Chương 22
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
21/03/2022
Vào cuối những năm 1979 đầu những năm 1980, xe hơi và xe Jeep rất hiếm thấy, thậm chí ở khu vực trung tâm của kinh đô cũng có rất ít xe hơi.
Ôn Hinh nhu thuận ngồi ở trong xe như ngỗng một hồi, sau đó cô không thể ngồi yên mà di chuyển mông sang trái phải, không gian trong xe vốn đã nhỏ, Diêm ma đầu cũng không phát ra tiếng động, chỉ dùng một tay lái vô lăng. Trong lúc xe vững vàng chạy đi, Ôn Hinh nhịn không được ngắm hắn một cái, thấy sắc mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng bầu không khí trong xe lại cảm thấy như đông cứng lại không thể giải thích được.
Làm cho người khác không dám có hành động thiếu suy nghĩ, cô không được tự nhiên kéo chiếc váy không nằm nghiêm chỉnh trên đùi của mình, chất vải mềm mại ôm lấy cặp đùi thon thả mịn màng của cô, chất vải cọ vào da, có chút mát mẻ, rất thoải mái. Cô nhàm chán lại kéo váy lên, rồi kéo xuống, lại kéo lên, lại kéo xuống ...
“Cha mẹ cô có biết không?” Cô đang nghịch váy thì người bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Động tác trên tay Ôn Hinh dừng lại, lập tức quay sang nhìn hắn, Diêm ma đầu ngồi trên ghế tay trái gác lên cạnh cửa sổ, tay phải cầm vô lăng, chăm chú nhìn về phía trước. Nếu cô không nghe thấy, còn nghĩ rằng anh ta chưa hề nói chuyện gì.
“Biết gì cơ?” Cô hỏi lại một cách cẩn thận.
“Xem mắt.” Anh phun ra hai chữ.
"Ồ, không biết, mà biết thì sao? Sao họ có thể quan tâm đến sống chết của tôi chứ."
Ôn Hinh đến từ thời hiện đại, không liên quan gì đến nữ phụ, kể cả ngoại hình và máu thịt, bởi vì cô không phải là linh hồn xuyên vào thân thể người khác, cũng không phải là mượn xác sống lại, từ trên xuống dưới, ngay cả một sợi tóc cũng hoàn toàn thuộc về cô. Nhưng trong thế giới của cuốn sách này, cô lại bất chợt xuất hiện ở hư không, nơi cô không được tìm thấy, cũng không tìm được quá khứ của cô, nhưng cô vẫn phải tồn tại, vẫn phải có nguồn gốc, đúng không?
Vì vậy bất đắc dĩ cô chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi là lấy thân phận con gái của kẻ thù nam chính.
Ôn Hinh cũng đã xốc lại tinh thần, cô cảm thấy mình đã xoát được độ thương cảm của nam chính rồi.
Cô nhập vào vai diễn, có chút ủy khuất nói: "... Tôi không được họ nuôi nấng, nên chắc là không có tình cảm. Trong mắt họ, tôi chỉ là một công cụ để trèo cao mà thôi." Sau khi Ôn Hinh nói xong thì liếc nhìn hắn một cái, nhưng vẻ mặt của Diêm đội trưởng vẫn vô cùng bình tĩnh không chút dao động, có thể nói là không chút cảm xúc."
"Trước đó còn nói sẽ gả tôi cho đứa con trai ngốc nghếch của gia đình Phó bí thư. Tên ngốc đó không chỉ đánh người mà còn cắn người khác. Ngực của người vợ đính hôn với hắn còn bị hắn cắn bị thương, sau đó lại lùi ngày kết hôn..."
Đây là câu chuyện có thật trong sách. Cô không hề bịa ra. Trong sách, cuối cùng nam chính chỉnh hết người Ôn gia làm họ sống ở kinh đô không được chỉ có thể trở về quê nhà làm ruộng. Vì Ôn Hinh đã biết trước được cốt truyện nên nhất định phải tách mình ra khỏi họ, Ôn gia thì thế nào, bọn họ đắc tội người khác, nhưng cô không có, cô chỉ là một người đáng thương vô tội của nhà họ Ôn mà thôi, không đáng để Diêm đại vương hao phí thủ đoạn mà tra tấn.
“… Tương lai tôi phải lên kế hoạch cho bản thân, đi xem mắt cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng ngươi yên tâm.” Giọng điệu Ôn Hinh chân thành, đôi môi đỏ mọng hé mở trước sườn mặt của anh cam đoan nói: “Tôi không hề có một ý nghĩ gì vượt mức với ngài, đó không phải là điều tôi muốn, chờ tôi tìm được chốn dung thân tôi sẽ rời khỏi Diêm gia…” Rời khỏi nơi này.
Thật lòng mà nói thì cô đối với Diêm ma đầu rất phức tạp, giống như nhìn thấy một đóa hoa trong veo như nước được cắm trong đống phân của người khác, nhưng trong sách anh ta và Tống Thiến là một đôi, vậy nên cô chỉ có thể cắt đứt suy nghĩ trong lòng của mình mà thôi.
Nơi nào mà không có cỏ thơm, nếu không có thì tìm lại thôi.
"Kétttt--" Chiếc xe Jeep trên đường đột nhiên dừng lại, Ôn Hinh nghiên người nói chuyện không có phòng bị nên đầu lập tức đập vào bả anh, bả vai anh rất cứng, trán cô đều bị đỏ lên.
Cô ôm đầu còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diêm ma đầu: "Vậy cô đã tìm thấy chốn dung thân tốt của mình chưa? Là người vừa nói chuyện với cô ở cửa sao?"
Hả? Anh ta đang nói về người đàn ông đeo kính kia sao?
Ôn Hinh hơi do dự, trong lòng có chút hối hận, lẽ ra hôm nay không nên đi ra ngoài. Cả quá trình thật là khủng khiếp, buổi xem mắt không thành, lại xấu hổ không dám để mọi người biết nên chỉ gật đầu lia lịa và nói: “À, hắn… điều kiện rất tốt. Tôi nghe chị dâu nói ..."
"Xuống xe!"
"Gì cơ?"
Diêm Trạch Dương lạnh lùng ngắt lời cô, cúi người về phía trước, vươn cánh tay dài qua, mở cửa xe bên hông cô, trong không gian chật hẹp trong xe, cánh tay anh vô tình quẹt qua lớp vải mỏng trên khuôn ngực đầy đặn của cô. Sự đụng chạm nhạy cảm này khiến cô co rút người lại, nhưng anh hoảng hốt làm như không để ý, bởi vì dựa vào quá gần nên mùi hương nam tính và mùi xà phòng trên người đều tràn ngập vào khoang mũi cô, hơi thở cực kì tươi mát và dễ chịu.
