Mỹ Nhân Tâm Xà: Bất Thành Uyên Ương
Chương 10: Ngoại Truyện 2 ; Hoa Xuyến, Khuyên Lãnh
Puii Pi Dy
02/04/2020
Có ai đó nói cho hắn biết hắn là ai không?
Khi mở mắt hắn chỉ thấy mọi thứ đều xa lạ, ngờ vực, trống rỗng, không có cảm giác bản thân gì, người qua kẻ lại, cung điện tráng lệ, một nữ tử tên Tước Dạ với thân phận công chúa cao quý, Tước Dạ nói hắn do nàng ấy cứu về.
Nàng ấy hỏi hắn là ai, hắn lắc đầu, bởi chính hắn không biết mình là ai, người ở đâu, nhà hắn nơi nào và chỗ hắn thuộc về, hắn như một đứa trẻ mới sinh, tất cả của hắn tại khoảng khắc mở mắt đều mới mẻ, chẳng mảnh kí ức hay nhận thức thứ quen thuộc, Tước Dạ sau nói nàng ấy nói hắn cứ ở cạnh nàng ấy đi, hãy đi theo nàng ấy, mọi thứ hắn có sẽ tốt đẹp hết thảy.
Hắn đồng ý, ngu ngơ theo sắp đặt của Tước Dạ.
Tước Dạ nói: "Sau này huynh tên Thừa, ta sẽ gọi huynh là Thừa ca."
Tước Dạ nói: "Thái y nói, huynh mất trí nhớ là tạm thời, cũng có thể là mãi mãi, huynh an tâm, ta sẽ cố giúp huynh nhớ lại."
Tước Dạ nói: "Thừa ca, huynh qua đây, ta dẫn huynh đi chơi."
Tước Dạ nói: "Thừa ca, Tiên quốc chúng ta rất bình dị, cởi mở, phóng khoáng nha! Nam nữ có thể ôm nhau, nên huynh đừng ngại khi muốn ôm ta."
Tước Dạ nói: "Huynh biết không, huynh thật sự khiến ta thích huynh đó, đưa tay huynh cho ta, ta sẽ để huynh cảm nhận phần ngực trái, trái tim ta đập loạn vì huynh."
Lúc hắn còn chưa dần quen thuộc với những thứ nơi đây thì tình ái đã đến, ùa vây lấy hắn, nhanh chóng đem hắn bao lấy, chuyện yêu như cơn gió nổi lên bất ngờ làm mọi thứ bay theo, tứ tán, hắn nào kịp phòng bị, vì Tước Dạ thích hắn, khiến hắn rối rắm chẳng biết làm sao, hắn cũng thích Tước Dạ? Không, không phải, lòng của hắn rõ ràng không hướng phía Tước Dạ mà có cảm giác, tâm hắn hoàn toàn chẳng có Tước Dạ, đừng nói tới trong trái tim hắn có gì, bởi ban đêm hắn lại mơ về một bóng hình, bóng hình chính hắn từng rất quen thuộc, thậm chí đó là bóng hình hắn để vào tim mình nâng niu.
Đúng, hắn thấy đó là người hắn thương, bóng hình yếu mềm trong mộng hắn, dáng người yểu điệu, thướt tha, tiếng cười quyến rũ ngây ngất, giọng nói mê hoặc, dáng điệu như mỹ nhân quay lưng trong tranh, đẹp đẽ cần nhìn phía sau thôi cũng đắm say, tuy gương mặt không thấy nhưng thứ hiện hữu đủ cho hắn biết là nữ tử.
Mỗi lần nghĩ tới bóng hình ấy là bao xúc cảm lại lần lượt kéo đến dâng lên ở hắn, vui buồn có, đau khổ có, lẫn day dứt không yên, hỗn tạp trộn lẫn, cảm xúc đan xen vào nhau, dù cho không rõ tại sao như vậy, mà hắn vẫn thấy bản thân đáng phải trải nghiệm những cảm xúc pha trộn này.
Đúng thế, nữ tử trong mộng là người hắn thương, từng đấy cảm giác vừa hay để hắn nhận thấy quá khứ, kí ức hắn quên có một nữ tử hắn yêu nhất. hiểu bản thân nào thể chấp nhận tình cảm của Tước Dạ, nên hắn một đường từ chối lời mật ngọt từ Tước Dạ, phũ bỏ, tránh nè hành động thân mật.
Nhưng Tước Dạ giống hài tử chẳng hiểu chuyện, thêm tính tình ương ngạnh, ngang bướng, hắn càng khước từ Tước Dạ càng cố chấp, đôi lần hắn nghiêm túc nói chuyện, Tước Dạ như hóa thành mèo nhỏ đi nghịch ngợm bắt bướm lay hoa, đã yêu thích liền mê đắm vào không để ý thứ khác, thật chẳng ai ngăn nổi bướng bình thêm kiên trì ấy.
Hắn nói: "Ta có người trong lòng."
Hắn nói: "Nàng tìm người khác được không?"
Hắn nói: "Nàng để ta đi, như thế dễ dàng quên ta hơn."
Tước Dạ duy nhất không nghe, lắc đầu chạy đi, hắn bất lực đứng nhìn, đối với Tước Dạ hết cách, mỗi lần bắt đầu đành né tránh gạt qua nói việc khác.
...
Ba năm sau, Tiên quốc và Hạ quốc tiếp tục liên minh, tăng thân thiết, hòa khí hai quốc gia mười năm một lần bằng liên hôn, người được chỉ định gả đi, đáng lẽ là nhị công chúa, Tước Hòa, là bởi Tước Dạ bấy lâu tìm kiếm thân thể hắn đã có kết quả, ở Hạ quốc, Tước Dạ vì thế xin hoàng đế cho mình thay thế nhị công chúa, đến Hạ quốc hòa thân, không chỉ thế còn thêm yêu cầu, sang là phải tự chọn người có duyên, hợp ý mới được, là vị công chúa được sủng ái nhất, hoàng đế yêu thương gật đầu, gửi thư bàn lại ước định ban đầu với Hạ quốc.
Chờ đôi bên định đoạt xong, bên kia đồng ý, Tước Dạ lập tức chuẩn bị hết để khởi hành sang Hạ quốc, đưa cả hắn đi, mục đích lần này, giúp hắn tìm lại thân phận, nhớ chuyện trước bản thân hắn, cùng khi hắn nhờ lại, Tước Dạ sẽ chọn hắn, gả cho hắn, mặc kệ hắn nguyện ý không, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, Tước Dạ che giấu hắn đích thứ hai.
Hắn không hề hay mình bị tính kế, hắn vẫn cười biết ơn Tước Dạ, rất rất nhiều ơn Tước Dạ cho hắn mà hắn chưa trả được, cứu mạng hắn, giúp hắn trị khỏi vết thương, tìm kiếm gia thế thay hắn, mọi thứ, hắn đời này định là trả không hết ơn Tước Dạ.
