnh, đáng tiếc một bức tường vô hình lại quá khó khăn để phá tan kéo về thâm tình năm cũ.
"Ngủ đi, đừng động chạm ta."
Nàng nằm xuống, xoay lưng lại phía An Tư, không rời khỏi nhưng cũng chẳng để hai người thân mật hơn nữa.
Cứ như vậy trôi qua một đêm trăn trở.
...
"Hoan nhi, Hoan nhi, nàng đâu rồi?!!!"
An Tư hớt hải chạy ra khỏi túp lều tranh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng tuyệt nhiên không hề trông thấy. Vào lúc nàng bất lực ngã quỵ xuống đất thì cũng là lúc Thuyết Hoan vác trên vai một con sài lang trở về.
Nhịp bước nàng khập khiễng lảo đảo nhưng không nhìn ra có chỗ nào bị thương, chắc là do bầu rượu đã cạn sạch đeo bên thắt lưng.
Khoảnh khắc vừa trông thấy nàng, An Tư như đứa nhỏ vội vàng lao tới ôm chặt lấy, phảng phất quanh chóp mũi ngoại trừ hương rượu nồng nặc còn xen lẫn cả mùi máu tanh sài lang không khỏi khiến người ta vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Vòng tay An Tư siết chặt lấy Thuyết Hoan cứ như muốn khảm nạm đối phương vào thân mình. Một giọt, hai giọt, rồi có vô vàn giọt lệ long lanh như ngọc tuôn xuống lăn dài trên gò má xanh xao.
"Ngươi lại làm sao vậy?"
Thuyết Hoan nhàn nhạt hỏi, che giấu nội tâm vừa khẽ nhói đau.
"Thiếp tưởng nàng bỏ đi mất rồi".
An Tư nức nở.
Từ lúc nào ở bên nhau lại đầy rẫy bất an như thế nhỉ? Có phải chăng vốn dĩ từ khi bắt đầu đã là vậy?
Không, không đâu, hôm ấy ở Hồng Liên cung ngoại trừ hứng thú về nhau thì đâu có nỗi bất an dằn vặt nào. Cho đến khi vung roi quất ngựa bước qua Đoan Môn rời khỏi hoàng thành, kể từ dạo ấy, hai cái tên đã bị dòng chảy lịch sử khắc sâu, sâu đến mức tìm chẳng thấy nhau thuở ban đầu.
Thuyết Hoan âm trầm buông tiếng thở dài, vứt xác sài lang sang một bên rồi cũng choàng tay qua ôm chặt lấy An Tư đang thút thít khóc trong lòng mình.
Trách nàng ấy, giận nàng ấy, liệu có đáng không khi An Tư cũng chỉ là một nạn nhân?
"Ta chỉ còn lại một túp lều tranh này, đi khỏi đây thì biết sống ở đâu, yên tâm, ta không đi được".
Lời này trong dối có thật, trong thật có dối.
Dối ở chỗ, Thuyết Hoan là con gái của thảo nguyên bạt ngàn, trời cao đất rộng tất nhiên không có chỗ nào mà nàng muốn lại không thể đến. Dù cho đi khỏi túp lều tranh này hoặc giả nàng thật sự muốn lẩn tránh An Tư thì đời đời kiếp kiếp cũng đừng mong chờ ngày tương ngộ.
Và thật ở chỗ, sau tất cả, Thuyết Hoan vẫn không đi được, vẫn không thể bỏ mặc An Tư, vẫn muốn để cho nàng yên tâm, yên tâm vì...đã có nhau rồi...
"Nàng nói thật không? Nàng sẽ không đột nhiên bỏ thiếp đi mất đấy chứ?"
An Tư vẫn lo lắng.
Bàn tay chai sạn đặt trên tấm lưng An Tư có chút ngập ngừng cũng có chút dịu dàng mà vuốt ve trấn an nữ nhân nhỏ bé này.
"Thật, ta sẽ không đột nhiên bỏ đi".
"Vậy nàng sẽ luôn luôn dẫn theo thiếp chứ? An Tiểu Tư muốn theo nàng dù là cùng trời cuối đất".
An Tư ngẩng mặt lên, dung nhan lưu lệ đẹp hơn hoa hơn mộng, chớp động mi mắt mong đợi một câu trả lời.
Phải mất một hồi sau, dường như khi lá cành đã xào xạc đến chán chê, tiếng chim hót líu lo cũng đã dứt hẳn mà tung cánh bay xa thì Thuyết Hoan mới thấp giọng đáp.