Ôn Hinh mê mê tỉnh tỉnh bị đuổi xuống xe, mãi đến khi mờ mịt nhìn xung quanh mới phát hiện đây là một ngã tư đường xa lạ, không có khu quân đội nào cả, cô vội vàng kéo cửa xe hỏi hắn: "Nơi này là nơi nào? Anh cho tôi xuống xe, tôi trở về như thế nào? ”
"Đi về đi."
Diêm ma đầu nói xong đã "phanh" một tiếng và đóng cửa lại trước mặt cô, xuyên qua cửa kính thấy anb lạnh lùng nắm chặt lòng bàn tay cầm vô lăng, đồng thời đạp ga lùi số một cách lưu loát! Nghe tiếng động cơ dần biến mất làm Ôn Hinh rợn cả da đầu!
Wow, Ôn Hinh không biết mình đã nói sai chỗ nào mà bị đuổi xuống xe như thế, cô đang mang giày xăng-đan, nếu không nhất định sẽ đá cửa xe của hắn.
Cũng may tìm người hỏi thăm xung quanh, hình như nơi này cũng cách quân khu không xa, đi bộ qua hai ngã tư nữa, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng thở ra, chủ yếu là cô chưa đến đây bao giờ, bây giờ lại không có taxi, nếu bị lạc chắc sẽ thảm lắm.
Tối hôm đó, Diêm ma đầu không về ăn tối, cô đã làm rất nhiều đồ ăn, những phần chưa làm xong thì Ôn Hinh cất vào tủ lạnh. Điều này thật sự không thể giải thích được! Trong lòng Ôn Hinh đầy một bụng tức giận, anh ta vứt cô xuống đường giữa chừng, hắn còn có lý sao? Quân nhân giải phóng nhân dân đâu rồi? Đã gần đến khu nhà như vậy rồi thì đưa đến cửa luôn đi chứ? Còn đuổi cô xuống xe.
...
Ngày hôm sau, ngay tại đình nghỉ chân, con dâu của Tôn Trường Vĩ vừa thấy Ôn Hinh đã u oán mà nhìn cô.
"Ôn Hinh, chị nói em... Đã như vậy rồi, tội gì lại gây sức ép cho chị dâu em một trận vậy? Hại chị vừa tốn công sức vừa phải chịu tội với người khác. Lão Tôn nhà chị vừa về đến nhà đã mắng chị một trận. Chị bận một hồi, bốn phía cũng chưa bàn bạc xong."
Bốn phía?
Ôn Hinh biết rằng cô đang nói về cuộc xem mắt của gia đình họ Phương, cô cũng không nghĩ nhiều, cười gượng kéo cô ấy ngồi xuống, xin lỗi cô một trận và cuối cùng hứa sẽ cho cô ba loại dầu dưỡng da cho cơ thể, có thể csử dụng trong ba tháng. Lần trước cô bán một nửa tặng một nửa cô đã dùng được vài ngày, nên cô nói với Ôn Hinh và các chị em trong quân khu nhà rằng, lão Tôn nhà nàng sờ lên thấy làn da láng mượt, đã đòi hỏi cả đêm.
Sau khi Ôn Hinh nghe được: "..."
Những cô con dâu trong quân khu này sau khi lấy chồng thì làm gì có chuyện cấm kỵ, chuyện giường chiếu ở nhà còn dám nói nữa là.
Những người như Ôn Hinh đã từng trải qua những lần “nhìn thấy” ở hiện đại và biết rất nhiều người, đôi khi nghe thấy cũng phải sững sờ, càng đừng nói Lý Vệ Hồng - cô gái chưa chồng đứng đắn như hoa cúc chưa bao giờ hôn người khác, thường xuyên phải che khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy.
Ôn Hinh vì kiếm tiền, hai ngày nay lại vô tâm vô phế nửa bán nửa tặng dầu dưỡng da, hơn nữa còn hỏi thăm các con đường. Đừng xem thường những chị dâu trong khu quân sự. Họ thường có một số mối quan hệ. Cô chỉ cần bắt nối được một người nào làm ở cơ quan cung cấp hoặc tiếp thị bán ở cửa hàng thì cũng một bút làm ăn, nhưng tiếc là phải cách quá xa, ở nông thôn còn chưa có phương tiện để đi lại, cho dù là có cửa hàng.
Nếu không tìm được cbon đường phù hợp thì chỉ có thể dựa vào tiếng tăm của các chị dâu trong quân khu thôi. Các chị ăn nói cũng rất tốt, có khi cô còn cho thêm nữa. Hơn nữa dầu dưỡng ẩm cô bán lại không bị nhờn dính, lưu hương lâu và không bị bết da. Lấp lánh bóng loáng, ai biết sẽ dùng, dùng hết một hộp, sau đó dùng tiếp kem ngọc trai bán năm tệ trong cửa hàng, nếu mà so sánh thì đây chính là một đòn đả kích.
Đầu năm nay cũng không có ai ngu ngốc, đều biết cái nào ngon, cái nào dở nên mấy ngày nay dầu cung đình của cô đều tràn lan trong khu, nhiều người tìm đến, mua về biếu người nhà cũng nhiều hơn.
Cô đã kiếm được một số tiền, khoảng bốn hay năm trăm gì đó, cô lấy ra một xấp mười tệ trong hộp sắt và đập vào tay mình, làm việc lâu như vậy, bán đi nhiều như vậy chỉ mới có bốn hoặc năm trăm.
Trước đây chính là mấy vạn của cô! Thật khó tin mà.
Cô quên rằng mua nhà cũng chỉ tốn ít nhất một ngàn năm trăm tệ mà thôi, rồi cô cũng phải tiết kiệm tiền mua vé xe, trước khi ổn định chỗ ở thì tiền ăn cũng phải để dành khoảng hai ngàn tệ.
Nhưng bây giờ những người ở khu nhà đã mua hết rồi, thị trường cũng đã bão hòa, cô phải đợi một tháng sau để các nàng dùng xong, trong hai ngày nay cô đã không bán được vài hộp nào rồi.