Khoảng khắc tới Hạ quốc, Kinh thành phồn hoa, náo nhiệt, một trời vực với Tiên quốc, nơi đây trọng quy củ, lễ nghĩa hình thức bên ngoài... Hoàn cảnh ở đây, hắn quen thuộc, mỗi lần nhìn dòng người qua lại, đầu hắn đau nhói, hai ba lần, hắn chợt biết đau để nhớ một chút kí ức, mảnh kí ức đầu cho hắn rõ bản thân thật sự thuộc về Hạ quốc... Hắn hồi nhỏ hay trốn đi chơi, dẫn theo tiểu cô nương, hắn luôn cùng tiểu cô nương chơi đùa, hắn gọi tiểu cô nương là Tự Ngọc, trí nhớ ấy là hắn rất thích Tự Ngọc, hắn có cảm giác Tự Ngọc là nữ tử trong giấc mơ đêm, vậy như thế hắn mong mình đau nhiều hơn để có được kí ức lớn dần hoàn chỉnh, mà cơn đau dứt, chẳng còn nhớ lại gì hết, trời thật đùa hắn, đúng là làm gì có chuyện thuận lợi may mắn hết đường đi, trời sao sắp đặt theo ý người, chỉ là người vô tình đoán đúng ý trời thôi.
...
Tiếp theo Tước Dạ để hắn tham dự bữa tiệc chọn người có duyên hợp ý do Hoàng thượng sắp xếp, Tước Dạ trong tiệc lướt qua tất cả nam tử ưu tủ, người hỏi một câu, sau quay về chỗ hắn, Tước Dạ lắc đầu, nói không thích ai, vì các nam tử đáp câu hỏi Tước Dạ không vừa ý.
Thứ nhất: Nam nhân này tam thê tử thiếp, Tước Dạ hiển nhiên không bằng lòng, với Tước Dạ, mong ước nàng ấy chỉ một cành một hoa, tuyệt không hai hoa, mấy lá, một cành.
Thứ hai: Người có thể một lòng chết cùng mình? Người đó không, bởi lòng có ai.
Thứ ba: Đa tình phong lưu, không kiểm soát nổi, Tước Dạ chán ghét cỡ nào? Cùng bao nhiêu nữ tử ôm ấp, cảnh tượng bản thân le loi, cô đơn, chưa kể những lần bắt gian, Tước Dạ cười lạnh bỏ qua.
Liên tiếp, liên tiếp, Tước Dạ khó chịu cho đến lúc đối mặt hắn, Tước Dạ tự nhiên mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt lưu luyến ngắm hắn, xong nàng ấy nắm tay hắn ngồi lại chỗ mình, hành động thu hút mọi ánh nhìn, tò mò, khó hiểu lại sáng tỏ, đã biết, hắn căng thẳng vì ánh mắt tìm tòi đủ thứ của người ở đây, một dự cảm đâu tốt dâng trong hắn, có phải Tước Dạ cố ý làm thế? Từ chối tất cả, lạnh mặt cả đường, duy nhất đến hắn cười vui, thương thương nắm tay hắn, hắn vốn chẳng mang thân phận gì khi gần Tước Dạ, tạm bợ nam tử tìm về quốc gia mình, được công chúa Tiên quốc yêu thích đặt cạnh, người gọi tiếng Công Tử, như vậy đủ có ái muội lời đồn rồi.
Nay trên tiệc hành động nắm tay, cười trìu mến, rõ yêu thương hắn, mai chắc chắn sẽ có đồn đại, công chúa ở yến tiệc chọn nam tử bên cạnh mình làm phò mã? Không, là vị trí từ đầu đã định.
Hắn đâu muốn vậy? Tước Dạ xoay quanh hắn, lúc hắn né tránh từ chối, nàng ấy lại gần, lúc hắn thẳng thắn đối diện khước từ nàng ấy giả vờ đi khỏi, bảo hắn làm sao? Tước Dạ ép hắn rơi vào thế cục bế tắc nhiều lần, nhiêu lần rơi là như nhau thoát nổi đâu.
Rốt cuộc hắn có gì thu hút để Tước Dạ cố gắng vậy? Tiền tài, địa vị không, tài đức, văn võ chẳng có, dung nhan, tính cách càng sao bằng được những người kia? Đau đầu bởi một câu đáp: Không vì gì, là Nhất kiến chung tình thôi.
...
Tước Dạ cầu Hoàng thượng cho ở lại ba tháng, lí do tìm người tâm ý tương thông, hữu ý nên duyên phu thê, Hoàng thượng chấp thuận, sai người sắp xếp nơi ở.
Lời đồn hôm sau lan rộng như hắn nghĩ, cả kinh thành bàn tán xôn xao chuyện Yến tiệc, tại lúc hắn và Tước Dạ trong xe ngựa đi trên đường, bên tai nghe người thảo luận thì đột ngột xe ngựa dừng lại, ngoài ồn ào hơn, Tước Dạ bực dọc xuống, hắn ở lại.
Hắn nghe Tước Dạ nói, nghe thấy giọng nữ tử thân thuộc, mang nhẹ nhàng, ôn hòa, nghe thấy sự mềm yếu trong tiếng nói... Lòng hắn không hiểu sao chua xót, hắn do dự đi xuống, là do dự chẳng thể thấu, lúc xuống ra khỏi xe, hắn thấy nữ tử thân huyền y, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai đứng giữa đám đông cùng một nô tì đang cao giọng nói với Tước Dạ, tầm mắt hắn đặt trên người nữ tử kia.
Huyền y tối tăm, trâm ngọc tím cài tóc, môi đỏ màu hoa gạo, má hồng nhẹ nhàng, đôi mắt thiếu hồn không biết nhìn đâu, nét đẹp yêu kiều trên gương mặt nhỏ, hắn càng nhìn lâu, đầu càng đau nhức, nữ tử không nói gì thế mà giọng của nữ tử như vang trong trí óc, hai tai hắn, hắn ôm lấy nửa đầu, tỉnh mê hòa lẫn, được Tước Dạ dìu đi.
Nàng nói: "Thúc thúc, mẫu thân... Xuyến nhi muốn mẫu thân!"
Nàng nói: "Thúc thúc, sau này Xuyến nhi sẽ ở mãi với thúc ạ?"
Nàng nói: "Thúc thúc, hôm nay là ngày giỗ thứ mười của mẫu thân rồi, đồng nghĩa Xuyến nhi đã ở cùng thúc tròn mười năm nha~"
Kí ức vì giọng nói văng vẳng quay về đoạn dài, lòng tràn trề nỗi tự trách, khổ sở, đầu đau đến hắn kêu lên tiếng.
Đứa trẻ hắn ôm trong lòng luôn gọi hắn, mếu máo muốn mẫu thân, đứa trẻ lớn dần đã không còn đòi mẫu thân... Đứa trẻ hiện hữu là nữ tử lúc nãy khi nhỏ.
Hắn và nữ tử ấy từng tình nghĩa đong đầy gắn bó lại vô thức ái muội không rõ, mười ba năm sống chung như người thân ruột thịt, cảm xúc xưa kia mười ba năm đậm sâu đến nỗi hắn dường như muốn rơi lệ.