"Ừm, ngươi có thể theo ta".
Đôi mắt đen huyền của An Tư như càng long lanh hơn nữa khi nghe được lời này, nàng không biết Hoan nhi có muốn hay không nhưng chính mình đã chẳng thể kiềm chế nổi nữa, bèn nhón chân lên đặt trên môi đối phương một nụ hôn mang theo nước mắt.
Nụ hôn này tuy không sâu nhưng tình An Tư trao thì sâu vô bờ bến, bù đắp lại cho mình và cho người những tháng ngày dở dang.
...
"Ngươi đói chưa?"
"Đói một xíu xiu".
"Ta mang con sài lang này xuống chợ, ngươi muốn đi cùng không?"
"Đi, đi chứ, đi với Hoan nhi thì liền đi!"
Thuyết Hoan trông thấy bộ dạng An Tư như chú cún con thế này thì không nhịn được mà đặt tay lên đỉnh đầu nàng xoa xoa.
Rồi hai người sóng vai nhau bước trên thảm cỏ thong dong xuống núi.
"Ta ngủ bên ngoài."
Thuyết Hoan vươn tay kéo tấm vải rách toan định trở gót đi ra phía gốc cây thì đột nhiên bị An Tư nắm tay níu lại.
"Ở đây đi."
"Không muốn."
Mấy ngón tay An Tư khẽ siết.
"Chúng ta cũng không phải chưa từng chung chăn gối."
"Nhưng bây giờ không muốn."
Thuyết Hoan giật tay, lạnh lùng bước ra khỏi túp lều tranh đến bên đại thụ trải tấm vải rách ra nằm xuống, bỏ lại An Tư đau lòng đứng đó nhìn nàng.
Hoàn nguyên, thật sự khó khăn đến vậy ư?
...
Đêm càng về khuya sương giăng càng đậm, nếu không phải vì là người Mông Cổ vốn quen với cuộc đời rày đây mai đó du mục thì một nữ nhân như Thuyết Hoan phải nằm trên đất lạnh nhất định sẽ chịu không nổi.
Chỉ là khi nàng đang ngủ thì có chút sự việc xảy ra.
Giữa đêm, một bóng đen mon men nhích từng bước ngắn đến chỗ nàng, nhưng hễ nàng hé mắt ra nhìn thì bóng đen ấy lập tức đứng yên bất động, cứ như "nó" nghĩ chỉ cần "nó" đứng yên thì sẽ không bị nàng phát giác vậy.
Thuyết Hoan chẳng rảnh rỗi để ý nhiều, nàng xoay lưng về hướng bóng đen tiếp tục ngủ. Thấy nàng ngó lơ, "nó" lại tiếp tục tiến lên, rốt cuộc đến sát bên nàng.
Chưa dừng lại ở đó, bóng đen bắt đầu nằm xuống, từ đằng sau lưng vòng tay ôm lấy Thuyết Hoan.
Lúc này, mây đen trên trời tản mát, ánh trăng vằng vặc rọi xuống hai thân ảnh đang nằm dưới gốc đại thụ, họ là Thuyết Hoan và An Tư.
An Tư ôm nàng, hơi thở âm ấm phả vào sau gáy Thuyết Hoan tạo nên cảm giác thân thuộc cố hữu, trong khoảnh khắc nàng những tưởng ngày xưa như lại trở về, nơi lều trướng vào những đêm chung chăn gối.
"Tránh ra."
Thuyết Hoan hất nhẹ cánh tay An Tư ra khỏi mình.
"Cho ôm một chút đi mà, ngoài này lạnh quá."
"Đi vào trong kia mà ngủ, ôm sau lưng như vậy làm sao người khác ngủ nghê được."
Thuyết Hoan hừ lạnh, cuộn mình nằm im lìm phớt lờ An Tư.
Lát sau.
Rục rịch rục rịch, tiếng cỏ lá bên dưới đất xào xạc.
Ngoài trời quang lạnh lẽo thế này, bỗng dưng trong vòng tay Thuyết Hoan lại trở nên ấm áp mềm mại vô cùng, nàng hé mở mi mắt, ngay trước mặt chính là An Tư. Nữ nhân này cứ như đứa trẻ vậy, bảo không cho ôm từ đằng sau thì liền chen lên phía trước chui vào lòng người ta.
Muốn tức giận với người con gái này thật sự khó khăn biết bao.