Ôn Hinh thở dài, ở thời hiện đại kiếm tiền cũng không khó như vậy, chỉ cần có đồ tốt thì không phải lo bán, chỉ cần tùy tiện đăng lên mạng mà không tốn bao nhiêu công sức
Cô cũng muốn đi chợ đen? Nhưng thứ này không phải là thực phẩm hay vải vóc, không có nhu cầu thiết yếu và không có thị trường. Trong mắt những người lao động thời đại này, nếu họ không có đủ thức ăn thì người có mùi hôi thối thì có là gì?
Buổi trưa chợp mắt một chút, Ôn Hinh tìm được một cuốn sách trên giá sách phòng khách, đi đến chòi nghỉ mát dưới tàng cây, lười biếng lật nhìn, nếu không phải lúc xuyên qua, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc thì chạy đến học trường đại học ở thời đại này hình như cũng là một con đường ra.
Một số chị dâu quân nhân nhàn rỗi không có việc gì làm tụ tập dưới chòi nghỉ mát trò chuyện, Ôn Hinh lười biếng ở một bên câu có câu không nghe họ trò chuyện, một lúc sau, vợ của Tôn Trường Vĩ từ bên ngoài bước vào.
Không biết là do nắng hay là do tức giận mà mặt đỏ bừng, nhìn thấy Ôn Hinh thì nhịn không được than thở với cô: “Đều tại nha đầu nhà em, bây giờ chị biến thành như vậy còn không phải tại ẽm”.
"Chị dâu, sao lại tại em?"
"Sao lại tại em, con trai nhà họ Phương coi trọng em, nói cái gì là muốn em gả cho hắn. Trong nhà đã náo loạn mấy ngày nay. Hắn còn tìm chị bốn năm lần. Thật là khó chịu! Em còn hỏi sao lại tại em? Không biết lúc trước sao chị lại giới thiệu đối tượng cho em nữa. Lăn lộn như trứng làm gì chứ? Chị phải sớm biết Diêm ma đầu, hắn... " Đang định nói gì đó, nàng bỗng nhiên ngậm miệng lại, nhìn sang một bên. Còn Ôn Hinh bị cô ấy nói như vậy có hơi sững sờ.
Ôn Hinh lộ ra vẻ bối rối hỏi: “Sau đó thì sao?” Tại sao con trai nhà họ Phương lại dính líu đến nhà họ Diêm?
"Sau đó! Sau đó không phải là Phương Tuấn Quý một lòng một dạ muốn lấy em, hắn không biết em là bảo mẫu cho gia đình nào, cho nên phải tìm đến chị, mỗi ngày đến hai lần, em nói có phiền không, nhưng xem ra hắn là người chung tình, nhưng em..." Nàng nhìn vào đôi mắt ngây thơ ngái ngủ của Ôn Hinh không biết phải nói gì nữa.
Sau khi thở dài thườn thượt, cô ấy nói tại sao ngay từ đầu cô lại không nghĩ ra, mỹ nhân xinh đẹp như hoa này, mỗi ngày đều đung đưa dưới mí mắt, vậy mà trong nháy mắt đã bị cô đưa ra ngoài. Bây giờ thì tốt rồi, tự biến mình thành một người vô nhân đạo. Gia đình nhà trai cố ý gặp cô, còn Ôn Hinh bên này đã bỏ lỡ một cuộc hôn nhân tốt. Mỗi ngày cô đều bị chồng mắng là không có mắt, còn ma đầu kia nữa ...
Dù ma đầu kia chưa nói gì, chỉ bình tĩnh lái xe đến đó, để lão Tôn nhà nàng đi vào đưa người đi ra. Lão Tôn cũng biết Ôn Hinh, chuyện đã vậy còn có cách nghĩ nào khác sao? Còn cô ấy - cô vợ xúi quẩy không có việc gì làm nhàn rỗi đi đào góc tường nhà thủ trưởng, đây chính là chuyện mà người không có mắt đi làm đó.
Vợ của Tôn Trường Vĩ đến giờ vẫn còn bị ủy khuất, cô đã chọc tức ai, cô làm mai mối thì có gì sai sao? Hơn nữa Diêm đại đội trưởng ở quân khu ngay cả một bài báo yêu đương cũng không có, ai biết lại đào góc tường của ai chứ?
Cô cũng kiềm chế không được nữa, Ôn Hinh vừa ngồi xuống bên cạnh cô đã hỏi: "Ôn Hinh, em có đối tượng chưa? Em đừng với chi không biết gì, nếu em có đối tượng sao lại theo chị đi xem mắt người khác chứ? "
“Không, không, chị dâu, chị nghe ai nói vậy, em không có, em vẫn còn độc thân.” Sau buổi chiều cơn buồn ngủ mơ màng của Ôn Hinh lập tức đi qua, đây là hiểu lầm lớn nha.
"Có thật không?"
"Thật, thật hơn ngọc!"
Vợ của Tôn Trường Vĩ cao thấp nhìn cô một vòng nói: "Chậc chậc chậc, chị nói nha đầu nhà em, bình thường thì rất lanh lợi nhưng sao bây giờ lại ngốc như vậy, em ăn điểm tâm mà lớn hả, đầu óc mỗi ngày đều nghĩ đến việc kiếm tiền, sao em không nghĩ đến chuyện khác chứ? Lúc này có người coi trọng em, dù đốt đèn lồng cũng không tìm được, em bỏ lỡ mất lần này, em sẽ hối hận!” Nói xong, vợ của Tôn Trường Vĩ uốn éo cái mông "Chu Chu Chu” bỏ đi.
“Hả?” Này, này, này, chuyện tốt là gì? Chị nói rõ ràng đi chứ, nói một nửa lại bỏ đi, không phải là anh hùng hảo hán đâu, có bản lĩnh thì nói cho hết rồi hãy đi!
...
Mấy ngày nay, nhiệm vụ của sở chỉ huy trung đoàn tổ chức huấn luyện dã ngoại có yêu cầu rất cao, đích thân trung đoàn trưởng chỉ huy, sau hai ngày huấn luyện gần như chóng mặt, người nào có thể lực tốt bị gọi ra huấn luyện cũng đều khóc kêu trời, trời nóng hơn 30 độ. Mồ hôi một ngày đổ xuống dưới có thể đổ đầy một cái hang, nhưng dù như vậy thì cũng không ai dám nói điều gì.
Bởi vì toàn bộ quá trình huấn luyện, đội trưởng ác quỷ của bọn họ đi theo toàn bộ hành trình. Hắn luôn là người mạnh nhất trong đoàn thể, cũng hoàn thành nhiệm vụ cao nhất, làm cũng tốt nhất. Lúc đầu, còn có một vài người không phục muốn khiêu chiến hắn một chút. Nhưng sau đó đều giống nhau mà nắm la liệt xuống đất như một con chó.