Cuộc sống trốn tránh, nay đây mai đó, lo sợ ai tìm được, dù mưa to, bão lớn, vẫn đi vào trong lẩn trốn nhanh như chạy giặc vậy, nếu chậm chạp bước chân sẽ chết, tránh ai? Hắn không nhớ ra, nhớ mỗi những thứ trên, hoàn toàn chưa nhớ hết.
Hắn muốn tìm kiếm nữ tử ấy để hỏi xem bản thân hắn là ai, quá khứ của hắn như nào, vì sao hắn rời khỏi Hạ quốc lưu lạc đến Tiên quốc, hắn tìm hiểu nữ tử...
Quận chúa tìm lại được từ tám năm trước, nữ tử tên Hình Hoa Xuyến, nữ nhi Dung vương gia, Hành Dương Sắc, điều hắn bất ngờ là mẫu thân của Hoa Xuyên tên Hình Tự Ngọc, Tự Ngọc ở đây có lẽ như hắn nghĩ, Tự Ngọc trong mộng của hắn.
Người nói hắn nghe, hơn mười ba năm trước Hình Tự Ngọc là mỹ nhân Kinh thành một thời, con gái Thừa Tướng tiền nhiệm, dung nhan kiêu sa, yêu kiều, nhu mì, hào quang, tiền đồ có đủ, xinh đẹp có tài nhưng đoản mệnh, từng lên kiệu hoa mà dở dang, lỡ lọt vào mắt xanh của Dung vương nổi tiếng tàn bạo, vốn đang thành hôn với thanh mai trúc mã Dương Khuyên Lãnh, nhị tử Dương phủ phú quý, rước dâu, Dung vương ngang nhiên cướp tân nương, cắt đứt lương duyên sắp kết, không chỉ cướp tân nương còn dưới ánh mắt thiên hạ ra tay độc tịnh thân Dương công tử, phía Hình Tự Ngọc không muốn bên Dung vương, lúc bỏ trốn, bị bắt lại, không chịu khuất phục, tự tử... Dung vương trước cái chết hồng nhan đau khổ ân hận suốt, đó là một mối tình oan nghiệt! Đến mười mấy năm sau Dung vương biết Hình Tự Ngọc lén sinh cho mình một nữ nhi là Hình Hoa Xuyến, Dung vương tìm về nữ nhi.
Quận chúa về chỉ khóc, khó hiểu sao cứ ngày đêm u sầu hoài, cứ dùng nước mắt lau mặt, khóc cho qua ngày tháng, lúc biết nguyên nhân Dung vương xót xa tận cùng, ra Hình Hoa Xuyến quận chúa được Dương công tử, Dương Khuyên Lãnh nuôi nấng suốt mười ba năm, thời gian vô tình, lòng người hữu ý, vị Quận chúa này trót thương Dương công tử rồi! Có điều Dương công tử biết Quận chúa thế, Dương công tử không lời từ biệt rời đi, bỏ rơi Quận chúa, Quận chúa đau lòng vô vàn, khóc suốt tám năm, khóc cạn nước mắt dẫn tới mù lòa, đáng thương thay từ mẫu thân đến nữ nhi, chẳng ai có phận tốt đẹp.
Lời người nói hắn nghe, trái tim hắn nhói... Thanh mai trúc mã, thành hôn, tự sát? Sao lòng hắn đắng cay muôn phần vậy, phải chăng hắn chính là Dương Khuyên Lãnh trải qua chuyện khủng khiếp ấy, vì bản thân hắn cũng không phải nam nhân chân chính.
Lần nữa đi tìm người trả lời câu hỏi.
Dương phủ hắn đi qua bước vào, người trong đó thấy hắn gọi một câu cung kính Thiếu gia về rồi, những thứ hắn thắc mắc dần sáng tỏ.
Phu phụ Dương phủ lần lượt chứng minh hắn là Dương Khuyên Lãnh, nhị tử của họ, một vết sẹo trên lưng, từng khẩu vị, thói quen, ngày nhỏ ra sao cũng nhỏ máu nhận thân.
Một ngày nói về hồi nhỏ, hai ngày kể lại kỉ niệm, ba ngày nói lại hôn ước, hắn nhớ lại! Tự Ngọc ngay từ đầu không thích hắn, khi chưa cập kê Tự Ngọc đã dành tất cả cho Duug vương gia, nàng Tự Ngọc yêu Dung vương đến vứt bỏ tiền đồ, thanh danh quy củ để ở bên cạnh Dung vương, chấp nhận không danh không phận như một kĩ nữ ban đêm hết mình hầu hạ, từ đầu đến cuối kẻ mang danh hôn phu là hắn thành vô hình với nàng, rồi trở thành tấm lá chắn hoàn hảo.
Khi Tự Ngọc bị Dung vương dày vò thân tàn, lòng tan, nhu nhước yếu ớt giãy giụa tựa thiêu thân trong biển lửa chịu ngàn vạn đớn đau mới nghĩ tới hắn, dùng cọc hôn ước định sẵn lợi dụng sự yếu đuối bản thân, để hắn thấy mà mềm lòng, Tự Ngọc nắm lấy tình yêu của hắn với nàng để đứng dậy, cho hắn hi vọng tình cảm nàng sẽ trao, hứa và đặt nặng chữ tình về sau.
Kết quả chờ mong, hắn nhận lại tàn độc, tình yêu hắn Tự Ngọc nắm lấy đứng dậy xong vô tình vứt bỏ giẫm đạp, đẩy hắn xuống địa ngục tuyệt vọng.
Hai lần bị lừa gạt, tình âi hóa thù hận, hắn để Tự Ngọc về bên Dung vương, hắn để cho cả hai ân ái trở lại, rồi bắt lấy đứa trẻ Tự Ngọc sinh ra nuôi trong chùa tức Hoa Xuyến bây giờ, dùng đứa trẻ uy hiếp Tự Ngọc giết Dung vương, một kế hoạch, chỉ cần Dung vương chết, hắn sẽ đem Tự Ngọc đi cùng mình, cả Hoa Xuyến đến một phương trời xa lạ, bắt đầu lại bình yên, hứa hẹn lại hạnh phúc đã không thành, là thất bại lúc hắn thuyết phục Tự Ngọc đi cùng, Dung vương đuổi tới chặn, Tự Ngọc phút giây cuối xin lỗi hắn, cầu hắn nuôi nấng Hoa Xuyến, để Hoa Xuyến tránh xa tay Dung vương.
Tự Ngọc ấy bi thương nói: "Xin lỗi, ta biết huynh còn yêu ta nên mới làm vậy, ta mặt dày xin huynh, đem Xuyến nhi rời đi và giúp ta chăm sóc nó... dùng chút tình yêu còn lại trong huynh với ta chăm sóc nó."