Chỉ là...
"Ngươi đi vào nhà tranh ngủ đi, nằm ở đây làm phiền ta."
Thuyết Hoan thấp giọng.
"Không muốn, muốn ngủ bên nàng."
"Bướng bỉnh."
An Tư mỉm cười, nụ cười ngọt hơn cả kẹo đường.
"Cũng không phải lần đầu tiên."
Khẽ trút ra tiếng thở dài nặng nề, Thuyết Hoan có vẻ dịu dàng hơn nói với nàng.
"Nằm ở đây sẽ nhiễm phong hàn."
"Vậy thì nàng ôm thiếp sưởi ấm đi."
An Tư thầm thì.
Đúng là hết nói nổi với nàng, bây giờ thì Thuyết Hoan thật sự thắc mắc nữ tử nào ở Đại Việt cũng có kiểu tính cách thế này hay sao? Yêu hận từng day dứt cũng từng rạch ròi, từng quyết liệt nhưng bây giờ cũng lại quá dịu êm.
Không, không phải nữ nhân nào cũng giống với An Tư, một An Tư dám yêu dám hận, dám đấu tranh vì dân tộc và cũng dám truy đuổi chân tình. An Tư là người còn gái truyền kỳ như vậy đấy, Thuyết Hoan cho rằng dù tìm khắp cõi sơn hà Đại Việt lẫn Nguyên Mông vẫn chẳng thể nào tìm thấy được người thứ hai giống nàng.
An Tư là duy nhất.
"Có lẽ, ta chưa bao giờ thắng được ngươi, kể cả ngày hôm nay."
Dứt lời, Thuyết Hoan đứng dậy bế An Tư lên trong sự ngỡ ngàng của nàng.
"Nàng làm gì vậy, Hoan nhi?"
"Đem ngươi đi vứt ngoài bìa rừng."
"Đừng..."
Bỗng, Thuyết Hoan cong môi cười, bày ra bộ dáng trêu chọc nàng thật vui.
Đoạn, nàng bế An Tư đi thẳng vào bên trong túp lều tranh, chỗ tấm chiếu manh nhẹ nhàng đặt xuống. Giữa cái bóng tối lờ mờ này, khoảng cách hai người gần gũi đến mức cả nhịp tim hơi thở cũng có thể lắng nghe.
Nơi này là chốn rừng hoang núi lãnh, hẻo lánh chẳng có bóng người qua, nếu giả sử hai nữ nhân ở đây phát sinh chuyện gì đó thì cũng chẳng ai biết được.
"Hoan nhi..."
Tiếng gọi nghe mỏng manh đến lạ.
"Chuyện gì?"
Hai người một trên một dưới, An Tư còn đang ở trong tư thế choàng tay ôm cổ Thuyết Hoan, quả thật ám muội vô cùng.
"Thiếp yêu nàng."
Lời này là thật, thật hơn bất cứ lời nói nào mà An Tư từng thốt ra, thật như chính sự hiện hữu của nàng lúc này bên cạnh Thuyết Hoan.
Bây giờ tiếng yêu là thật, có nhau cũng là thật, không còn như những đêm cô tịch trước kia phải đơn độc chống chọi cùng hồi ức miên man. Thuyết Hoan thừa nhận mình luôn khao khát có An Tư bên cạnh, đáng tiếc một bức tường vô hình lại quá khó khăn để phá tan kéo về thâm tình năm cũ.
"Ngủ đi, đừng động chạm ta."
Nàng nằm xuống, xoay lưng lại phía An Tư, không rời khỏi nhưng cũng chẳng để hai người thân mật hơn nữa.
Cứ như vậy trôi qua một đêm trăn trở.
...
"Hoan nhi, Hoan nhi, nàng đâu rồi?!!!"
An Tư hớt hải chạy ra khỏi túp lều tranh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng tuyệt nhiên không hề trông thấy. Vào lúc nàng bất lực ngã quỵ xuống đất thì cũng là lúc Thuyết Hoan vác trên vai một con sài lang trở về.
Nhịp bước nàng khập khiễng lảo đảo nhưng không nhìn ra có chỗ nào bị thương, chắc là do bầu rượu đã cạn sạch đeo bên thắt lưng.