Nhưng không thể tránh khỏi có người nghiến răng nghiến lợi, mùa hè thời tiết nóng như vậy để bọn họ đi dã ngoại luyện tập thể lực ở cường độ cao, điều này không phải là gây sức ép cho người khác sao?
Nhưng người này là đội trưởng của bọn họ, có tiếng là đội trưởng ác quỷ.
Sau một vài ngày huấn luyện dã ngoại, một đám người đều trở thành những con khỉ bùn, mặt xám tro trở lại đơn vị.
Sau khi trở về sở chỉ huy trung đoàn vào ban đêm, chính ủy Diệp Kiến Châu bước vào văn phòng của Diêm Trạch Dương. Đầu Diêm ma đầu vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn chưa khô, trên mặt còn có những vết cào bị cành cây quẹt qua. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn vào bản báo cáo và tài liệu trên tay.
Diệp Kiến Châu thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống hỏi: "Đã muộn như vậy, sao còn chưa về?"
“Xem hồ sơ xong rồi đi.” Hắn nói mà không ngẩn đầu lên.
"Cậu đến nhà ăn chưa?"
"Rồi."
Diệp Kiến Châu cũng có thể coi là nhìn tiểu tử này lớn lên trong quân đội, thành tích cả đời đều không dựa vào cha hắn, mà là hắn tự mình cố gắng và tôi luyện. Diệp Kiến Châu phải thừa nhận rằng ‘hổ phụ vô khuyển tử’ (cha mạnh không sinh con yếu), tiểu tử này rất có chí hướng.
Nếu không cũng đã kết hôn, nhưng nói đến chuyện này, mấy ngày trước tiểu tử này lại không có ăn cơm ở căn tin, ngày nào cũng vội vàng trở về trước hoàng hôn, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn lại chứng nào tật nấy, hầu như đều ngâm ở trong phòng làm việc. Hơn chín giờ tối mới trở về nhà.
Diệp Kiến Châu là một chính ủy làm công tác tư tưởng, rất nhanh đã nhạy bén phát hiện chuyện này không bình thường! Ngay cả việc mang đội đi tập luyện dã ngoại lần này, kết quả cuối cùng cũng như là đang trút giận.
Những nhóm tiểu binh đó, bởi vì gặp những khó khăn trong cuộc huấn luyện này, một số người trong số họ đều bị dọa khóc, đội trưởng ma quỷ đúng là danh bất hư truyền.
Xem ra người làm chính ủy là hắn phải dành thời gian để làm công tác tư tưởng cho họ.
Nhưng chuyện này đều là ở trung đoàn, nhưng làm một chỉ huy tối cao của một trung đoàn cũng không nên coi thường vấn đề của Diêm Trạch Dương. Diệp Kiến Châu vẫn thấy hắn có gì đó không bình thường. Nên Diệp chính ủy muốn tìm hắn để khuyên bảo. Nhưng tiểu tử này lại không muốn mở miệng, hắn cũng không thể cạy miệng hắn ra được
Nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì tám phần là vấn đề tình cảm. Nói như vậy thì đàn ông không thể thiếu đàn bà, nhất là những quân nhân làm trong quân đội. Không có nhà giống như không có chỗ về, đến tuổi thì phải lấy vợ, lập gia đình thì mới có thể lập nghiệp, có vợ - hậu phương vững vàng thì đàn ông mới yên tâm làm việc được.
Nếu không, hậu phương bất ổn, tình cảm rối ren, rất dễ sinh ra chuyện.
Diệp chính ủy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như là xảy ra chuyện với một cô gái nào đó. Không đúng, tiểu tử này có đối tượng khi nào chứ? Sao hắn lại không biết?
Nhưng vấn đề này cũng rất dễ xử lý, thường thì giới thiệu thêm một lần nữa là xong.
Vì vậy, Diệp Kiến Châu lại bắt đầu chế độ nhắc đến việc kết hôn hàng ngày, nhân tiện iới thiệu một vài đồng chí nữ tốt.
"... Con gái út của Vương tham ưu trong khu nhà năm nay vừa tròn 20 tuổi. Bộ dáng cũng rất thanh tú. Nghe nói năm trước đã thi vào trường Đại học Thành Đô, nghỉ hè nên sẽ trở về khu nhà. Chắc cậu cũng nhớ chứ, hai người đều lớn lên ở khu nhà, là thanh mai trúc mã, tuổi tác cũng rất phù hợp. Thế nào? Ngày nào đó gặp nhau cùng ăn bữa cơm trò chuyện không? "
Lúc trước, Diêm Trạch Dương nhất định sẽ từ chối, hoặc liếc nhìn hắn chế nhạo một tiếng: "Khi cô ta sinh ra, tôi đã xưng bá ở khu nhà. Còn chơi đùa với nhau? Tôi không biết."
Hoặc là: "Tôi không có hứng thú với đứa nhỏ còn sổ mũi nước."
"Đó là lúc trước, ai mà khi còn nhỏ không có nước mũi chứ? Cậukhông chảy nước mũi sao?" Chính ủy Diệp thường vặn lại như thế.
“Không.” Bên kia dứt khoát đáp, cơ thể của hắn luôn rất tốt, còn chảy nước mũi sao? Căn bản là chưa bao giờ chảy cả.
Diệp Kiến Châu: Tôi tin cậu mới lạ!
Nhưng lần này sau khi nghe hắn nói xong.
Đổi lại là một hồi im lặng sau bàn làm việc, thật lâu sau mới trả lời: "Được, hẹn gặp đi."
Câu trả lời này khiến Diệp Kiến Châu sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn đồng ý?!
Có phải tôi nghe nhầm rồi không?
“Sau đó thì sao, cậu muốn gặp ở đâu?” Diệp Kiến Châu sửng sốt một hồi, mới phản ứng kịp, vội vàng hỏi địa điểm, vì sợ hắn sẽ hối hận.
"Nếu là người trong khu nhà thì hẹn gặp ở nhà đi."
“Hả?” Chính ủy Diệp há to miệng, là muốn cho Vương tham mưu cùng xem sao? Hắn cũng thật có tiến bộ, vậy lần này quyết định như vậy sao? Hay lần này hắn cuối cùng cũng muốn ổn định lại?
“Ý của cậu là, hẹn gặp ở nhà gái sao?” Hắn nhất định phải chắc chắn chuyện này, sau đó mới trả lời thủ trưởng, vì đây là chuyện lớn!