Hắn đau xót đồng ý rồi ôm Hoa Xuyến mười năm trốn tránh, tại Dung vương tàn bạo độc ác, đôi tay đã giết bao nhiêu mạng người, làm chết bao nhiêu nữ tử, kết thù gây oán, kẻ thù xếp hàng sớm cùng nhau đóng thuyên chung trèo, chính đợi thời cơ trả thù, dù cho Dung vương có thông minh, mưu trí, quyền lực vô số trong tay, đủ lực đề phòng đi nữa thì một ngày nào đó vẫn thất thủ, gieo nhân gặp quả, quyền lực gì ấy không mất đi cũng lụi tàn, thời gian chẳng cho gì tồn tại mãi.
Nếu để Hoa Xuyến bên Dung vương tự nhiên nguy hiểm, cứ nghĩ thù hận chồng chất, một mạng Dung vương sao đủ? Chưa kể hành hạ tra tấn cho hả cơn giận, kết cục chết chẳng toàn thây, thân là con của Dung vương Hoa Xuyến không tránh được, Tự Ngọc lo lắng nữ nhi nên mới lén sinh che giấu, đến cuối gửi gắm xa cách Dung vương.
Phần Dung vương, trước sau không hiểu phái người truy lùng, mãi một ngày nọ, hắn đứng trước Dung vương, nói hết ra, Dung vương mới dần buông tha, hắn tưởng kết thúc nhưng trời trêu người, một cái kết thúc là khởi đầu kết thúc khác, Hoa Xuyến từ khi nào phải lòng hắn, tuổi mười lăm đúng là độ tuổi thiếu nữ động tâm, mà hắn là người khiến Hoa Xuyên rung động!
Hắn làm sao, làm gì để Hoa Xuyến không thương hắn nữa? Mỗi lần thấy nàng che giấu ngượng ngùng, che đi cảm xúc xuống đáy mắt hắn lại khó xử.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình hắn đành tâm đánh vỡ yêu thương, ừ, chưa từng một lần trước mắt nàng để lộ tâm tư với Tự Ngọc mẫu thân nàng, vậy thì hắn lần này để lộ ra, tâm tư của hắn duy nhất Tự Ngọc, hi vọng nàng biết mà lui, tìm cho mình người khác, thầm ái mộ rất đau... Hãy chọn hạnh phúc người trao, chứ đừng với lấy thương đau từ hắn, hắn đời này căn bản không thể yêu thêm.
Là thấy nàng chứng kiến hắn thổ lộ, nàng sau gốc cây lớn òa khóc một trận thương tâm chính hắn cũng xót lòng, hắn làm nàng đau, chưa từng nghĩ tới một ngày bản thân nỡ lòng nhìn nàng khóc chẳng bước qua dỗ dành, chỉ vì muốn nàng đau hai ba lần thôi, vì hắn đau thế quá đủ, chẳng mong nàng đau mười lần, trăm lần.
Hắn cứ nghĩ mình làm đúng, mà nàng sao thản nhiên bình thường? Vẫn ánh mắt luyến lưu nhìn hắn, hắn tựa hồ mờ mịt, vò đầu bứt tóc, mãi mãi hắn nghĩ mình phải rời đi, xa cách nàng thời gian không hắn tình ý nhạt phai nàng nhất định quên được!
Một năm, hai năm, năm năm qua đi, hắn ở nơi xa gần Tiên quốc, khi dự định về thì hắn vô cớ bị truy sát rồi ngã xuống vách núi, Tước Dạ tinh nghịch trốn dạo chơi, vô tình thấy hắn nên cúu, hắn tình lại do va đập mạnh đầu trí nhớ quên đi.
Trở lại đã thành tám năm, thiếu nữ mười lăm năm xưa tưởng đã quên ngờ đâu nhớ rõ còn chờ đợi hắn, nước mắt bi ai trong tám năm rơi dùng rửa mặt, rơi rớt cho qua năm tháng, nàng hòng đôi mắt hắn mới về, cái chi hai ba đau đớn, là mười trăm đau đớn ấy.
Ra không hắn bên cạnh mới là địa ngục tuyệt vọng của nàng?
...
Bảy ngày, hắn rời khỏi Tước Dạ trước nàng ấy định chọn hắn làm phò mã, nàng ấy khi nghe thấy hắn định rời đi lập tức đưa tay kéo lấy tay hắn, tận cùng oán ai, đan xem ngỡ ngàng không hiểu thấu...
Tước Dạ nói: "Thừa ca, huynh rời đi như thế thật ư? Huynh không nghĩ tới ta sao?"
Tước Dạ nói: "Huynh biết ta thật lòng thật dạ với huynh, lúc ở Tiên quốc ta thấy huynh ưu sầu vì không rõ bản thân là ai ta đau lòng cỡ nào,tự nhủ cố gắng tìm kiếm thân phận cho huynh, dùng hết mọi khả năng hi sinh đánh cược, hi vọng huynh nhớ lại cùng hiểu ta vì huynh nhiều, vì muốn huynh vui vẻ cạnh ta."
Tước Dạ nói: "Ta hi vọng huynh sau khi nhớ sẽ rung động bởi chân tình ta đối huynh rồi huynh thích ta, chấp nhận ta! Không phải huynh nhớ lại để rời khỏi ta, Thừa ca, huynh hiểu không!?"
Tước Dạ nói: "Thừa ca hay Dương Khuyên Lãnh gì ấy ta không quản, hiện tại huynh theo ta về Tiên quốc!"
Lần đầu cũng như lần cuối hắn thấy Tước Dạ nổi giận với hắn, có lẽ tức giận này nàng ấy là tức giận buồn thương, tiếc nuối vội vã, đột nhiên người thương luôn bên cạnh sắp xa vời mình với ai chả não lòng, ba năm gắn bó tất nhiên đủ cho gắn kết thân thiết, chỉ là chưa đủ để hắn mềm lòng.
Ơn nghĩa nợ Tước Dạ hắn trả sau, nếu hắn còn bên Tước Dạ, hắn nhất định khó xử hơn, Tước Dạ không như Hoa Xuyên, ba năm khác hẳn mười ba năm, Tước Dạ mất hắn vẫn có thể qua được, xung quanh Tước Dạ có rất nhiều ánh sáng từ người thân, lối đi, tình thương còn Hoa Xuyên từ nhỏ chỉ biết đến Tự Ngọc và hắn, quanh đi quẩn lại mỗi hắn, Dung vương? Hắn sợ chính Hoa Xuyến từ chối, Hoa Xuyên từng nói rằng: "Hả? tha thứ cho Dung vương là điều không thể, bởi đã tổn thương sâu sắc đến người Hoa Xuyên thích, mẫu thân và thúc chịu đau đồng nghĩa đả thương Hoa Xuyến, mấy cái mười lần đả thương, Hoa Xuyến dù đầy tình cảm, rộng lượng cũng chẳng thứ tha nổi đâu."
Để hắn thấy rõ Hoa Xuyên mất hắn tám năm, nàng gầy yếu như cành liễu, tiều tụy tựa hoa phai, ngây thơ, hoạt bát mất hết, đa sầu đa cảm thế thay, đâu là Hoa Xuyến mười lăm cười vui thấy hắn đôi mắt sáng ngời sao sáng trời đêm.