Khoảnh khắc vừa trông thấy nàng, An Tư như đứa nhỏ vội vàng lao tới ôm chặt lấy, phảng phất quanh chóp mũi ngoại trừ hương rượu nồng nặc còn xen lẫn cả mùi máu tanh sài lang không khỏi khiến người ta vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Vòng tay An Tư siết chặt lấy Thuyết Hoan cứ như muốn khảm nạm đối phương vào thân mình. Một giọt, hai giọt, rồi có vô vàn giọt lệ long lanh như ngọc tuôn xuống lăn dài trên gò má xanh xao.
"Ngươi lại làm sao vậy?"
Thuyết Hoan nhàn nhạt hỏi, che giấu nội tâm vừa khẽ nhói đau.
"Thiếp tưởng nàng bỏ đi mất rồi".
An Tư nức nở.
Từ lúc nào ở bên nhau lại đầy rẫy bất an như thế nhỉ? Có phải chăng vốn dĩ từ khi bắt đầu đã là vậy?
Không, không đâu, hôm ấy ở Hồng Liên cung ngoại trừ hứng thú về nhau thì đâu có nỗi bất an dằn vặt nào. Cho đến khi vung roi quất ngựa bước qua Đoan Môn rời khỏi hoàng thành, kể từ dạo ấy, hai cái tên đã bị dòng chảy lịch sử khắc sâu, sâu đến mức tìm chẳng thấy nhau thuở ban đầu.
Thuyết Hoan âm trầm buông tiếng thở dài, vứt xác sài lang sang một bên rồi cũng choàng tay qua ôm chặt lấy An Tư đang thút thít khóc trong lòng mình.
Trách nàng ấy, giận nàng ấy, liệu có đáng không khi An Tư cũng chỉ là một nạn nhân?
"Ta chỉ còn lại một túp lều tranh này, đi khỏi đây thì biết sống ở đâu, yên tâm, ta không đi được".
Lời này trong dối có thật, trong thật có dối.
Dối ở chỗ, Thuyết Hoan là con gái của thảo nguyên bạt ngàn, trời cao đất rộng tất nhiên không có chỗ nào mà nàng muốn lại không thể đến. Dù cho đi khỏi túp lều tranh này hoặc giả nàng thật sự muốn lẩn tránh An Tư thì đời đời kiếp kiếp cũng đừng mong chờ ngày tương ngộ.
Và thật ở chỗ, sau tất cả, Thuyết Hoan vẫn không đi được, vẫn không thể bỏ mặc An Tư, vẫn muốn để cho nàng yên tâm, yên tâm vì...đã có nhau rồi...
"Nàng nói thật không? Nàng sẽ không đột nhiên bỏ thiếp đi mất đấy chứ?"
An Tư vẫn lo lắng.
Bàn tay chai sạn đặt trên tấm lưng An Tư có chút ngập ngừng cũng có chút dịu dàng mà vuốt ve trấn an nữ nhân nhỏ bé này.
"Thật, ta sẽ không đột nhiên bỏ đi".
"Vậy nàng sẽ luôn luôn dẫn theo thiếp chứ? An Tiểu Tư muốn theo nàng dù là cùng trời cuối đất".
An Tư ngẩng mặt lên, dung nhan lưu lệ đẹp hơn hoa hơn mộng, chớp động mi mắt mong đợi một câu trả lời.
Phải mất một hồi sau, dường như khi lá cành đã xào xạc đến chán chê, tiếng chim hót líu lo cũng đã dứt hẳn mà tung cánh bay xa thì Thuyết Hoan mới thấp giọng đáp.
"Ừm, ngươi có thể theo ta".
Đôi mắt đen huyền của An Tư như càng long lanh hơn nữa khi nghe được lời này, nàng không biết Hoan nhi có muốn hay không nhưng chính mình đã chẳng thể kiềm chế nổi nữa, bèn nhón chân lên đặt trên môi đối phương một nụ hôn mang theo nước mắt.
Nụ hôn này tuy không sâu nhưng tình An Tư trao thì sâu vô bờ bến, bù đắp lại cho mình và cho người những tháng ngày dở dang.
...
"Ngươi đói chưa?"
"Đói một xíu xiu".
"Ta mang con sài lang này xuống chợ, ngươi muốn đi cùng không?"
"Đi, đi chứ, đi với Hoan nhi thì liền đi!"
Thuyết Hoan trông thấy bộ dạng An Tư như chú cún con thế này thì không nhịn được mà đặt tay lên đỉnh đầu nàng xoa xoa.
Rồi hai người sóng vai nhau bước trên thảm cỏ thong dong xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.