Người đàn ông ở trước bàn làm việc hờ hững lật tài liệu, môi mỏng khẽ mở nói: "Nhà tôi."
Chính ủy Diệp: "..."
Ôn Hinh nhu thuận ngồi ở trong xe như ngỗng một hồi, sau đó cô không thể ngồi yên mà di chuyển mông sang trái phải, không gian trong xe vốn đã nhỏ, Diêm ma đầu cũng không phát ra tiếng động, chỉ dùng một tay lái vô lăng. Trong lúc xe vững vàng chạy đi, Ôn Hinh nhịn không được ngắm hắn một cái, thấy sắc mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng bầu không khí trong xe lại cảm thấy như đông cứng lại không thể giải thích được.
Làm cho người khác không dám có hành động thiếu suy nghĩ, cô không được tự nhiên kéo chiếc váy không nằm nghiêm chỉnh trên đùi của mình, chất vải mềm mại ôm lấy cặp đùi thon thả mịn màng của cô, chất vải cọ vào da, có chút mát mẻ, rất thoải mái. Cô nhàm chán lại kéo váy lên, rồi kéo xuống, lại kéo lên, lại kéo xuống ...
“Cha mẹ cô có biết không?” Cô đang nghịch váy thì người bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Động tác trên tay Ôn Hinh dừng lại, lập tức quay sang nhìn hắn, Diêm ma đầu ngồi trên ghế tay trái gác lên cạnh cửa sổ, tay phải cầm vô lăng, chăm chú nhìn về phía trước. Nếu cô không nghe thấy, còn nghĩ rằng anh ta chưa hề nói chuyện gì.
“Biết gì cơ?” Cô hỏi lại một cách cẩn thận.
“Xem mắt.” Anh phun ra hai chữ.
"Ồ, không biết, mà biết thì sao? Sao họ có thể quan tâm đến sống chết của tôi chứ."
Ôn Hinh đến từ thời hiện đại, không liên quan gì đến nữ phụ, kể cả ngoại hình và máu thịt, bởi vì cô không phải là linh hồn xuyên vào thân thể người khác, cũng không phải là mượn xác sống lại, từ trên xuống dưới, ngay cả một sợi tóc cũng hoàn toàn thuộc về cô. Nhưng trong thế giới của cuốn sách này, cô lại bất chợt xuất hiện ở hư không, nơi cô không được tìm thấy, cũng không tìm được quá khứ của cô, nhưng cô vẫn phải tồn tại, vẫn phải có nguồn gốc, đúng không?
Vì vậy bất đắc dĩ cô chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi là lấy thân phận con gái của kẻ thù nam chính.
Ôn Hinh cũng đã xốc lại tinh thần, cô cảm thấy mình đã xoát được độ thương cảm của nam chính rồi.
Cô nhập vào vai diễn, có chút ủy khuất nói: "... Tôi không được họ nuôi nấng, nên chắc là không có tình cảm. Trong mắt họ, tôi chỉ là một công cụ để trèo cao mà thôi." Sau khi Ôn Hinh nói xong thì liếc nhìn hắn một cái, nhưng vẻ mặt của Diêm đội trưởng vẫn vô cùng bình tĩnh không chút dao động, có thể nói là không chút cảm xúc."
"Trước đó còn nói sẽ gả tôi cho đứa con trai ngốc nghếch của gia đình Phó bí thư. Tên ngốc đó không chỉ đánh người mà còn cắn người khác. Ngực của người vợ đính hôn với hắn còn bị hắn cắn bị thương, sau đó lại lùi ngày kết hôn..."
Đây là câu chuyện có thật trong sách. Cô không hề bịa ra. Trong sách, cuối cùng nam chính chỉnh hết người Ôn gia làm họ sống ở kinh đô không được chỉ có thể trở về quê nhà làm ruộng. Vì Ôn Hinh đã biết trước được cốt truyện nên nhất định phải tách mình ra khỏi họ, Ôn gia thì thế nào, bọn họ đắc tội người khác, nhưng cô không có, cô chỉ là một người đáng thương vô tội của nhà họ Ôn mà thôi, không đáng để Diêm đại vương hao phí thủ đoạn mà tra tấn.
“… Tương lai tôi phải lên kế hoạch cho bản thân, đi xem mắt cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng ngươi yên tâm.” Giọng điệu Ôn Hinh chân thành, đôi môi đỏ mọng hé mở trước sườn mặt của anh cam đoan nói: “Tôi không hề có một ý nghĩ gì vượt mức với ngài, đó không phải là điều tôi muốn, chờ tôi tìm được chốn dung thân tôi sẽ rời khỏi Diêm gia…” Rời khỏi nơi này.
Thật lòng mà nói thì cô đối với Diêm ma đầu rất phức tạp, giống như nhìn thấy một đóa hoa trong veo như nước được cắm trong đống phân của người khác, nhưng trong sách anh ta và Tống Thiến là một đôi, vậy nên cô chỉ có thể cắt đứt suy nghĩ trong lòng của mình mà thôi.
Nơi nào mà không có cỏ thơm, nếu không có thì tìm lại thôi.
"Kétttt--" Chiếc xe Jeep trên đường đột nhiên dừng lại, Ôn Hinh nghiên người nói chuyện không có phòng bị nên đầu lập tức đập vào bả anh, bả vai anh rất cứng, trán cô đều bị đỏ lên.
Cô ôm đầu còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diêm ma đầu: "Vậy cô đã tìm thấy chốn dung thân tốt của mình chưa? Là người vừa nói chuyện với cô ở cửa sao?"
Hả? Anh ta đang nói về người đàn ông đeo kính kia sao?
Ôn Hinh hơi do dự, trong lòng có chút hối hận, lẽ ra hôm nay không nên đi ra ngoài. Cả quá trình thật là khủng khiếp, buổi xem mắt không thành, lại xấu hổ không dám để mọi người biết nên chỉ gật đầu lia lịa và nói: “À, hắn… điều kiện rất tốt. Tôi nghe chị dâu nói ..."
"Xuống xe!"
"Gì cơ?"
Diêm Trạch Dương lạnh lùng ngắt lời cô, cúi người về phía trước, vươn cánh tay dài qua, mở cửa xe bên hông cô, trong không gian chật hẹp trong xe, cánh tay anh vô tình quẹt qua lớp vải mỏng trên khuôn ngực đầy đặn của cô. Sự đụng chạm nhạy cảm này khiến cô co rút người lại, nhưng anh hoảng hốt làm như không để ý, bởi vì dựa vào quá gần nên mùi hương nam tính và mùi xà phòng trên người đều tràn ngập vào khoang mũi cô, hơi thở cực kì tươi mát và dễ chịu.