Khi mở mắt hắn chỉ thấy mọi thứ đều xa lạ, ngờ vực, trống rỗng, không có cảm giác bản thân gì, người qua kẻ lại, cung điện tráng lệ, một nữ tử tên Tước Dạ với thân phận công chúa cao quý, Tước Dạ nói hắn do nàng ấy cứu về.
Nàng ấy hỏi hắn là ai, hắn lắc đầu, bởi chính hắn không biết mình là ai, người ở đâu, nhà hắn nơi nào và chỗ hắn thuộc về, hắn như một đứa trẻ mới sinh, tất cả của hắn tại khoảng khắc mở mắt đều mới mẻ, chẳng mảnh kí ức hay nhận thức thứ quen thuộc, Tước Dạ sau nói nàng ấy nói hắn cứ ở cạnh nàng ấy đi, hãy đi theo nàng ấy, mọi thứ hắn có sẽ tốt đẹp hết thảy.
Hắn đồng ý, ngu ngơ theo sắp đặt của Tước Dạ.
Tước Dạ nói: "Sau này huynh tên Thừa, ta sẽ gọi huynh là Thừa ca."
Tước Dạ nói: "Thái y nói, huynh mất trí nhớ là tạm thời, cũng có thể là mãi mãi, huynh an tâm, ta sẽ cố giúp huynh nhớ lại."
Tước Dạ nói: "Thừa ca, huynh qua đây, ta dẫn huynh đi chơi."
Tước Dạ nói: "Thừa ca, Tiên quốc chúng ta rất bình dị, cởi mở, phóng khoáng nha! Nam nữ có thể ôm nhau, nên huynh đừng ngại khi muốn ôm ta."
Tước Dạ nói: "Huynh biết không, huynh thật sự khiến ta thích huynh đó, đưa tay huynh cho ta, ta sẽ để huynh cảm nhận phần ngực trái, trái tim ta đập loạn vì huynh."
Lúc hắn còn chưa dần quen thuộc với những thứ nơi đây thì tình ái đã đến, ùa vây lấy hắn, nhanh chóng đem hắn bao lấy, chuyện yêu như cơn gió nổi lên bất ngờ làm mọi thứ bay theo, tứ tán, hắn nào kịp phòng bị, vì Tước Dạ thích hắn, khiến hắn rối rắm chẳng biết làm sao, hắn cũng thích Tước Dạ? Không, không phải, lòng của hắn rõ ràng không hướng phía Tước Dạ mà có cảm giác, tâm hắn hoàn toàn chẳng có Tước Dạ, đừng nói tới trong trái tim hắn có gì, bởi ban đêm hắn lại mơ về một bóng hình, bóng hình chính hắn từng rất quen thuộc, thậm chí đó là bóng hình hắn để vào tim mình nâng niu.
Đúng, hắn thấy đó là người hắn thương, bóng hình yếu mềm trong mộng hắn, dáng người yểu điệu, thướt tha, tiếng cười quyến rũ ngây ngất, giọng nói mê hoặc, dáng điệu như mỹ nhân quay lưng trong tranh, đẹp đẽ cần nhìn phía sau thôi cũng đắm say, tuy gương mặt không thấy nhưng thứ hiện hữu đủ cho hắn biết là nữ tử.
Mỗi lần nghĩ tới bóng hình ấy là bao xúc cảm lại lần lượt kéo đến dâng lên ở hắn, vui buồn có, đau khổ có, lẫn day dứt không yên, hỗn tạp trộn lẫn, cảm xúc đan xen vào nhau, dù cho không rõ tại sao như vậy, mà hắn vẫn thấy bản thân đáng phải trải nghiệm những cảm xúc pha trộn này.
Đúng thế, nữ tử trong mộng là người hắn thương, từng đấy cảm giác vừa hay để hắn nhận thấy quá khứ, kí ức hắn quên có một nữ tử hắn yêu nhất. hiểu bản thân nào thể chấp nhận tình cảm của Tước Dạ, nên hắn một đường từ chối lời mật ngọt từ Tước Dạ, phũ bỏ, tránh nè hành động thân mật.
Nhưng Tước Dạ giống hài tử chẳng hiểu chuyện, thêm tính tình ương ngạnh, ngang bướng, hắn càng khước từ Tước Dạ càng cố chấp, đôi lần hắn nghiêm túc nói chuyện, Tước Dạ như hóa thành mèo nhỏ đi nghịch ngợm bắt bướm lay hoa, đã yêu thích liền mê đắm vào không để ý thứ khác, thật chẳng ai ngăn nổi bướng bình thêm kiên trì ấy.
Hắn nói: "Ta có người trong lòng."
Hắn nói: "Nàng tìm người khác được không?"
Hắn nói: "Nàng để ta đi, như thế dễ dàng quên ta hơn."
Tước Dạ duy nhất không nghe, lắc đầu chạy đi, hắn bất lực đứng nhìn, đối với Tước Dạ hết cách, mỗi lần bắt đầu đành né tránh gạt qua nói việc khác.
...
Ba năm sau, Tiên quốc và Hạ quốc tiếp tục liên minh, tăng thân thiết, hòa khí hai quốc gia mười năm một lần bằng liên hôn, người được chỉ định gả đi, đáng lẽ là nhị công chúa, Tước Hòa, là bởi Tước Dạ bấy lâu tìm kiếm thân thể hắn đã có kết quả, ở Hạ quốc, Tước Dạ vì thế xin hoàng đế cho mình thay thế nhị công chúa, đến Hạ quốc hòa thân, không chỉ thế còn thêm yêu cầu, sang là phải tự chọn người có duyên, hợp ý mới được, là vị công chúa được sủng ái nhất, hoàng đế yêu thương gật đầu, gửi thư bàn lại ước định ban đầu với Hạ quốc.
Chờ đôi bên định đoạt xong, bên kia đồng ý, Tước Dạ lập tức chuẩn bị hết để khởi hành sang Hạ quốc, đưa cả hắn đi, mục đích lần này, giúp hắn tìm lại thân phận, nhớ chuyện trước bản thân hắn, cùng khi hắn nhờ lại, Tước Dạ sẽ chọn hắn, gả cho hắn, mặc kệ hắn nguyện ý không, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, Tước Dạ che giấu hắn đích thứ hai.
Hắn không hề hay mình bị tính kế, hắn vẫn cười biết ơn Tước Dạ, rất rất nhiều ơn Tước Dạ cho hắn mà hắn chưa trả được, cứu mạng hắn, giúp hắn trị khỏi vết thương, tìm kiếm gia thế thay hắn, mọi thứ, hắn đời này định là trả không hết ơn Tước Dạ.