Ôn Hinh mê mê tỉnh tỉnh bị đuổi xuống xe, mãi đến khi mờ mịt nhìn xung quanh mới phát hiện đây là một ngã tư đường xa lạ, không có khu quân đội nào cả, cô vội vàng kéo cửa xe hỏi hắn: "Nơi này là nơi nào? Anh cho tôi xuống xe, tôi trở về như thế nào? ”
"Đi về đi."
Diêm ma đầu nói xong đã "phanh" một tiếng và đóng cửa lại trước mặt cô, xuyên qua cửa kính thấy anb lạnh lùng nắm chặt lòng bàn tay cầm vô lăng, đồng thời đạp ga lùi số một cách lưu loát! Nghe tiếng động cơ dần biến mất làm Ôn Hinh rợn cả da đầu!
Wow, Ôn Hinh không biết mình đã nói sai chỗ nào mà bị đuổi xuống xe như thế, cô đang mang giày xăng-đan, nếu không nhất định sẽ đá cửa xe của hắn.
Cũng may tìm người hỏi thăm xung quanh, hình như nơi này cũng cách quân khu không xa, đi bộ qua hai ngã tư nữa, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng thở ra, chủ yếu là cô chưa đến đây bao giờ, bây giờ lại không có taxi, nếu bị lạc chắc sẽ thảm lắm.
Tối hôm đó, Diêm ma đầu không về ăn tối, cô đã làm rất nhiều đồ ăn, những phần chưa làm xong thì Ôn Hinh cất vào tủ lạnh. Điều này thật sự không thể giải thích được! Trong lòng Ôn Hinh đầy một bụng tức giận, anh ta vứt cô xuống đường giữa chừng, hắn còn có lý sao? Quân nhân giải phóng nhân dân đâu rồi? Đã gần đến khu nhà như vậy rồi thì đưa đến cửa luôn đi chứ? Còn đuổi cô xuống xe.
...
Ngày hôm sau, ngay tại đình nghỉ chân, con dâu của Tôn Trường Vĩ vừa thấy Ôn Hinh đã u oán mà nhìn cô.
"Ôn Hinh, chị nói em... Đã như vậy rồi, tội gì lại gây sức ép cho chị dâu em một trận vậy? Hại chị vừa tốn công sức vừa phải chịu tội với người khác. Lão Tôn nhà chị vừa về đến nhà đã mắng chị một trận. Chị bận một hồi, bốn phía cũng chưa bàn bạc xong."
Bốn phía?
Ôn Hinh biết rằng cô đang nói về cuộc xem mắt của gia đình họ Phương, cô cũng không nghĩ nhiều, cười gượng kéo cô ấy ngồi xuống, xin lỗi cô một trận và cuối cùng hứa sẽ cho cô ba loại dầu dưỡng da cho cơ thể, có thể csử dụng trong ba tháng. Lần trước cô bán một nửa tặng một nửa cô đã dùng được vài ngày, nên cô nói với Ôn Hinh và các chị em trong quân khu nhà rằng, lão Tôn nhà nàng sờ lên thấy làn da láng mượt, đã đòi hỏi cả đêm.
Sau khi Ôn Hinh nghe được: "..."
Những cô con dâu trong quân khu này sau khi lấy chồng thì làm gì có chuyện cấm kỵ, chuyện giường chiếu ở nhà còn dám nói nữa là.
Những người như Ôn Hinh đã từng trải qua những lần “nhìn thấy” ở hiện đại và biết rất nhiều người, đôi khi nghe thấy cũng phải sững sờ, càng đừng nói Lý Vệ Hồng - cô gái chưa chồng đứng đắn như hoa cúc chưa bao giờ hôn người khác, thường xuyên phải che khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy.
Ôn Hinh vì kiếm tiền, hai ngày nay lại vô tâm vô phế nửa bán nửa tặng dầu dưỡng da, hơn nữa còn hỏi thăm các con đường. Đừng xem thường những chị dâu trong khu quân sự. Họ thường có một số mối quan hệ. Cô chỉ cần bắt nối được một người nào làm ở cơ quan cung cấp hoặc tiếp thị bán ở cửa hàng thì cũng một bút làm ăn, nhưng tiếc là phải cách quá xa, ở nông thôn còn chưa có phương tiện để đi lại, cho dù là có cửa hàng.
Nếu không tìm được cbon đường phù hợp thì chỉ có thể dựa vào tiếng tăm của các chị dâu trong quân khu thôi. Các chị ăn nói cũng rất tốt, có khi cô còn cho thêm nữa. Hơn nữa dầu dưỡng ẩm cô bán lại không bị nhờn dính, lưu hương lâu và không bị bết da. Lấp lánh bóng loáng, ai biết sẽ dùng, dùng hết một hộp, sau đó dùng tiếp kem ngọc trai bán năm tệ trong cửa hàng, nếu mà so sánh thì đây chính là một đòn đả kích.
Đầu năm nay cũng không có ai ngu ngốc, đều biết cái nào ngon, cái nào dở nên mấy ngày nay dầu cung đình của cô đều tràn lan trong khu, nhiều người tìm đến, mua về biếu người nhà cũng nhiều hơn.
Cô đã kiếm được một số tiền, khoảng bốn hay năm trăm gì đó, cô lấy ra một xấp mười tệ trong hộp sắt và đập vào tay mình, làm việc lâu như vậy, bán đi nhiều như vậy chỉ mới có bốn hoặc năm trăm.
Trước đây chính là mấy vạn của cô! Thật khó tin mà.
Cô quên rằng mua nhà cũng chỉ tốn ít nhất một ngàn năm trăm tệ mà thôi, rồi cô cũng phải tiết kiệm tiền mua vé xe, trước khi ổn định chỗ ở thì tiền ăn cũng phải để dành khoảng hai ngàn tệ.
Nhưng bây giờ những người ở khu nhà đã mua hết rồi, thị trường cũng đã bão hòa, cô phải đợi một tháng sau để các nàng dùng xong, trong hai ngày nay cô đã không bán được vài hộp nào rồi.
Ôn Hinh thở dài, ở thời hiện đại kiếm tiền cũng không khó như vậy, chỉ cần có đồ tốt thì không phải lo bán, chỉ cần tùy tiện đăng lên mạng mà không tốn bao nhiêu công sức
Cô cũng muốn đi chợ đen? Nhưng thứ này không phải là thực phẩm hay vải vóc, không có nhu cầu thiết yếu và không có thị trường. Trong mắt những người lao động thời đại này, nếu họ không có đủ thức ăn thì người có mùi hôi thối thì có là gì?