Khoảng khắc tới Hạ quốc, Kinh thành phồn hoa, náo nhiệt, một trời vực với Tiên quốc, nơi đây trọng quy củ, lễ nghĩa hình thức bên ngoài... Hoàn cảnh ở đây, hắn quen thuộc, mỗi lần nhìn dòng người qua lại, đầu hắn đau nhói, hai ba lần, hắn chợt biết đau để nhớ một chút kí ức, mảnh kí ức đầu cho hắn rõ bản thân thật sự thuộc về Hạ quốc... Hắn hồi nhỏ hay trốn đi chơi, dẫn theo tiểu cô nương, hắn luôn cùng tiểu cô nương chơi đùa, hắn gọi tiểu cô nương là Tự Ngọc, trí nhớ ấy là hắn rất thích Tự Ngọc, hắn có cảm giác Tự Ngọc là nữ tử trong giấc mơ đêm, vậy như thế hắn mong mình đau nhiều hơn để có được kí ức lớn dần hoàn chỉnh, mà cơn đau dứt, chẳng còn nhớ lại gì hết, trời thật đùa hắn, đúng là làm gì có chuyện thuận lợi may mắn hết đường đi, trời sao sắp đặt theo ý người, chỉ là người vô tình đoán đúng ý trời thôi.
...
Tiếp theo Tước Dạ để hắn tham dự bữa tiệc chọn người có duyên hợp ý do Hoàng thượng sắp xếp, Tước Dạ trong tiệc lướt qua tất cả nam tử ưu tủ, người hỏi một câu, sau quay về chỗ hắn, Tước Dạ lắc đầu, nói không thích ai, vì các nam tử đáp câu hỏi Tước Dạ không vừa ý.
Thứ nhất: Nam nhân này tam thê tử thiếp, Tước Dạ hiển nhiên không bằng lòng, với Tước Dạ, mong ước nàng ấy chỉ một cành một hoa, tuyệt không hai hoa, mấy lá, một cành.
Thứ hai: Người có thể một lòng chết cùng mình? Người đó không, bởi lòng có ai.
Thứ ba: Đa tình phong lưu, không kiểm soát nổi, Tước Dạ chán ghét cỡ nào? Cùng bao nhiêu nữ tử ôm ấp, cảnh tượng bản thân le loi, cô đơn, chưa kể những lần bắt gian, Tước Dạ cười lạnh bỏ qua.
Liên tiếp, liên tiếp, Tước Dạ khó chịu cho đến lúc đối mặt hắn, Tước Dạ tự nhiên mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt lưu luyến ngắm hắn, xong nàng ấy nắm tay hắn ngồi lại chỗ mình, hành động thu hút mọi ánh nhìn, tò mò, khó hiểu lại sáng tỏ, đã biết, hắn căng thẳng vì ánh mắt tìm tòi đủ thứ của người ở đây, một dự cảm đâu tốt dâng trong hắn, có phải Tước Dạ cố ý làm thế? Từ chối tất cả, lạnh mặt cả đường, duy nhất đến hắn cười vui, thương thương nắm tay hắn, hắn vốn chẳng mang thân phận gì khi gần Tước Dạ, tạm bợ nam tử tìm về quốc gia mình, được công chúa Tiên quốc yêu thích đặt cạnh, người gọi tiếng Công Tử, như vậy đủ có ái muội lời đồn rồi.
Nay trên tiệc hành động nắm tay, cười trìu mến, rõ yêu thương hắn, mai chắc chắn sẽ có đồn đại, công chúa ở yến tiệc chọn nam tử bên cạnh mình làm phò mã? Không, là vị trí từ đầu đã định.
Hắn đâu muốn vậy? Tước Dạ xoay quanh hắn, lúc hắn né tránh từ chối, nàng ấy lại gần, lúc hắn thẳng thắn đối diện khước từ nàng ấy giả vờ đi khỏi, bảo hắn làm sao? Tước Dạ ép hắn rơi vào thế cục bế tắc nhiều lần, nhiêu lần rơi là như nhau thoát nổi đâu.
Rốt cuộc hắn có gì thu hút để Tước Dạ cố gắng vậy? Tiền tài, địa vị không, tài đức, văn võ chẳng có, dung nhan, tính cách càng sao bằng được những người kia? Đau đầu bởi một câu đáp: Không vì gì, là Nhất kiến chung tình thôi.
...
Tước Dạ cầu Hoàng thượng cho ở lại ba tháng, lí do tìm người tâm ý tương thông, hữu ý nên duyên phu thê, Hoàng thượng chấp thuận, sai người sắp xếp nơi ở.
Lời đồn hôm sau lan rộng như hắn nghĩ, cả kinh thành bàn tán xôn xao chuyện Yến tiệc, tại lúc hắn và Tước Dạ trong xe ngựa đi trên đường, bên tai nghe người thảo luận thì đột ngột xe ngựa dừng lại, ngoài ồn ào hơn, Tước Dạ bực dọc xuống, hắn ở lại.
Hắn nghe Tước Dạ nói, nghe thấy giọng nữ tử thân thuộc, mang nhẹ nhàng, ôn hòa, nghe thấy sự mềm yếu trong tiếng nói... Lòng hắn không hiểu sao chua xót, hắn do dự đi xuống, là do dự chẳng thể thấu, lúc xuống ra khỏi xe, hắn thấy nữ tử thân huyền y, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai đứng giữa đám đông cùng một nô tì đang cao giọng nói với Tước Dạ, tầm mắt hắn đặt trên người nữ tử kia.
Huyền y tối tăm, trâm ngọc tím cài tóc, môi đỏ màu hoa gạo, má hồng nhẹ nhàng, đôi mắt thiếu hồn không biết nhìn đâu, nét đẹp yêu kiều trên gương mặt nhỏ, hắn càng nhìn lâu, đầu càng đau nhức, nữ tử không nói gì thế mà giọng của nữ tử như vang trong trí óc, hai tai hắn, hắn ôm lấy nửa đầu, tỉnh mê hòa lẫn, được Tước Dạ dìu đi.
Nàng nói: "Thúc thúc, mẫu thân... Xuyến nhi muốn mẫu thân!"
Nàng nói: "Thúc thúc, sau này Xuyến nhi sẽ ở mãi với thúc ạ?"
Nàng nói: "Thúc thúc, hôm nay là ngày giỗ thứ mười của mẫu thân rồi, đồng nghĩa Xuyến nhi đã ở cùng thúc tròn mười năm nha~"
Kí ức vì giọng nói văng vẳng quay về đoạn dài, lòng tràn trề nỗi tự trách, khổ sở, đầu đau đến hắn kêu lên tiếng.
Đứa trẻ hắn ôm trong lòng luôn gọi hắn, mếu máo muốn mẫu thân, đứa trẻ lớn dần đã không còn đòi mẫu thân... Đứa trẻ hiện hữu là nữ tử lúc nãy khi nhỏ.
Hắn và nữ tử ấy từng tình nghĩa đong đầy gắn bó lại vô thức ái muội không rõ, mười ba năm sống chung như người thân ruột thịt, cảm xúc xưa kia mười ba năm đậm sâu đến nỗi hắn dường như muốn rơi lệ.
Cuộc sống trốn tránh, nay đây mai đó, lo sợ ai tìm được, dù mưa to, bão lớn, vẫn đi vào trong lẩn trốn nhanh như chạy giặc vậy, nếu chậm chạp bước chân sẽ chết, tránh ai? Hắn không nhớ ra, nhớ mỗi những thứ trên, hoàn toàn chưa nhớ hết.
Hắn muốn tìm kiếm nữ tử ấy để hỏi xem bản thân hắn là ai, quá khứ của hắn như nào, vì sao hắn rời khỏi Hạ quốc lưu lạc đến Tiên quốc, hắn tìm hiểu nữ tử...
Quận chúa tìm lại được từ tám năm trước, nữ tử tên Hình Hoa Xuyến, nữ nhi Dung vương gia, Hành Dương Sắc, điều hắn bất ngờ là mẫu thân của Hoa Xuyên tên Hình Tự Ngọc, Tự Ngọc ở đây có lẽ như hắn nghĩ, Tự Ngọc trong mộng của hắn.
Người nói hắn nghe, hơn mười ba năm trước Hình Tự Ngọc là mỹ nhân Kinh thành một thời, con gái Thừa Tướng tiền nhiệm, dung nhan kiêu sa, yêu kiều, nhu mì, hào quang, tiền đồ có đủ, xinh đẹp có tài nhưng đoản mệnh, từng lên kiệu hoa mà dở dang, lỡ lọt vào mắt xanh của Dung vương nổi tiếng tàn bạo, vốn đang thành hôn với thanh mai trúc mã Dương Khuyên Lãnh, nhị tử Dương phủ phú quý, rước dâu, Dung vương ngang nhiên cướp tân nương, cắt đứt lương duyên sắp kết, không chỉ cướp tân nương còn dưới ánh mắt thiên hạ ra tay độc tịnh thân Dương công tử, phía Hình Tự Ngọc không muốn bên Dung vương, lúc bỏ trốn, bị bắt lại, không chịu khuất phục, tự tử... Dung vương trước cái chết hồng nhan đau khổ ân hận suốt, đó là một mối tình oan nghiệt! Đến mười mấy năm sau Dung vương biết Hình Tự Ngọc lén sinh cho mình một nữ nhi là Hình Hoa Xuyến, Dung vương tìm về nữ nhi.
Quận chúa về chỉ khóc, khó hiểu sao cứ ngày đêm u sầu hoài, cứ dùng nước mắt lau mặt, khóc cho qua ngày tháng, lúc biết nguyên nhân Dung vương xót xa tận cùng, ra Hình Hoa Xuyến quận chúa được Dương công tử, Dương Khuyên Lãnh nuôi nấng suốt mười ba năm, thời gian vô tình, lòng người hữu ý, vị Quận chúa này trót thương Dương công tử rồi! Có điều Dương công tử biết Quận chúa thế, Dương công tử không lời từ biệt rời đi, bỏ rơi Quận chúa, Quận chúa đau lòng vô vàn, khóc suốt tám năm, khóc cạn nước mắt dẫn tới mù lòa, đáng thương thay từ mẫu thân đến nữ nhi, chẳng ai có phận tốt đẹp.
Lời người nói hắn nghe, trái tim hắn nhói... Thanh mai trúc mã, thành hôn, tự sát? Sao lòng hắn đắng cay muôn phần vậy, phải chăng hắn chính là Dương Khuyên Lãnh trải qua chuyện khủng khiếp ấy, vì bản thân hắn cũng không phải nam nhân chân chính.
Lần nữa đi tìm người trả lời câu hỏi.
Dương phủ hắn đi qua bước vào, người trong đó thấy hắn gọi một câu cung kính Thiếu gia về rồi, những thứ hắn thắc mắc dần sáng tỏ.
Phu phụ Dương phủ lần lượt chứng minh hắn là Dương Khuyên Lãnh, nhị tử của họ, một vết sẹo trên lưng, từng khẩu vị, thói quen, ngày nhỏ ra sao cũng nhỏ máu nhận thân.
Một ngày nói về hồi nhỏ, hai ngày kể lại kỉ niệm, ba ngày nói lại hôn ước, hắn nhớ lại! Tự Ngọc ngay từ đầu không thích hắn, khi chưa cập kê Tự Ngọc đã dành tất cả cho Duug vương gia, nàng Tự Ngọc yêu Dung vương đến vứt bỏ tiền đồ, thanh danh quy củ để ở bên cạnh Dung vương, chấp nhận không danh không phận như một kĩ nữ ban đêm hết mình hầu hạ, từ đầu đến cuối kẻ mang danh hôn phu là hắn thành vô hình với nàng, rồi trở thành tấm lá chắn hoàn hảo.
Khi Tự Ngọc bị Dung vương dày vò thân tàn, lòng tan, nhu nhước yếu ớt giãy giụa tựa thiêu thân trong biển lửa chịu ngàn vạn đớn đau mới nghĩ tới hắn, dùng cọc hôn ước định sẵn lợi dụng sự yếu đuối bản thân, để hắn thấy mà mềm lòng, Tự Ngọc nắm lấy tình yêu của hắn với nàng để đứng dậy, cho hắn hi vọng tình cảm nàng sẽ trao, hứa và đặt nặng chữ tình về sau.
Kết quả chờ mong, hắn nhận lại tàn độc, tình yêu hắn Tự Ngọc nắm lấy đứng dậy xong vô tình vứt bỏ giẫm đạp, đẩy hắn xuống địa ngục tuyệt vọng.
Hai lần bị lừa gạt, tình âi hóa thù hận, hắn để Tự Ngọc về bên Dung vương, hắn để cho cả hai ân ái trở lại, rồi bắt lấy đứa trẻ Tự Ngọc sinh ra nuôi trong chùa tức Hoa Xuyến bây giờ, dùng đứa trẻ uy hiếp Tự Ngọc giết Dung vương, một kế hoạch, chỉ cần Dung vương chết, hắn sẽ đem Tự Ngọc đi cùng mình, cả Hoa Xuyến đến một phương trời xa lạ, bắt đầu lại bình yên, hứa hẹn lại hạnh phúc đã không thành, là thất bại lúc hắn thuyết phục Tự Ngọc đi cùng, Dung vương đuổi tới chặn, Tự Ngọc phút giây cuối xin lỗi hắn, cầu hắn nuôi nấng Hoa Xuyến, để Hoa Xuyến tránh xa tay Dung vương.
Tự Ngọc ấy bi thương nói: "Xin lỗi, ta biết huynh còn yêu ta nên mới làm vậy, ta mặt dày xin huynh, đem Xuyến nhi rời đi và giúp ta chăm sóc nó... dùng chút tình yêu còn lại trong huynh với ta chăm sóc nó."