Buổi trưa chợp mắt một chút, Ôn Hinh tìm được một cuốn sách trên giá sách phòng khách, đi đến chòi nghỉ mát dưới tàng cây, lười biếng lật nhìn, nếu không phải lúc xuyên qua, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc thì chạy đến học trường đại học ở thời đại này hình như cũng là một con đường ra.
Một số chị dâu quân nhân nhàn rỗi không có việc gì làm tụ tập dưới chòi nghỉ mát trò chuyện, Ôn Hinh lười biếng ở một bên câu có câu không nghe họ trò chuyện, một lúc sau, vợ của Tôn Trường Vĩ từ bên ngoài bước vào.
Không biết là do nắng hay là do tức giận mà mặt đỏ bừng, nhìn thấy Ôn Hinh thì nhịn không được than thở với cô: “Đều tại nha đầu nhà em, bây giờ chị biến thành như vậy còn không phải tại ẽm”.
"Chị dâu, sao lại tại em?"
"Sao lại tại em, con trai nhà họ Phương coi trọng em, nói cái gì là muốn em gả cho hắn. Trong nhà đã náo loạn mấy ngày nay. Hắn còn tìm chị bốn năm lần. Thật là khó chịu! Em còn hỏi sao lại tại em? Không biết lúc trước sao chị lại giới thiệu đối tượng cho em nữa. Lăn lộn như trứng làm gì chứ? Chị phải sớm biết Diêm ma đầu, hắn... " Đang định nói gì đó, nàng bỗng nhiên ngậm miệng lại, nhìn sang một bên. Còn Ôn Hinh bị cô ấy nói như vậy có hơi sững sờ.
Ôn Hinh lộ ra vẻ bối rối hỏi: “Sau đó thì sao?” Tại sao con trai nhà họ Phương lại dính líu đến nhà họ Diêm?
"Sau đó! Sau đó không phải là Phương Tuấn Quý một lòng một dạ muốn lấy em, hắn không biết em là bảo mẫu cho gia đình nào, cho nên phải tìm đến chị, mỗi ngày đến hai lần, em nói có phiền không, nhưng xem ra hắn là người chung tình, nhưng em..." Nàng nhìn vào đôi mắt ngây thơ ngái ngủ của Ôn Hinh không biết phải nói gì nữa.
Sau khi thở dài thườn thượt, cô ấy nói tại sao ngay từ đầu cô lại không nghĩ ra, mỹ nhân xinh đẹp như hoa này, mỗi ngày đều đung đưa dưới mí mắt, vậy mà trong nháy mắt đã bị cô đưa ra ngoài. Bây giờ thì tốt rồi, tự biến mình thành một người vô nhân đạo. Gia đình nhà trai cố ý gặp cô, còn Ôn Hinh bên này đã bỏ lỡ một cuộc hôn nhân tốt. Mỗi ngày cô đều bị chồng mắng là không có mắt, còn ma đầu kia nữa ...
Dù ma đầu kia chưa nói gì, chỉ bình tĩnh lái xe đến đó, để lão Tôn nhà nàng đi vào đưa người đi ra. Lão Tôn cũng biết Ôn Hinh, chuyện đã vậy còn có cách nghĩ nào khác sao? Còn cô ấy - cô vợ xúi quẩy không có việc gì làm nhàn rỗi đi đào góc tường nhà thủ trưởng, đây chính là chuyện mà người không có mắt đi làm đó.
Vợ của Tôn Trường Vĩ đến giờ vẫn còn bị ủy khuất, cô đã chọc tức ai, cô làm mai mối thì có gì sai sao? Hơn nữa Diêm đại đội trưởng ở quân khu ngay cả một bài báo yêu đương cũng không có, ai biết lại đào góc tường của ai chứ?
Cô cũng kiềm chế không được nữa, Ôn Hinh vừa ngồi xuống bên cạnh cô đã hỏi: "Ôn Hinh, em có đối tượng chưa? Em đừng với chi không biết gì, nếu em có đối tượng sao lại theo chị đi xem mắt người khác chứ? "
“Không, không, chị dâu, chị nghe ai nói vậy, em không có, em vẫn còn độc thân.” Sau buổi chiều cơn buồn ngủ mơ màng của Ôn Hinh lập tức đi qua, đây là hiểu lầm lớn nha.
"Có thật không?"
"Thật, thật hơn ngọc!"
Vợ của Tôn Trường Vĩ cao thấp nhìn cô một vòng nói: "Chậc chậc chậc, chị nói nha đầu nhà em, bình thường thì rất lanh lợi nhưng sao bây giờ lại ngốc như vậy, em ăn điểm tâm mà lớn hả, đầu óc mỗi ngày đều nghĩ đến việc kiếm tiền, sao em không nghĩ đến chuyện khác chứ? Lúc này có người coi trọng em, dù đốt đèn lồng cũng không tìm được, em bỏ lỡ mất lần này, em sẽ hối hận!” Nói xong, vợ của Tôn Trường Vĩ uốn éo cái mông "Chu Chu Chu” bỏ đi.
“Hả?” Này, này, này, chuyện tốt là gì? Chị nói rõ ràng đi chứ, nói một nửa lại bỏ đi, không phải là anh hùng hảo hán đâu, có bản lĩnh thì nói cho hết rồi hãy đi!
...
Mấy ngày nay, nhiệm vụ của sở chỉ huy trung đoàn tổ chức huấn luyện dã ngoại có yêu cầu rất cao, đích thân trung đoàn trưởng chỉ huy, sau hai ngày huấn luyện gần như chóng mặt, người nào có thể lực tốt bị gọi ra huấn luyện cũng đều khóc kêu trời, trời nóng hơn 30 độ. Mồ hôi một ngày đổ xuống dưới có thể đổ đầy một cái hang, nhưng dù như vậy thì cũng không ai dám nói điều gì.
Bởi vì toàn bộ quá trình huấn luyện, đội trưởng ác quỷ của bọn họ đi theo toàn bộ hành trình. Hắn luôn là người mạnh nhất trong đoàn thể, cũng hoàn thành nhiệm vụ cao nhất, làm cũng tốt nhất. Lúc đầu, còn có một vài người không phục muốn khiêu chiến hắn một chút. Nhưng sau đó đều giống nhau mà nắm la liệt xuống đất như một con chó.