Hắn đau xót đồng ý rồi ôm Hoa Xuyến mười năm trốn tránh, tại Dung vương tàn bạo độc ác, đôi tay đã giết bao nhiêu mạng người, làm chết bao nhiêu nữ tử, kết thù gây oán, kẻ thù xếp hàng sớm cùng nhau đóng thuyên chung trèo, chính đợi thời cơ trả thù, dù cho Dung vương có thông minh, mưu trí, quyền lực vô số trong tay, đủ lực đề phòng đi nữa thì một ngày nào đó vẫn thất thủ, gieo nhân gặp quả, quyền lực gì ấy không mất đi cũng lụi tàn, thời gian chẳng cho gì tồn tại mãi.
Nếu để Hoa Xuyến bên Dung vương tự nhiên nguy hiểm, cứ nghĩ thù hận chồng chất, một mạng Dung vương sao đủ? Chưa kể hành hạ tra tấn cho hả cơn giận, kết cục chết chẳng toàn thây, thân là con của Dung vương Hoa Xuyến không tránh được, Tự Ngọc lo lắng nữ nhi nên mới lén sinh che giấu, đến cuối gửi gắm xa cách Dung vương.
Phần Dung vương, trước sau không hiểu phái người truy lùng, mãi một ngày nọ, hắn đứng trước Dung vương, nói hết ra, Dung vương mới dần buông tha, hắn tưởng kết thúc nhưng trời trêu người, một cái kết thúc là khởi đầu kết thúc khác, Hoa Xuyến từ khi nào phải lòng hắn, tuổi mười lăm đúng là độ tuổi thiếu nữ động tâm, mà hắn là người khiến Hoa Xuyên rung động!
Hắn làm sao, làm gì để Hoa Xuyến không thương hắn nữa? Mỗi lần thấy nàng che giấu ngượng ngùng, che đi cảm xúc xuống đáy mắt hắn lại khó xử.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình hắn đành tâm đánh vỡ yêu thương, ừ, chưa từng một lần trước mắt nàng để lộ tâm tư với Tự Ngọc mẫu thân nàng, vậy thì hắn lần này để lộ ra, tâm tư của hắn duy nhất Tự Ngọc, hi vọng nàng biết mà lui, tìm cho mình người khác, thầm ái mộ rất đau... Hãy chọn hạnh phúc người trao, chứ đừng với lấy thương đau từ hắn, hắn đời này căn bản không thể yêu thêm.
Là thấy nàng chứng kiến hắn thổ lộ, nàng sau gốc cây lớn òa khóc một trận thương tâm chính hắn cũng xót lòng, hắn làm nàng đau, chưa từng nghĩ tới một ngày bản thân nỡ lòng nhìn nàng khóc chẳng bước qua dỗ dành, chỉ vì muốn nàng đau hai ba lần thôi, vì hắn đau thế quá đủ, chẳng mong nàng đau mười lần, trăm lần.
Hắn cứ nghĩ mình làm đúng, mà nàng sao thản nhiên bình thường? Vẫn ánh mắt luyến lưu nhìn hắn, hắn tựa hồ mờ mịt, vò đầu bứt tóc, mãi mãi hắn nghĩ mình phải rời đi, xa cách nàng thời gian không hắn tình ý nhạt phai nàng nhất định quên được!
Một năm, hai năm, năm năm qua đi, hắn ở nơi xa gần Tiên quốc, khi dự định về thì hắn vô cớ bị truy sát rồi ngã xuống vách núi, Tước Dạ tinh nghịch trốn dạo chơi, vô tình thấy hắn nên cúu, hắn tình lại do va đập mạnh đầu trí nhớ quên đi.
Trở lại đã thành tám năm, thiếu nữ mười lăm năm xưa tưởng đã quên ngờ đâu nhớ rõ còn chờ đợi hắn, nước mắt bi ai trong tám năm rơi dùng rửa mặt, rơi rớt cho qua năm tháng, nàng hòng đôi mắt hắn mới về, cái chi hai ba đau đớn, là mười trăm đau đớn ấy.
Ra không hắn bên cạnh mới là địa ngục tuyệt vọng của nàng?
...
Bảy ngày, hắn rời khỏi Tước Dạ trước nàng ấy định chọn hắn làm phò mã, nàng ấy khi nghe thấy hắn định rời đi lập tức đưa tay kéo lấy tay hắn, tận cùng oán ai, đan xem ngỡ ngàng không hiểu thấu...
Tước Dạ nói: "Thừa ca, huynh rời đi như thế thật ư? Huynh không nghĩ tới ta sao?"
Tước Dạ nói: "Huynh biết ta thật lòng thật dạ với huynh, lúc ở Tiên quốc ta thấy huynh ưu sầu vì không rõ bản thân là ai ta đau lòng cỡ nào,tự nhủ cố gắng tìm kiếm thân phận cho huynh, dùng hết mọi khả năng hi sinh đánh cược, hi vọng huynh nhớ lại cùng hiểu ta vì huynh nhiều, vì muốn huynh vui vẻ cạnh ta."
Tước Dạ nói: "Ta hi vọng huynh sau khi nhớ sẽ rung động bởi chân tình ta đối huynh rồi huynh thích ta, chấp nhận ta! Không phải huynh nhớ lại để rời khỏi ta, Thừa ca, huynh hiểu không!?"
Tước Dạ nói: "Thừa ca hay Dương Khuyên Lãnh gì ấy ta không quản, hiện tại huynh theo ta về Tiên quốc!"
Lần đầu cũng như lần cuối hắn thấy Tước Dạ nổi giận với hắn, có lẽ tức giận này nàng ấy là tức giận buồn thương, tiếc nuối vội vã, đột nhiên người thương luôn bên cạnh sắp xa vời mình với ai chả não lòng, ba năm gắn bó tất nhiên đủ cho gắn kết thân thiết, chỉ là chưa đủ để hắn mềm lòng.
Ơn nghĩa nợ Tước Dạ hắn trả sau, nếu hắn còn bên Tước Dạ, hắn nhất định khó xử hơn, Tước Dạ không như Hoa Xuyên, ba năm khác hẳn mười ba năm, Tước Dạ mất hắn vẫn có thể qua được, xung quanh Tước Dạ có rất nhiều ánh sáng từ người thân, lối đi, tình thương còn Hoa Xuyên từ nhỏ chỉ biết đến Tự Ngọc và hắn, quanh đi quẩn lại mỗi hắn, Dung vương? Hắn sợ chính Hoa Xuyến từ chối, Hoa Xuyên từng nói rằng: "Hả? tha thứ cho Dung vương là điều không thể, bởi đã tổn thương sâu sắc đến người Hoa Xuyên thích, mẫu thân và thúc chịu đau đồng nghĩa đả thương Hoa Xuyến, mấy cái mười lần đả thương, Hoa Xuyến dù đầy tình cảm, rộng lượng cũng chẳng thứ tha nổi đâu."
Để hắn thấy rõ Hoa Xuyên mất hắn tám năm, nàng gầy yếu như cành liễu, tiều tụy tựa hoa phai, ngây thơ, hoạt bát mất hết, đa sầu đa cảm thế thay, đâu là Hoa Xuyến mười lăm cười vui thấy hắn đôi mắt sáng ngời sao sáng trời đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.