Nhưng không thể tránh khỏi có người nghiến răng nghiến lợi, mùa hè thời tiết nóng như vậy để bọn họ đi dã ngoại luyện tập thể lực ở cường độ cao, điều này không phải là gây sức ép cho người khác sao?
Nhưng người này là đội trưởng của bọn họ, có tiếng là đội trưởng ác quỷ.
Sau một vài ngày huấn luyện dã ngoại, một đám người đều trở thành những con khỉ bùn, mặt xám tro trở lại đơn vị.
Sau khi trở về sở chỉ huy trung đoàn vào ban đêm, chính ủy Diệp Kiến Châu bước vào văn phòng của Diêm Trạch Dương. Đầu Diêm ma đầu vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn chưa khô, trên mặt còn có những vết cào bị cành cây quẹt qua. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn vào bản báo cáo và tài liệu trên tay.
Diệp Kiến Châu thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống hỏi: "Đã muộn như vậy, sao còn chưa về?"
“Xem hồ sơ xong rồi đi.” Hắn nói mà không ngẩn đầu lên.
"Cậu đến nhà ăn chưa?"
"Rồi."
Diệp Kiến Châu cũng có thể coi là nhìn tiểu tử này lớn lên trong quân đội, thành tích cả đời đều không dựa vào cha hắn, mà là hắn tự mình cố gắng và tôi luyện. Diệp Kiến Châu phải thừa nhận rằng ‘hổ phụ vô khuyển tử’ (cha mạnh không sinh con yếu), tiểu tử này rất có chí hướng.
Nếu không cũng đã kết hôn, nhưng nói đến chuyện này, mấy ngày trước tiểu tử này lại không có ăn cơm ở căn tin, ngày nào cũng vội vàng trở về trước hoàng hôn, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn lại chứng nào tật nấy, hầu như đều ngâm ở trong phòng làm việc. Hơn chín giờ tối mới trở về nhà.
Diệp Kiến Châu là một chính ủy làm công tác tư tưởng, rất nhanh đã nhạy bén phát hiện chuyện này không bình thường! Ngay cả việc mang đội đi tập luyện dã ngoại lần này, kết quả cuối cùng cũng như là đang trút giận.
Những nhóm tiểu binh đó, bởi vì gặp những khó khăn trong cuộc huấn luyện này, một số người trong số họ đều bị dọa khóc, đội trưởng ma quỷ đúng là danh bất hư truyền.
Xem ra người làm chính ủy là hắn phải dành thời gian để làm công tác tư tưởng cho họ.
Nhưng chuyện này đều là ở trung đoàn, nhưng làm một chỉ huy tối cao của một trung đoàn cũng không nên coi thường vấn đề của Diêm Trạch Dương. Diệp Kiến Châu vẫn thấy hắn có gì đó không bình thường. Nên Diệp chính ủy muốn tìm hắn để khuyên bảo. Nhưng tiểu tử này lại không muốn mở miệng, hắn cũng không thể cạy miệng hắn ra được
Nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì tám phần là vấn đề tình cảm. Nói như vậy thì đàn ông không thể thiếu đàn bà, nhất là những quân nhân làm trong quân đội. Không có nhà giống như không có chỗ về, đến tuổi thì phải lấy vợ, lập gia đình thì mới có thể lập nghiệp, có vợ - hậu phương vững vàng thì đàn ông mới yên tâm làm việc được.
Nếu không, hậu phương bất ổn, tình cảm rối ren, rất dễ sinh ra chuyện.
Diệp chính ủy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như là xảy ra chuyện với một cô gái nào đó. Không đúng, tiểu tử này có đối tượng khi nào chứ? Sao hắn lại không biết?
Nhưng vấn đề này cũng rất dễ xử lý, thường thì giới thiệu thêm một lần nữa là xong.
Vì vậy, Diệp Kiến Châu lại bắt đầu chế độ nhắc đến việc kết hôn hàng ngày, nhân tiện iới thiệu một vài đồng chí nữ tốt.
"... Con gái út của Vương tham ưu trong khu nhà năm nay vừa tròn 20 tuổi. Bộ dáng cũng rất thanh tú. Nghe nói năm trước đã thi vào trường Đại học Thành Đô, nghỉ hè nên sẽ trở về khu nhà. Chắc cậu cũng nhớ chứ, hai người đều lớn lên ở khu nhà, là thanh mai trúc mã, tuổi tác cũng rất phù hợp. Thế nào? Ngày nào đó gặp nhau cùng ăn bữa cơm trò chuyện không? "
Lúc trước, Diêm Trạch Dương nhất định sẽ từ chối, hoặc liếc nhìn hắn chế nhạo một tiếng: "Khi cô ta sinh ra, tôi đã xưng bá ở khu nhà. Còn chơi đùa với nhau? Tôi không biết."
Hoặc là: "Tôi không có hứng thú với đứa nhỏ còn sổ mũi nước."
"Đó là lúc trước, ai mà khi còn nhỏ không có nước mũi chứ? Cậukhông chảy nước mũi sao?" Chính ủy Diệp thường vặn lại như thế.
“Không.” Bên kia dứt khoát đáp, cơ thể của hắn luôn rất tốt, còn chảy nước mũi sao? Căn bản là chưa bao giờ chảy cả.
Diệp Kiến Châu: Tôi tin cậu mới lạ!
Nhưng lần này sau khi nghe hắn nói xong.
Đổi lại là một hồi im lặng sau bàn làm việc, thật lâu sau mới trả lời: "Được, hẹn gặp đi."
Câu trả lời này khiến Diệp Kiến Châu sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn đồng ý?!
Có phải tôi nghe nhầm rồi không?
“Sau đó thì sao, cậu muốn gặp ở đâu?” Diệp Kiến Châu sửng sốt một hồi, mới phản ứng kịp, vội vàng hỏi địa điểm, vì sợ hắn sẽ hối hận.
"Nếu là người trong khu nhà thì hẹn gặp ở nhà đi."
“Hả?” Chính ủy Diệp há to miệng, là muốn cho Vương tham mưu cùng xem sao? Hắn cũng thật có tiến bộ, vậy lần này quyết định như vậy sao? Hay lần này hắn cuối cùng cũng muốn ổn định lại?
“Ý của cậu là, hẹn gặp ở nhà gái sao?” Hắn nhất định phải chắc chắn chuyện này, sau đó mới trả lời thủ trưởng, vì đây là chuyện lớn!
Người đàn ông ở trước bàn làm việc hờ hững lật tài liệu, môi mỏng khẽ mở nói: "Nhà tôi."
Chính ủy Diệp: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.